← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

Ngay sau hôm xảy ra vụ sát hại Sally Pope, viên thám tử tư ở Denver gọi điện cho Kate để báo với cô rằng anh ta đã xác định được vị trí của Werner Rollins. Cho tới một tháng trước đây, Rollins vẫn đang thụ án trong nhà tù bang Colorado với tội danh cướp có vũ trang, nhưng giờ thì hắn đang trong thời gian tại ngoại thử thách. Kate đã nói chuyện với Henrietta Swift, nhân viên quản chế của Rollins, người đã gọi cho cô một giờ trước và báo rằng Rollins đồng ý gặp mặt cô.

Trong suốt chuyến bay kéo dài hai tiếng rưỡi từ Portland tới Denver, Dennis Levy không hề tán tỉnh Kate lấy một lần hay ba hoa về chuyện anh ta giỏi giang ra sao, và anh ta cũng không hề nhắc tới chuyện anh ta sẽ nổi tiếng đến mức nào. Anh ta tỏ ra bận rộn khi làm việc trên laptop hoặc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Kate tự hỏi vì sao tay phóng viên lại im lặng đến vậy nhưng cô không muốn tước mất sự may mắn của mình bằng việc hỏi chuyện anh ta.

Cuộc gặp với Rollins diễn ra tại một quán bar thể thao gần sân vận động Coors Field. Họ đã mua vé cho một chuyến bay muộn quay trở về Portland, vì thế Kate thuê một chiếc ô tô tại sân bay và lái tới Denver. Đó là một ngày hè tuyệt đẹp và phải mất một lúc mắt Kate mới điều chỉnh kịp khi từ chỗ ánh mặt trời chói chang giữa ban ngày chuyển sang ánh đèn mờ ảo trong quán bar, nhưng cô không mất nhiều thời gian để nhận ra Rollins giữa đám đông khách ăn trưa. Hắn là người duy nhất đang ngồi một mình trong chiếc xe lăn bên một chiếc bàn.

Viên quản chế của Rollins đã kể sơ qua cho Kate nghe về vụ rượt đuổi tốc độ cao dẫn tới việc Rollins phải ngồi tù với tội danh cướp có vũ trang và phải trả giá bằng đôi chân của mình, nhưng cô ta không chuẩn bị cho Kate thấy được toàn bộ những gì mà vụ tai nạn đã lấy đi ở tên găngxtơ này. Werner Rollins trong trí tưởng tượng của Kate là một phiên bản tàn bạo hơn của nhân vật Conan, kẻ man di. Thế nhưng không hề có điều gì đáng sợ ở người đàn ông mặc chiếc áo phông của đội bóng bầu dục Denver Broncos đã bạc màu và đang uống cốc bia thứ hai kia. Nỗi tuyệt vọng đã rút cạn sức sống trên người Rollins và cuộc sống khắc nghiệt đã biến những nét rắn rỏi trên cơ thể vạm vỡ của hắn thành những mớ thịt nhão.

“Anh Rollins?” Kate hỏi trong khi tiến lại gần chiếc bàn. Rollins rời mắt khỏi trận đấu bóng đang phát trên một ưong những chiếc tivi màn hình lớn nằm rải rác quanh quán bar.

“Đây là Dennis Levy, còn tôi là Kate Ross, điều tra viên làm việc cho Charlie Marsh. Cảm ơn anh vì đã dành thời gian gặp chúng tôi.”

“À, phải, nhân viên phụ trách xã hội đã thu xếp lịch trình bận rộn của tôi để tìm ra thời gian cho cuộc gặp này, và Henrietta đã nói rằng cô sẽ trả tiền bia cho tôi. Đó chẳng phải là chuyện gì khó nghĩ.”

Kate mỉm cười. “Cho phép chúng tôi chứ?” cô hỏi, chỉ tay vào một trong những chiếc ghế đặt cạnh bàn.

“Xin cứ tự nhiên.”

“Dennis là một phóng viên. Anh ấy phụ trách đưa tin về vụ án của Charlie trên tờ Tin tức Thế giới. Anh có thấy phiền không nếu anh ấy có mặt trong cuộc nói chuyện của chúng ta?”

Rollins nhún vai. Kate có ấn tượng rằng anh ta chẳng còn mấy quan tâm đến bất kì điều gì.

“Vậy anh bạn già Charlie dạo này thế nào?” Rollins hỏi.

“Anh ấy đã và đang trong giai đoạn khó khăn. Tôi không biết anh theo dõi vụ án của anh ấy sát sao tới mức nào, nhưng đã hai lần có kẻ giết anh ấy. Trong lần thứ hai, anh ấy bị trúng đạn và hiện đang nằm trong bệnh viện.”

“Thật là tệ,” Rollins nói bằng giọng không chắc chắn cho lắm.

“Tôi được biết rằng anh và Charlie là chỗ bạn bè,” Kate nói.

“Cô nhận thông tin sai rồi. Chúng tôi chưa bao giờ là bạn bè gì cả. Tôi chịu đựng anh ta chỉ vì Freddy mà thôi.”

“Freddy Clayton?”

Rollins gật đầu. “Hai người bọn họ như là cặp Người Dơi và Robin vậy. Freddy mang theo anh bạn tầm thường nhỏ bé đó đi khắp mọi nơi. Tôi mà không biết rõ Freddy thì hẳn đã nghĩ rằng cả hai đều đồng tính.” Rollins liếc nhanh về phía Dennis, cười nhếch mép và thêm vào, “Không có ý xúc phạm đâu.”

Levy đỏ mặt lên nhưng không đáp.

“Nhưng anh biết Charlie khá rõ phải không?” Kate nói.

“Phải. Y như trong mấy bài hát của lũ trẻ con. Freddy đi đâu là Charlie theo đó.”

“Đó có phải là lí do anh có mặt tại Câu lạc bộ Westmont vào buổi tối hôm nghị sĩ Pope bị giết không? Có phải anh và Gary Hass muốn gặp lại người quen cũ?”

Rollins cười rồi nhấp một ngụm bia trong cốc. Kate chờ đợi trong khi hắn dùng cẳng tay quệt bọt bia dính trên miệng.

“Chuyện với Charlie là việc của Gary. Anh ta muốn moi tiền của Charlie, muốn xem xem có thể dọa Charlie sợ hãi đến mức phải xì ít tiền ra hay không. Khi Freddy còn sống, không kẻ nào dám động vào Charlie cả nhưng Charlie là tên thỏ đế và Gary biết rằng anh ta là mục tiêu ngon ăn khi không còn ai bảo vệ.”

“Anh đã ra làm chứng cho bên công tố tại phiên tòa xử Sally Pope.”

“Tôi buộc phải làm vậy, chẳng phải thế sao? Burdett đã dọa rằng tôi sẽ phải lãnh án ngồi tù vì tội đánh nhau với tay nhân viên bảo vệ đó. Tình trạng của tôi khi đó không cho phép tôi vào tù một lần nữa. Charlie đã trốn ra ngước ngoài, vì thế những điều tôi nói chẳng tổn hại gì đến anh ta và tôi cũng chẳng nợ người đàn bà đó thứ gì.” Rollins nhún vai. “Vấn đề là hoặc tôi hoặc là cô ta và tôi đã chọn tôi.”

“Anh Rollins, bên công tố sẽ mời anh ra làm chứng một lần nữa và lần này những gì anh nói có thể đẩy Charlie vào xà lim tử tù. Vì thế, cho phép tôi hỏi anh một điều, nếu ra làm chứng tại phiên tòa xử Charlie, anh sẽ nói gì?”

Rollins nhìn Kate với vẻ đề phòng. “Nếu tôi nói ra một điều mà lần trước không nói, tôi sẽ bị kết tội khai man, vì thế chắc tôi sẽ phải nói là đã nhìn thấy Charlie bắn Pope.”

“Thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự đã hết, anh Rollins ạ. Anh có thể tham khảo ý kiến luật sư về điều này nếu không tin tôi, nhưng tôi đã kiểm tra rồi. Không ai có thể buộc tội anh nếu anh nói dối sau khi đã tuyên thệ tại phiên xử Sally Pope.”

Rollins suy nghĩ về điều đó. “Tôi có thể nói điều gì đó khác đi.”

“Chẳng hạn là điều gì?”

Levy ngả người về phía trước, mắt dán chặt vào Rollins.

“Cái đó còn tùy thuộc nhiều chuyện,” Rollins nói. “Như mọi người thấy đấy, tôi sống không thuận lợi cho lắm. Thực tế, tôi chẳng còn chân cẳng gì cả nên rất khó kiếm việc làm.”

Rollins ngừng lại và cái mưu toan gợi ý một khoản hối lộ rõ rành rành hiện diện trong bầu không khí giữa họ chẳng khác nào trái khí cầu nhỏ với dòng chữ Một năm tốt lành treo lơ lửng trên một sân bóng đá. Kate mỉm cười và quay đầu sang Levy.

“Cái này không ghi lại nhé, Dennis,” cô nói.

Khi thấy Dennis không phản đối, Kate lại xoay người về phía Rollins. Cô không hề có ảo tưởng gì về hạng người mình đang đối mặt. Rollins là một tên tội phạm chuyên nghiệp, một kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống xã hội. Kêu gọi bản chất tốt đẹp hơn trong con người hắn là một việc vô vọng, bởi lẽ những kẻ như Rollins không có cái gọi là bản chất tốt đẹp hơn ấy. Nhưng họ cũng là người và không nhất thiết là quỷ dữ suốt hai mươi tư tiếng trong ngày. Kate nhìn thẳng vào mắt Rollins và giữ đủ lâu để hắn hiểu rằng cô không phải là hạng người dễ bị dọa dẫm.

“Tôi không biết anh có kinh nghiệm gì với các luật sư khác,” Kate nói bằng một giọng đều đều, không phán xét, “nhưng công ty luật chúng tôi không trả tiền để nhân chứng ra làm chứng trước tòa. Chúng tôi muốn có sự thật. Nếu sự thật đó là những điều anh đã khai trong phiên tòa xử Sally Pope, chúng tôi sẽ phải chấp nhận đối mặt với nó. Còn bản thân anh, xét mặt khác, sẽ phải sống với án tử hình của Charlie nếu anh giúp người ta kết tội anh ấy và nói dối.

Tôi không biết liệu làm điều đó có dễ dàng với anh hay không vì tôi biết về anh rất ít, nhưng tôi biết rõ anh đã chịu đựng nhiều khó khăn và, nếu như anh là người bình thường, thì tôi chỉ hi vọng anh sẽ giúp cho một người quen không phải chịu khổ sở, nếu anh có thể giúp họ mà không làm tổn hại đến mình.”

“Tôi không phải là nhà từ thiện, thưa cô.”

Kate cười to. “Tôi đã đọc hồ sơ tiền án và một vài báo cáo của bên cảnh sát về những thành tích bất hảo của anh, anh Rollins ạ, vì thế tôi biết rõ điều đó.”

Rollins ngập ngừng trong giây lát. Rồi hắn mỉm cười, “Phải, tôi đoán là chẳng ai lại nhầm tôi với nhân viên chữ thập đỏ.”

“Những thứ đó đáng để đọc lắm,” Kate nói với hắn kèm theo một nụ cười ẩn ý.

Rollins ngừng cười và đôi mắt hắn nhìn mông lung vô định. “Tôi từng là người đáng chú ý trước khi việc này xảy ra,” hắn nói, chỉ tay vào chỗ trước đây từng là vị trí của đôi chân.

“Hoàn toàn đúng. Và anh sẽ lại là một người đáng chú ý khi vụ án của Charlie được đưa ra xét xử. Tất cả mọi người sẽ lắng nghe anh bởi vì anh là nhân chứng chính trong vụ án. Câu hỏi của tôi là liệu anh có trở thành nhân chứng ngôi sao cho bên công tố không?”

Rollins nhấp một ngụm bia vẻ trầm ngâm rồi chăm chú nhìn mặt bàn. Khi ngẩng đầu lên, trông nét mặt hắn rất nghiêm túc.

“Viên công tố quận có thể không thích những điều tôi sẽ nói. Ông ta sẽ rất tức giận. Nhưng tôi cũng từng bị ông ta bắt phải khai man về Charlie. Sự thực là tôi không biết ai đã bắn viên nghị sĩ. Tôi trông thấy ông ta bị bắn nhưng lúc đó tôi đang nhìn ông ta chứ không nhìn Charlie, người phụ nữ đó, Gary hay kẻ bắn súng.”

“Thế khẩu súng thì sao? Anh có nhìn thấy ai cầm khẩu súng không?”

Rollins lắc đâu. “Tôi nghe tiếng nổ nhưng không nhìn thấy khẩu súng. Phát đạn bắn ra từ phía bên phải tôi, vì thế tôi nhìn ra chỗ đó, nhưng trước khi nhìn thì tôi đã nghe thấy tiếng khẩu súng rơi xuống đất và tôi chưa hề thấy ai đã cầm nó.”

“Vậy anh không nghĩ ra ai đã bắn sao? Không ai hành động như thể đã bắn à?”

Rollins cười. “Cô nghĩ lúc đó tôi đang đóng vai Sherlock Holmes, nhìn mọi người qua kính lúp và tìm đầu mối ư? Tôi biết cảnh sát nghĩ thế nào. Hẳn là họ sẽ chỉ nhìn tôi một cái rồi tống tôi vào tù và quẳng chìa khóa đi. Pope ngã xuống là Gary cùng tôi chuồn đi. Mọi người khác cũng vậy.”

“Cảm ơn anh vì đã thành thật, anh Rollins,” Kate nói.

“Vậy tiếp theo là gì?” Rollins hỏi.

“Từ phía bọn tôi thì không có gì cả. Anh chẳng nói được điều gì giúp ích hay gây hại cho Charlie. Karl Burdett có thể sớm liên lạc với anh vì nghĩ anh sẽ giúp ông ta thắng trong vụ án này. Hãy nói những điều anh đã nói với tôi và ông ta có thể sẽ dọa dẫm anh, nhưng tôi không nghĩ ông ta làm gì được anh nếu anh vẫn khăng khăng ý kiến của mình. Dù vậy, đừng có tin những lời tôi nói. Tôi không phải là luật sư. Tôi khuyên anh nên kiểm tra lại mọi chuyện với một luật sư trước khi nói chuyện với Burdett.”

Rollins gật đầu. “Cô sẽ trả tiền bia cho tôi chứ, hay đó cũng là một dạng hối lộ?”

Kate xỉa năm mươi đô la lên mặt bàn. “Đó là hân hạnh của tôi, anh Rollins. Anh hãy ăn thêm ít khoai tây chiên nhé!”

Kate chớp chớp mắt khi bước ra ngoài nắng. Dennis đi ngay phía sau cô. Cô ngạc nhiên là anh ta không cố gắng hỏi han Rollins để viết bài. Một nhân chứng chủ chốt phản cung là một tin tức quan trọng.

“Cô thấy việc diễn ra thế nào?” Levy hỏi khi cả hai đi ra chỗ đậu xe.

“Không thể tốt hơn được nữa.”

Levy cười toe toét. “Tôi cũng nghĩ y như vậy.”

Kate nhìn anh ta chăm chú. Có điều gì đó mà Rollins nói đã khiến cho Levy rất hào hứng, nhưng cô không biết đó là gì.

+

+ +

Dennis cố hết sức để kiềm chế bản thân không ngọ nguậy trên ghế vì phấn khích trong suốt chuyến đi ra sân bay, nhưng không thể ngừng giậm giậm chân. Kate trả chiếc xe thuê và bắt xe buýt ra nhà ga sân bay. Rồi họ còn phải làm thủ tục lên máy bay và qua cửa an ninh. Lúc cả hai tới được cổng lên máy bay thì Dennis đã sẵn sàng nổ tung rồi.

“Tôi phải đi vệ sinh,” anh nói với Kate, cố giữ giọng thật bình tĩnh. Trong khi đi ngang qua đại sảnh về phía phòng vệ sinh, Dennis nghĩ về việc mình định làm và bắt đầu thấy choáng váng. Ngay khi đã chắc chắn Kate không thể nhìn thấy mình, Dennis hít mấy hơi thật sâu. Rồi anh chuẩn bị bấm số điện thoại của Martha Brice trên chiếc di động của mình. Đang bấm nửa chừng, anh dừng lại. Nếu anh gọi cú điện thoại này, anh sẽ chẳng nhận lại được điều gì. Anh có thật sự muốn làm chuyện này không? Chắc chắn là anh muốn giàu có và thành công nhưng đây có phải là cách để đạt được điều đó không?

Lòng can đảm ngăn Dennis lại. Anh ngừng kết nối điện thoại. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Nhờ có Werner Rollins mà anh chắc rằng mình biết ai đã giết nghị sĩ Pope, nhưng anh sẽ sử dụng điều mình biết thế nào đây?