← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 46

Tony tuyệt vọng tìm cách nói chuyện với Arnold Pope nhưng đám phóng viên cứ xúm xít xung quanh khi gã rời tòa án và bám theo suốt quãng đường gã đi ra xe.

Rose không thể không làm hỏng chiếc micro cầm tay của một phóng viên khi đóng sập cửa chiếc Ferrari của mình. Gã đang tự hỏi không biết có thể lùi xe ra khỏi chỗ đỗ mà không cán phải ai hay không thì đột nhiên đám phóng viên biến mất. Rose nhìn ra ngoài qua cửa sổ sau xe và thấy đám đông đang vội vã lao về phía tòa án để rình đón thời khắc Pope và Derrick Barclay bước ra.

Rose không hề biết cái gì đang diễn ra trong bộ óc không bình thường của Pope cha nhưng gã biết mình sẽ phải thuyết phục ông ta rằng những lời buộc tội của Jaffe thật điên rồ. Gã nhắm mắt lại và hít thở đều đặn, cách vẫn làm để trấn tĩnh bản thân vào những giây phút căng thẳng trong các trận đấu tennis.

Chiếc limousine của Pope dừng trước cửa tòa án và Barclay giúp ông chủ ngồi vào ghế sau. Có lẽ họ chuẩn bị tới tòa dinh thự của Pope. Rose đang tự hỏi có nên đi theo chiếc limo hay không thì điện thoại của gã đổ chuông.

“Ông Pope muốn anh có mặt tại nhà ông ấy lúc mười giờ tối nay,” Derrick Barclay nói bằng giọng ra lệnh trịch thượng khiến Rose rợn tóc gáy.

“Ông ấy không nghĩ là...?” Rose vừa bắt đầu nói thì Barclay đã dập máy.

Rose nuốt nước bọt một cách khó nhọc và lùi xe ra khỏi chỗ đỗ. Gã mải tập trung vào những vấn đề của mình tới mức không nhận thấy một chiếc xe Toyota màu nâu rất đỗi bình thường của Pierre Girard bám theo mình ra khỏi bãi đỗ xe.

+

+ +

Đúng mười giờ tối, Tony Rose đậu chiếc xe Ferrari trước tòa dinh thự của Arnold Pope. Gã vẫn còn choáng váng vì lời triệu tập. Rose kiếm được rất nhiều tiền nhưng gã cũng phung phí rất nhiều trong mấy năm qua. Những chiếc ô tô và những căn nhà đã tiêu tốn của gã cả gia tài và gã chỉ còn cách bờ vực phá sản trong gang tấc. Chỉ có mức lương ngất ngưởng và những món thưởng quá đỗi hào phóng mới có thể giúp gã không lâm vào cảnh túng quẫn. Đó là lí do gã đồng ý giết Charlie Marsh và Sally Pope. Pope cha đã biết gã là một thiện xạ khi đề nghị gã thực hiện vụ sát hại. Khi Rose tìm cách từ chối, Pope cha đã sử dụng ngón đòn cây gậy và củ cà rốt, vừa dọa sẽ sa thải gã khỏi hãng Mercury vừa hứa hẹn một khoản hậu hĩnh lên đến bảy con số dưới danh nghĩa thưởng cho công việc làm chủ tịch của gã.

Giờ thì Rose thấy hoàn toàn bất lực. Ai mà biết Pope cha đang nghĩ gì sau khi nghe những lời phi lí mà ả luật sư mất trí của O’Connell đã nói? Nếu Pope tin thì ông ta có thể hất gã ra khỏi Mercury và gã sẽ quay lại với cuộc sống khi bị Câu lạc bộ Westmont sa thải. Và gã chẳng có gì trong tay để mặc cả với ông ta. Gã không thể dọa buộc tội Pope mà tránh được không buộc tội chính mình. Thêm vào đó, cảnh sát sẽ chỉ có lời chứng của mình gã về việc Pope cha có dính líu.

Khi không còn trì hoãn thêm được nữa, Rose ra khỏi xe và bước về phía cửa trước ngôi nhà.

“Ông ấy muốn gì?” Rose hỏi Derrick Barclay khi tay đầy tớ của Pope dẫn hắn ra phía sau ngôi nhà.

“Anh phải hỏi ông Pope.”

Điều đầu tiên Rose nhận thấy khi Barclay mở cánh cửa dẫn vào phòng làm việc là những tấm rèm dày đã được hạ xuống và trong phòng chỉ có mỗi ánh sáng từ bóng đèn công suất thấp cùa chiếc đèn bàn, khiến cho cả thân hình Pope khuất trong bóng tối.

“Vào đi,” Pope ra lệnh từ ghế ngồi sau chiếc bàn. Tony vừa bước được vài bước vào phòng thì nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng mình. Gã dợm quay người lại nhưng hai bàn chân cứ ríu vào nhau trên tấm vải bạt mà Barclay đã trải khắp sàn nhà theo yêu cầu của Pope. Tony nhìn xuống và nhận ra rằng sàn gỗ cứng đẹp đẽ được phủ kín từng milimet.

“Mày đã giết con trai ta.” Pope nói.

Đầu Rose hất mạnh lên. “Không đâu, ông Pope. Ông không thể tin những gì ả luật sư đó nói. Ả chỉ cố làm cho quan tòa có định kiến mà thôi. Đó là chuyện nhảm nhí. Sao tôi lại phải làm hại Pope con cơ chứ?”

“Ngay lúc cô ta nói ra điều đó, ta đã biết đó là sự thật. Ta gửi những tấm ảnh đó cho con trai ta để nó có thể tỏ ra can đảm chút ít mà loại bỏ con đàn bà đó, nhưng ả ta không thể lên kế hoạch giết Arnie được, vì ả không hề biết nó sẽ tới Westmont. Và điều tra viên của ta đã cho ta biết rằng Marsh là một kẻ nhát gan. Nhưng khẩu súng lại được tìm thấy nơi hắn đứng và hắn đã đánh nhau với Pope con, rồi chuyện hắn bỏ trốn nữa. Trong những năm qua, ta đã tin chắc rằng Marsh là kẻ giết Arnie. Giờ ta mới biết ta đã nhầm.”

“Không phải tôi. Tôi thề là không phải tôi.”

“Có đúng là mày đã đứng trong đám đông như Jaffe đã nói?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì tại sao mày lại nói dối điều tra viên của Jaffe và bảo là mày ở trong xe?”

Rose vã hết cả mồ hôi. “Tôi không muốn cô ta biết là tôi ở bất kì chỗ nào gần Arnie.”

“Mày nghĩ rằng mày là nhân chứng duy nhất mà Jaffe thẩm vấn sao? Chẳng lẽ mày không hiểu là người khác có thể đã nhìn thấy mày sao?”

“Tôi đang chịu nhiều căng thẳng khi điều tra viên của Jaffe nói chuyện với tôi. Đó là hôm trước ngày Marsh quay về Oregon. Tôi đang mải nghĩ về cách tốt nhất để xử lí hắn, như ông muốn. Tôi đã không suy nghĩ sáng suốt được.”

“Đó có phải cũng là cái cớ cho việc mày bắn con trai ta không?”

“Tôi không làm việc đó. Tôi trông thấy Epps đánh nhau và thấy hắn đá tay bảo vệ. Nếu hắn mang súng thì hẳn là nó đã bị rơi từ trước vì tôi không hề thấy khẩu súng nào văng ra từ hông hắn cả và cũng không hề nhìn thấy khẩu súng nào trên mặt đất gần nơi Epps đánh lộn. Ông phải tin tôi.”

“Ồ, ta không tin được,” Pope nói. “Và nếu ta có tin thì mày cũng là kẻ duy nhất có thể khiến người khác tìm ra tao có liên quan tới vụ giết Sally và những vụ ám hại Marsh.”

Đột nhiên, Tony nhận ra rằng tấm vải bạt được phủ lên sàn nhà là để ngăn không cho máu của gã làm bẩn sàn gỗ cứng quý giá. Suy nghĩ đó lóe lên cùng lúc với ánh chớp từ họng khẩu súng mà Derrick Barclay nhắm thẳng vào đầu gã trong khi Pope cha khiến hắn phân tâm.

“Hãy bỏ cái xe của hắn đi và lôi thứ rác rưởi này đi cho khuất mắt ta, Derrick,” Pope nói, không biểu lộ bất kì cảm xúc nào.

+

+ +

Derrick Barclay khỏe hơn vẻ bề ngoài nhưng hắn vẫn mệt lử khi kéo cái xác bọc trong tấm vải bạt qua ngôi nhà và ra ngoài cửa sau, nơi một chiếc Cadillac cũ kĩ đang đợi. Hắn toát mồ hôi đầm đìa khi cái xác của Rose đã được nhét vào cốp xe và hít vài hơi thật sâu trước khi ngồi vào ghế lái.

Là một ông vua trong ngành kinh doanh gỗ quả là lợi thế lớn trong những tình huống thế này. Pope sở hữu nhiều héc ta đất rừng có thể chôn những cái xác và gần như không thể bị phát hiện. Barclay cũng có nhiều dịp vứt bỏ những thứ không còn sử dụng được như Tony Rose, và hắn đã tìm ra một nơi rất tuyệt nằm giữa khu rừng nhiều cây cổ thụ dành cho người đã khuất. Nếu có cuộc sống sau khi chết thật, Barclay hi vọng rằng nạn nhân của Pope sẽ đánh giá cao sự lựa chọn của hắn về nơi an nghỉ cuối cùng.

Ngay sau khi xử lí xong Tony Rose, Barclay định sẽ dùng thẻ tín dụng của hắn để mua vé máy bay một chiều tới Đức. Rồi hắn sẽ để chiếc xe của Rose lại trong một bãi đỗ xe dài hạn ở sân bay Portland và dùng phương tiện công cộng để vào thành phố. Nếu may mắn, cảnh sát sẽ cho rằng Rose đã sợ hãi và trốn ra nước ngoài.

Hai giờ sau khi ra khỏi phạm vi quận Washington, Barclay rời khỏi cao tốc hai làn để rẽ vào một con đường đầy bùn đất dẫn ra nơi đốn gỗ trong rừng đã lâu không có người qua lại. Hai mươi phút sau, hắn dừng xe gần một đường mòn nhỏ mà những người không biết con đường này không thể nhìn ra được. Barclay đi vòng ra sau cốp xe. Hắn chùng đầu gối xuống, túm lấy cái xác qua lớp vải bạt, và lôi mạnh Rose ra khỏi xe. Rồi hắn nhấc cái xác lên vai, vác theo kiểu của lính cứu hỏa, cầm chiếc xẻng dựng bên cạnh xe, rồi nặng nề tiến vào trong rừng.

Barclay đi được một đoạn thì nghe thấy có tiếng sột soạt từ một bụi cây thấp. Sức nặng bất động của Rose làm vai và chân hắn đau nhức nhưng hắn ngừng lại để lắng nghe xem có dấu hiệu nào cho thấy có kẻ đang lén đi theo hắn không. Khi không nghe thấy gì, hắn quyết định là một con vật đã gây ra tiếng động đó. Ngay trước khi tới địa điểm cần tới, Barclay nghĩ là hắn nghe thấy tiếng cành cây răng rắc. Có phải có kẻ đang theo dõi hắn không nhỉ? Không, việc đó không thể xảy ra. Nếu có thì hắn đã thấy cái xe nào đó trên con đường thôn quê ít người qua lại. Vai hắn đau nhừ và hắn vội vàng đi nốt quãng đường còn lại để trút bỏ gánh nặng trên vai. Ngay khi cái xác đã nằm trên mặt đất, hắn chùng vai và lưng xuống. Rồi hắn ngừng lại nghe ngóng một lần nữa, vẫn lo lắng bởi thứ âm thanh mà hắn nghĩ là đã nghe thấy. Ngoại trừ tiếng gió và lá xào xạc, mọi thứ đều yên tĩnh.

Đào mộ là một việc vất vả đòi hỏi phải tập trung. Chính vì thề mà Barday không nghe thấy tiếng Quentin Randolph và cộng sự của anh, Nathan Rask, cho tới khi họ gần như đứng ngay cạnh hắn. Hai sĩ quan cảnh sát đã hành động theo cuộc gọi tới số 911 được chuyến tiếp tới họ qua tổng đài điều phối. Người gọi cú điện đó có trọng âm rất lạ nhưng có những chỉ dẫn rất cụ thể tới nơi mà anh ta báo là có người đang chôn một cái xác. Quentin nghĩ cuộc điện thoại ấy có thể là một trò đùa nhưng đó là một tối yên tĩnh và kiểm tra xem cuộc gọi đó có đúng không đã tạo cho anh việc gì đó để làm.