Chương 2
Đến Foncourt, tôi tìm ra Khách Sạn Thương Mãi không chút khó khăn. Một thiếu phụ ra tới tận cửa đón tôi và vô cùng kinh ngạc khi tôi bày tỏ ý định lưu trú trong một tuần lễ. Ông chồng của bà ta lúc bấy giờ mới chịu rứt khỏi màn ảnh vô tuyến truyền hình để đi xách va-ly của tôi ra khỏi thùng xe rồi mở hai cánh cổng của một kho chứa rơm khá rộng và yêu cầu tôi đậu xe vào trong đó. Đoạn ông ta dẫn tôi lên lầu và để cho tôi tùy ý chọn một căn phòng trong tất cả những căn còn trống.
Ông ta vội vàng giải thích ngay tình trạng ế ẩm này:
- Vào khoảng đầu tuần, chúng tôi hơi khỏe một chút. Nhưng tới thứ bảy thì tất cả phòng đều được các nhà săn bắn mướn không sót một căn.
Các căn phòng này đều có vẻ tao nhã, có thể nói là đơn sơ nhưng đầy đủ tiện nghi. Tôi lấy căn rộng hơn hết và yêu cầu dọn cơm tối. Lúc đó bà chủ trẻ măng liền chỉ cho tôi mấy dãy bàn trống, với một cử chỉ tự nhiên làm tăng thêm duyên dáng của con người nàng, nhất là chiếc cổ trắng mịn và tròn trĩnh không có một vết sẹo nhỏ.
Nàng hỏi tôi:
- Trong lúc chờ đợi, xin nhờ ông điền khuyết tấm phiếu lý lịch.
- Bà vui lòng rót cho tôi một ly whisky.
Nàng rót rượu cho tôi, với một điệu bộ khá trịnh trọng khiến cho mấy người khách ăn khác không khỏi ngoảnh nhìn qua tôi. Tôi trả lại tấm phiếu cho nàng trên đó tôi đã ghi rõ tên tôi với nghề nghiệp kịch sĩ. Tôi quan sát nàng trong lúc nàng vừa bước đi vừa đọc tấm bìa dày để trên chiếc khay, và không hề ngạc nhiên khi bắt gặp nàng vờ quay đầu lại để lén nhìn tôi.
Ăn cơm xong, tôi trở lên phòng ngay tức khắc vì trong lòng chỉ ao ước nằm lên một chiếc giường nhưng lần này là để ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, tôi cố gắng đi ra ngoài sớm, Không chừng đã có một người nào dò xét tôi ngay từ lúc tôi mới xuất đầu lộ diện tại dây. Tôi phải đừng khiến cho y nóng ruột.
Khánh Sạn Thương Mãi và chi bưu điện tọa lạc trên một mảnh đất nhỏ trồng bốn cây dẻ ở bốn góc, gần như ở trung tâm điểm của Foncourt. Tôi bước đi một cách bất định và chẳng bao lâu tới một cư xá công nhân với những con đường kẻ thẳng góc với nhau phân thành khoảng hai chục khóm nhà mà căn nào cũng giống nhau, có vẻ u ám và đầy nhóc bọn trẻ con chạy la hét ầm ĩ. Khu vực đông đảo này một mặt giáp giới nghĩa trang của thành phố khiến tôi có ý nghĩ các người phụ trách việc chỉnh trang đô thị muốn thế để giản dị hóa những vụ tống táng. Đối diện là một con kênh và khu kỹ nghệ, chắc là nhà máy thủy linh. Mặt thứ ba là một con đường sắt của sở Hỏa xa làm ranh giới giữa một khu chung cư xấu xí cũ kỹ tựa hồ đã được đựng lên từ hơn một trăm năm nay và một cư xá tối tân với những biệt thự xinh xắn nằm giữa khoảnh vườn tuyệt đẹp.
Trong vùng còn lại của Foncourt, các ngôi nhà lại còn sang trọng hơn và mỗi nhà theo một mẫu kiến trúc riêng biệt. Hiển nhiên ngày xưa, từ hồi mới thiết lập nhà máy thủy tinh, khu cư xá của công nhân đã được xây cất giữa một thôn làng rộng lớn với những con đường quê nhỏ hẹp và con sông chảy ngoằn nghèo không kém phần mỹ lệ. Trong một hoa viên có tường rào cao bao học chung quanh, một tòa lâu đài nhỏ theo kiểu cổ La Mã nằm bên cạnh một ngôi biệt thự tân tiến.
Trong một tiếng đồng hồ tôi đã dạo bộ khắp nơi để cho biết phương hướng. Rồi tôi khởi sự lái xe hơi chạy từ từ, hết đường này sang đường khác, không bỏ sót một đoạn nào.
Chiếc Triumph của tôi là kiểu xe cũ mà tôi đã mua lại với trọn số tiền thu được do cuốn phim đầu tiên của tôi. Chiếc xe này chạy tới đâu là bị người ta để ý tới đấy bởi vì tôi đã bọc mui bằng một thứ vải nhựa có kẻ ô trắng đen như một bàn cờ tây và chung quanh các đèn ở phía trước tôi lại còn vẽ hình một đôi mắt xếch trông khá kỳ cục.
Vì vậy cuộc đi dạo của tôi đã được thiên hạ để ý và gây ra sự hiếu kỳ. Gần mười hai giờ trưa tôi mới trở về khách sạn và nói chuyện một lúc với bà chủ nhà duyên dáng.
Tôi đã biết nàng tên Françoise Dammard và vừa được ba mươi tuổi. Ông bố chồng của nàng phụ trách việc làm bếp. Chồng nàng quản lý quầy rượu và đi mua sắm mọi thứ. Còn nàng lo thu dọn nhà hàng ăn cùng các phòng ngủ. Tôi được biết những điều này trong khoảng năm phút trò chuyện, thỉnh thoảng bị gián đoạn vì mấy người khách đầu tiên đến ăn cơm trưa. Tôi trở về bàn tôi đã ngồi hôm qua và ăn xong, tôi đánh một giấc ngủ trưa hai tiếng đồng hồ trong phòng riêng. Rồi tôi lại tái diễn trò xiếc, ngừng lại để xem xét kỹ từng món trong các cửa hàng hoặc quan sát mặt tiền của các ngôi nhà, chăm chú nhìn mọi người với một vẻ gây hấn, thỉnh thoảng bất thần quay lại để bắt gặp những luồng nhãn tuyến đang hướng về phía tôi vội vàng tránh sang ngả khác rồi sau đó lại âm thầm theo dõi. Trong những đám năm ba người tụ họp lại ngoài đường phố, tiếng xì xào bàn tán im bặt lúc tôi đi qua và ngay sau đó tiếp tục như cũ.
Thoạt tiên Foncourt như chỉ có những người đàn bà, bọn trẻ con, những người lớn tuổi ăn không ngồi rồi và tới chiều, khi tiếng còi nhà máy vang lên mới thêm giới thợ thuyền đàn ông. Tôi ước định đúng lúc mới trở lên xe và, trong một giờ, tôi thờ ơ đi dạo.
Ngay sau bữa cơm tối, Françoise Dammard và chồng nàng cùng đến ngồi chung bàn với tôi. Có lẽ họ đã hay biết những hành vi của tôi và không thể che giấu được hiếu kỳ.
Viên chủ khách sạn mở lời:
- Ông là tài tử sân khấu hay điện ảnh?
- Tôi thường lên sân khấu hơn, nhưng tôi cũng đã đóng nhiều phim.
Cuộc trò chuyện diễn ra khá lâu về thế giới kịch nghệ, rồi Françoise Dammard bắt đầu nói vào vấn đề thời sự nóng bỏng, bằng một giọng vui vẻ:
- Như vậy nghĩa là ông đến đây vài hôm để nghỉ hè.
- Gần đúng như thế.
Nàng lại hỏi tiếp:
- Ông đã biết thành phố này từ trước?
- Thưa chưa.
Dammard xen lời bằng một giong ít nhẹ nhàng hơn:
- Thế thì tại sao ông chọn Foncourt làm nơi nghỉ mát?
Tôi làm bộ ngập ngừng dường như có chuyện gì khó nói thẳng ra, rồi trả lời với một nụ cười mơ hồ.
- Tôi chọn đại một nơi!
Vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt họ và họ không hỏi thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi khởi đầu bằng một cuộc dạo phố thật lâu trên con đường chính. Tôi mua nhật báo, thuốc lá, và một vài thứ vụn vặt để có cơ hội bước vào trong các cửa hàng.
Thiên hạ đã tò mò theo dõi tôi từng bước chân. Mới trong vòng một ngày tôi đã làm cho mọi người đều lưu ý đến tôi. Khi tôi tới gần, phản ứng do sự hiện diện của tôi đối với người dân ở Foncourt đều gần như giống hệt nhau, gây ra những cử chỉ tương tự và tạo thành những phản ứng dây chuyền. Tất cả điều đó khiến cho tôi cảm thấy hân hoan hơn hẳn nỗi thích thú mà tôi đã dự trù.
Bây giờ tôi đã quen biết những khuôn mặt hoặc những chiếc xe hơi gặp ở ngoài đường. Đặc biệt hơn cả là tôi đã để ý trông thấy một người đàn bà rất xinh đẹp lái chiếc xe sơn trắng mang số 75 khá nhiều lần, và lần thứ ba nàng đã ném cho tôi một ánh mắt không mấy nhã nhặn. Về tới khách sạn, tôi mới được biết nàng là vợ của một trong hai chủ nhân ông của nhà máy thủy tinh. Tôi tự hứa sẽ tìm nhiều cơ hội khác để cho cô nàng bày tỏ thái độ kiêu kỳ hơn nữa.
Trước khi ăn trưa, tôi đã lén tới Nancy để điện thoại cho Sylvie.
Nàng hỏi tôi:
- Anh đang tìm dấu vết của gã bỏ tiền ra mướn anh phải không?
- Chưa. Trước hết, anh cần phải tự làm cho mình nổi bật lên đã. Hiện giờ anh sắp sửa thực hiện một cuộc điều tra.
Sylvie lại hỏi:
- Các cô gái ở nơi đó ra sao vậy anh?
Tôi đáp:
- Ồ! như thủy tinh.
Trong buổi chiều tôi tạm nghỉ một lúc ở Khách Sạn Thương Mãi và trông thấy Françoise Dammard đang ủi áo quần một mình trong một góc phòng của nhà hàng. Tôi liền ngồi gần nàng một cách quyền hành và bảo nàng:
- Người dân trong xứ của bà thật tò mò vô giới hạn. Ai ai cũng nhìn thẳng vào mặt tôi một cách thiếu lễ độ!
Nàng tức giận đáp lại:
- Ông quả thật là một con người vừa lì lợm vừa kiêu căng. Ông đang làm xáo trộn cả thành phố Foncourt này bằng những cử chỉ kỳ lạ của ông, thế mà ông còn mở miệng phàn nàn.
- Ai đã kể cho bà nghe những chuyện nhảm như vậy. Tôi chỉ đặc biệt lưu ý tìm hiểu địa phương mà tôi đang có mặt. Tôi muốn nghiên cứu thật kỹ. Có lẽ đây là một sự méo mó nghề nghiệp của người trong giới kịch nghệ.
Nàng liền nói với tôi:
- Nếu quả thật đó là lý do thì chắc ông đang hết sức thú vị, nhưng đồng thời ông lại chế riễu tất cả mọi người khác.
Tôi cãi lại lời lẽ của nàng một cách yếu đuối! và ngạc nhiên vì cảm ứng quá bén nhạy của dân chúng đối với thái độ hơi kỳ lạ của một kẻ vô danh, Những phản ứng đối với tôi phải chăng là dấu hiệu chứng tỏ rằng Foncourt không chịu để cho đời sống bình dị của nó bị rung chuyển và đã liên kết ngay để chống lại kẻ gây rối? Phải chăng đã có nhiều nạn nhân của vụ bài bác kẻ lạ này? Chẳng hạn có một ai đã tự cho rằng mình bị dân chúng trong vùng ngược đãi?
Tôi đã tìm cách hỏi khéo vấn đề này với những phương pháp không gây nghi ngờ cũng như ngạc nhiên cho Françoise Dammard. Câu trả lời của nàng làm tôi cụt hứng. Rõ ràng không có một người nào như thế. Tôi tin nàng thành thật, nhưng tôi nhận thấy nhiều điểm khả nghi trong những lời giải thích của nàng.
Tôi gặp lại sự thận trọng này, vào khoảng một giờ sau, trong một cuộc trò chuyện với người chủ ga-ra. Tôi phải chờ đợi ông ta sửa chữa xong một chiếc Austin màu đỏ mà nữ chủ nhân tôi chưa hề trông thấy kể từ khi tới đây. Ánh mắt khá tươi của nàng trong lúc nhìn chiếc Triumph của tôi có thể xem như một lối nhập đề. Tôi liền mở lời khen các loại xe du lịch của Anh Quốc rất thích hợp với giới trẻ trung hoạt động. Người thiếu phụ tuy đã tới khoảng bốn mươi nhưng rất duyên dáng có vẻ thích thú với lời tán tụng kín đáo này. Cuộc đối thoại tuy ngắn ngủi, nhưng tôi tin tưởng sẽ có cơ hội tốt để nối tiếp.
Lúc nàng đã đi, tôi bảo viên chủ ga-ra:
- Ông có một bà khách hàng đẹp quá! Bà ấy người vùng này?
- Đó là bà bác sĩ Fontan.
- Ông bác sĩ là một người đàn ông diễm phúc.
Viên chủ ga-ra khẽ nhăn mặt.
Tôi liền hỏi:
- Tôi nói sai sao? Thế nghĩa là trái hẳn lại?
Ông ta cãi:
- Tôi đâu có nói như thế. Ông suy luận mọi việc quá nhanh... Ông cần tôi việc gì đây?
- Thay nhớt máy, bơm mỡ. Như thế, bà Fontan...
Nhưng tôi không thâu lượm được một chuyện mờ ám nào để có thể phanh phui ra cho to chuyện.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, tôi lại đi dạo đêm, và lần này hướng về phía khu cư xá mới. Xuyên qua kẽ hở của những cánh cửa lá sách đóng kín, tôi trông thấy trong đa số các ngôi nhà một thứ ánh sáng màu trắng phát ra từ những màn ảnh vô tuyến truyền hình. Tới trước một căn nhà, tôi chợt dừng bước ngạc nhiên: có một người nào đang đàn vĩ cầm một bài hòa nhạc của Paganini[1]. Má tôi là một tay vĩ cầm nhà nghề và tôi biết khá nhiều âm nhạc để có thể đánh giá trị một màn trình diễn nhạc. Người đang đàn ở đây quả thật là một tay chuyên nghiệp, có lẽ chưa tới mức cao siêu nhưng rõ ràng có đầy kinh nghiệm. Sáng hôm sau, tôi liền hỏi thăm Dammard trong dịp ông ta dọn điểm tâm cho tôi.
[1] Niccolo Paganini (1782-1840) là một nhạc sư vĩ cầm lừng danh người nước Ý, đã soạn nhiều bản hợp tấu vĩ cầm nổi tiếng.
Ông ta bảo tôi:
- Ông ấy đàn hay đâu có gì là lạ, bởi vì ông ấy đã từng đoạt Giải Nhất ở Trường Quốc-Gia Âm-Nhạc. Trước kia ông ấy đã ở trong nhiều ban nhạc lớn, sau phải bỏ đàn vì kém sức khỏe. Ông chủ nhà máy thủy tinh là một người bạn cũ của ông ấy và đã thâu nhận ông ấy làm nhân viên kế toán.
Tôi than:
- Sa sút đến thế là cùng! Ông ấy được bao nhiêu tuổi rồi?
- Khoảng chừng bốn mươi lăm năm mươi.
- Ông ấy tên gì?
- Montbertaut,
Tôi cố ghi nhớ cái tên này. Một ý tưởng vừa loé lên trong đầu tôi. Má tôi năm nay bốn mươi bảy tuổi. Bà cũng đã đoạt được một Giải Nhất sau khi học vĩ cầm ở Trường Quốc Gia Âm Nhạc Paris. Montbertaut rất có thể là bạn cùng lớp với bà. Tôi quyết định hỏi ngay má tôi, liền đi Nancy để điện thoại.
Ngạc nhiên với câu hỏi của tôi, má tôi xác nhận quả thật hai người ngày xưa đã cùng học chung một lớp. Bà muốn biết tôi đã gặp ông ta ở đâu và trong trường hợp nào. Tôi nói do một sự tình cờ.
Bà quả quyết bảo tôi:
- Ông ấy không phải là một con người đứng đắn. Con nên tránh xa. Má tôi không ngạc nhiên khi nghe nói ông ta tự xưng đã chiếm Giải Nhất, nhưng thật sự ông ta đã nói dối. Ngay cả một cái chứng thư ông ta còn không có.
Tôi lại hỏi:
- Ông ấy có biết con không?
- Làm sao biết được! Má không hề gặp lại ông ta kể từ lúc mãn khóa Trường Âm Nhạc.
- Ông ấy có thể biết má có một người con trai?
Chắc chắn tôi đang làm cho má tôi hết sức bối rối và câu trả lời của bà trở nên lúng túng. Tôi liền âm yếm nói cho má tôi yên tâm:
- Có gì đâu mà má phải xấu hổ? Ông ấy đã biết rõ má sắp có con chứ gì?
Má tôi nhìn nhận tôi nói đúng và tôi vội kết thúc cuộc điện đàm. Tôi không muốn tới phiên mình phải trả lời những câu hỏi.
Tôi rời khỏi sở bưu điện Nancy, hai tay xoa vào nhau một cách khoan khoái. Tôi thầm cám ơn nhạc sư Paganini đã gián tiếp giúp tôi khám phá mối dây liên lạc giữa Foncourt và tôi: Đó là Montbertaut người mạo đanh Giải Nhất Trường Quốc Gia Âm Nhạc Paris, nhưng rất có thể chỉ là kẻ chủ chốt của một âm mưu mà tôi lại là người thực hiện.
Tôi lên xe đi, trong lòng gay cấn như một con chó săn đã nhặt được con thú đầu tiên trong mùa.