← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

Kate Ross đóng cửa phòng làm việc của Amanda lại trước khi ngồi xuống cạnh Mickey Keys ở vị trí ghế thân chủ.

“Cảm ơn anh vì đã tới gặp chúng tôi,” Amanda nói.

“Không vấn đề gì. Vậy là Charlie sẽ tôn trọng bản hợp đồng của anh ấy chứ?” Keys hỏi với vẻ háo hức.

“Anh Keys này, việc anh tiếp tục làm đại diện của Charlie là không thể. Anh phải thấy điều đó chứ.”

“Tôi chẳng thấy điều gì cả.”

“Người đại diện có thể giúp thân chủ nhờ vào các mối quan hệ. Anh không làm đại diện cả mười hai năm nay rồi. Anh còn biết được bao nhiêu người trong ngành xuất bản nữa chứ?”

“Với một thân chủ như Charlie, việc bắt quan hệ sẽ chẳng khó khăn gì, tin tôi đi.”

“Anh cũng là một nhân chứng tiềm năng chống lại Charlie. Nếu anh ấy bị truy tố về vụ gian lận tài chính ở Inner Light thì sẽ xảy ra vấn đề xung đột lợi ích.”

“Tôi không quan tâm tới bất kì thứ xung đột lợi ích nào. Charlie đã để tôi phải giơ đầu chịu báng khi anh ta bỏ trốn. Tôi đã mất hết mọi thứ. Anh ta thì giàu có và anh ta nợ tôi.”

“Tôi đã nhờ một luật sư trong công ty xem qua bản hợp đồng của anh và anh ấy không cho rằng nó còn hiệu lực.”

“À, hẳn là anh ta sẽ nghĩ thế rồi, phải không, bởi vì anh ta làm việc cho Charlie?”

“Người đại diện có những nghĩa vụ về việc giữ chữ tín đối với thân chủ,” Amanda bình tĩnh. “Khi anh khai với FBI rằng Charlie có dính líu đến vụ gian lận thuế và tiết lộ các công việc làm ăn của anh với anh ấy, anh đã vi phạm nghĩa vụ đó và đánh mất quyền được làm đại diện cho anh ấy.”

“Tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác.”

“Dĩ nhiên là anh có. Lẽ ra anh có thể bảo vệ được thân chủ của mình bằng cách từ chối hợp tác.”

“Phải rồi, và lãnh án mười năm tù.”

“Trong bất kì trường hợp nào, chúng tôi cũng không nghĩ rằng anh có thể làm bản hợp đồng còn có hiệu lực.”

“Chúng ta sẽ xem xem.”

“Anh có thể thuê luật sư và trải qua một vụ kiện tụng dài lê thê mà có thể là anh sẽ thua,” Amanda nói.

“Tôi sẽ thử vận may xem sao.”

Keys dợm đứng dậy.

“Hoặc là chúng ta có thể giải quyết vấn đề theo cách khác,” Amanda nói.

Keys ngồi xuống. “Tôi nghe đây.”

“Charlie không công nhận bất kì nghĩa vụ pháp lí nào trong bản hợp đồng nhưng anh ấy không phải là không thông cảm với hoàn cảnh của anh. Anh ấy sẵn sàng giải quyết những yêu cầu của anh mà không cần đưa vấn đề ra tòa án.”

“Chúng ta đang nói về một khoản là bao nhiêu đấy?” Keys hỏi, cố tỏ ra vẻ lãnh đạm nhưng không được.

“Charlie sẵn sàng trao cho anh một tờ séc năm mươi ngàn đô la nếu anh hủy bỏ mọi vấn đề kiện tụng liên quan tới bản hợp đồng cũ.”

“Năm mươi ư! Chẳng bõ bèn gì. Tôi đã đọc tờ Variety. Tôi biết anh ta nhận được bao nhiêu từ phía nhà xuất bản.”

“Phần lớn số tiền trả trước đó sẽ được dùng để trả chi phí bào chữa. Và đừng quên còn Sở Thuế vụ Liên bang nữa. Họ sẽ bám theo Charlie như là họ đã làm với anh. Vì vậy, anh ấy có thể sẽ chẳng còn lại gì cả. Năm mươi ngàn đô la còn hơn nhiều so với năm mươi phần trăm của con số không.”

Kate và Amanda lặng lẽ ngồi đợi trong khi Keys cân nhắc các lựa chọn của mình. Ngôn ngữ cơ thể của anh ta nói lên sự thống khổ rõ ràng hơn nhiều so với ngôn từ. Khi cuối cùng phải nói, hai vai anh ta rũ xuống vẻ buông xuôi.

“Tôi muốn bảy mươi lăm ngàn,” Keys nói.

“Thỏa thuận xong,” Amanda nói sau một thoáng ngập ngừng đủ lâu để khiến Keys tưởng cô phải đấu tranh để ra quyết định. Sáng hôm đó, Charlie đã ủy quyền cho cô được quyết định mua chuộc Keys với giá tối đa là một trăm ngàn đô la.

“Tôi muốn có séc ngay hôm nay.”

“Chuyện đó không có gì khó. Anh có sẵn lòng trả lời vài câu hỏi về vụ án của Charlie sau khi tôi đưa séc cho anh không?”

“Được, cứ hỏi đi,” Keys đáp. Anh ta có vẻ mệt mỏi.

“Tôi sẽ viết séc trong khi anh đọc cái này,” Amanda vừa nói vừa đưa cho Keys một văn bản trong đó nêu rằng anh ta đồng ý từ bỏ quyền làm đại diện của Charlie.

Ngay khi anh ta kí xong, Amanda đưa tờ séc cho Keys. Sau đó, đến lượt Kate nói.

“Anh Keys này, anh và anh Marsh đã gặp nhau thế nào?”

Keys cười. “Đó là một câu chuyện hay ho. Charlie là một thứ tài sản quý sau vụ lộn xộn trong tù đó, nhưng không ai tiếp cận được. Cơ bản mà nói thì anh ta vẫn là tù nhân và cảnh sát bảo vệ anh ta trong bệnh viện.” Keys hé một nụ cười đầy tự hào. “Có biết tôi đã làm gì không?” “Tôi không tài nào đoán được,” Kate trả lời.

“Tôi dúi ít tiền cho một nữ y tá để biết số phòng của anh ta kèm theo một biển tên để đeo trên áo. Tôi đổi tấm ảnh trên cái thẻ đó bằng ảnh của tôi. Rồi tôi mặc đồ bác sĩ vào. Tôi có cả tấm bìa kẹp hồ sơ, tai nghe và áo choàng trắng nữa.” Anh ta nhún vai.

“Mọi chuyện dễ như bỡn. Tay cảnh sát gác ngoài cửa chỉ nhìn lướt qua thẻ tên và cho tôi vào. Charlie thích sự can đảm của tôi. Tôi cho là anh ta nghĩ nếu tôi qua mặt được cảnh sát thì cũng sẽ qua mặt được đám người bên nhà xuất bản và sản xuất phim. Và tôi cũng có sẵn vài ý tưởng hay ho cho công việc làm ăn.

Keys ngừng lại. Anh ta có vẻ suy tư. “Charlie đã quyết định đúng. Nhờ có anh ta, tôi đã làm được nhiều thứ rất tuyệt. Ý tôi là bọn tôi cực kì thành công trong việc làm ăn.” Keys lại ngừng lại. “Tôi cho là không nên dùng câu đó, phải không? Sau những chuyện với Sở Thuế vụ Liên bang và các vụ khác nữa.”

“Vụ gian lận tài chính ở Inner Light là ý tưởng của ai?”

“Tôi đã nghĩ ra chuyện đó. Tôi có chút kiến thức về kế toán.” “Anh Marsh có bao giờ phản đối không?” Kate hỏi.

“Cô muốn biết là liệu tôi có phải ép buộc Charlie không chứ gì?”

Kate gật đầu.

“Cô đừng quên vì sao Charlie phải ngồi tù. Cả đời anh ta đã là một chuyên gia lừa đảo rồi. Anh ta chỉ chưa làm ở quy mô đó mà thôi.”

Amanda bảo Keys phác lại kế hoạch gian lận. Khi anh ta làm xong, Kate hỏi Keys về buổi tối hôm xảy ra vụ nổ súng.

“Ai đã đi cùng anh và Charlie ở chỗ câu lạc bộ?”

“Để tôi xem nào, có tôi này, Charlie, Delmar Epps, và... còn một người nữa.”

Keys suy nghĩ rất lung trong một lúc. Rồi anh ta nhướng mắt lên. “Tôi quên mất Moonbeam.”

“Ai cơ?” Amanda xen vào.

“Cô nàng fan cuồng.” Keys lắc lắc đầu. “Đó là một cô nàng ngốc nghếch nhỏ bé và đáng ghét cứ bám chặt Charlie. Tôi buộc phải tin rằng đó là cô em dễ dãi nhất trong lịch sử mà không nghĩ ra lí do nào khác khiến Charlie chịu đựng được cô ta. Dù sao thì cô ta cũng ngồi cùng xe với chúng tôi.”

“Anh có nhớ gì về khẩu súng đã bắn nghị sĩ Pope không?” Kate hỏi.

“Một phụ nữ mà Charlie ngủ cùng ở Texas đã tặng nó cho anh ta. Chồng cô ta là một ông trùm dầu mỏ già cốc đế và ông ta sưu tầm súng. Charlie thấy khẩu súng khi tới nhà cô ta và có vẻ thích thú. Cô ta đã tặng nó cho Charlie khi anh ta đi. Tôi đã to tiếng với anh ta về việc giữ khẩu súng. Vì Chúa, anh ta đang trong thời gian thử thách. Việc sở hữu một món vũ khí có thể khiến anh ta trở lại trong tù.”

“Làm thế nào mà khẩu súng lại xuất hiện ở Westmont?”

“Delmar Epps đã mang nó. Anh ta thích mang súng đi ra ngoài, vờ như mình là Wyatt Earp*. Tôi nhớ là anh ta đã quay quay khẩu súng trên ngón tay khi ở trong xe, rồi chiếc limo bị xóc và anh ta đánh rơi nó. Suýt nữa thì tôi lên cơn đau tim. Cái thứ chết tiệt đó chĩa thẳng vào tôi khi nó rơi xuống sàn. Tôi nghĩ là nó có thể nổ. Tôi đã hét lên với Delmar bảo anh ta cất cái thứ chết người đó đi và tôi nhớ rất rõ là đã thấy anh ta đặt nó sang ghế ngồi bên cạnh trong khi xe đi tiếp.”

Tên một vị cảnh sát trưởng tài ba với tài bắn súng thiện xạ, một huyền thoại của miền Tây nước Mỹ, nỗi kinh hoàng của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

“Anh ta có mang theo khẩu súng khi ra khỏi xe không?”

Trán Keys nhăn lại. “Delmar thường giắt khẩu súng ở thắt lưng nhưng tôi không biết anh ta có mang nó trên người khi ra khỏi xe hay không. Một người nào đó Charlie quen biết đã mở cửa xe thay vì người tài xế và Delmar đã ra xử lí anh ta. Tôi tập trung vào việc đó khi ra khỏi xe. Sau đó tôi lùi lại phía sau nhanh hết sức có thể vì không muốn ngáng giữa đường khi cuộc đánh lộn nổ ra.”

“Anh có biết bây giờ Epps đang ở đâu không?” Kate hỏi.

“Có đấy. Anh ta chết rồi, trong một vụ tai nạn xe hơi. Họ đã đăng chuyện đó trên báo vì anh ta có liên quan tới Charlie.”

Một tiếng gõ cửa cắt ngang Kate khi cô sắp sửa đặt câu hỏi tiếp theo.

“Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn, cô Jaffe,” nhân viên lễ tân nói, “nhưng có một đặc vụ FBI trong phòng đợi muốn nói chuyện với cô.”

Amanda cau mày. Cô đã từng tham gia vài vụ ở tòa án liên bang nhưng cô không nghĩ ra được lí do gì khiến một đặc vụ đến tìm cô.

“Hai người cứ tiếp tục đi,” cô nói trước khi ra khỏi phòng.

Một người đàn ông vai rộng, dáng thấp và chắc nịch với mái tóc đen lượn sóng mà Amanda không nhận ra là ai đang đứng ở khu vực lễ tân. Anh ta mặc bộ com-lê sọc nhỏ xanh nước biển, áo sơ mi lanh trắng và cà vạt trang nhã với nền màu xanh đậm và sọc nhỏ màu vàng đỏ.

“Tôi là Amanda Jaffe,” cô vừa nói vừa đưa tay ra cho anh ta bắt.

“Đặc vụ Daniel Cordova từ văn phòng FBI thành phố Seattle,” anh ta đáp kèm theo một nụ cười thân thiện. “Rất vui được gặp cô. Ở văn phòng Portland người ta nói toàn điều tốt về cô.

“Thế ư? Điều đó nghĩa là có thể tôi đang không làm tốt công việc của mình cho lắm,” Amanda trả lời với nụ cười đặc trưng của mình.

“Theo những gì tôi nghe được thì cô đang làm rất tốt.”

“Tôi có thể giúp gì cho anh, đặc vụ Cordova?”

“Có chỗ nào kín đáo để tôi nói chuyện với cô không?”

Kate đang thẩm vấn Mickey Keys và hồ sơ vụ Pope vẫn nằm đầy trên bàn trong phòng họp. Frank đang ở tòa án, vì thế Amanda dẫn viên đặc vụ FBI vào văn phòng của bố cô.

“Cô đang đại diện cho Charles Marsh trong vụ án giết người cấp bang,” Cordova nói khi cả hai đã ngồi xuống.

“Đúng vậy,” Amanda thận trọng đáp.

“Trong quá trình đại diện, có khi nào cô bắt gặp cái tên Gary Hass không?”

“Anh ta là đồng phạm của Werner Rollins, một trong những nhân chứng chống lại Sally Pope, phải không?”

“Đúng vậy. Và Hass vẫn đang là tội phạm mà chúng tôi rất mong bắt được. Vài ngày trước, một tên buôn ma túy người Nga tên là Ivan Mikhailov đã bị tra tấn đến chết tại Seattle. Mikhailov tranh giành phạm vi của Julio Dominguez, một tên buôn ma túy khác có quan hệ với giới làm ăn ở Nam Mỹ.

Một người cung cấp tin cho chúng tôi biết chính Hass đã giết Mikhailov theo lệnh của Dominguez.”

“Chuyện này liên quan gì tới Charlie?”

“Hi vọng là không liên quan gì. Nhưng chúng tôi đã lục soát phòng khách sạn nơi Hass đã ở. Hắn đã thu thập vài bài báo về Marsh và việc anh ta trở về Oregon để ra tòa. Cô có biết Hass và Marsh có bất đồng cãi cọ gì trước khi Marsh trốn khỏi nước Mỹ không?”

“Tôi không thể tiết lộ những vấn đề bí mật giữa luật sư và thân chủ, nhưng vì sao anh lại muốn biết?”

“Hass là tên lập dị. Hắn rất thông minh, hung dữ và nổi tiếng là kẻ thâm thù. Có khả năng là hắn đang ở Oregon để tìm cơ hội san bằng tỉ số với một kẻ thù nào đó.”

“Anh có nghe về vụ một kẻ bắn tỉa đã cố giết Charlie sau buổi điều trần bảo chứng của anh ấy không?”

“Đó là lí do vì sao tôi tới đấy.”

“Anh có nghĩ Hass là tay bắn tỉa đó không?”

“Chúng tôi không có bằng chứng nào để khẳng định, nhưng tôi muốn nói chuyện với thân chủ của cô để xem anh ấy có biết điều gì giúp chúng tôi bắt được Hass hay không. Nếu Hass đang muốn giết thân chủ của cô thì anh ấy sẽ có lợi khi hợp tác với chúng tôi.”

“Sao anh không đợi ở đấy để tôi đi gọi điện cho Charlie nhỉ?”

Amanda đóng cửa lại và sắp sửa đi dọc theo hành lang tới phòng họp thì điện thoại di động của cô đổ chuông.

“Cô đã nói chuyện với thân chủ của mình chưa, cô Jaffe?”

Nathan Tuazama hỏi. Mạch máu trong người Amanda bắt đầu đập nhanh. Cô ghét phải thừa nhận nhưng cái gã người Batanga này làm cô sợ.

“Anh ấy đang suy nghĩ về đề nghị của ông.”

“Chiều nay tôi sẽ gọi lại cho cô. Nếu cô không có lời phản hồi tích cực thì tôi sẽ chuyển sang thực hiện kế hoạch B.”

Tuazama ngắt máy. Amanda chửi thề và vội vã đi vào phòng họp. Cô quay số điện thoại phòng khách sạn của Charlie từ máy điện thoại để trên chiếc tủ kệ. Marsh nhấc máy sau hồi chuông thứ hai.

“Tôi gọi anh vì hai vấn đề, Charlie ạ. Cả hai đều nghiêm trọng. Có một nhân viên FBI tên là Cordova đang ở trong văn phòng. Anh ta muốn nói chuyện với anh về Gary Hass.”

Amanda nghe thấy tiếng thở mạnh ở đầu dây bên kia. “Charlie?”

“Chuyện gì về Gary?”

“Họ nghĩ gần đây hắn ở Seattle. Hắn là nghi can trong một vụ giết người ở đó. Khi lục soát phòng hắn, FBI đã tìm thấy những bài báo về anh. Có lí do nào có thể khiến hắn tìm giết anh không?”

“FBI có nghĩ hắn là kẻ bắn tỉa không?”

“Tôi không nghĩ là họ biết gì cụ thể nhưng Cordova muốn nói chuyện với anh xem có lí do gì khiến Gary có mặt ở Oregon và tìm kiếm anh không. Anh muốn tôi nói gì với anh ta?”

“Ôi trời! Đây là tất cả những gì tôi cần, cả Tuazama và Hass đều truy lùng tôi.”

“Đó là chuyện còn lại mà tôi muốn nói với anh. Nathan Tuazama vừa gọi điện. Hắn muốn có câu trả lời trong chiều nay”

“Nếu tôi nói chuyện với FBI, họ có bảo vệ tôi không?”

“Tôi không biết, Charlie ạ. Tôi không nghĩ là họ có thể làm gì khi anh còn đang đối mặt với những cáo buộc về tội giết người, trừ khi anh có những chứng cứ quan trọng về một vụ lớn nào đó mà FBI thấy cần. Tôi có ấn tượng rằng Cordova chỉ muốn tìm xem có lí do khiến Hass có thể có mặt ở Oregon không thôi. Anh có muốn nói chuyện với anh ta không? Tôi sẽ đảm bảo rằng anh ta không hỏi anh bất kì điều gì có thể ảnh hưởng xấu tới vụ án của anh. Nếu FBI bắt giữ Hass thì coi như anh bớt được một việc phải lo nghĩ.”

“Được, hãy đưa anh ta tới đây. Chuyện này sẽ cho tôi việc gì đó để làm.”

“Tôi sẽ tới đó ngay. Nhân tiện, vấn đề với Mickey Keys đã giải quyết xong. Anh ta đã kí giấy từ bỏ mọi quyền lợi có thể có với tư cách là đại diện của anh.”

“Tôi mất bao nhiêu tiền?”

“Bảy mươi lăm ngàn.”

“Chết tiệt. Tôi đang bị rút gan rút ruột.”

“Hãy coi như đã bớt được một vấn đề rắc rối.”

“Phải, cô nói đúng.”

“Anh đã biết là tôi phải nói gì với Tuazama chưa?”

“Chưa, vẫn chưa. Tôi vẫn muốn suy nghĩ xem phải làm thế nào và vụ Gary chẳng hề làm mọi chuyện dễ dàng hơn.”

+

+ +

“Anh Marsh, anh có biết vì sao Gary Hass giữ những bài báo về anh trong phòng khách sạn của hắn không?” Đặc vụ Cordova hỏi ngay khi màn giới thiệu hai bên kết thúc.

“Gary và tôi quen biết nhau lâu rồi và hắn đã có mặt khi viên nghị sĩ bị giết, vì vậy, việc hắn thích đọc về tôi và vụ án cũng là điều tự nhiên thôi.”

“Ngoài chuyện tò mò, còn lí do nào khiến hắn quan tâm đến anh không? Hắn có lí do nào muốn gây tổn thương cho anh không?”

Charlie nghĩ về chuyện đó. “Có thể có. Vào hôm Pope bị giết, Gary đã tới buổi kí tặng sách của tôi và đe dọa tôi.”

“Về chuyện gì?” Cordova hỏi.

Charlie đột nhiên trông có vẻ không thoải mái.

“Đừng trả lời nếu anh đang nói tới chuyện gì đó phạm pháp,” Amanda cảnh báo.

“Cô Jaffe và anh Marsh, tôi sẽ không ghi chép và tôi hứa sẽ không sử dụng bất kì điều gì anh Marsh nói để khiến anh ấy gặp rắc rối. Cục đang rất muốn bắt Hass. Chỉ vậy thôi.”

Charlie nhìn Amanda. Cô gật đầu.

“Gary nói rằng có những chi tiết trong cuốn sách được lấy từ cuộc đời hắn và hắn đòi được trả tiền.”

“Chi tiết kiểu gì vậy?” Cordova hỏi.

“Có một chương viết về một vụ cướp nhà băng. Đó là điều tôi còn nhớ.”

“Có chuyện gì với vụ đó?”

“Tôi viết về một vụ cướp nhà băng có tôi tham gia, trong đó mọi thứ đều loạn cả lên và có vài người bị giết. Gary nói tôi không có mặt trong vụ đó và hắn đòi trả tiền vì hắn cho rằng tôi được hưởng lợi nhờ những việc hắn làm.”

“Anh đã làm gì khi hắn đòi anh tiền?” Cordova hỏi.

“Tôi bảo là sẽ không đưa cho hắn xu nào cả.”

“Hắn phản ứng ra sao?”

“Gary tức điên lên. Hắn không xử sự tốt cho lắm khi bị từ chối. Hắn nói sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ và sẽ thảo luận lại chuyện tiền nong vào tối hôm đó ở câu lạc bộ. Hắn tới nhưng chúng tôi không có cơ hội nói chuyện vì vụ án mạng đã xảy ra.”

“Sau đó anh có gặp hắn không?”

“Không. Vài ngày trước tôi vẫn còn ở châu Phi. Tôi còn không hề nghĩ đến hắn.”

“Anh có nghĩ là Hass vẫn ôm mối hận thù sau từng ấy năm không?” Cordova hỏi.

“Đầu óc Gary không hoạt động như một người bình thường,” Charlie giải thích với viên đặc vụ. “Hắn không tin vào chuyện tha thứ và lãng quên. Vì vậy, có thể hắn vẫn ôm mối hận.”

“Hắn có tức giận đến mức bắn anh không?”

“Ý anh là gã bắn tỉa chứ gì?” Charlie lắc đầu. “Tôi không cho là hắn lại làm việc đó. Gary thích thú được nghe nạn nhân của hắn la hét. Thêm nữa, tôi chưa từng nghe nói là hắn bắn súng giỏi. Dao có vẻ đúng kiểu của hắn hơn. Hoặc súng ngắn. Hắn sẽ chọn một trong hai thứ đó nhưng phải là từ cự li gần.”

+

+ +

“Anh thật sự nghĩ gì về khả năng Hass là kẻ bắn tỉa?” Amanda hỏi khi Cordova đã rời đi.

“Những gì tôi đã nói là thật lòng. Tôi thật sự không hình dung nổi chuyện đó. Gary là một gã tâm thần. Hắn muốn nhìn thấy người ta phải chịu khổ sở ngay trước mắt hắn. Một cú bắn tầm xa không hợp với hắn.”

“Thế còn Tuazama thì sao?”

“Ồ, hắn sẽ làm tốt chuyện đó. Hắn không giết người vì thú vui. Tôi không nghĩ hắn biết thú vui là thế nào. Hắn là một tên thợ giết người. Nếu một người cần phải chết, Nathan sẽ giết họ. Chuyện đó đối với hắn chẳng khác nào việc sửa lốp xe bị xịt.”

“Nếu hắn nguy hiểm đến vậy, tôi phải nói với hắn thế nào về số kim cương?”

“Tôi không thể đưa kim cương cho hắn. Như vậy sẽ là xúc phạm tới những kí ức về Bernadette.”

“Nếu đó là quyết định của anh, tôi nghĩ chúng ta nên dùng một ít tiền trong số tôi đã kí gửi để thuê một vệ sĩ riêng.”

“Chuyện đó không giúp gì được đâu. Nếu Tuazama đã muốn tôi phải chết, không gì có thể ngăn hắn lại. Đó cũng là một lí do khiến tôi không thể đưa hắn số kim cương. Khi đã có được chúng, hắn sẽ không còn lí do nào để tôi sống cả. Những viên đá đó là thứ duy nhất giữ được mạng của tôi.