← Quay lại trang sách

Chương 3

Ngày trình diễn thứ ba, có vẻ buồn chán lúc tôi mới ngủ dậy, vừa có một nét bất ngờ. Sau khi đi dạo một tiếng đồng hồ để thực hiện bản hợp đồng một cách chu đáo, tôi trở về Khách Sạn Thương Mãi. Trong lúc mời ông cụ Dammard một ly Cotes-du-Rhone tôi đã moi được một chuyện đáng kể.

Tôi nói với ông cụ:

- Hôm qua cháu vừa nghe được tiếng đàn của một tay vĩ cầm lừng danh ở khu cư xá mới. Ông chủ khách sạn cho cháu hay đó là một kế toán viên của nhà máy. Ông nhạc sĩ ấy ở đây lâu rồi, phải không cụ?

- Mới năm năm nay thôi. Pierre Valonne đã thu dụng ông ta cùng bà vợ rồi về sau, cả người con gái lớn.

Tôi làm như đã biết.

- Pierre Valonne tức là chồng của người đàn bà lái chiếc 404 màu trắng.

- Không phải. Bà đó là bà vợ của Paul Ternant, người hùn vốn với Valonne.

- Montbertaut thường đến đây chơi không?

- Vâng, khá thường.

- Có dịp xin cụ chỉ cho cháu nhìn lén ông ta một chút. Không biết hình dáng ông ta ra sao?

Ông cụ liền mô tả cho tôi nghe, với một vẻ không được niềm nở.

Tôi lại hỏi:

- Cô con gái của ông ấy chắc cũng là một nhạc sĩ.

Ông cụ cười riễu cợt:

- Cô ta quá bận rộn với bọn con trai,

- Chà! Một cô gái hư hỏng theo đợt sóng mới.

- Cũng gần đúng như vậy. Cô ta đã làm cho cha mẹ hết sức bực mình. Theo lời người ta đồn đãi, Montbertaut ít khi nói nhiều về những công việc làm ăn... nhưng ông ta lại thích tìm hiểu công việc của kẻ khác.

Trong lúc trò chuyện, tôi có cảm tưởng rằng tuy Montbertaut có những liên lạc xưa cũ với chủ nhân của hãng thủy tinh khiến ông ta gây được một uy thế nhưng ông ta vẫn chưa được dân chúng ở Foncourt biết nhiều.

Thấy còn khá lâu mới tới giờ cơm trưa, tôi lại ra đi lê bước trên những con đường phố và chân tôi vô tình hướng về phía cư xá. Tôi nhận thấy căn nhà của viên thư ký kế toán không một chút khó khăn. Sau tấm màn của một khung cửa sổ, tôi trông thấy bóng dáng bất động của một người đàn bà. Nếu Montbertaut chính là người đã nói chuyện điện thoại với tôi, có lẽ bà vợ của ông ta cũng tham dự vào âm mưu này và dò xét cái cách tôi thi hành công việc đã được giao ước? Phải chăng Montbertaut chính là con người đó? Tôi đã tin chắc điều này sau cuộc nói chuyện với má tôi, nhưng bây giờ tôi bỗng nghi ngờ. Khó có thể một kẻ có điều kiện sinh sống tầm thường lại chịu hy sinh một số tiền quan trọng như thế để được hưởng cái thú chọc tức những người dân cùng chung thị xã.

Dù sao đi nữa, dù không phải là người chi tiền, Montbertaut cũng đã nằm trong cuộc âm mưu. Nhất định chính ông ta đã đề nghị cho tôi lãnh nhiệm vụ kỳ quặc này.

Một giờ sau, tại Khách Sạn Thương Mãi, tôi đang ngồi ăn cơm thì Françoise Dammard đến bảo tôi:

- Ông Charmoy, có người muốn nói chuyện điện thoại với ông.

Tôi kinh ngạc, đi ngay ra hành lang tới máy điện thoại gắn trên tường. Tôi nhấc ống nghe lên và nói vào máy:

- Tôi nghe đây.

- Pierre Charmoy?

- Chính tôi.

- Tôi là Henri Batz, ở Nancy. Tôi muốn gặp mặt ông chiều hôm nay.

Tôi hỏi:

- Gặp mặt? Về chuyện gì?

Câu trả lời như một quả tạc đạn:

- Ông đừng đóng kịch với tôi làm gì vô ích. Hãy để dành trò đó cho Foncourt.

Tôi bật một tiếng cười nhỏ, vì không biết làm gì khác hơn.

Người ở đầu dây nhấn mạnh:

- Ông hãy đến văn phòng tôi và lúc hai giờ rưỡi.

- Tôi sẽ đến. Theo địa chỉ nào?

Tôi ghi chú lại và trở về bàn sau khi đã lật cuốn niên giám địa phương: Henri Batz có tên trong đó với danh nghĩa chủ nhân địa ốc.

Tôi liền đi Nancy và theo địa chỉ được biết, tìm thấy những căn phòng rộng rãi sang trọng. Trong tiền phòng, những mô hình và những họa đồ kiến trúc tối tân cho thấy các dịch vụ quan trọng của Công ty Địa Ốc Lorraine.

Một nữ thư ký hỏi:

- Ông Charmoy?

Tôi thích thú gật đầu.

- Xin mời ông đi theo tôi.

Một lát sau tôi đã đứng trước mặt Henri Batz. Theo cử chỉ ông ta mời tôi ngồi mà vẫn không rời khỏi bàn giấy, tôi hiểu ông ta không có ý định bắt tay tôi. Tôi ngồi vào một chiếc ghế bành bằng da trắng và vừa châm một điếu thuốc lá vừa quan sát ông ta. Khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn và mái tóc hoa râm cho biết ông ta khoảng chừng năm mươi tuổi nhưng hình dáng vẫn còn trẻ. Thân thể cao lớn lực lưỡng, ánh mắt vô cùng tinh anh, đúng là một mẫu người doanh nghiệp chính hiệu.

Ông ta chăm chú nhìn tôi và hai người nhìn nhau như thế có tới một phút.

Cuối cùng ông ta lên tiếng:

- À, ông Charmoy?

Tôi đáp theo cùng một giọng:

- À, ông Batz?

Ông ta phản công ngay:

- Chúng tôi đã quan sát nhất cử nhất động của của ông kể từ khi ông tới Foncourt. Chúng tôi đã hiểu ngay rằng, sở dĩ ông xuất đầu lộ diện để gây hấn mọi người như thế là vì ông tìm cách gây xì-căng-đan. Chúng tôi không biết ông làm công việc đó để được hưởng những lợi lộc gì. Vì vậy chúng tôi muốn tìm hiểu rõ về điểm này,

Tôi hỏi:

- Trước hết tôi có thể biết ông nhân danh cho ai được không? Hai tiếng “chúng tôi” mà ông vừa dùng, theo tôi nghĩ, để chỉ số nhiều. Nhưng ở đây, tôi chỉ thấy có một một mình ông.

- Tôi nhân danh cho một số người đã ủy nhiệm cho tôi lo việc tiếp xúc với ông, để tìm hiểu ý định của ông.

Tôi không sao hiểu được ông ta muốn gì. Nhưng tôi đã nhất quyết tìm biết những điều thật sự tôi còn chưa nghĩ ra. Phải chăng đây là một vụ lầm lẫn? Tôi không tin, bởi vì Batz biết mọi hành vi cử chỉ của tôi.

Tôi hỏi lại, để kéo dài thời gian:

- Biết những ý định của tôi à? Quả thật là một dự tính đầy xa vọng.

- Chúng tôi khởi đầu bằng cách tiếp xúc trước với ông. Ông nên hiểu rõ sự cố gắng của chúng tôi.

Mỗi câu nói mới của Batz lại khiến cho đầu óc tôi tối mù thêm một chút. Chỉ có một sự kiện nổi bật: một con người quan trọng, đại diện cho những người khác mà tôi có thể tin tưởng quan trọng không kém, đang điều đình với tôi.

Tôi liền bảo:

- Bởi vì các ông đã khởi sự bằng cách này thì xin hãy đi cho tới cùng. Tại sao tôi phải bộc bạch các ý định của tôi mà lại không phải là các ông?

- Chính những ý định của ông làm căn bản cho những ý định của các bạn tôi. Ông đang sửa soạn gây một vụ xì-căng-đan, điều đó ai ai cũng đều thấy quá rõ. Nhưng mưu tính của ông sai lầm. Làm cho cả Foncourt lưu ý tới ông là việc dễ. Nhưng rồi sau đó? Ông nên coi chừng những phản ứng trở ngược lại. Ông đã tính trước rồi chứ?

Vẫn không có gì sáng sủa hơn. Tôi liền quyết định chọc tức Batz và lấy giọng tinh quái:

- Tôi đã tính trước mọi việc! Không lẽ tôi nhắm mắt làm càn cho vui. Nhờ ông nhắn lại với các bạn ông điều đó và hãy cùng với họ đợi chờ những diễn biến tiếp theo.

Có lẽ tôi đã nhắm đúng bởi vì tôi chợt để ý thấy hàm răng của ông ta thoáng nghiến lại. Ông ta im lặng một lúc rồi nói nhanh:

- Ông hãy cho biết những điều kiện của ông để ông rời khỏi Foncourt.

Tôi sững sờ như phỗng đá! Một người đã mướn tôi đến và những người khác - bây giờ thì đã rõ như ban ngày - đề nghị trả tiền cho tôi bỏ đi. Tôi bỗng có cảm tưởng cần phải tiến sâu vào công việc nghiêm trọng này. Tôi khai thác ưu thế của mình, trả lời:

- Những điều kiện của tôi à? Tôi e các ông khó lòng theo nổi.

- Ông lầm to! Ông chớ tưởng có thể làm “săng ta” vô tội vạ. Đó là một lầm lẫn lớn.

Batz vẫn không hề cau mày, nhưng giọng nói ông ta bắt đầu cứng.

Phải, sự lầm lẫn mỗi lúc một thêm lớn. Thái độ khôn khéo hơn hết là chấm dứt ngay cuộc đối thoại như của hai kẻ điếc này và hãy giải thích lẫn nhau cho cả đôi bên đều hiểu. Trong vụ này, tôi thấy dù có khôn ngoan đến đâu cũng bằng thừa. Một sự tầm thường làm cho tôi mất ít nhiều hương vị của cuộc phiêu lưu. Tôi gạt bỏ giải pháp này và chọn con đường liều lĩnh. Trò chơi đã bắt đầu, tôi vẫn sẽ tiến tới.

Tôi nói:

- Thưa ông, tôi đã đến tận văn phòng ông theo lời mời của ông. Ông là người đi mặc mặc cả, vậy ông cứ mặc cả đi! Tôi sẽ nghiên cứu những đề nghị của ông.

Batz đáp:

- Tôi không được đề cử về vụ này.

Tôi bèn đứng dậy thong dong bảo:

- Thế thì, bởi lẽ về phần tôi tôi không có gì để nói chuyện cùng ông...

Ông ta nhảy ra khỏi ghế và phóng tới trước mặt tôi.

- Ông đừng nên làm anh hùng rơm. Ngày hôm nay ông đã được dịp may gặp phải một kẻ đối thoại dễ dãi. Ông chớ có bỏ qua dịp tốt hiếm có này.

Mới nghe tôi dọa bỏ đi, Batz đã hoảng lên. Mặc dầu lời nói có ngụ ý gì đi nữa, rõ ràng ông ta đang van lơn tôi và khiến cho tôi không khỏi cảm thấy một chút khoan khoái vì kiêu ngạo.

Tôi vui sướng mặc dầu còn chưa chắc chắn. Tôi hết sức khoan khoái được sống trong hoàn cảnh đột biến. Như thế thú vị hơn là đóng những màn ca kịch đã thuộc lòng từng chữ, bởi vì ngay cả sơ lược cốt truyện tôi cũng không biết. Con người tôi bỗng trở nên quan trọng. Hoàn cảnh cũng biến thành gay cấn hấp dẫn. Thêm vào sự bí mật đầu tiên: “Ai đã mướn mình đến Foncourt?” lại còn sinh ra hai bí mật khác: “Mình có thể làm cho bọn người nào lên ruột? Tại sao thái độ của mình có thể khiến cho bọn người này lên ruột?”

Batz lại tiếp lời, với một giọng đột nhiên bớt gay gắt hơn:

- Tôi rất có cảm tình với ông, ông có biết không? Tôi đã xem ông trình diễn nhiều lần trên sân khấu. Không ai có thể chối cãi rằng ông có tài. Ông hãy còn trẻ và sẽ có thừa thời gian để làm một nghề đáng được trọng vọng... với điều kiện ông đừng phạm phải những sai lầm, đừng tự dấn thân vào những âm mưu đen tối không có đường thoát.

Tôi vẫn không để cho ông ta mổ xẻ vấn đề một cách vô ích.

Ông ta kết thúc bài luận trẻ con bằng một câu hỏi bất ngờ:

- Cuộc phiêu lưu mà ông hiện đang theo đuổi rất nguy hiểm, tôi xin nhắc lại điều đó với ông. Như vậy ông còn định tiếp tục đi sâu vào để làm gì?

Nói một câu trả lời, dù mơ hồ đi nữa, tôi vẫn thấy là cả một vấn đề tế nhị và bất cần. Thế là tôi quay trệch sang một bên.

- Xin ông cùng bạn bè của ông cứ việc tìm lý do.

Lần này ông ta ném vào tôi một ánh mắt thiếu hiền lành.

- Tôi sẽ tường thuật thái độ của ông. Nếu chúng tôi nhận thấy nên tiếp xúc lại với ông, tôi sẽ điện thoại tới khách sạn. Nhưng ông sẽ phải hối tiếc vì thái độ coi thường của ông hôm nay. Ông tưởng ông mạnh lắm thì phải? Ông nên chuẩn bị để thất vọng. Bởi vì ông sắp sửa đụng với một sức mạnh lớn hơn rất nhiều. Ông sẽ nhìn nhận ông đã tính toán sai lầm trong lúc tới Foncourt. Không chừng, ông lại còn vô phương trang trải sở hụi.

Tôi đáp:

- Các ông sẽ giúp đỡ tôi mà. Ban nãy hình như ông đã ngụ ý hứa điều đó.

- Thật vậy sao?

- Thế không phải ông đã yêu cầu tôi cho biết những điều kiện để tôi rời khỏi nơi này hay sao?

Đôi mắt của Batz sáng lên. Ông ta liền hỏi:

- Bây giờ ông đã nghĩ đến vấn đề tiền đấy à?

Phản ứng của ông ta trước mắt tôi như phản ứng của một người vừa cất được một gánh nặng: chỉ chừng đó cũng đủ làm cho tôi vui thú. Tôi bảo:

- Nhất định rồi. Những còn nhiều điều khác nữa.

Tôi đứng dậy, thưởng thức tác dụng lời hăm dọa của tôi. Batz lại trở về với bộ mặt lạnh lùng đi mở cửa. Trên ngưỡng cửa, tôi khẽ nói với ông ta, vì cô thư ký đang chờ để dẫn tôi ra ngoài:

- Tuy còn trẻ nhưng kiên trì phải không ông?

Ông ta trả lời:

- Quá trẻ và khờ khạo.