CHƯƠNG 43
“Không thể tin là anh đang làm thế này,” Mike Greene nói trong khi mang hai chiếc túi du lịch đựng đầy hồ sơ của Karl Burdett trong vụ Pope và Marsh bước vào căn hộ của Amanda khoảng sau bảy giờ tối một chút. Amanda tặng anh một nụ hôn nồng nàn vào má.
“Anh đúng là hoàng tử của em,” cô vừa nói vừa nhấc một túi lên và mang vào phòng khách. Chuyện tình cảm của Amanda và Mike Greene đôi khi cũng gặp sóng gió nhưng đó luôn là lỗi của cô, nhất là khi cô bị chấn động sau các sự kiện trong vụ án Cardoni. Điều khiến cô yêu Mike là sự nhất quán của anh. Anh luôn có mặt khi cô cần và không bao giờ phán xét cô ngay cả khi cô ở tình trạng tồi tệ nhất.
“Lẽ ra anh đã đến sớm hơn nhưng anh phải đợi tới khi mọi người về hết để không ai thấy anh lén lút mang những thứ này ra ngoài,” anh nói với Amanda trong khi kéo mạnh cái túi của mình tới bên đi văng và mở ra.
“Anh chắc em đã pha cà phê,” Mike nói khi chuẩn bị lôi các tập hồ sơ ra khỏi túi, “bởi vì chúng ta sẽ phải xem hết đống tài liệu này trong đêm nay để anh đem về văn phòng vào sáng mai trước khi có ai đến.”
“Cà phê mới pha và bánh rán đang để trên bàn bếp, em còn mua cả mấy chiếc bánh nướng rưới sirô cây thích đấy,” cô nói thêm, nhắc đến thú vui tội lỗi hàng đầu của Mike.
“Để đáp lại lòng tốt của anh thì cần nhiều hơn là bánh nướng đấy,” anh lầm bầm.
“Em sẽ xem xem mình có thể làm gì, nếu chúng ta không quá mệt,” Amanda hứa hẹn trong khi xếp các túi hồ sơ bằng giấy Manila ra trước mặt.
+
+ +
Đã mười giờ và vài tách cà phê đã cạn khi Amanda và Mike sẵn sàng trao đổi đống hồ sơ mình đã xem xong.
“Em có tìm được thông tin hữu ích nào trong đống ghi chép của Burdett không?” Mike hỏi.
“Không,” cô đáp, vẻ thất vọng, “nhưng thấy vài thứ em không hiểu.”
Amanda mang một túi hồ sơ ra di văng và ngồi xuống cạnh Mike. Anh mở nó ra.
“Cái này trông như hồ sơ gốc,” Mike nói. “Trong này ghi các lần sao biên bản bào chữa, thư từ qua lại.”
“Em biết nhưng đây là cái gì?” cô nói, trỏ vào một dòng trên tờ biểu mẫu thống kê được dập ghim đính kèm vào góc trái mặt trong trang bìa tập hồ sơ. “Rất nhiều lần sao chép đã được tiến hành mười hai năm trước đây, nhưng anh nhìn cái này xem”. Amanda chỉ vào dòng kí hiệu gồm các con số và chữ cái: 1253X. “Việc sao chép này vừa diễn ra hôm qua. Anh có biết điều đó có nghĩa gì không?”
“Có chứ. Văn phòng công tố quận Washington muốn có một bản sao các hồ sơ để xem xét còn chúng ta đang xem hồ sơ gốc của Karl. Đó là số trang đã được sao. Tập hồ sơ đó dày khoảng hơn một nghìn hai trăm trang.”
“Được rồi, em đã hiểu cái đó. Nhưng hãy nhìn chỗ này nữa,” Amanda vừa nói vừa chỉ vào một dòng ghi chép về lần sao chép trước đó và mới xảy ra, ở đó ghi 1209X.
“Có thể đó là một bản sao khác của tập tài liệu này,” Mike nói.
“Đúng vậy, nhưng hãy xem ngày tháng và thời gian sao chép mà xem. Đó là vào buổi chiều hôm em tới Hillsboro và nói với Burdett rằng Charlie sắp quay về Oregon để đối mặt với các cáo buộc của anh ta.”
“Anh không hiểu em định đi tới đâu. Anh thường sao lại hồ sơ của mình để có thể chia nhỏ ra khi lập hồ sơ cho từng nhân chứng.”
“Nếu ở văn phòng đã có bản sao hồ sơ khi anh yêu cầu họ làm thế, tại sao họ lại cần thêm một bản khác?”
Mike nhăn trán.
“Hôm em nói với ông ấy rằng Charlie sắp sửa quay về để ra tòa, em nghĩ Karl đã sao chép toàn bộ hồ sơ của mình cho một người không phải ở trong văn phòng công tố quận.”
“Ai lại muốn có những thứ này vậy?”
“Còn nhớ là em đã kể với anh Burdett đã hoang mang thế nào khi kẻ bắn tỉa nã súng vào Charlie không?”
“Anh nhớ.”
“Em nghĩ có khi Burdett bị giết vì ông ấy đã làm một phép tính đơn giản từ những thông tin mình có và kết luận rằng Arnold Pope là người đứng sau âm mưu ám sát Charlie và vụ án mạng ở nhà Sally Pope
“Suy đoán vậy có phần hơi quá, Amanda.”
“Nếu Gary Hass không liên quan thì còn ai ngoài Pope cha muốn Charlie phải chết? Trả thù là động cơ hiển nhiên cho vụ tấn công tại tòa án. Arnold Pope cha có thể đã ra lệnh cho Burdett sao chép đống hồ sơ và trông đợi được phục tùng. Ông ta cũng có thể ra lệnh cho Burdett phóng thích kẻ mà ông ta cho là phải chịu trách nhiệm về cái chết của con trai ông ta để sát thủ bắn được hắn.”
Mike cau mày lại.
“Em chắc rằng Sally Pope được dùng để dụ Charlie ra khỏi khách sạn và để anh ta bị giết sau khi âm mưu ám sát đầu tiên ở tòa án thất bại,” Amanda tiếp tục. “Nếu vị cứu tinh bí ẩn của Charlie không xuất hiện ở hiện trường, Sally và Charlie đã cùng chết rồi. Pope là người duy nhất em nghĩ tới có thể muốn cả hai người đó phải chết.”
Trong khi cô nói, hình ảnh Nathan Tuazama lướt nhanh qua đầu nhưng cô quyết định giữ bí mật thông tin đó. Thêm nữa, Tuazama sẽ không giết Charlie trước khi hắn có được số kim cương.
“Đó chỉ là suy đoán, Amanda ạ, và em chẳng cho anh được bằng chứng đáng tin cậy nào cả.”
“Anh nói đúng về chuyện bằng chứng nhưng anh phải thừa nhận rằng ý kiến của em cũng có lí đấy chứ. Khi đặc vụ Cordova nói cho Burdett biết Gary Hass không thể là kẻ bắn tỉa, em nghĩ rằng Burdett đã nhận ra chính Pope đứng sau vụ tấn công Charlie tại tòa án. Giả sử ông ấy đã đối chất với Pope thì sao? Giả sử Pope lo ngại rằng Burdett có thể kể cho ai đó về giả thuyết của ông ấy thì sao? Pope có thể đã ra lệnh cho kẻ giết Sally xử lí luôn Burdett.”
“Nhiều giả sử quá đấy.”
“Thế còn Kevin thì sao?”
“Con trai Sally ư?”
“Tại sao cậu bé không chết, Mike? Arnold Pope cha bị ám ảnh với việc giành quyền chăm sóc cậu cháu. Kẻ giết Sally cũng đã giết cả trợ lí riêng và con chó của bà ấy nhưng không hề làm hại Kevin. Em nghĩ Kevin còn sống là vì Arnold Pope cha đã ra lệnh cho tên giết người phải đảm bảo rằng cậu bé sống sót mà không hề hấn gì.”
“Em nêu lên nhiều điều khiến anh suy nghĩ đấy,” Mike nói.
Amanda còn nghĩ về một thứ nữa, bức ảnh chụp Karl Burdett và Tony Rose đang mang khẩu súng săn mà cô đã thấy trong văn phòng viên công tố quận.
“Em đã sẵn sàng trao đổi hồ sơ với anh chưa?” Mike hỏi.
“Rồi,” cô đáp, vẫn bị phân tán tư tưởng bởi những ý nghĩ chợt đến. Cô quyết định sẽ giữ kín điều này cho tới khi nói chuyện xong với Kate.
“Sao chúng ta không đổi chỗ nhỉ?” Mike nói.
“Ý hay đó.
Mike ngồi xuống sàn nhà còn Amanda đi tới chiếc đi văng. Vào lúc llh15, cô đang xem đống ảnh thì bắt gặp bức ảnh gốc chụp Charlie Marsh và đoàn tùy tùng tại tòa dinh thự Dunthorpe, bức ảnh mà Kate đã nói là bị thất lạc. Cô nhặt nó lên và xem xét thật kĩ. Cô đã gặp Mickey Keys và Charlie nên thật thú vị khi được thấy Delmar Epps trông ra sao. Khi nhìn kĩ Epps, đôi mắt cô vô tình nhìn vào nơi thắt lưng anh ta. Người vệ sĩ đang mặc một chiếc áo khoác rộng. Anh ta đang bước đi và cử động của cơ thể làm tà áo hất ra phía sau. Amanda đưa bức ảnh lên ngang tầm mắt. Phải, có thể nhận ra phần báng của một khẩu súng. Rồi cô nhìn thấy một điều nữa trong bức ảnh. Hơi thở cô nghẹn lại trong ngực và cô biết vì sao tấm ảnh thất lạc cũng như ai đã lấy nó. Rình lúc Mike không nhìn, Amanda đút tấm ảnh vào dưới nệm đi văng.