← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

Amanda thấy thật khó mà hòa hợp nổi khung cảnh những luống hoa đầy màu sắc và bãi cỏ xanh mướt bao quanh dinh thự của Sally Pope cùng bầu trời trong xanh phía trên tòa nhà với cảnh tượng đổ máu diễn ra bên trong. Dường như không thể tin nổi rằng cuộc sống lại có thể tiếp diễn như chưa có gì xảy ra, khi mà một thảm kịch đã diễn ra nơi đây, nhưng những vụ thảm sát đã trở thành một phần lớn trong cuộc đời của Amanda, đủ lâu để cô hiểu rằng chuyện đó có thể xảy ra. Dù vậy, cô vẫn thấy hơi mất phương hướng khi bố cô dừng xe lại trước ngôi nhà của Sally.

Vài giây sau khi Frank bấm chuông, cánh cửa mở ra bởi một người đàn ông có bộ ngực vạm vỡ, mái tóc đỏ bù xù, trông có vẻ giống như một anh thợ đốn gỗ hơn là một tiểu thuyết gia. Trông ông cũng có vẻ kiệt sức và vô cùng buồn bã.

“Cảm ơn vì anh đã tới,” Liam O’Connell nói. “Lẽ ra tôi phải tới văn phòng của anh nhưng tôi không muốn để Kevin một mình. Nó quá suy sụp và tôi phải ở cạnh nó.”

“Đừng nghĩ ngợi,” Frank nói. “Chẳng có gì phiền khi chúng tôi tới đây cả.”

“Hãy nói chuyện trong phòng làm việc nhé. Tôi không thể đi vào chỗ đó,” O’Connell nói, hất đầu về phía phòng khách.

Amanda không thể không liếc nhanh về phía căn phòng nơi Sally Pope đã chết và nơi mà vừa mới đây cô còn ngồi nhấm nháp đồ uống mát lạnh, thân thiện trò chuyện cùng Sally.

“Anh có biết gì về di chúc của Sally không?” người đàn ông Ailen hỏi khi mọi người đã yên vị trong phòng làm việc.

“Không,” Frank đáp.

“Jimmy Pavel đã thảo nó. Anh ấy nói là Kevin được thừa hưởng mọi thứ và Sally chỉ định tôi làm người bảo trợ của thằng bé.”

“Điều đó đúng thôi,” Frank nói. “Tôi đã tới thăm cô ấy khi anh đang ở Berkeley. Cô ấy kể với tôi rằng Kevin rất yêu quý anh.”

“Tôi cũng yêu quý cậu bé. Nó là một đứa trẻ tuyệt vời.”

“Anh đã nói trên điện thoại rằng có một vấn đề anh muốn thảo luận có liên quan tới bản di chúc,” Frank gợi lại.

“Một luật sư của Arnold Pope đã gọi điện cho tôi. Pope muốn được quyền chăm sóc Kevin.”

“Chính xác thì tay luật sư đó nói sao?”

“Đầu tiên là lời chia buồn. Tiếp theo là những lời thuyết giảng về việc sẽ khó khăn thế nào nếu tôi tự mình nuôi dạy một cậu bé ở tuổi thiếu niên, nhất là khi tôi đi lại quá nhiều vì việc viết sách và giảng dạy. Tất cả đều có vẻ rất cảm thông nhưng tôi có thể thấy anh ta muốn gì, vì thế tôi nói với anh ta rằng không có vấn đề gì cả và cảm ơn vì những lời tử tế của anh ta.”

“Tôi đoán là cuộc đối thoại không dừng ở đó,” Frank nói.

“Ồ, không. Cuộc nói chuyện tiếp tục với những lời nhấn mạnh sự quan tâm của ngài Pope dành cho tôi và cháu trai ông ta cùng những lợi ích tài chính mà tôi sẽ nhận được nếu để ông ta nuôi dạy Kevin.”

Tôi cá là số tiền viên luật sư đó nói rất đáng kể.”

O’Connell gật đầu. “Và số tiền đó cứ tăng dần khi chúng tôi tiếp tục thảo luận mọi chuyện.”

“Điều gì xảy ra khi anh từ chối lời đề nghị đó?”

“À, đó là khi những lời đe dọa bắt đầu, tất cả đều rất khó nhận thấy nhưng không thể hiểu nhầm được.”

“Đó là những lời đe dọa kiểu gì?”

“Một cuộc chiến giành quyền chăm sóc chắc chắn sẽ rất khó khăn đối với một gã nghèo, và tôi, một kẻ không họ hàng máu mủ gì với Kevin, thậm chí là chưa hề kết hôn với Sally, không thể có khả năng thắng.”

“Anh trả lời thế nào?”

“Tôi nói với tay luật sư đó rằng ngài Pope sẽ phải chịu trách nhiệm cho bất kì tổn thương tinh thần nào mà Kevin phải chịu đựng nếu ông ta khởi kiện và rằng ý định hăm dọa hay khiến tôi cảm thấy có tội của ông ta đã hoàn toàn thất bại. Rồi tôi dập máy.

Thật may là Sally đã nhìn thấy trước khả năng ông Pope cố gắng làm những chuyện như vậy. Trong di chúc có một điều khoản nêu rõ rằng Arnold Pope không được phép liên lạc với Kevin trong bất kì hoàn cảnh nào. Bản di chúc cho phép người giám hộ của Kevin được sử dụng tài sản ủy thác để bảo vệ Kevin trong trường hợp có kiện tụng, điều đó cho tôi lí do mời ông tới đây hôm nay. Sally rất tin tưởng vào khả năng của ông trong lĩnh vực luật pháp. Cô ấy đã kể với tôi chuyện ông cứu cô ấy như thế nào khi cô ấy bị buộc tội mưu sát chồng cũng như chuyện ông đã ngăn cản Pope ra sao trong lần đầu tiên ông ta cố giành quyền chăm sóc Kevin. Tôi muốn ông hãy ngăn chặn ông ta một lần nữa.”

“Đó sẽ là hân hạnh của tôi, Liam. Tôi không thể nghĩ ra điều gì gây tổn hại tới Kevin nhiều hơn là việc chung sống với Arnold Pope cha. Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn cản điều đó.”

O’Connell nở một nụ cười nhẹ nhõm và sự căng thẳng kìm giữ đôi vai ông tan đi. “Cảm ơn ông, Frank. Tôi biết là ông sẽ không để Kevin thất vọng.”

“Với Sally cũng vậy. Tôi biết cô ấy ghét cay ghét đắng Pope cha.”

Frank mở chiếc cặp của mình và lấy ra một cuốn sổ tay. “Nếu chúng ta chuẩn bị đi đến thắng lợi, chúng ta sẽ phải thuyết phục tòa rằng không có lí do gì để bác bỏ ước nguyện của Sally. Pope cha sẽ bám theo anh không thương xót, vì thế anh sẽ phải nói cho tôi biết ông ta có thể tấn công vào tính cách của anh như thế nào và làm sao để chúng ta chống lại được.”

“Ông O’Connell,” Amanda xen vào. “Tôi đến đây cùng bố tôi vì tôi là luật sư đại diện cho Charlie Marsh. Chuyện xảy ra ở đây có thể tác động tới vụ án của anh ấy. Tôi muốn ông cho phép được nói chuyện với Kevin trong khi ông bàn bạc mọi chuyện với bố tôi.”

Người đàn ông Ailen do dự.

“Tôi biết cậu bé bị tác động tệ đến thế nào. Nhưng Charlie Marsh đang đối mặt với án tử hình và Kevin có thể biết điều gì đó có ích cho anh ấy. Tôi hứa là sẽ không thúc ép Kevin. Tôi sẽ dừng lại ngay khi thấy dấu hiệu không ổn. Nhưng tôi thật sự coi trọng việc thử tìm xem liệu cậu bé có biết được điều gì giúp xóa tội cho Charlie hay không.”

O’Connell thở dài. “Hôm qua Kevin đã nói chuyện với cảnh sát. Thằng bé có vẻ xử lí được. Cô cứ gặp nó đi nhưng làm ơn hãy nhẹ nhàng với nó. Chuyện xảy ra với nó thật kinh hoàng.”

+

+ +

Kevin đang nằm trên chiếc ghế dài bên cạnh bể bơi, mặc áo phông của đội tuyển bơi và quần soóc kiểu Bermuda bằng vải kaki. Cậu bé để một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng bìa mềm nằm úp trên đùi còn cậu thì nhìn chằm chằm vào không trung ngang mặt bể bơi.

Amanda bỏ đôi giày bệt ra và đi chân trần tới bên bể bơi. Mặt trời chiếu vào lưng cô. Kevin liếc nhìn cô rồi che mắt lại, Amanda ngồi xuống một chiếc ghế dài khác bên cạnh cậu bé.

“Xin chào, cô là Amanda Jaffe. Cô đã tới đây khoảng một tuần trước nhưng không gặp cháu.”

Kevin nhìn cô nhưng không nói gì.

Amanda chỉ chiếc áo phông và nói: “Cháu bơi kiểu gì?”

“Bơi bướm,” cậu bé trả lời không chút nhiệt tình.

“Cháu ở trong đội tuyển của trường chứ?”

Kevin gật đầu.

“Cháu có thi đấu cho câu lạc bộ nào không hay chỉ bơi cho đội tuyển trường?”

“Cháu tập luyện cùng đội Tualatin Hills,” cậu bé nói, câu trả lời này nghe cũng không có sinh khí gì hơn mấy câu trước.

“Cháu bơi cho họ và Wilson High. Thành tích xa nhất của cháu là hai trăm mét bơi tự do.”

Kevin nhìn vào mắt Amanda. “Cô là ai?”

Amanda mỉm cười. “Chán nói mấy chuyện vặt rồi sao?”

Kevin không trả lời.

“Cô là luật sư. Cô đang đại diện cho Charlie Marsh. Cháu có biết ông ta là ai không?”

“Ông ta đã bị buộc tội giết bố cháu nhưng ông ta bỏ trốn.”

“Đúng vậy. Charlie là người đã tới nhà cháu buổi tối hôm mẹ cháu bị sát hại. Cháu đã cố cảnh báo ông ấy.”

Kevin quay đi khi nghe nhắc tới vụ mẹ cậu bị giết.

“Ông ấy rất biết ơn cháu, Kevin ạ. Nhiều người hẳn sẽ quá sợ hãi mà không dám cảnh báo cho Charlie nhưng cháu đã liều mạng để làm điều đó. Đó là việc rất quan trọng.”

“Ông ta vẫn bị bắn mà.”

“Đôi khi mọi việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát của chúng ta và điều tốt nhất chúng ta có thể làm là cố gắng.”

Kevin quay đi và khóc nức nở. “Như vậy không công bằng. Mẹ là người rất tốt.”

Amanda những muốn nói gì đó để an ủi Kevin nhưng cô biết dư âm cái chết của Sally vẫn còn quá gần nên chẳng điều gì cô nói giúp được cậu bé. Một lúc sau, nước mắt cũng ngừng. Kevin nằm lặng lẽ, hai mắt nhắm lại, ngực cậu phập phồng.

“Cháu có thể kể cho cô chuyện gì đã xảy ra ở nhà cháu không?” Amanda hỏi khi hơi thở của Kevin đã nhẹ nhàng hơn.

“Cháu không muốn nói về chuyện đó.”

“Cô biết là cháu không muốn, nhưng có kẻ đã hai lần cố giết Charlie. Cảnh sát chắc chắn rằng hắn sẽ tiếp tục làm thế. Kẻ giết mẹ cháu cũng là kẻ đang truy sát Charlie. Cháu có thể biết được điều gì đó giúp cảnh sát bắt hắn ta.”

“Cháu đã nói với họ mọi điều cháu biết.”

“Cháu kể cho cô được không?”

Kevin nhắm mắt lại. Rồi cậu bé hít một hơi thật sâu. “Hắn đã vào phòng cháu. Lúc đó rất tối và hắn đeo mặt nạ, nên cháu không thể tả được trông hắn ra sao.”

“Không sao.”

“Hắn dán băng dính vào miệng cháu. Vì thế, cháu thức dậy. Cháu cố hét lên để báo cho mẹ biết nhưng không thể làm được.”

“Không ai làm được.”

“Cháu đã cố nhưng miệng cháu bị dán băng dính và hắn... hắn có một khẩu súng. Hắn nói sẽ giết mẹ nếu cháu cố cảnh báo cho mẹ biết. Cháu... cháu đã tin hắn nhưng hắn vẫn giết mẹ.”

Kevin lại nức nở và Amanda chờ đợi.

“Giọng kẻ đó như thế nào? Có điều gì đặc biệt trong giọng hắn không?”

“Khi nói với cháu hắn chỉ thì thầm. Hắn cố giấu giọng.” “Được rồi. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?” “Hắn trói cháu lại và bỏ cháu ở đó. Cháu cố thoát khỏi đống băng dính nhưng không thể. Khi hắn quay lại, hắn bảo sẽ không làm hại cháu nếu cháu làm theo những điều hắn nói. Rồi hắn đưa cháu xuống phòng khách. Mẹ bị trói vào một chiếc ghế. Gina thì... cô ấy nằm trên sàn nhà.”

Kevin liếm môi và nhìn ra ngoài bể bơi.

“Chuyện tiếp theo thế nào?”

“Hắn ép mẹ gọi điện cho ông Marsh. Hắn nói sẽ bắn cháu nếu mẹ không làm thế. Hắn bảo mẹ phải nói gì và mẹ đã gọi điện cho ông ấy. Rồi bọn cháu đợi. Bọn cháu đã nghe thấy tiếng cửa trước mở. Đó là lúc... lúc hắn...”

“Cháu không cần nói nữa. Cô biết chuyện gì xảy ra.” Kevin gật đầu. Cậu bé lại bắt đầu khóc.

“Kevin, cháu đã nhìn thấy gì khi ông Marsh bước vào phòng khách?”

“Cháu đã cố nói với ông ấy là có người đứng đằng sau tấm rèm. Cháu đang cố cảnh báo thì gã đó bước ra và bắn ông Marsh. Rồi có một tiếng súng ở phía trước phòng khách và kính cửa sổ vỡ vụn và mọi người bắn nhau.”

“Cháu có thấy ai đã cứu ông Marsh không?”

“Khi vụ nổ súng bắt đầu, cháu nằm xuống sàn nhà. Cháu quay mặt về phía cửa sổ. Cháu không nhìn ra phía cửa ra vào nhưng thấy hình phản chiếu trong tấm kính cửa sổ. Ánh sáng chập chờn và không sáng lắm nhưng cháu nghĩ là đã thấy một người đàn ông da màu.”

“Cháu chắc chắn đến mức nào rằng đó là một người da màu?” Amanda hỏi trong khi cố hình dung ra cảnh Nathan Tuazama trong vai thiên thần giám hộ của Charlie.

“Cháu khá là chắc,” Kevin nói vẻ ngập ngừng.

“Chuyện gì xảy ra với kẻ đã giết mẹ cháu?”

“Hắn bỏ chạy. Hắn nhảy qua cửa sổ.”

“Liệu hắn có bị thương hay không?”

“Không ạ. Mặt cháu gí sát sàn nhà. Cháu chỉ thấy đôi giày của hắn khi hắn bỏ chạy.”

Amanda có thể nhận thấy Kevin đã quá mệt và cô quyết định như vậy là đủ.

“Cảm ơn cháu vì đã nói chuyện với cô,” cô nói.

“Điều đó có ích gì không ạ?”

“Có chứ. Cháu đã giúp cô hiểu ra vài chuyện.”

Nhưng sự thực là câu chuyện của Kevin chỉ làm cho mọi thứ mờ mịt hơn. Có thể hiểu được chuyện Tuazama cố giữ mạng sống của Charlie để lấy lại số kim cương. Nhưng làm thế nào hắn biết Charlie sẽ tới nhà Sally vào lúc nửa đêm? Cô cho rằng có khả năng Tuazama đã theo dõi khách sạn Charlie ở nhưng không thể nào lại theo dõi lúc hai giờ sáng được. Tuazama cũng phải ngủ chứ.

Và tại sao tên sát nhân lại không giết Kevin? Có lẽ hắn đã lên kế hoạch giết Kevin và người cứu mạng Charlie đã buộc hắn phải bỏ chạy trước khi kịp kết liễu nhân chứng cuối cùng chứng kiến tội ác của hắn. Điều đó hợp lí, nhưng Amanda còn nghĩ tới cách lí giải khác cho việc Kevin còn sống sót và điều đó cũng khả thi không kém.