CHƯƠNG 42
Derrick Barclay không thay đổi nhiều lắm sau từng ấy năm, Frank nghĩ, khi trợ lí riêng của Arnold Pope dẫn ông vào phòng khách nằm ở mặt sau tòa dinh thự của Pope.
“Xin cứ tự nhiên nhé. Tôi sẽ báo cho ông Pope là ông đã đến,” Barclay nói trước khi khép cửa lại. Rèm cửa được hạ xuống, ánh sáng dìu dịu hắt ra từ chiếc đèn chùm nhỏ trên trần nhà khiến căn phòng có vẻ tù túng, ngột ngạt. Hầu hết đồ đạc trong phòng đều là đồ cổ và Frank sẽ chẳng hề ngạc nhiên nếu biết chúng được phủ vải trắng cho đến trước khi ông tới. Ông cũng nghĩ rằng có lẽ mình không nên tới đây nhưng sự tò mò trong ông đã chiến thắng. Khi Barclay mời ông tới gặp chủ của anh ta, Frank thấy ngạc nhiên và nghi ngờ. Barclay nói anh ta chỉ biết rằng cuộc gặp này liên quan tới Kevin Pope và rằng luật sư phụ trách vẫn đề về quyền chăm sóc cậu bé của phía ông Pope sẽ không có mặt. Khi Frank nói như vậy là không thích hợp khi ông gặp mặt một khách hàng đã được đại diện mà không có mặt luật sư của người đó, Barclay bảo rằng ông Pope đoán trước được sự phản đối của Frank nên đã chuẩn bị sẵn một văn bản miễn trừ đã được công chứng. Frank cân nhắc về việc đó rồi đồng ý tới. Giờ thì ông tự hỏi liệu mình có phải ân hận về quyết định đó hay không.
Frank ngồi đợi chủ nhà trên chiếc ghế bành êm ái đặt trước một lò sưởi nhỏ xây bằng đá cẩm thạch. Một lúc sau, ông liếc nhìn đồng hồ và nhận ra mới có năm phút trôi qua. Bên cạnh lò sưởi là một giá sách bề ngang hẹp và cao tới tận trần nhà. Frank sắp sửa xem xét thư viện của ông Pope thì cửa mở và Pope tập tễnh bước vào.
“Cảm ơn vì anh đã tới đây, anh Jaffe.”
Frank nhận thấy sự run rẩy trong giọng nói của ông già và sự khó khăn trong từng bước đi ngang qua phòng tới chiếc ghế bành đối diện với Frank. Khi thả mình xuống ghế, ông ta nhăn mặt lại.
"Vì sao tôi phải đến đây, thưa ông Pope?”
Pope chăm chú nhìn Frank, giận dữ vì vị khách của mình lại giành lấy thế chủ động bằng việc bỏ qua những lời mào đầu lịch sự thường có trước mỗi cuộc gặp vì công việc.
“Tôi thấy là anh muốn đi thẳng vào vấn đề.”
“Và đó là vấn đề gì?”
“Anh là người lí tưởng để thực hiện một việc cho tôi, điều đó sẽ khiến tôi rất hài lòng còn anh sẽ nhận được một phần thưởng đáng kể.”
“Ông nói tiếp đi.”
“Tôi được biết là anh đang đại diện cho Liam O’Connell trong vụ giành quyền giám hộ.”
Frank gật đầu. Pope chậm rãi lắc đầu.
“Thật là một chuyện buồn. Tội nghiệp Sally. Hiển nhiên là chúng tôi có bất đồng, vài chuyện khá là gay gắt, nhưng nó là một chiến binh và tôi khâm phục sự can đảm của nó. Có thể nó không biết điều đó.”
Frank không đáp. Nếu Pope đang định thuyết phục để ông tin là ông ta lấy làm tiếc vì Sally đã chết thì ông ta đã thất bại rồi. Frank biết Pope thực sự thấy thế nào về cô con dâu và không một biểu hiện thương cảm vờ vịt nào có thể làm ông thay đổi suy nghĩ.
“Tôi rất tiếc vì Sally đã quyết định cắt đứt quan hệ với tôi sau cái chết thương tâm của con trai tôi,” Pope nói tiếp.
“Nếu tôi nhớ không lầm, ông Pope ạ, thì ông có chút liên quan tới chuyện đó mà.”
“Anh hoàn toàn đúng, anh Jaffe ạ. Cái chết của con trai tôi là một đòn trí mạng đối với tôi. Đôi khi tôi không được sáng suốt sau khi nó qua đời và đau khổ đã ảnh hưởng tới những xét đoán của tôi. Khi Sally bị buộc tội về vụ ám sát Arnold, tôi đã dồn mọi sự căm ghét vào nó và tôi coi việc tòa bác bỏ các cáo buộc chống lại nó là một sự mất thể diện.
Sau khi vụ án được bãi bỏ và tôi chế ngự được các cảm xúc của mình, tôi đã thuê một nhóm điều tra để xem xét lại. Họ kết luận rằng có khả năng rất lớn là Sally bị buộc tội một cách thiếu công bằng.”
Frank nhận ra Pope đã khéo lờ đi sự dính líu của mình trong các cáo buộc sai lầm và những bằng chứng ngụy tạo khiến Sally bị buộc tội. Ông định nhắc Pope về những bức ảnh và tờ giấy nhắn đã dụ con trai ông ta tới cái chết, cũng như bằng chứng rõ ràng về việc Otto Jarvis đã bị mua chuộc để nói dối trong phiên tòa xử Sally, nhưng rồi ông quyết định im lặng.
“Trong suốt những năm qua, tôi đã rất nhiều lần cố tìm cách xin lỗi và đưa ra nhiều đề nghị để nối lại mối quan hệ, nhưng tôi rất đau khổ vì nó dứt khoát từ chối.” Pope cụp mắt xuống và tỏ vẻ hối hận. “Tôi không thể đổ lỗi cho nó được.”
“Tất cả những chuyện ăn năn hối tiếc này dẫn tới đâu đây, ông Pope?”
Một thoáng giận dữ là phần thưởng Frank nhận được cho câu hỏi thẳng thừng của mình nhưng Pope nhanh chóng kiểm soát được cảm xúc.
“Tôi rất quan tâm tới cháu trai của tôi. Sally đã chia cắt hai ông cháu để trừng phạt tôi vì đã đối xử với nó như thế nhưng tôi yêu quý Arnie rất nhiều...”
“Con trai Sally tên là Kevin,” Frank ngắt lời và lại khiến một tia chớp dữ khác lóe lên.
“Đúng vậy, anh Jaffe. Tên hợp pháp của nó là Kevin. Con trai tôi đã muốn đặt tên cho nó là Arnold Pope III nhưng
Sally lại đặt là Kevin để trêu tức tôi. Tôi không để bụng chuyện đó nhưng với tôi, thằng bé sẽ luôn là Arnie.”
“Ông hãy đi tới vấn đề chính của cuộc gặp mặt này đi.” Frank giục.
“Sally đã chỉ định Liam O’Connell làm người giám hộ của Kevin trong di chúc của mình, nhưng anh ta không có quyền. Anh ta và Sally chưa bao giờ kết hôn và anh ta chẳng phải họ hàng thân thích gì.”
“Kevin ngưỡng mộ anh O’Connell và anh ấy rất yêu quý Kevin. Theo những gì tôi thấy, bà Pope đã có một quyết định đúng đắn.”
“Kevin có thể yêu quý cái gã người Ailen đó nhưng nó mang huyết thống của tôi.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì ông với tôi đã từng thảo luận về khả năng ông trở thành người giám hộ của Kevin ngay sau vụ xét xử bà Pope. Ông đã quên lí do luật sư của ông lại khuyên ông từ bỏ kế hoạch giành quyền chăm sóc rồi sao?”
Một nụ cười dã tâm hiện ra trên môi Pope. “Anh muốn nói đến cái luận điệu của anh rằng tôi đã hối lộ Otto Jarvis và có liên quan tới Rodriguez, gã chụp những bức ảnh về Sally và tên bạn tội phạm của cô ta phải không? Có thể anh chưa được biết nhưng Otto Jarvis đã chết rồi, vì một cơn đau tim, tôi tin là vậy. Còn Rodriguez cũng bị bắn chết trong một con hẻm. Chuyện gì đó liên quan tới một vụ bán ma túy đổ bể. Thế là anh không còn đẻ ra được nhân chứng nào nữa để ủng hộ cho mấy luận điệu của anh. Nhưng sao phải lôi vụ án của Sally ra đây? Chuyện đó xưa quá rồi.”
“Tôi vẫn chưa hiểu vì sao tôi phải tới đây.”
“Anh đại diện cho O’Connell, vì vậy anh đang ở vị thế lí tưởng để gây ảnh hưởng đến anh ta. Tôi muốn nhận nuôi Kevin. Nó sẽ là người thừa kế của tôi. Chắc hẳn anh nhìn ra những điều tốt cho thằng bé trong chuyện này. Tôi muốn anh thuyết phục thân chủ của mình từ chối quyền giám hộ và ủng hộ việc tôi trở thành bố nuôi của thằng bé.”
“Vì sao tôi phải làm vậy?”
“Tôi thường xuyên cần một luật sư giỏi như anh, anh Jaffe ạ. Hiển nhiên là tôi không thể thuê anh hay hãng luật của anh trong khi anh đang đại diện cho O’Connell bởi những xung đột về lợi ích có thể nảy sinh. Tuy nhiên, nếu việc này kết thúc nhanh chóng và thuận lợi, sự xung đột sẽ không còn nữa và tôi sẽ có thể biến công ty của anh thành một hãng luật lớn mạnh đại diện cho tôi.”
Frank nhìn thẳng vào Pope cha. Ông ta không hề chớp mắt.
“Ông không thấy có vấn đề gì không ổn trong lời đề nghị ông vừa đưa ra sao?”
“Không một chút nào.”
“Vài người có thể hiểu rằng đó là sự mua chuộc.”
“Vớ vẩn. Tôi có quyền được có luật sư tài năng nhất.”
Frank mỉm cười. “Tôi đánh giá cao lời khen ngợi, ông Pope, nhưng tôi sẽ phải từ chối ông thôi.”
“Như vậy có khi không khôn ngoan đâu. Nếu anh không giúp, tôi có thể liên hệ với Hiệp hội luật sư bằng vài thông tin không hay ho gì mà tôi có được. Tôi sẽ rất thất vọng nếu không thể thuê được anh chỉ vì anh không còn được phép hành nghề.”
Tất cả sự kiên nhẫn của Frank trước những nỗ lực vụng về của Pope nhằm mua chuộc ông ngay lập tức biến mất và Frank ném cho vị chủ nhà một cái nhìn lạnh như băng.
“Tại sao tôi không thể hành nghề luật hả ông Pope?”
Pope cha lôi trong túi áo khoác ra một tấm ảnh chụp Frank và Sally Pope đang đi vào nhà Sally vào một buổi tối.
“Hiệp hội luật sư không tán thành những quan hệ tình ái giữa một luật sư và thân chủ. Tôi có rất nhiều ảnh chụp anh cùng vợ của Arnie trong và sau khi diễn ra phiên xét xử, và nhiều điều tra viên sẵn sàng thề trước hội đồng kỉ luật rằng anh đã nhiều lần rời khỏi nhà cô con dâu của tôi vào lúc một, hai giờ sáng.”
Frank đứng dậy. “Ông sẽ phải rất vất vả để thuyết phục được Hội luật sư tin rằng những lúc đó tôi không bàn bạc với bà Pope về các công việc pháp lí, nhưng cứ việc giở những trò hay ho nhất của ông. Tôi sẽ không bao giờ bán đứng thân chủ của mình và chắc chắn càng không phải là trong một vụ mà tôi đã bắt đầu.”
“Anh đang phạm sai lầm lớn đấy.”
“Không đâu, ông Pope, ông mới sai lầm. Nêu ông bám theo tôi, đừng có bao giờ nghĩ là tôi sẽ không đáp trả.”