← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 3 Người Khổng Lồ Màu Xanh-Phần 1

Hàng năm, các bác sĩ pháp y mỗi thành phố tìm thấy hàng chục xác chết trôi sông, trôi trên biển hoặc những xác chết vô danh bên vệ đường…

* * *

Nửa tháng sau đó, là chuỗi ngày bình yên, êm ả. Thời tiết bắt đầu nóng dần lên.

Trong thời gian này, năm người chúng tôi vô thức không ai nhắc đến vụ án vừa xảy ra, hình ảnh đôi mắt ngấn lệ của Trương Việt khiến chúng tôi mủi lòng, thậm chí còn thấy day dứt. Điều tra rõ chân tướng sự thật là chức trách của chúng tôi, mà chân tướng ấy lại khiến một con người tội nghiệp rơi vào hoàn cảnh tù tội. Nhưng, day dứt vậy thôi, trong sâu thẳm nội tâm, chúng tôi đều hiểu rõ tất cả những việc chúng tôi làm vì chân tướng sự thật không có gì là sai cả. Giống như khái niệm 'nghi can không có chứng cứ' trong pháp luật, thoạt nghe thì có vẻ pháp luật đang bảo vệ phần tử phạm tội, nhưng thực ra là đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mỗi công dân. Tuy nói là nói vậy, nhưng rốt cuộc trái tim của bác sĩ pháp y cũng làm từ máu thịt, muốn vượt qua nỗi buồn này cũng cần một quá trình.

Có lẽ, cùng trải qua nỗi bi thương nên khiến chúng tôi càng có cớ để cố gắng tạo ra bầu không khí vui vẻ cho cả nhóm. Mỗi khi tan làm, chúng tôi lại gọi Linh Đan, chị Bảo và những cô bạn gái liên tục thay đổi của Hàn Lượng đến tụ tập cho vui. Điều khác trước đây, là bây giờ chúng tôi có thêm một ký giả tham gia cùng. Mỗi khoảnh khắc vui chơi thả ga của chúng tôi đều được ống kính của 'nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp' Trần Thi Vũ ghi lại. Từng ngày trôi qua, chúng tôi cũng dần quen với sự có mặt của Trần Thi Vũ. Mặc dù, những ngày này chúng tôi không phải đi công tác, nhưng công việc hành chính dày đặc khiến chúng tôi không thể thở nổi, có điều giữa bộn bề công việc, chúng tôi vẫn tìm ra những khoảng trống để kể chuyện cười trêu chọc nhau, thành ra quãng thời gian này phòng giám định, khám nghiệm của chúng tôi tràn ngập tiếng cười. Ngay cả Trần Thi Vũ vốn ít lời nay cũng tham gia kể chuyện cười với chúng tôi.

Nói thật, nếu không nỡ để Linh Đan ôm bụng bầu phải chịu cô đơn, quả thực chúng tôi thích những ngày tháng phải đi công tác hơn. Vì khi ra ngoài để phá án, chúng tôi chỉ cần tập trung tinh thần vào các vụ án, trong khi ở sở, chúng tôi phải làm rất nhiều việc vặt vãnh khiến tôi thường cảm thấy rằng mình ít nhất phải có ba đầu sáu tay mới đủ dùng.

Hôm ấy, Lâm Đào đang ở văn phòng giở cuốn sách Bệnh tâm thần trong pháp y.

“Pháp y các anh mà cũng phải nghiên cứu về bệnh thần kinh sao?” Trần Thi Vũ thấy lạ, liền hỏi.

“Lông Vũ à! Cái này thì phải để tôi phổ cập kiến thức cho cô mới được, tránh để mai sau ra ngoài cô lại làm mất mặt anh em chúng tôi.” Đại Bảo nói: “Giám định bệnh tâm thần cũng là bộ môn khoa học thuộc về phân ngành giám định pháp y.”

“Có phải anh muốn nói đến vấn đề năng lực trách nhiệm hình sự hoàn toàn, năng lực trách nhiệm hình sự hạn chế và không có năng lực trách nhiệm hình sự không?” Trần Thi Vũ hỏi tiếp, lần này cô không chỉnh Đại Bảo vì tội gọi sai tên mình nữa, có lẽ cô đã quen rồi.

Đại Bảo gật đầu.

Lâm Đào nói: “Trước đây, tôi xem một bộ phim trên rạp, tên là Dạ xoa, nội dung phim đề cập đến vấn đề nhiều chuyên gia giám định làm giả giấy tờ, giúp một số kẻ có tiền phạm tội trở thành người không có năng lực trách nhiệm hình sự, cuối cùng thoát khỏi trách nhiệm truy cứu hình sự. Một cảnh sát không thể chấp nhận được việc đó nên chuyên lợi dụng thời gian về đêm đi quật chết những kẻ xấu xa đó, xem mà đã vô cùng! Các cậu làm giám định cũng chớ cả gan làm giả, kẻo lại bị người ta quật chết đấy!”

Đại Bảo 'Hừ!' một tiếng, rồi nói: “Lâm Đào nói đúng đấy! Tôi thấy kẻ đáng bị giết nhất chính là những kẻ làm giám định giả, chúng còn xấu xa hơn cả bọn tội phạm. Có điều bộ phận pháp y trong cơ quan công an chúng ta không phụ trách giám định tâm thần, thể loại giám định quan trọng này cần tổ giám định do các chuyên gia đủ tư cách trong các bệnh viện tập hợp lại để đảm bảo yếu tố chân thực, khách quan trong quá trình giám định.”

Trần Thi Vũ hỏi: “Trong các vụ án mà các anh từng tham gia, các vụ án mà hung thủ là bệnh nhân mắc bệnh thần kinh có nhiều không?”

Đại Bảo ngẫm một lát, rồi đáp: “Ừm… cũng không ít đâu, hơn nữa những vụ án đó rất khó phá giải, khó tìm chứng cứ, càng không trông mong gì có khẩu cung. Anh Tần Minh còn nhớ không? Trước đây, chúng ta từng thụ lý vụ án một người bị thiểu năng trí tuệ sát hại một cặp vợ chồng, chính nhờ những vết thương thừa trên cơ thể nạn nhân và thông qua phân tích hành vi, chúng ta đã phán đoán hung thủ là kẻ không hoàn thiện về mặt tâm thần.”

“Đợi chút!” Tôi vừa viết báo cáo vừa xen lời: “Tôi phải đính chính một chút cách hiểu sai của cô Thi Vũ.”

“Cô luôn miệng nói bệnh thần kinh, thực ra ý cô muốn biểu đạt là bệnh tâm thần.” Tôi vừa viết vừa nói. Đối với tôi, viết báo cáo là công việc không cần sử dụng đầu óc nhất, chỉ cần làm theo một mô típ cố định, một chức danh cố định, một nội dung cố định, không cần phải suy nghĩ, cầm bút là viết thôi.

“Trong y học, bệnh thần kinh và bệnh tâm thần là hai khái niệm khác nhau. Bệnh tâm thần chỉ những chứng bệnh gây trở ngại nghiêm trọng về tâm lý, trong đó nhận thức, tình cảm, ý chỉ, hành vi, động tác của bệnh nhân xuất hiện triệu chứng bất thường một cách lâu dài và rõ rệt, họ không thể học tập, lao động và sinh sống một cách bình thường, người bình thường khó mà lý giải được các hành vi và động tác của họ. Dưới sự chi phối của tâm lý mang bệnh, những người bị tâm thần có thể thực hiện những hành vi nguy hiểm như tấn công, đả thương người khác. Còn bệnh thần kinh chỉ loại bệnh cấp tính do hệ thống thần kinh gây ra. Tuy đôi lúc hai loại bệnh này có thể cùng tồn tại song song, nhưng thực chất chúng là hai khái niệm khác nhau.”

“Ồ!” Trần Thi Vũ như hiểu ra: “Bệnh nhân tâm thần do bệnh viện tâm thần quản lý, có thể làm giám định tâm thần. Còn bệnh thần kinh thì sao? Bệnh thần kinh do ai quản lý và có thể thực hiện giám định hay không?”

“Nếu bệnh thần kinh do ngoại thương gây ra thì sẽ do chúng ta tiến hành giám định mức độ thương tích trên cơ thể người theo pháp y học.” Tôi nói: “Còn vấn đề chữa trị thì do các bác sĩ khoa thần kinh của các bệnh viện chịu trách nhiệm.”

“Giải tán! Giải tán! Mấy người đang nói linh tinh gì thế?” Đại Bảo đột nhiên trở mặt: “Không lôi thôi với mấy người nữa!”

Chúng tôi ngơ ngác không hiểu gì.

“Sao thế?” Tôi chợt nghĩ ra, chị Bảo hình như là bác sĩ khoa thần kinh, nên nói: “Cậu nghe nhầm không đấy? Chúng tôi đâu có nói bác sĩ khoa thần kinh không tốt hả? Chúng tôi đang phổ cập kiến thức cho Thi Vũ rằng bệnh nhân thần kinh do bác sĩ thần kinh quản lý. Có sai đâu nào?”

Đại Bảo trợn mặt nhìn chúng tôi trong giây lát, rồi ngay sau đó, liền cúi đầu xuống, vân vê gấu áo nói: “Hừ! Ừ đấy! Vợ tôi quản lý tôi thì cũng đâu có gì sai?”

Khi chúng tôi đang phá lên cười vui vẻ thì có tiếng chuông điện thoại reo.

“Dạo này nhàn rỗi quá à?” Giọng của thầy vang lên từ bên kia đầu dây: “Cười gì mà giòn thế? Có chuyện gì thú vị sao?”

Chắc chắn, khi tôi nghe điện thoại, Lâm Đào vẫn chưa nhịn được cười. Tôi lườm Lâm Đào, cậu ta liền thè lưỡi ra vẻ sợ.

“Có nhiệm vụ mới hả thầy?” Tôi vội lảng sang đề tài khác.

“Ở thành phố Phong Lĩnh có một công xưởng, dòng sông trước cổng công xưởng đó có một xác chết trôi, hiện giờ các bác sĩ pháp y địa phương không dám xác định tính chất của vụ án, nên mời các cậu xuống đó một chuyến xem sao.” Thầy nói.

Hàng năm, các bác sĩ pháp y mỗi thành phố tìm thấy hàng chục xác chết trôi sông, trôi trên biển hoặc những xác chết vô danh bên vệ đường. Để nói ngắn gọn, chúng tôi thường dùng cụm từ 'xác chết trôi' để biểu thị ba loại xác chết đó.

“Xác chết trôi ạ?” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng dương đỏ ối như chảo lửa, rồi day mũi quay sang Lâm Đào và Đại Bảo.

Đại Bảo vội vàng đứng dậy, mở tử, tìm ba chiếc mặt nạ phòng độc.

“Vụ án này không gấp lắm.” Thầy nói: “Vụ án được phát hiện từ sáng hôm qua. Chiều qua các bác sĩ pháp y địa phương đã tiến hành khám nghiệm, hôm nay ý kiến thảo luận của họ lại không đồng nhất nên muốn mời chúng ta giúp một tay. Các cậu chỉ cần đến đó trước giờ ăn trưa là được.”

Tôi nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, lòng thầm nghĩ: “Thế này mà thầy bảo không cần đi gấp sao? Bây giờ đã hơn chín giờ sáng, thành phố Phong Lĩnh lại cách đây những hơn hai trăm cây số. Chúng tôi phải đến đó trước giờ ăn trưa mà còn chưa đủ gấp gáp ư?”

Tôi không dám phàn nàn, tổ năm người lập tức xách hòm dụng cụ khám nghiệm và lên xe xuất phát.

Thành phố Phong Lĩnh là một trong những thành phố nhỏ ở ven bờ sông Trường Giang. Tuy nằm ở vị trí giao nhau giữa ba tỉnh nhưng nhân khẩu nơi đây khá ít, cuộc sống dư dả, giàu có. Bởi vậy, thành phố này rất hiếm khi xảy ra án mạng. Từ ngày đi làm đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi phải đến Phong Lĩnh tác nghiệp.

Sau khi xe ra khỏi đường cao tốc thì bắt đầu xuyên ngang qua thành phố. Suốt dọc đường, chúng tôi vừa thưởng thức phong cảnh non nước hữu tình của thành phố nhỏ, lòng vừa thầm nghĩ không biết lần này sẽ ra sao? Thi thể phân hủy đến mức nào? Chỉ riêng Trần Thi Vũ là vẫn còn tâm trạng chụp ảnh phong cảnh bên ngoài qua lớp của kính xe ô tô.

Thi thể bị phân hủy sẽ dẫn đến việc các điều kiện suy đoán biến mất, đồng thời cũng mất đi rất nhiều chứng cứ, điều này không chỉ gây khó khăn cho công tác pháp y mà còn ảnh hưởng tới các suy đoán của bác sĩ pháp y. Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Trần Thi Vũ tiếp xúc với thi thể đã bị phân hủy, tôi khá tò mò muốn biết lần này cô ấy có 'qua cửa' hay không.

Xe cảnh sát địa phương đi trước dẫn đường, những huyên náo, phồn hoa dần dần biến mất sau ô cửa kính, xe bắt đầu vào địa phận của khu kinh tế mở ở ngoại ô thành phố. Nhân khẩu ở thành phố vốn đã thưa thớt, đến đây lại càng thưa thớt hơn. Xe cảnh sát nhấp nháy đèn hiệu, chỉ một lát sau, đã đến trước cổng một công xưởng.

“Đây là xí nghiệp chủ lực của thành phố chúng tôi, nhân công trên một ngàn người.” Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự của thành phố mang họ Triệu, anh ta vừa nhảy xuống xe vừa nói: “Trong xí nghiệp có khu sinh hoạt cho công nhân, những ngày đi làm, công nhân đều ở công xưởng, chỉ cuối tuần mới ai về nhà nấy.”

Tôi nhìn quanh một vòng, rồi nói: “Giao thông ở đây thuận tiện không?”

Đội trưởng Triệu lắc đầu: “Nếu ai không có phương tiện giao thông riêng thì cần đi bộ năm trăm mét đến trạm xe buýt, họ có thể bắt xe buýt xuống thành phố. Đa phần công nhân trong công xưởng đều có xe riêng, ai không có xe riêng thì nhà máy sẽ điều xe đưa họ về vào cuối tuần và đón họ trở lại nhà máy vào đầu tuần sau.”

“Hiện trường ở ngay đây sao?” Tôi thấy trước cổng công xưởng có một dòng sông nhỏ chảy hiền hòa, nước trong đến tận đáy. Con sông nhỏ này giống như hào nước bảo vệ thành phố, nó bao quanh cả khu nhà xưởng, chỉ có chỗ mấy cổng vào lớn là bắc cầu khá rộng cho mọi người ra vào. Xe chúng tôi dừng bên cầu, nhìn xuống lòng chảo sông, tôi thấy một vài chiếc áo phẫu thuật dùng một lần màu xanh da trời và mấy đôi găng tay cao su rất ngứa mắt.

Tôi nhăn mày lắc đầu, thầm nghĩ bây giờ tỉnh đang rất coi trọng việc xử lý rác thải y tế, vậy mà các bác sĩ ở đây lại không quán triệt tinh thần này một chút nào. Áo phẫu thuật và găng tay cao su đều là những chất rất khó phân hủy sau nhiều năm, vứt bừa bãi như vậy, sẽ khiến môi trường bị ô nhiễm, đồng thời còn làm ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố. Bởi vậy, Sở Cảnh sát luôn yêu cầu các cảnh sát phải thu dọn các vật dụng bỏ đi, cho vào thùng rác và gom đi xử lý sau khi đã tiến hành kiểm tra hiện trường xong xuôi.

Đội trưởng Triệu gật đầu, kể tiếp: “Bình thường, trong cống không có ai, đến tận thứ hai vừa rồi, khi công nhân bắt đầu đi làm thì mới phát hiện có vật lạ ở dưới cầu, bảo vệ nhà máy liền xuống xem tá hỏa nhận ra đó là một xác chết, họ lập tức gọi điện báo cảnh sát.”

“Thời gian gây án chính là cuối tuần sao?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không phải! Nghe nói tử thi đã phân hủy mức độ cao, chắc chắn tử vong hai, ba ngày trước rồi. Sau khi tử thi phân huỷ, nó mới từ từ nổi lên mặt nước, mà dòng nước của con sông này là dòng nước chảy, chỉ có điều xác chết trôi đến chân cầu thì mắc vào ụ cầu nên mới bị giữ lại và được người ta phát hiện. Tôi cho rằng địa điểm vứt xác chắc chắn không phải ở đây.”

Đội trưởng Triệu gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã xem tất cả các cuộn băng trong máy camera gắn trước mấy cổng lớn, nhưng không phát hiện được gì.”

Chúng tôi đi qua cây cầu rộng, men theo tường bao quanh của nhà máy. Trần Thi Vũ nói: “Tôi thấy cứ cách mấy trăm mét là lại gắn một ống kính camera ở trên bờ tường.”

Đội trưởng Triệu nói: “Đúng vậy, thực ra người ngoài nhìn vào thì cho rằng camera quan sát gần khu vực công xưởng dày đặc như rừng, nên đây hẳn không thể là nơi vứt xác lý tưởng, nhưng bảo vệ nhà máy đều biết thực ra những camera này chỉ giám sát được khu vực đầu tường, nó không thể giám sát được tình hình diễn ra ở phía bờ đối diện. Điều đó có nghĩa là nếu đứng ở bờ phía đối diện mà vứt xác xuống thì chưa chắc đã bị ống kính camera ghi lại.”

“Anh đang nghi ngờ những người thuộc bộ phận bảo vệ sao?” Trần Thi Vũ hỏi.

Đội trưởng Triệu không đáp.

Tôi tiếp lời: “Trong công xưởng lắp camera thì không nói làm gì, nhưng khu vực xung quanh công xưởng đều là nơi thoáng đãng, muốn tìm nơi nào chôn xác cũng không phải chuyện gì khó khăn, vì sao hung thủ lại chọn cách vứt xác xuống sông? Tuy camera chỉ giám sát được khu vực trên đầu tường nhưng phải cúi người lom khom tìm góc chết của camera mà vứt xác xuống dòng sông gần đó là một hành động rất mạo hiểm. Dẫu là người vô cùng thông thạo các vị trí giám sát của camera như bảo vệ nhà máy thì theo lẽ thường họ cũng sẽ không dám liều lĩnh làm vậy.”

Đội trưởng Triệu cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, anh ta nói: “Hay chúng ta cứ đi ăn cơm trước đã, đừng để ấn tượng ban đầu làm làm ảnh hưởng phán đoán. Bởi vì, trong số các bác sĩ pháp y của thành phố có người nhận định đây chẳng qua là vụ tự sát hoặc tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.”

Đại Bảo vỗ đầu bồm bộp đáp: “Đúng đấy! Chúng ta đến đây chỉ giúp họ định hướng tính chất vụ án, vội gì đâu mà phải sốt sắng thế?”

Bác sĩ pháp y cũng là người, nhìn thấy xác chết rữa nát, sự kích thích về thị giác và khứu giác cùng ập đến một lúc, nếu bảo không thấy khó chịu, đảm bảo là nói dối. Còn nhớ nhiều bác sĩ pháp y còn nói, nếu tôi bị viêm mũi thì sẽ không ngửi thấy mùi tử thi thối rữa nữa, thực ra không phải vậy, viêm mũi thường song hành cùng viêm họng, mà triệu chứng của viêm họng là buồn nôn và nôn khan. Những bác sĩ pháp y bị viêm họng khi vào hiện trường có thi thể phân hủy, họ thường phải cố gắng át chế cảm giác muốn nôn khan, nhưng đó hẳn không phải điều dễ dàng. Tôi cũng vậy, là bác sĩ pháp y mà nôn khan ở hiện trường là vô cùng mất mặt, hơn nữa còn khiến lãnh đạo hoài nghi về khả năng làm việc của mình. Bởi vậy, những sinh viên chuyên ngành điều tra như Trần Thi Vũ lần đầu tiếp xúc với xác chết phân hủy, dẫu cô ấy có nôn mửa thật, tôi cũng hoàn toàn thông cảm.

Vừa nhảy xuống khỏi xe và bước vào cửa phòng giải phẫu của nhà xác thành phố Phong Lĩnh, tôi đã ngửi thấy mùi đáng ghét nhưng quen thuộc. Phòng giải phẫu luôn được lắp đặt hệ thống thông gió rất hoàn thiện và hiện đại, vậy mà tử thi này vẫn đội ngược gió bốc mùi hôi thối khắp nơi, không cần nghĩ cũng biết mức độ phân hủy phải nghiêm trọng đến độ nào.

Trong phòng thay quần áo, tôi nhìn qua lớp cửa kính thấy một túi đựng tử thi phồng to đặt trên bàn phẫu thuật. Chúng tôi đều ngầm hiểu không phải bởi nạn nhân quá to béo khiến túi phồng như vậy, mà vì xác chết đã hóa thành 'người khổng lồ'. Sở dĩ gọi là 'người khổng lồ' là vì sau khi tử thi bị phân hủy ở mức độ cao, các vi sinh vật kỵ khí liên tục diễn ra các hoạt động trao đổi chất dẫn đến tích tụ các khí như hidro sunfit, cacbon dioxit và metan trong xác chết, gây phình bụng và dần dần lan khắp cơ thể khiến xác chết trở nên phình to giống như người khổng lồ. Nếu côn trùng tiếp cận xác chết sẽ khiến các mô tế bào bị phân hủy làm cho diện mạo ban đầu của nạn nhân hoàn toàn biến mất.

Rất nhiều người xem xong ảnh 'người khổng lồ' trên mạng, liền không chịu nổi sự xung kích quá mãnh liệt của thị giác, lũ lượt than thở làm bác sĩ pháp y không dễ dàng chút nào. Thực ra nếu chỉ chịu sự xung kích của thị giác thì cũng chẳng có gì, điều đáng nói hơn là sự xung kích của khứu giác và xúc giác. Mùi thối thì khỏi cần bàn thêm, còn xúc giác truyền đến khi khám nghiệm cho tử thi thật khiến người ta không thể nào quen nổi. Vì toàn thân của tử thi trương phình rất trơn, chỉ cần hơi mạnh tay một chút là phần biểu bì sẽ bị trợt ra. Bởi vậy, muốn chụp được chân tay của thi thể trong khi bác sĩ pháp y đang đeo găng tay cao su thực sự rất chật vật, càng chưa bàn đến việc lật người tử thi lại.

Nhưng, để tìm ra chân tướng sự thật, trả lại lẽ công bằng cho nạn nhân, dẫu phải chịu đựng khổ sở như thế, tôi vẫn thấy rất đáng.

Chúng tôi nhanh chóng mặc trang phục khám nghiệm, bước vào phòng giải phẫu. Trưởng khoa Pháp y của Phòng Cảnh sát thành phố Phong Lĩnh là trưởng khoa Chu, ông chậm rãi mở túi đựng tử thi ra, một xác chết khổng lồ màu xanh đen hiện ra trước mắt chúng tôi. Cùng với đó là mùi thối xộc vào mũi đến lộng óc.

Tôi quay sang nhìn Trần Thi Vũ, hiển nhiên cô ấy cũng không chịu nổi nên chun mũi lại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này mà cô ấy không nôn mửa cũng đủ khiến tôi thấy kinh nhiên[*] lắm rồi.

Nhờ sự hỗ trợ của các thiết bị tiên tiến, nên bác sĩ pháp y đã có thể chào tạm biệt với thời đại 'mũi khuyển'. Trước đây, chúng tôi chỉ biết đeo khẩu trang để ngăn mùi tử khí, bây giờ điều kiện tốt hơn trước nhiều, các bác sĩ pháp y đều được phát mặt nạ phòng độc để phòng tránh độc khí thải ra từ thi thể xâm nhập vào cơ thể các bác sĩ. Than hoạt tính trong mặt nạ phòng độc quả thực có thể hút độc khí, nhưng khả năng ngăn cản mùi hôi thối thì chẳng khá hơn khẩu trang là bao. Lúc này, mùi xác thối đã xuyên qua mặt nạ phòng độc, chui vào trong mũi tôi. Tôi nhíu mày, đeo cái món này vào, ngay cả thói quen day mũi cũng đành phải bỏ.

Lưỡi nạn nhân thè hẳn ra ngoài, mắt mở trừng trừng như thể đang nhìn chúng tôi.

Người Khổng Lồ Màu Xanh

Phần 2

“Trời ơi!” Vừa nhìn thấy diện mạo của thi thể, Trần Thi Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa bật kêu lên thất thanh.

Quả thực, cỗ thi thể này trương phình to đến mức hiếm thấy.

“Người khổng lồ màu xanh chính là đây.” Đại Bảo nói.

Tiến trình phân hủy khiến lưỡi của thi thể đã chuyển sang màu xanh đen và thò hẳn ra ngoài. Vì khí tích tụ trong cơ thể phình ra nên da mặt trở nên rất căng, mí mắt tạo thành một đường thẳng, con ngươi lồi hẳn ra khỏi tròng mắt như thể chực rơi ra bất cứ lúc nào. Khi tiến hành khám nghiệm sơ bộ, quần áo của nạn nhân đã bị cắt ra. Bác sĩ Lưu thuộc Đội Pháp y Phòng Công an thành phố Phong Lĩnh đang thao tác lắp ghép lại bộ quần áo đặt trên bàn giải phẫu về hình dạng cũ ở góc phòng.

Nạn nhân là đàn ông, không đoán được độ tuổi. Phần bụng và ngực đều u lên lùm lùm, toàn thân chuyển màu xanh đen, mạng lưới tĩnh mạch đen pha đỏ rất phức tạp và chồng chéo. Tóc trên đầu đã rụng hết, da lòng bàn tay và lòng bàn chân đều nhăn nhúm, biến dạng, chỉ cần túm nhẹ là cả lớp biểu bì hoàn chỉnh, liền lột ra.

“Vẫn chưa giải phẫu thi thể sao?” Tôi thấy phần ngoài của thi thể còn nguyên vẹn, không có đường chỉ khâu nên hỏi.

Trưởng phòng Chu gật đầu đáp: “Chúng tôi vẫn chưa thống nhất được quan điểm về các vết thương trên mặt và trên đầu của nạn nhân, nên tạm thời quyết định chưa giải phẫu vội, đợi các anh đến, rồi cùng bàn bạc tìm cách xử lý.”

“Lai lịch của thi thể này thế nào?” Tôi hỏi tiếp.

“Đã cho xét nghiệm ADN, chắc sẽ có kết quả ngay bây giờ.” Trưởng phòng Chu nói: “Có điều vì chưa giải phẫu nên không cách nào tiến hành khắc họa dặc trưng của thi thể. Chúng tôi chưa thể xác định anh ta có phải người địa phương hay người ở các hộ sống xung quanh hiện trường không. Công tác điều tra nhân khẩu bị mất tích vẫn đang được tiến hành.”

“Các anh đã lấy dấu vân tay chưa?” Lâm Đào đeo mặt nạ phòng độc nên giọng nói vọng ra nghe ong ong.

Thông thường, những thi thể đã trải qua khám nghiệm tử thi bước đầu thì dấu vân tay đều có màu đen. Bởi vì, bác sĩ pháp y phải ấn dấu vân tay của tử thi vào mực theo quy phạm thông thường. Nghĩa là họ phải bôi mực in lên đầu và bụng ngón tay của tử thi, sau đó ấn lên thẻ vân tay. Dấu vân tay lấy được dùng để tìm lai lịch của tử thi, đồng thời đó cũng là một trong những căn cứ để loại bỏ các dấu vân tay tại hiện trường. Đối với những thi thể đã phân hủy ở mức độ cao và không phải án mạng, thì cảnh sát không yêu cầu nghiêm ngặt lắm về phương diện này.

Trưởng phòng Chu lắc đầu nói: “Da ngón tay của người chết bị ngâm nước trong thời gian quá dài và đã phân hủy nên chúng tôi không thể tiến hành lấy dấu vân tay.”

“Ai bảo không thể lấy được dấu vân tay?” Đại Bảo thận trọng cầm lấy tay của người chết, nhìn một lát, rồi nói: “Lấy dễ như trở bàn tay.”

Nói xong, Đại Bảo dùng dao phẫu thuật rạch một vòng trên đầu ngón tay cái phải của người chết, sau đó tháo cả mảng da hoàn chỉnh trên ngón tay cái ra như thể người ta tháo găng tay vậy. Tiếp theo, cậu ta tỉ mẩn cho ngón tay mình vào trong lớp da vừa được bóc ra và nói: “Mau mang thẻ dập dấu vân tay đến đây!”

Cứ như thế, Đại Bảo lần lượt lấy được lớp da từ mười đầu ngón tay của nạn nhân, đeo vào tay mình, hoàn thành việc lấy dấu vân tay của người chết. Trần Thi Vũ tròn mắt đứng nhìn.

Phương pháp lấy dấu vân tay này không phải phương pháp chính quy, nhưng lại là phương pháp mà chúng tôi thường xuyên sử dụng. Thành phố Phong Lĩnh là một thành phố nhỏ yên bình và hiền hòa, nên rất ít khi xảy ra án mạng, án mạng có xác chết bị phân hủy lại càng hiếm hơn. Bởi vậy, các bác sĩ pháp y của địa phương chưa học được cách lấy dấu vân tay rùng rợn này.

Đương nhiên, không phải phương pháp này phát huy hiệu quả trong mọi trường hợp. Nếu tử thi chưa phân hủy đến mức độ có thể bóc tách lớp da một cách dễ dàng hoặc độ phân hủy nghiêm trọng đến mức da tay đã rách mùn thì đều không thể tiến hành phương pháp lấy dấu vân tay theo kiểu này. Bởi vậy, Đại Bảo lấy dấu vân của mười ngón tay thành công cũng một phần là nhờ may mắn.

“Các anh còn những bất đồng gì?” Tôi không quan tâm lắm đến quá trình Đại Bảo lấy dấu vân tay, mà chuyên tâm xem các vết thương đan xen nhau trên khuôn mặt người chết. Bởi nói cho cùng, lấy được dấu vân tay không phải vấn đề then chốt xác định tính chất của vụ án.

Xương sọ nạn nhân không bị sụt lún, ấn ngón tay vào cũng không phát ra tiếng xương cọ xát vào nhau rõ rệt lắm, điều đó cho thấy người chết không bị gãy xương nghiêm trọng. Nhưng, trên khuôn mặt đã chuyển màu xanh đen, tôi thấy mấy vết nứt da mà bờ vết nứt lại khá nham nhở và giao nhau. Bởi vì, thi thể đã phân hủy mức độ cao nên vùng xung quanh vết thương không còn rõ nét mà tròn và cùn, căn bản không thể phán đoán được công cụ sát thương, càng không thể phán đoán được phản ứng sống của vết thương.

“Không thể phán đoán được phản ứng sống.” Trưởng phòng Chu nói: “Ngoài vết thương trên mặt ra, thì toàn thân người chết không hề có thêm vết thương nào khác. Chúng tôi cũng đã tiến hành khám nghiệm độc tố rồi, nhưng không có dấu hiệu bị trúng độc. Bởi vậy, bây giờ chúng tôi chưa thể xác định nạn nhân chết đuối hay bị đánh chết, rồi ném xác xuống sông. Thi thể đã phân hủy đến mức độ này, chúng tôi lo rằng dù giải phẫu cũng khó lòng xác định được, bởi thế, chúng tôi mới chờ các anh đến xử lý.”

“Đúng là không thể nhìn ra phản ứng sống.” Tôi nín thở, gí sát kính lúp vào vết thương và nói.

Trưởng phòng Chu trình bày tiếp: “Dòng sông chảy quanh nhà máy này chảy thông với sông Phong Hà, con sông cái của thành phố Phong Lĩnh, dưới sông có rất nhiều cá. Bởi vậy, có người cho rằng vết thương trên mặt nạn nhân là do cá cắn, chỉ vậy mới khiến cho khuôn mặt nạn nhân có nhiều vết thương đến thế trong khi xương sọ không hề bị nứt vỡ. Nhưng, cũng có bác sĩ cho rằng cá không phải dã thú, không thể gây ra nhiều vết thương lớn như vậy.”

Tất cả bác sĩ pháp y đều biết rằng thi thể ở ngoài trời có khả năng bị dã thú gặm nhấm, cắn xé, nhưng đúng là không phải bác sĩ pháp y nào cũng biết thực ra loài cá rỉa mồi cũng có thể gây ra vết thương trên thi thể đang phân hủy.

Tôi từng kiểm tra một hiện trường thế này, sau khi bác sĩ vớt thi thể dưới sông lên thì phát hiện ở giữa trán anh ta có một miếng da bị mất, mà phía dưới miếng da bị mất đó lại thấy một vết rạn nứt trên hộp sọ.

Những người từng học y đều biết, phần đỉnh xương sọ của con người có một đường nối khớp sọ chạy dọc và một đường nối khớp sọ chạy ngang, lần lượt gọi là đường khớp vành[*] và đường khớp dọc giữa[*]. Ngoài ra, ở sau gáy còn có một đường nối khớp sọ hình chữ V ngược, gọi là khớp lamda[*]. Ngoại trừ những loại khớp này ra, hộp sọ là một chỉnh thể hoàn chỉnh, trơn nhẵn, không có vết nứt. Nếu phần đầu đã bình thường thì sẽ không có khớp nối khác ba loại khớp nối vừa nêu trên, nếu phát hiện có vết nứt thì đó chắc chắn là đường gãy xương. Từ đó, các bác sĩ pháp y sẽ suy đoán đây là vụ án mạng, hung thủ dùng vật tày đánh vào đầu nạn nhân dẫn đến vỡ xương sọ, tổn thương não và tử vong. Khi thông báo với người nhà nạn nhân về việc phải tiến hành giải phẫu tử thi, người nhà một mực phản đối. Bởi vì, người nhà đều hiểu rõ nạn nhân mắc chứng trầm cảm, nhiều lần tự sát nhưng không thành công, lần này trước khi bỏ nhà ra đi, nạn nhân đã viết di thư để lại nói mình muốn nhảy xuống sông tự vẫn.

Bác sĩ pháp y cảm thấy hành vi phản đối giải phẫu tử thi của người nhà nạn nhân có điều uẩn khúc, thế là yêu cầu bộ phận cảnh sát hình sự điều tra người nhà nạn nhân, đồng thời được sự đồng ý của giám đốc Phòng Cảnh sát, các bác sĩ pháp y tiến hành cưỡng chế giải phẫu. Sau khi giải phẫu, các bác sĩ không biết nên kết luận thế nào đã đề nghị Sở Cảnh sát tỉnh giúp đỡ.

Khi chúng tôi đến hiện trường thì thi thể đang được khám nghiệm lần thứ hai, tôi phát hiện vết nứt trên xương sọ ngay phía dưới lớp da bị mất ở trán nạn nhân là vết nứt gãy gập, rõ ràng không phải vết gãy xương mà là khớp xương. Điều này liên quan đến một kiến thức không phổ biến lắm. Thực ra cứ sáu trăm người lại có một người có nhân trung biến dị bẩm sinh, chính giữa xương trán có một khớp xương không hoàn toàn liền hẳn, gọi là 'hở thóp trước bẩm sinh'. Khi khám nghiệm pháp y, thỉnh thoảng tôi phát hiện một vài người bị hở thóp trước, nhưng chỉ cần xương sọ không bị tổn thương, thì các bác sĩ pháp y sẽ không chú ý đến phần khớp xương dị thường ở trán này.

Sau đó, vụ án được nhận định là nạn nhân tự sát. Vì sau khi tử thi phân hủy, phần trán bị cá rỉa dẫn đến việc mất lớp da trán, vừa vặn làm lộ khớp xương bị biến dị bẩm sinh này ra, chính khớp xương đó đã khiến các bác sĩ pháp y hiểu lầm.

“Đúng là không giống bị cá rỉa.” Tôi cau mày nói.

“Chắc chắn, không phải vết thương do vật sắc nhọn gây ra, vì bờ vết thương khá nham nhở.” Trưởng phòng Chu nói: “Nhưng, nếu do vật tày tấn công thì không thể hình thành nhiều vết thương như thế, chắc chắn nạn nhân phải bị tấn công nhiều lần, vậy sao hộp sọ phía dưới da lại không bị vỡ?”

“Chúng ta giải phẫu thôi!” Tôi nói: “Tôi và trưởng phòng Chu khám nghiệm phần đầu, Đại Bảo và bác sĩ Lưu khám nghiệm phần ngực bụng.”

Tôi còn chưa nói xong thì con dao trong tay Đại Bảo đã hạ xuống một đường. Khi khoang bụng được phanh ra thì một tiếng 'Phụt!' dài vang lên, cái bụng trương phình lập tức biến mất. Tôi vội vàng nín thở, xua tay ra hiệu cho mọi người tạm thời rời khỏi phòng giải phẫu, chẳng ngờ tốc độ của Lâm Đào còn thần tốc hơn tôi, cậu ta vội vàng lôi Trần Thi Vũ nấp sau cửa sổ cách ly của phòng thay quần áo.

Bước vào phòng thay quần áo, tôi trách: “Đại Bảo, làm ơn thông báo một tiếng trước khi cậu hạ dao được không?”

Đại Bảo cười hì hì: “Chẳng lẽ tôi lại hô ‘Chuẩn bị… rạch!’ hay sao?”

“Trong cơ thể tử thi đó tích tụ lượng khí lớn, một khi tử thi có lỗ hổng thì các khí độc sẽ nhanh chóng tràn ra ngoài từ vết vỡ. Thứ nhất, mùi khí tỏa ra khi đó, không thể chịu nổi. Thứ hai, khí độc đột nhiên cùng lúc thải ra nhiều như vậy, không có lợi cho sức khỏe. Thứ ba, chuyện này cùng nguyên lý với việc phát nổ, khí sẽ mang dịch lỏng phân hủy trong cơ thể bắn văng ra ngoài.” Tôi giải thích: “Đại Bảo, cậu không cần giặt quần áo của mình phải không?”

Mấy người chúng tôi nấp sau cánh cửa kính cách ly của phòng thay quần áo nhìn cỗ thi thể dần dần thu nhỏ lại. Trưởng phòng Chu mở quạt thông gió cỡ lớn nhất. Năm phút sau, chúng tôi mới lục đục trở về bàn giải phẫu bắt đầu công việc.

Mô mềm của thi thể trở nên lỏng lẽo và mềm nhũn vì quá trình phân hủy, nơi nào dao phẫu thuật hạ xuống, nơi đó lập tức chia thành hai, phía dưới da là các mô màu xanh đen. Tôi cầm dao phẫu thuật men theo xương hàm của nạn nhân hướng lên trên rạch lớp da bên ngoài, sau đó chầm chậm tách vị trí xương mũi. Trưởng phòng Chu cũng dùng phương pháp giống tôi tiến hành giải phẫu phần mặt bên kia của tử thi.

“Màu xanh của các mô dưới lớp da mặt nạn nhân rõ ràng sẫm hơn bình thường, chứng tỏ chỗ này từng bị tụ máu.” Tôi nói: “Máu từ mạch máu thấm vào các mô mềm, điều đó nói lên mạch máu chỗ này đã bị nứt vỡ.”

“Ý anh nói là nạn nhân bị thương khi còn sống sao?” Trưởng phòng Chu hỏi.

Tôi gật đầu đáp: “Tuy chứng cứ chưa đầy đủ, nhưng dựa vào kinh nghiệm, tôi cảm giác chỗ này hơi khác thường.”

Trong khi nói, chúng tôi đã lật được hết phần da của tử thi lên, lộ phần xương sọ ra ngoài. Phần hộp sọ vẫn nối liền với thân thể chứ chưa đứt hẳn, trông rất đáng sợ.

Tôi lần theo xương mũi của tử thi và sờ tỉ mẫn, rồi nói: “A! Xương mũi bị gãy.”

Tách các mô mềm xung quanh xương mũi một cách cẩn thận, tôi thấy phần xương giập đã lộ ra. Xương mũi là phần xương dễ bị gãy giập nhất trong kết cấu xương mặt. Vì phần mũi nhô lên hẳn khuôn mặt và lại vô cùng mỏng. Bởi vậy, khi phần mặt bị tổn thương thì nơi dễ bị gãy nhất chính là xương mũi.

Tôi lấy kẹp cầm máu gắp phần vụn xương gãy ra, quan sát dưới kính hiển vi, rồi nói: “Đầu mẩu xương gãy bị thấm máu!”

Do tác động của quá trình phân hủy nên máu dần biến thành dịch thể phân hủy khiến chúng tôi khó lòng phán đoán thi thể có xuất huyết hay không. Nhưng, trước khi thi thể phân hủy, máu đã thấm vào đầu mẩu xương và được lưu giữ trong xương sống mũi. Thông qua điểm này có thể khẳng định nạn nhân đã bị gãy xương mũi trước khi tử vong.

“Da mặt trầy xước nặng, xương sống mũi gãy vụn, nhưng xương sọ lại không gãy, điều này chứng tỏ lực ra đòn của hung thủ yếu hay chứng tỏ vật gây án quá nhẹ?” Trưởng phòng Chu nói.

“Hiển nhiên là vì vật gây án quá nhẹ.” Tôi nói: “Nếu vật gây án đủ nặng mà lực ra đòn của hung thủ lại nhẹ đến mức chỉ làm gãy được xương mũi của nạn nhân, vậy thì cũng không thể gây ra nhiều trầy xước thế này trên da mặt nạn nhân được. Chỉ khi vật gây án nhẹ, thì bất kể hung thủ dùng lực đánh thế nào cũng chỉ đủ làm tổn thương phần biểu bì và gãy giập xương mũi, chứ không tạo thành tổn thương đối với xương sọ vốn rất rắn chắc.”

“Vậy gây án nhẹ…” Trưởng phòng Chu ngẫm ngợi.

Tôi nói: “Xung quanh miệng vết rách trên da mặt của nạn nhân rất trơn tru và bất quy tắc, điều đó nói lên hung khí không có cạnh sắc nhọn, có lẽ là vật dụng trơn và tròn. Vì nó khá nhẹ nên chắc chắn không thể làm bằng kim loại. Ngoài ra, sở dĩ có thể hình thành vết rách bất quy tắc là bởi bề mặt tiếp xúc của hung khí chắc chắn không phải mặt phẳng hoặc hình vòm, mà có lẽ là vật gì đó có bề mặt gồ ghề với các đường vân dọc lồi hẳn lên, tròn và trơn.”

Lâm Đào đảo mắt nhìn quanh, lẩm bẩm hỏi: “Có thể là vật gì được nhỉ?”

“Không biết!” Tôi lắc đầu: “Nhưng, chí ít nó không phải vũ khí bén sắc có khả năng giết người. Vì sao hung thủ lại chọn hung khí như vậy, mang đi giết người? Thế chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân sao?”

“Chúng ta còn chưa thể xác định vết thương trên mặt có phải vết thương chí mạng hay không.” Trưởng phòng Chu nói: “Chúng ta tiếp tục mở hộp sọ xem sao!”

Trong tiếng cưa máy mở hộp sọ kêu ầm ầm, Đại Bảo đột nhiên la lớn: “Xương móng của nạn nhân bị gãy rồi!”

Xương sụn giáp trong là phần xương mềm hình vuông ở phía trước cổ, trông giống con bướm, phía trước có lớp da và cơ, phía sau giáp khí quản. Tuyến giáp có hai thùy là thùy phải và thùy trái, mỗi thùy áp vào mặt trước bên của sụn giáp và phần trên khí quản, phần nối hai thùy lại với nhau gọi là eo tuyến giáp. Xương móng là loại xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. Tuy da cổ của thi thể đã phân hủy, không thể nhìn rõ vết thương trên da, nhưng từ tình trạng xương sụn gãy có thể phán đoán cổ nạn nhân bị tấn công thô bạo trước khi chết. Không những thế hai bên xương móng đều gãy, chứng tỏ hành vi bạo lực này là bóp cổ. Đương nhiên, thắt cổ cũng có thể hình thành nên kiểu gãy xương này, nhưng nếu là thắt cổ thì phải để lại vết hõm sâu của vật dùng thắt cổ, nhưng ở đây lại không thấy.

“Bóp cổ sao?” Tôi ngừng cưa lẩm bẩm, rồi quay sang hỏi Đại Bảo: “Thi thể có hiện tượng ngạt thở không?”

Đại Bảo lắc đầu: “Con ngươi đã lồi hẳn ra nên có thể nhìn rất rõ nó không có chấm xuất huyết. Khi nãy tôi vừa tiến hành khám nghiệm khoang ngực bụng, nhưng cũng không thấy triệu chứng xuất huyết hay tụ huyết ở các cơ quan nội tạng chủ yếu trên cơ thể người chết.”

“Có động tác bóp siết, nhưng lại không có triệu chứng ngạt thở cơ học.” Trưởng phòng Chu thắc mắc: “Hiện tượng này nói lên điều gì nhỉ?”

“Hà hà!” Tôi cười, tiếp tục công việc, nói: “Điều đó chứng tỏ động tác bóp siết cổ nạn nhân chỉ là động tác mang tính khống chế. Rất đơn giản, hung thủ dùng cánh tay siết chặt cổ nạn nhân để nạn nhân không thể cựa quậy được nữa mà thôi.”

Cuối cùng nắp hộp sọ cũng mở ra để lộ màng cứng não màu hồng phấn.

Sau khi cơ thể sống chết đi, các tế bào mô liền mất cơ năng sống, do tác động của enzyme nên xảy ra hiện tượng các mô bị tan rã, hơn nữa là tự tan rã. Mô não là loại mô tan rã đầu tiên và cũng là loại mô dễ tan rã nhất. Bởi vậy, sau khi tôi cắt màng cứng của não ra thì một mảnh mô não liền chảy ra giống như bột loãng.

“Mau! Chụp ảnh đi! Ghi hình đi!” Tôi vừa lấy nắp hộp sọ hứng mô não chảy ra và giục giã Lâm Đào.

“Mọi người có thể thấy màu của mô não trước trán thẫm hơn nhiều so với màu của mô não ở những bộ phận khác.” Tôi nói: “Thông thường, sau khi mô não rữa ra, nó sẽ có màu hồng nhạt, nhưng mô não trước trán lại có màu nâu nhạt, điều đó cho thấy bộ phận này bị xuất huyết nghiêm trọng.”

“Đúng là án mạng thật rồi!” Đại Bảo dùng một tay lấy kẹp kẹp chặt mô ở dạ dày, tay còn lại dùng thìa vét thức ăn còn sót lại trong dạ dày nạn nhân, cậu ta nói: “Trong dạ dày của người chết không có dịch lỏng gây ngạt.”

Người Khổng Lồ Màu Xanh

Phần 3

Không phát hiện thấy triệu chứng ngạt thở rõ rệt, trong dạ dày cũng không có dịch lỏng gây ngạt. Bởi vậy, dẫu cơ quan nội tạng trong cơ thể đều đã phân hủy nhưng vẫn có thể phán đoán nguyên nhân tử vong của nạn nhân không phải do ngạt nước. Điều đó cũng có nghĩa là chắc chắn anh ta bị vứt xuống sông sau khi đã chết. Kết hợp với các vết thương chằng chịt ở phần mặt và mô não xuất huyết, chúng tôi phán đoán nạn nhân bị vật tày đánh liên tiếp vào mặt, dẫn đến mô não bị tổn thương, xuất huyết và tử vong.

“Không thể tưởng tượng nổi!” Tôi nhỏ giọng: “Thông thường, những bệnh nhân tử vong do chấn thương sọ não đều là những chấn thương rất nặng ở hộp sọ, kèm theo gãy xương. Vậy mà hộp sọ của nạn nhân này không hề bị vỡ hay gãy. Khi nãy chúng ta suy đoán hung khí là vật tương đối nhẹ. Vậy thì chỉ còn một cách giải thích: Hung thủ cầm một vật nhẹ và không thuận tay, ra sức đánh thật mạnh và liên tiếp vào mặt của nạn nhân. Hắn phải đánh rất nhiều phát, có thể là chục, cũng có thể lên đến trăm phát.”

“Hành vi đó nói lên điều gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi lắc đầu.

Đại Bảo nói: “Oán nặng thù sâu ư? Hay hắn có âm mưu gây án từ trước?”

“Không thể có chuyện đó!” Trưởng phòng Chu nói: “Làm gì có ai vạch kế hoạch giết người trước mà lại mang theo hung khí nhẹ không thuận tay?”

“Đúng vậy!” Tôi nghĩ thật lâu, rồi mới nói: “Hung khí vừa nhẹ lại vừa vồng lên trơn nhẵn có thể là vật gì được nhỉ? Hung khí đó được hung thủ chuẩn bị từ trước hay là vật tùy thân của hung thủ?”

“Dẫu là vụ án giết người do cơn giận bộc phát và hung thủ dùng vật tùy thân để ra tay thì hắn cũng không nên tấn công vào mặt của nạn nhân mới phải chứ?” Trưởng phòng Chu nói: “Đánh vào mặt bao nhiêu lần như thế, mới đánh chết được nạn nhân, thật là phí sức! Nhặt đại một viên gạch ven đường đập vào đầu nạn nhân có phải nhanh gọn hơn không?”

“Đúng thế! Không hợp lý chút nào!” Tôi đồng tình: “Chúng ta vẫn chưa có manh mối gì. Giờ phải tìm ra đặc trưng trên cơ thể nạn nhân, sau đó tìm ra lai lịch của anh ta, mới bàn tiếp được.”

“Ừm! Rốt cuộc đây là vụ án vứt xác có khuynh hướng do người quen biết gây án.” Trưởng phòng Chu nói: “Trước tiên phải xác định được lai lịch của nạn nhân, nói không chừng xác định được lai lịch sẽ dễ dàng phá án hơn.”

“Đại Bảo, cậu tiến hành xét nghiệm sàng lọc thức ăn trong dạ dày nạn nhân, xem anh ta ăn gì trước khi chết.” Tôi nói: “Còn việc của chúng ta là phải phán đoán độ tuổi và đo chiều cao của nạn nhân.”

Công tác xét nghiệm sàng lọc thức ăn trong dạ dày là phần việc rất quan trọng. Vì sau khi thức ăn vào dạ dày và bị tiêu hóa thì nó sẽ biến thành một dịch lỏng giống như sữa. Dịch sữa dung hòa vào nhau khiến các bác sĩ pháp y không thể phán đoán hình thái của thức ăn. Bác sĩ pháp y thường đựng thức ăn trong dạ dày vào một màng lọc, rồi xối dưới nước sạch. Thức ăn dạng lỏng sẽ bị nước xối đi, chỉ để lại một số chất cellulose khó tiêu hóa, từ đó phán đoán thức ăn trong bữa ăn cuối cùng của nạn nhân. Có điều công việc này rất gian khổ, thức ăn lầy nhầy trong dạ dày người chết cùng mùi vị khó ngửi xộc lên mũi kích thích khứu giác của các bác sĩ pháp y ghê gớm. Đặc biệt khi ăn cơm, bỗng nhớ lại mùi vị của thức ăn trong dạ dày người chết thì thực sự chẳng còn nuốt nổi nữa.

Vì vùng sinh dục của nạn nhân đã phân hủy hoàn toàn nên chúng tôi dễ dàng cưa phần liên hợp xương mu ra, đặt vào nồi nấu cho đến khi toàn bộ phần mô mềm bám trên xương trút hết xuống để lộ mặt đặc trưng của mảnh xương.

Khi quan sát đặc trưng của liên hợp xương mu, chúng tôi xác định người chết tầm năm mươi tuổi. Cùng lúc ấy, tôi thấy Đại Bảo một tay cầm màng lọc, một tay cầm thìa, ngẩn người nhìn bồn nước trước mặt.

“Sao thế? Đã tìm ra anh ta ăn gì chưa?” Tôi hỏi.

Đại Bảo quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang: “Chưa! Tôi chẳng… chẳng lọc được gì cả.”

Thì ra, thức ăn trong dạ dày nạn nhân bị nước xối sạch, Đại Bảo lọc suốt gần hai tiếng mà không lọc được bất kỳ vật gì có thể mang ra làm chứng cứ suy đoán.

“Có gì kỳ lạ đâu!” Tôi nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Đại Bảo cười nói: “Điều đó chứng tỏ nạn nhân chỉ ăn tinh bột, ví dụ như màn thầu, mì tôm, chứ không ăn rau quả hay thịt cá.”

“Có vẻ cuộc sống của anh ta vất vả quá nhỉ!” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu: “Điều đó nói cho chúng ta biết mức sống của nạn nhân ở mức thấp.”

Nói xong, tôi chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Quần áo của nạn nhân đã chắp vá xong chưa?”

Bộ quần áo mà bác sĩ Lưu xếp lại chỉnh tề được đặt trên bàn trong phòng giải phẫu. Những phần bị cắt rách giờ đã phục hồi nguyên dạng. Tôi bước đến trước bàn, nhìn một hồi, rồi nói: “Nạn nhân mặc áo phông in hình quảng cáo khá cũ và quần vải cũng rất cũ. Quần sịp làm bằng vải buồm màu xanh nước biển. Căn cứ vào đây có thể phán đoán nạn nhân rất nghèo.”

Nói xong, tôi lộn túi quần của nạn nhân ra: “Trong túi còn hơn bốn mươi tệ, hơn nữa chắc chắn chưa bị ai lục túi.”

“Đúng vậy! Hung thủ liên tục đánh nhiều phát vào mặt của nạn nhân tạo ra các vết rách xuất huyết ở mặt, như thế chắc chắn tay của hung thủ phải dính máu. Lúc đó mà hắn lục túi quần của nạn nhân thì chắc chắn mặt trong của túi quần sẽ lưu lại vết máu.” Đại Bảo nhận xét.

Tôi nói: “Nạn nhân là một người đàn ông trung niên nghèo khổ, không có dấu vết bị cướp của, điều đó cho thấy đây đơn thuần là vụ giết người. Có khả năng là vì thù hận, nhưng tôi nghiêng về khả năng giết người do bộc phát tức giận hơn.”

“Tại hung khí dùng không thuận tay sao?” Trưởng phòng Chu hỏi.

Tôi gật đầu đáp: “Vì sao lại sử dụng hung khí nhẹ? Vì sao lại đánh vào mặt? Vì sao không vứt xác ở nơi đồng không mông quạnh mà lại vứt xác xuống dòng sông nhỏ ngay trước công xưởng gắn nhiều camera? Đó đều là những vấn đề mà nhất thời tôi chưa nghĩ ra được. Bây giờ đành phải gửi gắm hy vọng vào tổ điều tra, mong rằng họ sẽ nhanh chóng lần ra lai lịch của nạn nhân dựa vào điều kiện sống, đặc trưng hình thái cơ thể mà chúng ta cung cấp.”

“Tôi cảm thấy khả năng tìm ra lai lịch nạn nhân là rất lớn.” Trưởng phòng Chu nói: “Gần công xưởng có lác đác mấy hộ dân cư, nhưng gần đây, họ được đền bù đất phá dỡ nên rất giàu. Ở khu vực này chỉ có vài người nhặt phế liệu là điều kiện sống còn cơ cực. Họ đều sống ở những căn phòng cũ rách nát. Nếu người chết là dân nhặt phế liệu thì chắc chắn cảnh sát sẽ tìm ra lai lịch nhanh thôi.”

Tôi gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng.

Khi chúng tôi nói chuyện thì Lâm Đào ra khỏi phòng giải phẫu, tháo mặt nạ phòng độc nghe điện thoại. Một lát sau, cậu ta quay lại nói: “Thành phố Vân Thái vừa xảy ra một vụ án mạng, giờ đang tiến hành khám nghiệm và điều tra bước đầu nhưng chưa có kết quả, cảnh sát địa phương đề nghị Sở Cảnh sát tiếp ứng.”

Tôi nhìn bàn giải phẫu trước mặt: “Chẳng phải chúng ta cũng đang bận túi bụi đây sao? Tổ pháp y của Tiêu Bính có rảnh không?”

Lâm Đào lắc đầu: “Tổ của bác sĩ Tiêu đi Dương Cung rồi, họ phải điều tra xác thực một vài chuyện theo đơn kiến nghị.”

Tôi nói: “Nhưng, chúng ta có phân thân được đâu? Cũng không thể bỏ mặc vụ án ở Phong Lĩnh này đúng không?”

Lâm Đào nói: “Vụ án xảy ra ở thành phố Vân Thái là một người lang thang bị sát hại.”

Tôi thở dài: “Dạo này sao quái quỷ thế nhỉ? Người bị hại đều là những người yếu thế. Cậu xem, vụ án ‘Kẻ dọn rác’, hung thủ giết hại một người thiểu năng trí tuệ, giờ lại đến vụ này, rất có khả năng nạn nhân là người nhặt phế liệu. Nghe cậu kể thì vụ án ở thành phố Vân Thái cũng có xu hướng tương tự như vậy.”

“Khụ khụ!” Lâm Đào lim dim mắt nói: “Vụ án ở Phong Lĩnh rõ ràng không liên quan nhiều lắm đến vụ ‘Kẻ dọn rác’, nhưng vụ án ở Vân Thái thì chắc chắn liên quan rất mật thiết đến vụ ‘Kẻ dọn rác’ đấy!”

“Hả?” Tôi lập tức lên tinh thần: “Liên quan thế nào?”

“Vì trong vụ án ở Vân Thái, hung thủ cũng viết ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ bằng máu nạn nhân lên tường.” Lâm Đào chỉ nói vắn tắt nhưng cũng đủ khiến tôi nhảy dựng lên.

Một vụ án vừa xảy ra cách đây nửa tháng còn chưa phá được, ngay một chút manh mối cũng không có khiến cảnh sát mất ăn mất ngủ. Thế mà bây giờ hung thủ lại cả gan gây thêm một vụ án nữa. Tuy nhiên, song song với việc tạo thêm áp lực cho chúng tôi, vụ án ở Vân Thái cũng mang đến tia sáng cho việc phá án ‘Kẻ dọn rác’. Bởi chắc chắn hung thủ phải để lại những dấu vết mới, đồng nghĩa với việc cung cấp thêm manh mối cho phía cảnh sát.

“Thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức khởi hành đến Vân Thái!” Tôi giục.

Thành phố Vân Thái cách thành phố Phong Lĩnh không xa lắm, chỉ chừng hơn sáu mươi kilomet.

“Chẳng phải khi nãy anh vừa nói chúng ta không thể phân thân, cũng không thể bỏ mặc vụ án ở Phong Lĩnh sao?” Lâm Đào trêu chọc.

Tôi tháo găng tay phẫu thuật, quay sang nhìn trưởng phòng Chu, ngại ngùng nói: “Vụ án này cần thời gian để tìm ra lai lịch của nạn nhân. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi muốn đến Vân Thái một chuyến, phải quán triệt tinh thần toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, phải không anh?”

Trưởng phòng Chu nghe tôi đùa, liền bật cười: “Vậy các cậu mau đi đi! Công việc hậu kỳ cứ để anh em chúng tôi lo.”

Mùi xác thối ám vào người rất dai dẳng, nhất là mùa hè khi nó bốc hơi theo mồ hôi, tuy chúng tôi không ngửi thấy mùi trên cơ thể chính mình, nhưng người ngoài lại ngửi thấy rất rõ mùi hôi thối bốc ra từ người chúng tôi. Hàn Lượng không vào phòng giải phẫu, chúng tôi không muốn làm cậu ta ngất vì mùi tử thi nên cả bốn người trong tổ giải phẫu đều vội vàng về khách sạn tắm rửa thay quần áo, đựng quần áo bẩn vào trong túi nilon, buộc kín lại, rồi mới lên xe xuất phát.

Trong suốt quá trình giải phẫu, Trần Thi Vũ chỉ nôn khan hai lần. Biểu hiện của cô ấy khiến tôi thay đổi hẳn quan điểm kỳ thị giới tính trước đây, tôi cảm thấy hơi áy náy và tự trách.

Xe cảnh sát kéo còi inh ỏi, chẳng mấy chốc đã đến thành phố Vân Thái.

Tôi khá thông thạo nơi này, sau khi hỏi địa chỉ cụ thể của hiện trường vụ án, tôi chỉ đường cho Hàn Lượng lái xe thẳng đến góc của khu chợ khá hoang vắng ở thành phố Vân Thái.

Tôi biết khu chợ bán buôn này, ban ngày người qua kẻ lại đông đúc, tấp nập là thế, nhưng màn đêm vừa buông xuống lại vắng như chùa Bà Đanh. Ngoại trừ công nhân vệ sinh đến đây thu gom và quét dọn rác lúc bảy, tám giờ tối, thì hầu như chỉ từ năm giờ chiều là không thấy bóng người nữa rồi. Đương nhiên, tôi không tính đến những người lang thang không nhà không cửa.

Tôi men theo những gian hàng, tưởng tượng khi trời sâm sẩm tối, các cửa hàng cửa hiệu đều đóng cửa, thì phía dưới các lán đúng là nơi trú mưa tránh gió rất an toàn.

Trưởng Công an thành phố Vân Thái họ Hoàng, vừa thấy chúng tôi, anh liền vội vàng bước đến, kéo tay tôi hỏi: “Này cậu Minh, nghe nói đây là chuỗi án mạng xuyên thành phố à?”

Tôi bất lực gật đầu, tôi biết trong một năm trở lại đây thì già nửa năm trưởng phòng Hoàng khổ sở bởi vụ án Vân Thái, vụ án khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên, ngay sau đó, anh lại phải thụ lý 'chuyên án 63' và luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi vì vụ này. Bây giờ hễ nghe thấy chuỗi án lớn là anh lại thấy ngán.

“Vụ án trước là vụ án ở thành phố Long Phiên phải không?” Trưởng phòng Hoàng khẩn thiết hỏi.

Tôi gật đầu: “Anh đừng lo lắng quá, dần dần mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi. Đúng là vụ án thứ nhất xảy ra ở tỉnh thành, mà có thể quy vụ án này thuộc chuỗi huyết án kỳ bí kia không, căn cứ rất đơn giản, ba chữ kia đã nói lên tất cả.”

Tôi giơ điện thoại chụp dòng chữ trên tường lại, rồi gửi qua Wechat cho anh Ngô.

“Anh cả, giúp em so sánh xem ba chữ này có giống ba chữ lần trước không? Có phải do cùng một người viết không?”

“Sao thế? Lại có án mạng mới à?”

“Ừm!”

“Đợi chút nhé!”

Tôi quay sang nói với trưởng phòng Hoàng: “Ban đầu chúng tôi cũng không nghĩ đến trường hợp đây là chuỗi án liên hoàn xuyên thành phố, không những vậy khoảng cách giữa hai nơi gây án lại cách xa nhau như thế.”

“Hầy! Cậu xem, năm ngoái Long Phiên vừa xảy ra một chuỗi huyết án, năm nay lại thêm vụ nữa.” Trưởng phòng Hoàng lắc đầu nói: “Tôi thấy có khi trưởng phòng Hồ nhà các cậu phải lên núi Cửu Hoa mà thắp hương đi!”

“Năm kia ở chỗ các anh cũng xảy ra vụ huyết án, năm nay lại bị vụ này của Long Phiên cuốn vào chuỗi huyết án. Tôi thấy anh cũng cần đi thắp hương đấy!” Đại Bảo đứng bên cạnh tếu táo.

“Chú ý giữ gìn hình ảnh!” Tôi đưa mắt nhìn quanh đá