← Quay lại trang sách

Tập 2.

Reng... reng... reng...

Hoàng Thanh xoay người nhấc điện thoại:

- Alô!

- Tổng giám đốc.

- Chuyện gì, nói đi!

- Hai bản hợp đồng ở Quy Nhơn bị giành mất rồi ạ.

- Sao? Tôi nhớ chúng ta bí mật tiến hành thương lượng mà. Tại sao có người biết?

- Dạ, tôi không rõ nữa.

- Cậu có biết ai có được hai bản hợp đồng đó không?

- Dạ. Bên Đại Hưng.

Hoàng Thanh đập bàn:

- Chết tiệt! Lại là Dương Thế Thiên. Hắn ta công khai đối đầu với ta rồi.

- Tổng gíam đốc! Bây giờ tính sao?

- Còn tính gì nữa? Phải chờ ở Hải Phòng và Hà Nội thôi. Mà này! Theo dõi sát sao Dương Thế Thiên, xem hắn còn kế hoạch nào khác.

- Vâng...

Hoàng Thanh dập máy:

- Dương Thế Thiên! Tao không tin mày có khả năng nuốt luôn những bản hợp đồng còn lại mà tao đang theo.

Reng... reng... reng...

Hoàng Thanh nhấc máy:

- Chuyện gì nữa?

- Tổng giám đốc! Không xong rồi! Hải Phòng và Hà Nội vừa báo, họ không làm gì được nên đành để đối tác ký hợp đồng với người khác.

Đến lúc này Hoàng Thanh không còn giữ bình tĩnh được nữa. Anh chửi thề:

- Khốn nạn!

- Tổng giám đốc...

- Im đi!

Hoàng Thanh gạt mọi thứ trên bàn xuống nền gạch. Cơn tức giận của anh bốc cao. Thuận tay anh ném luôn điện thoại ra cửa.

- Ây da!

Phương Thy bước vào kêu lên:

- Anh định ám sát em hả? - Cô nhìn quanh. - Trới đất ơi! Đây không phải là bãi chiến trường chứ?

Hoàng Thanh nhếch môi:

- Bãi chiến trường của những người sắp bại trận đó em gái.

- Anh nói sao?

- Cuộc sống của anh em ta đều bị Dương Thế Thiên, người yêu dấu của em cướp mất hết rồi.

- Em không hiểu.

- Đúng là yêu trong ngu muội, chẳng nhìn thấy gì cả. Bị lợi dụng cũng không hay!

Hoàng Thanh ôm đầu:

- Ôi! Tại sao tôi có một đứa em gái ngu ơi là ngu vậy không biết?

Phương Thy giật tay Hoàng Thanh:

- Này, có gì thì nói cho rõ đi! Sao cứ chửi người ta ngu hoài vậy? Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

- Dương Thế Thiên đã đánh cắp hết những hợp đồng đối tác của công ty chúng ta. Hắn muốn anh phá sản, hắn muốn anh chết.

- Nhưng có thật là anh ấy làm không?

- Em không tin anh?

- Không phải! Ý em là anh đã điều tra kỹ chưa?

- Thân tín của anh theo dõi anh em Dương Thế Thiên vừa gọi điện báo. Em nghĩ đúng hay không đúng? Hừ! Nhà họ Dương đúng là tiểu nhân mà.

Phương Thy bênh vực:

- Thế Thiên không phải hạng người đó. Tuy anh ấy là người của thương trường nhưng anh ấy không bao giờ chơi xấu ai.

- Em hiểu hết con người hắn ta sao? Đừng quá ngu như thế. Hắn ta không biết tình cảm là gì đâu.

Hoàng Thanh nhìn em gái:

- Đeo đuổi theo hắn ta bấy lâu, em nhận được gì ở hắn ta? Không chứ gì?

Anh đã nói ngay từ đầu rồi, Thế Thiên không đáng cho em phải phí tuổi xuân, vậy mà em đâu có nghe.

- Em...

Phương Thy bịt tai lại:

- Anh đừng nói nữa, như thế đủ rồi!

- Chưa đâu! Em còn phải nghe để em thức tỉnh, để em không còn mơ mộng xa xôi, để em nhìn thấy bộ mặt thật của Dương Thế Thiên, rằng hắn ta không phải người quân tử như em nghĩ. Hắn ta... chịu nổi, Phương Thy ôm đầu lao ra ngoài. Hoàng Thanh với theo:

- Em đi đâu đó?

- Hỏi Dương Thế Thiên những gì anh nói.

- Hắn ta sẽ thừa nhận sao? Đừng khờ!

- Em có cách để Thế Thiên phải thừa nhận.

Phương Thy đi xuống chỗ để xe. Chiếc Attila chồm lên và lao đi như tên bắn. Lời Hoàng Thanh ong ong trong đầu, tâm trạng Phương Thy rối loạn. Cô điều khiển xe theo quán tính. Lúc ngang qua cổng công ty, bác bảo vệ có nhắc nhở, nhưng cô đâu còn tâm trí để nghe. Phương Thy cứ siết vào tay ga trong đôi mắt lo lắng của vài người.

Két... Rầm...

Phương Thy cùng chiếc Attila bỗng ngã văng ra đường. Bên cạnh còn có cô gái đang ôm chân đau đớn.

- Tai nạn rồi! Tai nạn rồi!

Bác bảo vệ nghe thấy vội chạy đến, ông đỡ cô gái vào trong lề đường.

- Cô bé có sao không?

Phương Thy quát:

- Ở đây không có chuyện của ông. Trở về công ty mau!

- Nhưng cô bé này bị thương...

- Ông muốn mất việc vì lo chuyện bao đồng sao?

- Tôi...

Cô gái lên tiếng:

- Bác về làm việc đi, cháu tự xoay xở được.

- Cô cẩn thận nghe.

- Cám ơn bác.

Bác bảo vệ lầm lũi đi, Phương Thy quay sang cô gái:

- À, thì ra trợ lý của Thế Thiên, Tống Vy Quân có đúng không?

Vy Quân cũng nhận ra người đụng mình:

- Phương Thy, là chị sao? Tôi cứ tưởng ả nào đang khuấy động đường phố Sái Gòn nữa chứ.

- Cô...

Phương Thy hất mặt:

- Cô đi không nhìn đường làm tôi bị té. Bây giờ cô tính sao?

- Tôi tính sao à?

Vy Quân gượng đứng dậy, cô nhìn trước sau con đường lần nữa rồi nói:

- Chị gọi công an đi!

- Gọi công an chi?

- Đến giải quyết! Bởi tôi nghĩ chỉ có luật pháp mới công bằng cho tôi và chị.

Phương Thy im lặng. Con nhỏ Vy Quân này ghê thật, nhờ công an giải quyết chắc chắn là cô thua. Người đi xe máy chạy tốc độ nhanh gây tai nạn cho người đi bộ, lỗi không phải nhỏ. Nếu không khôn khéo tiền mất tật mang chứ chẳng chơi.

- Tôi gọi hay chị gọi đây? - Vy Quân hỏi.

- Không cần gọi đâu!

- Tại sao?

- Chúng ta thương lượng nhé.

- Chị là...

- Tôi sẽ đưa cho cô một ít tiền, coi như là bồi thường thiệt hại. Sau đó giữa chúng ta xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Tôi không đồng ý.

Nhắc đến tiền, nhất là đồng tiền từ tay con người như Phương Thy, tự ái trong lòng Vy Quân nổi dậy. Cô mím môi:

- Cách của chị không thích hợp.

- Vậy cô muốn gì?

- Muốn chị làm đúng trách nhiệm của người có lỗi.

- Thì tôi đồng ý bồi thường tiền cho cô rồi.

- Đồng tiền không mua được sai lầm và tội lỗi.

- Cô làm khó tôi?

Vy Quân lắc đầu:

- Cách đơn giản nhất mà một người có lỗi như chị vẫn không nhận ra. Tôi thật là tiếc, chị tự làm khó mình thì đúng hơn.

Phương Thy rối lên, cô bắt đầu ngang bướng:

- Nếu cô đã nói vậy, bây giờ tôi không bồi thường, xem cô làm gì được tôi?

- Chị nên nhớ, tôi không cần tiền của chị. Tôi cần sự công bằng thôi.

- Hừ! Công bằng? Đạo đức giả! Trên đời này không ai là không cần tiền cả.

Nếu không cần tiền cô vào làm trợ lý cho Thế Thiên làm gì?

- Chuyện đó và chuyện này là hai chuyện khác nhau. Tôi làm việc, tôi nhận tiền, đó là đồng tiền từ mô hôi và sức lao động của tôi. Đồng tiền chân chính, tôi không thấy hổ thẹn.

- Chân chính? Tôi không quan tâm, tiền nào cũng là tiền thôi, miễn nó cho chúng ta cuộc sống đầy đủ là được.

Phương Thy mở túi xách lấy ra một xấp tiền:

- Đây, tôi trả tiền cho công việc của cô. Bao nhiêu đủ chưa?

Bíết Phương Thy đang nghĩ gì, Vy Quân tức giận:

- Chị hãy cất tiền ngay đi!

- Sao? Chưa đủ hả? Vậy tôi đưa thêm cho cô năm trăm nữa nha. Sinh viên nghèo như cô, một triệu rưỡi, hai triệu là sống mấy tháng trời no đủ.

Vy Quân giận run người, nhưng cô cố kiềm chế lại:

- Phương Thy này! Tôi không phải là chị nên không phải tiền gì tôi cũng có thể nhận. Chị hãy giữ lấy số tiền mà chị xem là lớn lao ấy để phòng thân đi.

Sinh mạng con người mong manh lắm, hôm nay chị đụng phải tôi không sao, nhưng biết đâu sau này chị không may mắn như thế.

- Cô rủa tôi đấy ư?

Vy Quân nhún vai:

- Chị nghĩ sao cũng được. Tôi có lòng tốt khuyên chị một điều nè:

tích đức một chút đi. Nếu không, sau này hối hận không kịp đấy!

- Cô...

Phương Thy điên tiết lên nhào đến chỗ Vy Quân. Cô ghị tóc Vy Quân xuống:

- Mày rủa tao phải không? Rủa nè, rủa nè!

Bị bất ngờ nên Vy Quân không né kịp. Cô cố gắng gỡ tay Phương Thy ra.

Hai cô gái giằng co nhau làm đông nghẹt cả một khúc đường.

- Dừng tay lại!

Tiếng hét của ai đó vang lên như một mệnh lệnh. Phương Thy buông tóc Vy Quân ra, cả hai cùng ngẩng lên:

- Tổng giám đốc!

- Thế Thiên!

- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Một người đi đường chứng kiến từ đầu trả lời:

- Cái cô chạy xe đụng cô bé này. Cô bé buộc cô ta xin lỗi, nhưng cô ta không chịu. Cô ta muốn bồi thường bằng tiền nhưng cô bé không nhận. Hai bên đôi co nhau, cô ta nhảy vào đánh cô bé như ông thấy đấy! À, còn nữa! Chân cô bé bị thương, ông xem giùm cho.

- Có đúng thế không?

- Em...

Phương Thy cúi đầu còn Vy Quân bây giờ mới cảm giác cái chân đau. Cô ngồi bẹp xuống đường nhăn nhó.

Thế Thiên nhìn hai người:

- Hai người có phải trẻ con đâu, tại sao làm trò hề ngoài đường vậy?

- Tôi đâu muốn thế, ai biểu chị ta ngang ngược quá chi. Gây tai nạn rồi còn...

- Cái chân đau chứ cái miệng không đau phải không?

Thế Thiên ngồi xuống:

- Đưa chân tôi xem nào!

- Đến không đem sự công bằng mà còn nói này nói nọ. - Vy Quân giận dỗi. - Không cần! Ông lo cho ai đó thì lo đi.

Cô nhỏ đứng lên cà nhắc đi, Thế Thiên nắm lại:

- Cái chân như vầy mà còn ngang bướng.

- Kệ tui!

Vy Quân phủi tay Thế Thiên ra:

- Đâu mượn ông lo. Tại tôi tìm tai nạn thì tôi phải chịu thôi.

- Nói nhăng nói cuội gì đó?

Phương Thy xen vào:

- Cô ta là thế đấy! Bày đặt cao thượng, bày đặt giả nhân giả nghĩa thôi. Chứ thực chất cô ta cũng chỉ vì tiền. Lúc nãy em đưa một triệu rưỡi cô ta còn chê ít...

Thế Thiên nạt:

- Tôi chưa hỏi đến cô.

Phương Thy xụ mặt:

- Em muốn anh hiểu ra vấn đề thôi mà.

- Tôi hiểu rồi. Tôi còn hiểu vì sao tai nạn này xảy ra nữa kìa.

- Anh muốn nói em cố ý chứ gì?

- Tự cô hiểu lấy.

- Anh...

Thế Thiên lấy điện thoại bấm số:

- Anh Trung! Đưa xe đến đây!

- Vâng, cậu Thiên.

Chiếc BMW màu đen được anh tài xế lái đến. Thế Thiên chẳng nói chẳng rằng, Thế Thiên bế bổng Vy Quân lên đôi tay rắn chắc của mình. Cô nhỏ hoảng hồn giãy giụa:

- Ông làm gì vậy? Thả tôi xuống ngay!

- Có nằm yên không?

Thế Thiên hăm he:

- Tôi mà quăng ra đường là "xi cà que" thêm một chân nữa đó. Lúc ấy ngồi xe lăn thì đừng có khóc lóc nghe.

Lời hăm dọa của Thế Thiên quả nhiên có tác dụng, Vy Quân nằm yên không dám nhúc nhích.

- Mở cửa xe giùm tôi, anh Trung.

- Vâng.

Để Vy Quân ngồi vào ghế, Thế Thiên ra dấu:

- Đến Trung tâm Chấn thương Chỉnh hình đi.

Vy Quân níu lại:

- Không cần đâu, tôi muốn về nhà.

- Với cái chân như thế này à?

- Tôi...

- Tôi... tôi... cái gì? Bướng không phải lúc!

Thế Thiên chồm lên:

- Lái đi anh Trung!

- Vâng.

Phương Thy đuổi theo, cô gõ vào kính xe:

- Thế Thiên! Em muốn nói chuyện với anh. Thế Thiên! Thế Thiên!

Anh Trung tài xế hỏi:

- Có cần dừng lại không cậu Thiên?

Vẻ mặt Thế Thiên lạnh lùng:

- Không! Anh cứ lái đi!

- Vâng.

Chiếc BMW vẫn lăn bánh, bỏ lại sau lưng sự tức tối của Phương Thy.

- Dương Thế Thiên! Tống Vy Quân! Hai người hãy chờ đó!

- Hello!

Vừa thấy mặt Phương Thảo, Vy Quân ném cái gối vào bạn:

- Mày biến đi đâu mấy ngày nay vậy? Lúc cần chẳng thấy tăm hơi.

Né người, chụp cái gối, Phương Thảo phóng luôn lên giường:

- Sorry, sorry! Tao bận quá.

- Bận gì? Thực tập xong rồi còn bận gì nữa?

- Thì bận chuẩn bị làm luận văn.

- Láo khoét! Bận hò hẹn với Triệu Nam thì đúng hơn.

- Không có mà!

- Chán mày quá! Bạn bè gì...

Phương Thảo vuốt giận:

- Ngàn lần sorry mà! Đừng giận nữa! Nghe anh Minh nói mày bị xe tông phải không? Không sao chứ?

- Nằm nhà mấy ngày trời, đi đứng không được, tao đang bực bội nè. Ở đó có sao hay không sao!

Phương Thảo kéo chân bạn ra xem:

- Trật khớp hay bong gân?

- Bác sĩ nói bong gân.

- Vậy là không có gì nghiêm trọng. Vài ngày nữa đi lại sẽ bình thường thôi.

- Nhưng vài ngày với tao là một cực hình. Mày cũng biết rồi đó, con người tao không thích ngồi yên một chỗ. Tao muốn...

- Không thích cũng phải ngồi. Cái chân không được đi lại nhiều mà cứ muốn đủ thứ. Ở nhà thấy buồn thì xem tivi, đọc báo, nếu không nữa thì ngủ. Ngủ nhiều cho lại sức mai mốt cày.

- Mày sao giống anh Hai tao quá đi, tối ngày cứ thế này thế nọ, mệt chết đi được.

- Ừ! Chỉ giống thôi chứ chưa phải đấy. Nếu tao là chị Hai mày chắc ngày tao đánh mày tám giác cho chừa cái tội lì và ngang bướng.

- Xì! Song Hà còn không làm gì được tao kìa.

- Tại Song Hà nó hiền. Với lại, nó sắp làm chị dâu mày rồi, chẳng lẽ nó đi ăn hiếp mày? Làm vậy coi sao được?

Vy Quân dựa người vào gối la lên:

- Ôi! Giờ tính sao đây? Tù túng quá đi thôi!

Phương Thảo ngả người theo bạn:

- Nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao đi đứng không cẩn thận?

- Gì?

Nhắc đến chuyện ấy, Vy Quân bật dậy làm Phương Thảo cũng phải giật mình:

- Mày bị làm sao nữa?

- Tức.

- Sao tự nhiên tức?

- Thì vụ đụng xe nè! Vô duyên vô cớ trở thành nạn nhân, bảo không tức sao được?

- Ủa? Không phải tai nạn à?

- Tai nạn của người vô ý thức, vô đạo đức, vô văn hóa, vô...

Phương Thảo xua tay:

- Thôi đừng "vô" nữa. Nói tóm lại, người chạy đụng mày là người quen phải không?

- Không những quen mà còn không đội trời chung nữa.

- Ai vậy? - Phương Thảo tò mò.

- Ả người tình một chiều của tổng giám đốc tao.

- Người tình một chiều là sao? Mày dùng từ khó hiểu quá!

- Thì có một mình ả yêu đơn phương đó, chậm hiểu vừa thôi!

- A, chị ta là Phương Thy, Phương Thiếc gì đó hả?

Vy Quân mím môi:

- Ai bảo học cao đều có văn hóa hết đâu? Nếu mày có mặt lúc đó mày còn thấy chị ta ghê gớm hơn mày tưởng. Gây tai nạn, tao đòi báo công an, chị ta dùng tiền thương lượng. Tao không đồng ý, chị ta nhào vào đánh tao.

- Cái gì? Chị ta dám à?

- Sao không! Cũng may tổng giám đốc của tao xuất hiện kịp thời, bằng không, tao chẳng biết xoay xở như thế nào với cái chân "xi cà que". Chắc là bị bầm giập no đòn rồi.

- Rồi tổng giám đốc của mày có nói gì không? Ông ta xử lý ra sao?

- Ông ta đến với khuôn mặt lạnh lùng. Không lớn tiếng cũng không chửi, chỉ một câu nói thôi mà Phương Thy xấu hổ cúi mặt.

Phương Thảo gục gặc:

- Phải vậy chứ! Người ta là dân trí thức lại đường đường là tổng giám đốc một công ty. Đâu ai như bà Phương Thy chỗ nào cũng the thé được, không biết lịch sự tao nhã cái gì cả.

- Ai đưa mày đến bệnh viện chụp hình chân? - Phương Thảo lại hỏi.

- Thì còn ai vào đây nữa? Tổng giám đốc bảo tài xế lái xe lại đưa đi.

- Chà! Lão Thế Thiên này cũng được nhỉ! Ông ta không đến nổi vô tâm như người ta đồn thổi, đúng không?

Vy Quân chống cằm:

- Ban đầu, lúc mới vào công ty tao cũng nghĩ Thế Thiền như những gì người ta nghĩ. Nhưng khi tiếp xúc và làm việc với nhau, tao thấy lời đồn không đúng.

Thế Thiên có khô khan, có lạnh lùng thật, nhưng với nhân viên ông ta không bao giờ bỏ quên. Công việc đòi hỏi hàng đầu mà sức khỏe của mọi người cũng quan trọng. Nếu chính mắt mày nhìn thấy sự lo lắng trong mắt ông ấy thì mày sẽ nghĩ khác về ông ta ngay.

- OK. Tao có thể xem đây là một lời bênh vực của người sắp để trái tim rung động không?

- Điên khùng! Gì mà rung động ở đây? Tao chỉ nói lên sự thật thôi.

Vy Quân cốc bạn:

- Cái đầu giàu tưởng tượng của mày thôi hoạt động đi nghe. Tao mà gì gì đó với Thế Thiên à? Còn khuya! Ông ta tuy là một tổng giám đốc tốt, tài giỏi nhưng ông ta vẫn khó ưa trong mắt tao.

- Ai biết đâu được? Bây giờ khó ưa nhưng sau này đáng yêu thì sao? Đời ai biết trước chữ ngờ? Cái ơn cái nghĩa dễ đưa đến tình cảm lắm, nhất là những người ngày đầu rất ghét nhau.

Phương Thảo khoái chí tiếp:

- Khà khà khà... Mình sắp có tiệc lớn để ăn nữa rồi.

Nụ cười của Phương Thảo lúc này trông dễ ghét làm sao. Vy Quân bặm môi:

- Mày còn nói nữa, tao bóp cổ mày đấy!

Phương Thảo ngồi nhích ra xa, cô tiếp tục trêu:

- Này! Nếu thật trong lòng mày không có chút tình cảm gì sao mày phản ứng mạnh vậy?

- Tao...

- Đừng giấu đầu lòi đuôi cưng ạ, tao nhìn thấu tận tâm can mày hết rồi. Trái tim của Tống Vy Quân đang rung rinh vì một người đàn ông họ Dương, ông ta hiện là...

- Mày chết đi!

Vy Quân chụp gối ném tới tấp vào Phương Thảo, làm cô phải nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

- Chết đi nè! Chết nè!

- Ôi, trời đất ơi!

Cái gối ôm to đùng bay thẳng vào mặt một người đang bước vào.

- Cuộc chiến gì đang xảy ra vậy?

- Tổng giám đốc!

Vy Quân luýnh quýnh bỏ chân xuống giường còn Phương Thảo thì bụm lấy miệng, cô nín cười:

- Con nhỏ bạn tôi nó đang trút giận vì ở nhà buồn quá. Xin lỗi ông, ông gì nhỉ?

- Cứ gọi tôi là Thế Thiên.

- Vâng! Ông Thế Thiên, ông đến thăm nhỏ Vy Quân à?

- Ừm. Trên đường đi làm về, tôi ghé sang xem coi cô bé thế nào rồi.

- Ông thấy đó, chân đau nhưng miệng và tay vẫn còn hoạt động tốt. Bằng chứng là cú ném chính xác lúc nãy, đúng không?

Thế Thiên cười, anh cùng Phương Thảo nhặt từng cái gối để lại lên giường.

- Buồn rồi quậy, không hay đâu nhé!

Vy Quân lí nhí:

- Tôi xin lỗi.

Thế Thiên ngồi xuống cạnh Vy Quân:

- Chân còn đau không?

- Chỉ ê ê một chút.

Tự nhiên, kéo chân Vy Quân lên xem, Thế Thiên hỏi:

- Đi lại được rồi, nhưng đi ít thôi. Đi nhiều quá chân lại sưng tấy lên nữa đấy.

- Vâng.

Vy Quân hỏi:

- Tôi có thể đi làm được chưa tổng giám đốc?

- Cô bé nhớ công việc à?

- Vâng, tôi nhớ anh chị trong công ty nữa. Ngồi nhà hoài chán lắm.

Thế Thiên suy nghĩ:

- OK. Ngày mai cô bé có thể đi làm.

- Cám ơn tổng giám đốc.

- Ấy! Tôi chưa nói hết! Đi làm phải có người đưa đón, không thể tự đi xe.

- Tôi... tôi đi xe buýt được không?

- Không.

- Vậy...

- Tôi sẽ cho tài xế của tôi đưa đón cô bé.

- Ơ, không cần đâu! Tôi không muốn...

- Phiền chứ gì?

Thế Thiên ngắt ngang:

- Câu ấy tôi nghe nhiều lắm rồì. Nhưng lỡ đã phiền thì phiền luôn đi. Tôi không ngại bị làm phiền đâu.

Phương Thảo vỗ tay:

- Hay! Một câu nói hay nhất trong ngày. Tôi ủng hộ câu nói của ông. Được người đẹp làm phiền là một hân hạnh!

- Cám ơn cô bé. Tôi chưa được biết tên cô bé.

Phương Thảo xoay một vòng, hắng giọng:

- Xin tự giới thiệu. Tôi tên Phương Thảo, là bạn thân nhất của Tống Vy Quân.

Điệu bộ của Phương Thảo làm Vy Quân và Thế Thiên không nhịn được cười. Vy Quân ôm bụng:

- Mày sến vừa thôi Thảo, tao đau bụng quá rồi nè. Giới thiệu tên mà mày cũng trịnh trọng phát ớn.

- Không trịnh trọng sao được? Ngồi trước mặt tao là tổng giám đốc Dương Thế Thiên mà, phải gây ấn tượng thôi. Nếu không, tao sẽ bị lãng quên trước mày.

- Trời đất ơi!

Vy Quân giơ tay lên đầu:

- Vậy thì tao không còn gì để nói. Mày tiếp tục đi!

- OK.

Phương Thảo khom người định trêu chọc Thế Thiên vài câu thì bỗng điện thoại trong túi quần có tín hiệu, cô giật người lại:

- Sorry vài giây nha.

Vy Quân liếc bạn:

- Đủ thứ trò.

Phương Thảo lấy điện thoại đi về phía cửa sổ:

- Em nghe nè.

- Đang ở đâu vậy?

- Em đến thăm nhỏ Vy Quân.

- Cô ấy sao?

- Tai nạn xe, nhưng không nghiêm trọng.

- Cho anh gởi lời thăm cô ấy.

- Được rồi, em sẽ chuyển.

- Bao giờ em về?

- Có gì không anh?

- Mẹ muốn anh và em về ăn cơm với mẹ.

Phương Thảo liếc về phía Vy Quân và Thế Thiên:

- Em về ngay.

- Ừ! Anh chờ em.

Phương Thảo tắt điện thoại, cô trở lại chỗ Vy Quân:

- Vy Quân! Tao...

- Triệu Nam gọi phải không?

- Ừ! Anh ấy nói...

- Mày về đi.

- Không lẫy đó chứ?

- Tại sao phải lẫy? Mày có việc thì mày cứ về, hôm khác đến chơi với tao cũng được.

- Vậy...

Vy Quân xua tay:

- Đi đi! Triệu Nam không thích lề mề đâu.

- Ừm.

Phương Thảo ôm vai bạn:

- Vui vẻ nhé! Tao về đây!

- Ừ! Chạy xe cẩn thận đó.

- Biết rồi.

Phương Thảo cầm túi xách trên tay:

- Xin phép ông.

- Chào cô bé.

Không gian chỉ còn lại hai người, Vy Quân ngồi không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh. Bởi từ lúc Thế Thiên đến, sự tự nhiên của anh làm tâm tư cô xáo trộn.

Lớp bọc lạnh lùng của cô bị phá bỏ, cô sợ Thế Thiên nghe được tiếng lòng cô. Cô sợ bản năng tự chủ của cô bị anh cướp mất. Cô sợ anh nhìn thấy sự thay đổi của cô. Cô...

- Phương Thảo là bạn học cùng lớp với cô bé à? - Thế Thiên lên tiếng phá tan không gian yên lặng.

- Vâng. Nhỏ ấy và tôi học cùng với nhau từ thời tiểu học. Hai đứa vừa là bạn và cũng vừa là chị em.

- Tôi thấy điều đó. Tôi còn thấy được tính cách của cô bé và Phương Thảo rất giống nhau.

Vy Quân không chối:

- Ông nói đúng. Ai ai cũng nói chúng tôi như thế. Chúng tôi có cùng sở thích cùng quan niệm sống và đôi khi có cùng suy nghĩ nữa. Tôi nhớ cuối năm lớp mười hai, lúc chọn trường đại học, chúng tôi không hội ý. Nhưng đến khi thi, chúng tôi ngồi bên nhau trong sự ngạc nhiên.

- Cô bé có một người bạn thật tuyệt vời! Chẳng bù với tôi, không ai thèm làm bạn.

- Ông nói sao chứ tôi thấy ông cũng nhiều bạn lắm mà.

- Nhiều! Mà nhiều bạn gì mới được? Bạn làm ăn, bạn trong giao tiếp hay bạn nữa vời?

- Ừ, thì ai quan tâm đến ông, tôi nghĩ người đó là bạn.

Thế Thiên nhún vai:

- Đúng là sống trong xã hội này, người xung quanh ta đều là bạn. Nhưng một người bạn đúng nghĩa tôi cần vẫn chưa có.

Vy Quân mở to mắt:

- Đúng nghĩa là sao?

- Thì người bạn đó có thể hiểu tôi, sẵn sàng chia sẽ với tôi mọi vấn đề của cuộc sống, công việc. Nói tóm lại, người ấy giống như tri âm tri kỷ.

- Ơ, thế thì ông phải đi tìm rồi. Ngồi mà chờ đợi, ở đâu ra.

- Tôi có tìm chứ! Tìm gần mười năm rồi.

Thế Thiên xoay người sang Vy Quân, hơi thở anh rất gần:

- Vy Quân! Cô bé giúp tôi được không?

- Tôi? - Vy Quân chỉ vào ngực mình.

- Phải! Cô bé hãy tìm cho tôi một người bạn đi.

- Ông đừng đùa, tổng giám đốc. Tôi làm gì có năng lực đó.

- Cô bé làm được... được mà.

- Không...

Thế Thiên nắm lấy hai tay Vy Quân:

- Vận mệnh và tương lai của tôi tùy thuộc vào cô bé đó.

- Ông... ông không thể làm thế.

- Tôi...

Không dám nhìn vào khuôn mặt đang hoảng của Vy Quân, Thế Thiên vụt đứng lên:

- Thôi, tôi về để cô bé nghỉ ngơi. Sáng mai gặp nhé!

- Tổng giám đốc...

Thế Thiên để ngón tay lên miệng:

- Không có tổng giám đốc nào ở đây cả. Phải gọi là Thế Thiên.

- Trời hỡi!

Vy Quân bất lực nhìn theo Thế Thiên, vị tổng giám đốc chuyên áp đặt hết công việc rồi giờ lại chuyện con tim của ông ta. Cô phải làm sao đây? Vy Quân ước phải chi Thế Thiên đừng thay đổi. Ông ta lạnh lùng, khó khăn có lẽ còn dễ thở hơn là ông ta để tình cảm quay trở lại.

Đối diện với Thế Thiên cô không lo, nghe Thế Thiên tâm sự cô không ngại.

Cô chỉ ngại khi phải biết sự thật về trái tim của mỗi người thôi. Xao động, hồi hộp và bây giờ thêm rối rắm.

Không ổn rồi? Vy Quân nhắm mắt để tự trấn tỉnh mình:

- Trái tim ơi, mi đừng lệch hướng nhé. Dương Thế Thiên, ông ấy không phải là bến mơ của mày đâu.

- Chị Kim Ngân!

- Ôi, Vy Quân! Chị nghe tổng giám đốc nói em bị tai nạn. Giờ đã khỏe chưa?

Vy Quân vung tay:

- Khỏe rồi nên mới đi làm nè.

Kim Ngân kéo tay Vy Quân:

- Vào đây với chị một chút.

Đi theo đà kéo của Kim Ngân, Vy Quân tọt lên ghế:

- Ôi! Ở nhà mấy ngày mà nhớ mọi người muốn chết.

- Thật không đó?

- Thật mà! Ở nhà không được đi đâu, chỉ ăn rồi ngủ, xem tivi, xem báo, em sắp béo phì rồi nè.

Kim Ngân xoay ghế một vòng:

- Mập gì đâu? Chị thấy em đẹp và yêu đời hơn thì có. Nè, có bí quyết gì vậy, chỉ chị với!

Vy Quân ngơ ngác:

- Bí quyết? Em không hiểu gì cả.

- Ê, đừng giả bộ ngốc nha! Chị biết hết rồi đó.

Vy Quân nhăn nhó:

- Thật tình em không hiểu chị muốn nói gì? Em thấy chị và mọi người lạ lạ thì đúng hơn.

Cô nhỏ nắm tay Kim Ngân:

- Nói em nghe! Mấy ngày qua, hình như công ty đã xảy ra chuyện gì phải không?

- Chuyện thì có! Nhưng mà em có muốn nghe không?

- Chị nói đi!

Kim Ngân nhìn ra ngoài cửa:

- Hôm qua, tổng giám đốc và Phương Thy cãi nhau một trận nảy lửa.

- Hai người đó cãi nhau là chuyện bình thường mà.

- Bình thường chị nói làm gì! Có liên quan tới em đó.

- Em?

Vy Quân trợn tròn mắt:

- Em thì dính líu gì đến hai người đó?

- Chị không rõ. Chị chi nghe loáng thoáng Phương Thy nói, tổng giám đốc bênh vực em rồi buộc tội chị ta.

- Trời đất! Tổng giám đốc bênh vực em cái gì mới được?

- Hình như vụ tai nạn gì đó.

Vy Quân chợt nhớ lại, có thở hắt ra:

- Em híểu rồi.

Kim Ngân hỏi:

- Tai nạn của em là do Phương Thy gây ra sao?

- Phải.

- Đúng là Phương Thy càng ngày càng quá đáng. Chắc chị ta nổi điên khi thấy em kè kè bên cạnh tổng giám đốc chứ gì?

Vy Quân lắc đầu:

- Em không biết. Nhưng em bên cạnh tổng giám đốc thì có ảnh hưởng gì?

- Nói em ngốc trong vấn đề này là đúng đấy! Phương Thy yêu tổng giám đốc và tất nhiên cô ta không chịu nổi việc em bên tổng gíam đốc chứ sao? Phương Thy còn cho rằng tổng giám đốc yêu em nữa đó.

- Hả?

Vy Quân suýt chút nữa rơi xuống ghế vì câu nói của Kim Ngân.

- Mà tổng giám đốc và em yêu nhau cũng đâu có sao. Bọn chị ủng hộ hết mình luôn.

- Chị....

Vy Quân quýnh quáng che miệng Kim Ngân:

- Đừng nói nữa! Nhỡ ai nghe thấy thì chết em!

- Sợ gì chứ? Cả công ty đang đứng về phía em đó. Tẩy chay bà Phương Thy từ lâu rồi.

- Mọi người không sợ nhưng em sợ. Ngày nào cũng làm việc chung với tổng giám đốc, để ông ấy biết, em ngại lắm. Nếu chị thương em, chị không nên nhắc đến chuyện tình cảm trong lúc này.

Nhìn khuôn mặt khổ sở của Vy Quân, Kim Ngân thấy thương làm sao:

- Được rồi, chị sẽ không nói. Nhưng em phải hứa với chị một điều, em không được bắt ép con tim em theo ý muốn, càng không được làm nó đau khổ.

- Em...

Reng... reng... reng...

Chuông điện thoại reo như giải thoát cho Vy Quân một lời hứa. Cô thở dài trong khi Kim Ngân nhăn nhó nhấc máy:

- Alô!

- Kim Ngân! Vy Quân đang ở chổ cô phải không?

- Dạ vâng ạ.

- Hai cô nói chuyện gì mà lâu thế?

- Dạ....

- Trả cô ấy về chổ tôi ngay đi, tôi có công việc cho cô ấy.

- Vâng, thưa tổng giám đốc.

Kim Ngân cúp máy, cô le lưỡi:

- Tổng giám đốc có giác quan cảm ứng hay sao ấy. Em ở đây mà ông ấy cũng biết nữa.

- Tổng giám đốc có nói gì không chị?

- Đòi trả em về chổ ông ấy.

Kim Ngân khoát tay:

- Thôi, có lệnh rồi, em về văn phòng đi. Hôm khác chị em ta nói chuyện.

- Vâng.

Vy Quân đứng lên ra ngoài, Kim Ngân nói với theo:

- Này, còn nợ chị một lời hứa đó nha!

- Lời hứa gì vậy chị?

- Giả bộ hả?

- Không nhớ thật mà.

- Em...

Vy Quân nhoẻn miệng cười:

- Chị nhớ thì giữ đó đi, hôm nào nói lại ha!

- Con nhỏ này!

Kim Ngân muốn mắng nhưng mắng không được bởi khuôn mặt đáng yêu của Vy Quân.

Văn phòng tổng giám đốc. Vy Quân vừa đưa tay lên gõ cửa thì bị ngăn lại:

- Khoan đã!

Vy Quân cau mày khi thấy Phương Thy:

- Là chị à?

- Tôi muốn nói chuyện với cô.

- Giữa tôi và chị chẳng có chuyện gì để nói.

- Có đấy! Là Thế Thiên.

- Tổng giám đốc không phải là câu chuyện.

- Phải hay không phải, tôi và cô đều biết mà, đúng không?

Phương Thy gằn giọng:

- Tống Vy Quân. Tôi có lời yêu cầu, cô hãy rời xa Thế Thiên ngay.

- Chị lấy quyền gì? Quyền của phu nhân tổng giám đốc hay quyền của một người giàu có? Mà tôi nghĩ cả hai quyền đó cũng không ra lệnh được cho tôi đâu.

- Có nghĩa là cô không đồng ý rời xa Thế Thiên?

- Không!

- Cô ngang ngược vừa thôi! Cô biết Thế Thiên là người đàn ông tôi yêu, tại sao cô cứ bám lấy anh ấy? Cô có lòng tự trọng không?

- Này chị! Chị nói năng cho đàng hoàng một chút. Ai bám lấy ai chứ? Tôi làm việc trong công ty này, Thế Thiên là sếp tôi. Anh ấy gọi, tôi đến, anh ấy điều, tôi đi. Tôi không có quyền từ chối hay đồng ý, chị hiểu điều đó mà.

- Tôi không hiểu. Tôi chỉ hiểu mục đích của cô là có được tình yêu của Thế Thiên nên cô bám chắc anh ấy. Tôi không cho cô toại nguyện đâu.

Vy Quân nhếch môi:

- Chị sẽ làm gì? Đánh tôi ư? Hay gây tai nạn cho tôi một lần nữa? Chị Phương Thy à! Tôi nói với chị điều này, cho dù không có tôi, chị cũng không có được tình yêu của Thế Thiên đâu.

- Cô...

- Anh ấy không yêu chị, chị biết sao chị cứ làm khổ mình? Chị đeo đuổi theo thứ không bao giờ thuộc về mình, chị không mệt mỏi ư?

- Tôi không cần cô chỉ dạy tôi. Tôi yêu Thế Thiên có gì sai sao?

- Đúng là tình yêu không sai nhưng chị sai. Chị chẳng những làm bản thân mình khổ mà còn làm khó cho người khác nữa. Chị vây lấy Thế Thiên làm anh ấy khó xử, như thế là đúng à?

-...

- Yêu một người là phải làm cho người đó hạnh phúc. Chị làm được chưa?

- Tôi muốn đem lại hạnh phúc cho Thế Thiên nhưng Thế Thiên không đồng ý. Anh ấy từ chối tôi.

- Vậy thì chị phải thức tỉnh ngay. Có đâu biết mình đi sai đường mà vẫn đi.

- Thôi!

Phương Thy quát lớn:

- Nói nãy giờ cô muốn tôi từ bỏ Thế Thiên chứ gì? Không bao giờ! Tôi không muốn mất anh ấy, cô nghe rõ chưa?

Vy Quân thở hắt ra:

- Tôi muốn tốt cho chị, không muốn chị lún sâu vào đau khổ, chị không nghe thì thôi, tôi không còn gì để nói.

Cô đặt tay lên nắm cửa:

- Xin lỗi, tôi phải làm việc.

- Không được! Mọi chuyện chưa rõ ràng mà!

Vy Quân bắt đầu bực bội:

- Chị còn muốn gì nữa?

- Đừng cướp lấy Thế Thiên của tôi.

Phương Thy nắm tay Vy Quân:

- Tôi xin cô đấy Vy Quân. Cuộc thương lượng này cô được phép ra giá. Cô cần bao nhiêu để cô có thể nghỉ việc ở đây?

Vy Quân giật tay lại trừng mắt:

- Chị xúc phạm tôi rồi đó, Phương Thy. Tôi vào đây làm việc đâu phải vì Thế Thiên.

- Vậy cô vì cái gì?

- Vì cái gì tôi không cần thiết phải nói với chị.

- Cô...

Phương Thy xô mạnh Vy Quân. Bất ngờ nên cô va mạnh vào cánh cửa. Giây tờ trên tay vung vãi trên nền gạch.

Vy Quân ôm một bên vai nhăn nhó, cô thấy tội Phương Thy hơn là giận chị ta. Cố chấp đeo đuổi một tình yêu không bao giờ thuộc về mình để rồi được gì?

Bỗng cánh cửa phòng bật mở. Cảnh tượng trước mắt, không cần hỏi, Thế Thiên cũng biết. Anh khom người đỡ Vy Quân.

- Cô bé không sao chứ?

- Tôi không sao! Xin lỗi tổng giám đốc, để tôi nhặt giấy tờ.

Thê Thiên ngăn:

- Để yên đó!

Anh quay sang Phương Thy:

- Cô đến đây làm gì? Tôi nhớ ở đây đâu có việc của cô.

Hất mặt, Thế Thiên chỉ mớ lộn xộn dưới sàn gạch:

- Cô là tác giả phải không? Sao còn chưa nhặt chúng lên.

- Em...

- Nếu cô muốn người ta tôn trọng mình thì hãy tôn trọng bản thân mình trước đi.

Phương Thy hậm hực ngồi xuống nhặt mớ giấy tờ. Vy Quân cũng phụ.

- Cám ơn chị.

- Chưa kết thúc đâu! Không cần giả nhân giả nghĩa ở đây!

Thế Thiên hỏi:

- Nhặt xong chưa?

- Rồi!

Anh lạnh lùng:

- Cô có thể về!

- Thế Thiên...

- Cô biết nguyên tắc của tôi, đúng không? Tôi không tiếp khách khi không có hẹn trước.

- Nhưng...

Thế Thiên đẩy cửa:

- Vy Quân! Vào đi!

Cánh cửa khép lại trước mắt Phương Thy. Vy Quân ngập ngừng:

- Tổng giám đốc! Tôi...

Thế Thiên khoát tay:

- Tôi không muốn nghe những gì liên quan đến Phương Thy. Tôi gọi cô bé đến đây để trao đổi vài vấn đề.

Anh chỉ vào ghế:

- Ngồi đi! Câu chuyện của chúng ta hơi dài đấy.

- Vâng.

Đợi Vy Quân yên vị, Thế Thiên vào đề ngay:

- Khoảng một tuần nữa chúng ta sẽ ra mắt thương trường Đại Hưng II.

- Vâng.

- Tôi muốn cô bé là người dẫn chương trình cho ngày hôm ấy.

- Tôi?

- Phải! Tôi đã rà soát rồi, trong công ty không ai có khả năng ngoài cô bé.

Tôi thông báo để cô bé chuẩn bị tinh thần.

Thế Thiên đặt tập bìa màu xanh trước mặt Vy Quân:

- Đây là bảng tóm tắt quá trình hình thành và phát triển của Đại Hưng, cô bé mang về mà xem đi.

- Tôi...

- Sao vậy? Tại sao lại ngập ngừng?

- Bởi tôi không nghĩ mình sẽ có được cơ hội đó. Cơ hội để nói về Đại Hưng với mọi người.

Thế Thiên cười:

- Những gì chúng ta không bao giờ nghĩ, nó sẽ đến. Cuộc sống là vậy đấy!

- Cám ơn ông.

Vy Quân ôm tập bìa vào mình. Ôi! Không ngờ cuộc đời cô lại có nhiều cơ hội đến thế. Phải chăng thượng đế đã nhìn thấy được lòng thành của cô, giúp đỡ cô và vạch ra cho anh em cô một cuộc sống mới không nhiều khó khăn nữa?

"Heo không thèm ăn cơm, heo không thèm ăn cá. Heo chỉ cần em bé trên tay ầu ơ...".

Tiếng nhạc chuông điện thoại ngộ nghĩnh kéo Vy Quân ra khỏi suy nghĩ. Cô quýnh quáng định tắt máy thì Thế Thiên giơ tay:

- Cô bé cứ nghe đi!

Vy Quân áp điện thoại vào tay. Cô rít giọng khi thấy số điện thoại trên màn hình:

- Gì vậy con quỷ? Mày có biết tao đang làm việc không?

- Biết chứ! Còn biết mày đang ngồi với Dương Thế Thiên nữa kìa.

Vy Quân giật mình, cô nhìn quanh như thể có Phương Thảo ở đây:

- Mày đang ở đâu vậy?

- Ở nhà.

- Thế sao mày biết...

- Tao nói bừa thôi. Ê, bộ đúng hả?

- Hừ!

Phương Thảo phá lên cười:

- Một- không (1- 0) rồi, đúng không? Lâu lâu thắng mày một lần cũng vui thiệt đó.

Vy Quân mím nhẹ môi:

- Đừng đùa nữa Thảo, có gì nói nhanh đi!

- Mày cho tao gặp sếp của mày chút.

- Gì?

- Không nghe rõ à? Tao nói...

- Nhưng mày gặp để làm gì?

- Đó là chuyện của tao. Chuyển máy đi!

Vy Quân ngập ngừng đưa điện thoại cho Thế Thiên:

- Tổng giám đốc! Nhỏ bạn tôi muốn gặp ông.

Thế Thiên thản nhiên nhận ngay:

- Alô!

- Tổng giám đốc Thế Thiên! Ông còn nhớ tôi không?

- Nhớ chứ! Xin chào cô bé.

- Tôi có chuyện muốn nhờ ông đây, ông không phiền chứ?

- Cô bé nói đi!

- Tôi muốn xin ông cho Triệu Nam nghỉ ngày mai, ông cho phép chứ?

- Triệu Nam ư?

- Vâng.

- Anh ta là gì của cô bé?

- Phu quân tương lai của tôi.

- Ồ!

- Gia đình có việc, bảo anh ấy xin phép nghỉ một ngày, anh ấy không dám xin vì công ty rất nhiều việc. Tôi tức quá nên mới gọi cho Vy Quân để nói chuyện với ông...

- Đúng là công ty đang rất nhiều việc, nhưng nếu cô bé đã lên tiếng tôi đâu nỡ từ chối.

Phương Thảo mừng rỡ:

- Cám ơn ông.

- Không có gì! Còn vấn đề nào nữa không?

- Không ạ, chỉ bấy nhiêu thôi! Một lần nữa cám ơn ông.

Phương Thảo cúp máy mà quên gởi lời chào Vy Quân. Thế Thiên lắc đầu:

- Cô bé có những người bạn rất đáng yêu.

Vy Quân tò mò:

- Phương Thảo không làm phiền tổng giám đốc chứ?

- Không! Cô bé chỉ xin cho Triệu Nam nghỉ một ngày thôi.

- Trời đất! Con nhỏ này... thật hết nói! Triệu Nam mà biết được chắc có nước trốn luôn.

- Đâu đến nỗi vậy.

Thế Thiên cười làm Vy Quân nhột nhạt. Cô phớt lờ yên lặng và rồi Thế Thiên cũng thế. Cuộc điện thoại vừa rồi của Phương Thảo hình như làm mất nguồn cảm hứng bàn công việc của hai người.

Thế Thiên ngồi gõ tay, còn Vy Quân thì đôi mắt phải hướng ra cửa sổ bởi cô sợ nhất khoảng không gian này của hai người. Nếu Thế Thiên bày tỏ nữa, cô không biết phải làm sao.

Vy Quân chưa xác định lòng mình. Tâm tư cô rối rắm và căng thẳng mấy ngày nay. Cô không suy nghĩ được gì và cũng chưa dám nói cho anh Hai nghe.

Vy Quân biết mình không quan trọng quá khứ của Thế Thiên từ lâu, nhưng để đón nhận tình cảm của anh, đúng là cô chưa chuẩn bị. Thế Thiên trước mặt cô vừa gần vừa xa, vừa tình cảm vừa lạnh lùng khiến cô đôi khi không hiểu được đâu mới chính là anh.

Cô băn khoăn tự hỏi:

anh đã một lần đau khổ, liệu anh có vượt qua được để yêu thật lòng? Cô lo sợ vết thương lòng của anh chưa lành rồi anh sẽ bị ám ảnh.

Lúc đó thêm một người đau khổ thì thật tội lỗi.

Không được! Cô đã từng hứa sẽ giúp Thế Thiên quên đi quá khứ để làm một người đàn ông hoàn toàn mới:

biết yêu, biết đón nhận tình yêu và biết tha thứ.

Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây? Vy Quân chưa nghĩ ra nữa. Có lẽ...

- Vy Quân!

Thế Thiên phá tan khoảng không gian yên lặng:

- Cô bé đang suy nghĩ gì mà trầm tư thế?

- Không! - Vy Quân lắc đầu. - Tôi không nghĩ gì cả.

- Thật không? Tôi có cảm giác cô bé trăn trở vì tôi.

Vy Quân bình tĩnh nhún vai:

- Hình như tổng giám đốc rất thích nhìn vào tâm tư người khác.

Thế Thiên không chối:

- Đúng! Nhưng không phải người nào tôi cũng dành cho sự đặc biệt đó.

- Vậy tôi...

- Cô bé là người duy nhất.

Vy Quân hỏi:

- Tại sao ông quan tâm đến tôi?

- Tôi không biết nữa! Có lẽ cô bé là người đặc biệt.

- Từ đặc biệt của ông có nghĩa là tôi đặc biệt giống Giao Ly?

- Không! Cô bé không giống Giao Ly. Cô bé có tính cách mạnh mẽ, cô bé có thể tự quyết định mọi việc. Giao Ly thì không.

- Vậy là ông vẫn còn phân biệt được giữa tôi và Giao Ly?

Thế Thiên trầm giọng:

- Giao Ly không còn trong suy nghĩ của tôi, cô ấy đã thuộc về quá khứ, cho nên tôi không lầm lẫn cô bé và Giao Ly đâu.

- Ông không đau khổ vì chị ấy nữa chứ?

- Không! Nhưng tôi đang bắt đầu đau khổ vì một người khác.

Thế Thiên nhìn Vy Quân bằng ánh mắt là lạ:

- Người ấy làm tôi thức tỉnh khi tôi đắm chìm trong quá khứ. Người ấy giúp tôi nhận thức được cuộc sống phía trước còn có ý nghĩa biết bao. Người ấy còn cho tôi sự ấm áp trong trái tim mà bấy lâu tôi chưa được cảm nhận. Vy Quân!

Cô bé muốn biết người ấy không?

Vy Quân lảng tránh:

- Không cần đâu tổng giám đốc! Tôi biết để làm gì? Người tổng giám đốc để ý đâu liên quan đến tôi.

- Ai nói không? Cô ấy rất giống cô bé. Cô ấy...

- Tổng giám đốc! - Vy Quân kêu lên, cô chỉ vào đồng hồ. - Trễ quá rồi, tôi phải về!

Biết là Vy Quân cố tình né tránh, Thế Thiên còn nói gì được nữa. Anh nén tiếng thở dài:

- Thôi được, chúng ta tạm gác công việc ở đây. Cô bé về đi!

Vy Quân đứng lên:

- Xin phép tổng giám đốc.

Nhìn theo dáng Vy Quân, trái tim Thế Thiên bỗng nhói đau. Anh phải bắt đầu như thế nào đây?

Vào đến bậc tam cấp, Thế Hùng ngạc nhiên khi thấy Thế Thiên vẫn còn ngồi hút thuốc ở xa lông.

- Anh Hai! Khuya rồi sao chưa ngủ?

- Anh ngủ không được.

Ngồi đối diện với anh trai, Thế Hùng hỏi:

- Anh có tâm sự à?

Thế Thiên nhướng mắt:

- Sao em hỏi thế?

- Em thấy anh hơi khác thường ngày. Bình thường anh đâu hút thuốc vào giờ này.

- Anh chẳng thấy khác gì cả.

Thế Hùng kiên nhẫn khai thác:

- Anh Hai! Đừng giấu em! Nói cho em biết đi, công ty gặp khó khăn gì phải không?

- Không.

- Vậy chắc là Phương Thy lại đến gây khó dễ cho anh?

Thế Thiên lắc đầu:

- Phương Thy làm gì có tầm ảnh hưởng đến vậy. Cô ta không làm anh bận tâm.

- Thế...

- Hùng này! Có những chuyện có thể nói ra, và cũng có những chuyện không thể nói. Em hiểu không?

Thế Hùng lẩm bẩm:

- Chuyện gì mà không thể nóí? Anh Hai! Anh đang vướng vào chuyện tình cảm à?

Thế Thiên im lặng, Thế Hùng không buông tha:

- Anh đã phải lòng cô bé mang tên Vy Quân, đúng không? Anh buồn vì cô bé làm lơ với anh chứ gì?

Thế Thiên vẫn tiếp tục rít thuốc.

- Anh Hai! Anh lên tiếng đi. Anh không lên tiếng làm sao em giúp được anh?

Thế Thiên rít thuốc liên tục:

- Chuyện con tim không ai giúp ai được cả.

- Nhưng ít ra anh cũng có người để chia sẽ và cho anh những góp ý sáng suốt nhất.

- Góp ý? Em có góp ý gì cho anh nào?

- Anh chưa nói ra, em biết gì mà góp?

- OK. Bây giờ anh sẽ thú nhận với em. Anh yêu! Thì sao? Vy Quân đâu có tình cảm gì với anh. Cô ấy luôn luôn né tránh anh, khoảng cách giữa anh và cô ấy không bao giờ rút ngắn lại được.

Thế Hùng chặc lưỡi:

- Anh chưa thử mà đã nản lòng rồi à? Anh nên biết, Vy Quân nhiều tự ái và lòng tự trọng của cô bé cũng rất cao. Cuộc sống khó khăn làm Vy Quân luôn có ác cảm với những người đàn ông giàu có. Thêm vào đó, cô bé lại có ấn tượng không mấy tốt với anh ngay từ đầu. Vì vậy, anh cần thời gian và quan trọng là sự nhẫn nại. Bướng bỉnh chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, thật ra Vy Quân rất mềm yếu và tình cảm. Điều cô bé cần hiện giờ là niềm tin. Nếu anh cho cô bé được niềm tin thì anh đã thành công một nữa. Vấn để còn lại của trái tim, anh biết mình phải làm gì.

- Muốn Vy Quân tin vào tình yêu của anh, đúng là không dễ dàng chút nào.

- Bởi vậy mới nói! Vy Quân không phải là Giao Ly hay Phương Thy. Muốn cô bé tin và thay đổi cách nhìn về anh đúng là khó thật, nhưng không phải không có cách.

Thế Hùng kề tai Thế Thiên:

- Anh cố kiên nhẫn theo cách của em và phải liều một chút, chắc chắn anh sẽ có được trái tim Vy Quân.

- Cám ơn em.

- Cố lên anh Hai, mọi người lúc nào cũng ủng hộ anh!

Thế Thiên nhíu mày:

- Mọi người? Bộ còn ai biết chuyện của anh nữa sao?

- Ủa? Vậy ra anh chưa nghe gì à?

- Nghe gì là nghe gì?

- Cả công ty Đại Hưng ai cũng biết anh để ý Vy Quân. Chỉ có em là người biết sau cùng thôi.

- Trời đất ơi! Vậy là tiêu anh rồi. Mai còn mặt mũi nào mà đối diện với họ nữa?

- Có gì đâu mà chết? Bình thường thôi mà! Nhân viên anh quan tâm anh đấy!

- Nhưng anh không quen...

Thế Hùng đặt tay lên vai anh trai:

- Lúc trước, chuyện Giao Ly là một nổi đau nên mọi người vì tôn trọng anh không dám nhắc. Còn bây giờ giữa anh và Vy Quân là một chuyện vui, anh phải để cho mọi người cùng vui với anh chứ!

- Anh...

- Tập dần đi anh Hai. Mai mốt Vy Quân chấp nhận anh rồi, anh còn phải cười với nhân viên của anh dài dài. Nếu anh quá lạnh lùng xa cách, coi chừng họ sẽ tẩy chay anh đấy!

Thế Thiên rùn vai:

- Ôi! Mới nghe thôi đã mất hồn.

Thế Hùng phì cười:

- Muốn có được một trái tim phải hy sinh chứ?

- Thì anh có nói gì đâu.

Hai anh em nhìn nhau. Thế Thiên duỗi chân ra ghế, anh nhớ lại lần đầu gặp Vy Quân, cô bé không e lệ màu mè mà bình dị với một tâm hồn trong sáng, ngây thơ. Câu chào hỏi đầu tiên của Vy Quân là cái liếc mắt, câu nói ngang tàng và đôi môi cong cong bướng bỉnh.

Ở Vy Quân ít khi tìm được nét thùy mị của người con gái, lúc nào cũng bướng bỉnh và thích gây chiến. Vậy mà không hiểu tại sao hình bóng cô bé chiếm ngự trái tim anh lúc nào không biết. Đến khi phát hiện, thì anh đã yêu cô bé mất rồi.

- Anh Hai!

Thế Hùng chợt gọi làm Thế Thiên giật mình. Anh liếc em trai:

- Trái tim anh đang đau, em muốn nó đau nặng hơn sao?

- Sorry anh Hai! Tại bỗng nhiên em nhớ ra một chuyện nên... Lần sau không có nữa đâu.

- Nhớ chuyện gì thì nói nhanh đi!

- Em cho người thăm dò tình hình của Thiên Thanh. Bị mất mấy hợp đồng, Hoàng Thanh đang điên lên vì chúng ta.

- Hắn điên thì làm gì được? Mấy bản hợp đồng kia, chúng ta cạnh tranh công bằng mà, đâu tiểu nhân như hắn. Làm ăn mà cứ mờ mờ ám ám, coi chừng hắn tiêu bây giờ đó!

- Anh Hai! Em còn nghe lén rằng Hoàng Thanh chuẩn bị nhập về lô hàng từ Singapore.

Thế Thiên cau mày:

- Thời gian gần đây hắn không ký được hợp đồng nào, còn nhập háng về làm gì?

- Em nghĩ hắn đang tính toán để chơi chúng ta. Anh phải cẩn thận!

Thế Thiên gõ gõ tay nhăn trán:

- Ngày mai em điều tra giùm anh xem lô hàng đó bao giờ về, và ai kí hợp đồng cho lô hàng của hắn.

- Vâng.

- Nếu chưa có người ký mua thì chúng ta sẽ ra tay.

- Ý anh là...

- Anh sẽ nhờ thằng bạn đứng ra mua, sau đó chuyển về cho Đại Hưng II.

Thế Hùng đã hiểu, anh mỉm cười:

- Chiêu của anh lưỡng toàn thật đó, có lẽ Hoàng Thanh sẽ không bao giờ ngờ được. Hắn, một lần nữa lại thua trong tay chúng ta.

- Ê! Anh mới tính vậy thôi. Nếu có người hợp đồng rồi chúng ta phải tìm cách khác.

Thế Hùng xoa cằm suy nghĩ:

- Cũng phải! Hoàng Thanh đâu dễ dàng để chúng ta hớt tay trên hắn lần nữa.

Anh vỗ vai anh trai:

- Thôi, để mai em điều tra kỹ rồi tính sau.

- OK. Mà nói gì thì nói, chúng ta không được bỏ quên Vy Quân. Phương Thy cho rằng anh và Vy Quân yêu nhau.

- Cô ta đang căm ghét cô bé. Anh sợ....

- Phương Thy hợp tác với Hoàng Thanh làm hại Vy Quân chứ gì?

- Không sai! Bản tính Phương Thy anh quá rõ. Cô ta không triệt hạ đối phương, cô ta không cam lòng.

- Vậy tính sao? Chúng ta vô tình kéo cô bé vào rắc rối rồi.

Thế Thiên trấn an:

- Đừng căng thẳng và cũng đừng làm cho Vy Quân hoảng sợ. Chúng ta sẽ âm thầm bảo vệ cô bé.

- Ổn không anh Hai?

- Sẽ ổn mà! Vả lại, chỉ mới là suy đoán của chúng ta. Anh hy vọng Phương Thy sớm nhận ra và biết dừng lại.

- Em cũng mong như thế.

Thế Thiên khoa tay:

- Thôi, em đi ngủ đi!

Thế Hùng đứng dậy:

- Anh Hai ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Thế Hùng đi rồi, Thế Thiên định mồi cho mình điếu thuốc. Nhưng không hiểu sao anh bỏ xuống và đứng lên, ngay lúc đồng hồ điểm ngay con số một.

- Một giờ rồi ư?

Vậy là đã sang ngày mới. Tình yêu của anh cũng được cộng thêm một ngày.

Gọi cà phê xong, Thế Thiên ngả người ra ghế. Anh không hiểu sao mình có thể nổi hứng như vậy - bỏ cả công việc ở công ty để đến đây, ngồi quán cà phê.

Thế Thiên ơi, mày đã qua rồi cái tuổi ngồi nhìn những giọt cà phê đắng và mong ngóng một nàng tiên áo trắng. Cuộc sống của mày bây giờ thực tế hơn rồi - bận rộn hơn và nhiều toan tính hơn. Bởi nếu không như vậy, mày đâu là ông chủ của Đại Hưng?

Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Một người đàn ông bình thường và một ông chủ lớn, anh thích làm người đàn ông bình thường hơn. Như thế anh có thể tự do hẹn hò yêu đương mà không sợ mọi người bắt gặp, đồn đại.

Thế Thiên chợt cười cho chính mình. Sao ngồi nơi đâu anh cũng nghĩ về tình yêu hết vậy? Tình trạng này mười năm trước đây cũng không hề có ở anh. Lúc nào yêu là yêu, lúc nào công việc là công việc. Anh không bị phân tâm cũng không bị lẫn lộn. Vậy mà giờ đây, anh đã để cho hình ảnh người anh yêu đan xen vào công việc. Ngày nào anh không thấy được người ấy là anh không làm việc được.

Cũng như hôm nay, Vy Quân không đến công ty, thế là hồn phách anh để tận đâu đâu. Thế Thiên không dám nghĩ Vy Quân lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy. Cô bé không những cướp mất trái tim anh mà còn cướp cả linh hồn anh rồi.

Thế Thiên đang yêu, một tình yêu mãnh liệt. Anh đang kiên nhẫn và hồi hộp chờ đợi sự chấp nhận của Vy Quân. Thế Thiên nghĩ Vy Quân mà gật đầu đồng ý, chắc anh phải nhảy cẩng lên để mừng cho mình. Thế Thiên mơ màng nghĩ về ngày ấy.

- Anh ơi!

Thế Thiên giật mình vì tiếng gọi sắt bén. Anh mở choàng mắt:

- Cô gọi tôi?

Cô phục vụ mỉm cười:

- Vâng. Ly đá của anh tan hết rồi, em đổi ly khác cho anh nha.

- Cám ơn cô.

Mất hứng vì bị làm phiền, Thế Thiên thay đổi tư thế ngồi. Bỗng đôi mắt anh sáng lên khi nhìn thấy Vy Quân bên kia đường. Cô bé nói gì đó với cô bạn đi chung, rồi hai người chia tay nhau.

Hấp tấp, Thế Thiên dằn tờ giấy bạc xuống ly cà phê và rời khỏi quán. Băng qua đường, Thế Thiên khoanh tay đứng đợi ở đầu xe mình. Nhất quyết hôm nay anh phải bắt cóc Vy Quân mới được, cơ hội có một không hai mà.

Mỉm cười, như người yêu đứng đợi người yêu, Thế Thiên nghe lòng mình rộn lên một khúc nhạc tình thật dễ thương. Kia rồi, người con gái làm hồn anh lơ lững đang tới.

Đã nhìn thấy Thế Thiên, Vy Quân vẫn phớt lờ lướt ngang. Thế Thiên đành phải lên tiếng:

- Chào cô bé.

Vy Quân vờ ngạc nhiên:

- Ô, là ông à? Ông làm gì ở đây vậy?

- Tôi đang chờ một người.

- Thế người của ông ra chưa?

- Ra rồi! Cô ấy đang đứng đây và đang nói chuyện với tôi.

- Ông...

Vy Quân bặm môi bỏ đi, Thế Thiên níu lại:

- Khoan đã Vy Quân, tôi chờ cô bé thật mà.

- Ông chờ tôi làm gì?

Giờ đến phiên Thế Thiên lúng túng vì câu hỏi đơn giản của Vy Quân. Anh không biết phải trả lời sao, chẳng lẽ nói vì anh nhớ quá nên mới...

- Ông không trả lời được thì tôi đi nghe.

- Ơ...