Chương 20
Một tiếng kêu khô khan phía sau lưng tôi, làm tôi quay mạnh người lại. Montbertaut đang chĩa mũi súng vừa gây án mạng vào mình tôi.
Ông ta hảo:
- Mình sẽ mời họ đến, nhưng để một lát nữa.
Ánh mắt ông ta thật đáng ghê sợ. Tất cả oán hận mà một con người có thể chất chứa trong lòng cùng tập trung vào đó. Thân hình loạng choạng, mà tôi vừa xô ra hai phút trước, lúc này bỗng biến thành một kẻ đầy hách dịch với hai bàn tay nắm chặt khẩu súng không còn run nữa.
Ông ta nói với tôi:
- Mày chỉ cần nhúc nhích một bước là tao bắn ngay. Súng bây giờ đã nạp đạn sẵn rồi.
Mắt tôi tự động nhìn lên mặt chiếc dương cầm: trên đó chỉ còn cái vỏ đạn. Montbertaut đã lén lấy viên đạn chưa bắn trước khi đến chiếc trường kỷ là nơi đặt khẩu súng. Chính tiếng súng khép nòng lại đã báo động tôi một cách muộn màng.
Montbertaut đắc chí cao giọng:
- Các vai trò đảo ngược rồi, phải không, tên khốn kiếp? Tao sẽ hạ mày mà không một người nào dơ nửa ngón tay lên để cứu mạng mày. Tất cả mọi người nơi đây đều hưởng lợi khi mày biến mất. Khi mày đã nằm dài, cứng đờ, mày sẽ vô phương thuyết phục cho bọn cảnh sát tin rằng mày đã không ám sát cha mày.
Chỉ sau khi nghe mấy lời nói đó, tôi mới hiểu rõ thâm ý trong lời đe dọa của y. Sự bất cẩn trong giây lát của tôi, một chút thiếu cảnh giác không thể tha thứ của tôi và nhất là cái ý nghĩ màn đã hạ hẳn, đột nhiên đặt tôi vào tình trạng hiểm nghèo này.
Tôi bảo:
- Montbertaut, ông bịp. Nếu ông giết tôi, ông làm sao chạy thoát?
Y quả quyết:
- Tao có tôi năm nhân chứng.
Tôi hỏi:
- Để làm chứng cái gì?
Y đáp:
- Làm chứng tao đã lâm vào trường hợp tự vệ chính đáng. Mày đã tin tưởng mày bảnh hơn tao. Ban nãy, rất có thể mày đã giết tao, nếu tao không chịu trả lời mày. Tao không thèm lường gạt mày đâu. Và tao sẽ giải thoát cho họ tất cả mối nguy hiểm do mày mang đến. Tao sẽ cứu tất cả! Mày thử tưởng tượng xem, tên ngu si!
Quên hẳn vết thương đang chảy máu, trong khi say mê nói, mỗi lúc y một thêm kích động, khiến cho mũi súng giật lên từng cơn. Ở cách ngực tôi chừng hai thước. Tâm trí lôi lại xao xuyến một cách dữ dội. Tôi cảm thấy hai chân nặng trịch và hai bên thái dương đau nhói, trong lúc Montbertaut nói tiếp:
- Trên khẩu súng này, không còn dấu tay của bà Ternant nữa, dù trước đây đã có, nhưng dấu tay của mày thì lại in rõ ràng trên cán dao. Rồi đây, những người hiện có mặt nơi này sẽ kể lại với cảnh sát rằng bọn này đã ép buộc mày thú tội giết cha mày... mày đã chạy trốn... tao đã chận mày lại nên mày đâm tao... Lúc đó, tao mới chụp lấy khẩu súng và bắn mày để tự cứu tính mạng và luôn tiện cứu nguy cho tất cả những người khác mà mày định giết chết để diệt khẩu.
Tôi hỏi lớn:
- Thế còn hai ông bà Fontan họ sẽ làm chứng theo tôi?
Montbertaut đáp ngay:
- Họ đâu còn ở đây. Mọi người sẽ bảo đã bắt mày thú tội, sau khi họ ra về.
Tôi chắc lưỡi:
- Ông có một trí tưởng tượng điên cuồng thật! Như thế chưa đủ đâu. Ông tin tưởng họ sẽ để cho ông ngang nhiên hành động hay sao?
Tôi ra dấu chỉ những người đang quan sát chúng tôi.
Montbertaut trả lời:
- Lẽ rất nhiên, bởi vì như thế nghĩa là tôi cứu họ.
Tôi liền hỏi họ, một cách lo lắng:
- Các ông nghĩ sao về kế hoạch đó?
Sự im lặng của họ khiến tôi hoảng sợ.
Montbertaut lại càng vênh mặt lên:
- Họ đều đồng ý. Bây giờ mày đã tin chưa?
Chỉ một mình Suzanne Ternant chịu đựng ánh mắt của tôi. Khuôn mặt bà ta tuy vẫn còn xanh nhưng đã có sinh khí trở lại. Bà ta chăm chú nhìn tôi bằng một đôi mắt tàn nhẫn, lạnh lùng, sắc như dao. Tôi phải trốn tránh mắt bà ta trước.
Tôi hỏi bà ta bằng một giọng không được quả quyết:
- Ngay cả bà cũng không chấp nhận kế hoạch đó chứ?
Lời nói của tôi không gây nên một tiếng vang nào. Montbertaut cười khẩy:
- Họ đều hiểu rằng đó chính là lối thoát độc nhất. Họ đang lâm vào tình thế tuyệt vọng thì tao mang giải pháp đến.
- Với giá nào?
Montbertaut có vẻ thú vị ra mặt:
- Chuyện đó đối với họ đâu thành vấn đề, vì họ thiếu gì phương tiện. Họ thừa hiểu mày nguy hiểm hơn tao và họ đã lựa chọn.
Tôi lại quay về phía mấy người kia:
- Các ông đâu đến nỗi điên cuồng đến mức độ nạp mình cho một tên làm tiền có thể đòi hỏi các ông đủ mọi thứ?
Lại thêm một lần, tất cả đều im lặng và sự im lặng này bỗng làm cho tôi khủng khiếp. Tôi hét lớn:
- Các ông nói lên đi! Các ông mất trí hết rồi hay sao? Thật tình các ông không nghĩ rằng mọi việc sẽ xảy ra như thế này chứ?
Họ vẫn không mảy may cử động.
Tôi liền nói với Suzanne Ternant:
- Nếu đó là một tai nạn, như bà vừa bảo, bà việc gì phải lo sợ trước mặt cảnh sát cũng như tòa án. Bà không muốn tôi gánh tội của bà chứ?
Bà ta tiếp tục nhìn tôi không nháy mắt, lặng thinh, vẻ mặt đáng sợ.
Tôi gào lên:
- Bà là một mụ đàn bà ghê tởm. Còn ông, ông Ternant, ông cũng chấp thuận như thế? Tôi vẫn tưởng ông là người chu đáo và công chính?
Montbertaut chận lời:
- Nếu ông ấy công chính, ông ấy sẽ lo cứu vợ ông ấy trước, chứ đâu tới phiên mày.
Paul Ternant không trả lời với một ai trong chúng tôi. Có lẽ ông ta thật tình không thốt nổi một tiếng nào. Vụ phát giác tội ác của vợ ông ta đã khiến ông ta rụng rời. Tôi liền quay sang kêu gọi Batz lúc bấy giờ đang bám chặt lưng chiếc ghế bành của cụ Antoine Valonne, nhưng Montbertaut lại chua cay bảo:
- Henri, anh hãy cho nó biết chính anh đã nêu ý kiến cho tôi viết mảnh giấy để hãm hại mẹ nó năm xưa. Nó sẽ hiểu anh có thể giúp được gì bây giờ.
Mỗi lúc tôi một thêm có cảm tưởng mình đang vùng vẫy trong một cơn ác mộng chỉ gồm có những tảng đá ngầm và những chuyện sỉ nhục. Một cơn tê liệt từ từ xâm chiếm lấy tay chân tôi.
Montbertaut lại nói tiếp với Batz:
- Vả lại, nếu bà Ternant bị bắt và bị đưa ra tòa, chuyện tai tiếng này sẽ làm cho anh rơi xuống tận đất đen. Lẽ tất nhiên, đối với ông Ternant, sẽ không còn có vụ ông ấy cộng tác làm ăn với anh. Anh sẽ không có tiền cũng như bảo đảm tinh thần. Ông chồng của một nữ phạm nhân mang tội giết người sẽ không thể giúp đỡ anh gì hết.
Tôi vẫn cố nói:
- Bà Batz, bà đừng chịu làm đồng lõa cho một vu sát nhân khác. Bà sẽ không giữ nổi bình tĩnh và bà sẽ bị bắt.
Kiệt quệ vì xúc động và sợ hãi, bà ta chỉ biết cúi đầu xuống và úp mặt vào hai bàn tay, trong lúc Montbertaut vội vàng trả lời:
- Giữa sự phá sản và mạng sống của mày, bà ấy đã lựa chọn. Và bà sẽ giữ được bình tĩnh... như bao người khác. Sẽ không có một ai dơ tay ra cứu mày đâu. Mày sẽ bị chôn vùi trong chiếc bẫy do chính mày tạo ra. Cả xứ này sẽ buộc tội sát nhân vào cổ mày. Tên khốn nạn, mày tàn đời đến nơi rồi!
Tôi cố giữ tự tin rằng kéo dài thêm được phút nào lại càng có lợi cho tôi bởi vì, nếu mình có thể hạ sát một người trong một cơn tức giận bất thần, thì trái lại, mình rất khó giết người sau khi đã hăm he cả hai chục lần. Luận điệu tuyệt vọng này vẫn không giúp tôi tìm được cách xử trí với tình trạng bế tắc hiện tại. Vẻ quả quyết mà tôi đọc thấy trong đôi mắt của Montbertaut làm tê liệt mọi khả năng lý luận của tôi.
Trong khẩu súng lúc này chỉ còn một viên đạn, nhưng đứng ngay tầm bắn, nên tôi đành bó tay thúc thủ. Chạy trốn là một chuyện không thể nào thực hiện được. Cánh cửa về phía sân thượng tuy hé mở sẵn, nhưng cách xa xôi tới tám hoặc mười thước. Cụ Antoine và Batz chận ngang đường qua thư viện. Montbertaut hiểu ngay tư tưởng của tôi lúc thấy tôi liếc mắt về phía những lối thoát này.
Y liền bảo tôi:
- Mày bước một bước là tao hạ mày ngay. Sớm hay muộn thì vẫn thế mà thôi. Trước sau gì mày cũng sẽ chết.
Tôi cứng sững người, phải hết sức cố gắng mới nói được với vị chúa tể của Foncourt lúc đó đang quay sang hướng khác:
- Cụ Valonne, đã đến lúc cụ cần cho ý kiến.
Ông cụ vẫn không hề có một cử động nhỏ.
Giọng nói tôi nghẹn ngào lúc tôi hỏi ông cụ:
- Cụ không ngăn cản một vụ mưu sát thứ hai sắp xảy ra trong nhà cụ hay sao?
Nhiều giây trôi qua trong im lặng, khiến cho hai chân tôi lại càng thêm nặng trịch như đã hóa thành chì.
- Cu để cho người ta giết chết đứa cháu nội của cụ ngay trước mặt cụ à?
Cụ Antoine Valonne vẫn không nhúc nhích một phân, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy, hai thái dương của tôi đau nhói hơn nữa. Cái liên minh quái đản này đang vây chặt lấy tôi, không cách gì phá tan nổi. Tôi chợt vùng lên ý thức phản kháng và ghê tởm, hét lớn vào mặt họ:
- Tất cả các ông đều đê tiện... Tất cả là một lũ quái vật không có tâm hồn.
Chỉ một mình Simone Batz có phản ứng bằng cách đút ngón tay vào lỗ tai.
Bỗng Montbertaut lên tiếng:
- Các ông hãy nghe tôi nói đây. Mình sẽ làm như thế này...
Tôi la lớn:
- Các ông sẽ không làm nên trò trống gì. Kế hoạch của các ông sẽ gãy đổ. Để tôi chứng tỏ cho các ông thấy. Tôi không đến Foncourt một mình. Có một người khác đã phát giác vụ án mạng cùng một lúc với tôi, và người đó sẽ làm chứng để phá tan âm mưu của các ông.
Montbertaut vội vàng bảo:
- Nói phét!
Tôi đáp lại:
- Xe hơi đã bị hỏng, nhưng tôi không đi thuê một chiếc khác. Có một người đã đưa tôi đến đây bằng xe của người ấy và ngồi chờ đợi tôi ở gần đây,
Lúc bấy giờ Suzanne Ternant mới chịu mở miệng, tuyên bố với một vẻ hách dịch lạnh lùng:
- Không đúng. Tôi có thể xác nhận điều này. Anh ta quả thật đã đến đây một mình.
- Bà tin tưởng như vậy, bởi vì bà đã nghe tôi cam đoan với ba tôi rằng tôi không cho một ai hay biết về cuộc gặp gỡ giữa ông ấy với tôi. Đó là điểm duy nhất tôi đã nói dối ông ấy.
Montbertaut liền hỏi tiếp:
- Vậy thì ai đã đưa mày đến đây?
Ngay lúc y vừa hỏi, tôi đã hiểu tôi không thể trả lời. Nếu tôi tiết lộ tên Sylvie ra, nàng sẽ lâm nguy ngay lập tức. Bọn họ rất có thể tìm bắt luôn nàng và thủ tiêu nàng một cách dễ dàng không kém gì họ đang chuẩn bị thủ tiêu tôi.
Montbertaut đắc ý trước sự câm nín bất thần của tôi, hí hửng bảo:
- Nó lại nói láo, vả lại, dù nó nói thật đi nữa, vẫn không thay đổi gì. Đối với cảnh sát, đó sẽ là một tên đồng lõa và lời khai của y chẳng có gam nào nguy hại cho mình. Thôi, bây giờ xin các ông hãy nghe tôi nói.
Tôi trông thấy mọi đôi mắt đều xoay về phía y, kể cả đôi mắt của cụ già. Sự kiện ông cụ không còn nhìn vào hư vô như từ nãy giờ và quay nhìn kẻ sắp giết tôi, chứng tỏ ông cụ đã bằng lòng tham gia vào kế hoạch khủng khiếp, và điều đó bộc lộ rõ trong ánh mắt của ông cụ. Tuy nhiên, nó lại xui khiến tôi nghĩ ra một cuộc tấn công cuối cùng:
- Montbertaut, ông phải điên lắm mới tin rằng mấy người này trói chân tay lại tự nạp mạng cho ông để ông tha hồ làm tiền! Ông hãy nhìn kỹ lại họ đi. Họ đang run lên vì nóng ruột, tự hỏi ông có gan bắn hay không. Họ sẽ để cho ông giết tôi, nhưng sau đó, họ sẽ định đoạt luôn số phận của ông. Đó chính là điều họ đang suy nghĩ. Khi ông đã bắn viên đạn độc nhất rồi một người trong bọn họ sẽ nhặt con dao lên và đâm ông cho kỳ được, ngay chỗ tôi đã mồi sẵn!... Như vậy sự tự vệ chính đáng của ông lại càng thêm hữu lý... Cả tôi và ông đã giết lẫn nhau, Montbertaut ông cũng sắp sửa tàn đời rồi, ông có nghĩ đến chuyện ấy không?
Lý lẽ của tôi hình như làm y xao xuyến tinh thần. Tôi trông thấy quai hàm y siết lại và đôi mắt của ý lén lút hết nhìn người này đến người khác. Đột nhiên, y trấn tĩnh lại, và trả lời, với một cái nhếch mép đầy thú vị một cách hiểm độc, trong lúc máu vẫn tiếp tục thấm ra từ vết thương của y:
- Bà Ternant sẽ bế mạc cuộc đời nếu tôi không còn sống để ra khỏi đây. Bà ấy biết mà: chắc chắn cha mày đã nói với bà ấy. Tôi đã cẩn thận đề phòng từ lâu. Nếu tôi chết đi… một cách bất ngờ, một bức hình sẽ được đăng lên mặt báo. Người ta sẽ trông thấy trong hình bà Ternant và ông Pierre Valonne trong một tư thế không đúng cương vị của họ một chút nào. Sự kiện đó sẽ khiến cảnh sát đặc biệt lưu ý.
Lần này, tôi không còn nghĩ đến việc công kích Montbertaut nữa. Nỗi sợ hãi chứa sẵn trong lòng tôi thêm với sự tê liệt tứ chi, làm cho tôi gần như mê loạn. Tất cả da thịt tôi, trên toàn diện thân thể tôi, như đã đóng thành băng. Tôi đang trôi giạt về cõi chết phi lý nhất.
- Montbertaut, hãy buông súng xuống, nếu không tôi bắn!
Tôi chợt nghe mấy tiếng này và tôi trông thấy rõ ràng một cảnh sát viên, súng lục cầm tay, đột nhập vào phòng, theo lối cửa sân thượng. Tuy nhiên, tôi không sao phân biệt được đó là sự thật hay chỉ là là một ảo giác điên cuồng. Hai nòng súng xanh lơ đang chĩa vào ngực tôi bỗng hạ xuống. Có tiếng bước chân dồn dập trên nền nhà, kế đó một cảnh sát viên khác xuất hiện ở ngoài cửa tiền đình. Cuối cùng, một người thứ ba xông vào, cũng theo lối sân thượng.
Lúc ấy tôi mới chịu nhận rằng phép lạ đã xảy đến. Tôi nhắm mắt và để cho khỏi khua răng, tôi nghiến mạnh quai hàm lại.
Montbertaut ấp úng:
- Tôi chỉ dọa cho anh ta sợ, nhưng tôi xin thề với các ông...
Một trong ba cảnh sát viên chận lời y ngay:
- Thôi! Tôi đứng núp từ lâu sau cánh cửa nên đã nghe quá đủ rồi. Ông ở trong tình trạng bị câu lưu...
Ông ta ngừng lại một lát, rồi nói tiếp:
- Bà Ternant, bà cũng vậy.
Tôi mở mắt ra và tôi trông thấy người vừa nói mấy câu đó. Ông ta đang cầm trong tay một khẩu súng lục, và tay kia tước khẩu súng săn khỏi tay Montbertaut. Ánh mắt của ông ta đi từ cụ Antoine Valonne đến Suzanne Ternant, với một vẽ sững sờ gần như đau đớn, và cuối cùng dừng lại ở tôi. Tôi có cảm tưởng ánh mắt đó ấm dịu lại.
Tôi phải hết sức cố gắng mới hỏi được một câu:
- Vì sao các ông đến đây?
Ông ta trả lời:
- Vị hôn thê của ông đã báo tin cho chúng tôi. Tôi đã hiểu cô ấy không nói dối, khi cô ấy kể lại câu chuyện của ông.
Tôi dần dần tỉnh trí trở lại. Tứ chi của tôi bắt đầu bớt tê liệt và có thể cử động như cũ.
Viên cảnh sát bảo một trong hai người kia:
- Anh hãy ra dẫn cô gái vào. Cho cô ấy hay vị hôn phu của cô vô tội. Đừng nói gì thêm nữa.
Ông ta vội vàng đi ra theo lối tiền đình. Một lát sau, Sylvie bước vào. Nàng băng ngang phòng khách như một người máy đến ôm chầm lấy tôi, túng túng nói:
- Xin anh đừng trách giận em! Em đã không nghe lời anh... Em đã quá sức lo sợ vì phải đợi chờ trong mơ hồ. Rồi, em đã trông thấy một cặp vợ chồng đi ra. Em nghĩ có lẽ họ đi báo cảnh sát… Em hoảng hồn. Em liền đi trước họ... để nói hết sự thật.
Tôi còn sống được là vì Sylvie đã không chịu ngồi yên một cách thụ động trong xe hơi, như tôi đã căn dặn nàng. Thế mà buồn cười thay, nàng lại ngỏ lời xin lỗi tôi!
Tôi không biết đúng ra tôi muốn cười hay muốn khóc. Tôi không hẳn hoàn toàn sung sướng vì còn sống. Tôi đã chứng kiến tất cả sự hèn hạ của con người và tôi tin chắc suốt đời tôi sẽ không bao giờ gột rửa được hình ảnh ngày hôm nay.
Sylvie thở không ra hơi, hỏi tôi:
- Ai đã giết ba anh?
Tôi ôm nàng trong vòng tay và từ từ dẫn nàng bước về phía thư viện. Tới trước Suzanne Ternant, tôi dừng lại, bảo vắn tắt:
- Bà này.
Tôi cảm thấy Sylvie rùng mình và tôi nói tiếp với tên nữ sát nhân:
- Tại sao ba tôi có thể dan díu với một người đàn bà quái đản như thế này?
Y thị nhìn sững tôi, với một vẻ thách đố kiêu ngạo. Một cảnh sát viên đang đứng kèm sau lưng y thị.
Xa hơn, tôi đi qua sát cụ Antoine Valonne, lúc bấy giờ thụt người trong chiếc ghế bành, như một con thú già bị trọng thương sắp sửa chết.
Tôi lại bảo:
- Quả thật chung quanh ba tôi chỉ có toàn những quái vật.
Trước xác chết mắt vẫn còn mở, chúng tôi cùng đứng lặng một hồi lâu. Quả thật, tôi đã từng thù hận và khinh bỉ con người này, cho đến giờ được đón tiếp trong nhà của ông. Tuy gặp gỡ quá ngắn ngủi, tôi vẫn đã bước lại gần ông và, trong ba phút đồng hồ đi trong đêm tối, tôi đã có cảm tưởng mình vừa tìm được một nguồn hạnh phúc mới.
Tại sao tôi đã tước đoạt không cho ông hưởng một niềm vui tương tự, niềm vui cuối cùng? Tại sao tôi đã che giấu không cho ông biết tôi vừa chuyển ý, như ta vẫn thường che giấu một yếu điểm đáng xấu hổ? Lòng kiêu hãnh của tôi còn những gì, sau những giờ phút tàn khốc này?
Sylvie nhè nhẹ gỡ vòng tay của tôi, cúi xuống thân hình đã khô cạn máu và, với hai ngón tay rành rẽ của y sĩ, nàng vuốt mí mắt cho ba tôi.
Lúc nàng đứng lên lại, tôi nghĩ rằng đêm hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho tôi cũng như nàng không ai còn có lòng dạ nào để bàn tính chuyện xây dựng lại cuộc đời.
Lát nữa, tôi sẽ giải thích cho nàng biết nàng đã cứu tôi khỏi chết như thế nào, mà chính tôi không sao có thể ngờ trước được. Tôi tin chắc nàng sẽ bảo tôi rằng từ nay về sau, tôi cần phải có nàng mới sống được.
HẾT