CHƯƠNG 45
Maria Gomez đi tới ghế quan tòa và các bên liên quan trong vụ việc về Kevin Pope đều đứng lên cho tới khi bà ngồi hẳn xuống. Thẩm phán Gomez ngoài bốn mươi tuổi. Nhà thi hành luật cao hơn mét tám với vóc người săn chắc này từng chơi cho giải LPGA* tới khi bà từ bỏ môn golf để đi học trường luật. Và bà đã mang tinh thần cạnh tranh vào nghề luật, trở thành một trong những luật sư hàng đầu ở Oregon về lĩnh vực quan hệ gia đình trước khi chính quyền đưa bà lên ngồi ghế quan tòa. Bà thuộc kiểu quan tòa thực tế, hiệu quả, ưa giải quyết ngay các vụ án và không ưa những luật sư không chuẩn bị kĩ càng hoặc làm phí thời gian của bà.
LPGA (Ladies Professional Golf Association) là tên viết tắt của Hiệp hội golf chuyên nghiệp nữ của Mỹ.
Ngồi tại chiếc bàn dành cho luật sư kế bên Arnold Pope cha là Andrew Curry, một luật sư hói đầu, gù lưng tôm và gầy giơ xương. Curry được mệnh danh là “Ma cà rồng” bởi lối làm việc nhẫn tâm và làn da nhợt nhạt, kết quả của nhiều giờ ngồi trong phòng nghiên cứu cách thức để giúp thân chủ giành phần thắng trong các cuộc li dị và tranh giành quyền chăm sóc con cái. Curry trưng cái biệt hiệu đó với vẻ tự hào. Không ai thích ông ta nhưng mọi người đều giới thiệu ông ta cho những người muốn chồng hoặc vợ cũ của mình bị hủy hoại, tán gia bại sản và suy sụp tinh thần.
Frank Jaffe ngồi phía bên kia lối đi giữa hai dãy ghế, và Amanda ngồi cạnh bố để có thể bàn bạc cùng nhau. Liam O’Connell ngồi kế bên Amanda. Kevin không có mặt vì những buổi điều trần về quyền chăm sóc thường là những cuộc công kích cá nhân và sự buộc tội của những nhân chứng đầy thiên vị mà tốt nhất không nên để lũ trẻ nghe được bởi chúng sẽ phải sống chung với một trong hai kẻ bị nói xấu đủ điều đó.
“Để xem xem tôi có hiểu đúng vấn đề chính của vụ này không nhé, anh Jaffe,” thẩm phán Gomez nói. “Sally Pope là mẹ của Kevin Pope và Arnold Pope con là cha cậu bé. Ông Pope đã qua đời cách đây mười hai năm và bà Pope nuôi dạy con trai cho tới khi bà mất mới đây. Ông O’Connell sống chung với bà Pope và Kevin được khoảng năm năm trước khi bà Pope qua đời. Trong di chúc của mình, bà Pope đã chỉ định ông O’Connell làm người giám hộ của Kevin và ông O’Connell đang đệ đơn thỉnh cầu tòa chỉ định mình làm giám hộ cho Kevin.”
"Đúng như vậy, thưa quý tòa,” Frank Jaffe nói. “Tôi cũng muốn đảm bảo quý tòa biết rằng bà Pope có một nguyện vọng cụ thể - mà bà ấy đã nêu rõ trong di chúc của mình - là ông Arnold Pope cha sẽ không bao giờ được phép làm giám hộ cho Kevin. Bà Pope đã rất kiên quyết lúc còn sống, và cả trong di chúc của mình, rằng ông Pope không bao giờ được liên hệ với con trai bà.”
“Tôi hiểu điều đó và tôi sẽ cân nhắc rất nghiêm túc các ý nguyện của bà Pope khi đưa ra quyết định của mình. Nhưng tôi không bị chúng ràng buộc. Điều quan tâm chủ yếu của tôi là lợi ích tốt nhất của cậu bé, Kevin Pope.”
Vị quan tòa chuyển sự chú ý sang Pope cha và luật sư của ông ta. “Ông Curry, thân chủ của ông đệ đơn phản đối bản thỉnh cầu của ông O’Connell về việc xin được quyền giám hộ và hôm nay tôi sẽ quyết định ai được chỉ định làm người giám hộ tạm thời của Kevin cho tới khi đủ cơ sở để tổ chức một phiên điều trần chính thức. Có phải vậy không?”
“Đúng vậy, thưa quý tòa.”
“Tôi thấy rằng ông Pope có trách nhiệm đưa ra các chứng cứ thuyết phục tòa vì bản di chúc đã đề nghị tòa chỉ định ông O’Connell làm giám hộ của Kevin.”
Curry bật dậy nhanh tới mức thẩm phán Gomez có ấn tượng rằng mình không nhìn thấy sự chuyển tiếp từ ghế sang chân ông ta. Chuyện đó giống như xem phim mà có vài khung hình bị cắt bỏ.
“Thưa quý tòa, tôi xin phép không tán thành phán quyết đó. Chúng ta tin rằng ông O’Connell mới là người có trách
nhiệm đưa ra các chứng cứ thuyết phục tòa rằng ông ta nên được chỉ định làm người giám hộ của Kevin. Luật pháp bang Oregon ghi nhận rằng ông bà là người có mối quan tâm đáng kể tới các cháu ruột của mình. Một người tình không có quan hệ máu mủ với đứa trẻ không nên được trao cho những quyền lớn hơn ông bà của đứa trẻ.”
“Thêm nữa, chúng tôi không đồng tình với luận điểm của ông Jaffe rằng sự căm ghét mãnh liệt và phi lí của bà Pope đối với thân chủ của tôi sẽ có vai trò trong việc ra quyết định của tòa.”
“Tôi đánh giá cao luận điểm của ông, ông Curry. Biết đâu tôi sai trong vấn đề ai là người phải trình bày chứng cứ. Nếu thế, tòa thượng thẩm sẽ sửa chữa. Nhưng ông đã có một thỉnh cầu đi ngược với ý nguyện trong bản di chúc, vì thế tôi sẽ quyết định rằng phía ông có trách nhiệm đưa ra các chứng cứ thuyết phục tòa rằng ông O’Connell không nên được chỉ định là người giám hộ tạm thời của Kevin. Ông đã sẵn sàng gọi nhân chứng đầu tiên của mình chưa?”
+
+ +
Trước giờ nghỉ giải lao buổi trưa, một nhà tâm lí học trẻ em được Pope cha thuê đã làm chứng rằng Pope sẽ là một giám hộ tuyệt vời đối với Kevin. Rồi Curry cho gọi vài công dân nổi tiếng của bang Oregon, trong đó có một thượng nghị sĩ Quốc hội Mỹ, người đã xác nhận rằng Arnold Pope cha rất yêu quý cậu con trai quá cố và đứa cháu nên sẽ trở thành một giám hộ xuất sắc của Kevin. Trong thời gian chất vấn nhân chứng, Frank chỉ ra rằng mỗi nhân chứng đều bị ảnh hưởng thiên kiến bởi mối quan hệ cá nhân hoặc quan hệ tài chính, với Pope cha. Ông cũng buộc họ phải thừa nhận rằng họ không biết gì về việc Liam O’Connell có thích hợp là người nuôi dạy cậu bé hay không.
Ngay khi tòa triệu tập lại sau giờ ăn trưa, thẩm phán Gomez yêu cầu Curry gọi nhân chứng tiếp theo. Tony Rose kéo cho thẳng thớm chiếc áo khoác mặc bên ngoài bộ com-lê sọc nhỏ màu đen, chỉnh lại chiếc cà vạt lụa màu hạt dẻ, và bước tới bục nhân chứng, từ đầu đến chân hoàn toàn ra dáng một nhà điều hành doanh nghiệp thành đạt.
“Anh Rose, anh làm nghề gì vậy?” Curry hỏi sau khi nhân chứng tuyên thệ xong.
“Tôi là chủ tịch hãng Mercury. Chúng tôi sản xuất các thiết bị thể thao.”
“Công ty của anh cũng tài trợ chương trình tập huấn Mercury dành cho các vận động viên tham gia thi Olympic, phải không?”
“Đúng vậy, thưa ông. Có một số vận động viên Mỹ đã giành huy chương tại Olympic sau khi sử dụng các thiết bị tập luyện của chúng tôi.”
“Anh có thể kể cho tòa nghe một chút về các hoạt động của Mercury trên thế giới không?”
“Điều đó không cần thiết, anh Curry,” thẩm phán Gomez nói. “Tôi biết rất rõ anh Rose là ai và hãng Mercury làm gì. Tôi không nghĩ có người dân nào ở Oregon này hay ở trên toàn nước Mỹ có thể không nhận ra logo của hãng Mercury.”
“Vâng, thưa quý tòa. Anh Rose, anh có quen biết ông Arnold Pope cha không?”
“Anh đã biết ông ấy được bao lâu rồi?”
“Hơn mười năm rồi.”
“Danh tiếng của ông Pope trong giới kinh doanh của bang này thế nào?”
“À, nếu có thể, tôi cho rằng phạm vi “bang” là quá hẹp. Tôi phải nói rằng tiếng tăm về sự liêm chính của ông ấy là điều mà người dân cả nước đều biết.”
“Anh đã bao giờ có dịp thảo luận về Arnold Pope con với ông ấy chưa?”
“Rồi, thưa ông. Ông ấy rất suy sụp vì cái chết của con trai. Bây giờ ông ấy vẫn như vậy.”
“Ông ấy có bao giờ nói về chuyện cháu trai mình, Kevin Pope, với anh không?”
“Có, thưa ông. Thật khó để nói rằng điều gì ảnh hưởng tới ông ấy nhiều hơn, cái chết của con trai hay quyết định của Sally Pope cắt đứt mọi quan hệ giữa ông Pope và cháu trai ông ấy.”
“Anh có cho rằng ông Pope sẽ là người giám hộ phù hợp cho cháu trai của ông ấy không?”
“Chẳng có gì phải nghi ngờ cả. Ông ấy vô cùng yêu quý cậu bé và sẽ có thể đem lại cho cậu bé nhiều thuận lợi với danh tiếng và vị thế của mình.”
“Đến phiên anh, anh Jaffe,” Curry nói.
“Thưa quý tòa, cộng sự của tôi sẽ tiến hành thẩm vấn chéo nhân chứng này.”
“Được thôi, xin mời cô Jaffe,” thẩm phán Gomez nói.
“Xin cảm ơn, thưa quý tòa,” Amanda đáp trước khi quay về phía Tony Rose.
“Anh Rose, các sách giới thiệu công ty, quảng cáo trên truyền hình, quảng cáo trên internet và tạp chí đã phác họa hình ảnh của anh là người chơi thể thao. Điều đó có đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Anh đã từng là tay vợt tennis hàng đầu ở trường trung học trước khi nhập ngũ?”
“Đúng vậy.”
“Anh đã thi đấu tốt và lọt vào tứ kết giải NCAA hạng nhất khi đang là sinh viên năm cuối trường Ohio?”
“Hoàn toàn đúng.”
“Sau đó anh chơi chuyên nghiệp trong hai năm trước khi trở thành huấn luyện viên ở Câu lạc bộ Westmont?”
“Đúng.”
“Tôi thấy có những quảng cáo của Mercury trên truyền hình có cảnh anh thực hiện cú vô lê khi đấu với Gary Posner, vô địch giải Wimbledon và giải Mỹ mở rộng.”
“Phải, nhưng sau ống kính thì tôi chẳng chơi được như vậy đâu,” Rose trả lời. Thẩm phán Gomez mỉm cười và vài khán giả cười to.
“Có cả những đoạn phim quảng cáo khác, trong đó anh đi săn và câu cá trong các khu rừng của bang Oregon?”
“Đúng thế.”
“Anh có yêu thích các môn thể thao đó không?”
“Có, tôi có thích.”
“Có phải tennis, đi săn và câu cá là các loại hình hoạt động khiến các cậu bé trong độ tuổi thiếu niên thích thú không?”
“Một số cậu bé thích các môn thể thao đó,” Rose trả lời thận trọng khi cảm thấy có bẫy.
“Ông Pope không thể chơi tennis được, phải vậy không?”
Rose ngập ngừng. Rồi anh ta đáp. “Không.”
“Ông ấy không thể đi săn hay câu cá hay tham gia vào bất kì hoạt động nào đòi hỏi nhiều vận động bởi vì đã đến tuổi thất thập và có rất nhiều hạn chế về thể chất?”
“Phản đối,” Curry hét lên. “Anh Rose không phải là bác sĩ.”
“Tôi đang đề nghị anh Rose xác thực những gì đã nhìn thấy,” Amanda lập luận. “Một người bình thường không có chuyên môn cũng có thể chỉ ra người đi tập tễnh hay bị mù.”
“Bác bỏ phản đối,” quan tòa nói. “Anh có thể trả lời, anh Rose.”
“Ông Pope không được nhanh nhẹn, hoạt bát như hồi tôi gặp ông ấy lần đầu.”
“Đó là bao giờ? Anh đã gặp ông Pope lần đầu khi nào?”
Rose cau mày, “Tôi không chắc chắn về ngày tháng chính xác.”
“Đó là sau khi con trai ông ấy bị giết, phải vậy không?”
“Phải, tôi nghĩ vậy.”
“Và trước khi anh bắt đầu tạo dựng hãng Mercury.”
“Đúng thế.”
“Vào khoảng mười hai năm trước, ngay sau khi con trai ông ấy bị sát hại?”
“Phải.”
“Mười hai năm trước, ông Pope là chủ doanh nghiệp, còn anh là một huấn luyện viên tennis thất nghiệp đúng không?”
“Đúng thế,” Rose đồng ý.
“Vậy làm thế nào mà hai người gặp nhau? Anh không hề nằm trong giới của ông ấy.”
“Tôi... cũng đã lâu rồi. Tôi không nhớ rõ nữa.”
“Anh phải nhớ rất rõ chứ vì ông Pope đã cho anh tiền để khởi nghiệp hãng Mercury.”
“Tôi thực sự không thể bàn về chuyện này. Chúng tôi là một tập đoàn tư nhân và chúng tôi không công khai sổ sách tài chính.”
“Bây giờ thì có, anh Rose ạ. Anh đã tuyên thệ trước tòa và tôi hỏi anh câu đó để chứng tỏ khả năng anh có thiên hướng ủng hộ bên liên quan đã gọi anh ra làm chứng.”
“Phản đối,” Curry nói.
“Không được, anh Curry ạ,” quan tòa quyết định. “Cô Jaffe có quyền chứng minh nhân chứng phía anh có những thiên kiến. Hãy trả lời câu hỏi, anh Rose.”
Rose có vẻ rất không thoải mái. Anh ta liếc nhanh về phía Pope cha nhưng ông ta vẫn tỏ ra không nhận thấy cái nhìn đó.
“Ông Pope đúng là có giúp đỡ tôi lập ra Mercury.”
“Ông ấy có nắm giữ số cổ phần áp đảo trong công ty anh không?”
“Có.”
“Như vậy, anh giữ vị trí chủ tịch công ty là theo ý của ông ấy? Ông ấy có thể sa thải anh nếu muốn?”
“Công ty đang hoạt động rất tốt và tôi là phát ngôn viên của công ty, vì thế chẳng có lí do gì để ông ấy làm vậy.”
“Nhưng ông ấy có thể làm vậy nếu muốn chứ?”
“Tôi cho là có thể.”
“Số vốn đầu tư ban đầu của ông Pope vào hãng Mercury là một khoản rất lớn phải không?” Amanda hỏi.
“Phải.”
“Không cần nêu con số cụ thể, nhưng có đúng không khi nói số vốn đầu tư ban đầu của ông Pope là một con số có bảy chữ số?”
“Vâng. Điều đó đúng.”
“Tại sao ông Pope đưa cho anh nhiều tiền đến vậy?”
“Ông ấy thích ý tưởng của tôi về một công ty sản xuất sản phẩm liên quan đến thể thao, ông ấy có tầm nhìn xa và có thể thấy được tiềm năng phát triển của công ty.”
“Tôi thật sự không hiểu, anh Rose ạ. Ý tôi là nếu ông ấy thực sự yêu quý con trai mình thì có phải là rất lạ khi đưa khoản tiền lớn như vậy cho kẻ đã ngủ với vợ của con trai ông ta?”
Rose đỏ mặt lên nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. “Tôi không tự hào gì về chuyện đó và tôi đã nói với ông Pope như vậy. Nhưng tôi cũng nói rằng bà Pope đã yêu cầu tôi giết con trai ông ấy và tôi đã từ chối. Tôi tin rằng ông Pope đánh giá cao điều đó.”
“Chúng ta chỉ có mỗi lời chứng của anh về chuyện Sally Pope yêu cầu anh giết chồng bà ấy, phải không?”
“Phản đối, thưa quý tòa,” Curry nói. “Câu hỏi không liên quan tới vụ việc về quyền chăm sóc.”
“Tôi sẽ chỉ ra mối liên hệ, thưa quý tòa,” Amanda hứa.
“Tòa sẽ cho phép cô tiếp tục thêm chút nữa,” quan tòa phán.
“Chẳng phải là ông Pope rất ghét con dâu của mình sao?” “Họ không hòa hợp với nhau.”
“Ông ấy muốn bà Pope bị truy tố về tội giết con trai ông ấy, có phải không?”
“Tôi không biết gì về chuyện đó.”
“Lời khai của anh là bằng chứng mạnh mẽ và ấn tượng nhất đã trực tiếp gắn bà Pope với vụ ám sát chồng bà ấy, có phải không?”
“Tôi không chắc lắm. Tôi không biết hết những chứng cứ mà bên công tố quận có trong tay.”
“Có phải số tiền để thành lập Mercury là để trả cho việc anh đã nói dối trong phiên tòa xử Sally Pope không?”
“Không! Tuyệt đối không.”
“Anh chắc chắn được hưởng lợi nếu Sally Pope bị cho là có tội, chẳng phải vậy sao?”
“Tôi không hiểu sao lại như vậy?”
“Điều đó sẽ đóng lại vụ án, xét theo quan điểm của phía cảnh sát. Cơ quan chức năng sẽ cho rằng Charlie Marsh là kẻ đã nổ súng còn bà Pope là đồng lõa và sẽ không điều tra thêm nữa.”
“Tôi vẫn chưa hiểu ý cô.”
“Xin phép tòa cho tiếp cận nhân chứng,” Amanda nói.
“Tòa cho phép,” thẩm phán Gomez đáp.
Một người chất vấn nhân chứng giỏi thường xuyên thay đổi hướng câu hỏi để khiến cho nhân chứng mất tự chủ. Amanda đưa cho Rose bức ảnh chụp anh ta và Karl Burdett đang cầm súng săn mà cô đã thấy trong văn phòng của Burdett.
“Anh có nhận ra tấm ảnh này không?”
“Có. Nó cho thấy tôi đã đi săn cùng với Karl Burdett ”
“Anh là một tay súng giỏi, phải không?”
“Tôi bắn cũng tàm tạm,” Rose trả lời với vẻ căng thẳng.
“Đừng khiêm tốn thế, anh Rose. Anh đã được xếp vào hạng thiện xạ khi ở trong quân ngũ, phải vậy không?”
“Phải.”
“Vậy anh biết làm thế nào để bắn trúng mục tiêu bằng súng trường bắn tỉa từ khoảng cách xa chứ?”
“À, tôi từng biết, cách đây nhiều năm.”
“Khả năng bắn của anh có giảm đi không?”
“Tôi không nghĩ là còn bắn được như hồi tại ngũ.”
“Đó là lí do anh bắn trượt Charlie khi cố giết anh ấy ở tòa?” Rose có vẻ choáng váng. “Tôi không hề làm chuyện đó.” “Phản đối,” Curry gào lên để át tiếng ồn trong phòng xử án.
“Cô đang đẩy mình vào thế rắc rối đấy, cô Jaffe,” thẩm phán Gomez nói. “Đó là những lời buộc tội rất nghiêm trọng.”
“Tôi sẽ chỉ ra sự liên quan, thưa quý tòa,” Amanda hứa.
“Tòa sẽ cho phép cô tiếp tục nhưng tôi sẽ chấm dứt phần hỏi của cô nếu thấy cô cố moi những chuyện bí mật.”
“Thưa quý tòa, anh Rose có thể chấm dứt phần hỏi của tôi bằng cách viện dẫn Tu chính án số năm.”
Thẩm phán Gomez cân nhắc những điều Amanda vừa nói. Rồi bà hướng về phía nhân chứng.
“Cô Jafĩe nói đúng, anh Rose ạ. Nếu bất kì thời điểm nào anh tin rằng câu trả lời của mình đối với các câu hỏi của cô Jaffe có thể khiến anh bị buộc tội vì hành vi phạm pháp thì anh được phép áp dụng quyền chống tự buộc tội theo Tu chính án số năm. Anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu,” Rose vừa trả lời vừa ngồi thẳng dậy nơi bục nhân chứng và vuốt phẳng áo khoác. “Nhưng tôi chẳng có gì phải che giấu cả, thưa quý tòa.”
“Rất tốt. Cô có thể tiếp tục, cô Jaffe.”
“Ông Pope có ra lệnh cho anh giết Charlie Marsh khi Marsh rời khỏi tòa án sau phiên điều trần bảo chứng của anh ấy không?”
“Không!”
“Ông ấy có đe dọa sẽ hất anh ra khỏi vị trí hiện tại ở Mercury nếu anh không sát hại Charlie Marsh và Sally Pope không?”
“Không.”
“Nhưng ông ấy đã thông báo cho anh về vụ Marsh phải không?”
“Không.”
“Anh có nhớ buổi nói chuyện với Kate Ross, điều tra viên của hãng tôi, vào hôm trước ngày Marsh bay tới Portland không?”
“Có.”
“Gần cuối cuộc nói chuyện, cô ấy đã hỏi là anh có còn tức giận với anh Marsh không.”
“Đúng thế.”
“Và anh đã nói rằng chuyện đó qua rồi, như nước chảy qua cầu và còn bảo cô ấy nói lại với Marsh rằng anh không còn khó chịu nữa khi cô ấy gặp Marsh ngày hôm sau.”
“Vậy thì sao?”
“Làm thế nào anh biết rằng anh Marsh sẽ bay tới Portland vào hôm sau?”
“Tôi... tôi không biết.” Rose đảo mắt nhìn quanh một cách căng thẳng. “Hẳn là tôi đã nghe trên bản tin.”
“Anh Marsh đã bay tới Portland trên một phi cơ riêng. Thời gian anh ấy đáp xuống Portland được giữ bí mật nghiêm ngặt. Giới truyền thông không hề biết gì về chuyến bay cho tới tận hôm sau cái ngày mà cô Ross tới hỏi chuyện anh. Đó là do một phóng viên của tờ Tin tức Thế giới tiết lộ. Tôi có thể công bố tên tất cả những người ở New York biết về kế hoạch chuyến bay của anh Marsh. Họ sẽ tuyên thệ trước tòa rằng họ không hề tiết lộ thông tin đó với anh.
“Ngoài bố tôi, Kate Ross và tôi ra, Karl Burdett là người duy nhất ở Oregon được biết Marsh sẽ tới. Nếu anh biết được thời gian Marsh tới thì thông tin đó chỉ có thể đến từ ông Burdett hoặc từ một người ông ấy đã tiết lộ, chẳng hạn như người ủng hộ lớn nhất của ông ấy, Arnold Pope cha, vốn ( cực kì quan tâm tới những sự vụ của kẻ được cho là đã giết chết con trai ông ta. Vì vậy, tôi hỏi anh một lần nữa, có phải Arnold Pope đã thông tin cho anh về vụ của Marsh không?”
“Phản đối,” Curry gào lên. “Những câu hỏi này hoàn toàn không liên quan tới vụ xử ngày hôm nay. Cô Jaffe không hề có bằng chứng nào cho những lời buộc tội của mình.”
“Tôi có lẽ sẽ có một nhân chứng,” Amanda nói, “nếu ông
Pope nghĩ rằng anh Rose đây đã giết con trai ông ấy.”
“Cái gì?” Rose hét lên.
“Anh đã nói với Kate Ross rằng anh ở trong xe của mình tại bãi đỗ xe của Câu lạc bộ Westmont khi Arnold Pope con bị bắn, nhưng Ralph Day sẽ làm chứng rằng anh đứng trong đám người theo dõi vụ đánh nhau giữa Delmar Epps và một nhân viên bảo vệ. Khẩu súng dùng để bắn viên nghị sĩ khá lớn và cồng kềnh và anh Epps thường mang nó bên hông. Nếu Epps có mang súng vào lúc đó và khẩu súng bị rơi ra ngoài khi anh ta đang đánh nhau, có thể anh đã cầm lấy nó.”
“Tại sao tôi lại muốn giết Arnold Pope con chứ? Tôi còn chưa bao giờ gặp ông ta.”
“Giả sử anh không định giết ông ấy thì sao? Giả sử anh định giết vợ ông ấy, Sally Pope, người đã đá anh và từ chối nói chuyện với anh ngay trước lúc xảy ra vụ nổ súng thì sao? Giả sử anh nhắm vào Sally Pope và vô tình giết chết chồng bà ta? Nếu chuyện đó có xảy ra thì có thể anh đã vứt khẩu súng đi sau khi giết viên nghị sĩ. Rồi có thể anh đã nói dối ông Pope rằng anh từ chối lời đề nghị của Sally Pope về việc giết chồng bà ấy và đồng ý làm chứng chống lại người phụ nữ mà ông Pope căm ghét. Nếu bà Pope bị tống vào tù, cảnh sát sẽ ngừng tìm kiếm kẻ đã giết nghị sĩ Pope. Nếu ông Pope giành được quyền chăm sóc cháu trai, sẽ có một người giàu phải mang nợ anh.”
“Phản đối!” Curry hét lên. “Đó hoàn toàn chỉ là suy đoán. Cô Jaffe đang đưa ra các lập luận về một vụ án hình sự. Cô ấy lẽ ra phải hỏi các câu liên quan tới quyền chăm sóc. Toàn bộ các câu hỏi của cô ấy đều không thích hợp.”
Trong khi Curry nói, Rose lén nhìn về phía Arnold Pope.
Ông già đang ngả người về phía trước, hai mắt dán chặt vào anh ta. Những vệt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán Rose.
“Tôi buộc phải đồng ý, cô Jaffe,” thẩm phán Gomez nói. “Các giả định của cô rất nghiêm trọng và tôi sẽ không cho phép cô theo đuổi chúng trừ khi cô có thể bảo đảm với tôi là có bằng chứng vững chắc để chứng minh các lập luận đó.”
“Chúng tôi có thể xin một phút hội ý được không, thưa quý tòa?” Frank hỏi.
“Tòa đồng ý,” quan tòa nói.
Frank ghé sát vào cô con gái để không ai nghe được những lời ông nói.
“Amanda, con có bằng chứng nào là Rose giết Pope con không đấy?”
“Con không hề buộc tội anh ta đã giết Pope. Con chỉ đặt nhiều câu hỏi bắt đầu bằng hai chữ “giả sử”mà thôi.”
“Con không thể cứ ném ra những lời buộc tội giết người như vậy được. Bố nghĩ là con nên ngừng các câu hỏi như vậy đi.”
“Đừng lo, bố ạ. Con đã hoàn thành những gì con muốn đạt được rồi.”
Amanda đứng dậy. “Tôi không còn câu hỏi nào khác dành cho anh Rose,” cô nói với quan tòa.
“Tôi cho là đã tới lúc tạm ngừng phiên tòa hôm nay,” thẩm phán Gomez nói.
Amanda ngồi xuống và quan sát Tony Rose vội vàng ra khỏi phòng xử án. Rồi cô chuyển ánh mắt về phía Arnold Pope, người đang dõi theo sự rút lui của Rose với một cái nhìn đầy thù hận. Phía sau Pope cha vài hàng ghế, một người đàn ông da màu đứng lên và đi ra phía cửa phòng xử án. Tim Amanda đập mạnh. Rồi cô trấn tĩnh lại. Cô đã nghĩ người đàn ông đó là Nathan Tuazama nhưng Tuazama không đeo kính có gọng đồi mồi.
“Cô thật sự nghĩ Rose đã giết Sally sao?” Liam O’Connell hỏi khi mọi người trong phòng xử án đã ra hết. Trông ông có vẻ choáng váng.
“Có kẻ muốn Charlie và Sally phải chết và đã rất cố gắng để khiến họ bị giết. Người duy nhất tôi nghĩ có thể căm ghét họ tới mức đó là Pope cha. Ông ta không thể tự mình làm việc đó nhưng ông ta có thể ép Rose phải làm. Nếu Rose bị đá khỏi hãng Mercury, anh ta sẽ mất cả một sản nghiệp, và tài bắn súng của anh ta đủ để thực hiện vụ tấn công Charlie ở tòa án.
Cái hôm tôi nói với Karl Burdett rằng Charlie sẽ quay về Oregon, ông ta đã sao chép các hồ sơ của mình. Không ai trong văn phòng công tố quận biết về vụ sao chép đó, vậy thì ông ta đưa nó cho ai? Người duy nhất có thể quan tâm tới chỗ hồ sơ đó là Pope cha.”
“Và cô nghĩ rằng Pope đã nói với Rose khi nào thì Marsh bay tới?” O’Connell hỏi.
“Burdett còn kể với ai nữa ngoài ông ta?”
“Cảnh sát sẽ bắt giữ Rose chứ?”
“Không, trừ khi họ tìm được thêm chứng cứ,” Amanda vừa nói vừa xếp nốt các giấy tờ vào cặp và tiến ra khỏi phòng xử án. “Anh không thể buộc tội chỉ bằng suy đoán.”
“Thật không khác gì Perry Mason*,” Dennis Levy nói ngay khi Amanda bước ra hành lang.
Tên một nhân vật luật sư bào chữa tài giỏi trong loạt truyện trinh thám nổi tiếng của Stanley Gardner
“Ngoại trừ việc Rose không bị gục ngã và thú nhận hết tội lỗi. Trong đời thực, Dennis ạ, các nhân chứng chỉ có phủ nhận, phủ nhận, phủ nhận, bất kể anh có ném vào họ bao nhiêu chứng cứ đi nữa.”
“Vậy sao cô lại hỏi anh ta như vậy?”
“Để gieo vào đầu quan tòa sự nghi ngờ về khả năng thích hợp làm một người giám hộ của Pope cha và để chia rẽ Pope cha và Rose, điều đó có thể hữu ích cho phiên tòa của Charlie.”
“Cô cho tôi phỏng vấn độc quyền về vụ giành quyền chăm sóc này nhé? Nếu tôi viết ngay bây giờ thì bài sẽ được đăng trên tờ Tin tức Thế giới số ra tuần này.”
“Tất nhiên rồi, Dennis,” Amanda nói ngay khi Liam và Frank đã cách một khoảng đủ để không nghe thấy hai người. “Tôi muốn nói chuyện với anh về tấm ảnh chụp tại buổi hội thảo ở Dunthorpe.”
Sắc mặt Dennis chuyển sang tái nhợt. “Bức ảnh nào?”
“Đừng có giỡn với tôi. Kate đã thấy bức ảnh đó khi xem hồ sơ nhưng nó không còn ở đó sau khi anh xem. Tôi biết ảnh chụp cái gì. Tôi đã xem bản gốc rồi. Nếu anh trả nó lại cho tôi cùng mọi bản sao anh đã làm, tôi sẽ cho anh tham gia vào vụ của Charlie. Nếu cứ giữ bức ảnh thì tôi sẽ làm mọi thứ trong phạm vi quyền hạn của mình để đảm bảo rằng có người khác được quyền viết cuốn sách của Charlie. Sao, thế nào đây?”
“Cô không thể hăm dọa tôi được,” Dennis nói, nhưng giọng nói run rẩy hoàn toàn trái ngược với lời nói.
“Tống tiền là một tội nghiêm trọng đấy, Dennis ạ.”
“Cô đang nói về chuyện gì vậy?”
Amanda lạnh lùng nhìn Levy. Mồ hôi lấm tấm trên trán tay phóng viên.
“Tôi sẽ về văn phòng. Khi nào anh biết được mình sẽ làm gì thì chúng ta hãy nói chuyện. Anh đã kể với mọi người rằng cuốn sách này sẽ mang lại cho anh sự nghiệp, tiếng tăm và tiền bạc. Hãy giành lấy danh tiếng và sự giàu có một cách trung thực, Dennis ạ. Hãy trả bức ảnh lại chỗ của nó.”
Amanda quay người và bước đi. Dennis nhìn theo cô. Đột nhiên, anh ta nhận ra mình đang run lẩy bẩy. Có một chiếc ghế băng cách đó vài bước chân. Anh ta cần phải ngồi xuống. Rồi anh ta phải quyết định xem mình sẽ làm gì.