Vụ Án Thứ 7 Bóng Ác Quỷ Dưới Mộ Cổ-Phần 1
Giữa đống bùn đất trong quan tài, tôi nhìn thấy một chiếc sọ người đã bị xương hóa, tiếp nối hộp sọ là bộ khung xương người chỉ còn sót lại nửa bên nguyên vẹn màu vàng trà. Quả nhiên, trong quan tài này có hai cỗ thi thể với tình trạng phân hủy không giống nhau.
* * *
Công tác phá giải chuỗi huyết án ‘Kẻ dọn rác’ không đơn giản như chúng tôi tưởng. Một tuần sau khi 'Gã áo đỏ' bị sát hại, ngày nào Đại Bảo cũng gọi điện thoại cho trưởng khoa Hồ hỏi về tình hình tiến triển của chuyên án, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được đáp án khiến người ta thất vọng.
Theo phạm vi điều tra đã được phân công, tổ chuyên án tiến hành điều tra loại trừ với tất cả nữ bác sĩ trong phạm vi toàn thành phố nhưng họ không tìm thấy người nào giống như ảnh phục dựng người phụ nữ mặc áo trắng lảng vảng quanh bãi rác mà công nhân vệ sinh môi trường đã mô tả. Hơn nữa, xét về mặt thời gian gây án, ít nhất một phần ba trong số họ không thể loại trừ. Công việc điều tra loại trừ với đối tượng là nữ bác sĩ pháp y lại đơn giản hơn nhiều, nữ bác sĩ theo đuổi ngành pháp y trong hệ thống công an, viện kiểm sát, tư pháp, tòa án, trường học toàn thành phố ít ỏi đến mức có thể giơ tay ra đếm, nên nhanh chóng loại trừ được toàn diện. Vì công tác điều tra quá phức tạp và vất vả nên tổ chuyên án định điều chỉnh phạm vi điều tra, nhưng do không có bất kỳ manh mối và phương hướng nào, họ đành tiếp tục tiến hành điều tra ngoại vi cảu một phần ba số nữ bác sĩ còn lại.
“Lạ thật! Trực giác của tôi từ trước đến giờ đều rất chuẩn.” Đại Bảo nói: “Tôi cảm thấy lần này có lẽ, sẽ phá được chuỗi án này.”
“Tôi lại thấy không đơn giản vậy đâu.” Tôi gửi thư báo cáo tình hình cho thầy qua hệ thống đồng bộ của văn phòng, rồi nói tiếp: “Ngay cả trong phim ảnh, tiểu thuyết thì cũng không bao giờ có chuyện ngon ăn thế, đâu thể cứ xảy ra vụ án nào là phá được vụ án đó ngay đâu. Huống hồ vụ án này lại quá phức tạp.”
Đại Bảo nói: “Không có tên tội phạm nào có thể phạm tội một cách kín kẽ hoàn toàn, kiểu gì cũng có chỗ sơ hở. Chẳng phải lần này nhân chứng đã nhìn thấy manh mối then chốt rồi sao?”
“Ý anh ám chỉ người phụ nữ tóc dài mặc áo trắng đó hả?” Trần Thi Vũ hỏi: “Sao đã phục dựng ảnh nghi phạm rồi, mà mãi vẫn chưa tìm thấy nhỉ?”
Tôi lắc đầu giải thích: “Ảnh phục dựng chỉ có tác dụng tham khảo cho công tác điều tra loại trừ. Trăm người trăm mắt, trăm mắt trăm nhận định, một số người thấy ảnh rất giống người, số khác lại thấy không giống. Huống hồ vẽ giống hay không không chỉ do kỹ thuật của bản thân người họa sĩ quyết định mà còn suy xét đến yếu tố trí nhớ của nhân chứng có tốt không và khả năng miêu tả của họ ở mức nào.”
Mọi người đều im lặng không nói.
Tôi nói tiếp: “Tôi luôn có một cảm giác, những gì nhân chứng nhìn thấy lần này không phải điểm then chốt mang tính đột phá. Đại Bảo nói rất đúng, dẫu hồ ly giảo hoạt đến đâu cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của thợ săn. Nhưng, đáng tiếc sơ hở của con cáo giảo hoạt đó có lẽ, không nằm ở điểm này.”
“Anh bảo liệu có phải vấn đề về phương hướng điều tra loại trừ không?” Lâm Đào nói: “Trọng điểm điều tra hiện tại là các bác sĩ và nữ pháp y trong thành phố. Nhưng, tập thể này cũng không hề nhỏ đâu. Vả lại tôi cảm thấy đóng khung nghi phạm trong phạm vi như vậy là hơi hẹp.”
Tôi cau mày gật đầu: “Việc định ra phương hướng điều tra không thể hoàn hảo mười phân vẹn mười được, nếu may mắn thì ngay khi khoanh vùng điều tra rất hẹp nhưng vẫn có thể tóm cổ được hung thủ, còn nếu đen đủi thì khoanh vùng điều tra rộng hơn nữa, hung thủ vẫn lọt lưới. Lâm Đào nói chính xác, nếu hung thủ là những y tá thích mê mẩn những bộ phim điều tra hình sự thì sao? Hoặc nếu là những người thuộc ngành nghề khác nhưng say mê điều tra hình sự và y học thì sao? Những trường hợp đó hoàn toàn có khả năng xảy ra, nhưng chúng ta không thể đi tìm kiếm từng người một trong thành phố với số dân lên đến con số chục triệu được.”
“Hầy! Đúng là mò kim đáy bể!” Đại Bảo thở dài.
“Chắc chắn, hung thủ có điểm gì đó sơ sót nhưng chúng ta vẫn chưa phát hiện được.” Tôi nói: “Tôi có niềm tin chắc chắn rằng sau khi cuộc điều tra loại trừ này kết thúc, chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì đó hoặc nảy ra ý nào đó.”
“Thầy tôi nói rất chính xác, không có kẻ phạm tội nào hoàn hảo, cũng không có cuộc điều tra nào hoàn hảo. Những vụ án mạng khiến chúng ta không thể phá giải triệt để sẽ mãi là những vụ án nhức nhối trong lòng ta.” Trần Thi Vũ chống cằm, anh mắt lấp lánh, cô nói tiếp: “Chẳng lẽ tôi phải gặp vụ án vướng mắc trong lòng ngay từ giai đoạn thực tập sao?”
“Đừng bi quan thế!” Lâm Đào dịu giọng an ủi: “Chưa thể phá được vụ án này là vì công tác khám nghiệm, điều tra của chúng ta còn có điểm sơ sót, cũng có thể là vì nhiều nguyên nhân vô tình kết hợp với nhau khiến vụ án vẫn bế tắc. Điều chúng ta có thể làm là tuyệt đối không được để xảy ra sơ sót, chí ít như vậy, sẽ khiến ta không hổ thẹn với…”
Lâm Đào còn chưa nói dứt lời thì điện thoại bàn đã reo vang.
“A lô? Mấy cỗ?” Đại Bảo hỏi: “Một cỗ thôi á? Một cỗ mà cũng cần chúng tôi phải đến sao? Cái gì? Khảo cổ hả? Dưới mộ cổ sao? Có thi thể ư?”
Gác điện thoại, mặt Đại Bảo bừng lên vẻ hưng phấn, cậu ta nói: “Họ nói đoàn khảo cổ phát hiện thấy một cỗ thi thể ở thôn Lương, các nhà khảo cổ nói họ nghi ngờ vài điểm, bác sĩ pháp y địa phương không dám đưa ra kết luận nên mong chúng ta đến giúp đỡ.”
“Mộ cổ ư?” Tôi cười vang, rồi nói: “Hay đấy! Mau thu dọn đồ nghề và lên đường thôi!”
Lâm Đào không nhúc nhích, câu nói dang dở khi nãy cũng không buồn nói tiếp với Trần Thi Vũ. Mặt cậu ta trắng bệch, ngồi phịch xuống ghế, dáng ngồi chực ngã.
“Anh sao vậy?” Trần Thi Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Sợ chứ sao!” Đại Bảo cười giễu.
“Đâu… đâu có!” Lâm Đào sực tỉnh chối bay: “Vậy… vậy chúng ta xuất phát thôi!”
Rõ ràng trạng thái của Lâm Đào hơi khác thường, tôi biết cậu ta khá mê tín, hay tin vào những chuyện ma quỷ, nhưng chẳng ngờ cậu ta lại sợ đến độ này. Tôi ân cần hỏi: “Cậu không sao chứ? Thôi, để tôi gọi cậu Triệu ở tổ hai đi cùng chúng tôi thay cho cậu vậy.”
Lâm Đào liếc nhìn Trần Thi Vũ, nuốt nước bọt đánh ực, rồi nói: “Không sao… tôi ổn mà!”
“Hả? Anh sợ ma à?” Hàn Lượng không biết ý la toáng lên làm Trần Thi Vũ ngồi ở ghế phụ xe cũng giật nảy mình.
“Đáng ghét! Anh làm gì mà hét ầm lên thế?” Trần Thi Vũ trách.
Hàn Lượng mỉm cười đáp: “Sao anh Lâm Đào lại sợ ma nhỉ? Trong ấn tượng của tôi, anh Lâm Đào thể hiện rất tốt trong vụ án ma trèo tường năm ngoái mà?”
“Đó là vì cậu chưa nhìn thấy Lâm Đào run lập cập thế nào khi mới tiến vào hiện trường.” Tôi vừa cười vừa nói.
“Anh Lâm Đào, tôi bảo này, anh tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho ai biết kẻo lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh nam thần của anh trong mắt chị em phụ nữ đấy!” Hàn Lượng trêu.
“Tôi mà là nam thần á? Tôi còn chưa yêu ai, đâu giống cậu ngày nào cũng chìm đắm trong biển ái tình, thay người yêu đều đặn hàng ngày, như thay áo.” Lâm Đào vừa nói vừa liếc sang Trần Thi Vũ, rồi tiếp tục: “Tôi không sợ ma mà chỉ hơi sợ những thứ dưới lòng đất như mộ cổ, hầm đào…”
“Mộ cổ hả?” Tôi nói: “Cậu còn nhớ vụ án năm ngoái có thi thể nữ treo cổ trên bia mộ cổ không? Tôi chưa bao giờ thấy cậu sợ đến mức ấy.”
“Thì tại đó là mộ cổ mà lại, trọng điểm là ở chữ ‘cổ’!” Lâm Đào bao biện: “Không phải nấm đất mà là mộ huyệt giống như hầm ngầm có rãnh chạy.”
“Ô!” Tôi chợt nhớ lại vẻ mặt sợ hãi của Lâm Đào khi đứng trước hầm phòng không mấy hôm trước.
“Vì sao lại vậy?” Hàn Lượng thắc mắc: “Thực ra tôi đã từng phân tích tất cả các câu chuyện ma, tất cả đều chỉ quy về bốn trường hợp. Thứ nhất là ma đào tường. Một người vào trong mộ, sau đó đi thế nào cũng không ra được, cứ đi lòng vòng trong đó. Thứ hai là bị ma ám, một người bỗng dưng trở nên điên loạn giống như bị trúng tà vậy. Thứ ba là ma đè hay còn gọi là bóng đè. Buổi sáng khi ai đó ngủ dậy bỗng thấy cơ thể mình nặng trĩu giống như có ai đè lên người. Thứ tư là nhìn thấy ma, họ tận mắt nhìn thấy ma hiển hiện trước mặt đó.”
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu nói: “Cậu không hổ danh là bách khoa toàn thư, tổng kết hay lắm. Ngay cả những người theo thuyết vô thần[*], tin rằng trên đời này không có ma quỷ thần thánh nhưng hễ trải qua những chuyện như vậy, thì chắc chắn trong lòng cũng thấy sợ hãi. Bởi vậy, tôi mới không chế giễu Lâm Đào, mà muốn tìm căn nguyên vấn đề để cứu rỗi cậu ta.”
Hàn Lượng cười to: “Tôi từng đi xem một số văn vật nên đều tự giải thích cho bốn trường hợp vừa rồi. Không đề cập đến chuyện ma đào tường nữa nhé, vì qua vụ án ma đào tường năm ngoái, mọi người đều có thể giải thích sự tồn tại khách quan của hiện tượng này từ bình diện khoa học rồi đúng không?”
“Tôi chưa biết vụ đó, anh kể cho tôi nghe đi.” Trần Thi Vũ nhìn Hàn Lượng nài nỉ.
Hàn Lượng quay sang nhìn Trần Thi Vũ, rồi quay đầu lại lái xe: “Cô muốn nghe à? Khi nào cô mời tôi ăn bò bít tết, tôi sẽ kể riêng cho cô nghe.”
“Hừ!” Lâm Đào phì mũi: “Cậu chỉ giỏi lừa phỉnh đàn bà con gái thôi! Lông Vũ, tôi không chỉ mời cô ăn bò bít tết mà còn kể riêng cho cô nghe chuyện vụ án đó đấy!”
Hàn Lượng không đoái hoài gì đến lời chê của Lâm Đào, cậu ta bình thản nói tiếp: “Còn chuyện bóng đè hay ma đè ấy à, anh họ, anh giải thích hiện tượng này từ góc độ y học và pháp y cho mọi người nghe đi.”[*]
Tôi nói: “Đó là một loại bệnh gây trở ngại cho giấc ngủ. Người mắc chứng bệnh này thường khôi phục ý thức tỉnh táo ngay trong khi ngủ nhưng trương lực cơ vẫn ở tình trạng rất thấp. Chứng liệt cơ trong khi ngủ có thể khiến người ta muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được, chẳng khác nào bị ai đó đè lên người vậy. Người bình thường xuất hiện tình trạng này đều rất hoảng sợ, từ đó mới có thuyết bóng đè hoặc ma đè.”
Hàn Lượng gật đầu nói: “Còn về việc ma ám thì đa số đều là một số chứng bệnh về tâm thần hoặc một số người cố tình giả thần giả quỷ. Cuối cùng là hiện tượng nhìn thấy ma, đó là hiện tượng có hàm lượng khoa học cao nhất. Tôi từng đọc rất nhiều bài báo nói về các trường hợp gặp ma, nhưng tất cả đều quy về một hai trường hợp, thứ nhất là vật thể mà họ nhìn thấy thay đổi hình dạng dưới tác động quang học hoặc một số nguyên nhân khác, thứ hai là họ bị ảo giác.”
“Đúng vậy!” Tôi nói: “Thực ra không phải chỉ những bệnh nhân tâm thần mới mắc chứng ảo giác. Trong tình trạng quá tin tưởng vào các học thuyết thần quỷ hoặc hoảng sợ quá độ, con người đều có thể xuất hiện chứng ảo giác.”
“Tôi cảm thấy mình rơi vào trường hợp mà anh vừa nói.” Lâm Đào nói: “Ở quê tôi có vài ngôi mộ cổ từ thời nhà Thanh, bọn trộm mộ đến trộm đồ và để lại một hố động sâu hoắm, tối om. Thời chúng ta còn nhỏ không có nhiều thứ để chơi giống như trẻ con bây giờ nên ngày nào chúng tôi cũng lang thang chơi ở khu mộ cổ. Sau đó, có mấy đứa bạn cứ nhất quyết lôi tôi vào trong hầm mộ chơi. Hồi nhỏ tôi rất sợ bóng tối, nhưng lại sĩ diện nên vẫn đồng ý xuống dưới thám hiểm. Mới đầu chúng tôi thắp nến sáng trưng nên cũng không có gì đáng sợ, nhưng về sau khi vào hẳn trong hầm mộ, tôi thấy một bệ đá lớn, trên bệ đá đặt một cỗ quan tài. Đột nhiên, ở mặt trên của quan tài xuất hiện chiếc bóng trắng không rõ hình dạng cụ thể, có điều tôi chắc chắn đó là hình người. Lũ trẻ con chúng tôi sợ hãi chạy bán sống bán chết ra khỏi hầm mộ. Cũng bắt đầu từ lần đó, cứ nhìn thấy những nơi có hầm hố là tôi sợ, có thể chỉ do ảnh hưởng của tâm lý mà thôi.”
Trần Thi Vũ hưng phấn nói: “Thật không? Có nơi như thế, thật sao? Dẫn tôi vào đó xem nào!”
Lâm Đào lắc đầu: “Chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước, giờ nơi đó đã phá bỏ xây nhà cao tầng rồi.”
“Nếu tất cả lũ trẻ đều nhìn thấy thì chắc chắn đó không phải ảo giác.” Hàn Lượng phân tích: “Nói không chừng các anh thắp nến trong hầm mộ gây ra tác dụng về quang học hình thành ra bóng âm đó mà thôi. Hoặc cũng có thể có người ở sẵn trong đó cố tình giả ma dọa các anh.”
“Có khả năng là thế!” Lâm Đào nhún vai.
Tôi nói: “Có thể giải thích chuyện chiếc bóng tâm lý từ nhỏ ảnh hưởng đến cậu, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy thám hiểm mộ huyệt dưới lòng đất đúng là rất nguy hiểm. Nếu khí cacbonic trong mộ còn chưa tan hết thì dễ dàng khiến các cậu tử vong vì ngạt thở.”
“Anh đúng là nói qua nói lại vẫn nói về chuyện nghề.” Đại Bảo ngoáy mũi: “Đang kể chuyện ma anh lại đi phổ cập kiến thức về pháp y, anh không thể để mọi người nói chuyện vui vẻ một lát được à?”
Tôi bật cười: “Có lần trực ban, tôi gặp một chuyện rất kỳ lạ. Khi ấy tầm hai rưỡi sáng, tôi chợt tỉnh giấc vì cú điện thoại gọi đến, tôi ngỡ là điện thoại gọi mình tới hiện trường vụ án nào đó, nhưng kết quả lại là một người dân gọi đến báo án, nói rằng tầng trên nhà mình có ma và yêu cầu chúng tôi đi bắt ma. Khi đó, tôi rất hiếu kỳ nên hỏi làm sao cô ta biết tầng trên nhà cô ta có ma. Cô ta nói cứ hai rưỡi sáng hàng đêm lại nghe thấy tiếng ma gõ trần nhà cộc cộc. Nghe cô ta kể xong, tôi phì cười, cảm thấy mình cần có trách nhiệm giải thích mọi thắc mắc cho dân nên nói rằng có thể đó là tiếng bước chân của ai đó ở tầng trên đang đi lại mà thôi. Nhưng, cô ta nói nhà cô ta ở tầng sáu và tòa nhà này chỉ có sáu tầng. Khi đó, tôi cũng mông lung chưa tìm ra được lời giải. Nếu đó đã là tầng thượng thì làm gì còn tầng nào bên trên nữa? Rồi tôi nói chắc chắn là chuột hay sinh vật gì đó bò trên mái nhà. Cô ta lại bảo chắc chắn không thể là chuột, vì làm gì có con chuột nào khóc?”
“Khóc ư?” Trần Thi Vũ quay hẳn người lại, áp ngực vào lưng ghế phụ xe, tò mò hỏi.
Tôi gật đầu kể tiếp: “Cô ta nói con ma đó không chỉ gõ vào trần nhà mà còn khóc ri rỉ cả đêm. Cô ta phân tích rằng chắc chắn có ai đó chết oan ở trên tầng thượng, nhưng chưa được giải oan nên chỉ còn cách tìm đến cô ta. Khi ấy tôi không biết nói gì, cũng chẳng biết phải trả lời ra sao. Sau đó, cô ta còn mô phỏng tiếng khóc của con ma hu hu hư hư làm tôi giật cả mình.”
“Anh cũng yếu bóng vía thật đấy!” Trần Thi Vũ cười ngất: “Giữa ban ngày ban mặt nghe chuyện này mà còn sởn tóc gáy, nói gì một mình trực ban giữa đêm khuya thanh vắng như anh.”
Tôi nói tiếp: “Gác điện thoại xuống, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ, không thể có chuyện hồn ma đến đòi giải oan như vậy được. Thế là tôi liền dịch điện thoại ở phòng trực đêm ra chỗ khác, đến ngay tòa nhà mà người nọ vừa báo án. Trèo hết cả hơi tôi mới lên được đến đỉnh tầng sáu.”
“Hả? Vậy ở đó có oan hồn thật không?” Trần Thi Vũ tròn xoe mắt nhìn tôi, mắt cô đã to, giờ nom lại càng to hơn.
Tôi cười đáp: “Ngoài mấy bình năng lượng mặt trời ra thì trên tầng thượng chẳng có gì hết.”
“Hứ!” Trần Thi Vũ quay người đi nói: “Thế mà anh cứ làm ra vẻ thần bí.”
“Hiện thực đâu có ly kỳ và nhiều cao trào giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh.” Tôi cười nói.
“Tôi có nên xin tổng giám đốc Trần trực ca đêm không nhỉ?” Sắc mặt Lâm Đào khi trắng khi đỏ.
“Cậu sắp ba mươi rồi.” Tôi cười: “Chẳng lẽ cậu muốn kết hôn rồi, mà vẫn còn sợ bóng tối hay sao? Trước đây, tôi từng nói chuyện với một chuyên gia trị liệu tâm lý, ông ấy kể về một nhóm người mắc hội chứng sợ ma. Con người chúng ta ít nhiều đều mắc chứng bệnh này nhưng đa phần không nghiêm trọng lắm, trường hợp như cậu là khá nặng rồi đấy, Lâm Đào ạ! Muốn chữa khỏi chứng bệnh này thì phải gỡ bỏ được các nút thắt tâm lý trong lòng cậu.”
“Gỡ bỏ nút thắt tâm lý sao?” Lâm Đào nói: “Gỡ như thế nào đây?”
Tôi nói: “Ngã chỗ nào thì đứng lên từ chỗ đó. Chẳng phải trước kia cậu từng gặp ‘ma’ trong mộ cổ sao? Giờ chúng ta phải vào mộ cổ lần nữa để chứng minh cho cậu biết rằng trên đời này không có sự tồn tại của ma quỷ.”
“Hiện trường vụ án lần này đúng là để dành riêng cho cậu rồi còn gì.” Đại Bảo nói: “Hơn nữa, đây còn là mộ cổ thứ thiệt nhé, nghe nói là từ thời nhà Hán đấy!”
Bóng Ác Quỷ Dưới Mộ CổPhần 2
Một tháng trước, đội khảo cổ phát hiện thấy một dải mộ cổ thời nhà Hán ở thành phố Sâm Nguyên nằm ven tỉnh, ngay cả Đài Truyền hình Trung ương cũng tham gia vào việc khảo sát giai đoạn đầu. Qua quá trình thám trắc và khảo sát được biết dải mộ cổ này đã bị bọn đạo mộ vét sạch. Giới khảo cổ cả nước đều thở dài tiếc nuối vì cả dải bảo vật hiếm có bị kẻ gian chà đạp. Căn cứ vào kết luận rút ra sau quá trình thám trắc bước đầu thì bọn trộm mộ ra tay hành động khoảng vài năm trước, thế là tổ điều tra trộm cắp tài sản thuộc Đội Điều tra Cảnh sát tỉnh cũng được huy động vào cuộc. Đáng tiếc là thời gian xảy ra vụ việc cách đây quá lâu nên đợt hành động của chuyên án lần này chẳng thu được manh mối gì. Sau một tháng tiến hành điều tra loại trừ, tổ chuyên án vẫn không có thêm bước tiến triển mang tính đột phá nào.
Qua thảo luận và nghiên cứu, Cục Văn vật Quốc gia quyết định vẫn tiến hành khai quật dải mộ cổ như kế hoạch ban đầu đề ra với mong muốn tìm thấy những đồ vật mà bọn trộm mộ bỏ lại hoặc những văn vật quý hiếm mà bọn trộm mộ không thể nào vận chuyển ra khỏi hầm mộ được.
Xe của chúng tôi đến khu vực khảo cổ, cảnh tượng trước mắt khiến chúng tôi vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng.
Điều khiến chúng tôi kinh ngạc là hoạt động khảo cổ hoành tráng hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, nhiều tầng hàng rào cảnh báo được dựng lên trong phạm vi mấy mẫu đất, ở ngoại vi hàng rào cảnh báo có cảnh sát vũ trang tay cầm súng thật đạn thật đứng gác, các chuyên gia khảo cổ ở hiện trường trung tâm mặc áo blouse trắng bận quay như chong chóng. Còn điều khiến chúng tôi thất vọng là hóa ra ở đây chẳng hề có đường hầm nào có. Trước khi đến đây giám định hiện trường, chúng tôi tưởng tượng ra đủ cảnh tượng ly kỳ nhưng giờ thì cảm giác thần bí vụt tiêu tan như mây khói, đồng thời chúng tôi còn muốn nhân cơ hội này bồi dưỡng lòng dũng cảm cho Lâm Đào, giúp cậu ta khắc phục nỗi ám ảnh tâm lý, giờ mọi kế hoạch đều tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Từ trên cao nhìn xuống, hình thù chưa được định hình ở dưới lòng đất của dải mộ cổ đã được đào ra. Bởi thế, những đường hầm mà bọn trộm mộ để lại đương nhiên không còn tồn tại nữa. Lâm Đào thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất! Họ đào năng suất quá!”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì chúng tôi đã bị hai cảnh sát vũ trang chặn đường. Tôi đang lục lọi tìm thẻ cảnh sát ở trong túi ra thì đồng chí Tiêu Kiếm, đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thuộc Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên đã tuýt còi chạy đến, anh vội vã nói: “Khoan khoan! Người nhà cả mà! Người nhà cả mà!”
Tôi mỉm cười, sau khi hỏi han dăm câu với đội trưởng Tiêu, chúng tôi vượt qua hàng rào cảnh báo, tiến sâu vào hiện trường dải mộ cổ đang được khai quật.
“Ối giời ơi! Sâu quá!” Đại Bảo thò đầu vào xem 'vách đá cheo leo' trước mặt, rồi rụt cổ lại thốt lời cảm thán.
“Đây là anh Triệu, thanh tra của Cục Văn vật Quốc gia, còn đây là chuyên gia giám định dấu vết thuộc Viện Pháp y của Sở Cảnh sát tỉnh.” Nghe đội trưởng Tiêu giới thiệu, chúng tôi mới chú ý đến một ông bác tuy đã có tuổi nhưng vẫn rất phương phi[*] đứng đằng sau anh Tiêu. Ông bác cười thân thiện, chủ động giơ tay ra chào: “Bên khảo cổ chúng tôi cũng có điểm tương đồng với bên pháp y các cậu, ví dụ như về lĩnh vực nhân chủng học, cả hai ngành chúng ta đều can dự vào.”
Tôi vội vàng đặt hòm đựng dụng cụ khám nghiệm xuống, giơ hai tay ra bắt: “Tôi rất thích thể loại phim ảnh và tiểu thuyết liên quan đến ngành khảo cổ thần bí, nghề của chúng tôi không thể ly kỳ và kích thích thần kinh bằng nghề của các anh.”
“Nhưng, nghề của các cậu cống hiến cho xã hội được nhiều hơn chúng tôi.” Vị tiền bối trông đầy vẻ học thức này lại vô cùng khiêm tốn.
Sau hồi hàn huyên, thanh tra Triệu chỉ về phía ngôi lều ở gần đó và bảo: “Khi chúng tôi làm việc thì phát hiện thấy một cỗ quan tài thời nhà Hán đã bị đạo mộ, chẳng ngờ bên trong lại có hai cỗ thi thể.”
“Hả? Nhưng, thế thì cần chúng tôi đến đây làm gì?” Tôi hỏi vậy vì tình hình hiện tại không giống với những gì chúng tôi dự đoán. Họ phát hiện thấy tình hình gì đó trong quá trình khảo cổ thì cần bác sĩ pháp y chúng tôi đến để giải quyết vấn đề gì?
Thanh tra Triệu nói: “Chúng tôi cảm thấy có điểm đáng ngờ nên mới yêu cầu các ban ngành có liên quan thông báo với cơ quan công an đến trợ giúp. Bác sĩ pháp y Vương của thành phố Sâm Nguyên và tôi đồng quan điểm như vậy. Bởi thế, mới mời các anh tới hỗ trợ.”
“Điểm đáng ngờ ư?” Tôi lơ mơ chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Thanh tra Triệu thong thả nói: “Nếu tôi từ từ giải thích một lượt cho các anh hiểu về nghi thức mai táng thời Hán, thì không rõ các anh có hứng thú nghe không?”
“Không!” Trần Thi Vũ đáp thẳng thừng.
Tôi không còn ngạc nhiên về thái độ không biết kính trên nhường dưới của Trần Thi Vũ nữa, nên mỉm cười để giảm bớt không khí gượng gạo: “Hay là anh Triệu cứ nói thẳng cho chúng tôi biết điểm nghi vấn là gì thì hơn. Nếu anh đề cập đến lý luận khảo cổ thì đám người ăn no vác nặng như chúng tôi nghe xong cũng như vịt nghe sấm cả thôi.”
“Tôi không phải kẻ ăn no vác nặng nhưng tôi cũng không thể hiểu nổi mớ lý luận khảo cổ.” Có lẽ, Trần Thi Vũ đã hơi sốt ruột.
Thanh tra Triệu không hề tức giận như tôi tưởng, ngược lại anh còn cười lớn đáp lại: “Nói một cách đơn giản thì theo kinh nghiệm của tôi, đối với loại mộ của dân thường rất phổ thông này tuy tồn tại khả năng phu thê chôn cùng một huyệt, nhưng chưa thấy quan tài hợp táng hai người bao giờ, càng chưa bao giờ có tiền lệ hợp táng hai người nữ trong cùng một quan tài. Đây chính là vấn đề đầu tiên khiến tôi nghi ngờ.”
“Đó là chuyện của mấy ngàn năm trước, đúng không ạ?” Tôi nhất thời vẫn chưa tìm được điểm trọng tâm, không rõ mối nghi ngờ của thanh tra Triệu rốt cuộc là gì.
“Đương nhiên, người trong ngành khảo cổ chúng tôi cũng được học ít nhiều kiến thức về pháp y.” Thanh tra Triệu nói tiếp: “Tôi thấy hai cỗ thi thể trong quan tài, nhưng lạ một điểm là tình trạng của hai thi thể đó hoàn toàn khác nhau, thi thể bên dưới là cỗ xương hóa, còn bộ bên trên lại là cỗ xác ướp. Chất xương của cỗ thi thể xương hóa đã trở nên rất giòn, lại thêm tác động của áp lực thi thể bên trên đè xuống khiến nhiều bộ phận đã gãy vụn thành bột.”
Cuối cùng thanh tra Triệu cũng đi vào trọng điểm, hơn nữa còn sử dụng thuật ngữ của ngành pháp y nên phút chốc cảm giác thân thuộc đã ùa về với tôi. Ngành khảo cổ thường đề cập đến khái niệm xác ướp, theo thuật ngữ của ngành pháp y, đó chính là những thi thể hóa khô. Trong môi trường vô cùng khô nóng, thi thể sẽ bị mất nước một cách nhanh chóng và cuối cùng không xảy ra quá trình thối rữa tử thi như thường lệ mà các tổ chức phần mềm sẽ bị co rút lại và tiến thẳng đến giai đoạn hóa khô - giai đoạn cuối cùng của quá trình phân hủy thi thể, hiện tượng này gọi là xác khô.
Tôi gật đầu nói: “Vậy bác sĩ Vương nghi ngờ điểm gì?”
Thanh tra Triệu chỉ về phía bác sĩ Vương Phong đang ở trong lều và nói: “Chúng tôi đã bọc ngoài để bảo vệ cho chiếc quan tài vỡ nắp. Bác sĩ Vương đang đợi các anh ở trong lều.”
Tôi ngưỡng mộ ra mặt, lòng thầm nghĩ nếu chúng tôi cũng được trang bị loại lều bạt này thì mỗi khi đến các hiện trường ngoài trời, chúng tôi không cần phải lo lắng trời mưa sẽ phá hủy hiện trường, cũng không cần làm thục mạng như chạy đua với thời gian để phá án.
Theo chân thanh tra Triệu, chúng tôi men theo con đường nhỏ bước vào cạnh lều bạt, bác sĩ Vương Phong nói ngay vào chủ đề chính: “Trưởng khoa Tần, anh xem hai cỗ thi thể này đi. Chắc chắn là có vấn đề!”
Tôi bước vào lều, thò đầu nhìn quan tài, bên trong toàn là bùn đất. Nắp quan tài đã được gỡ ra đặt bên cạnh. Nắp quan tài khuyết một mảng lớn, có lẽ nó bị mục nát theo năm tháng và bị bọn trộm mộ phá hoại, chiếc nắp giờ đây gần như chỉ còn sót lại viền khung hình chữ nhật.
Giữa đống bùn đất trong quan tài, tôi nhìn thấy một chiếc sọ người đã bị xương hóa, tiếp nối hộp sọ là bộ khung xương người chỉ còn sót lại nửa bên nguyên vẹn màu vàng trà. Quả nhiên, trong quan tài này có hai cỗ thi thể với tình trạng phân hủy không giống nhau.
“Nếu đây không phải vụ tự sát của bọn trộm mộ thì chắc chắn là một vụ án mạng.” Vương Phong nói.
Tôi hỏi: “Sao anh khẳng định chắc chắn vậy? Vì những nghiên cứu mang tính học thuật của anh Triệu đây sao?”
Vương Phong mỉm cười đáp: “Không phải!”
Nói xong, anh thò tay vào trong qua tài, lấy ra một bàn tay đã khô quắt, chỉ vào ngón tay của tử thi và nói: “Anh cứ xem rồi sẽ rõ.”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Vương Phong thì thấy đầu mỗi ngón tay đang cong lại của lòng bàn tay nhăn nheo màu vàng xám là móng tay trắng như vôi, trên nền trắng vôi ấy nổi lên những chấm sao li ti màu đỏ.
“Ô? Đúng là mới chết cách đây chưa lâu còn gì!” Tôi sực tỉnh.
“Hả? Sao anh biết?” Đại Bảo ngơ ngác chưa hiểu.
“Cậu ngốc quá!” Tôi cười vỗ vào gáy Đại Bảo một cái, rồi giải thích: “Thời Hán lấy đâu ra kỹ thuật làm móng?”
“Này! Anh còn chưa tháo găng tay ra đâu đấy!” Đại Bảo trừng mắt nhìn tôi: “Đừng chạm vào đầu tôi!”
Tôi cười vang: “Tôi đã chạm vào thi thể đâu, găng tay còn sạch mà!”
Tôi chui ra khỏi lều, nói với thanh tra Triệu: “Anh Triệu, chúng tôi đã xem rồi, cảm giác của anh rất chính xác. Nếu đây không phải là vụ tự sát thì ắt hẳn là vụ án mạng. Cám ơn anh đã cung cấp một manh mối rất quan trọng cho cơ quan công an, giúp chúng tôi xác định vụ án này.”
“Đó là điều chúng tôi nên làm mà!” Vẻ mặt của thanh tra Triệu ánh lên niềm tự hào, anh nói tiếp: “Nhưng, hy vọng đây không phải án mạng, còn nếu là án mạng thì hy vọng các anh có thể lưu lại đây mấy hôm để phá án. Như thế, chúng tôi mới có cơ hội cảm nhận được niềm vui phá án lần đầu tiên từng trải qua trong đời.”
“Chắc chắn thế rồi!” Tôi đáp. Nói xong tôi quay lại nhìn Lâm Đào đang tựa người trên vách lều, sắc mặt cậu ta tái nhợt.
“Cậu không sao chứ?” Tôi ân cần hỏi han: “Cậu không vào xem các dấu vết lưu lại trên vật chứng sao?”
“Chẳng có dấu vết nào hết!” Vương Phong nói: “Nhân viên kỹ thuật hình sự bên chúng tôi đã xem xét cẩn thận rồi, trước mắt căn cứ vào tình hình đã điều tra thì trong này có một đường hầm, điều đó chứng tỏ thi thể từ đường hầm trộm mộ xâm nhập vào mộ huyệt và quan tài. Do công tác khai quật nên cả khúc đường hầm đó không còn tồn tại nữa, và cũng vì thế, chẳng còn dấu vết gì đáng nói cả.”
Lâm Đào vừa giật nảy mình vì câu nói đột ngột của tôi, giờ đã bình tĩnh lại.
Tôi cười cười nói với thanh tra Triệu: “Anh Triệu, vì liên quan đến vấn đề loại trừ khả năng người chết có bị trúng độc hay không, chúng ta buộc phải lấy phần bùn đất bám phía dưới thi thể đã xương hóa và cả thi thể hóa khô, không biết làm vậy có được không?”
Với những thi thể bị trúng độc, cùng với quá trình phân hủy hay phong hóa của thi thể thì một số thành phần độc tố có tính ổn định sẽ trầm lắng xuống nền đất ngay phía dưới thi thể. Bởi vậy, đối với những thi thể bị nghi ngờ trúng độc, đặc biệt là những thi thể đã phân hủy hoặc phong hóa thì buộc phải lấy phần bùn đất phía dưới thi thể để tiến hành hóa nghiệm chất độc, từ đó xác định hoặc loại trừ khả năng trúng độc của nạn nhân.
Thanh tra Triệu gật đầu: “Mộ huyệt này đã bị đào rỗng, trước đó chúng tôi cũng đã xem xét kỹ lưỡng rồi, ngoại trừ cỗ quan tài tương đối hoàn chỉnh này và bộ xương đã bị đè nát một nửa kia thì tất cả những thứ khác đều không còn bao nhiêu giá trị. Đất cát là thứ không đáng tiền, các anh cứ thoải mái lấy đi giám định.”
“Trong đất còn lẫn không ít lông tóc.” Vương Phong đứng bên cạnh vừa trút đất vào túi đựng vật chứng vừa nhận xét.
Tôi nói: “Lấy cả phần lông tóc vào túi, chúng tôi mang về kiểm tra xem có cung cấp thêm được manh mối hữu dụng nào không.”
Trở ra rìa hiện trường khai quật, tôi nhìn quanh quất tứ phía, quan sát một lượt môi trường tại hiện trường, rồi bảo: “Đi thôi! Chúng ta về nhà xác nào!”
Đội trưởng Tiêu bước đến hỏi: “Hả? Giờ này các anh còn đi đâu? Đã mười hai giờ rồi, không định ăn trưa à?”
Vì thành phố Sâm Nguyên nằm ở khu vực giáp ranh với tỉnh khác nên chúng tôi mất hơn ba tiếng đồng hồ ngồi xe ô tô mới đến được đây. Mải làm việc, tôi cũng không nhận ra mặt trời đã lên cao bằng cây sào. Tôi lau mồ hôi trên trán, gật đầu: “Cũng được! Chúng ta tìm quán mì bò nào đó ăn lót dạ, sau đó còn phải tranh thủ thời gian về làm việc.”
“Hôm nay chúng ta sẽ đến quán ăn đặc sản của vùng thưởng thức chút đặc sản nhé!” Đội trưởng Tiêu cười nói.
“Không không không!” Tôi xua tay: “Làm thế thứ nhất là lãng phí thời gian, thứ hai là lãng phí tiền thuế của nhân dân.”
“Tôi bỏ tiền túi ra mời mà!” Đội trưởng Tiêu nói: “Tôi còn mời thêm một vài vị khách cùng ngành nữa, không chừng các anh quen nhau đấy, vì thế các anh nể mặt tôi đi ăn nhé!”
Người mà đội trưởng Tiêu muốn mời đi ăn là hai bác sĩ pháp y thuộc Phòng Giám định Tư pháp Hán Minh ở thành phố Long Phiên.
Căn cứ vào biểu quyết của đa số, bắt đầu từ năm 2005, các tổ chức giám định tư pháp xã hội học mọc lên như nấm. Phạm vi quản lý của các tổ chức này là một vài giám định liên quan đến tố tụng dân sự, bao gồm cả giám định pháp y, giám định kiểm nghiệm dấu vết, giám định kiểm nghiệm giấy tờ… vì liên quan đến tố tụng dân sự nên những cơ quan giám định tư pháp xã hội này sẽ thu phí của người yêu cầu giám định, có tích lũy tiền vốn ban đầu sẽ thu hút được nhiều nhân viên kỹ thuật hình sự đã nghỉ hưu gia nhập tổ chức. Sau khi nghỉ hưu, những cựu nhân viên giám định đi làm thuê cho các cơ sở giám định tư pháp để kiếm thêm chút tiền hoặc ít nhất là để mình không bị hụt hẫng sau khi nghỉ hưu. Bởi vậy, các phòng tư pháp này đúng là phúc âm của các cán bộ kỹ thuật hình sự.
Mấy hôm trước, em trai của đội trưởng Tiêu bị một chiếc xe sang đâm ngã, người lái xe khi đó, đang trong tình trạng say rượu, em trai của đội trưởng Tiêu bị thương ở đầu. Theo đúng trình tự thì em trai của đội trưởng Tiêu cần được các cơ sở giám định tư pháp xã hội tiến hành giám định và đánh giá mức độ thương tật, giấy giám định phân loại thương tật chính là căn cứ quan trọng giúp tòa án phán quyết số tiền bồi thường.
Vì thành phố Sâm Nguyên không có cơ quan giám định tư pháp xã hội, nên bên cảnh sát giao thông đã ủy thác cho cơ quan giám định tư pháp lớn nhất của tỉnh là Phòng Giám định pháp y Hán Minh tiến hành giám định. Một trong hai bác sĩ pháp y mà Phòng Giám định pháp y Hán Minh cử đi giám định thương tật là Tề Thăng, bác sĩ pháp y đã về hưu trước đây, từng công tác tại Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên, ông vừa là tiền bối, vừa là lãnh đạo cũ của đội trưởng Tiêu. Bởi vậy, đội trưởng Tiêu nhất định muốn mời họ đi ăn một bữa.
Trước đây, khi tôi đến thành phố Long Phiên thực tập, bác sĩ Tề còn chưa nghỉ hưu. Bởi vậy, nhìn thấy vị tiền bối nhiều năm chưa gặp, tôi vô cùng vui sướng.
Bác sĩ Tề thấy chúng tôi cũng rất hứng khởi, ông uống vài chén rượu trắng với chúng tôi để mừng ngày gặp lại. Bác sĩ Tề chỉ vào cậu trợ lý đứng bên cạnh và nói: “Cậu ta tên là Bộ Binh, học trò của tôi, năm ngoái ứng tuyển vào đơn vị tôi làm việc, hiện là nghiên cứu sinh của Học viện Pháp y thuộc Viện Hoàn Nam.”
Cậu thanh niên tên là Bộ Binh có dáng người thâm thấp, gầy gầy, nom sạch sẽ trắng trẻo, trên sống mũi còn gá cặp kính gọng vàng.
“Ái chà! Còn có người họ Bộ sao? Tôi họ Pháo này, tên đầy đủ là Pháo Binh. Rất hân hạnh được gặp anh!” Đại Bảo cười lớn, rồi nói: “Có điều nghiên cứu sinh trường chúng ta mà lại đi giám định ở cơ quan giám định tư pháp xã hội sao? Khác gì lấy dao mổ bò đi thái rau nhỉ! Lãng phí tài năng quá!”
“Sao cậu nói vậy?” Tôi trừng mắt nhìn Đại Bảo: “Ngành nào cũng là ngành cốt cán hàng đầu cả, bác sĩ pháp y làm việc ở phòng giám định tư pháp cũng quan trọng lắm đấy!”
“Anh ấy nói đúng mà!” Bộ Binh điềm nhiên nói: “Tôi cũng cảm thấy làm bác sĩ pháp y ở phòng giám định tư pháp đúng là phí hoài tuổi xuân. Làm bác sĩ pháp y trong ngành cảnh sát giống như các anh thú vị hơn nhiều.”
Tôi tinh ý nhận thấy Bộ Binh có vẻ không vui nên vội vàng xoa dịu: “Không hẳn thế đâu! Ít nhất các cậu nhiều tiền hơn chúng tôi.”
“Tiền phỏng có ích gì?” Bộ Binh gắp một cọng rau, rồi nói: “Tiền quan trọng hơn lý tưởng được không?”
“Thế sao cậu không thi làm công chức nhà nước?” Tôi hỏi.
Bộ Binh mỉm cười, lắc đầu không đáp.
Tôi cảm thấy câu hỏi của mình hơi thất thố, mỗi người đều có vấn đề riêng khó nói, thế là tôi vội vàng chuyển chủ đề. Tôi quay sang nói với bác sĩ Tề: “Thầy Tề, nhóm em đến đây để hỗ trợ đội khảo cổ giải quyết một vụ án, đến giờ nhóm em vẫn chưa tiến hành khám nghiệm tử thi. Em mô tả lại tình hình trước đó, rồi thầy nói quan điểm của thầy hướng dẫn chúng em đi đúng đường, được không?”
Bác sĩ Tề gật đầu, cao hứng nói: “Được thôi! Mấy năm không chạm tay vào án mạng, tôi cũng thấy hơi ngứa nghề rồi đấy!”
Thế là tôi tường thuật lại từ đầu chí cuối tình hình công tác điều tra giai đoạn đầu và cả những phát hiện tìm thấy tại hiện trường, cuối cùng tôi nói: “Em cảm thấy vụ án này rất khó nhằn. Thi thể đã hoàn toàn khô hóa, nguyên nhân tử vong, thời gian tử vong, tính chất vụ án, việc tìm kiếm lai lịch người chết, công tác điều tra loại trừ nguyên nhân kết quả và cả việc phục dựng chân dung hung thủ đều là cả vấn đề. Tâm trạng em hiện giờ, vừa lo lắng vừa bất an, không biết nên bắt đầu xử lý từ đâu.”
Bác sĩ Tề hắng giọng khá lớn, rồi vuốt hàm râu, lim dim mắt nói: “Cậu kể nhiều quá làm đầu tôi cũng loạn cả lên. Xem ra lâu không dùng đến nên não han gỉ hết rồi. Tôi không chỉ điểm được gì cho cậu đâu, nhưng tôi cảm thấy liệu các cậu có nên suy đến vấn đề này không: Vì sao người chết lại trong tình trạng lõa thể toàn thân?”
Bóng Ác Quỷ Dưới Mộ CổPhần 3
Ngồi trên xe trở về nhà xác, lời của bác sĩ Tề cứ vảng vất trong đầu tôi. Đúng thế, hiện trường điều tra tại mộ cổ khiến tư duy của tôi định hình thiên kiến, thiên kiến đó chi phối tôi, làm tôi không để ý đến hiện tượng khác thường rất rõ ràng này. Vì niên đại cách đây đã quá lâu nên đa số quần áo của các thi thể trong mộ cổ đều bị mục nát phong hóa, rồi tan biến hoàn toàn. Nhưng, cỗ tử thi hẳn chưa tử vong bao lâu này phải có quần áo trên người mới đúng chứ? Vì sao cô ta lại lõa thể nhỉ?
Trong nhà xác, một cỗ xác khô được đặt trên bàn giải phẫu.
Cỗ xác khô đó nom như thể đang mặc bộ quần áo kẻ ca rô, khắp người vằn vệt những đường kẻ giao nhau rất mảnh nhưng đều tăm tắp và có quy luật. Chúng tôi biết đây là hiện tượng 'cơ thể người dệt vải'. Khi thi thể bị mất nước một cách quá nhanh, các tổ chức mềm liền co rút lại do mất nước, đặc biệt khi phần da của thi thể trở nên rất mỏng thì các mô cơ cũng theo đó mà mỏng đi, từ đó khiến bề mặt da có ngoại quan giống như mảnh vải dệt.
Lần đầu tiên Lâm Đào nhìn thấy hiện tượng 'cơ thể người dệt vải' nên cậu ta tò mò đeo găng tay vào và sờ bề mặt da: “Thú vị thật! Tôi thấy lúc mới đến chúng ta không chú ý đến chi tiết thi thể này lõa thể, biểu bì giống tấm vải dệt và con ngươi đục lờ như cá chết là cũng có nguyên do của nó đấy. Tấm da này nom chẳng khác nào bộ quần áo làm bằng vải thô khoác lên cơ thể người chết.”
Tôi không nói gì, bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi. Xác khô là hiện tượng thi thể rất có lợi cho công tác pháp y. Nó không bốc mùi hôi thối giống như khi thi thể trương phình, cũng không khó tìm chứng cứ giống như khi thi thể xương hóa. Những thi thể hóa khô cố định lại toàn bộ chứng cứ và manh mối do cơ thể bị phong hóa tự nhiên.
Ngoại trừ chiếc nhẫn đồng và mười ngón tay rất dài sơn từng chấm đỏ thẫm trên nền trắng ra thì toàn thân người chết gần như không còn bất kỳ vật tùy thân nào khác. Trên thi thể không có vết thương nào rõ rệt.
Chúng tôi mở khoang bụng, hộp sọ và phần lưng của tử thi theo đúng trình tự giải phẫu. Nội tạng của tạng của tử thi đã quắt lại vì mất nước, chúng tự tiêu và chỉ để lại lớp màng bọc. Kiểm tra xong cỗ xác, chúng tôi không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào dẫn đến tử vong, thế là ánh mắt mọi người liền tập trung vào khoang mũi họng và phần cổ của nạn nhân.
Sự co rút khiến các cơ trở nên khá mỏng, nhưng vẫn không thể che đậy được màu sắc vết máu thấm vào. Chúng tôi tìm thấy mấy vệt xuất huyết nhỏ ở trên cơ cổ của thi thể. Tôi vội vàng tách xương móng và xương sụn giáp trạng của tử thi ra, quả nhiên xương móng phía phải sụn giáp bị gãy.
“Xương móng phía phải sụn giáp bị gãy, phù hợp với những hung thủ thuận tay phải, hắn dùng ngón cái bên phải siết cổ nạn nhân và hình thành nên vết gãy này.” Tôi nói: “Ta đã phân tích được phương thức sát thương rồi, nên cũng có thể giải thích được nguyên nhân tử vong.”
“Đúng vậy!” Đại Bảo lấy toàn bộ tổ chức não đã hóa lỏng trong hộp sọ của nạn nhân ra, tách lớp màng cứng ở đáy sọ, rồi nói: “Phần đá xương thái dương xuất huyết, tồn tại triệu chứng ngạt thở.”
“Ý các anh là nạn nhân bị bóp cổ dẫn đến ngạt thở cơ học, rồi tử vong sao?” Lâm Đào hỏi.
Tôi gật đầu: “Khi nãy khi rút móng tay của thi thể ra, tôi thấy lòng móng tay của cô ta có màu đen, chứ không có màu vàng xám giống như các thi thể bị khô hóa. Đây cũng là một trong những dấu hiệu cho thấy nạn nhân bị ngạt thở, căn cứ của chúng ta rất đầy đủ rồi!”
“Anh rút móng tay nạn nhân ra làm gì?” Trần Thi Vũ kinh ngạc thốt lên: “Bệnh hoạn quá mức!”
Tôi sầm mặt hỏi: “Sao cô lại bảo tôi bệnh hoạn? Đây là công việc theo quy trình thông thường mà!”
“À… thì bởi…” Trần Thi Vũ lúng túng: “Tưởng tượng thôi đã thấy ớn rồi!”
“Xem ra mỗi con người đều có yếu điểm, ngay cả Lông Vũ bất khả chiến bại của chúng ta cũng vậy.” Hàn Lượng tựa cửa hành lang phòng giải phẫu nói vọng vào.
“Đã xác định được nguyên nhân tử vong và phương thức sát thương.” Tôi nói: “Nhưng, làm cách nào để phán đoán được thời gian tử vong nhỉ? Chắc các cậu cũng hiếm khi thấy xác chết hóa khô phải không? Căn cứ vào mức độ phong hóa của xác chết để phán đoán thời gian tử vong thì không mấy chính xác.”
“Tôi cảm thấy bác sĩ pháp y chúng ta có thể phán đoán bao nhiêu thì phán đoán bấy nhiêu thôi!” Vương Phong đứng cạnh nói: “Chí ít chúng ta có thể xác định nguyên nhân tử vong của cô ta, khẳng định không phải cô ta uống thuốc độc tự sát hoặc những lý do tương tự. Đây rõ ràng là một vụ án mạng, hơn nữa hung thủ giết người xong đã di chuyển xác đến đây.”
“Xem ra nắm đất mà các anh lấy phía dưới thi thể và mang về phòng thí nghiệm xét nghiệm chẳng có tác dụng gì nhỉ?” Lâm Đào nói.
Tôi ngẩng phắt đầu, kêu lên: “Ừ nhỉ! Cậu không nói là tôi quên bẵng đám đất đó đấy! Sao không có tác dụng chứ? Đám đất đó giờ đang ở đâu rồi? Ở đâu vậy hả?”
Hàn Lượng bước hẳn vào phòng giải phẫu nói: “Ô! Tôi để ở ngoài xe và vừa mang nó vào trong này.”
“Đại Bảo, cậu kiểm tra phần lưng và chân tay của người chết xem có vết thương nào không. Bác sĩ Vương, anh lấy răng và liên hợp xương mu của người chết để phán đoán lai lịch.” Tôi vừa phân công công việc cho từng người vừa mở túi vật chứng đựng đầy đất ra, nhìn kỹ vật ở bên trong.
Hàn Lượng ngồi xổm xuống cạnh tôi hỏi: “Toàn bùn đất thôi, có gì đáng xem đâu? Chẳng lẽ bùn đất thời nhà Hán đáng tiền lắm sao?”
Tôi cười hì hì, nhúp mấy lọn tóc lẫn trong đám đất ra và nói: “Cậu đừng xem thường đám đất này, vì trong này chứa vật vô cùng quan trọng đấy!”
“Tóc ư? Tóc thì thế nào?” Hàn Lượng hỏi.
Tôi đáp: “Tóc là loại protein sừng không dễ phân hủy, đương nhiên không thể có chuyện tóc của người từ thời nhà Hán có thể duy trì được độ dai chắc như thế này. Bởi vậy, chỗ tóc này có thể là của người chết mà chúng ta vừa tìm thấy. Cậu xem này, chúng ta có thể căn cứ vào tóc của người chết để suy đoán màu tóc và kiểu tóc, từ đó tìm ra lai lịch chủ nhân của nó. Các mô mềm đã bị khô hóa nên việc xét nghiệm ADN tương đối khó khăn, nhưng ở chân tóc có nang lông, lấy nang lông đi xét nghiệm ADN lại rất dễ dàng, mà ADN cũng có tác dụng giúp chúng ta tìm thấy lai lịch của nạn nhân.”
Hàn Lượng gật đầu ra vẻ đã hiểu.
“Có điều…” Tôi phủi phần đất dính trên găng tay, nhúp ra một lọn tóc, nói tiếp: “Cậu không cảm thấy tóc của người này hơi kỳ quái ư? Sao chúng không rụng riêng rẽ thành từng sợi mà cứ dính thành từng lọn từng lọn vậy nhỉ?”
“Đây là phần tóc rụng tự nhiên vì cơ thể bị khô hóa phải không?” Hàn Lượng hỏi.
Tôi gật đầu.
Hàn Lượng nói tiếp: “Tôi cảm thấy sở dĩ tóc dính lại thành từng lọn thế này là vì nạn nhân từng đi nối tóc.”
Nói xong, cậu ta đeo găng tay, chầm chậm rẽ một lóc tóc ra, quả nhiên ở chính giữa lọn tóc có một sợi dây thun rất mảnh, cậu ta gỡ sợi dây thun ra.
“Ngay cả chuyện này mà cậu cũng biết sao?” Tôi kinh ngạc cầm sợi dây thun rất mảnh từ tay Hàn Lượng.
“Phần lưng và khớp chân tay của thi thể đều không có bất kỳ vết thương nào.” Đại Bảo nói: “Tôi cũng không cần nấu liên hợp xương mu, vừa tách các mô mềm đã lập tức tuột khỏi xương luôn. Chúng nhũn đến mức đụng vào đã tan!”
“Các cậu đoán xem người chết tầm bao nhiêu tuổi?” Tôi nói trong khi mắt vẫn đang nhìn sợi dây thun và không ngoảnh đầu lại.
Đại Bảo đáp: “Ừm! Tôi đoán chừng ngoài hai mươi tuổi, các mẩu xương hóa vẫn còn mà!”
“Thật đáng tiếc! Một cô gái đang độ tuổi thanh xuân phơi phới mà lại phải sớm nằm xuống lòng đất lạnh.” Tôi bùi ngùi.
“Không rõ cô ta chết được bao nhiêu năm rồi.” Vương Phong nói: “Nếu cô ta chết năm ngoài hai mươi tuổi, nhưng đã chết cách đây hai mươi năm thì nói không chừng nếu sống đến giờ, cô ta cũng trở thành phụ nữ trung niên rồi.”
“Chắc chưa đến hai mươi năm đâu, nhưng cụ thể là từ bao giờ thì không thể xác định được. Chúng tôi chỉ biết cô ta tử vong khi ngoài hai mươi tuổi, nếu không thể phán đoán đại khái thời gian tử vong thì cũng không thể tính ra cô ta sinh năm bao nhiêu, như vậy vẫn không thể cung cấp manh mối hữu ích cho công tác tìm kiếm lai lịch nạn nhân được.” Đại Bảo nói.
Tôi gật đầu: “Nạn nhân từng nối tóc, làm móng. Đây là phương hướng điều tra lai lịch rất tốt, đáng tiếc là không thể phán đoán được năm sinh của nạn nhân, như thế cảnh sát điều tra khó lòng tìm ra lai lịch chính xác của nạn nhân.”
“Thế có điều tra từ chiếc nhẫn này không?” Hàn Lượng đeo găng tay, vừa xoay tròn chiếc nhẫn đồng mà cậu ta lấy ra từ ngón tay của thi thể vừa hỏi.
“Ý cậu là gì?” Mắt tôi vụt sáng.
Hàn Lượng cười: “Anh xem này, chiếc nhẫn này trông rất rởm, vừa nhìn là biết hàng chợ. Đây chính là loại nhẫn to bản mà các cô bé có tính cách nổi loạn thường thích đeo. Có điều tạo hình của chiếc nhẫn này nhìn quen lắm!”
“Avatar!” Trần Thi Vũ và Lâm Đào cùng đồng thanh kêu to.
Lâm Đào đỏ ửng hai má, trong khi Trần Thi Vũ lại nhìn sang Hàn Lượng khen: “Anh siêu thật đấy!”
“Bộ phim đó ra rạp vào thời gian nào ấy nhỉ?” Tôi vội hỏi.
“Ra rạp chiếu phim quốc gia vào tháng 1 năm 2010.” Cậu 'bách khoa toàn thư' Hàn Lượng lại trả lời: “Chắc cách đây hơn hai năm rồi!”
“Chắc cũng tầm đó!” Tôi nói: “Thông thường sau khi phim ra rạp thì trong vòng vài tháng sẽ liên tiếp có những sản phẩm ăn theo chủ đề đó. Khoảng thời gian này cũng là lúc tạo hình nhân vật chính của bộ phim được bán chạy nhất. Tôi thấy quá trình khô đi của thi thể đã ở mức tương đối, chí ít cũng phải trên năm rưỡi rồi. Như vậy, về mặt thời gian là hoàn toàn khớp nhau.”
“Ý anh là nạn nhân đích xác tử vong vào năm 2010 sao?” Đại Bảo hỏi.
Tôi gật đầu đáp: “Nhưng, cụ thể là mùa nào thì chịu, vì nạn nhân không mặc quần áo nên chúng ta cũng không thể phán đoán chính xác được. May mà chúng ta đã đại khái đoán được thời gian tử vong, đồng nghĩa với việc đã mang đến cho các cảnh sát điều tra một tia sáng quan trọng. Hàn Lượng, lần nay cậu lập được công to rồi đấy!”
* * *
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào văn phòng của tổ chuyên án mà tâm trạng phấp phỏng như vậy. Tuy lần công tác này có nhiều phát hiện nhưng đồng thời cũng tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn.
Tôi thấp thỏm ngồi xuống góc bàn họp, nói: “Trưởng phòng Tiền, qua việc giám định hiện trường và khám nghiệm tử thi, chúng tôi cũng có một vài phát hiện, nhưng công tác tiếp theo vẫn cần dựa vào phía cảnh sát điều tra xử lý mới được.”
“Không sao! Anh cứ nói đi!” Trưởng phòng Tiền Lập Nghiệp nhìn thấu nỗi lòng bất an của tôi nên nhẹ nhàng trấn an.
Tôi gật đầu, sắp xếp lại luồng tư duy, rồi nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm khám nghiệm tử thi của chúng tôi thì có thể khẳng định hung thủ là kẻ thuận tay phải, hắn bóp cổ nạn nhân khiến nạn nhân bị ngạt thở cơ học dẫn đến tử vong, thời gian tử vong là khoảng năm 2010, nhưng chưa thể xác định thời gian chính xác.”
“Khoảng thời gian dài cả một năm như thế, đúng là khó cho công tác điều tra loại trừ đấy!” Trưởng phòng Tiền nói.
Tôi tiếp tục trình bày: “Nạn nhân trong tình trạng lõa thể, trên tay đeo chiếc nhẫn bằng đồng. Từ đó, cho thấy nạn nhân không phải người có tiền. Bởi vậy, vụ án này không giống vụ giết người cướp của.”
“Toàn thân lõa thể ư?” Trưởng phòng Tiền cau mày hỏi: “Ý anh đây là vụ cưỡng bức giết người sao?”
“Cũng không giống!” Tôi lắc đầu: “Thứ nhất, phần lưng và chân tay nạn nhân không có các vết thương do trói buộc hoặc đè ép, chỉ duy phần cổ có vết bóp siết. Bởi vậy, tôi cảm thấy hung thủ đột nhiên lao đến bóp cổ nạn nhân khiến nạn nhân tử vong, động tác phạm tội vô cùng đơn giản, không giống hành động của một kẻ đang có âm mưu xâm hại tình dục. Thứ hai, nếu đây là vụ cưỡng hiếp giết người, rồi vứt xác ở một địa điểm khác, thì hung thủ cũng không cần thiết phải lột sạch sành sanh mọi thứ trên người nạn nhân, bao gồm cả tất chân nữa chứ. Thứ ba, thi thể nạn nhân trong tình trạng khô hóa, nếu có vết thương thì chắc chắn các vết ngoại thương sẽ được lưu lại một cách toàn diện, nhưng bộ phận sinh dục của nạn nhân lại không hề có vết thương nào. Chính vì vậy, chúng ta không thể phán đoán tính chất của vụ án thông qua việc nạn nhân có mặc quần áo hay không.”
“Thế vì sao cô ta lại lõa thể?” Đội trưởng Tiêu hỏi: “Quần áo của cô ta đâu?”
Tôi lắc đầu: “Chuyện đó tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Mọi người trầm tư suy nghĩ một lát, trưởng phòng Tiền nói: “Trưởng khoa Tần cứ nói tiếp đi!”
Tôi gật đầu tiếp tục trình bày: “Nạn nhân có đặc trưng nhận lai lịch khá rõ rệt, tôi nghĩ việc xác định ra lai lịch của cô ta chắc sẽ không mấy khó khăn. Thứ nhất, nạn nhân chừng ngoài hai mươi tuổi, cao 1m6, thi thể có thể hóa khô chứng tỏ lớp mỡ dưới da không dày. Bởi vậy, tôi đoán nạn nhân có thể trạng hơi gầy. Thứ hai, trên ngón tay nạn nhân đeo chiếc nhẫn Nasreddin khá đặc trưng. Thứ ba, nạn nhân từng nối tóc và làm móng, tôi đã chụp ảnh lại rồi, các anh có thể căn cứ vào đặc trưng của sợi dây thun và hình làm đẹp móng tay để điều tra loại trừ những cô gái mất tích năm 2010 có những đặc điểm vừa nêu là có thể tìm thấy bố mẹ người thân của cô ta, rồi tiến hành so sánh ADN.”
“Bất kể thế nào cũng phải tìm ra lai lịch của nạn nhân trư?