CHƯƠNG 37
Charlie sắp phát điên vì tình trạng giam lỏng nhưng anh không dám rời khỏi phòng khách sạn khi Tuazama vẫn tự do nhởn nhơ bên ngoài. Anh gọi phục vụ phòng mang bữa tối, xem một bộ phim tại phòng rồi cố gắng đi ngủ. Lúc sắp sửa nhắm mắt lại, anh nghĩ tới Tuazama và mạch anh đập nhanh. Cuối cùng anh cũng ngủ thiếp đi vì mệt mỏi vào lúc lh30, sau khi đã nốc cạn mấy chai rượu loại nhỏ tìm thấy trên quầy bar mini ở trong phòng. Vào lúc 2hl7, tiếng chuông chói tai từ chiếc điện thoại để cạnh giường như lưỡi dao sắc khoan vào đầu Charlie.
“Ai gọi đấy?” anh hỏi khi mò được ống nghe trong bóng tối.
“Charlie phải không?” một người phụ nữ hỏi. Đó là giọng nói mà anh sẽ không bao giờ quên. Charlie ngồi dậy và bật chiếc đèn để trên bàn nhỏ phía đầu giường.
“Sally? Có chuyện gì vậy? Giờ mới hai giờ sáng.”
“Tôi phải gặp anh.”
“Khi nào?” Charlie hỏi, người vẫn chệnh choạng sau cơn choáng váng vì bị đột ngột đánh thức khỏi một giấc ngủ sâu.
“Bây giờ, ngay đêm nay.”
Charlie thấy Sally có vẻ tuyệt vọng nhưng anh không hề có ý định rời chốn an toàn trong phòng khách sạn để lao vào cái chết trong đêm tối.
“Cô không nghe tôi nói sao? Bây giờ là hai giờ sáng. Tôi đang ngủ ngon.”
“Nhất định phải là bây giờ.”
Giọng Sally run rẩy và điều đó khiến Charlie ngừng lại. Sally mà anh biết không bao giờ mất tự chủ cả.
“Chuyện gì mà quan trọng tới mức không thể đợi thêm vài giờ nữa?
“Liên quan tới vụ án của anh. Có một thứ tôi phải cho anh xem ngay. Không thể đợi đến sáng mai được.”
“Tôi thậm chí còn không biết cô sống ở đâu. Tôi không có xe.”
“Hãy bắt taxi. Tôi sẽ lái xe đưa anh về.”
Sally chỉ đường cho Charlie tới nhà mình.
“Chỗ đó đúng là nơi khỉ ho cò gáy,” Charlie nói. “Tôi sẽ không tới địa ngục và ngỏm luôn trong đêm nay đâu đấy. Thêm nữa, nếu chuyện đó liên quan tới vụ án của tôi, tôi muốn luật sư cùng đi.”
“Không, việc này không thể đợi đến sáng mai. Phải làm ngay bây giờ,” Sally lặp lại. “Và anh phải tới một mình. Tôi biết một thứ có thể giúp vụ án của anh được bãi bỏ.”
“Thứ gì vậy?”
“Tôi không nói qua điện thoại được. Tôi phải chỉ cho anh thấy. Làm ơn đi.”
Charlie đã hoàn toàn tỉnh táo và đủ khôn ngoan để biết rằng chẳng có cách nào ngủ trở lại được. Nếu không đi, anh sẽ thức cả đêm để nghĩ về thứ Sally muốn cho anh xem.
“Thôi được. Tôi sẽ tới, nhưng hi vọng là thứ đó có ích.”
“Cảm ơn anh, Charlie. Cảm ơn.”
Sally dập máy và Charlie ngồi xuống cạnh giường nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra. Cô nói là sẽ cho anh xem thứ gì đó giúp vụ án của anh được bãi bỏ. Một điều quá tốt như thế nghe không thật chút nào. Lúc này cô biết được gì mà mười hai năm trước không biết?
Sally nghe có vẻ không được vui vẻ và tự tin cho lắm. Giọng cô có vẻ tuyệt vọng và sợ hãi, những cảm xúc mà anh chưa từng thấy ở cô. Cô đang sợ hãi điều gì và vì sao lại không thể đợi đến sáng mới cho anh xem chứng cứ của cô? Thật là khó hiểu, nhưng anh đã quá mệt nến không giải quyết được vấn đề đó và quá tỉnh để có thể ngủ lại. Anh gọi lễ tân, nhờ họ gọi cho một chiếc taxi và bắt đầu thay quần áo.
+
+ +
Người tài xế taxi là một người gốc Ukraina lắm điều với mái tóc hoa râm và suốt phần đầu chuyến đi, anh ta bày tỏ với Charlie những ý kiến mà chẳng ai hỏi về tình hình hiện tại của nên bóng đá nước Mỹ. Thật may cho Charlie, anh ta ngậm miệng sau khi chiếc xe rời khỏi đường cao tốc và những dấu hiệu của cuộc sống văn minh dần lùi xa. Lái xe qua vùng nông thôn vắng người trong đêm tối quả là đáng sợ.
Dù đã có những chỉ dẫn của Sally nhưng người tài xế vẫn suýt đi quá lối vào hẹp dẫn tới khu nhà của cô. Cây cối san sát xung quanh ngay khi họ đi qua chỗ cửa trên bức tường đá, khiến Charlie có cảm giác bất an và sợ hãi như đang bị giam hãm trong một chiếc quan tài toàn lá cây. Nỗi lo lắng của anh không hề dịu bớt khi chiếc xe thoát khỏi rừng cây. Dưới ánh sáng ban ngày, những bồn hoa muôn màu sắc và bãi cỏ xanh mướt hẳn là mang lại cho tòa dinh thự xây từ trước nội chiến của Sally vẻ tươi tắn. Nhưng vào ban đêm, khi chỉ có ánh trăng lưỡi liềm mờ mờ nhạt nhạt chiếu xuống, căn nhà trông như một chiếc đầu lâu.
Khi xe tiến tới trước ngôi nhà, Charlie đưa mắt tìm kiếm một vài dấu hiệu của sự sống và cuối cùng nhận ra ánh đèn vàng yếu ớt xuyên qua rèm ở một căn phòng tầng dưới.
“Dừng ở đây,” Charlie nói khi xe đi đến cửa trước.
“Anh có muốn tôi đợi không?” người tài xế hỏi.
Charlie nghĩ ngợi. Sally đã nói là cô sẽ lái xe đưa anh trở lại thành phố, và anh cũng có điện thoại di động rồi.
“Không cần đâu, anh cứ đi đi.”
Charlie ra khỏi xe và chiếc taxi phóng đi. Một làn gió nhẹ, mùi hương thoang thoảng từ bãi cỏ mới được cắt xén, những âm thanh ban đêm, và không còn gì nữa cả. Charlie thấy sợ và anh chầm chậm quay người lại để chắc chắn là không có ai ở sau mình. Lúc gần xoay hẳn người ra sau thì anh chợt nghĩ mình đã thấy cái gì đó chuyển động ở chỗ tiếp giáp giữa rừng cây và bãi cỏ. Anh nhìn chăm chú vào bóng tối. Khoảng trống giữa những tán cây thấp dường như cứ biến mất rồi lại hiện ra. Anh ráng hết sức để tìm ra nguyên nhân nhưng chẳng nhìn và nghe thấy gì cả. Anh đổ lỗi cho bóng ma trong tưởng tượng của mình và bước lên bậc thềm nhà.
Không ai để ngọn đèn nào nên Charlie mất một lúc mới tìm thấy chuông cửa. Tiếng chuông vang vọng một cách thiếu tự nhiên suốt dãy hành lang tầng dưới. Trong khi Charlie đợi Sally ra mở cửa, anh nghe có âm thanh nhè nhẹ phía sau. Anh quay người nhìn ra sân nhưng vẫn không thấy gì cả. Khi quay lại, mắt anh đã dần quen với bóng tối và anh nhận ra cửa chỉ khép hờ. Anh giơ tay đẩy và cánh cửa mở ra. Charlie ngập ngừng trước khi bước vào nhà. Có ánh sáng ở phía cuối dãy hành lang dài. Charlie tiến về phía đó và gọi tên Sally. Anh đang đợi tiếng trả lời thi thấy một con chó. Nó nằm nghiêng một bên, bị che khuất một phần bởi chiếc tủ com-mốt bằng gỗ tuyết tùng dựa vào cầu thang dẫn lên tầng hai. Charlie nghĩ là con chó đang ngủ. Rồi anh chợt nhận ra rằng dù ngủ hay không thì con chó cũng phải biết khi anh lên tiếng gọi Sally.
Charlie đi đến chiếc tủ và vượt qua nó. Đầu con chó nằm trong bóng tối và phải mất một lúc anh mới thấy rằng nó nằm giữa một vũng máu. Charlie nhảy lùi ra sau, suýt nữa hụt chân. Nếu trong máu anh có chứa gen biết suy nghĩ theo lẽ thường thì hẳn anh đã chuồn khỏi đây. Thay vào đó, anh cầm chiếc giá nến bằng đồng trên mặt tủ lên và bước dọc hành lang về hướng có ánh đèn. Chân anh không gây nên tiếng động nào trên mặt thảm nhưng anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh. Các giác quan mạnh mẽ của Charlie tập trung vào cánh cửa để mở ở cuối hành lang. Khi tiến lại gần hơn, anh thấy một tấm thảm dày, một đầu chiếc đi văng và một phần của chiếc bàn.
Charlie dựa vào tường và dịch dần về phía căn phòng, khua khua chiếc giá nến như thể đó là cây gậy. Khi tới cửa, anh dừng lại và hít một hơi thật sâu. Rồi anh nhẹ nhàng lướt vào phòng, tay giơ lên quá đầu.
Phòng khách rộng rãi và ánh sáng mà anh thấy từ đầu kia hành lang là từ chiếc đèn bàn đặt cạnh điện thoại. Kế bên chiếc bàn kệ nhỏ là một chiếc ghế tựa gỗ lưng thẳng. Sally Pope bị trói vào ghế bằng băng dính. Đầu cô gục về phía trước. Cô mặc chiếc áo ngủ trắng, làm cho đám máu ướt sũng phía trước áo càng nổi rõ.
Charlie cũng nhìn thấy thân hình một người phụ nữ tóc đen nằm sóng soài trên sàn nhà phía trước chiếc đi văng. Anh không rõ cô ta đã chết hay chỉ bất tỉnh. Anh sắp sửa tiến về phía cô thì một âm thanh tắc nghẹn khiến anh phải nhìn xung quanh. Một cậu thiếu niên với ánh nhìn hoảng loạn đang nằm trên sàn nhà phía gần lò sưởi, cũng bị trói chặt bằng thứ băng dính màu xám dùng để trói Sally. Cậu bé đang cố nói với Charlie điều gì đó nhưng lời tắc nghẹn vì miệng bị dán băng dính.
Charlie dợm bước về phía cậu bé đang hất đầu một cách dữ dội về phía tấm rèm treo hai bên khung cửa thiết kế theo kiến trúc Pháp mở ra phía sân trong. Tấm rèm chuyển động và một người đàn ông xuất hiện. Hắn mặc đồ đen và khuôn mặt được giấu sau chiếc mặt nạ trùm đầu.
“Ai...?” là từ duy nhất thoát được khỏi miệng Charlie trước khi gã đàn ông giơ khẩu súng hắn cầm trong tay lên. Charlie nghe thấy tiếng ai đó cử động phía sau anh ngay trước khi anh bị bắn. Khi ngã xuống, anh nghe thấy thêm nhiều tiếng súng nổ nữa và âm thanh kính vỡ tan. Rồi anh ngất đi.