← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 9 Chết Không Nhắm Mắt-Phần 1

Những hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim kinh dị giờ hiển hiện ngay trước mắt chúng tôi. Lật mí mắt của nạn nhân ra chỉ thấy một hố mắt đen ngòm, không thấy kết mạc màu trắng.

* * *

Rất nhiều người ngưỡng mộ cán bộ công nhân viên chức được nghỉ phép năm, nhưng điều đó lại rất ít xảy ra với những cán bộ làm công tác trong ngành công an. Trước đây, cảnh sát dân sự gần như không biết họ được quyền nghỉ phép năm căn cứ theo thâm niên công tác. Những năm gần đây, hệ thống công nhân viên chức, đặc biệt là đội ngũ công an, cảnh sát thường xuyên xảy ra các trường hợp tử vong do làm việc quá sức. Tuy lãnh đạo không trực tiếp cảm nhận được nỗi thống khổ khi nhìn xác đồng chí của mình sờ sờ trước mặt như khi các bác sĩ pháp y hành nghề, nhưng lãnh đạo vẫn có thể hiểu được tính quan trọng của việc đảm bảo thời gian nghỉ phép năm cho cảnh sát dân sự. Vậy mà dù cấp trên đã năm lần bảy lượt hết ra lệnh lại khuyến cáo, nhưng lãnh đạo cấp cơ sở vẫn không thể giải quyết mâu thuẫn cực đoan người ít việc nhiều. Bởi thế, họ thường từ chối đơn xin nghỉ phép năm của cảnh sát dân sự với lý do 'Dạo này nhiều việc quá, hay cậu lùi phép năm lại một thời gian nữa rồi nghỉ nhé?' Đương nhiên, đa số trường hợp, cảnh sát dân sự tự ý thức được mình không thể rời bỏ vị trí công tác, càng không thể dồn thêm gánh nặng lên vai đồng đội nên họ chủ động từ bỏ nghỉ phép.

Đại Bảo xin phép nghỉ ba ngày để chuẩn bị đi chụp ảnh cưới. Tuy một năm có năm ngày phép, nhưng Đại Bảo chỉ xin nghỉ ba ngày, ấy vậy cậu ta còn dành ra nửa ngày để áy náy và dằn vặt lương tâm khi giao lại công việc cho chúng tôi.

“Đây là tài liệu giám định thương tật của thành phố Thanh Hương. Nhân viên giám định là tôi và trưởng khoa Tiêu.” Đại Bảo đưa cho tôi một tập tài liệu, rồi trình bày: “Đối tượng cần giám định thương tật là một cậu bé bị rạn xương sọ. Căn cứ vào bảng tiêu chuẩn, Phòng Pháp y thành phố Thanh Hương đánh giá đây là thương tích nhẹ. Nhưng, trong quá trình bị bệnh, bố mẹ cậu bé phát hiện cậu bé bị co giật hai lần, nên cho rằng con mình bị động kinh do tổn thương não, lẽ ra bác sĩ phải đánh giá cậu bé bị thương nặng mới đúng. Vì thế, họ gõ cửa khắp các cơ quan có thẩm quyền tố cáo bác sĩ pháp y thành phố Thanh Hương. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng điều tra đi điều tra lại mấy lần liền. Liên tục bị cấp trên điều tra một cách vô duyên vô cớ khiến các bác sĩ pháp y địa phương cảm thấy rất oan ức và bất lực, họ mong chúng ta vào cuộc giúp họ thẩm định lại kết quả giám định.”

“Động kinh do chấn thương não sao?” Tôi hỏi: “Có cơ sở bệnh lý không?”

“Không có!” Đại Bảo nói: “Tổ chức não không hề bị tổn thương.”

“Còn các triệu chứng thực thể chủ quan hay khách quan thì sao?” Tôi hỏi.

Đại Bảo nói: “Ngoại trừ gia đình bệnh nhân ra thì không ai phản ánh bệnh nhân có triệu chứng động kinh, máy đo não đồ theo dõi suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ nhưng không thấy hiện tượng gì bất thường.”

“Thế chẳng phải cố tình khai thương tích không đúng sự thật sao? Trường hợp này còn cần chúng ta đi giám định sao?” Tôi hỏi.

Đại Bảo lắc đầu không nói.

Rất nhiều đương sự xảy ra tranh chấp đều sợ bác sĩ pháp y mắc lừa vết thương ngụy tạo của đối phương. Ngụy tạo thương tích và tạo ra thương tích là hai hành vi khác nhau. Tạo ra thương tích là hành vi chỉ đương sự tự mình tạo ra thương tích cho bản thân để vu oan đối phương. Còn ngụy tạo thương tích là hành vi chỉ đương sự không có thương tích nhưng cố tình ngụy trang thành có thương tích. Thực ra bác sĩ pháp y muốn xác định thương tích của bệnh nhân trước hết phải căn cứ vào cơ sở bệnh lý, sau đó phân tích mối liên quan giữa cơ sở bệnh lý và các triệu chứng thực thể chủ quan cũng như triệu chứng thực thể khách quan, cuối cùng căn cứ vào các triệu chứng thực thể đó để ra kết luận giám định.

“À, ở khoa tai mũi họng của bệnh viện tỉnh, ngoài lão Tôn ra, anh còn quen lão nào khác nữa không?” Đại Bảo hỏi.

Tôi vừa xem tập tài liệu mà Đại Bảo đưa cho vừa đáp: “Có chứ! Còn quen Sa Tăng.”

“Anh luyên thuyên gì thế?” Đại Bảo không hiểu câu nói đùa của tôi, cậu ta nhăn mày: “Ở đó có một vụ cần chuyên gia đến hội chẩn.”

“Thế thì cậu bảo anh Tôn giới thiệu cho vài chuyên gia đi!” Tôi nói.

Đại Bảo lắc đầu: “Nếu tôi liên lạc được với lão ấy thì việc gì phải hỏi anh. Chẳng hiểu lão Tôn biến đi đâu rồi.”

Tôi mủm mỉm: “Chắc bị yêu quái bắt đi rồi.”

“Anh nghiêm túc cho tôi nhờ.” Đại Bảo càu nhàu: “Đang nói chuyện quan trọng đấy!”

Tôi 'à há!' một tiếng, rồi nói: “Chuyện đó cậu đừng quan tâm nữa, cứ giao cho tôi đi, Bát Giới! Tôi sẽ đi tìm Phật Tổ Như Lai.”

Trần Thi Vũ phì cười, bắn cả nước bọt vào màn hình máy tính, cô vội vàng tìm khăn giấy lau sạch, nói: “Các anh thật đáng ghét!”

* * *

Ba ngày Đại Bảo nghỉ không hề yên ổn chút nào. Chúng tôi nhận được một đống giám định lần hai, lần ba, lại còn tổ chức hai lần chuyên gia hội chẩn. Bác sĩ pháp y chẳng khác nào bác sĩ đa khoa, bắt buộc phải nắm vững kiến thức cơ sở chuyên ngành của bất kỳ khoa nào, nhưng rất khó có một bác sĩ tinh thông chuyên ngành y học lâm sàng. Bởi vậy, hễ gặp ca giám định thương tật khó nhằn, cách phổ thông nhất mà các bác sĩ pháp y thường sử dụng là tổ chức các chuyên gia thuộc các chuyên ngành có liên quan trong bệnh viện tiến hành hội chẩn. Như vậy, các bác sĩ có thể thông qua cuộc hội chẩn học thêm được nhiều kiến thức chuyên ngành của các khoa khác nhau, không những vậy còn có thể bảo đảm tính khách quan và chính xác cho các kết luận giám định.

Ngoài công việc giám định thương tật, chúng tôi còn phải nhận xử lý các vụ 'án mạng'.

Sáng sớm hôm đó, người ta phát hiện một cỗ thi thể tại bãi cát công trường xây dựng X thuộc thành phố Long Phiên. Thi thể bị vùi giữa đống cát. Vì đây là vụ án vùi thây nên Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên đã mời chúng tôi đến giám định. Chúng tôi vội vàng tới hiện trường để xử lý.

Lân Đào là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của hiện trường. Chúng tôi kiểm tra bãi cát thật cẩn thận, ngoại trừ dấu chân của hai công nhân vận chuyển cát và dấu chân của bản thân nạn nhân ra thì không phát hiện thấy dấu chân của kẻ thứ tư bước chân vào hiện trường. Nhưng, khi hai công nhân nọ bị cảnh sát hình sự dẫn về đồn với tư cách nghi phạm, họ kêu trời gọi đất rằng mình oan uổng.

Sau đó, bác sĩ pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi và phát hiện trong thực quản và khí quản của nạn nhân toàn là cát. Từ đó, có thể khẳng định nạn nhân bị chôn sống trong đống cát. Vậy thì kẻ nào đã lựa chọn phương thức dã man này để giết người? Kẻ nào đã sử dụng phương pháp vô cùng khó thao tác này để hạ sát một người đàn ông cao to lực lưỡng, trai tráng khỏe mạnh dường này?

May mà tổ điều tra qua camera đã lần ra manh mối. Để đề phòng kẻ trộm xâm nhập nên công trường đã lắp một máy camera giám sát ở ngay cổng lớn, mà góc quay của ống kính camera lại vừa vặn chiếu vào vị trí đống cát, chân tướng vụ án đột nhiên trở nên sáng tỏ. Thì ra, sau khi uống rượu say, nạn nhân lang thang bước vào công trường, rồi tiểu tiện ngay cạnh đống cát. Anh ta không hề để ý lúc đó, có chiếc xe tải đang đổ cát, người lái xe cũng ngàn vạn lần không thể ngờ nổi phía đuôi xe lại có người đang đứng. Thế là một xe cát ầm ầm trút xuống chôn sống nạn nhân trong đống cát.

“Nếu không có camera quay lại thì tôi không thể nào tưởng tượng ra được kết quả này.” Lâm Đào xem đi xem lại đoạn hình ảnh được quay bằng camera, rồi nói.

Tôi gật đầu tán đồng: “Trên đời này không gì là không thể. Chuyện này nhắc nhở chúng ta từ nay về sau phải mở rộng tư duy phân tích các vụ án hơn nữa, nếu không chẳng phải sẽ xử oan hai công nhân chở cát kia sao?”

* * *

Khoa chúng tôi gồm toàn những người mê bóng đá thứ thiệt. Bởi vậy, đêm hôm diễn ra trận khai mạc giải bóng đá Euro vào thứ sáu, chúng tôi đương nhiên không thể bỏ qua. Sau khi hứa sẽ đưa Linh Đan đi mua sắm đồ sơ sinh cho em bé sắp chào đời vào sáng thứ bảy, tôi dễ dàng được vợ 'cho phép' đi chơi tối. Mấy thành viên tổ giám định và khám nghiệm chúng tôi gọi thêm Trần Thi Vũ đến, rồi cả nhóm ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, vừa uống bia vừa ăn tôm và vừa ngồi khen chê các cầu thủ bóng đá trong ti vi.

“Ô, hôm nay là ngày mùng 9 tháng 6, Đại Bảo đi chụp ảnh cưới vào hôm nay phải không nhỉ?” Lâm Đào chợt hỏi.

“Ừm!” Tôi trả lời, rồi tỏ vẻ từng trải bảo: “Thế nên cậu ta mới không tham gia tụ tập với chúng ta được. Cậu ta phải dậy sớm và bị hành xác suốt ngày hôm nay cho xem.”

“Đúng là đồ gà mờ, sao lại chọn ngày hôm nay đi chụp ảnh cưới cơ chứ? Lại còn ngay mùng 9 tháng 6 nữa chứ!” Vẻ mặt Hàn Lượng nhìn rất thiếu đứng đắn.

“Anh nói vậy là ý gì? Sao không nên chọn ngày hôm nay đi chụp ảnh cưới?” Trần Thi Vũ vừa cầm khăn giấy lau khóe miệng vừa quay sang hỏi Hàn Lượng.

Lâm Đào thấy vậy thả một câu: “Đồ lưu manh!”

Tụ tập đến tận khuya chúng tôi mới ai về nhà nấy, có lẽ người nào về đến nhà cũng lập tức lăn ra ngủ say như chết. Tận sáng hôm sau, tôi mới bừng tỉnh vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tôi vươn vai ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn thì thấy người gọi đến là Đại Bảo.

“Mãi mới đến thứ bảy vĩ đại, cậu ta không chuyên tâm chụp ảnh cưới cho tốt đi còn gọi điện thoại cho mình làm gì chẳng biết.” Tôi vừa càm ràm vừa nhấn nút nghe.

“Thôi xong rồi! Vợ tôi chạy rồi, cô ấy không muốn cưới tôi nữa rồi!” Tôi nghe thấy tiếng Đại Bảo méo đi như sắp khóc.

Tôi không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, chưa kịp hỏi tường tận thì thấy thầy gọi điện thoại đến dồn dập như muốn tấn công tôi.

“Cậu đừng cuống, chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện rõ hơn nhé!” Tôi an ủi Đại Bảo qua loa, rồi chuyển sang nghe điện thoại của thầy.

“Trong hồ uyên ương giữa công viên thành phố Long Phiên có một tử thi nữ, nghi rằng đây là vụ án mạng.” Thầy nói địa điểm, thời gian và đối tượng vô cùng ngắn gọn: “Các cậu lập tức lên đường trợ giúp cho cảnh sát địa phương đi!”

Nghe có án mạng, tôi vội vàng mặc quần áo, một mặt an ủi Linh Đan với tất cả sự áy náy vì lại lỡ hẹn với vợ, một mặt nhấn điện thoại gọi Hàn Lượng, Lâm Đào và Trần Thi Vũ.

Lúc đó, tôi quên khuấy tin xấu động trời mà Đại Bảo vừa báo như chưa bao giờ từng nghe.

* * *

Mấy người chúng tôi trong trạng thái lờ đờ thiếu ngủ, suốt dọc đường hú còi cảnh sát ầm ĩ, vội vàng đến công viên thành phố Long Phiên.

Đây là công viên có kết cấu dạng mở, được xây dựng ở khu mới mở sau khi tái kiến thiết thành phố Long Phiên. Công viên này thiết kế theo mô hình ốc đảo, không có tường bao quanh, cảnh sắc rất nên thơ, cư dân có thể tự do lái xe ra vào, cũng có thể đỗ xe và đi dạo quanh khu thắng cảnh. Đương nhiên, mảnh đất vàng này cũng là địa điểm lý tưởng cho các cụ già đi bộ, tập thể dục.

Trung tâm công viên là hồ nhân tạo, diện tích không lớn lắm nhưng cảnh sắc xung quanh rất hữu tình. Hiện trường trung tâm chính là nơi này. Chúng tôi lái thẳng xe đến cạnh hồ, khu vực này đã được căng dây cảnh báo, cảnh sát dân sự đang làm bút lục cho một nhóm người.

Tôi nhảy xuống xe, thấy Đại Bảo đang nghệt mặt ngồi trên ghế đá phía ngoài đường dây cảnh báo.

“Ơ? Sao cậu đến đây?” Tôi kinh ngạc cười hỏi: “Vừa trải qua cú sốc tình cảm đã khôi phục tinh thần tập trung vào công việc nhanh vậy cơ à? Cậu không muốn bị trị thì lúc này, đến hiện trường là đúng sách đấy!”

“Đúng rồi, khi nãy tôi còn bảo hiện trường hay thế này sao không gọi Đại Bảo đến? Anh ấy sao vậy?” Hàn Lượng ngồi xuống cạnh Đại Bảo.

“Cậu hỏi cậu ta ấy!” Tôi chỉ vào Đại Bảo, rồi hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tôi phát hiện thấy một thi thể, sau đó Mộng Hàm bỏ chạy, cô ấy bảo không muốn kết hôn với tôi nữa.” Vẻ mặt Đại Bảo đầy vẻ oan ức.

Vợ sắp cưới của Đại Bảo tên là Triệu Mộng Hàm, cô ấy rất tự hào về cái tên nghe rất 'tây' của mình. Từ khi tên của cô ấy bị chúng tôi phế truất và thay thế bằng biệt hiệu đậm chất quê mùa một cục là 'chị Bảo' thì cô ấy thường xuyên trách móc Đại Bảo rằng Đại Bảo khiến cô ấy bị liên lụy.

“Vòng vo một hồi hóa ra cậu chính là người báo cảnh sát vụ này à?” Tôi nói: “Tôi còn tự hỏi sao bỗng dưng cô ấy lại bỏ chạy.”

“Anh là bác sĩ pháp y, cô ấy biết rồi còn gì, anh phát hiện ra một cỗ xác thì đã làm sao?” Lâm Đào ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này với anh hết sức bình thường mà.”

“Đừng vội! Nghe Đại Bảo kể lại đầu đuôi câu chuyện đã.” Tôi nói.

Đại Bảo nuốt nước bọt nói: “Công ty tổ chức hôn lễ chết tiệt này cứ nhất quyết lôi chúng tôi đi chụp ảnh cưới vào lúc tinh mơ mờ mắt, họ nói chụp ảnh cưới ở thắng cảnh mới sẽ khiến hiệu ứng ảnh trông đẹp hơn.”

“Chị Bảo mới làm hiệu ứng ảnh đẹp hơn được, chứ anh ấy à, chụp kiểu gì cũng thế thôi.” Hàn Lượng tếu táo.

Đại Bảo lườm Hàn Lượng, rồi kể tiếp: “Muốn đến đây chụp thì đến, cũng chẳng sao, nhưng còn bắt chúng tôi đến ven hồ. Tôi sợ nhất nước ở những khu thắng cảnh, vì chúng ta rất hay phát hiện thấy thi thể dưới những hồ nước kiểu này mà. Bởi vậy, hôm nay tôi đã có dự cảm không lành ngay từ đầu.”

“Chẳng ngờ dự cảm của cậu thành sự thật chứ gì?” Tôi hỏi.

Đại Bảo gật đầu, chỉ về phía cậu thanh niên đậm chất nghệ sĩ với mái tóc dài đang làm bút lục ở đằng xa, nói: “Gã chụp ảnh chết tiệt kia cứ nhất quyết bắt tôi quỳ xuống gần hồ nước, lại còn bắt tôi phải vớt nước lên. Ừ thì vớt nước, nhưng mà gã đó cứ bắt tôi vớt đi vớt lại, vớt mãi vớt mãi, cuối cùng tôi vớt được một cánh tay người.”

Đại Bảo ngừng một lát, tôi hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Đại Bảo đảo mắt: “Sau đó, tôi phát hiện thấy một xác chết phù thũng ở dưới nước, lúc ấy Mộng Hàm nói không cần chụp ảnh cưới nữa, mà chúng tôi cũng khỏi cần kết hôn luôn, rồi cô ấy mặc nguyên váy cưới vẫy taxi đi mất.”

“Chắc chắn, cậu còn điều gì giấu tôi!” Tôi nói: “Cô ấy mặc váy cưới còn có thể chạy đi đâu? Sao cậu không chặn cô ấy lại dỗ dành cô ấy vài câu là xong?”

Đại Bảo lại nuốt nước bọt: “Điểm then chốt là tôi còn phải bảo vệ hiện trường, lúc tôi nghe thấy cô ấy nói câu ấy thì cô ấy đã chạy xa rồi.”

“Tôi đã nói mà!” Tôi nói: “Chắc chắn, sự việc không thể đơn giản như cậu vừa kể.”

“Thực ra cũng chẳng có gì.” Đại Bảo nói: “Khi ấy tôi cảm thấy trong nước có vật gì đó nên ra sức vớt lên thì thấy một cánh tay người chết, rồi tôi không nói gì, chụp lấy ống tay áo lôi cả cỗ tử thi lên.”

“Hả? Khi đó, chị Bảo ở ngay cạnh anh à?” Hàn Lượng hỏi.

Đại Bảo lại lườm Hàn Lượng đáp chỏng lỏn: “Chẳng nhớ!”

Mọi người cùng lắc đầu thở dài.

Đại Bảo nói tiếp: “Tôi kéo tử thi lên thì thấy đó là xác chết nữ, rồi tôi nghe xung quanh toàn tiếng hét thất thanh, tôi sợ mọi người làm hỏng hiện trường nên một mặt bảo thợ chụp ảnh và thợ trang điểm đừng có chạy loạn lên, cứ ngồi đợi ở đây chờ cảnh sát đến ghi bút lục. Mặt khác, tôi lo liệu mọi công tác bảo vệ hiện trường.”

“Nếu là tôi thì tôi cũng bỏ chạy. Trong mắt anh, xác chết đó quan trọng hơn vợ. Bởi thế, đừng nói Mộng Hàm, bất kể ai ở vị trí của chị ấy cũng bỏ chạy cả thôi.” Trần Thi Vũ nói.

“Mặc dù, cậu là bác sĩ pháp y, nhưng trong vụ án này, cậu chỉ là một người dân bình thường, phản ứng đầu tiên của cậu đáng lẽ phải là bảo vệ và an ủi vợ sắp cưới của cậu.” Tôi cũng lo lắng thay cho cậu ta: “Người không biết linh hoạt thay đổi vai trò của mình như cậu, sống độc thân suốt đời cũng đáng.”

Đại Bảo ủ rũ cúi đầu: “Tôi biết mình sai rồi!”

“Vậy tiếp theo cậu định làm gì?” Thấy Đại Bảo buồn thiu, tôi cũng không nỡ lòng trách móc, bởi từ chuyện này cho thấy cậu ta yêu nghề đến mức nào.

“Tôi phải nghĩ cách đón vợ về.” Đại Bảo nói.

Trần Thi Vũ sửa lời: “Đón bạn gái cũ chứ!”

Đại Bảo lại ủ rũ cúi đầu.

Tôi huơ tay ra hiệu cho Trần Thi Vũ bớt lời, rồi nói: “Thế này vậy, cậu đừng quan tâm đến vụ án này nữa, cứ an tâm giao cho chúng tôi. Chưa biết chừng đây chỉ là vụ tự sát đơn thuần.”

“Không phải đâu!” Đại Bảo phản bác: “Cổ nạn nhân có vết thương.”

“Chịu cậu luôn!” Tôi dừng lại một lát không biết nói gì mới phải: “Rốt cuộc cậu đến đây để chụp ảnh cưới hay đến đây khám nghiệm tử thi thế hả? Chớ để công việc của cậu chiếm lĩnh cuộc sống của cậu, ok?”

“Lẽ nào công việc của chúng ta không chiếm lĩnh cuộc sống của chúng ta sao?” Lâm Đào ngậm ngùi, khẽ đưa mắt nhìn Trần Thi Vũ: “Những người làm nghề như chúng ta chỉ có thể kết đôi với những đối tượng cùng ngành thôi.”

Tôi nói: “Bất kể thế nào, cậu cứ để vụ án này cho chúng tôi xử lý, cậu mau về dỗ dành chị Bảo đi, tôi hiểu tâm trạng của chị ấy lúc này. Cậu đột ngột lôi một cỗ tử thi đến ngay cạnh chị ấy mà không hề báo trước tiếng nào, sau đó lại không đoái hoài đến cảm xúc của chị ấy, thản nhiên bỏ đi làm việc, kinh ngạc quá độ sẽ dẫn đến thất vọng quá độ, phen này cậu phải bỏ nhiều công sức và tâm ý vào chị ấy hơn mới được.”

“Anh đừng giở giọng phân tích tâm lý tội phạm ra phân tích tâm lý vợ tôi được không hả?” Đại Bảo nói.

“Bạn gái cũ chứ!” Trần Thi Vũ đổ dầu vào lửa.

Lần đầu tiên tôi phát hiện cô gái trẻ kiêu ngạo này ăn nói cũng rất cay nghiệt.

Đại Bảo hạ mi, nói: “Tôi muốn ở lại cùng mọi người xử lý vụ án, tôi nhất định phải tóm cổ tên khốn khiếp nào khiến tình yêu của tôi ra nông nỗi này. Phá án xong, các anh cùng tôi đi dỗ cô ấy được không?”

Tôi nhìn Đại Bảo, trong lòng thầm nghĩ đúng là tổ khám nghiệm chúng tôi không thể thiếu trợ thủ hài hước như cậu ta nên nói: “Thôi được rồi!”

Chết Không Nhắm Mắt

Phần 2

Tôi đứng thẳng dậy nhìn vòng quanh hiện trường. Vì đây là nơi công cộng nên có lẽ, không thể thu hoạch được vật chứng dấu vết gì trên mặt đất.

“Mức nước cao quá, không thể hút cạn được.” Trưởng khoa Hồ đứng cạnh nói: “Không rõ dưới đáy hồ còn vật gì nữa không?”

“Đúng thế! Xem ra y phục của cô gái này vẫn tương đối nguyên vẹn.” Tôi nhìn thi thể đang nằm thẳng trên nền đất, rồi nói: “Chưa biết chừng dưới hồ còn có vật tùy thân của người chết cũng nên.”

“Tôi bấm điện thoại gọi thợ lặn đến.” Trưởng khoa Hồ nói.

Tôi gật đầu, thấy dân chúng càng lúc càng xúm đông xúm đỏ quanh khu vực hồ, liền nói: “Trước hết cứ đưa tử thi về nhà xác đã, lỡ ai đó chụp ảnh lan truyền thì không hay.”

Tử thi được đưa lên xe nhà xác chở đi chưa được bao lâu thì đội cứu hỏa cử hai thợ lặn nối đuôi nhau xuống nước. Ở hiện trường không còn gì để chúng tôi kiểm tra thêm nữa, chúng tôi chỉ ngồi trên bờ, sốt ruột đợi tin của thợ lặn.

Vật tùy thân của nạn nhân vô cùng quan trọng đối với việc phá án. Thông thường cảnh sát có thể tìm thấy vật chứng minh lai lịch của nạn nhân trong các vật tùy thân, như vậy sẽ giản lược rất nhiều phiền toán cho bác sĩ pháp y, ví dụ như không cần lấy liên hợp xương mu để tiến hành phán đoán tuổi tác nạn nhân.

Hồ uyên ương không lớn cũng không nhỏ, may đây là hồ nhân tạo, thời gian xây dựng cũng chưa lâu nên đáy hồ không trầm tích bùn đất. Khoảng nửa tiếng sau, thợ lặn nhô đầu lên khỏi mặt nước, đồng thời giơ tay lên. Chúng tôi thấy rõ trong tay anh ấy là một chiếc túi xách nữ.

Mấy người chúng tôi không hẹn mà cùng reo lên sung sướng, kiên nhẫn đợi thợ lặn bơi đến gần bờ. Tôi đeo găng tay nhận lấy chiếc túi, Lâm Đào nhanh nhẹn áp thước đo tỷ lệ vào vật chứng và chụp ảnh cố định.

Chiếc túi này thoạt nhìn có vẻ rất tinh tế nhưng thực chất chỉ là chiếc túi bình thường, chứ không phải đồ cao cấp, nom còn khá mới, séc kéo của túi trong tình trạng khóa kín. Tôi hỉ hả như vừa trúng xổ số độc đắc, nhẹ nhàng kéo séc ra.

Trong túi có khá nhiều nước, tôi trải lớp nilon trên mặt đất, rồi đặt túi lên, sau đó đổ đồ trong túi cùng nước ra. Trong túi có hộp trang điểm, chùm chìa khóa và một vài vật dụng lẻ tẻ. Đáng tiếc không có ví tiền, điện thoại và các loại thẻ. Tóm lại trong túi không có bất kỳ vật dụng hay giấy tờ gì chứng minh trực tiếp lai lịch của người chết.

“Không có ví tiền và điện thoại.” Đại Bảo nói: “Trong túi đựng bao nhiêu đồ như thế, chắc chắn phải có ví tiền và điện thoại mới đúng chứ nhỉ!”

“Ý anh nói đây là vụ án giết người cướp của sao?” Lâm Đào như sực tỉnh: “Trước tiên cướp của, sau đó cưỡng dâm, rồi cuối cùng giết người.”

“Tôi đâu nói thế!” Đại Bảo thận trọng: “Nhưng, chỉ ví tiền và điện thoại không thấy đâu thì vụ án này ít nhiều nghiêng về khuynh hướng chiếm đoạt tài sản.”

“Séc túi khóa kín nên đồ vật trong túi không thể rơi ra khỏi túi do lực nổi của nước được.” Tôi nói với thợ lặn đang nằm rạp trên bờ: “Nhưng, không loại trừ trường hợp phần tử phạm tội ném ví tiền, điện thoại và các loại thẻ của nạn nhân ở chỗ khác với nơi vứt túi. Bởi vậy, phiền các anh giúp tìm lại lần nữa được không?”

Thợ lặn gật đầu, rồi lặn lại xuống nước.

Lúc này, tôi không ôm hy vọng có thể xác định được lai lịch nạn nhân theo lối tắt nên vẫy tay gọi đồng nghiệp bảo: “Cậu gọi xe chuyển về nhà xác, chúng ta phải làm rõ tình hình cơ bản của tử thi, rồi mới bàn tiếp được.”

Phòng giải phẫu của nhà xác là một nơi rất âm u. Thông thường nhà xác đều được xây dựng ở ngoại ô cách xa trung tâm thành phố. Thêm vào đó, phong tục ở đây là buổi sáng cử hành nghi lễ cáo biệt di thể. Bởi vậy, đến nhà xác vào lúc giữa trưa như thế này, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng gió lao xao vờn lá cây.

Trước đây, khi tổ công tác chúng tôi vừa vào phòng giải phẫu, thì nơi âm u tĩnh lặng này lập tức náo nhiệt hẳn lên. Dù nơi nào tôn nghiêm và yên ắng nhất mà có mặt Đại Bảo thì nơi đó cũng không còn tôn nghiêm và yên ắng nữa. Chúng tôi luôn cố gắng giữ im lặng trong suốt quá trình khám nghiệm tử thi, nhưng Đại Bảo ngờ nghệch luôn khiến chúng tôi không nhịn được cười.

Tuy nhiên, hôm nay thì khác.

Đại Bảo vừa trải qua cú sốc tình cảm, rõ ràng cậu ấy trầm lặng hơn bất kỳ người nào trong chúng tôi. Bởi vậy, trong căn phòng trống thênh thang này chỉ còn nghe thấy âm thanh các dụng cụ phẫu thuật bằng inox va vào nhau lanh canh.

“Người chết mặc sơ mi cộc tay màu trắng, áo lót màu hồng, váy bò, quần lót màu hồng, chân không đi tất, chỉ mang giày thể thao dạng lưới.” Tôi vừa cùng Đại Bảo cởi từng chiếc quần áo của nạn nhân ra vừa cố tình nói to tình hình khám nghiệm để phá tan không khí trầm lắng khiến người ta không thể quen nổi. Trần Thi Vũ đứng bên cạnh nhanh nhẹn ghi chép lại không sót từ nào.

“Y phục rất chỉnh tề, không thiếu chiếc cúc nào, quần áo cũng không bị xé rách.” Trưởng khoa Hồ đứng cạnh cầm lấy quần áo của nạn nhân mà tôi mới cởi, anh vừa kiểm tra vừa nói.

“Thi thể phân hủy ở mức độ nhẹ, vùng bụng xuất hiện các mảng xanh lục.” Tôi nói.

“Anh xem nạn nhân tử vong được bao lâu rồi?” Cuối cùng Đại Bảo cũng chịu mở miệng nói chuyện.

Tôi đáp: “Khi nãy theo như tình hình cậu nói thì có lẽ, nạn nhân đang dập dềnh trong nước.”

Đại Bảo gật đầu.

Tôi nói tiếp: “Người chết chưa nổi hẳn lên bề mặt nước, nhưng đang ở trong trạng thái nổi dần lên. Thi thể đã hình thành các mảng lục. Với tình trạng này, trong điều kiện thời tiết như hiện nay, thì có lẽ, nạn nhân đã tử vong khoảng bốn mươi tám tiếng trước.”

“Thế nghĩa là cô ta tử vong trước sáng sớm ngày mùng 7.” Đại Bảo trầm ngâm nói.

Sau khi cởi hết trang phục của nạn nhân, tôi nhìn thấy ở phần eo cô ta xăm một con bướm màu đỏ. Hoa văn trên cánh bướm rất phức tạp, con bướm nom sống động y như thật.

“Trình độ của tay thợ xăm không tệ chút nào.” Hàn Lượng tựa người vào cánh cửa phòng giải phẫu với vẻ mặt của người nhàn rỗi: “Đứng xa thế này mà tôi vẫn nhìn ra hiệu ứng 3D.”

“Mặc kệ trình độ xăm mình cao hay thấp thì đây chính là dấu hiệu nhận dạng tốt nhất của nạn nhân.” Tôi nói: “Chí ít chúng ta không cần phiền phức phân tích xương mu nữa và có thể giữ lại cơ thể toàn vẹn cho người chết.”

Sau khi chụp ảnh và ghi chép hình xăm trên người nạn nhân, chúng tôi chính thức triển khai khám nghiệm bề mặt da.

“Mức độ đông cứng của thi thể đã bắt đầu giảm dần.” Tôi nói: “Vết hoen tử thi màu đỏ pha tím sẫm.”

“Á!” Đại Bảo đột nhiên kêu to khiến mọi người đều giật nảy người.

“Sao thế?” Tôi hỏi: “Cậu đừng làm anh em giật mình!”

Đại Bảo chỉ vào đôi mắt hơi trừng lên của nạn nhân, rồi nói: “Anh tự nhìn mà xem, sợ chết khiếp đi được!”

Dân gian có câu 'Chết không nhắm mắt'. Người xưa cho rằng khi một người chết đi mà không nhắm mắt thì có nghĩa là người đó chết oan hoặc còn tâm nguyện nào đó vẫn chưa hoàn thành. Thực ra xét dưới góc độ pháp y học thì lý luận đó hoàn toàn không có căn cứ. Mí mắt nằm phía trước con ngươi tạo thành tấm màn bảo vệ con ngươi. Da mí mắt và tầng tổ chức dưới da là tầng cơ, chủ yếu là cơ vòng mi và cơ nâng mi. Sự co rút của cơ khống chế việc nhắm mở của mí mắt. Thông thường sau khi tử vong, các cơ trên cơ thể người lập tức rơi vào gian đoạn nhão lỏng, trạng thái nhắm mở của mí mắt chịu ảnh hưởng của trạng thái mí mắt lúc tử vong, có thể là đang mở hoặc đang nhắm. Sau đó, thi thể bắt đầu co cứng, phần lớn mí mắt sẽ xuất hiện trạng thái hơi hé mở, thời điểm này ta không dễ khống chế sự nhắm mở của mí mắt. Đợi khi quá trình co cứng qua đi, mí mắt mới có thể chịu tác động của con người mà khép mở trở lại. Nhưng, với số ít trường hợp, sau khi chết lập tức xuất hiện hiện tượng co thắt cơ thì cũng có thể dẫn đến hiện tượng mở mí mắt.

Đại Bảo đang tiến hành khám nghiệm phần mặt của tử thi theo đúng trình tự khám nghiệm thông thường, không hiểu sao mắt của người chết lại làm cậu ta sợ.

“Sao vậy? Chuyện này rất bình thường mà!” Tôi bước lại gần tử thi, quan sát mí mắt khép hờ của người chết, tiện tay lấy kẹp cầm máu lật mí mắt nạn nhân lên.

“Ối trời ơi!” Vừa nhìn tôi đã giật nảy người.

“Sao thế? Tôi không dám nhìn đâu!” Có thể Trần Thi Vũ để ý vẻ mặt của tôi và Đại Bảo nên cô ôm cuốn sổ ghi chép vào lòng, đứng im tại chỗ, không dám lại gần tử thi.

“Vì sao mắt cô ta không có lòng trắng?” Đại Bảo hỏi.

“Hả?” Mặt Lâm Đào hơi tái đi.

Tôi lấy hết can đảm lấy hai chiếc kẹp cầm máu lần lượt vạch mí mắt trên và mí mắt dưới của nạn nhân ra, rồi quay sang nói với Lâm Đào: “Mau chụp ảnh!”

Lâm Đào do dự một lát nhưng không muốn thể hiện mình nhát gan trước mặt Trần Thi Vũ nên vẫn cầm máy ảnh bước lại gần.

“Ối mẹ ơi! Đúng là không có lòng trắng, chỉ toàn một màu đen!” Lâm Đào nhanh tay chụp 'tách!' một kiểu, rồi hoảng sợ chạy ra xa nhanh như gió.

Những hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim kinh dị giờ hiển hiện ngay trước mắt chúng tôi. Lật mí mắt của nạn nhân ra chỉ thấy một hố mắt đen ngòm, không thấy kết mạc màu trắng.

“Cỗ tử thi này xem ra vẫn còn mới mà!” Đại Bảo giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Sao lại thành ra thế này?”

Tất cả những kiến thức pháp y học ít được người ta quan tâm giờ đây đang khuấy đảo dữ dội trong đầu tôi, tôi nói: “Phân hủy cũng không xuất hiện tình trạng này… ừm, tôi biết rồi, đây là vết đen trên củng mạc.”

“Từ này nghe quen quen.” Kinh hãi đột ngột lại khiến Đại Bảo dường như trở lại trạng thái làm việc.

Tôi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì trường hợp vết đen trên củng mạc rất hiếm gặp. Nguyên lý chủ yếu hình thành nên vết đen này là sau khi con người tử vong, vì mí mắt không khép, cộng thêm môi trường khô khiến củng mạc trong mắt mất nước khẩn cấp, củng mạc bị mất nước sẽ trở nên rất mỏng, vì thế sắc tố màng mạch mạc phía dưới củng mạc sẽ xuất hiện. Thực ra không phải nạn nhân không có lòng trắng[*] mà sắc tố phía dưới lòng trắng lộ ra khiến cả hốc mắt trong chỉ còn màu đen.”

“Như thế, chẳng phải ứng với suy đoán nạn nhân này chết không nhắm mắt còn gì!” Đại Bảo nói.

“Khi tử vong, mắt nạn nhân vừa đúng lúc đang mở, sau khi chết, có khả năng mí mắt định hình trong trạng thái mở. Tôi từng nghe anh Tần nói việc này chẳng nói lên điều gì cả.” Lâm Đào nói: “Có điều anh vừa mới nói nguyên lý hình thành vết đen trên củng mạc là vì môi trường khô. Nhưng, đây là thi thể chết trong nước mà! Trong nước sao có thể gọi là môi trường khô được?”

“Câu hỏi rất hay!” Tôi nói: “Tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này! Trước hết chúng ta xem vết hoen tử thi thế nào đã.”

Tôi và Đại Bảo hợp sức lật thi thể lại, quan sát những vết hoen tử thi chủ yếu tập trung ở phần dưới eo của nạn nhân.

“Tôi từng nghe anh nói vết hoen tử thi của người chết dưới nước không thể chứng minh điều gì cơ mà?” Trần Thi Vũ thắc mắc: “Chẳng phải người này chết dưới nước sao?”

“Nguyên lý chủ yếu của vết hoen tử thi rất nhạt trên cơ thể người chết trong nước là vì thi thể không ngừng bị nhào lộn trong dòng nước, tế bào đỏ không thể trầm tích tại một vị trí cố định. Bởi vậy, vết hoen tử thi mới không rõ ràng.” Tôi nói: “Nhưng, hồ uyên ương là hồ nước nhân tạo với diện tích khá nhỏ, vả lại mấy ngày nay, trời nắng đẹp, gần như không có gió, tốc độ nước chảy gần như có thể bỏ qua không tính đến. Vậy thì tử thi trong hồ uyên ương thực tế chẳng khác biệt so với tử thi trên mặt đất bằng là mấy, chúng ta không thể lấy tư duy dùng cho tử thi trong nước để suy xét về vết hoen tử thi trong trường hợp này. Vả lại có lẽ, nạn nhân tử vong do ngạt thở. Bởi vậy, vết hoen của tử thi này sẽ đậm hơn vết hoen của những tử thi chết do những nguyên nhân khác. Điều đó càng có thể chứng tỏ được vấn đề.”

“Vậy thì vết hoen tử thi này chứng tỏ vấn đề gì?” Trần Thi Vũ hỏi.

Tôi trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Vết hoen tử thi tập trung ở nửa thân dưới của nạn nhân, điều đó hoàn toàn có thể giải thích được. Bởi chân tay thì đặc, trong khi cơ thể lại rỗng. Bởi vậy, chắc chắn độ nổi của cơ thể sẽ lớn hơn độ nổi của chân tay. Thi thể khi đặt bằng trong nước, cơ thể có thể nổi lên nhưng chân tay thường sẽ chìm xuống. Chân tay ở vị trí thấp hơn cơ thể, vậy thì vết hoen tử thi sẽ trầm tích ở chân.”

“Nghiên cứu điều này hình như chẳng có ý nghĩa gì thì phải?” Lâm Đào nói.

Trưởng khoa Hồ vừa mỉm cười vừa nói: “Tôi hiểu ý của anh Tần rồi, các cậu xem, hai chân của người chết toàn những vết màu đỏ tím. Theo lý mà nói tuy vết hoen tử thi chủ yếu trầm tích ở chân, nhưng chỉ riêng chân thôi cũng phân ra vị trí cao thấp. Đại Bảo, cậu nhìn thấy cỗ thi thể này ở trạng thái nằm ngửa hay nằm sấp?”

“Nằm ngửa, điều này tôi chắc chắn.” Đại Bảo quả quyết.

Trưởng khoa Hồ nói: “Đã nằm ngửa thì vết hoen tử thi phải tập trung ở mặt dưới của đùi mới đúng, nhưng mặt trên đùi của tử thi lại đầy vết hoen.”

“Vả lại…” Tôi tiếp lời: “Khi chân chìm xuống thì điểm thấp nhất lẽ ra phải là bàn chân mới đúng, nhưng tôi cảm thấy vết hoen ở hai bàn chân và bắp chân của thi thể này không trầm trọng lắm, mà nơi trầm trọng nhất lại nằm ở đầu gối.”

“Hiện tượng đó nói lên điều gì?” Trần Thi Vũ nghiêng đầu hỏi.

“Nói lên điều gì thì tôi phải nghĩ thêm đã.” Tôi cúi đầu nói: “Tiếp tục khám nghiệm thôi!”

Mí mắt của nạn nhân xuất huyết, môi tím xanh, móng chân móng tay tím tái, đó đều là hiện tượng chứng tỏ nạn nhân tử vong do ngạt thở cơ học. Mà vết thương ở cổ nạn nhân trông quá khủng khiếp, nó nói cho chúng ta biết rằng cô ta bị ép mạnh vào cổ dẫn đến ngạt thở cơ học và tử vong.

Cổ nạn nhân rất trắng nên vết hằn màu tím xanh kia nom lại càng nổi bật hơn.

“Khi vớt tử thi lên khỏi mặt nước, tôi còn cho rằng trên cổ cô ta có vết bóp siết.” Đại Bảo nói: “Nhưng, giờ xem ra đó là vết thắt siết.”

Tôi gật đầu nói: “Vết xuất huyết dưới da ở cổ nạn nhân thể hiện tính quy luật rất rõ ràng. Cậu xem, vết thương quấn vòng quanh cổ, viền trên chạm vào cằm. Bởi vậy, chúng ta không thấy rõ lắm, nhưng viền dưới rất ngay ngắn. Khoảng giữa viền trên và viền dưới rộng vài cm, điều đó chứng tỏ vật siết cổ nạn nhân không phải là bàn tay mà là vật dạng dài.”

“Điều này cũng khó nói lắm.” Trần Thi Vũ nêu quan điểm: “Liệu có phải nạn nhân treo cổ tự sát không?”

“Treo cổ tự sát sau đó, còn nhảy xuống hồ nữa sao?” Một viên cảnh sát điều tra trẻ tuổi phụ trách liên lạc đột nhiên nói xen vào.

Tôi lắc đầu: “Tính chất tử vong và trạng thái thi thể là hai phạm trù khác nhau, không thể lẫn lộn giữa hai chuyện này. Giả dụ cô gái này là tình nhân của gã đàn ông nào đó, vì ép cưới không thành nên treo cổ tự vẫn. Gã đàn ông kia sợ phải gánh trách nhiệm nên vứt xác cô ta đi, như vậy chẳng phải suy đoán của Thi Vũ hoàn toàn có khả năng xảy ra sao?”

“Ồ! Đúng vậy!” Viên cảnh sát nọ gật đầu.

“Có điều vụ án này không phải nạn nhân tự sát mà là bị kẻ khác sát hại.” Tôi nói tiếp.

Chết Không Nhắm Mắt

Phần 3

“Tôi biết rồi.” Trần Thi Vũ nói: “Đây là nguyên nhân các anh phải phân biệt giữa tử vong do thắt cổ và tử vong do treo cổ.”

Tôi gật đầu hài lòng. Gần đây, Trần Thi Vũ đang điên cuồng bổ túc các kiến thức về pháp y. Bởi vậy, cô ấy cũng nhận thức được ít nhiều về phương pháp phán đoán, suy luận trong pháp y. Đặc biệt, sau khi trải qua quá trình phá giải vụ án xảy ra trên núi cao, cô ấy càng có sự lý giải trực quan về hiện tượng thi thể tử vong do phần cổ chịu lực dẫn đến ngạt thở.

Trong lĩnh vực pháp y, treo cổ và thắt cổ được phân biệt chủ yếu dựa vào hình thái dấu dây buộc hằn trên cổ nạn nhân. Tử vong do treo cổ dùng lực của chính bản thân tác động vào phần cổ nên rãnh treo quanh cổ đương nhiên có chỗ nông chỗ sâu, có một vết hằn chạy chếch quanh cổ, không khép kín, có đỉnh là vị trí nút buộc. Còn tử vong do thắt cổ là dùng lực cơ học bên ngoài tác động vào vùng cổ, vì cổ hình tròn nên lực tác động lên nó tương đối đồng đều, do đó rãnh treo cũng tương đối đồng đều, hơn nữa tuyệt đại đa số trường hợp rãnh treo do thắt cổ đều chồng chéo lên nhau. Tử vong do treo cổ thường là do tự sát, còn tử vong do thắt cổ phần lớn lại do bị sát hại.

“Rãnh treo trên cổ nạn nhân rất rộng, vết trợt da không rõ ràng. Điều đó chứng tỏ hung khí là sợi dây khá mềm, bản rộng.” Tôi nói: “Vì sao hung thủ không dùng loại dây vừa mảnh vừa cứng, dễ thắt cổ và khiến nạn nhân tử vong nhanh hơn?”

“Do hắn chưa kịp chuẩn bị hay do hắn chỉ đột nhiên nảy ý định giết người?” Lâm Đào đưa ra phán đoán.

Tôi gật đầu tán đồng: “Chỉ có thể giải thích vậy thôi.”

Đối với thi thể nữ giới, các bác sĩ pháp y đều phải dùng tăm bông lấy mẫu dịch ở đầu vú, khoang miệng, hậu môn, âm đạo. Sau đó, chúng tôi tiến hành xét nghiệm vết tinh dịch khô trên mẫu lấy được.”

Kết quả khiến chúng tôi hết sức ngạc nhiên.

“Dương tính yếu sao?” Đại Bảo nói: “Có vết khô của tinh trùng này! Đây sẽ là bằng chứng có sức thuyết phục nhất!”

“Lạ thật! Bị ngâm nước suốt hai ngày sao vẫn có thể kiểm tra được vết khô tinh trùng nhỉ?” Trần Thi Vũ thắc mắc: “Mà loại tinh thể dương tính yếu đó có thể mang đi xét nghiệm ADN được không?”

Tôi cười đáp: “Tôi phải sửa lại lối suy nghĩ của cô về chuyện này mới được. Rất nhiều người, bao gồm cả các vị lãnh đạo đều ch rằng với một vài vụ án nào đó chắc chắn sẽ lấy được mẫu ADN và một vài vụ án khác chắc sẽ không thể lấy được mẫu ADN. Thực ra lối tư duy này hoàn toàn sai lầm. Có thể lấy được ADN hay không hoàn toàn là vấn đề mang tính xác suất, chứ không phải vấn đề mang tính tất yếu. Ví dụ một vụ án cưỡng dâm, thi thể còn mới, điều kiện môi trường khô hanh, vậy thì xác suất lấy được ADN là rất lớn, nhưng thế cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ lấy được, bởi nó còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố khác, ví dụ vụ án xảy ra ở Vân Thái, khi đó cô chưa đến, vụ án đó rơi vào trường hợp này. Lấy một ví dụ khác, một vụ án thắt cổ, hiện trường còn sót lại rất nhiều dây thừng, nhiều người cho rằng đám dây thừng đó chẳng thể gọi là vật chứng, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm thấy ADN của hung thủ rơi rớt trên dây thừng với xác suất rất nhỏ. Vì vậy, chúng ta cần tiến hành việc lấy mẫu sinh vật mang đi xét nghiệm một cách vô cùng tỉ mẩn, ngay cả việc chúng ta nghĩ không thể xảy ra thì chúng ta vẫn phải thử, bởi biết đâu lại phát hiện thấy manh mối nào đó. Với cỗ thi thể chết trong nước này cũng vậy, nếu chúng ta không thử thì làm sao phát hiện xét nghiệm tinh dịch lại cho kết quả dương tính. Đây cũng là việc có xác suất rất nhỏ.”

“Vậy nhiều vụ án được phá giải là do tình cờ thôi sao?” Trần Thi Vũ lại nghiêng đầu, nom mặt tràn đầy vẻ ngây thơ.

Tôi gật đầu nói: “Tôi từng nói rất nhiều vụ án phá giải được là do tình cờ, nhưng nếu không giữ thái độ nghiêm túc và thận trọng khi làm việc, thì sẽ không có bất kỳ sự tình cờ nào hết.”

“Xem ra chúng ta phải mang cả quần lót của nạn nhâ đến phòng xét nghiệm ADN.” Trưởng khoa Hồ nói.

Tôi gật đầu tán đồng: “Thành bại đôi khi chỉ nhờ một động tác nhỏ mà thôi.”

“Tuy có tinh dịch nhưng dấu vết xâm hại tình dục lại không rõ ràng.” Đại Bảo nói: “Y phục của nạn nhân rất chỉnh tề, hơn nữa vùng kín cũng không hề bị tổn thương.”

“Quần áo chỉnh tề, bộ phận sinh dục không bị tổn thương đâu thể hiện được nạn nhân không bị xâm hại tình dục?” Tôi nói: “Có thể sau khi bị xâm hại, nạn nhân tự mình mặc quần áo xong xuôi, rồi mới bị hung thủ ra tay sát hại, cũng có thể hung thủ sát hại nạn nhân xong, rồi mặc quần áo chỉnh tề cho cô ta. Có tổn thương thì chắc chắn là bị cưỡng bức, nhưng không có tổn thương đâu thể hiện nạn nhân tự nguyện? Dẫu sao đã có manh mối rồi, thì chúng ta phải tiếp tục điều tra sâu hơn.”

Đại Bảo gật đầu, công tác khám nghiệm tử thi tiếp tục được tiến hành.

Tuy hung khí là công cụ không thuận tay hung thủ, nhưng sức mạnh của hung thủ lại rất lớn.

Chúng tôi giải phẫu da cổ của nạn nhân, phát hiện cơ cổ bị xuất huyết với vùng diện tích khá lớn. Điều này thể hiện hung thủ ra tay rất tàn độc, cũng thể hiện rằng hung khí không sắc bén khiến nạn nhân phải trải qua quá trình rất dài kể từ khi bị ngạt thở cho đến khi tử vong.

“Nạn nhân phải trải qua quá trình rất đau đớn mới chết được.” Tôi nói mà lòng đầy thương xót.

“Xương lưỡi, sụn giáp trạng, sụn nhẫn đều bị gãy.” Đại Bảo dùng kẹp cầm máu phục dựng lại cổ họng đã bị biến dạng vỡ vụn của nạn nhân.

Tôi lắc đầu, lấy dao cắt óng khí quản và thực quản, rồi nói: “Trong khí quản và thực quản của nạn nhân không có dị vật trong nước, không có dịch gây đuối nước, cũng không có bọt khí do sặc nước. Điều đó chứng tỏ nạn nhân bị vứt xác xuống hồ sau khi đã tử vong. Khi chìm xuống nước, cô ta đã không còn hoạt động hô hấp.”

“Trong dạ dày nạn nhân không có dịch gây đuối nước.” Đại Bảo mở dạ dày của người chết, rồi nói: “Hình thái thức ăn không còn hoàn chỉnh, thức ăn đã vào tá tràng và ruột non, có lẽ nạn nhân tử vong sau khi ăn bữa cuối chừng ba đến bốn tiếng đồng hồ.”

“Khớp tay chân của nạn nhân có lác đác vài vết thương do bị trói hoặc do kháng cự.” Tôi chỉ vào một vài vết xuất huyết dưới da dạng dải ở các khớp, rồi nói tiếp: “Tuy có phản kháng nhưng hành động phản kháng không rõ ràng, điều đó chứng tỏ thể lực giữa nạn nhân và hung thủ chênh lệch rất lớn.”

“Giải phẫu tử thi xong rồi, mọi người cảm thấy tính chất vụ án này đại khái là gì?” Trưởng khoa Hồ hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Cũng khó nói lắm! Thoạt trông có vẻ hung thủ không có âm mưu giết người và vụ án này cũng không giống giết người để báo thù. Nhưng, các hiện tượng cho thấy tồn tại dấu vết cưỡng bức và cướp đoạt tài sản. Bởi vậy, đến thời điểm hiện tại chưa thể phán đoán đây là vụ án giết người cướp của, cưỡng bức, rồi giết người xóa dấu vết hay giết người do tức giận bộc phát, hoặc cũng có thể cả ba nhân tố trên đều tồn tại.”

“Hung thủ đã vứt xác nạn nhân thì rất có khả năng hắn quen biết nạn nhân. Bởi vậy, trước hết chúng ta phải điều tra lai lịch của thi thể.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu: “Chúng ta báo cáo lại tình hình khái quát với tổ chuyên án, hôm nay là ngày cuối tuần, chúng ta nghỉ sớm thôi. Đại Bảo, cậu cũng về nhà nghĩ cách làm thế nào dỗ dành vợ cậu. Tám giờ tối gặp nhau tại phòng họp của tổ chuyên án nhé!”

“Bạn gái cũ chứ!” Trần Thi Vũ vẫn cố tình đai lại.

Tôi quyết định cho mọi người nghỉ buổi chiều vì không muốn lỡ hẹn với Linh Đan. Khi tôi tìm thấy vợ ở cửa hàng bán đồ sơ sinh thì phát hiện vợ sắp cưới của Đại Bảo đang đi cùng cô ấy.

Vợ sắp cưới của Đại Bảo đã thay váy cưới, tẩy sạch lớp phấn son trên mặt, khoác tay Linh Đan thong dong ngắm cảnh phố phường. Vì sợ cô ấy ngượng nên tôi không hề nhắc đến chuyện của Đại Bảo, chỉ lẳng lặng đi theo hai người họ và giúp họ xách đồ.

Sau khi đi được một tiếng, chúng tôi đến một cửa hàng quần áo dành cho trẻ sơ sinh, tôi chợt để ý đến mấy ma nơ canh mặc quần áo trẻ em dựng ngay trước cửa. Bốn ma nơ canh bằng cao su này có tạo hình giống y như nhau, hai tay giơ cao lên trời làm động tác nhảy lên không trung. Vì hai chân được thiết kế co về phía sau nên ma nơ canh phải tựa vào một thanh sắt mới đứng vững trên mặt đất.

Tôi đi quanh ma nơ canh mấy vòng và ngồi xuống bên chúng một lúc lâu, rồi cảm thấy một tia sáng lóe lên trong đầu.

Tôi phấn khích đứng bật dậy, trả túi đồ lại cho Linh Đan, rồi bảo với cô ấy: “Lát nữa, em và chị Bảo gọi taxi về nhà nhé! Anh phải đi đây!”

“Sao đàn ông các anh toàn như vậy?” Vợ sắp cưới của Đại Bảo nói với giọng phẫn nộ.

Linh Đan chống tay vào eo, vỗ nhẹ lưng vợ sắp cưới của Đại Bảo, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu! Vì công việc mà! Chúng ta phải ủng hộ họ chứ!”

Tôi mỉm cười nhìn Linh Đan với tất cả lòng cảm kích, rồi quay người chạy mất.

Khi nhận được điện thoại của tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đã đến tổ chuyên án trước. Theo lời kể của Lâm Đào qua điện thoại, tôi biết tổ chuyên án triệu tập cuộc họp sớm hơn dự định. Đã triệu tập sớm hơn dự định thì ắt phải có nguyên nhân đặc biệt, lòng thấp thỏm bất an, tôi chạy xe như điên đến Phòng Cảnh sát thành phố.

Khi tôi đẩy cửa phòng họp của tổ chuyên án bước vào mới biết vụ án quả thực đã có tiến triển mang tính đột phá, hơn nữa tiến triển này lại là cú ra đòn quyết định trong công tác điều tra bước đột phá có được do xét nghiệm ADN.

“Chúng tôi lấy được ADN trong quần và trong âm đạo của nạn nhân, rồi mang đi xét nghiệm.” Trịnh Hồng là bác sĩ phòng xét nghiệm mới được chọn vào Sở Cảnh sát chưa được bao lâu đã đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm Phòng xét nghiệm ADN của Sở, lần này cô cũng tham gia vào công tác xét nghiệm và so sánh ADN, cô nói tiếp: “Sau khi so sánh tinh dịch lấy từ hai nơi, chúng tôi xác định đây là ADN hỗn hợp.”

ADN hỗn hợp chứng tỏ tinh dịch này không phải của một người.

“Hai người sao? Cưỡng dâm tập thể ư?” Tôi bật hỏi: “Manh mối mới khiến ta có cảm giác đây là vụ án cưỡng bức, rồi giết người hơn rồi đấy!”

Bác sĩ Trịnh tiếp lời: “Sau đó, chúng tôi đã mang mẫu ADN của hai người này vào kho chứa ADN của những người từng có tiền án tiền sự và tiến hành so sánh, kết quả thật bất ngờ, chúng tôi phát hiện ADN của một trong hai người trùng khớp với ADN của một người có tiền án.”

Kết quả kiểm nghiệm ADN là đòn quyết định, nó trực tiếp hơn nhiều so với những suy đoán ngược xuôi của các bác sĩ pháp y chúng tôi tại hiện trường, bởi vì nó chỉ ra đích danh nghi phạm.

“Căn cứ vào kết quả so sánh trong phòng xét nghiệm ADN, chúng tôi đã xác định được lai lịch của người có tiền án đó.” Một viên cảnh sát điều tra tiếp lời bác sĩ Trịnh: “Anh ta tên là Phòng Tam Thủy, từng học khoa Mỹ thuật của trường Đại học Long Phiên, hơn nữa còn là sinh viên tài năng. Khi đang học đại học năm thứ nhất, anh ta đánh nhau và làm đối phương bị thương nhưng không có tiền bồi thường nên phải ngồi tù ba năm, sự nghiệp học hành cũng đóng cửa từ đó. Bố anh ta sớm qua đời, mẹ làm ruộng, sau khi con trai ngồi tù, bà ta rất ít liên hệ với anh ta. Căn cứ theo ghi chép trên hệ thống thì anh ta có tiền sử bị lực lượng an ninh khu vực bắt giam mười lần vì tội ẩu đả.”

“Đúng là dân lưu manh thứ thiệt.” Tôi cười: “Khả năng anh ta là nghi phạm lại càng tăng rồi. Thường ngày anh ta chỉ chơi bời lêu lổng thôi sao?”

“Không! Anh ta mở một tiệm xăm mình, anh ta là thợ xăm.” Viên cảnh sát điều tra đáp.

Tôi chợt nhớ đến hình xăm con bướm 3D ở phần eo của nạn nhân bèn nói: “Chẳng lẽ là người quen gây án sao? Mức độ tình nghi lại tăng thêm một bậc nữa!”

“Vậy bước tiếp theo nên làm gì?” Lâm Đào nói.

“Tôi đã cử người đi bắt hắn, có lẽ giờ đã bắt được rồi.” Điều tra viên nói.

“Vậy chúng ta chỉ cần ngồi đây đợi kết quả thôi.” Tôi nói.

“À đúng rồi, các cậu vội vàng đến phòng họp trước cả khi chúng tôi gọi điện thông báo, các cậu phát hiện thấy điều gì mới rồi sao?” Trưởng phòng Cảnh sát Trần Trương Hồng hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Đã có bước tiến triển đột phá thế này thì những phân tích mang tính khả năng của tôi không còn mấy tác dụng nữa.”

Tôi vừa dứt lời thì dưới tầng vọng lại những âm thanh ồn ào, tôi đứng dậy thò đầu ra nhìn thì thấy hai cảnh sát dân sự đang dẫn một người đàn ông bước vào phòng hỏi cung ở ngay sát vách phòng họp của tổ chuyên án.

“Mở ống kính camera ra! Chúng ta ngồi đây giám sát quá trình thẩm vấn được rồi!” Trưởng phòng Trần nói.

“Sao các anh bắt tôi?” Người đàn ông bị bắt xăm hình khắp mình mẩy, tôi nghĩ đó hẳn là Phòng Tam Thủy.

“Trong lòng anh rõ hơn ai hết.” Viên cảnh sát đáp mang tính thăm dò.

“Tôi chẳng biết quái gì hết! Lâu rồi tôi không đánh nhau, tôi đã hứa với bạn gái tôi rồi!”

“Bạn gái anh tên là gì?” Viên cảnh sát điều tra hỏi.

“Nghê Diệu Diệu!” Phòng Tam Thủy giãy giụa một hồi: “Các anh có thể bỏ còng tay ra không? Tôi phải kiếm cơm nhờ đôi tay này đấy!”

“Anh biết người này không?” Viên cảnh sát điều tra điều tra đi thẳng vào vấn đề, giơ ảnh chụp phần eo có hình xăm và ảnh chụp khuôn mặt của nạn nhân ra.

Phòng Tam Thủy đột nhiên ngừng giãy giụa, anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Mãi hồi sau anh ta nhảy dựng lên khỏi ghế thẩm vấn như phát điên, rồi hét thật to: “Cô ấy làm sao rồi? Các anh đã làm gì cô ấy rồi?”

Khi nước mắt Phòng Tam Thủy tuôn xối xả, lòng tôi bắt đầu hoài nghi quan điểm lúc trước của tổ chuyên án. Biểu cảm này không thể giả vờ được! Thế là não tôi bắt đầu chuyển động nhanh như chớp, đồng thời phân tích, sắp xếp luồng tư duy bước tiếp theo.

“Khoảng sáu giờ tối ngày mùng 6, Diệu Diệu đến tìm tôi, tuy chúng tôi mới yêu nhau chưa đầy một năm nhưng cả hai đã quyết định tiến tới hôn nhân.” Phòng Tam Thủy nói: “Tối đó chúng tôi ăn cơm cùng nhau.”

“Ăn những gì?”

“Tôi nấu mấy món như trứng xào cà chua, sườn, hình như còn có cả thịt thái sợi xào mộc nhĩ.” Phòng Tam Thủy cúi đầu nên máy camera không ghi lại được vẻ mặt của anh ta.

Tôi giở sổ ghi chép các thông tin khám nghiệm tử hti, thức ăn trong dạ dày nạn nhân giống như những gì anh ta vừa kể.

“Ăn cơm xong thì chúng tôi làm việc kia.“Trước đây, Phòng Tam Thủy thường xuyên ra vào đồn cảnh sát nên anh ta nhanh chóng biết vì sao cảnh sát lại đến tìm mình: “Sau đó, tôi chơi game, cô ấy nói muốn về nhà, tôi bảo cô ấy tự bắt taxi về.”