← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 10 Vong Hồn Phía Đuôi Xe-Phần 1

Sắc mặt Hắc Mễ trắng bệch, đầu óc trống rỗng, cô vô thức lùi về sau hai bước, rồi ngã ngồi trên con đường trải nhựa.

“Báo cảnh sát đi cô gái! Cô đâm chết người rồi.” Người đó nói với cô với giọng thông cảm.

Hắc Mễ rất say mê công việc của mình, mỹ từ 'người dẫn chương trình nổi tiếng' mang lại cho cô cảm giác thành công ghê gớm. Cô thích làm người dẫn chương trình cho các chương trình văn nghệ giải trí, ví dụ tiết mục Hi ha hai người đồng hành do cô và A Mộc dẫn chương trình là tiết mục mà cô tâm đắc nhất. Đã là người dẫn chương trình nổi tiếng thì đương nhiên giám đốc nhà đài không thể để cô chỉ dẫn một chương trình. Bởi vậy, tiết mục Chuyện tâm tình phát vào lúc nửa đêm cũng giao cho Hắc Mễ. Đối với Hắc Mễ, hàng ngày phải làm việc từ mười giờ sáng đến mười hai giờ khuya với vô số các cuộc gọi đường dây nóng réo 'reng reng' bên tai, hơn nữa cô còn phải kiên nhẫn, dịu dàng khuyên nhủ họ, thực sự làm cô không thể chịu nổi. Mà điều đáng nói nhất là cô không hề có thời gian buổi chiều và buổi tối dành cho riêng mình, cũng chẳng có thời gian tìm đối tượng yêu đương. Hắc Mễ dần dần biến thành 'gái già ế chồng' mà mọi người vẫn hay nhắc đến. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cảm giác thỏa mãn vì thành công trong công việc phút chốc tiêu tan như chưa hề tồn tại.

Đài phát thanh nơi Hắc Mễ làm muốn phát triển rộng thêm nên khoanh một khu đất ở khu mới mở khá vắng vẻ của thành phố. Điều kiện ở tòa nhà mới không được cải thiện bao nhiêu nhưng quãng đường nhân viên đi làm lại xa hơn rất nhiều. Tuy Hắc Mễ chọn thuê một căn phòng trong khu chung cư khá gần đài phát thanh nên cô không phải đi xa lắm, nhưng với khoảng cách ấy, cô vẫn không thể đi bộ đi làm, rồi lại về nhà được. Để hàng ngày, không phải run như cầy sấy đứng giữa đường vào lúc đêm hôm khuya khoắt đón taxi về nhà, Hắc Mễ gom hết tiền tiết kiệm mua một chiếc xe hơi, cô tự lái xe đi làm và về nhà trong khi lái còn chưa thạo.

Đầu tháng 7, thời tiết vẫn vô cùng oi bức. Đêm hè, bạn bè đều vội vã trốn trong nhà bật điều hòa tránh nóng, trong khi Hắc Mễ tim đập thình thịch thắc thỏm chạy xuống tầng hầm gửi xe tối om, vội chui vào trong xe, đóng cửa xe lại, nhấn nút khóa cửa xe trung tâm và bắt đầu lái xe đi làm. Chuyện này diễn đi diễn lại hàng ngày và trở thành lộ trình thường lệ của Hắc Mễ. Hắc Mễ nhát gan nên luôn sợ những thứ lạ lùng mà cô gặp phải dưới tầng hầm gửi xe.

Vị trí tòa nhà mới của đài phát thanh nằm trong góc khu mới mở của thành phố Long Phiên, tuy ở đây có khá nhiều công trình mới mở như công viên, bệnh viện, mà đường xá cũng được xây dựng rất tốt, nhưng các thiết bị đi kèm như đèn đường vẫn chưa hoàn toàn đồng bộ.

Trên đường về nhà sau giờ làm khuya, từ đài phát thanh đến trung tâm khu mới mở có một đoạn đường tối như hũ nút vì không có đèn đường. Mỗi lần đi ngang qua đó, cô lại thấy gờn gợn trong lòng. Trên đường không có xe cộ qua lại, cô nhấn ga cố chạy thật nhanh qua đoạn đường này. Khi tới khúc cua, Hắc Mễ cảm thấy bên cạnh xe có một bóng đen thù lù vụt lướt qua, cô giật mình nhắm chặt mắt hét lên kinh hoàng. Chẳng rõ xe đâm phải mép vỉa hè hay chỉ đơn thuần là do ảo giác mà Hắc Mễ thấy thân xe như rung lên bần bật trong thoáng chốc, rồi rất nhanh sau đó, xe liền trở lại bình thường. Khi cô mở mắt ra thì phát hiện mình không hề đâm vào bất cứ ai hay vật gì.

“Chắc mình căng thẳng quá thôi!” Hắc Mễ dừng xe tự trấn an mình. Cô quan sát phía cạnh xe và mặt đường phía sau qua gương chiếu hậu nhưng không phát hiện bất kỳ điểm khả nghi nào. Để đề phòng lỡ đâu xảy ra điều gì đó thật, Hắc Mễ lái xe dịch lên phía trước một đoạn, rồi lại nhìn vào gương chiếu hậu. Cô phanh xe, chiếu đèn sáng trưng mặt đường phía sau, nhưng vẫn không có điểm gì bất thường.

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Hắc Mễ nhấn ga lái xe về hướng khu chung cư nhà mình.

Khi đến cổng chung cư, cảnh sắc hai bên đường hoàn toàn thay đổi. Gần khu chung cư có một dãy quán ăn vặt, giờ lại là mùa tôm hùm. Bởi vậy, tuy đã gần một giờ sáng nhưng dãy phố 'tôm hùm' này vẫn rất náo nhiệt.

Lái xe về được đến đây, Hắc Mễ mới thấy an toàn.

Nhưng, ngay sau đó, cô liền cảm nhận dường như có điều gì bất thường đang xảy ra.

Những thực khách ở quán vỉa hè lũ lượt đổ dồn con mắt về phía cô, vài người chỉ trỏ, thậm chí cò người còn lộ vẻ mặt sợ hãi. Hắc Mễ đạp phanh giảm tốc độ, nhìn quanh thân xe, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề. Mà quanh khu vực này cũng chỉ có duy nhất xe của cô. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?

Trong dãy quán ăn vỉa hè có mấy người đàn ông cao to rời khỏi chỗ, chạy về phía Hắc Mễ.

Hắc Mễ ngơ ngác không hiểu, cô dừng xe lại.

“Cô gái! Mau xuống xe mà xem!” Một trong số họ gõ cửa kính xe của Hắc Mễ, gấp gáp gọi lớn.

Hắc Mễ nhìn quanh bốn phía xung quanh thấy khá nhiều người ở phía xa đang nhìn về phía cô.

“Nhiều người thế này chắc anh ta cũng không dám làm gì mình đâu. Có điều rốt cuộc hôm nay làm sao vậy nhỉ?” Hắc Mễ do dự một lát, rồi mở cửa và xuống xe.

Một vài người đàn ông cao to khác nói gì đó có vẻ rất căng thẳng ở phía đuôi xe của cô.

Hắc Mễ vòng ra sau xe, mấy người đàn ông liền tự động tránh ra hai bên, nhìn cô với ánh mắt thông cảm.

Vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa Hắc Mễ ngất xỉu vì sợ. Chẳng ngờ đuôi xe của cô có hai cẳng chân người thò ra ngoài! Rõ ràng nửa thân trên của người đó đang ở ngay dưới gầm xe của cô. Hai cẳng chân với những mảnh quần bò rách nát còn bám lại có những vết cháy đen, cẳng chân người mềm oặt kéo lê sau đuôi xe, phần tiếp xúc với mặt đất đầy máu. Bước lại gần, cô hồ như ngửi thấy mùi cháy. Mùi này cùng với mùi tanh ở hiện trường hòa vào nhau khiến người ta muốn nôn thốc nôn tháo.

Sắc mặt Hắc Mễ trắng bệch, đầu óc trống rỗng, cô vô thức lùi về sau hai bước, rồi ngã ngồi trên con đường trải nhựa.

“Báo cảnh sát đi cô gái! Cô đâm chết người rồi!” Người đó nói với cô với giọng thông cảm.

* * *

Tuy thầy luôn 'tàn nhẫn' tước đi những ngày nghỉ của chúng tôi, nhưng khi thực sự gặp phải chuyện lớn thì ông luôn suy nghĩ thấu đáo và tinh tế hơn chúng tôi có thể tưởng tượng. Thầy chủ động cho Đại Bảo nghỉ phép chẵn một tháng bằng cách cộng dồn ngày nghỉ phép hàng năm và nghỉ phép thăm thân bốn năm một lần.

Thời gian này vừa vặn vào tháng 6 thi tốt nghiệp, Trần Thi Vũ đang thực tập ở tổ chúng tôi cũng trở lại trường Đại học Cảnh sát. Cô ấy phải hoàn thành một loạt bài thi tốt nghiệp, hoàn thiện thủ tục cử đi công tác, sau khi thuận lợi thông qua sự thẩm duyệt của chính quyền, cô ấy còn phải lên gặp tổ chức để nói chuyện, rồi mới trở về tổ giám định, khám nghiệm chúng tôi công tác. Quá trình này chí ít phải mất một tháng.

Đối với khoa Pháp y của Sở Cảnh sát chỉ có hai tổ giám định khám nghiệm như chỗ chúng tôi thì điều này rõ ràng là một 'tin dữ'. Không có sự hỗ trợ của Đại Bảo và Lông Vũ, tôi quả thật cảm thấy mình không xoay sở nổi với núi công việc chồng chất. Ngày nào tôi cũng thức khuya dậy sớm, thân thể rệu rã, tinh thần kiệt quệ.

Chưa bao giờ tôi trải qua tháng nào vất vả tương tự như tháng này, cũng chưa bao giờ tôi thấy tháng nào trôi qua chậm chạp và khó khăn như tháng này. Trong một tháng đó, tôi, Lâm Đào và Hàn Lượng ngồi trong xe công vụ vắng tênh, lòng cảm thấy thật trống trải. Nhất là Lâm Đào, tôi phát hiện ra cậu ta hễ rỗi việc là lại bật máy tính của Trần Thi Vũ lên xem trộm ảnh tự sướng của cô ấy.

Mấy lần đi công tác trong tháng này gần như chỉ để kiểm tra, giám định lại những đơn thư khiếu nại. Hiềm nỗi chúng tôi kiểm tra đi kiểm tra lại vẫn chẳng phát hiện ra vụ nào oan ức. Đối với những người làm trong ngành đặc thù, nhất định phải có chất xúc tác là cảm giác thành công để hỗ trợ công việc như chúng tôi thì một tháng này thật sự vô cùng khô khan và chán ngắt.

May mà đến ngày mùng 9 tháng 7, cuối cùng Đại Bảo cũng trở về.

Chắc chắn, Đại Bảo phải giật thột vì sự đón tiếp quá ư nhiệt tình của tôi và Lâm Đào. Khi cậu ta xuất hiện ở cửa, chúng tôi nhào đến thay phiên nhau ôm hôn cậu ta thắm thiết.

“Các anh biết không? Tôi và Mộng Hàm nuôi một con chó vàng, đặt tên nó là Kim Mao.” Đại Bảo cười híp mắt: “Mỗi lần nhìn thấy tôi, nó lại lao ra đón rất nhiệt tình, mà cách nó đón tôi chẳng khác nào cách khi nãy các anh đón tôi.”

“Đồ mắc dịch!” Lâm Đào 'phì!' một tiếng: “Anh dùng hết kỳ nghỉ một tháng mà thầy cho đưa được chị Bảo về thật đấy à?”

Đại Bảo mỉm cười gật đầu.

“Cách gì vậy?” Lâm Đào hồi hộp hỏi: “Rốt cuộc anh dùng cách gì vậy?”

“Anh Tần dạy tôi đấy!” Đại Bảo chỉ sang tôi.

Lâm Đào lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.

“Sao? Muốn học à?” Tôi cười hỉ hả: “Muốn dùng để tán Lông Vũ à?”

Má Lâm Đào ửng đỏ, cậu ta đáp: “Đừng vòng vo nữa! Anh nói đi!”

Tôi và Đại Bảo cười thầm trong bụng, rồi đồng thanh đáp: “Bí mật!”

“Được rồi! Tôi không tin với tính cách thẳng như ngựa của Đại Bảo, anh ấy lại có thể giữ trong lòng được lâu. Các anh đã nghe câu chuyện cười này chưa?” Lâm Đào bắt chước điệu bộ như đang diễn kịch: “Giúp cái nào, Xạ Thủ.” “Xin tôi đi!” “Thôi, chẳng cần nữa!” “Đừng, đừng đừng! Thế có chuyện gì vậy?” “Xin đi tôi kể cho mà nghe.” “Được rồi, coi như tôi xin anh.”

Đại Bảo thuộc chòm sao Xạ Thủ[*].

Nghe Lâm Đào diễn xong đoạn tấu hài, chúng tôi đều phá lên cười.

“Yên tâm đi! Lần này tôi nhất quyết không nói cho cậu biết!” Đại Bảo đáp bằng giọng hết sức ngọt ngào: “Câu chuyện này ấy mà, tôi sẽ giữ lại đến ngày cưới của chúng tôi mới nói.”

“Cậu sắp kết hôn rồi sao?” Lâm Đào tròn mắt ngạc nhiên.

Đại Bảo gật đầu.

Điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang.

“Phục cậu luôn! Chắc mấy hôm nay cậu suốt ngày ở nhà ‘hưởng phúc’ nên mắc trĩ rồi chứ gì?” Tôi nhấn nút nghe: “Cậu vừa trở lại là chúng ta phải đi hiện trường liền.”

“Tần Minh, trụ Sở Cảnh sát ở khu vực mới mở có một hiện trường. Các cậu mau tới đó giúp họ đi!” Thầy luôn nói ngắn gọn, súc tích như vậy.

“Án mạng xảy ra ở tỉnh thành ạ? Không biết là án gì vậy thầy?”

“Chắc… chắc là một vụ tai nạn giao thông.” Thầy ậm ừ: “Hiện giờ, chưa thể xác định chính xác, có thể là liên quan đến vấn đề định tính vụ án.”

“Tai nạn giao thông ư? Sao không để cảnh sát giao thông thành phố giải quyết là được rồi?”

“Đương sự là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài phát thanh, có ảnh hưởng xã hội rất lớn.” Thầy giải thích: “Để đảm bảo không xảy ra sai sót gì, thì các cậu cần phụ trách công tác kiểm tra, giám định hiện trường vụ án này.”

Tôi chán nản dập điện thoại, nói: “Tháng này như bị ma ám ấy, toàn những vụ khiếu nại với kháng nghị, hoặc không toàn những vụ chẳng đủ gãi ngứa. Tóm lại chẳng vụ nào ra hồn cả.”

“Mạng người lớn ngang trời, không chuyện gì của bách tích là chuyện nhỏ cả.” Đại Bảo ngoạc mồm rao giảng đạo đức nghề nghiệp: “Chúng ta mau xuất phát thôi!”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên: “Mới một tháng không gặp mà tinh thần giác ngộ chính trị của cậu vươn cao một bậc nhỉ!”

“Thầy nói đấy!” Đại Bảo giơ hòm đựng dụng cụ lên.

“Một tháng không làm việc, liệu cậu có non tay không đấy?” Tôi cười hỏi.

Đại Bảo cười khề khà: “Việc giải phẫu tử thi ấy mà, cũng đâu phải việc đòi hỏi sự tỉ mẩn lắm! Lo gì tay non hay tay già?”

Theo yêu cầu của trưởng khoa Hồ, xe chúng tôi lái thẳng đến sân Đại đội Cảnh sát giao thông thuộc trụ sở chi nhánh mới mở của Phòng Cảnh sát thành phố. Nhân viên giám định hiện trường và bác sĩ pháp y của Phòng Cảnh sát đã đứng đó đợi chúng tôi từ bao giờ.

“Trưởng khoa Hồ, vụ ‘Kẻ dọn rác’ chưa có thông tin gì mới sao?” Vừa xuống xe, Đại Bảo đã hỏi trưởng khoa Hồ.

“Đúng là thích xoáy vào nỗi đau của người khác!” Tôi chép miệng.

Trưởng khoa Hồ cười hồn hậu: “Cũng lạ thật, chúng tôi đã tiến hành điều tra loại trừ với tất cả các đối tượng trong phạm vi chúng ta khoanh vùng, nhưng tất cả đều bị loại trừ là nghi phạm gây án. Có thể do phạm vi khoanh vùng của chúng ta có vấn đề, cũng có thể do công tác điều tra loại trừ chưa được tỉ mỉ, chu toàn. Bây giờ Phòng Cảnh sát đang bố trí tiến hành điều tra lại lượt nữa.”

“Điều tra lần đầu không rõ thì điều tra những lần sau càng khó khăn hơn.” Tôi rầu rĩ: “Khi nào về, chúng tôi sẽ nghiên cứu lại phạm vi khoanh vùng lần trước xem có vấn đề gì không.”

“Được!” Trưởng khoa Hồ nói: “Lần này lại phải làm phiền các anh tới xử lý giúp. Đây là vụ án của một nữ MC nổi tiếng trên đài phát thanh thành phố chúng tôi.”

“Cô ta bị xe đâm hay đâm xe vào người khác?” Đại Bảo hỏi thẳng.

Trưởng khoa Hồ nói: “Chuyện là thế này… khoảng một giờ sáng hôm nay, chúng tôi nhận được điện thoại báo rằng họ phát hiện thấy một cỗ thi thể ở sau xe của Hắc Mễ, nữ MC nổi tiếng đài phát thanh thành phố khi cô này trở về khu chung cư nơi mình ở. Cảnh sát giao thông đã lập tức đến hiện trường kiểm tra tình hình.”

“Sau xe có một thi thể sao?” Tôi cắt ngang: “Thế chẳng phải hành vi giấu xác sao? Hay là vứt xác?”

Trưởng khoa Hồ lắc đầu: “Có lẽ, cô Hắc Mễ hoàn toàn không hay biết sự tình, dây thắt lưng của thi thể móc vào gầm xe, nói cách khác xe của cô ta đã kéo thi thể đi một quãng khá dài mới bị người ta phát hiện.”

“Chịu cô ấy luôn!” Tôi nói: “Vậy nạn nhân tử vong do tai nạn giao thông sao?”

“Chúng tôi chưa tiến hành khám nghiệm tử thi.” Trưởng khoa Hồ nói: “Nhưng, theo lời kể của các đồng chí cảnh sát giao thông thì Hắc Mễ phủ nhận việc mình đâm xe vào người khác.”

“Cô ấy đâu?” Tôi hỏi.

Trưởng khoa Hồ nói: “Bây giờ Hắc Mễ đang bị tâm giữ ở Đại đội Cảnh sát giao thông vì sự việc liên quan đến tai nạn giao thông.” Trưởng khoa Hồ nói: “Sáng sớm nay họ mới thông báo cho chúng tôi đến khám nghiệm tử thi. Vì liên quan đến nhân vật của công chúng nên chúng tôi mới xin tổng giám đốc Trần cử các anh xuống giúp đỡ.”

Tôi gật đầu, đi vòng quanh chiếc xe hơi hiệu Volvo một vòng, rồi hỏi: “Các anh đã kiểm tra chiếc xe này chưa?”

“Kiểm tra rồi!” Nhân viên kỹ thuật hình sự đáp: “Không có dấu vết va chạm rõ rệt, trên lốp xe cũng không có tổ chức cơ thể người rõ rệt, chúng tôi đã lấy dấu lốp xe để sau này, tiện so sánh, đối chiếu.”

“Thi thể bị chiếc xe này kéo đến cổng chung cư.” Lâm Đào hỏi: “Điều đó có nghĩa là hiện trường nơi xảy ra sự cố không rõ ở đâu phải không?”

Nhân viên kỹ thuật hình sự lắc đầu: “Đúng là không biết ở đâu. Các kỹ sư thuộc Đội Cảnh sát giao thông đã kiểm tra hệ thống phanh xe và lốp xe nhưng không hề phát hiện thấy dấu hiệu phanh gấp.”

“Chưa kịp phanh đã cán chết người ta rồi.” Đại Bảo lắc đầu: “Đúng là non tay quá!”

“Đúng vậy! Cô ta mới lấy bằng lái xe chưa đầy nửa năm.” Một cảnh sát giao thông gật đầu đáp.

“Bất kể đây có phải sự cố tai nạn giao thông hay không, chúng ta đều phải điều tra cẩn thận.” Tôi nói: “Điểm then chốt vẫn là các vết tích trên thi thể. Có điều bây giờ tôi muốn gặp Hắc Mễ trước đã. Tôi muốn hỏi cô ấy vài chuyện.”

“Hỏi cô ta làm gì? Đi khám nghiệm thi thể nạn nhân luôn có phải hơn không?” Đại Bảo cằn nhằn.

Tôi cười ha hả: “Vì tôi là fan hâm mộ của cô ấy, ngày nào chẳng nghe tiết mục của cô ấy. Hôm nay cô ấy bị bắt vào đây thì tôi làm sao được nghe cô ấy nói nữa?”

“Hàhà! Anh Tần ơi là anh Tần!” Đại Bảo cũng phá lên cười: “Nhưng, đây đâu phải địa điểm thích hợp để ngôi sao ký tặng fan hâm mộ?”

Vong Hồn Phía Đuôi Xe

Phần 2

Hắc Mễ ngồi trong phòng thẩm vấn của Đội Cảnh sát giao thông, đầu cúi thấp, hàng mi dài hơi lay động. Sau một đêm nói chuyện với cảnh sát, tinh thần của cô vẫn chưa thể ổn định trở lại, bờ vai run khe khẽ.

“Cô là Hắc Mễ phải không?” Tôi ngồi đối diện hỏi: “Tôi là fan hâm mộ của cô.”

Dường như câu nói này giúp tinh thần Hắc Mễ bớt căng thẳng đi rất nhiều, bờ vai cô ấy đã ngừng run rẩy. Hắc Mễ chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn tôi, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Tôi thấy hai mắt cô ấy toàn tơ máu đỏ ngầu.

“Ở đây có phòng nghỉ ngơi, tôi thấy cô nên đi nghỉ chốc lát thì hơn.” Tôi nói bằng giọng quan tâm: “Nhưng, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, có thể cảnh sát giao thông không cho cô về nhà đâu!”

Hắc Mễ gật đầu.

Tôi hắng giọng, rồi nói: “Bây giờ cô có tiện nói cho tôi biết rốt cuộc cô có đâm phải người đó hay không?”

“Không!” Hắc Mễ trả lời tôi bằng giọng phổ thông rất chuẩn: “Tối hôm qua, tôi đang trên đường đi từ đài phát thanh về nhà thì hình như thấy một bóng đen, nhưng chắc chắn tôi không đâm phải bóng đen đó, tôi chắc chắn như vậy.”

“Thế cô có cán phải thứ gì không?”

“Điều đó thì tôi không dám chắc, tôi cũng chưa bao giờ cán qua vật gì nên không rõ cảm giác khi cán qua một vật sẽ thế nào. Nhưng, sau khi bóng đen đó lướt qua thì tôi cảm thấy xe ô tô rung lên một lát. Khi ấy tôi còn cho rằng chắc vì mình sợ quá nên thần hồn nát thần tính nảy sinh ảo giác. Sau đó, tôi nhìn lại phía sau qua gương chiếu hậu nhưng không thấy vấn đề gì nên cũng chẳng để ý nữa.”

“Cô đừng căng thẳng quá, dù sao sự việc cũng xảy ra rồi, tốt nhất là ta nên bình thản đối diện với nó.” Tôi mỉm cười trấn an: “Tôi sẽ điều tra chuyện này cho rõ, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!”

Hắc Mễ cảm kích mỉm cười đáp lễ tôi.

Chưa khám nghiệm tử thi, tôi đã phát hiện những điểm nghi vấn tồn tại trong vụ án này.

“Anh có xin được chữ ký của cô ấy không?” Lâm Đào thấy tôi bước ra từ phòng thẩm vấn, liền cười hì hì hỏi.

Tôi không đáp, chỉ nói: “Mau đến nhà xác thôi! Bây giờ tôi muốn nhanh chóng khám nghiệm thi thể nạn nhân!”

“Tôi cũng vậy!” Đại Bảo nói: “Một tháng rồi, chưa động vào dao mổ.”

“Đúng là đồ bệnh hoạn!” Lâm Đào lắc đầu ngao ngán.

Đa phần thi thể tử vong do tai nạn giao thông đều ở trong tình trạng máu me, trông rất đáng thương, có thi thể bị xe cán qua đầu, có thi thể bị đâm tan nát trên đường cao tốc. Đối mặt với những thi thể như vậy, bác sĩ pháp y quá quen nên cũng không còn thấy khiếp đảm hay kinh ngạc gì.

Nói là nói vậy nhưng nhìn cỗ thi thể đàn ông bị xe kéo lê mấy cây số, chúng tôi vẫn thấy rất nhộn nhạo trong bụng. Qua ảnh chụp cảnh hiện trường lúc ban đầu, nạn nhân ở tư thế nằm sấp, vì dây thắt lưng mắc vào gầm xe nên khi bị xe ô tô kéo lê trên đường cao tốc, cả phần mặt trước của quần áo bị cháy hết do ma sát lớn với mặt đường, những mảnh quần áo còn lại có vết tích cháy xém. Da mặt, khoang ngực bụng, đáy xương chậu và mặt trước của chân tay đều bị mài mòn gần hết, tổ chức dưới da và cơ thịt cũng có vết tích bị cháy đen do nhiệt độ cao. Nói cách khác, ban đầu cỗ tử thi trên bàn giải phẫu nằm sấp nên chúng tôi không cảm thấy sự khác thường rõ rệt, nhưng khi hợp lực lật cỗ tử thi lại thì chúng tôi thực sự bị chấn động một phen.

Điểm đáng sợ nhất của cỗ tử thi nam này không phải cơ thể đã nát, mà là phần mặt đầy máu. Khuôn mặt biến dạng kinh dị. May mà da hai bên má vẫn còn, chứ nếu hai bên má cũng mất da thì trông còn khủng khiếp hơn nhiều.

Nhìn thi thể với mặt trước và mặt sau khác nhau ghê gớm, Đại Bảo nói: “Tình trạng của nạn nhân này hoàn toàn phù hợp với tình hình ở hiện trường, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Có trùng hợp hay không, chúng ta không thể nhìn bề ngoài mà biết được.” Tôi vừa lắp lưỡi dao vào cán dao phẫu thuật vừa nói.

“Mặt trước của thi thể đã nát hết, ngay cả vết thương có phản ứng sống hay không, chúng ta cũng không thể nào nhìn ra được.” Đại Bảo lấy kẹp cầm máu gắp những mẩu da còn sót lại trên mặt tử thi, cậu ta quan sát mép vết thương đã cháy rụi. Đúng là không thể phán đoán những vết trầy xước này được hình thành trước khi chết hay sau khi chết nếu chỉ nhìn bề mặt.

“Nói nghe khiếp quá!” Lâm Đào lè lưỡi: “Nếu khi bị xe kéo lê trên mặt đường mà nạn nhân còn chưa chết thì đó chẳng phải chuyện vô cùng khủng khiếp sao?”

“Khi nghi ngờ mình cán phải vật gì đó thì Hắc Mễ đang trong trạng thái dừng xe.” Tôi nói: “Nếu khi đó, nạn nhân còn có ý thức thì hẳn anh ta đã kêu to. Ở nơi vắng vẻ, yên ắng như thế, mà nạn nhân lại ở ngay dưới gầm xe thì Hắc Mễ phải nghe thấy chứ?”

“Nếu nghe thấy nhưng cô ta vẫn không chịu xuống xe thì sao?” Đại Bảo hỏi.

Sau khi xảy ra sự cố giao thông, nhiều tài xế ôm tâm lý biết đâu mình may mắn thoát tội nên tiếp tục cho xe chạy, mặc kệ người bị nạn khiến nạn nhân sau đó, đã tử vong. Những trường hợp như thế, quả không hiếm gặp. Có điều nếu chúng tôi đặt ra tình huống như thế, thì tội của Hắc Mễ không chỉ là vô ý gây tai nạn mà sẽ trở thành tội cố ý giết người.

Lời nhắc nhở của Đại Bảo làm tôi thấy hơi rùng rợn. Nếu trước mặt tôi có một người nằm đó và đang ra sức la hét trong khi Hắc Mễ vẫn tiếp tục nhấn ga đi tiếp thì cảnh tượng đó thật khủng khiếp, nó khiến tôi lạnh người.

Tôi cắn môi, chậm rãi tách từng mẩu quần áo vụn còn sót lại trên cơ thể tử thi, đặt từng mảnh lên bàn phẫu thuật.

“Có thể loại trừ khả năng giết người cướp của.” Tôi nói: “Trong túi sau của quần bò còn hơn một ngàn tệ và cả một tấm chứng minh nhân dân.”

Nói xong, tôi lấy chứng minh thư của nạn nhân đưa cho viên cảnh sát điều tra đứng cạnh. Nạn nhân tên là Tiêu Lâm, ba mươi mốt tuổi, người Long Phiên. Phát hiện này giúp bác sĩ pháp y giản lược được rất nhiều công đoạn, chí ít chúng tôi không cần suy đoán lai lịch của nạn nhân dựa trên những đặc điểm cơ thể.

“Chưa gì đã xác định là sự cố giao thông, lại còn loại trừ khả năng giết người cướp của.” Đại Bảo nói: “Anh không thể vì hâm mộ quá mà cứ nhăm nhăm rửa sạch trách nhiệm hình sự cho thần tượng chứ.”

“Tôi là loại người đó sao?” Tôi lườm Đại Bảo.

“Nhìn chỗ này xem!” Đại Bảo bắt đầu kiểm tra từ phần đầu của tử thi trở xuống, khi kiểm tra đến phần đáy chậu, cậu ta nói: “Ơ? So với những vị trí khác trên cơ thể, thì vết thương do kéo lê ở phần đáy chậu nhẹ hơn rất nhiều, hơn nữa bộ phận sinh dục của anh ta vẫn còn nguyên.”

“Thế cũng thắc mắc!” Tôi nói: “Phần cơ thể mắc vào gầm ô tô là dây thắt lưng, cũng chính là mặt sau của đáy chậu, nơi bị mắc bao giờ cũng cách mặt đường cao hơn những nơi còn lại. Bởi vậy, vết thương do cọ xát với mặt đường cũng nhẹ hơn chứ sao.”

“Có lý!” Đại Bảo gật gù: “Nhìn chỗ này thì thấy da bề mặt vết thương ở điểm bị cọ xát với mặt đường có màu trắng ngả vàng, thế nghĩa là vết thương đó không có phản ứng sống.”

“Sau khi chết, nạn nhân mới bị xe kéo đi.” Tôi kiểm tra phần da còn sót lại trên khoang ngực bụng của nạn nhân, rồi nói: “Những mảnh da còn sót lại trên ngực và bụng của nạn nhân cũng cho ta thấy bờ vết thương không có phản ứng sống.”

“Thế tốt rồi.” Đại Bảo nói: “Cuối cùng cô MC nổi tiếng kia không làm chuyện xấu.”

“Giờ chúng ta phải đối mặt với một vấn đề mới.” Tôi nói: “Nếu nạn nhân có vết thương với diện tích rộng như thế, thì đầu tiên chúng ta phải nghĩ đến việc nạn nhân bị thương nặng dẫn đến hôn mê và tử vong. Nhưng, bề mặt vết thương trên cơ thể nạn nhân lại không có phản ứng sống, điều đó có nghĩa là sau khi nạn nhân chết, vết thương đó mới được hình thành. Vậy nguyên nhân khiến anh ta tử vong là gì?”

“Thì gặp tai nạn giao thông còn gì, phần lớn là do xuất huyết trong hoặc chấn thương sọ não gì đó.” Đại Bảo nói: “Chúng ta giải phẫu ra, rồi bàn tiếp.”

“Chỉ e Hắc Mễ khó thoát tội đấy!” Lâm Đào đeo găng tay đứng bên đột nhiên bật ra một câu.

Cậu ta nói thản nhiên đến nỗi khiến tôi và Đại Bảo đều phải bước đến phía sau cậu ta.

Lâm Đào chỉ vào những mảnh quần áo còn sót lại sau khi gắp ra khỏi người nạn nhân: “Mặt trước của quần áo nạn nhân bị rách nát tơi bời nhưng mặt phía sau lưng thì vẫn còn khá nguyên vẹn. Khi nãy tôi dùng nguồn sáng đa bước sóng để xem mặt sau quần áo của người chết, ở vị trí cánh tay trái và hố vai có một vết lốp xe.”

“Cậu đối chiếu rồi à? Đúng là vết lốp xe của Hắc Mễ không?” Tôi nghi hoặc.

Lâm Đào gật đầu vẻ rất tiếc.

Tôi không nói gì, bước đến trước bàn phẫu thuật ra hiệu cho Đại Bảo lật thi thể lại, rồi tiến hành giải phẫu phần lưng của thi thể. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi phát hiện cánh tay, xương sườn phía sau lưng, xương hố vai và cột sống của nạn nhân đều nguyên vẹn.

Tôi mỉm cười nói: “Chưa chắc cô ấy không thể thoát tội. Ở vị trí đối xứng với vết lốp xe, các mô mềm không hề giập nát, xương cũng không bị gãy. Rõ ràng Hắc Mễ không hề cán lên người anh ta, cùng lắm là lốp xe chạm vào vị trí đó một chút thôi.”

“Chớ kết luận quá sớm!” Đại Bảo nói: “Nếu xe cô ta cán lên mặt trước cơ thể nạn nhân thì sao? Quần áo ở mặt trước không còn sót lại mảnh nào nên dẫu có vết xe, chúng ta cũng không nhìn thấy.”

Đúng là trường hợp nạn nhân lăn ngược nửa vòng sau khi bị xe cán cũng không hiếm gặp. Tôi vội vàng cùng Đại Bảo lật thi thể lại và tiến hành giải phẫu theo thường quy.

Dao phẫu thuật tách cơ, cắt xương để mở khoang ngực bụng…

Khoang ngực bụng của nạn nhân rất sạch sẽ, thậm chí còn không có vết tích vỡ nội tạng hay xuất huyết trong.

“Lạ thật!” Đại Bảo vẫn không từ bỏ, cậu ta đưa tay men theo từng chiếc xương sườn và sờ nắn nhẹ: “Xương sườn không hề bị gãy chiếc nào, cơ quan nội tạng cũng bình thường.”

Tôi không nói gì, lẳng lặng tách da đầu và mở hộp sọ, quả nhiên cũng giống như những bộ phận khác, sọ não hoàn toàn bình thường, không hề vỡ nát, cũng không bị xuất huyết.

Tôi không từ bỏ, tiếp tục tách cơ chân tay của nạn nhân, ngoại trừ phần da thịt tiếp xúc với mặt đường bị cháy đen ra thì những bộ phận khác đều bình thường, các ống xương dài không hề bị gãy, thậm chí người chết còn không có hiện tượng ngạt thở.

“Đây là cỗ tử thi không thể tìm ra nguyên nhân tử vong!” Đại Bảo mở to hai mắt nói.

“Đừng nói thế vội!” Tôi bảo: “Trước hết chúng ta cần khẳng định những vết thương do ma sát với mặt đường ở mặt trước cơ thể là vết thương hình thành sau khi chết. Nếu vết thương đó hình thành trước khi chết thì có khả năng nạn nhân sẽ bị thương nặng dẫn đến hôn mê sâu và tử vong.”

“Nhưng, da phần đáy chậu lại thể hiện rõ ràng rằng đó là vết thương sau khi chết.” Đại Bảo nói.

Tôi nhăn mày suy nghĩ một lát, rồi nêu nhận định: “Bây giờ chỉ tồn tại hai khả năng. Khả năng thứ nhất, nạn nhân bị thương nặng vì vụ tai nạn dẫn đến hôn mê và tử vong. Sở dĩ chúng ta thấy vùng da xung quanh không có phản ứng sống là vì chúng ta chịu ảnh hưởng từ định kiến của bản thân, các dấu hiệu của phản ứng sống đôi khi bị phán đoán sai lầm khi quan sát bằng mắt thường. Khả năng thứ hai, nạn nhân đã tử vong trước khi bị mắc vào gầm xe của Hắc Mễ. Điều này vừa vặn ứng nghiệm với điểm nghi vấn mà tôi phát hiện lúc mới đến.”

“Lúc mới đến anh đã phát hiện ra điểm đáng ngờ sao?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu nói: “Khi nhìn xe Hắc Mễ đậu ở sân của Đội Cảnh sát giao thông, tôi đã thấy hơi lạ, từ đầu đến đuôi xe đều không có vết tích gây ra do va chạm, điều đó chứng tỏ chiếc xe này chưa hề đâm phải người đàn ông đó thì anh ta đã bị mắc ở gầm xe rồi. Điều này không bình thường chút nào, ngoại trừ có kẻ nằm sẵn ở giữa đường, khi xe Hắc Mễ đi qua thì anh ta mắc luôn vào gầm xe, hoặc cũng có thể khi đó, anh ta vừa khéo lăn vào gầm xe Hắc Mễ. Nói tóm lại, trong tình huống xe không đâm vào anh ta thì xe đã kéo lê anh ta đi trong khi Hắc Mễ hoàn toàn chẳng hề hay biết.”

Tôi mở dạ dày của nạn nhân, ngửi mùi dịch vị, rồi nói: “Trong dạ dày không có mùi rượu, chứng tỏ anh ta không trong trạng thái say rượu. Vậy thì khả năng lớn nhất là anh ta bị đột quỵ dẫn đến tử vong hoặc bị ai đó đầu độc mà chết. Địa điểm tử vong là trên đoạn đường nơi Hắc Mễ phát hiện thấy xe cô ấy xảy ra tình trạng bất thường. Lúc đó, xe cô ấy vừa vặn lái qua thi thể, khiến thi thể mắc vào gầm.”

“Đúng là những điều anh nói có nhiều khả năng xảy ra, nhưng chúng ta cũng không loại trừ trường hợp Hắc Mễ vừa vặn cán phải người đó và kéo anh ta đi cho đến khi anh ta tử vong.” Đại Bảo nói.

“Tình trạng của thi thể hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của xe ô tô, đó là không hề xảy ra va chạm.” Tôi nói: “Lẽ nào người này đang yên đang lành lăn ra giữa đường đợi ô tô đến cán bẹp người sao?”

“Anh không thể loại trừ khả năng đó.” Đại Bảo nói: “Có điều tình hình hiện tại cho thấy dường như Hắc Mễ không phải chịu trách nhiệm hình sự, có thể thông báo cho Đội Cảnh sát giao thông thả người được rồi.”

Tôi nói: “Những khả năng mà chúng ta vừa nêu trên đều có thể tồn tại. Giờ chúng ta cần làm vài chuyện. Thứ nhất, thông báo với trưởng khoa Tề, trưởng khoa Lý hóa nghiệm lập tức tiến hành xét nghiệm độc tố trong dạ dày nạn nhân để loại trừ trường hợp nạn nhân tử vong do trúng độc. Thứ hai, thông báo với trưởng khoa Phương, trưởng khoa Thí nghiệm mô bệnh học để tiến hành kiểm tra mô bệnh các cơ quan nội tạng của nạn nhân, xem nạn nhân có mắc bệnh gì dẫn đến đột tử không. Ngoài ra, nhờ trưởng khoa Phương xét nghiệm mô bệnh đối với vùng da xung quanh hoặc vết thương xem rốt cuộc những vết xây xước nặng kia là vết thương trước khi chết hay sau khi chết.”

Thi thể không còn da nên chúng tôi không thể khâu lại. Chúng tôi đành phải đặt thi thể vào trong túi đựng tử thi, rồi đưa vào trong tủ bảo quản tử thi của nhà xác.

“Tôi đã thông báo với Đội Cảnh sát giao thông, vụ tai nạn giao thông này đã được giải thích theo hướng khác.” Lâm Đào tắt điện thoại, quay sang chúng tôi nói: “Kết quả tốt nhất là nạn nhân bị đột quỵ và chết bất đắc kỳ tử, xe của Hắc Mễ vô tình đi qua, mắc vào người nạn nhân và lôi nạn nhân đi.”

“Còn kết quả xấu nhất là nạn nhân bị ai đó đầu độc, sau đó hung thủ ngụy tạo hiện trường giả giống như vụ tai nạn giao thông.” Đại Bảo vừa ngoáy mũi vừa nói.

“Nói tóm lại, với tình hình trước mắt thì Hắc Mễ vô tội. Có điều cậu phải thông báo với các đồng chí bên Đội Cảnh sát giao thông khoan thả Hắc Mễ về nhà.” Tôi nói: “Tôi có việc cần tìm cô ấy.”

“Tôi đã nói từ nãy rồi.” Lâm Đào mỉm cười: “Tôi biết ngay anh cần tìm Hắc Mễ để cô ấy đưa anh đi xem hiện trường khả nghi nơi cô ấy cảm thấy mình cán chết người.”

“Không ai hiểu tôi bằng cậu!” Tôi vui vẻ cười vang.

Trong lúc nói chuyện, xe chúng tôi đã về đến Đội Cảnh sát giao thông. Chẳng ngờ mới rời khỏi Đội Cảnh sát giao thông ba tiếng đồng hồ mà ở đây đã xảy ra thay đổi lớn. Cổng trụ sở Cảnh sát giao thông bị một đám người vây kín, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ sân trụ sở.

“Các người là lũ khốn nạn!” Một giọng nữ cất lên the thé: “Các người không sợ báo ứng sao? Các người không sợ ác quỷ gõ cửa đến tìm các người sao?”

Vong Hồn Phía Đuôi Xe

Phần 3

“Không sợ!” Tôi đẩy đám đông bước vào sân, cao giọng nói: “Chúng tôi làm việc khách quan, công bằng, tuân theo khoa học. Chúng tôi không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì tại sao phải sợ ác quỷ gõ cửa?”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tôi, thậm chí tôi còn thấy mấy gã đàn ông to cao nhìn mình chằm chằm với ánh mắt hung tợn.

Mấy viên cảnh sát giao thông đứng vây quanh tôi trong tư thế sẵn sàng bảo vệ. Một đồng chí cảnh sát giao thông ghé tai nói nhỏ: “Họ là người nhà của nạn nhân, kéo đến đây gây chuyện đấy!”

“Sao nào?” Giọng người đàn bà khi nãy lại vang lên the thé: “Đừng giở giọng quan cách ra đây với tôi! Các người vì ả MC nổi tiếng Hắc Mễ chứ gì? Các người muốn bao che cho cô ta chứ gì? Không có cửa đâu! Mau gọi Hắc Mễ ra đây cho tôi!”

Tôi hỏi nhỏ nhân viên cảnh sát giao thông đứng cạnh: “Cô ta là ai? Hắc Mễ đâu rồi?”

Viên cảnh sát giao thông đáp: “Cô ta là vợ của nạn nhân Tiêu Lâm, tên là Tiết Tề, biên đạo của đài phát thanh. Sau khi các anh tìm thấy chứng minh nhân dân của nạn nhân, chúng tôi liền thông báo cho Tiết Tề biết. Khi nãy nhận được điện thoại của trưởng khoa Lâm, chúng tôi đang định để Hắc Mễ về nhà nghỉ ngơi thì Tiết Tề dẫn một đám người hùng hổ kéo đến, cô ta nói cái gì mà muốn kêu oan cho chồng.”

“Chồng cô ta mất tích bao lâu như thế, mà cô ta không báo án sao?” Tôi hỏi.

Viên cảnh sát giao thông đáp: “Khi nãy tôi nghe các đồng chí bên tổ hình sự nói rằng Tiết Tề và Tiêu Lâm đã ly thân lâu rồi, nhưng vì vấn đề phân chia tài sản nên đến giờ vẫn chưa ly hôn.”

“Hà hà! Giờ người chết rồi, cô ta bắt đầu nhảy dựng lên đây!” Đại Bảo lầm bầm trong miệng: “Tất cả cũng chẳng phải vì cô ta muốn tiền bồi thường sao?”

“Đúng vậy!” Viên cảnh sát giao thông gật đầu: “Chuyện này chúng tôi cũng chẳng lạ lẫm gì. Khi nãy tôi cử mấy đồng chí đi bảo vệ Hắc Mễ ở phòng nghỉ rồi.”

“Có điều chuyện này cũng trùng hợp thật đấy!” Tôi nói: “Chẳng ngờ Tiết Tề và Hắc Mễ lại làm cùng cơ quan, mà chồng của cô ta lại mắc ngay dưới gầm xe của Hắc Mễ. Tôi chỉ e trong chuyện này còn có uẩn khúc gì mà chúng ta chưa biết thôi.”

“Nghe nói lúc thường quan hệ giữa Tiết Tề và Hắc Mễ vốn đã không tốt đẹp.” Viên cảnh sát giao thông nói: “Giờ lại xảy ra chuyện này nên chẳng còn tình cảm đồng nghiệp gì nữa.”

“Chồng của Tiết Tề và Hắc Mễ liệu có…” Tôi thấy hơi lo lắng trong lòng, liền vô thức buột miệng nói ra.

“Không có chuyện đó đâu!” Viên cảnh sát giao thông nói: “Các đồng chí bên tổ hình sự đã điều tra rồi, lại còn yêu cầu bên bưu chính cung cấp nhật ký cuộc gọi của cả hai bên nhưng họ hoàn toàn không dây dưa gì với nhau.”

“Vậy thì tôi yên tâm!” Tôi nói.

“Lại còn thì thầm thì thào với nhau!” Tiết Tề hét lên: “Lãnh đạo của các người đâu? Ai có thể bước ra giải thích cho tôi chuyện này?”

Tôi hắng giọng, rồi nói dõng dạc: “Tôi sẽ giải thích cho cô.”

“Lời của ông thì có tác dụng gì?” Một gã thanh niên bước lên trước nói: “Anh rể tôi là cán bộ cao cấp của một công ty tiếng tăm lẫy lừng, là người có vai có vế trong xã hội đấy! Còn chị tôi làm ở đài phát thanh thành phố, nói ra các người lại hết hồn, tất cả những ông to bà lớn trong giới truyền thông của tỉnh, chị tôi đều quen biết hết. Các người có tin mọi chuyện các người làm sẽ bị truyền thông phanh phui hết không? Có sợ chúng tôi lột sạch tấm da chó của các người không?”

Lâm Đào đặt hòm dụng cụ giám định xuống, siết chặt tay thành nấm đấm định lao vào gã thanh niên nọ nhưng bị tôi cản lại.

Tôi mỉm cười nói từ tốn với gã thanh niên: “Cậu bé, cậu đừng có kiểu não chưa nghĩ miệng đã phun lung tung. Cảnh phục của chúng tôi là do quốc gia trao cho, chứ không phải do giới truyền thông các cậu trao cho. Tôi làm việc chính trực, ngay thẳng thì dễ ai lột được cảnh phục của tôi ra. Mà ngược lại, giờ cậu đang phạm tội gây rối trật tự nơi công cộng, tôi có thể thông báo cho Đội Cảnh sát cơ động đến bắt các cậu bất cứ lúc nào.”

Gã thanh niên cũng hơi chột dạ, há miệng ra nhưng không thốt được tiếng nào.

Tiết Tề đành xuống nước: “Vậy được! Anh nói đi! Chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Tôi 'hừ' nhẹ một tiếng, rồi nói: “Chúng tôi vẫn chưa thể xác định nguyên nhân tử vong của nạn nhân, cần vài ngày nữa mới giám định ra được. Trước lúc ấy, tôi khuyên cô không nên manh động, gây rối trật tự trị an.”

“Lại còn phải giám định nguyên nhân tử vong sao?” Sắc mặt Tiết Tề lúc trắng lúc đỏ, cô ta cao giọng: “Chính Hắc Mễ đã đâm chết chồng tôi! Các anh muốn bảo vệ cô ta trốn tội phải không?”

“Bất kể nguyên nhân tử vong của nạn nhân có rõ ràng hay không thì việc giám định vẫn phải tiến hành theo đúng thủ tục pháp luật. Trước khi giám định ra nguyên nhân tử vong, nếu có bất kỳ hành động nào thì đều là phạm pháp. Tôi lấy nhân cách mình ra đảm bảo.” Tôi nói: “Tôi đảm bảo sẽ chí công vô tư. Nếu đây là trách nhiệm của cô Hắc Mễ, thì cô Hắc Mễ buộc phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng, nếu không phải trách nhiệm của Hắc Mễ, thì không kẻ nào có thể chụp mũ được cho cô ấy.”

“Thôi tất cả về đi! Về đi!” Mấy viên cảnh sát giao thông khuyên đám đông giải tán.

Tiết Tề còn muốn nói điều gì nữa nhưng không tìm ra lý do tốt hơn nên ra hiệu bằng mắt cho nhóm người đi cùng lục tục rời khỏi cổng trụ sở Cảnh sát.

“Các anh mát tính thật đấy! Tôi thực sự muốn đấm cho hắn một quả vào mặt.” Lâm Đào nói.

“Nếu cậu đấm cậu ta thì bộ cảnh phục này sẽ bị lột ra khỏi người cậu thật đấy!” Tôi vỗ vai Lâm Đào: “Làm cảnh sát, chúng ta buộc phải kiên nhẫn, vững vàng, chịu được ấm ức và gánh được mọi lời phê bình, chỉ trích.”

Chắc chắn, Hắc Mễ đã biết kết luận bước đầu của chúng tôi nên lúc này, gặp lại cô ấy, tôi thấy sắc mặt cô ấy đã hồng nhuận hơn rất nhiều, chỉ có điều bị màn kêu oan cho chồng khi nãy của Tiết Tề dọa hết hồn nên giờ môi vẫn còn tái nhợt.

“Hắc Mễ, cô dẫn chúng tôi đi xem hiện trường được không?” Để giúp tinh thần cô ấy bớt căng thẳng, tôi cố gắng dùng lời lẽ hòa hoãn nhất có thể.

“Lại… lại phải đến đó sao?” Hắc Mễ vẫn sợ.

Tôi mỉm cười: “Có bao nhiêu đàn ông trai tráng đi theo làm vệ sĩ, hơn nữa giờ là ban ngày ban mặt, cô còn sợ gì?”

Hắc Mễ gật đầu đồng ý, chúng tôi lên xe thẳng tiến về phía đài phát thanh.

Xe càng lúc càng đi vào khu vực vắng vẻ, mãi tới khi đến khúc quanh có hai bên toàn vành đai xanh thì Hắc Mễ kêu lên: “Chính là ở đây!” Cô vừa nói vừa chỉ vào vạch vàng ở giữa con đường trải nhựa vừa mới sửa lại.

Tôi gật đầu, bước xuống xe.

Đây là khúc cua gấp với góc 80°.

Hắc Mễ xuống xe theo chúng tôi và nói: “Tối qua, à không, có lẽ là sáng sớm ngày hôm nay, khi tôi lái xe qua đoạn đường này thì hình như cảm thấy có một bóng đen lướt qua, xe tôi bị rung lên một lát, tôi cứ ngỡ mình cán phải vật gì đó.”

“Dẫu sao cô không hề cán phải ai, nên cứ yên tâm đi!” Tôi an ủi.

Hắc Mễ ra sức gật đầu.

Tôi vẫy tay gọi Lâm Đào, dẫn cậu ta men theo vạch vàng của con đường, bước chậm rãi về phía đài phát thanh.

“Các anh đi đâu đấy?” Hắc Mễ thấy chúng tôi càng lúc càng đi xa khỏi hiện trường nên không biết nên đi theo chúng tôi hay nên ở lại xe. Cô lúng túng đứng đó.

Tôi nói vọng lại: “Cô cứ ở trên xe chờ chúng tôi, ngồi đó cho mát, mà trên xe còn có cậu đẹp trai tên là Hàn Lượng, cậu ta cũng là fan hâm mộ của cô đấy!”

Tôi và Lâm Đào đi khoảng ba trăm mét thì tôi đột ngột dừng bước, chỉ vào mảnh vải vụn ở ven đường, nói: “Lâm Đào, cậu xem kìa! Quả nhiên, không nằm ngoài dự liệu của tôi. Mau chụp ảnh đi!”

Đây là một mảnh vụn quần bò, thậm chí nó còn dính ít vết máu.

“Mảnh vụn này giống chất liệu quần bò mà nạn nhân mặc trên người.” Lâm Đào hưng phấn chụp ảnh, rồi cầm mảnh vụn lên nói: “Sao anh biết chỗ này có mảnh vụn quần bò?”

“Cậu nghĩ mà xem.” Tôi nói: “Nếu nạn nhân bắt đầu bị kéo lê ở khúc cua thì vết máu và các mảnh vụn cơ thể phải tập trung ở đó nhiều nhất mới phải. Thế nhưng ở đó hầu như không thấy vết máu hay mảnh vụn cơ thể. Điều đó chứng tỏ khi xe kéo thi thể đến khúc cua thì vết máu trên bề mặt vết thương đã chảy hết, hơn nữa bề mặt vết thương đã bị đốt cháy.

“Điều đó cũng có nghĩa là không phải thi thể bị mắc vào gầm xe ở đoạn khúc cua.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu: “Mảnh vụn quần áo xuất hiện ở đây, vậy thì chúng ta tiếp tục đi về phía đài phát thanh chắc chắn sẽ thấy nhiều mảnh vụn và vết máu hơn nữa. Tất nhiên, nếu phán đoán của tôi không sai.”

Đây là nơi rất ít người qua lại, mà hôm nay lại là ngày đài phát thanh chuyển từ địa điểm cũ sang địa điểm mới. Tất cả nhân viên của nhà đài đều phải đến tòa nhà cũ để tham gia hoạt động. Bởi thế, nơi này vốn đã thưa người nay lại càng vắng tanh vắng ngắt. Chính vì thế, những chứng cứ dấu vết mới chưa bị phá hoại.

Lâm Đào và tôi đi bộ chừng hai cây số dọc theo đường lớn, cuối cùng cũng đến lối vào tầng hầm gửi xe ở mặt cạnh của đài phát thanh. Suốt dọc đường, càng lúc tôi lại càng phát hiện ra nhiều mảnh vụn quần áo, tổ chức cơ thể người và vết máu hơn.

Sàn nhà của tầng hầm gửi xe đài phát thanh là nền nhựa mài mờ màu đỏ sậm. Tuy không thể nhận ra sàn nhà có nhiều máu hay không nhưng chúng tôi biết chắc chắn đây là nơi có nhiều vết máu nhất.

May mà trong hòm dụng cụ giám định của chúng tôi có chất thử máu tetramethylbenzidine, cứ cách vài mét chúng tôi lại tiến hành thí nghiệm một lần, kết quả thí nghiệm luôn duy trì dương tính cho đến vị trí trung tâm một ô trống để xe trong nhà gửi xe.

Tôi gọi điện thoại cho Hàn Lượng bảo cậu ta mau lái xe đến đây.

Một lát sau, Hàn Lượng, Hắc Mễ và Đại Bảo đã đến.

“Cô có nhớ tối qua cô đỗ xe ở ô số bao nhiêu không?” Tôi hỏi.

“Ô A-023!” Hắc Mễ nói rất chắc chắn: “Đó là vị trí đỗ xe cố định của tôi.”

Vị trí đỗ xe mà khi nãy chúng tôi làm thí nghiệm thấy vết máu quả nhiên chính là A-023. Tôi và Lâm Đào nhìn nhau cười.

Hắc Mễ ngơ ngác hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Đại Bảo cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt chứa đầy nghi vấn.

Tôi nói: “Chúng tôi lần theo dấu vết của các mảnh vụn quần áo, mẩu vụn tổ chức cơ thể và vết máu đồng nhất với nạn nhân cho đến tầng hầm gửi xe này. Nói chính xác hơn là lần đến vị trí ô gửi xe của cô.”

“Hả? Tôi bị oan thật mà!” Hắc Mễ chưa hiểu ý tôi nên vội vàng kêu lên: “Tôi thực sự không hề hay biết dưới gầm xe mình lại có một người! Tôi không biết thật mà!”

Tôi cười lớn, rồi đáp: “Phát hiện này của chúng tôi vừa khéo có thể chứng minh sự trong sạch cho cô. Khi lên xe có phải cô không hề để ý dưới gầm xe?”

“Vì sao tôi phải để ý đến gầm xe?” Hắc Mễ nói: “Tầng hầm gửi xe lúc nào trông cũng âm u khiến tôi sởn gai ốc nên tôi trèo lên xe đi luôn.”

Đại Bảo vuốt cằm: “Cô Hắc Mễ, phát hiện này của trưởng khoa Tần chứng tỏ khi cô lên xe, thi thể đã bị treo dưới gầm xe. Cô không hề đâm vào hay cán lên người anh ta. Cô không hề hay biết sự việc đó nên không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

“Cám ơn! Cám ơn các anh nhiều lắm!” Đôi mắt Hắc Mễ long lanh ngấn nước.

“Được rồi! Nhiệm vụ đã hoàn thành.” Tôi nói: “Giờ chúng ta trở về đợi kết quả xét nghiệm độc tố và kết quả kiểm tra mô bệnh của nạn nhân thôi!”

“Nhưng, anh vẫn chưa giải thích vì sao tôi nhìn thấy bóng đen ở khúc cua? Vì sao tôi lại cảm thấy xe hơi rung lên một chút?” Sắc mặt Hắc Mễ đột nhiên tràn ngập vẻ sợ sệt: “Lẽ nào tôi gặp ma sao? Liệu có phải người chết đó đã biến thành ma trở về đòi mạng tôi không?”

“Hàhà!” Tôi không nhịn được cười khi nhìn vẻ mặt của Hắc Mễ: “Cô yên tâm, nếu anh ta biến thành ma thật thì kẻ anh ta muốn đòi mạng cũng không phải cô. Cô hãy nhớ rằng mình là người vô tội.”

“Có điều Hắc Mễ nói cũng đúng, vì sao cô ấy lại nảy sinh ảo giác một cách trùng hợp như vậy?” Đại Bảo hỏi.

Tôi đáp: “Đó không phải ảo giác, cảm giác của cô ấy hoàn toàn tồn tại thật sự.”

“Hả?” Đại Bảo trợn mắt nhìn tôi còn Hắc Mễ vô thức trốn sau lưng Hàn Lượng.

Tôi rút bao thuốc lá và bật lửa ra, coi bao thuốc là chiếc xe, còn bật lửa là thi thể, rồi giơ tay mô tả: “Trước khi Hắc Mễ lái xe, thi thể đã bị móc ở dưới gầm. Tôi và Lâm Đào từng đi qua đó, đoạn đường từ đây đến khúc cua là đường thẳng. Bởi vậy, Hắc Mễ không hề phát hiện thấy gì. Khi cô ấy vòng vào khúc cua, vì chiếc xe đột ngột vòng lại nên thi thể dưới gầm xe cũng chuyển động theo lực quán tính và hơi rời khỏi vị trí song song với gầm xe như lúc ban đầu. Một phần của thi thể lộ ra khỏi đuôi ô tô. Lúc này, Hắc Mễ đang lái xe, cô ấy nhìn thấy một bóng đen lay động từ gương chiếu hậu. Vì sợ nên Hắc Mễ phanh gấp, lúc này bánh xe chạm vào thi thể đang văng đến theo quán tính. Thi thể va phải bánh xe nên văng ngược lại và trở về vị trí song song với gầm xe như lúc ban đầu. Vì bánh xe chạm vào thi thể nên Hắc Mễ mới có cảm giác xe hơi rung một chút. Điều đó cũng giải thích cho hiện tượng vì sao ở phần lưng và vai của thi thể có vết lốp xe nhưng lại không có dấu vết bị xe cán lên.”

“Rất hợp lý!” Đại Bảo gật gù: “Đúng là không còn cách lý giải nào khác có thể giải thích được tất cả mọi việc một cách khoa học như thế này.”

“Nhưng, vì sao xác chết đó lại móc vào gầm xe của tôi?” Hắc Mễ vẫn sợ sệt.

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Khả năng lớn nhất là anh ta đang chui dưới gầm xe của cô thì đột nhiên phát bệnh và đột ngột tử vong. Khi cô lái xe đi thì gầm xe vừa vặn móc vào dây thắt lưng của anh ta.”

“Vì sao anh ta lại chui xuống gầm xe của tôi?” Hắc Mễ hỏi: “Liệu có phải anh ta bị ai đó sát hại không?”

Tôi lắc đầu: “Chúng tôi đã loại trừ khả năng thi thể bị thương nặng, ngạt thở dẫn đến tử vong. Khi nãy phòng thí nghiệm độc tố vừa gọi điện thông báo rằng có thể loại trừ khả năng anh ta tử vong do trúng độc. Có lẽ, không phải bị sát hại mà chỉ là tai nạn ngẫu nhiên thôi! Còn vì sao anh ta chui xuống gầm xe của cô thì tôi đang phân vân không biết có phải anh ta muốn trốn ai đó không?”

Hắc Mễ nhìn xung quanh một lượt, rồi nói: “Sau này, tôi không bao giờ đỗ xe dưới tầng hầm nữa.”

“Chẳng phải tầng hầm gửi xe của các cô có lắp camera giám sát sao?” Tôi chỉ vào ống kính ở góc tường và hỏi Hắc Mễ.

Hắc Mễ lắc đầu đáp: “Việc lắp camera giám sát ở tầng hầm gửi xe vấp phải vấn đề nghi ngờ phía nhà thầu nên mãi không thông qua nghiệm thu. Bởi vậy, hệ thống camera vẫn chưa được bật lên. Nhiều người đã đề đạt ý kiến với lãnh đạo rằng không lắp camera thì xe bị cào xước cũng chẳng biết thủ phạm là ai mà tóm cổ. Nhưng, lãnh đạo vẫn chưa có cách giải quyết.”

“Ồ! Vậy à?” Tôi trầm ngâm: “Chúng ta về thôi! Cô cần nghỉ ngơi, còn chúng tôi cần thời gian để đợi kết quả mô bệnh học.”

Vong Hồn Phía Đuôi Xe

Phần 4

Xét nghiệm mô bệnh học trong pháp y cần quy trình kiểm nghiệm rất phức tạp và lẻ tẻ. Từ giải phẫu lấy mẫu vật tổ chức cơ thể người, cố định đến sấy khô, cố định mô, cắt lát, nhuộm màu, chụp phim, cuối cùng đọc phim, chẩn đoán, chí ít cũng phải mất một tuần mới có kết quả cuối cùng.

Trong khoảng thời gian một tuần này, ngày nào tôi cũng giục trưởng khoa Phương Tấn Kiệt của phòng thí nghiệm mô bệnh học chăm chỉ làm việc, thậm chí tôi ép đến nỗi tóc trên đầu anh bạc thêm vài cọng.

Thứ hai ngày 16 tháng 7, trời vừa hểnh sáng tôi đã chạy đến phòng thí nghiệm mô bệnh học.

“Bây giờ cứ nhìn thấy cậu là tôi sợ.” Phương Tuấn Kiệt vừa cười vừa nói: “Cậu thúc tôi đến nỗi tôi sắp phát điên rồi đấy! Hôm qua, tôi phải làm thêm cả ngày nghỉ mới cắt lát tiêu bản xong xuôi.”

“Kết quả thế nào?” Tôi sốt ruột hỏi.

Bác sĩ Phương Tuấn Kiệt thủng thẳng đáp: “Từ lát cắt bệnh lý của da có thể thấy bệnh nhân không có phản ứng viêm nhiễm, điều đó chứng tỏ vết thương trầy xát của nạn nhân là vết thương hình thành sau khi chết, hơn nữa chết rất lâu rồi mới hình thành.”

“Tôi cũng lường trước chuyện này rồi, chỉ muốn kiểm chứng lại chút thôi.” Tôi nói: “Đừng vòng vo nữa, anh mau nói cho tôi biết nạn nhân có mắc phải bệnh lý tiềm ẩn liên quan đến tim mạch dẫn đến tử vong đột ngột không?”

“Hả?” Bác sĩ Phương Tuấn Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại cho là vậy? Tôi xem trên lát cắt tiêu bản thấy hệ thống tim mạch của nạn nhân hoàn to?