Vụ Án Thứ 6 Hồn Hoa Dưới Ánh Trăng-Phần 1
“Nhưng anh đã nói tử vong do mất máu cần một quá trình khá dài, hơn nữa sau khi bị dao cứa sẽ rất đau đớn, vì sao người đó lại chết mà không nhúc nhích gì thế này?” Không biết Trần Thi Vũ đã mặc xong áo khám nghiệm tử thi từ lúc nào và đang đứng ngay cạnh tôi.
* * *
“Đúng rồi, lần trước anh bảo Lông Vũ thích Hàn Lượng phải không?” Đại Bảo nói: “Nhưng, Hàn Lượng đào hoa thế liệu con gái họ có thích không? Cậu ta không cao to như Lâm Đào phòng chúng ta, cũng không đẹp trai bằng Lâm Đào, cô ấy thích Hàn Lượng thì chẳng hợp logic chút nào!”
“Tôi có nói gì đâu!” Tôi vừa ngồi trước máy tính gõ giấy giám định vừa nói: “Cậu thích buôn dưa lê thì cứ việc buôn dưa lê, đừng lôi tôi vào chuyện này.”
“Hả? Tôi bảo này, anh đường đường là một pháp y tầm cỡ, mà sao nói xong, lại chối bay chối biến thế hả?” Đại Bảo chỉ vào tôi nói dỗi.
“Tôi thấy chắc hai tuần nay chúng ta rỗi quá thì phải.” Lâm Đào thủng thẳng nói: “Nên vừa sáng ra các anh đã thảo luận chuyện bên hoa dưới nguyệt.”
“Tôi tưởng chuyện bên hoa dưới nguyệt là chỉ chuyện của hai người ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ chứ nhỉ?” Đại Bảo trêu: “Cậu dùng trong trường hợp này chẳng đúng chút nào!”
Lâm Đào thoáng ngẩn người, rồi mỉm cười đáp: “Anh nói thế nghe cũng có lý đấy!”
Cậu ta vừa nói xong, thì Thi Vũ bước vào văn phòng, cô treo ba lô lên giá mắc áo, vuốt lại tóc, rồi ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính, lạnh nhạt hỏi một câu: “Các anh đang nói gì thế? Cái gì mà bên hoa dưới nguyệt?”
Lâm Đào nhìn Đại Bảo với con mắt mang hình viên đạn.
Đại Bảo đỏ mặt lắp bắp: “À… có nói gì đâu…”
Tầm mắt của tôi chưa hề rời khỏi giấy giám định đang soạn thảo trên màn hình vi tính, nói chen vào: “Chúng tôi đang kể chuyện ma, nói rằng dưới bóng trăng giữa tháng 7 thường xảy ra những chuyện rất quái đản và kinh dị.”
Chủ ý của tôi là muốn lái sang chuyện ma để Thi Vũ khỏi phải truy hỏi nữa, nào ngờ hai mắt Thi Vũ thoắt nhiên sáng bừng, hỏi luôn: “Chuyện ma sao? Kể tôi nghe với!”
“Hả…” Tôi nhất thời ngớ người, không biết nói gì.
Lâm Đào tái mặt, cậu ta nói: “Các anh làm ơn đừng động một tí là lại lôi ma quỷ ra dọa người ta được không?”
Thi Vũ bịt miệng cười: “Đàn ông con trai gì mà giữa ban ngày ban mặt cũng sợ ba thứ lăng nhăng đó hả? Xấu mặt quá đấy!”
“Cậu ta là thế đó!” Tôi cũng mượn gió bẻ măng.
Đột nhiên, điện thoại reo vang, Thi Vũ chụp lấy ống nghe.
Nghe một hồi, cô cúp điện thoại, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Trần ra chỉ thị, ông ấy nói rằng…”
“Cô gọi là thầy đi!” Tôi cắt ngang lời Thi Vũ, lên mặt trưởng khoa ra giọng thị uy: “Chúng tôi đều gọi tổng giám đốc Trần là thầy, cô là một thành viên trong tổ chúng tôi, nên cô phải nhập gia tùy tục mà thay đổi cách xưng hô đi!”
“Không!” Thi Vũ thẳng thừng từ chối: “Ông ấy là bác sĩ pháp y, tôi là cảnh sát điều tra, về phương diện điều tra, chưa biết chừng tôi còn là thầy của ông ấy.”
“Ngay cả chuyên ngành điều tra, thầy cũng rất xuất sắc, ok?” Tôi cảm thấy vô cùng mất mặt khi bị cấp dưới ngang nhiên cự tuyệt nên hung hăng đốp lại: “Thế nên cô nhất định phải tôn trọng thầy và gọi bằng thầy!”
“Tôi gọi là tổng giám đốc Trần cũng thể hiện quá ư tôn trọng ông ấy rồi, vì sao nhất định phải gọi là thầy? Ông ấy đâu phải Đường Tăng, còn tôi cũng đâu phải Bát Giới?” Trần Thi Vũ nhếch mép cười khiêu chiến.
Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng khiến một người luôn kiêu hãnh như Lâm Đào cũng phải xuống nước làm người giảng hòa: “Hì, Lông Vũ, dù chúng ta có là bốn thầy trò Đường Tăng đi lấy kinh thì cô cũng không phải Bát Giới, chí ít cô phải là Bạch Long Mã[*].”
Đại Bảo nhìn trái nhìn phải, rồi nói: “Mấy người uống nhầm thuốc à? Có án mạng rồi, mà vẫn còn tâm trạng ngồi đây tranh cãi nên gọi nhau thế nào.”
Tôi nín thinh.
Trần Thi Vũ nói: “Tổng giám đốc Trần nói ở thành phố Đinh Đường có một xác chết nữ lõa thể nằm ở gần vườn hoa, trước mắt mới xác định được đây là vụ án giết người. Bác sĩ pháp y địa phương yêu cầu Sở Cảnh sát tiếp ứng nhân sự xuống giúp đỡ.”
Trần Thi Vũ cố tình nhấn mạnh bốn chữ 'Tổng giám đốc Trần'.
Thấy tôi bắt đầu sắp xếp lại hòm dụng cụ khám nghiệm, Đại Bảo trưng ra vẻ mặt đã 'cộp mác' của mình, rồi giơ hai ngón tay lên.
“Nín! Xuất phát nào!” Tôi phũ phàng nhét tám chữ Đại Bảo định nói trở lại miệng cậu ta.
Tôi đã thể hiện mình thừa nhận tố chất chuyên nghiệp của Trần Thi Vũ, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận thái độ 'cá mè một lứa'[*] của cô. Bởi vậy, suốt dọc đường tôi không nói năng gì với cô. Ngược lại, Trần Thi Vũ không đoái hoài đến ánh mắt của Lâm Đào, cứ liên tục huyên thuyên với Hàn Lượng hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Khi xe công vụ vừa đi hết đường cao tốc, tôi nhìn thấy đội trưởng Đội Cảnh sát họ Niên và anh Triệu Vĩnh đang đứng trước mũi xe cảnh sát nhấp nháy đèn đợi chúng tôi.
Tôi xuống xe, nhiệt tình bắt tay chào họ: “Anh Vĩnh! Lâu quá không gặp. Thế nào? Anh học xong khóa huấn luyện kỹ thuật hình sự ở Sở Cảnh sát rồi à?”
Triệu Vĩnh lắc đầu: “Tôi phải kết thúc trước thời hạn đấy! Viện Pháp y thành phố chỉ có ba, bốn bác sĩ pháp y, chạy đến các hiện trường còn chẳng đủ, nói gì đến bảy, tám trăm vụ giám định thương tật mỗi năm đang đợi chúng tôi.”
“May mà thành phố các anh ít khi xảy ra án mạng.” Tôi vừa cười vừa nói.
Triệu Vĩnh đáp: “May lần này đang xảy ra án mạng nên cậu nói vậy không sao, chứ cậu nói độc mồm thế chắc phải điều đi học một lớp ‘nói lời hay’ ở trên Sở mới được!”
“Tình hình vụ án thế nào? Có manh mối gì không?” Tôi không đùa nữa, hỏi ngay vào việc chính.
Triệu Vĩnh lắc đầu: “Chúng ta đến hiện trường trước, rồi bàn luận cụ thể sau.”
“Thành phố Đinh Đường là thành phố xinh đẹp, bốn mùa hoa nở rộ, suốt dọc đường chỗ nào cũng nhìn thấy những đóa hoa tươi thắm rung rinh trong gió. Hoa luôn cần nơi để phát triển. Bởi vậy, dải đất xung quanh thành phố gần như đều dành để trồng hoa. Người dân địa phương dựa vào việc trồng hoa, bán hoa để kiếm sống.
Sau khi xe cảnh sát đến cổng phía tây của trường Đại học Đinh Đường, cảnh tượng náo nhiệt, tấp nập vụt biến mất, thay vào đó là những vườn hoa trải dài ngút tầm mắt. Giờ là lúc giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, sắc xuân đọng trên những cánh hoa khiến người ta ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Phụ nữ thường thích hoa, Trần Thi Vũ tựa người vào cửa kính xe say sưa ngắm hoa. Còn Lâm Đào thì tựa người vào cửa kính xe say sưa ngắm Trần Thi Vũ.
Xe cảnh sát dừng lại ven đường quốc lộ cách cánh cổng phía tây của trường Đại học Đinh Đường chừng ba cây số, hai bên đường vẫn là khung cảnh mỹ lệ với biển hoa ngút ngàn, hương hoa nồng nàn quyện trong gió luồn đến mọi ngóc ngách. Từ con đường nhỏ chạy dài về phía tây vuông góc với đường lớn, chúng tôi có thể tiến thẳng vào trung tâm vườn hoa. Tại trung tâm vườn hoa có rất nhiều cảnh sát mặc đồng phục đang bận rộn làm gì đó. May mà đây là nơi rất vắng vẻ nên ven đường gần như không có quần chúng vây quanh.
Hàng rào cảnh báo được đặt ở ngay lối vào. Vì con đường nhỏ này chỉ thông ra được đường lớn, hoa trong các bồn cũng không có dấu vết bị giẫm đạp rõ rệt. Bởi vậy, rất có khả năng hung thủ sẽ để lại dấu vết ở lối vào và trên con đường nhỏ. Thế là phạm vi hàng rào cảnh báo được kéo dài đến tận nơi chúng tôi đỗ xe.
Trần Thi Vũ vừa xuống xe đã ngồi xổm xuống dọc đường, vươn cổ ngửi hoa.
“Trông mạnh mẽ như đàn ông, nhưng thực chất vẫn là đàn bà.” Hàn Lượng cười xấu xa ngồi xuống cạnh cô, tiện tay hái một bông hoa trong bồn tặng cho Trần Thi Vũ: “Này, tặng cô đấy!”
Hai má Trần Thi Vũ ửng hồng.
Lâm Đào vỗ vào gáy Hàn Lượng: “Cậu đến đây làm việc hay đến để phá hoại hiện trường thế hả? Làm người phải văn minh, làm việc cũng cần phải văn minh chứ!”
Tôi thay trang phục khám nghiệm, xách hòm dụng cụ đi theo anh Vĩnh len lỏi giữa các bồn hoa, xuôi xuống con đường nhỏ, hướng về phía những bồn hoa ở phía xa. Đại khái là đi khoảng hơn năm chục mét thì tôi thấy hàng rào cảnh báo thứ hai.
“Đây chính là hiện trường trung tâm.” Anh Vĩnh chỉ tay vào vệ đường và nói: “Ở chính giữa khung thép của hai nhà kính trồng hoa có một xác chết nữ lõa thể. Ở bên kia kìa!”
Mùa đông, vườn hoa được tổ thành từ rất nhiều nhà kính xếp theo hình bình hành. Đến khi thời tiết chuyển ấm áp, người ta gỡ nilon trên nhà kính đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần khung làm bằng thép mạ kẽm còn trơ lại của mỗi nhà kính. Giữa những bông hoa muôn hồng nghìn tía, xác chết nữ nằm ngửa ở đó, trên lớp da ngực trắng mịn có vài vết bùn đất.
Tôi quay đầu nhìn lại chỗ chúng tôi vừa xuống xe, Hàn Lượng vẫn cùng Trần Thi Vũ ngồi xổm ở ven đường ngắm nhìn biển hoa tươi trải dài như đến vô tận, Lâm Đào đã thay y phục giám định xong xuôi, cậu ta men theo con đường nhỏ, chậm rãi bước về phía chúng tôi, vừa đi vừa cùng các nhân viên kỹ thuật hình sự tìm dấu chân có thể còn lưu lại trên nền đất cứng.
Tôi từ từ bước về phía thi thể, rồi ngồi xổm xuống cạnh, tránh không giẫm lên những bông hoa xinh xắn. Tôi cầm cánh tay của nạn nhân thử độ co cứng trên cánh tay, rồi nói: “Các khớp đã hoàn toàn co cứng.”
Nói xong, tôi lại thử độ co cứng của khớp cổ chân và đầu gối, nói tiếp: “Có lẽ, giờ là lúc thi thể đông cứng nhất, có lẽ nạn nhân đã tử vong ít nhất mười hai tiếng trước rồi.”
Đại Bảo giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Giờ là mười giờ sáng, vậy nạn nhân tử vong trước lúc mười giờ đêm qua.”
Triệu Vĩnh nói: “Tám giờ đúng sáng nay, chúng tôi nhận được điện thoại báo án của chủ vườn hoa, và lập tức đến đây đo nhiệt độ của thi thể. Nhiệt độ đo tại hậu môn là hai mươi sáu độ rưỡi. Căn cứ vào quy luật trong vòng mười giờ đồng hồ sau khi tử vong, mỗi giờ hạ một độ, và sau mười giờ đồng hồ, mỗi giờ hạ năm độ mà suy đoán thì có lẽ, nạn nhân tử vong lúc mười một giờ. Điều đó có nghĩa là nạn nhân tử vong quãng chín giờ tối ngày hôm qua, tức ngày 25 tháng 5.”
Tôi gật đầu, bắt đầu kiểm tra bề mặt thi thể. Nạn nhân khoảng mười tám, mười chín tuổi, chân trái đi tất, chân phải đi một chiếc giày thể thao, còn lại toàn thân hoàn toàn không mặc gì khác. Phần ngực lộ ra giữa vườn hoa, chân tay đều không có vết thương nào.
Tôi nhìn phần lưng eo của thi thể, vết hoen tử thi không rõ ràng lắm, móng tay và môi cũng không có màu xanh tía.
“Nếu tử thi chưa hình thành trạng thái co cứng, tôi còn cho rằng đây là người đẹp đang ngủ.” Tôi nói: “Vì sao vết hoen tử thi lại không hiện rõ lên nhỉ?”
Triệu Vĩnh đỡ một bên người của thi thể lên, dùng sức dịch chuyển thi thể sang trạng thái nằm nghiêng, rồi nói: “Cậu nhìn xem!”
Lúc này, tôi mới giật mình thốt lên: “Thì ra, vết thương ở sau lưng!”
Phần lưng bên trái của thi thể có một vết thương khá lớn, máu xung quanh bờ vết thương đã đông lại, trên làn da trắng mịn hình thành một họa tiết tanh mùi máu. Nhân lúc Triệu Vĩnh nâng thi thể lên, tôi liền nhón tay sờ lớp đất phía dưới thi thể. Vì đây là đất trồng hoa, thường xuyên được cày xới nên rất tơi xốp. Đất phía dưới thi thể có một khoảnh lớn thấm đẫm máu của nạn nhân. Tôi bới một ít đất lên, thấy đất ở xung quanh hố đất đều có vết tích ngấm máu.
“Có phát hiện thấy vết máu nào khác xung quanh khoảnh đất mà nạn nhân đang nằm không?” Tôi hỏi.
Triệu Vĩnh lắc đầu đáp: “Trước khi các cậu đến, tôi đã tiến hành tập trung kiểm tra phần đất xung quanh thi thể và tìm vết máu có thể gợi ý quỹ tích vận động của nạn nhân sau khi bị thương. Nhưng, không hề phát hiện thấy bất kỳ vết máu nào. Tất cả lượng máu đều giới hạn trong lớp đất ở ngay phía dưới thi thể nạn nhân. Cậu không cảm thấy điều này hơi lạ sao?”
Tôi mỉm cười: “Có gì lạ đâu! Kết hợp với tình trạng nạn nhân nằm gục ở ven con đường nhỏ, hoa cỏ xung quanh không hề có dấu hiệu bị giẫm đạp, điều đó chứng tỏ sau khi bị trúng một nhát dao ở sau lưng, cô ta ngã vật xuống đất, không nhúc nhích động đậy gì nữa. Tất cả chỉ có thế thôi.”
“Nhưng, anh đã nói tử vong do mất máu cần một quá trình khá dài, hơn nữa sau khi bị dao cứa sẽ rất đau đớn, vì sao người đó lại chết mà không nhúc nhích gì thế này?” Không biết Trần Thi Vũ đã mặc xong áo khám nghiệm tử thi từ lúc nào và đang đứng ngay cạnh tôi.
Đây là câu đầu tiên Trần Thi Vũ chủ động nói chuyện với tôi sau cuộc tranh luận nảy lửa vào buổi sáng, tôi cảm nhận rất rõ rằng cô ấy rất ham học hỏi.
Đại Bảo sợ tôi không đếm xỉa gì đến cô ấy khiến không khí lại trở nên căng thẳng nên vội cướp lời: “À! Là thế này, cô thấy vị trí của vết thương trên cơ thể nạn nhân chưa? Đại khái là ở xung quanh vùng xương sườn thứ tư phía lưng bên trái, đó là vị trí của tim. Sau khi tim bị đâm thủng, mỗi cá thể lại có một phản ứng khác nhau khá lớn.”
“Khác nhau ư?” Trần Thi Vũ hỏi: “Khác như thế nào?”
“Mỗi cá thể khác nhau lại có một thể trạng khác nhau, nên dù trong cùng điều kiện giống nhau với cùng vết thương giống nhau vẫn có thể xảy ra các phản ứng khác nhau.” Để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, tôi chủ động giải đáp thắc mắc của Trần Thi Vũ trước khi Đại Bảo kịp trả lời: “Khi bị đâm vào tim, đại bộ phận nạn nhân đều không chết ngay lập tức, nhưng sẽ nhanh chóng chết sau đó một vài phút, số ít người thậm chí có thể chạy điên cuồng hàng trăm mét mới chết, nhưng cũng có người lại xuất hiện hiện tượng tim ngừng đập tức thì và tử vong tại chỗ.”
“Ồ! Ra vậy!” Trần Thi Vũ gật đầu, nói: “Cô ta là trường hợp thứ ba mà anh vừa đề cập.”
“Hung thủ ra tay vừa chuẩn xác, vừa chắc chắn lại vừa tàn nhẫn.” Đại Bảo nói.
Tôi lắc đầu nói: “Cũng có khả năng là mèo mù vớ cá rán thôi! Nửa đêm nửa hôm vác dao đi đâm một người đang tập thể dục và khiến người đó chết ngay lập tức thì đến ngay cả sát thủ chuyên nghiệp cũng không dám đảm bảo một trăm phần trăm.”
“Tối qua là ngày 13 âm lịch, thời tiết rất tốt, trăng sáng sao thưa.” Triệu Vĩnh nói: “Chúng tôi đã lấy bảng ghi chép khí tượng, lúc hơn chín giờ tối qua, khu vực này trăng sáng vằng vặc, nên tầm nhìn rất rõ.”
“Ái chà! Đúng là bên hoa dưới nguyệt này!” Lúc này, Lâm Đào đã kiểm tra xong và đứng ngay sau lưng chúng tôi. Cậu ta đứng thẳng người, vừa vặn lưng vừa nói.
Giám định hiện trường vụ án là công việc rất vất vả, bởi vì liên tục phải cúi lưng tìm kiếm vết tích còn lưu lại trên mặt đất. Làm công việc này lâu sẽ mắc phải nhiều chứng bệnh như đau thắt lưng, thoát vị đĩa đệm… đó là những căn bệnh kinh niên của điều tra viên hiện trường chúng tôi.
“Này, hồi học tiểu học có phải môn ngữ văn của cậu do giáo viên thể dục dạy không thế?” Đại Bảo châm chọc: “Bên hoa dưới nguyệt là cụm từ chỉ hai người đang yêu nhau thắm thiết đứng dưới trăng thủ thỉ tâm tình. Còn ở đây chỉ có một người,một cô gái, lại còn là cô gái đã chết trong tình trạng lõa thể, lấy đâu ra ‘bên hoa dưới nguyệt’ hả?”
“Làm sao anh biết quanh đây không có một xác chết nam lõa thể chứ?” Lâm Đào bịt khẩu trang, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiến răng ken két sau lớp khẩu trang của cậu ta.
“Xin cậu! Bớt độc mồm độc miệng cho tôi nhờ!” Triệu Vĩnh nói: “Tình hình trị an chỗ chúng tôi từ trước đến giờ rất yên ổn, chẳng mấy khi phải đối mặt với án mạng, nên giờ gặp một cỗ thi thể đã đủ áp lực lắm rồi, thêm cỗ nữa thì chúng tôi không thở nổi mất. Rõ ràng đây là hiện trường vụ giết người có dấu hiệu xâm hại tình dục.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Đại Bảo nói: “Nếu hung thủ là đàn ông thì đó hẳn phải là gã hung thần, hai người họ thuộc kiểu người đẹp và ác thú, chứ làm gì có chuyện tâm tình bên hoa dưới nguyệt được?”
Tôi thấy họ lại đem đề tài ban sáng ra thảo luận một cách vui vẻ, liền liếc trộm Trần Thi Vũ một cái. Trần Thi Vũ cũng quay sang nhìn tôi vẻ khó hiểu.
“Các anh nói đây là vụ cưỡng bức sát hại, thế có căn cứ gì không?” Tôi ho hai tiếng cho đỡ ngại, rồi quay sang hỏi Triệu Vĩnh.
Triệu Vĩnh lắc đầu nói: “Khi đo nhiệt độ ở hậu môn cho thi thể, tôi kiểm tra luôn cơ quan sinh dục nhưng không thấy vết thương nào, lấy giấy lau vùng kín của nạn nhân mang đi xét nghiệm tinh dịch cũng cho ra kết quả âm tính.”
Hồn Hoa Dưới Ánh TrăngPhần 2
“Ồ? Tôi tưởng các anh đều xác định đây là hiện trường vụ án cưỡng bức giết người chứ?” Tôi nói.
Triệu Vĩnh trừng mắt đáp: “Thì xác chết nữ lõa thể thế kia, lẽ nào còn không phải vì hung thủ muốn xâm hại tình dục sao? Lẽ nào cô ta chết cóng dưới thời tiết mười bảy, mười tám độ như tối qua? Hay cô ấy bỗng dưng muốn thay quần áo, nhưng cởi ra, rồi mới phát hiện xung quanh không có đồ để thay?”
“Không phải cứ cởi quần áo thì nhất định là bị xâm hại tình dục, chúng ta không thể căn cứ vào tình trạng mặc quần áo hay không của nạn nhân để phán đoán tính chất của vụ án.” Tôi nói: “À, đúng rồi, khi nãy anh nói xung quanh không có quần áo, vậy các anh đã tiến hành tìm kiếm khu vực ngoại vi chưa?”
Triệu Vĩnh đáp: “Vẫn chưa! Ý tôi là cạnh thi thể nạn nhân không có quần áo.”
Tôi gật đầu nói với Lâm Đào: “Các cậu kiểm tra thấy thế nào?”
Lâm Đào nói: “Không phát hiện thấy bất kỳ dấu chân nào.”
“Hả?” Trần Thi Vũ kêu lên: “Làm sao có chuyện ấy được? Khi nãy tôi nghe điều tra viên nói một đầu của con đường nhỏ này nối liền với đường cái lớn, đầu kia là ngõ cụt. Trong vườn hoa lại không có dấu vết giẫm chân lên, trên con đường nhỏ cũng không có dấu chân, thế chẳng lẽ hung thủ bay ra à?”
“Tư duy logic của cô chưa đúng lắm.” Lâm Đào chỉnh lại quan điểm của Trần Thi Vũ: “Nguyên tắc khám nghiệm hiện trường là phát hiện thấy cái gì, sau đó giám định ra cái gì, từ đó chứng thực được điều gì, chứ không phải căn cứ vào một vài tình tiết đơn giản của vụ án để phán đoán rằng mình nhất định phải phát hiện thấy cái gì. Ví dụ, tuy con đường nhỏ này là đường đất, nhưng vì rất lâu chưa có mưa nên dẫu tưới nước thì cũng không ngấm lên mặt đất được. Bởi vậy, nền đất rất rắn chắc. Chúng ta đều biết rằng có thể tìm thấy dấu chân trên lớp bụi của vật thể có bề mặt trơn nhẵn, nhưng chỉ tìm thấy dấu chân lập thể trên đường đất, vậy thì trên mặt đường đất không thể lõm xuống, chúng ta đương nhiên không thể tìm thấy dấu chân trên bụi, cũng như dấu chân lập thể. Đó là điều hoàn toàn bình thường.”
Trần Thi Vũ khẽ lay động đôi mắt đen lay láy, có vẻ cô chưa hiểu lắm những điều Lâm Đào vừa giải thích.
Lâm Đào mỉm cười, dịu dàng: “Có thời gian tôi sẽ chỉ bảo cho cô kỹ hơn.”
“Trên hiện trường không hề có bất kỳ dấu vết gì, có phải giờ các anh sẽ đi khám nghiệm tử thi không?” Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi lắc đầu đáp: “Tiêu chuẩn kết thúc công việc giám định hiện trường là hoàn thành việc giám định ở tất cả mọi nơi trong phạm vi hiện trường mà không phát hiện thấy bất kỳ điểm nghi vấn nào. Hiện trường ở đây chưa đạt đến tiêu chuẩn kết thúc quá trình giám định, bởi vì chúng ta chưa tìm thấy quần áo và chiếc giày còn lại của nạn nhân.”
“Vậy phải làm sao?” Trần Thi Vũ hỏi tiếp.
Tôi quay lại với đội trưởng Niên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì: “Đội trưởng Niên, anh thông báo cho nhân viên nhà xác điều xe đến đưa thi thể nạn nhân về phòng giải phẫu trước. Đúng là chúng tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin gì xung quanh cỗ thi thể này. Công việc tiếp theo của chúng tôi là phối hợp với các đồng nghiệp cảnh sát thành phố Đinh Đường tiến hành tìm kiếm ngoại vi hiện trường.”
Đội trưởng Niên là người kiệm lời và khá hướng nội, anh chỉ khẽ gật đầu, rồi rút điện thoại di động ra điều phối công việc.
Tôi đứng dậy, phủi bụi đất trên găng tay và nói: “Chúng ta cứ đi xuôi xuống men theo con đường nhỏ này, vừa ngắm hoa, vừa tiến hành tìm kiếm ở vùng ngoại vi. Trọng điểm tìm kiếm là quần áo của nạn nhân có thể bị vứt trong vườn hoa và cả dấu chân giẫm lên vườn hoa.”
Mọi người gật đầu, rồi xuôi theo con đường đủ rộng để xe hơi chạy qua. Chúng tôi đi mãi về phía tây, vào sâu trong các vườn hoa trải dài vô tận. Mấy nhân viên kỹ thuật hình sự chúng tôi vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm các dấu vết đáng nghi trong vườn hoa, duy mình Trần Thi Vũ vừa cầm một bông hoa vừa cúi đầu chậm bước.
Đại Bảo lấy khuỷu tay huých Lâm Đào, nháy mắt: “Thấy chưa? Bông hoa mà cô ấy đang cầm trong tay là bông hoa khi nãy Hàn Lượng vừa tặng đấy!”
Lâm Đào quay đầu sang, trừng mắt nhìn Đại Bảo: “Anh lắm chuyện như đàn bà ấy! Lúc nào cũng thích tám chuyện không đâu!”
Đại Bảo cười vang: “Đừng trút giận sang tôi!”
Tôi nghiêm mặt nhắc nhở: “Mọi người chú ý tìm kiếm. Đừng phân tâm!”
Mới đi chừng một trăm mét, chúng tôi phát hiện ở mặt phía nam của con đường nhỏ, giữa những mảnh nilon phủ nhà kính mới được gỡ xuống và gấp gọn gàng có một vật sẫm màu.
“Tìm thấy rồi!” Tôi vui mừng kêu lên: “Tôi thấy một chiếc giày thể thao.”
Y phục của nạn nhân không phải được cố tình giấu giếm giữa các chồng nilon mà vứt lả tả lộn xộn ở đó. Có điều đống nilon được gấp gọn kia phải cao chừng nửa thân người, mà diện tích cũng khá lớn. Bởi vậy, dù quần áo bị vứt quăng quật trong này thì cảnh sát dân sự vẫn không phát hiện ra khi tiến hành điều tra bước đầu.
Đại Bảo ngồi xổm xuống ven đường, nhặt chiếc quần chíp cách cậu ta gần nhất, quan sát thật kỹ.
Tôi lấy túi đựng vật chứng trong hòm khám nghiệm ra nói: “Giờ chưa phải lúc xem, cậu chụp ảnh cố định trạng thái của vật chứng trước, sau đó cất vào túi đựng vật chứng, lúc trở về phòng giám định tha hồ xem, đừng để bùn đất ở đây lem vào quần áo của nạn nhân.”
Lâm Đào lấy một xấp mã số trong hòm khám nghiệm, lần lượt đánh mã số cho từng chiếc quần chiếc áo tìm thấy giữa đống nilon. Trần Thi Vũ cầm máy ảnh, giơ lên chụp lia lịa. Sau vài lần rèn luyện tay nghề qua các vụ án, hai người họ phối hợp với nhau khá ăn ý.
Chẳng bao lâu sau, y phục của nạn nhân đã được chụp ảnh cố định trạng thái, sau đó cất vào trong túi đựng vật chứng.
“Chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem sao.” Lâm Đào nói: “Lông Vũ, cô đi theo tôi.”
Tôi gật đầu nhưng vẫn ngồi xổm bên cạnh đống nilon, quan sát tình trạng của lớp đất trên bề mặt đường.
Đại Bảo nói: “Hoa cỏ xung quanh chỗ vứt quần áo không có dấu vết bị giẫm đạp lên, ngay cả trên mặt đất cũng không có dấu chân.”
Tôi gật đầu: “Đúng thế! Tôi cũng nhận ra vấn đề này. Giờ nảy ra một vấn đề khác: Vì sao nạn nhân cởi y phục ở đây, mà còn cởi sạch sành sanh, sau đó lại chết ở một địa điểm cách đây một trăm mét? Từ các vết tích lưu lại trên chiếc giày bị tuột của người chết, tôi có thể hình dung cô ấy cởi y phục trong trạng thái vô cùng hoảng hốt và gấp gáp. Cởi quần áo nhanh đến nỗi một chiếc giày vô tình tuột khỏi chân, còn chiếc kia không bị tuột, cô ấy cũng không kịp đi lại chiếc giày bị tụt ra. Điểm then chốt là nơi này trông có vẻ khá yên ổn, không hề có dấu vết kháng cự hay quần thảo. Không hiểu sức mạnh nào khiến một cô gái ngoan ngoãn cởi quần áo ở nơi đồng không mông quạnh thế này nhỉ?”
Tôi và Đại Bảo đều không nói thêm gì nữa, ngẩn người ngồi xổm bên đống nilon.
Đột nhiên, tiếng hét thất thanh của Lâm Đào dội đến ngắt quãng dòng suy nghĩ của chúng tôi.
Tôi đứng bật dậy nhìn về phía tây. Khi ấy, Lâm Đào và Trần Thi Vũ đã đi cách chỗ chúng tôi tầm ba, bốn trăm mét. Vì ở đây khá hoang vắng, không gian lại rộng lớn, yên tĩnh nên tiếng hét của Lâm Đào như phá vỡ bầu không khí, truyền thẳng đến màng nhĩ của tôi.
Tôi và Đại Bảo chạy như bay đến chỗ Lâm Đào, nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, chúng tôi nhìn thấy cách đó chừng hai mươi mét về phía bắc có một cửa hang sâu hút và tối thui, không thể nhìn thấy gì ở bên trong.
“Chuyện gì vậy?” Các bắp thịt của tôi bắt đầu cứng lại.
Lúc này, mặt Lâm Đào trắng bệch, bờ môi khe khẽ run rẩy.
Thấy Lâm Đào không thốt nên lời, Trần Thi Vũ bình tĩnh nói: “Khi chúng tôi vừa đi đến chỗ cách đây tầm hai chục mét thì thấy giữa vườn hoa ở mặt phía bắc của con đường có dấu chân giẫm lên hoa. Chúng tôi lần theo dấu vết và đi được hơn hai chục mét thì thấy cửa hang này. Dấu vết đến đúng cửa hang thì biến mất.”
“Cửa hang thì có gì đáng sợ chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà…” Tôi nhìn Lâm Đào với ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Đào vẫn run lẩy bẩy, không đáp nổi lời tôi.
Tôi men theo dấu vết để lại trên con đường lần về phía ngược lại chừng ba mét. Dấu giẫm đạp rất rõ ràng, có vẻ đó là một người có bờ vai rất rộng.
Tôi bước trở lại chỗ Lâm Đào: “Đừng đứng đực ra thế, mau đi kiểm tra các vết giẫm đạp xem có dấu chân nào sử dụng làm bằng chứng được không. Chất đất trong vườn hoa và chất đất trên đường đi không giống nhau, đất trong vườn hoa rất tơi xốp, có khả năng sẽ để lại dấu chân lập thể đấy.”
Lâm Đào như sực tỉnh, lập tức đi vào vườn hoa ngồi xổm xuống kiểm tra từng vết tích.
Nghe thấy tiếng hét của Lâm Đào, đội trưởng Niên và trưởng đồn cảnh sát khu vực cũng lập tức chạy đến chỗ chúng tôi. Đội trưởng Niên hỏi: “Sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi cười đáp: “Lâm Đào thích chuyện bé xé ra to ấy mà, không có gì đâu, cậu ta phát hiện thấy dấu chân giẫm lên hoa ở đây và không biết liệu nó có liên quan đến vụ án này hay không.”
“Còn nữa, chúng tôi phát hiện thấy một cửa hang, không rõ đây là chỗ nào.” Trần Thi Vũ chỉ cửa hang ngoằn ngoèo ở phía trước.
Trưởng đồn cảnh sát khu vực thở hắt ra: “À! Đây là hầm phòng không để lại từ thời trước giải phóng. Bà con tự đào một hố đất, sau đó chủ khu vườn này sửa lại thành hầm chứa đồ. Chúng tôi đã hỏi rồi, thường ngày họ không mấy khi sử dụng hầm chứa này.”
Lúc này, Lâm Đào mới thận trọng lóp ngóp bò từ vườn hoa ra, mặt vẫn trắng như sáp, cậu ta bảo: “Kiểm tra rồi, không hề có dấu chân.”
“Sao lại không có dấu chân?” Vẫn là Trần Thi Vũ hỏi: “Không lẽ lần này lại là vấn đề chất đất ở bề mặt sao?”
Lâm Đào nói: “Khi giẫm chân lên khu vực trồng hoa quá mau, thì toàn bộ dấu chân sẽ lưu lại trên những cành hoa bị giẫm đổ, trên mặt đất cùng lắm chỉ thấy hình thù đại khái của dấu chân thôi, chứ không thể nhìn thấy họa tiết của đế giày. Bởi vậy, nó không hề có giá trị giám định, thậm chí có bao nhiêu người lưu lại dấu chân trong vườn hoa cũng không thể phán đoán nổi.”
Kết quả không nằm ngoài dự đoán nên tôi cũng không chất vấn gì thêm. Tôi quay sang đội trưởng Niên nói: “Dấu chân này đến cửa hầm thì biến mất, chúng tôi muốn xuống hầm kiểm tra xem sao.”
“Không không không! Muốn xuống thì các anh tự xuống, tôi không xuống đâu!” Lâm Đào hét lên.
Trần Thi Vũ nói đầy vẻ khinh thường: “Đúng thật là…! Đường đường đàn ông con trai mà sợ hang tối. Tôi vốn không sợ, giờ thấy anh vừa la vừa hét nên thành ra cũng sợ lây đây này.”
Ngược lại với phản ứng của chúng tôi, đội trưởng Niên vừa nghe kể, liền sờ tay vào bao súng, vẻ mặt cảnh giác cao độ, anh hỏi: “Hả? Dấu chân đến cửa hầm thì biến mất sao? Liệu có phải hung thủ ẩn nấp dưới hầm không nhỉ?”
Lời của đội trưởng Niên thể hiện anh là cảnh sát lão luyện với bề dày kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Đúng là có rất nhiều hung thủ lẩn trốn ở khu vực xung quanh hiện trường sau khi chúng sát hại nạn nhân xong, thậm chí chúng còn có khả năng gây sát thương cho cảnh sát điều tra hiện trường.
Nghe đội trưởng Niên nhắc nhở, tôi cũng hơi giật mình và chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh. Nhìn sang Trần Thi Vũ thấy vẻ mặt cô cũng hiện rõ vẻ căng thẳng.
Trưởng đồn cảnh sát khu vực rút súng ra nói: “Để tôi vào xem sao.”
Đội trưởng Niên gật đầu cùng trưởng đồn kề vai vào trong hầm, một tay cầm khẩu súng đã lên nòng sẵn sàng, tay kia cầm đèn pin, chầm chậm di chuyển từng bước xuống bậc thang xi măng trong cửa hầm.
Vì nhân viên kỹ thuật hình sự chúng tôi không có vũ khí nên đành thấp thỏm lo lắng đứng chờ phía ngoài.
Chừng mười lăm phút sau, đội trưởng Niên và trưởng đồn cảnh sát khu vực trở ra cửa hầm trong tình trạng không có tiếng súng nào vang lên. Đến lúc ấy, chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đội trưởng Niên cất súng, thản nhiên nói một câu: “Dưới đó có một xác chết nam.”
“Hả?” Mấy người chúng tôi cùng bật kêu lên kinh ngạc.
“Xác chết nam giới ư? Có liên quan gì đến xác chết cô gái trong vườn hoa không nhỉ?” Đại Bảo thắc mắc.
Đội trưởng Niên gật đầu nói: “Tôi cảm thấy có lẽ, hai xác chết này liên quan đến nhau đấy!”
“Chúng ta xuống đó kiểm tra xem sao.” Tôi vừa sửa lại găng tay và mũ khám nghiệm vừa nói.
“Không không không! Tôi không xuống.” Mặt Lâm Đào tái nhợt, cậu ta lắp bắp nói.
Tôi không nói gì, chỉ cùng Đại Bảo, Triệu Vĩnh, Trần Thi Vũ xuống hầm.
Phía dưới cửa hầm là các bậc thang bằng xi măng đã được sửa sang, mỗi bậc đều rất hẹp, lại còn lồi lõm. Sau khi men theo cầu thang xuống chừng mười mấy bậc, tôi thấy một vài vết máu kéo lê trên thềm cầu thang, gần như bậc nào cũng có. Đi tiếp thêm hai mươi mấy bậc nữa thì chúng tôi đến đáy hầm. Đáy hầm khá chật chội, chỉ chứa được khoảng ba, bốn người. Ở giữa hầm có một cỗ thi thể của đàn ông nằm dài trên nền đất.
Vì Lâm Đào không dám xuống hầm nên chúng tôi dẫn một nhân viên giám định của thành phố Đinh Đường xuống theo. Sau khi kiểm tra, nhân viên giám định quả quyết rằng dưới đáy hầm không có bất kỳ dấu chân mới nào. Lần này không phải tại vấn đề kết cấu bề mặt nền đất mà khẳng định là ngoại trừ người chết ra thì không có bất kỳ ai khác xuống dưới đáy hầm.
“Chẳng lẽ bị ai đó vứt xác xuống đây sao?” Đại Bảo hỏi.
Triệu Vĩnh lắc đầu đáp: “Dấu chân trên mặt đất ngoài cửa hầm không dính máu, cũng không có dấu vết kéo lê, tôi nghĩ có lẽ, nạn nhân tự đi xuống hầm.”
“Đúng vậy!” Tôi đồng tình với nhận xét của Triệu Vĩnh: “Các cậu đừng quên vết máu chỉ bắt đầu xuất hiện từ nửa cuối bậc thang xuôi xuống đáy hầm, hơn nữa đó lại là vết máu kéo lê, điều đó chứng tỏ rất có khả năng nạn nhân lăn xuống đáy hầm.”
“Có lý!” Triệu Vĩnh nói: “Có điều chúng ta vẫn phải khám nghiệm tử thi mới có thể nghiệm chứng được suy đoán vừa rồi. Ở đây tối quá, không nhìn rõ lắm, chúng ta phải mau chuyển thi thể lên trên và nhanh chóng làm khám nghiệm để xác minh chân tướng.”
Tôi gật đầu, men theo đáy hầm đi một vòng. Sau khi xác định chắc chắn trong hầm không còn bất kỳ thứ gì hay dấu vết nào khác, chúng tôi trở lên cửa hầm.
Lâm Đào vẫn ngẩn người đứng trong vườn hoa.
Tôi tháo găng tay, vỗ vai Lâm Đào bảo: “Tôi nghĩ biệt danh ‘Độc mồm’ chuyển giao cho cậu được rồi đấy.”
Sắc mặt Lâm Đào khá hơn trước một chút, cậu ta kêu lên: “Hả? Tôi nói trúng phóc rồi à? Dưới đó có xác chết nam lõa thể sao? Đúng là bên hoa dưới nguyệt rồi còn gì?”
Tôi lắc đầu: “Không phải xác chết nam lõa thể, nhưng đúng là có một xác chết nam giới.”
“Thế thì tôi đâu xứng với biệt danh ‘Độc mồm’?”
“Vậy còn không độc mồm thì thế nào mới tính là độc mồm hả?”
Tôi và Lâm Đào vừa đấu võ miệng với nhau vừa cùng bước ra đường lớn, lên xe đi về phía nhà xác.
Khi chúng tôi đến phòng giải phẫu của Phòng Cảnh sát thành phố Đinh Đường thì thi thể cô gái lõa thể nọ đã được đặt ngay ngắn trên bàn giải phẫu, từng túi đựng vật chứng cũng được sắp đặt gọn gàng ở phòng chứa tang vật bên cạnh. Lúc này, xác chết nam giới phát hiện ở đáy hầm vẫn chưa được chuyển đến.
“Chúng ta bắt đầu thôi!” Tôi vừa nói vừa mặc áo phẫu thuật loại dùng một lần và tiến hành giải phẫu tử thi nữ.
Vì vết thương trên thi thể nạn nhân rất ít nên công tác giải phẫu khá đơn giản. Nhát dao sau lưng nạn nhân chính là vết thương chí mạng. Nhát dao này vừa vặn len vào giữa khoảng không giữa xương sườn số ba và xương sườn số bốn, chui vào lồng ngực, xuyên qua phổi và đâm trúng tim. Vì nhát dao đâm ngang vào lồng ngực nên không để lại dấu vết trên các xương sườn.
Trong lồng ngực của nạn nhân không tụ nhiều máu lắm, một mặt là vì khá nhiều máu đã chảy ra và ngấm vào đất. Mặt khác, là vì tim bị đâm thủng nên lập tức ngừng đập. Những thi thể mà quá trình tử vong diễn ra quá nhanh đều chung tình trạng xuất huyết ít. Ví dụ những thi thể rơi từ trên cao xuống, các vị trí như đầu các đoạn xương gãy và nội tạng bị rách thủng chỉ chảy rất ít máu.
Phát hiện này cũng giải thích được lý do vì sao tại hiện trường không có dấu vết giãy giụa, giằng co. Điều này đã nghiệm chứng được suy đoán của tôi.
“Màng trinh của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn.” Đại Bảo nói: “Chắc chắn, chưa hề bị xâm hại tình dục.”
“Bởi vậy, mới nói chúng ta không thể quy vụ án này là vụ án cưỡng bức giết người được!” Tôi nói.
Triệu Vĩnh nói: “Cũng không hẳn! Có thể vì sau khi dính nhát dao chí mạng của hung thủ, nạn nhân liền gục xuống nên hung thủ không tiếp tục thực hiện hành vi xâm hại tình dục nữa.”
“Hung thủ hạ gục nạn nhân chỉ bằng một nhát dao đâm thấu tim, nhưng chính vì nạn nhân tử vong quá nhanh chóng, nên với những người không có kiến thức chuyên ngành, chưa chắc họ ý thức được khi đó, nạn nhân đã chết.” Tôi lắc đầu phản bác ý kiến của Triệu Vĩnh và nêu quan điểm của mình: “Nếu hung thủ gây án vì mục đích xâm hại tình dục thì lẽ ra hắn phải tiến hành các bước xâm hại tiếp theo mới đúng.”
Hồn Hoa Dưới Ánh TrăngPhần 3
Mọi người không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa. Đại Bảo im lặng tiến hành giải phẫu phần đầu của nạn nhân theo trình tự giải phẫu tiêu chuẩn. Triệu Vĩnh nói: “Chúng ta có cần lấy khớp mu bán động để làm bước đệm điều tra ra lai lịch của nạn nhân không?”
Tôi lắc đầu: “Không vội! Chúng ta còn chưa kiểm tra quần áo của nạn nhân, nên trước hết cố gắng để thi thể nạn nhân được toàn vẹn thì hơn. Dẫu sao lúc còn sống nạn nhân là cô gái yêu cái đẹp.”
Đại Bảo và Triệu Vĩnh đang phối hợp mở hộp sọ của người chết, còn tôi đến phòng vật chứng ở bên cạnh kiểm tra quần áo của nạn nhân.
Toàn bộ quần áo của nạn nhân được xếp theo hàng ngang, đặt trên bàn giám định vật chứng. Một chiếc giày thể thao, một chiếc quần lót viền ren màu đen, một chiếc quần bò, một chiếc áo lót, một chiếc áo len lông cừu dài tay khá mỏng.
Quần áo của nạn nhân lành lặn nguyên vẹn. Điều đáng nói là ngay cả phần sau lưng của chiếc áo len cũng hoàn toàn lành lặn, không một vết rách. Quần áo nạn nhân trong trạng thái quăn tự nhiên, giống hệt như trạng thái do người mặc tự cởi ra. Túi quần trước của quần bò có dấu vết bị lộn ngược lại, trong túi quần sau có thẻ sinh viên.
Tôi giơ thẻ sinh viên ra, người trong ảnh cười tươi như hoa hé nụ.
“Ngưu Thanh Cương, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1994, Đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản, sinh viên năm thứ nhất khoa Ngoại ngữ trường Đại học Đinh Đường.” Tôi lẩm nhẩm đọc theo thông tin ghi trên thẻ mà lòng chùng xuống. Tôi bỏ tất cả vật chứng vào trong túi, trở về khu vực giải phẫu.
“Cô gái đáng thương này…” Tôi nói: “… lại thiệt mạng vào đúng ngày sinh nhật tuổi mười tám của mình trong đêm trăng tròn.”
“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn tôi.
Tôi cầm túi đựng vật chứng chứa thẻ sinh viên của nạn nhân, nói tiếp: “Ở đây có giấy tờ tùy thân, hãy thông báo cho đội điều tra tiến hành điều tra vòng ngoài. Cô gái là sinh viên năm nhất khoa Ngoại ngữ, hôm qua là ngày sinh nhật thứ mười tám của cô ấy.”
Trong khoảnh khắc trái tim ai cũng cảm thấy trĩu nặng như có vật gì đè lên, cả phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.
Tôi nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra quần áo, tất cả đều trong trạng thái quăn lên một cách tự nhiên, giống như nạn nhân tự cởi ra vậy. Tuy nhiên, lưng áo không hề có vết rách do bị dao đâm và cũng không có vết máu, nên có thể loại trừ trường hợp hung thủ xuống tay sát hại xong mới cởi y phục của nạn nhân, mà là nạn nhân tự cởi trang phục trước, rồi mới bị hung thủ tấn công.”
“Sao cậu biết nạn nhân tự cởi quần áo của mình?” Triệu Vĩnh thắc mắc.
Tôi giải thích: “Thứ nhất, chúng ta đã mở cả bốn khớp chân tay của nạn nhân và không hề phát hiện thấy dấu hiệu bị uy hiếp cưỡng ép gây bị thương hoặc dấu hiệu kháng cự. Thứ hai, quần áo đều trong trạng thái quăn lên một cách tự nhiên, không hề có bất kỳ vết xé rách nào. Thứ ba, trên quần áo không hề có vết tích bị vật nhọn làm rách. Anh nghĩ xem, hung thủ có dao, nếu không phải nạn nhân tự cởi quần áo của mình thì hung thủ chắc chắn sẽ cưỡng chế xé rách hoặc dùng dao cắt rách.”
Mọi người lại im phăng phắc, chỉ vọng âm thanh tiếng panh kẹp mũi kim phát ra lách cách khi Đại Bảo và Triệu Vĩnh khâu thi thể nạn nhân lại.
Tạm thời chúng tôi chưa đưa ra kết luận gì, bởi vì ngoài phòng giải phẫu còn có thi thể nam đang chờ chúng tôi.
Kim đồng hồ đã chỉ đến số mười hai, chúng tôi vẫn chưa hề cảm thấy đói chút nào. Bởi vậy, chúng tôi quyết định tiến hành giải phẫu khám nghiệm tử thi đó luôn.
Người chết là nam giới, chừng mười tám, mười chín tuổi, y phục còn nguyên vẹn.
Trên người thi thể mặc một chiếc áo sơ mi, phía dưới mặc quần tây và quần lót, đế đôi giày da mang ở chân dính đầy bùn đất.
Chúng tôi lần lượt cởi hết y phục của người chết. Khi Đại Bảo và Triệu Vĩnh tiến hành khám nghiệm bề ngoài thi thể thì tôi kiểm tra từng chiếc quần, chiếc áo của cậu ta. Tôi phát hiện trong túi quần tây có một ít bùn đất và tấm thẻ sinh viên, cùng bảy, tám mươi đồng.
“Cậu ta cũng là sinh viên.” Tôi đọc: “Lô Hoa, sinh ngày 1 tháng 12 năm 1992, đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản, sinh viên năm thứ hai khoa Trung văn trường Đại học Đinh Đường.”
“Ồ, không phải hai người này đang yêu nhau đấy chứ?” Lâm Đào tò mò: “Phen này thì đúng là bên hoa dưới nguyệt thật nhé!”
Tôi không nói gì, gia nhập vào đội ngũ khám nghiệm tử thi.
Tử thi đã co cứng ở mức độ cao nhất, xem ra độ cứng phải ngang ngửa với đá hoa cương. Thời gian hai người tử vong chắc cũng suýt soát nhau. Mặt người chết bị xây xát một mảng lớn, tất cả đều có phản ứng sống rất rõ rệt. Chạm vào xương sọ của người chết, tôi cảm thấy tiếng xương kêu lạo xạo.
“Có khả năng cậu ta bị tổn thương dẫn đến tử vong.” Đại Bảo đoán.
Tôi không đáp lời, mà nhìn chăm chú vào mấy lớp biểu bì vừa rạch ra theo hình bình hành ở phần cổ của Lô Hoa.
Đại Bảo và Triệu Vĩnh nhanh chóng khám nghiệm xong phần ngực bụng và nhận xét: “Phần ngực bụng không hề bị tổn thương, chân tay không bị gãy xương, duy lòng và mu bàn tay có vài vết xước.”
Tôi gật đầu, lật lớp da của người chết, khởi động cưa máy để mở hộp sọ.
“Vết thương chí mạng của thi thể đúng là ở phần đầu.” Tôi nói: “Thương tích do vật tày gây ra, trên trán có một vết rách nhỏ, dưới miệng vết rách là vết gãy xương lõm vào trong. Dưới vết gãy xương có mảng tụ máu rất lớn ở dưới màng cứng của não và mảng xuất huyết dưới màng nhện cũng khá lớn. Mô não bị tổn thương. Vết thương này nặng đấy!”
Tôi vừa nói vừa gắp tổ chức não của nạn nhân ra.
“Ồ! Tổ chức thùy chẩm não cũng bị tổn thương và xuất huyết chút ít.” Tôi lật da sau đầu rồi nói.
“Khi nãy tôi đã xem xét da sau đầu của thi thể, nhưng không thấy bị thương.” Đại Bảo nói: “Chắc chắn, đây là vết thương đối trọng.”
Mọi người im lặng, nhưng trong lòng đều đang cố gắng kết nối các vết thương trên người hai thi thể, phân tích quá trình xảy ra vụ án có thể tồn tại.
“Tôi biết rồi!” Đại Bảo lên tiếng trước tiên: “Ngưu Thanh Cương bị đâm một nhát dao, Lô Hoa chỉ vô tình chạy ngang qua, sảy chân rơi xuống hầm phòng không và tử vong.”
“Tôi đồng ý với suy đoán của anh Đại Bảo.” Trần Thi Vũ nói: “Đầu tiên, ở lối ra của con đường nhỏ không có dấu chân, nói không chừng không hề có ai qua lại chỗ đó. Thứ đến, tối hôm đó, trăng rất sáng, mà căn cứ vào độ dốc của hầm phòng không thì ánh sáng của mặt trăng chỉ chiếu được vị trí bậc thềm thứ mười mấy tính từ cửa hầm xuống, vết máu cũng bắt đầu xuất hiện từ bậc thềm đó, điều này chứng tỏ sau khi nạn nhân xuống hầm phòng không, thì ban đầu còn có ánh trăng chiếu sáng, sau đó thì không còn ánh sáng nên cậu ta bước hụt và ngã mất mạng.”
Triệu Vĩnh nói: “Phân tích như vậy, nghe cũng hợp lý, vì trên người Lô Hoa không hề có vết thương, vết thương trên đầu là vết thương đối trọng, chứng tỏ khả năng cậu ta tự ngã và gây ra vết thương trên đầu là khá lớn. Còn một yếu tố nữa ủng hộ cho quan điểm này, đó là trên nền hầm phòng không không có dấu chân của người nào khác. Bởi vậy, có thể loại trừ khả năng anh ta bị người khác sát hại.”
Tôi hỏi: “Vậy vì sao Lô Hoa lại giết Ngưu Thanh Cương? Vì cậu ta muốn cưỡng bức cô bé sao?”
“Không loại trừ khả năng đó.” Triệu Vĩnh nói: “Có khả năng cậu ta chỉ vô tình sát hại Ngưu Thanh Cương. Sau khi giết người xong, cậu ta mới hoảng hốt, cuống cuồng chạy khỏi hiện trường gây án hơn trăm mét, cuối cùng thiệt mạng dưới đáy hầm.”
Mọi thứ trong đầu tôi chợt trở nên hỗn loạn, tôi không nói tiếp nữa.
“Mọi người làm nhanh lên, tôi đói rồi!” Trần Thi Vũ đột ngột lên tiếng. Có khả năng cô ấy cảm thấy vụ án này le lói tia hy vọng phá án, cũng có khả năng cô ấy nhận định rằng đây là vụ án tự sinh tự diệt nên mới thả lỏng tinh thần, mà tinh thần vừa thả lỏng thì cảm giác trước tiên ập đến chính là thấy đói. Vả lại chúng tôi ra ngoài làm việc từ sáng sớm, tính đến giờ cũng đã năm tiếng đồng hồ.
“Cô giỏi thật!” Lâm Đào thốt lên khen ngợi: “Nhìn thi thể bị giải phẫu mà vẫn có cảm giác đói được!”
“Anh đáng chết!” Trần Thi Vũ mắng lại.
Đại Bảo thấy kim đồng hồ treo tường đã chỉ sang số hai thì nhanh tay khâu nốt những mũi kim cuối cùng. Tôi cũng lặng lẽ phối hợp với các mũi khâu của Đại Bảo, sau đó đặt thi thể vào hòm đông lạnh, rồi cùng mọi người đi ăn bữa cơm giản tiện. Ăn cơm xong, mọi người đến thẳng trung tâm chỉ huy ở tầng thượng của Phòng Cảnh sát thành phố Đinh Đường. Tổ chuyên án được đặt ở đó.
Công tác điều tra dường như diễn ra rất thuận lợi, cảnh sát đang tường thuật với tổ chuyên án tình hình vụ án mà họ nắm được.
“Căn cứ vào thông tin lai lịch của nạn nhân lấy được từ chỗ pháp y, chúng tôi đã triển khai điều tra.” Một cảnh sát điều tra lên tiếng: “Thứ nhất, thông qua so sánh các bức ảnh, chúng tôi phán đoán hai nạn nhân là Ngưu Thanh Cương và Lô Hoa, cả hai đều là sinh viên của trường Đại học Đinh Đường. Qua điều tra được biết hai nạn nhân quen nhau sau cuộc thi hát ở trường. Lô Hoa giành giải nhất, còn Ngưu Thanh Cương giành giải ba. Theo phản ánh của bạn học cả hai thì sau lần hát đó, hai người họ bắt đầu gặp gỡ nhau rất thường xuyên. Bạn cùng phòng của Ngưu Thanh Cương còn cho biết Lô Hoa đang điên cuồng theo đuổi Ngưu Thanh Cương, còn Ngưu Thanh Cương mãi vẫn chưa xác định được quan hệ giữa hai người. Tối hôm qua, bạn cùng phòng còn chuẩn bị mọi thứ để chúc mừng sinh nhật Ngưu Thanh Cương, Ngưu Thanh Cương nói ra ngoài cùng Lô Hoa một lát. Hai người hẹn nhau ăn cơm ở nhà ăn của trường lúc năm rưỡi chiều, rồi cùng nhau đi dạo, kết quả cả đêm đó Ngưu Thanh Cương không về ký túc xá nữa. Sinh viên thời nay sống rất thoáng. Bởi vậy, bạn bè cùng phòng đều chẳng mấy bận tâm đến việc Ngưu Thanh Cương đi qua đêm. Đến tận sáng, cả hai sinh viên trên đều không đi học.”
“Căn cứ vào camera lắp ở cổng trường phía tây…” một viên cảnh sát điều tra khác bổ sung thêm: “thì khoảng sáu giờ tối ngày hôm qua, hai sinh viên đó đã ra khỏi trường đi về phía hiện trường nơi xảy ra án mạng. Hơn nữa, vì phía tây ở ngoài cổng trường chính là vườn hoa nên rất nhiều cặp sinh viên đang yêu nhau đều thích chọn nơi này để tâm sự. Bảo vệ gác cổng phía tây cho biết, các sinh viên bắt buộc phải trình thẻ sinh viên thì mới được phép đi vào cổng trường sau khi tan học và ra khỏi cổng trường. Bởi vậy, cả hai nạn nhân đều mang thẻ sinh viên trên người.”
“Về phía pháp y…” tôi nhẹ giọng: “tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt… vì vậy, cứ trình bày mọi kết quả khám nghiệm một cách khách quan vậy. Căn cứ vào quá trình khám nghiệm tử hti và tái hiện hiện trường, nạn nhân Ngưu Thanh Cương tự mình cởi bỏ y phục ở phạm vi gần khu xếp nilon, sau đó bị đâm ở cách vườn hoa khoảng ngoài trăm mét. Nhát dao đó đâm từ phía sau nên nạn nhân không thể tự đâm mình được mà chắc chắn bị người khác sát hại. Nhát dao đâm thẳng vào tim, khiến tim ngừng đập đột ngột, nạn nhân không kịp giãy giụa mà chết ngay lập tức. Trước khi chết và sau khi chết, nạn nhân không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Nạn nhân Lô Hoa bị thương chủ yếu ở phần đầu và xây xát ở cánh tay, nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não. Vết thương ở sọ não là vết thương đối trọng, kết hợp với tình hình tại hiện trường thì có lẽ, sau khi bị rơi xuống hầm phòng không, do dưới hầm thiếu ánh sáng nên cậu ta bước hụt, ngã xuống hầm và tử vong. Quá trình này kết hợp với dấu chân giẫm lên vườn hoa phản ánh khi đó, tinh thần của cậu ta rất hoảng loạn.”
“Điều này quá rõ ràng rồi!” Đội trưởng Niên thở phào nhẹ nhõm: “Hai nạn nhân đang tâm sự với nhau ở khu vực gần hiện trường, sau đó Ngưu Thanh Cương tự cởi y phục của mình. Trong quá trình hai người thân mật, không rõ xảy ra xung đột gì mà Lô Hoa nhất thời manh động sát hại Ngưu Thanh Cương. Vì quá hoảng sợ nên cậu ta không trở lại trường mà chạy theo hướng ngược lại, kết quả sảy chân rơi xuống hầm phòng không và tử nạn.”
Phòng họp thảo luận xôn xao.
Tôi thần người một lát, rồi nói: “Chỉ sợ vụ án không đơn giản như vậy.”
Phòng họp vụt yên ắng trở lại, lắng nghe tôi phát biểu tiếp.
Tôi nói: “Có thể cách nghĩ của đội trưởng Niên cũng là cách nghĩ của đại đa số người, cách nghĩ đó cũng có thể giải thích những nguyên nhân tử vong khác nhau của hai nạn nhân. Nhưng, trong cách nghĩ này còn tồn tại rất nhiều nghi vấn.”
“Hả?” Đội trưởng Niên ngạc nhiên.
Tôi nói tiếp: “Thứ nhất, Ngưu Thanh Cương vẫn còn là cô gái trong trắng, nên có lẽ, không dễ gì cởi y phục trước bạn khác giới ở nơi đồng không mông quạnh, đúng không?” Làm như thế, quá vô lý! Thứ hai, nếu hai người đang mặn nồng mà bên nữ đã cởi hết y phục, lẽ nào bên nam vẫn còn nguyên quần áo trên người? Điều này cũng rất vô lý. Thứ ba, Ngưu Thanh Cương chỉ đi một chiếc giày, tôi có cảm giác cô bé rất hoảng loạn trong quá trình cởi quần áo, chứ không giống như đang yêu đương với bạn trai. Thứ tư, nếu Lô Hoa giết Ngưu Thanh Cương, thì hung khí của cậu ta ở đâu? Thứ năm, thông thường sau khi giết người, dẫu chỉ là ngộ sát thì sau khoảnh khắc hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của hung thủ là chạy trốn đến nơi mình quen thuộc nhất, làm gì có chuyện lại chạy ngược ra khu vực hoang vắng không hề quen thuộc?”
Đội trưởng Niên gật đầu ngầm công nhận: “Đúng vậy! Năm điểm anh phân tích đều rất hợp lý, đặc biệt là vấn đề hung khí, có lẽ đó là con dao găm lưỡi đơn bản rộng. Chẳng ai mang loại hung khí như vậy, khi đi tâm tình với người yêu. Hơn nữa, nó cũng không thể biến mất một cách vô duyên vô cớ thế được.”
“Vậy hiện trường vụ án này nói cho chúng ta biết điều gì?” Triệu Vĩnh trầm ngâm.
Tôi mở máy chiếu, chầm chậm giở các bức ảnh chụp tử thi, cuối cùng dừng lại ở bức chụp cổ của Lô Hoa, rồi nói: “Còn điểm này nữa, mọi người hãy nhìn kỹ vết thương này. Đây là vết thương mà tôi quan sát rất kỹ trước khi tiến hành giải phẫu tử thi. Vết thương này hợp thành từ bảy, tám vết cứa rất mảnh, phản ứng sống rất rõ rệt, dường như có liên quan với những vết xây xát trên mặt. Thoạt nhìn sẽ nghĩ vết thương này là phần kéo dài từ vết xây xát trên mặt. Nhưng, có hai vấn đề: thứ nhất, đây là phần cổ, không được xương đỡ đệm. Bởi vậy, lẽ ra không thể hình thành vết xây xước theo quy tắc này mới phải. Th?