Chương 2
Sáng thứ ba Mason mở cửa văn phòng của mình, bỏ mũ và đứng lặng một chốc với chiếc mũ trong tay, trầm ngâm dán ánh mắt vào bức tượng Blackstone.
“Anh đã đọc báo ngày hôm nay chưa?” Della hỏi.
“Chưa, chỉ mỗi liếc nhìn các tiêu đề, mà sao?” Mason chầm chậm hạ chiếc mũ phớt xuống.
“Trong mục minh họa ‘Incvaier’ anh sẽ có thể ngắm chính các hình ảnh của mình. Thêm nữa tôi khuyên anh chú ý tới đồng đôla bằng thiếc đang lù lù ở phòng tiếp khách mà cứ mỗi mười lăm giây một lại găm mắt nhìn đồng hồ của mình và nôn nóng chờ anh đến để bàn bạc về ‘cái gói tài sản riêng của Helen Cadmus’.”
“Lại gì thế nữa?” Mason hỏi, bước lại gần chiếc tủ tường và đặt cái mũ phớt của mình vào một chỗ thích hợp. “Thế đồng đôla bằng thiếc thì liên quan gì ở đây?”
“Tôi muốn nói rằng anh ta cũng giả trá hoàn toàn như đồng đôla bằng thiếc vậy,” Della đáp.
“Thế điều đó thể hiện ra ở chỗ nào?”
“Tên anh ta là Natan Fallon. Theo lời anh ta, tôi trích dẫn: Anh ta là ‘bạn bè’ của ngài Benjamin Addicts, và theo như anh ta thuyết phục, là họ hàng xa của Helen Cadmus. Anh ta bị sốc vì - anh thấy ghê chưa, - khi biết các nhật kí của cô ấy bị đem bán đấu giá. Từ con người anh ta toát ra đầy vẻ ngọt xớt, đưa đẩy, tinh tế, cái nhếch mép dương dương tự đắc. Trong đầu tôi không thể nào hình dung nổi lại có người có thể xử sự bằng cái cách tương tự như thế. Nhưng chắc anh ta đã quen với những chỉ dẫn kiểu: ‘Ê, đằng kia, hãy làm điều này điều nọ’.”
“Ồ, được rồi,” Mason nói. “Thế Jecson đã làm rõ được gì về vụ tranh chấp của Kempton với Addicts?”
“Anh ấy hôm qua đã kể với anh những nét chung nhất về vụ ấy rồi cơ mà, đưa ra lời buộc tội vu khống. Đây, anh có thể ngó bản sao tuyên bố khởi tố.”
Cô trao cho Mason bản sao lời kiện đã đăng kí ở hội đồng thư kí tòa án, Mason đọc lướt qua, gật đầu và mỉm cười.
“Cốt truyện phức tạp thêm,” ông nhận xét. “Theo như tôi hiểu, bà Jozephine Kempton bị đuổi việc trong hoàn cảnh mà bà cho là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Bà đã không thể đòi được từ ông chủ của mình bất cứ lời giải thích nào Khi bà cố xin việc ở một nơi khác, người chủ mới yêu cầu ông Addicts cho lời nhận xét, thì ông ta đã buộc tội bà ăn cắp bằng văn bản.”
“Thế từ quan điểm luật pháp điều đó có thể được đánh giá như thế nào?” Della hỏi. “Có thể xem điều đó là một sự nhầm lẫn trung thực được không?”
“Cô có ý nói về bức thư của Addicts ấy à?”
“Vâng.”
Mason mỉm cười. “Della thân mến của tôi, cô cho phép mình xâm phạm tới đặc quyền của bên bào chữa trong vụ tố tụng ‘Kempton chống Addicts’ rồi đấy. Còn trường hợp này có thể đánh giá như thế nào từ quan điểm luật pháp, thì cứ mặc cho họ tự tiến hành cuộc tố tụng đến cùng, nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết một số chi tiết liên quan đến vụ án. Và tôi rất muốn rõ, tại sao tay Fallon lại cần những cuốn nhật kí của Helen Cadmus đến thế.”
“Ồ, tất nhiên anh ta sẽ không thú nhận rằng anh ta quan tâm đến những cuốn nhật kí,” Della nói. “Đơn giản, anh ta muốn nhận được những đồ đạc riêng còn lại của, tôi trích dẫn: ‘cô bé bất hạnh, đáng thương’.”
“Ối trời!” Mason nói.
“Vậy thế nào?” Cô hỏi. “Anh sẽ tiếp tay Fallon, hay sẽ chờ cho đến khi anh ta cứ đi đi lại lại chà thành lỗ trên tấm thảm trong phòng tiếp khách đây?”
“Tôi sẽ tiếp anh ta,” Mason đáp, “nhưng tay Fallon hẳn không chỉ là một kẻ nhỏ mọn huênh hoang, mà còn là một diễn viên tồi, y nên nhìn thấy chúng ta với toàn vẻ huy hoàng chứ, Della. Có lẽ y đã quen có việc với những luật sư tự đắc vẫn lo liệu các vụ việc nhỏ nhoi của ngài Addicts và cho ngài ta những lời khuyên, như làm sao biến thu nhập thành tiền, làm sao để phải trả thuế ít nhất. Tôi nghĩ rằng chính lúc này tay Fallon bắt đầu dần dần nhận thức ra là đã đụng phải một loại mèo hoàn toàn khác,” cùng với những lời này Mason lấy chiếc mũ phớt trong tủ ra, đi lại gần bức tượng Blackstone, bóp méo mũ đi một cách ngang tàng, và chụp lên đầu bức tượng. “Còn bây giờ, Della, cô có thể mời tay Fallon đến gặp tôi rồi.”
Della mỉm cười trước hành động kì cục của Mason, vội vã đi ra phòng tiếp khách. Cô quay lại cùng với người mà cô gọi là ‘đồng đôla bằng thiếc’.
Natan Fallon có cái trán gồ to tướng, cái mũi mỏ gà nhỏ mà trên đó ngoắc hai mắt kính dày không gọng, cái miệng to đang cười, tạo cho khuôn mặt một vẻ thân thiện, dù phần nào có biểu hiện lúng túng. Trên đỉnh đầu có mảng hói, mà ngay phía trên trán tóc cũng cũng chỉ lưa thưa, thế nhưng những sợi tóc còn lại thì được y nuôi chăm chút đến hết mức có thể và chải ngược từ dưới lên trên, giữ im chúng bằng gôm xịt để mảng hói bớt sáng loáng.
“Ôi ngài Mason!” y kêu lên. “Chào ngài Perry Mason! Tôi thật không đủ sức biểu lộ tất cả nỗi sung sướng được làm quen với ngài. Tôi là người ngưỡng mộ ngài chân thành từ lâu. Tôi dõi theo các bản phúc trình trong báo chí về những chiến thắng của ngài trong xét xử tố tụng. Từ lâu tôi đã quyết rằng nếu bỗng tôi rơi vào một hoàn cảnh khó khăn nào đó, thì tôi sẽ nhờ cậy đúng chính ngài.”
“Rất tuyệt,” Mason nói, bắt tay y và kín đáo nháy mắt với Della. “Nghĩa là, theo như tôi hiểu, ngài đã rơi vào một tình huống khó xử ư?”
“Không, không, không hề! Sao lại thế, ngài Mason quý mến! Tôi sợ ngài hiểu tôi không đúng. Với tôi mọi việc đều ổn cả.”
“Ồ xin lỗi,” Mason nói, “nghĩa là tôi đã hiểu ngài sai. Mời ngồi.”
Mason ngồi xuống sau chiếc bàn lớn. Della với cuốn sổ đã sẵn sàng ngồi vào chỗ của mình.
“Ngài Mason yêu quý, tôi đơn giản không thể diễn đạt nổi các cảm xúc của mình vì cuộc gặp gỡ với ngài và cô thư kí kiều diễm của ngài, cô Della! Được nhìn thấy thân hình quyến rũ của cô ấy, đó là một niềm vui đích thực.”
“Những lời của ngài có thể tạo nên một ấn tượng rằng cô ấy không mặc quần áo trên người,” Mason thốt ra.
“Ồ không, không đâu! Quỷ thần ơi, ngài nói gì thế, thưa ngài Mason quý mến! Đừng nói thế, vì Chúa!”
Della rời mắt khỏi cuốn sổ, ném vào y một cái nhìn tinh nghịch.
Fallon vội bào chữa, “Tôi chỉ có mỗi ý muốn nói rằng trước đây tôi có đọc một số bài báo viết về cô ấy và cô ấy đối với tôi là một thứ gì đó bất định, không cảm thấy được. Còn giờ đây đối với tôi, cô ấy thành ra khá xác định và thậm chí rất gần gũi nữa là khác.”
“Và thêm vào đó,” Mason nói thêm, “đang sẵn sàng tốc kí lời yêu cầu của ngài, để đăng kí nó theo đúng hình thức mà tại văn phòng của chúng tôi đòi hỏi.”
“Vâng, vâng, tất nhiên! Tha lỗi cho tôi, thưa ngài Mason! Dĩ nhiên, tôi hiểu thì giờ là quý như thế nào đối với ngài. Và bản thân tôi cũng thuộc loại những người quen đi thẳng vào vấn đề.”
“Vậy thì hãy bắt đầu thôi.”
“Tôi là bạn cùng công ty của Benjamin Addicts và còn là họ hàng xa của Helen Cadmus.”
“Và ngài là gì với cô ấy?” Mason tò mò.
“Ồ, nói chung thì tôi là người họ hàng khá xa của cô ta, nhưng cô ta luôn luôn gọi tôi là chú. Chính tôi giúp nó kiếm được việc làm chỗ Benny.”
“Chỗ Benny?” Mason hỏi lại.
“Xin lỗi, chỗ Benjamin Addicts. Chúng tôi gọi ông ấy thân tình là Benny.”
“Hiểu rồi.”
“Helen bất hạnh, cô bé đáng yêu của tôi. Tôi không thể tưởng tượng nổi điều gì đã buộc nó làm việc ấy, hơn nữa, còn làm một cách khủng khiếp thế kia chứ. Nếu nó đã quyết định tự tử, thì đơn giản hơn nhiều là uống một liều thuốc ngủ chết người thôi, và không chỉ đơn giản hơn nhiều mà còn… cho phép tôi nói cởi mở, thưa ngài Mason, lịch sự hơn nhiều.”
“Tôi cho rằng,” Mason nhận xét, “khi cô gái thấy những vấn đề cuộc sống của mình là không thể chịu đựng nổi và quyết định đi vào cõi vĩnh hằng, cô ta ít quan tâm nhất đến các phép lịch sự.”
“Phải, phải, tất nhiên. Tôi hiểu, tôi hiểu chứ. Cô bé đáng thương. Riêng tôi hiểu rất rõ mọi điều đó, và mặc dù thế, thưa ngài Mason, chắc gì có thể làm điều đó… nếu ngài cho phép tôi diễn đạt như thế, bằng cách gì không thích hợp hơn nổi.”
“Ngài có ý gì vậy?”
“Đám báo chí ầm ĩ lên, Benny, Benjamin Addicts, đã gặp nhiều điều khó chịu, tôi có ý nói về điều đó đấy. Ông Addicts rất gắn bó với cô ta. Gắn bó như với một cô làm công của mình, ngài hiểu tôi mà, ngài Mason, chỉ như với một người làm công thôi. Ông ấy hẳn sẽ làm mọi điều có thể nhằm giảm nhẹ đau khổ cho cô ta, tất nhiên, nếu ông ấy biết được. Tôi có thể cam đoan rằng, nếu các vấn đề của cô bé đáng thương dù chỉ phần nào liên quan đến tiền bạc, thì ông Addicts chắc sẽ làm hết mức tất cả những gì cần thiết có thể để giúp đỡ…”
“Thế các vấn đề là gì vậy?” Mason hỏi.
“Thì tôi cũng băn khoăn điều đó, ngài Mason ạ. Tôi không thể nói gì cụ thể với ngài được. Đơn giản là tôi không biết.”
“Cô ấy không chia sẻ với ai các nỗi dằn vặt của mình à?”
“Có chia sẻ, ngài Mason ạ. Cô ta chia sẻ chúng với tôi, còn tôi, thật tiếc, đã không cho điều đó là nghiêm trọng lắm. Tôi có cảm giác rằng toàn bộ thứ đó chỉ là những chuyện đàn bà thường tình vương vất nỗi rầu rĩ thoáng chốc. Cô ta nói với tôi là đôi khi không đủ sức mang nổi gánh nặng trách nhiệm lớn lao đặt lên vai cô, rằng thường cuộc sống trở nên không chịu đựng nổi đối với cô ta, rằng cô ta…”
“Vấn đề nói về trách nhiệm nào vậy?”
“Cô ta không nói với tôi, ngài Mason ạ. Rất tiếc, tôi buộc phải thú nhận rằng đã không biết cách khích lệ cô gái. Tôi… Nhưng rốt cuộc thì bây giờ còn nói gì nữa. Mọi thứ đã là quá khứ, và chẳng thay đổi được gì cả. Tôi không được phép chiếm thêm thì giờ quý giá của ngài nữa. Tôi, thực ra, có một việc thế này: Sáng nay ngạc nhiên đọc được trên báo rằng ngài đã mua các đồ vật riêng của Helen. Thậm chí tôi không có khái niệm là chúng lại được bảo quản ở đâu đó. Là người họ hàng gần nhất của cô ấy…”
“Theo tôi, ông đã nói ông là họ hàng khá xa cơ mà?”
“Tương đối xa, thưa ngài Mason. Nghĩa là tôi có ý nói họ hàng chúng tôi thực sự khá xa, nhưng bởi nhẽ không còn những người họ hàng gần hơn, nên tôi có thể cho mình là người gần nhất. Điều nghe ra không hợp lí, nhưng tôi tin chắc là ngài hiểu rõ ý tôi.”
“Chắc gì tôi chia sẻ nổi niềm lạc quan của ông,” Mason nói. “Nói thực, ông có việc gì với tôi vậy?”
“Nhưng điều đó hoàn toàn rõ mà, ngài Mason! Hiển nhiên là tôi rất muốn nhận được đồ vật riêng của Helen bất hạnh, giữ kỉ niệm về cô bé đáng thương của tôi. Tôi hiểu rất rõ rằng ngài tham gia đấu giá chỉ là để giúp người bạn của ngài, viên mõ tòa, và kết quả ngài đành phải mua những thứ không có giá trị gì đối với ngài. Ngài đã trả, như tôi biết, năm đôla.”
Fallon bật đứng dậy, lôi trong túi ra tờ năm đôla mới cứng và chìa nó cho Mason. Ông không buồn động đậy để nhận nó, Fallon có phần bối rối quay về phía Della và nói, “Tôi cho rằng chính cô được giao trách nhiệm tính toán về mặt tài chính, phải không cô Della?”
Della ngước nhìn Mason vẻ dò hỏi.
Vị luật sư kín đáo lắc đầu.
Fallon tiếp tục đứng với tờ năm đôla trong tay, chuyển ánh mắt từ Mason sang Della, và trên mặt y hiện rõ vẻ bối rối vì sự khước từ không lấp lửng.
“Nói cởi mở, tôi không hiểu?,” y lắp bắp. “Có thể là tôi diễn tả chưa được rõ chăng?”
“Tôi đã mua cái gói,” Mason đáp. “Trong nó có mấy quyển vở, nhật kí, album ảnh và một số thứ khác của cô ấy. Tôi cho rằng tôi đã chi năm đôla không vô ích.”
“Nhật kí ư, thưa ngài Mason?”
“Chính là thế đó,” Mason đáp, không rời mắt khỏi vị khách, “và là những nhật kí khá chi tiết.”
“Nhưng thưa ngài Mason quý mến, hẳn nhiên chúng không thể có gì thú vị đối với ngài, và tôi tin chắc rằng ngài, xin lỗi vì cách diễn đạt, không định giúi mũi vào những bí mật của cô gái quá cố.”
“Sao lại không nhỉ?” Mason hỏi.
“Sao lại là không ư?” bị sốc bởi lời đáp như thế, Fallon hỏi lại: “Tại sao? ôi Chúa ôi, ngài Mason, mà sao - nghĩa là thế nào?… Dĩ nhiên là ngài đùa thôi!”
“Thậm chí tôi không nghĩ đến chuyện đùa,” Mason nói. “Tôi thường hay đạt được phương tiện để tồn tại chỉ nhờ rằng tôi hiểu biết ít nhiều về luật pháp và ít nhiều về bản chất loài người hơn một chút so với một người trung bình.”
“Vâng, vâng, vâng. Tôi hiểu, thưa ngài Mason. Tất nhiên, đó là lẽ đương nhiên.”
“Không sao hiểu nổi bản chất loài người,” Mason nói, “nếu chỉ nghe những gì người ta nói với ông.”
“Thực thế ư?” Fallon ngạc nhiên.
“Phải,” Mason gật đầu. “Mọi người bao giờ cũng thể hiện mình ở góc độ có lợi nhất. Để nghiên cứu bản chất con người, cần phải quan sát mọi người, khi họ không ngờ đến điều đó; cần phải lắng nghe các câu chuyện của họ khi họ không biết rằng người ta nghe trộm họ; phải đào bới trong các ý nghĩ của họ, nếu ta tin chắc rằng các ý nghĩ ấy là đích thực, cần nghiên cứu con người, khi tâm hồn họ được bộc lộ ra từ nỗi đau đớn.”
“Nói thật, ngài Mason ạ, ngài đơn thuần làm tôi sửng sốt.”
“Lấy thí dụ là ông,” Mason tiếp tục. “Tuyệt đối không thể biết nổi về ông, từ các suy nghĩ của ông đến những động cơ dẫn ông lại đây, cả điều gì thực sự ông cần, nếu chỉ nghe những gì ông nói với tôi.”
“Tôi… ngài Mason… Ngài buộc tôi về tội đạo đức giả ư?”
“Xin hỏi ông một câu,” Mason nói. “Ông kể với tôi toàn bộ sự thật sao?”
“Thì tất nhiên rồi! Vâng, vâng, dĩ nhiên là toàn bộ!”
“Và nhật kí cần cho ông chỉ vì những động cơ tình cảm thuần tuý?”
“Ồ vâng, hoàn toàn chính xác.”
“Trong trường hợp như thế,” Mason nói, “tôi phải báo với ông rằng tôi cần chúng cho công việc. Chúng giúp tôi hiểu tốt hơn bản chất con người. Vậy nên chúng ta hãy kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta tại đây và chia tay nhau, không có những tình cảm xấu về nhau, ông Fallon ạ.”
“Nhưng nói thật, tôi không hiểu, thưa ngài Mason.”
“Tôi đã gắng giải thích với ông rồi.”
“Có thể là ngài muốn nói rằng, những đồ vật này có trị giá lớn hơn nhiều đối với ngài về mặt tiền bạc chăng?”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Ồ,” Fallon thốt ra, mỉm cười rạng rỡ, “trong trường hợp như thế tôi sẵn sàng tính đến các quyền lợi của ngài. Tôi đã nghĩ, bởi tôi nói với ngài như gentleman nói với gentleman khác, rằng sự bồi hoàn với mức năm đôla là hoàn toàn đủ, nhưng khi vấn đề ngoặt về phía tài chính…”
“Không hẳn,” Mason nói, “đơn giản là tôi không muốn chia tay với những đồ sở hữu tôi mua được.”
“Ồ, tôi hiểu, nhưng nếu vấn đề chỉ nói riêng về mặt tài chính, về một cái giá cụ thể, thì tôi, ngài Mason ạ, sẵn sàng tiếp cận xem xét vấn đề này từ quan điểm hoàn toàn khác hẳn về nguyên tắc.”
“Biết sao được, ông cứ tiếp cận đi.”
“Tốt thôi, ngài Mason… Từ quan điểm mối quan tâm về tiền bạc, xuất phát từ chỗ cuộc mặc cả phải có lợi cho ngài về mặt tài chính… Xin phép, tôi sẽ trình bày ý tưởng của tôi như sau: ngài đã tậu được một tài sản nào đó với giá năm đôla và muốn nhận lãi suất từ việc bán nó ở mức ít nhất là năm đôla. Chính xác chứ?”
“Chính xác.”
“Thậm chí tôi có thể nói,” hơn năm đôla.
“Hoàn toàn chính xác, và nhiều hơn nhiều.”
Nụ cười sán lạn bất thần tuột khỏi mặt Fallon. Y giúi bàn tay ngắn cũn của mình vào túi trong của áo vét, lôi cái ví bằng da lợn ra, mở ví, đếm năm tờ giấy bạc một trăm đôla và ném nó ra bàn trước Mason.
“Rất tuyệt, ngài Mason ạ,” y nói. “Chúng ta sẽ nói huỵch toẹt ra. Lãi suất của ngài đây.”
Mason lắc đầu phủ nhận.
Fallon nhướn lông mày vẻ ngạc nhiên.
“Xin lỗi,” Mason nói, “chắc gì tôi thoả mãn với sự đền bù tương tự.”
Những ngón tay ngắn cũn của Fallon lại mở cái ví da lợn. Trên bàn có thêm năm tờ giấy bạc một trăm đôla nữa.
“Khá lắm, Mason,” y thốt ra lạnh lùng, “tổng cộng ở đây là một ngàn. Và chúng ta kết thúc, quỷ tha ma bắt cái trò hề này đi.”
Vẻ hồn hậu của y không còn một chút bóng dáng. Giờ đây y làm liên tưởng đến một tay chơi trò poker đã đặt cược và chăm chú theo dõi đối thủ của mình, hòng đoán định kẻ kia đáp trả y bằng gì và những lá bài nào trên tay đối phương.
“Các nhật kí này không để bán,” Mason nói.
“Nhưng, ngài Mason, tình huống đã trở nên đơn thuần là phi lí!”
“Nhưng tôi không có cảm giác nó là thế,” Mason phản đối. “Tôi mua một món hàng nào đó, vì nó cần cho tôi. Và giờ nó vẫn cần cho tôi như cũ.”
“Ngài Mason ạ,” Fallon nói, “chúng ta nói thẳng tuột ra nhé. Tôi không muốn lấp lửng gì nữa. Tôi không thể đề nghị với ngài quá một ngàn đôla. Nghĩa là tôi nhận được chỉ dẫn dừng lại chính ở số tiền đó. Thế nhưng, tôi có cảm giác rằng… Ngài Mason ạ, ngài hẳn đồng ý thỏa thuận riêng với Benjamin Addicts chứ?”
“Về việc gì?”
“Về các tài liệu nằm trong tay ngài ấy.”
Mason lắc đầu, “Theo tôi, tôi chẳng có gì để nói với ông ta cả.”
“Tôi cho là có chuyện để nói đấy, ngài Mason ạ. Tôi có cảm giác, nếu ngài trực tiếp gặp ông Addicts, thì sẽ hiểu… Rốt cục, ngài Mason ạ, chúng ta hãy cùng ngừng cuộc tranh cãi trống rỗng và tiếp cận vấn đề một cách tỉnh táo.”
“Ồ, ở đây thì mọi sự nằm trong sức của ông,” Mason đáp. “Ông hãy đi đặt cho mình món gì đó không có chất men. Tôi cho rằng ông quan tâm đến cái gói thuần tuý theo các động cơ tình cảm, như một người họ hàng của Helen Cadmus cơ đấy.”
“Ma quỷ, ngài nghiêm túc đấy à?”
“Nhưng chính ông nói điều đó với tôi mà.”
“Trời ơi, ngài Mason, thì cũng cần nói ít ra là gì đó với ngài chứ! Ngài là luật sư cơ mà. Và dĩ nhiên, ngài cũng nhận thức được rằng vấn đề được bàn đến đòi hỏi một cách tiếp cận sao cho cả hai chúng ta cùng giữ được thể diện trong tình huống này chứ.”
“Tôi không tin chắc rằng cần giữ thể diện của tôi,” Mason phản đối.
“Không, không, xin ngài, không cần đùa cợt đâu, thưa ngài Mason! Nào chúng ta hãy nói với nhau nghiêm túc và cởi mở nhé.”
“Tôi thì tôi đang nói với ông hoàn toàn cởi mở.”
“Thôi được, trong trường hợp ấy tôi sẽ cởi mở với ngài. Sự mất tích của Helen Cadmus làm nảy ra vô số những phỏng đoán xằng bậy. Bọn nhà báo quèn sống nhờ vào việc hắt mọi thứ đồ thải vào công chúng đang khao khát các chuyện giật gân, đơn thuần là lao bổ vào câu chuyện này. Ông Addicts trong một thời gian nào đó buộc phải ẩn mình và tiếp nhận các biện pháp phòng ngừa được suy nghĩ kĩ lưỡng để khỏi bị đầu độc đến chết bởi những tay nghiệp dư thích chuyện vớ vẩn giật gân. Và giờ đây bỗng được rõ là Helen viết nhật kí. Tôi không hiểu, sao lại vậy được, rằng các nhà điều tra đã không hề biết gì về việc đó.”
“Loang đi tin đồn,” Mason nói, “rằng Addicts đã lợi dụng toàn bộ ảnh hưởng chính trị của mình. Kết quả bên điều tra đã cầm cái bút lông lớn và vội vã phủ lên vụ việc một lớp sơn trắng dày. Không hề có một cuộc thẩm cứu như đúng nghĩa của nó.”
“Còn theo tôi, ngài Mason ạ, sự khẳng định của ngài không có một cơ sở nào cả. Ngay ngài cũng khó tin vào điều đó. Ông Addicts chỉ muốn che chắn bản thân tránh một số bất tiện về mặt cá nhân thôi, và chẳng còn gì hơn thế.”
Mason cười nhếch mép.
“Hay lắm,” Fallon kêu lên, “ta nói thẳng ra nhé! Các nhật kí này nổi lên hoàn toàn tình cờ. Trời ạ, thậm chí chúng tôi cũng không có khái niệm, nói chung, chúng có tồn tại hay không nữa. Rõ ràng, chúng được tìm thấy trong một cái hộp nào đó mà chẳng ai rõ. Dĩ nhiên, đã có cuốn nhật kí cuối…”
“Thật ư?” Mason hỏi lại.
Fallon ho khan. “Tôi không có ý nói điều đó. Đó chỉ là lỡ lời.”
“Chuyện gì xảy ra với cuốn nhật kí cuối?” Mason hỏi.
Fallon nhìn thẳng vào mắt Mason. Ánh mắt y trở nên khắc nghiệt và thù địch.
“Ngài hiểu tôi không đúng,” y thốt ra chậm rãi. “Rõ ràng cô ta ngừng ghi chép nhật kí, và cái quyển chỗ ngài là cuối cùng.”
“Addicts sẵn sàng trả bao nhiêu?” Mason tò mò.
“Tôi không biết,” Fallon đáp. “Ông ấy lệnh cho tôi trả giá với ngài cho đến một nghìn đôla. Nói chung chúng tôi tin chắc rằng sẽ nhận được chúng không mất tiền, chỉ hoàn lại chi phí cho ngài, hoặc trường hợp tồi tệ nhất, nếu ngài muốn kiếm chác ở đây, thì cũng chỉ phải trả vài ba trăm đôla là cùng. Nhưng gặp gỡ với ngài và hiểu ngay rằng không thể lừa ngài bằng toàn bộ thứ vớ vẩn lãng mạn nọ, tôi đã lập tức đề nghị cái giá tối đa mà tôi được uỷ nhiệm.”
“Hay lắm,” Mason nói. “Và ông sẽ quyết định thế nào bây giờ?”
Fallon thu các tờ bạc một trăm đôla vào ví, cẩn thận gấp tờ năm đôla đặt nó vào túi, mỉm cười với Mason và nói, “Tôi đi xin các chỉ dẫn tiếp theo, cảm ơn ngài. Chúc may mắn!”
Y quay phắt người và bước ra khỏi văn phòng.
Mason nhìn Della. Trong ánh mắt ông có thể đọc được câu hỏi không nói thành lời.
“Biết sao được,” Della nói, “giống như tối nay chẳng cần làm gì nữa.”
“Giống như chả cần làm công việc thông thường trong những ngày gần đây. Tôi sẽ cầm một trong số vở, cô cầm một quyển, hãy đưa một quyển cho Jecson và một cho Gerty. Chúng ta phải đọc những quyển vở này một cách chăm chú nhất, cần phải đọc kĩ từng chữ một. Hãy ghi lại tất cả những gì có vẻ là quan trọng, và hãy viết những trích dẫn có ghi lại số trang. Chúng ta cần phải làm rõ cái gì làm ngài Benjamin Addicts bất an đến thế, và tôi rất muốn làm xong trước khi chúng ta nhận được tin tức từ ngài ta. Ghi chép cuối cùng được viết vào ngày nào thế, Della?”
“Tôi đã xem qua, sếp ạ,” cô đáp, “các ghi chép kết thúc áng chừng hai tuần trước khi cô ấy mất tích.”
“Quỷ tha ma bắt, chắc tôi sẽ trả giá cao để được ngó xem quyển vở số năm,” Mason nói, “nhưng qua lời nói hớ của gã Fallon thiếc, tôi hiểu rằng Addicts, Fallon và đồng bọn đã tìm thấy vở nhật kí ấy, nhét nó vào bao tải và buộc vật gì đó vào cho nặng hơn, ném ra khỏi tàu xuống chỗ sâu nhất của eo biển rồi. Thôi được, Della ạ, chúng ta cùng làm sáng tỏ những gì chúng ta có vậy. Hãy gác tất cả cuộc hẹn trước cho hôm nay, hãy quét hết thư từ trên mặt bàn và bắt tay vào việc thôi.”