← Quay lại trang sách

Chương 3

Khuya đêm thứ ba, khi tất cả những người khác đã tản về nhà, Mason và Della ngồi trong văn phòng và so sánh thông tin được rút ra từ các nhật kí của Helen Cadmus.

“Cứ để tôi thất bại đi,” Mason kêu lên, “nhưng riêng tôi sẽ không loại trừ khả năng của một vụ giết người!”

“Ồ, còn tôi thì hầu như đã chắc chắn có thể loại trừ khả năng một vụ tai nạn hoặc tự tử,” Della nói.

“Chúng ta chẳng có chứng cứ gì cả,” Mason bác lại cô, “nghĩa là tôi ý nói, không có gì cụ thể cả.”

“Đối với tôi thì chúng khá cụ thể,” Della thốt ra với vẻ mẫn cảm. “Hẳn anh đọc nhật kí rất chăm chú, sếp ạ, và trước anh, tất nhiên, nảy sinh hình ảnh một cô gái trẻ trung hoàn toàn bình thường và vô cùng đáng yêu với thân hình tuyệt vời - cô ta đã mơ được đóng phim - cái điều mà hầu như cô gái trẻ xinh đẹp nào cũng mơ tới. Và anh có được một khái niệm về đầu óc sâu sắc và sáng suốt của cô ấy. Cô ấy khâm phục sức mạnh tính cách của Benjamin Addicts. Cô ấy phẫn nộ việc ông ấy đối xử với lũ khỉ. Cô ấy cảm thấy rằng trong cuộc đời ông ấy có bí mật gì đó. Theo quyển vở đầu tiên thấy rất rõ, với sự hiếu kì nóng bỏng như thế nào, cô ấy cố làm rõ đó là bí mật gì, còn sau, hoàn toàn bất ngờ, đã không còn nhắc tới về điều đó nữa. Và thêm nữa - cô gái đã si mê.”

“Tại sao cô cho là thế, Della?”

“Theo tâm trạng cô ấy, theo những gì cô ấy viết trong nhật kí của mình. Cô ấy có khá nhiều thì giờ rảnh rỗi, và lúc rỗi cô ấy thường chìm vào những mơ mộng lãng mạn.”

“Nhưng cô ấy không kí thác các mơ mộng lãng mạn của mình cho nhật kí,” Mason nhận xét.

“Công khai thì không,” Della đồng tình, “nhưng có thể đọc ra điều đó giữa các dòng. Theo những nguyên nhân nào đó cô gái tránh né viết hoàn toàn cởi mở trong nhật kí, nhưng cô ấy, không còn nghi ngờ gì nữa, đã diễn tả tâm trạng của mình. Những kẻ đang yêu bao giờ cũng viết về vẻ đẹp của thiên nhiên, về mùa xuân trong thiên nhiên và mùa xuân trong trái tim người tuyệt diệu biết bao nhiêu.”

“Della, cô kể mới nên thơ làm sao!”

“Tôi chỉ xét đoán một cách lôgíc mà thôi.”

“Tình cờ, tự cô có viết nhật kí không vậy?”

Khuôn mặt Della bừng đỏ rực lên.

“Và ngoài ra,” cô nói vội vã, “Helen căm thù Natan Fallon.”

Mason ngả người ra ghế và phá lên cười.

Della cười mỉm và tiếp tục, “Cô ấy yêu động vật và rất gắn bó với một con khỉ tên là Pete. Các cuộc thử nghiệm của Benjamin Addicts tiến hành với lũ vật làm cô ấy căm phẫn.”

Mason nheo mắt ngẫm nghĩ, “Các thử nghiệm chỗ Addicts được tiến hành ở cấp độ khoa học cao nhất. Ông ta cố tác động lên hệ thần kinh của động vật. Ông ta có những ý tưởng khá độc đáo liên quan với thôi miên. Rõ ràng, ông ta nhận thức được rằng, không thể nhấn con người chìm sâu vào thôi miên đến mức để anh ta làm cái gì đó trái ngược định hướng đạo đức cao cả của anh ta, nhưng dường như ông ta có cảm giác rằng, những con vượn, là những thực thể dạng người, có thể bị chịu tác động của thôi miên và, ví dụ, có khả năng giết người. Quỷ tha ma bắt tôi đi, nếu tôi hiểu bằng cách ấy ông ta định chứng minh chính điều gì. Tôi cảm thấy điều đó chắc gắn với quá khứ của Addicts. Rõ ràng có một bất hạnh lớn xảy ra với ông ta, có thể, ông ta đã gây nên tội ác và nghi ngờ rằng ông ta làm chuyện đó dưới tác động thôi miên của ai đó.”

“Một hoàn cảnh kinh hoàng cho một cô thư kí,” Della nói. “Addicts giàu có, nhưng điều đó hoàn toàn không biện minh nổi cho cách đối xử dã man của ông ta với lũ súc vật.”

Mason gật đầu, “Có lẽ thoạt đầu Helen Cadmus cũng trải qua chính cảm giác đó. Sau này, giống như các quan niệm của cô ấy đã thay đổi phần nào. Miễn bàn cãi, cô ấy rất kính trọng Addicts, và rõ ràng cảm thấy đằng sau các thử nghiệm của ông ta ẩn giấu gì đó rất quan trọng.”

“Rồi tiếp theo, người ta đã giết cô ấy,” Della nói.

“Không nên nói thế, Della. Tuyệt đối không có chứng cứ nào cả.”

“Ồ, tôi cảm thấy theo bản năng, cảm thấy rất rõ rằng cô ấy không thể quyết tự tử được.”

“Trong quyển vở tôi đã đọc,” Mason nói, “còn có một chi tiết rất hiếu kì nữa, Della. Tôi rất quan tâm đến điều đó.”

“Là gì thế?”

“Con khỉ Pete mà cô ấy rất yêu kia, có một thói quen tha mất những thứ đồ vặt vãnh của cô ấy, tất cả những gì con khỉ cho là cô ấy yêu thích. Hộp phấn, thỏi son môi, hoa tai. Nó vớ tất tần tật và đem giấu đi. Chắc chắn nhất, chỗ bí mật nó thích hẳn là cái lọ đá Hy Lạp khổng lồ ở tiền sảnh… Della này, ở tôi xuất hiện sự nghi ngờ… Ai là luật sư đại diện cho Jozephine Kempton trong vụ tố tụng chống Addicts vậy?”

“Để tôi xem nhé,” Della nói và bước ra khỏi văn phòng.

Quay lại sau ba phút, cô trao cho Mason một tờ giấy trên đó được đánh máy:

‘James Etna, văn phòng luật sư Etna, Etna và Duglas’.

“Sợ rằng tôi đã làm một điều ngốc nghếch, sếp ạ,” cô nói khi Mason đang xem mẩu giấy.

“Cô có ý nói gì thế?”

“Khi tôi ra phòng tiếp khách, điện thoại réo dai dẵng đến nỗi như sắp vỡ ra từng mảnh vậy. Nói chung, tôi đã muốn giải thích là thời gian làm việc đã hết và chẳng còn ai trả lời điện thoại nữa. Và hoá ra rằng tôi trò chuyện với ông Mortimer Hershy, người điều hành tài chính của Benjamin Addicts. Ông ta rất muốn thoả thuận buổi gặp của anh với ông Addicts.”

“Cô đã trả lời ông ta thế nào?” Mason hỏi.

“Tôi nói rằng cần liên lạc với anh, làm cụ thể xem những cuộc gặp nào đã ấn định vào ngày mai, và hẹn một giờ thích hợp cho anh. Lúc ấy ông ta nói ông Addicts không thể nào đến văn phòng của anh được, bởi vì ông ta bị thương.”

“Bị thương ư?”

“Ông ta nói đúng như thế.”

“Ông ta có thông báo điều gì không?”

“Không gì thêm. Theo lời ông ta, ông Addicts bị thương và không thể đến văn phòng gặp anh nổi, nhưng theo như ông ta hiểu, cuộc gặp với ông Addicts chắc sẽ có lợi cho anh. Tôi đáp là sẽ cố liên lạc với anh và gọi lại cho ông ta.”

“Này Della,” Mason nói, “để giúp cho lương tâm trong sạch, cô hãy thử gọi điện thoại đến văn phòng ‘Etna, Etna và Duglas’ nhé.”

“Vào lúc thế này chắc đằng ấy chẳng còn ai đâu.”

“Ai đó trong số cổ đông có thể lưu lại chỗ làm việc. Rốt cục thì chúng ta đây, Della, cũng làm đến muộn đấy thôi.”

“Điều đó thì chính xác.” Cô nhấc ống nói, bấm số và trong tích tắc đã hỏi: “Xin lỗi, ai bên điện thoại đấy ạ?… Văn phòng của Perry Mason làm phiền ông… Vâng, vâng, luật sư… Ồ, đó là ông à?… Xin lỗi vì hồi chuông muộn mằn thế này, nhưng ông Mason cần nói chuyện khẩn với ông James Etna. Một phút, xin ông đừng bỏ máy.” Della gật đầu với Mason và gạt cần số tổng đài. “Còn thêm một con cú nữa,” cô nói. “Và đích thực vì việc khẩn ông ấy đã ở lại.”

Mason nhấc ống nghe, “Alô, Perry Mason nói đây. James Etna đấy ạ?”

“Phải, tôi nghe ông đây.”

“Ông đại diện quyền lợi của bà Kempton trong vụ án chống Benjamin Addicts phải không?”

“Hoàn toàn chính xác.”

“Sự thể là tôi quan tâm đến vụ này, ” Mason nói.

“Thế ông đại diện cho ai?” Etna tỏ ra thận trọng và có phần lạnh nhạt trong giọng nói.

“Chả cho ai hết. Đơn thuần là tôi tò mò thôi.”

“Ồ, cứ cho là nó cũng làm tôi tò mò. Trường hợp, theo tôi là đáng phẫn nộ đến xấu xa. Vì nó mà tối nay tôi phải hủy một bữa tiệc. Đến mốt sẽ tiến hành xem xét vụ này ở tòa án, và tôi đang cố đào bới một điều luật nào đó phù hợp.”

“Ông có thể vắn tắt thông báo cho tôi bản chất vấn đề là gì không?”

“Tôi cho rằng trong đơn kiện mọi việc được trình bày khá rõ,” Etna thận trọng đáp.

“Tôi thực muốn nhận được thông tin chi tiết hơn.”

“Với mục đích gì?”

“Ồ, cứ cho là vì sự hiếu kì thuần tuý.”

“Ông Mason ạ, tôi sợ là không giúp gì được cho ông, ông đành tự thoả mãn bằng đơn kiện vậy. Dĩ nhiên, khi vụ án được tiếp nhận xem xét ở tòa…”

“Đơn giản là có cơ hội,” Mason nói, “rằng tôi sẽ giúp được ông phần nào.”

“Bằng cách gì?”

“Tại thời điểm này tôi chưa thể giải thích gì với ông, nhưng nếu ông kể với tôi gì đó… Dĩ nhiên, tôi không đòi hỏi để ông chia sẻ với tôi tin mật, nhưng…”

“Thôi được,” Etna nói, “tôi có thể trình bày với ông những nét chung bản chất vụ việc là gì. Bà Kempton bị đuổi việc không được báo trước. Bà ấy làm chỗ ông Addicts khoảng hai năm rưỡi, nhưng Addicts thậm chí không thèm giải thích với bà lí do sa thải. Bà Kempton rời khỏi nhà ông ta mà phẫn nộ vô cùng. Bà ấy không yêu cầu thư giới thiệu, vì vậy bà trở thành thất nghiệp.”

“Bà ta không biết sao lại xảy ra như thế?”

“Theo mức bà ấy rõ, thì chẳng có lí do gì cả.”

“Ông nói tiếp đi. Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Nói chung, bà ấy tìm được cho mình một chỗ thích hợp. Lẽ tự nhiên, các chủ nhân muốn biết bà ấy đã làm việc chỗ ai trước đấy, và bà Kempton đã nói. Bà ấy làm việc chỗ họ chừng hai tuần. Chẳng có gì phải nghi ngờ, bà ấy hoàn thành tốt các trách nhiệm của mình, và bất thần như sấm giữa trời quang, người ta lại đuổi bà ấy không báo trước. Bà ấy đã không thể hiểu nổi sự việc vì sao nữa.”

“Hãy tiếp đi,” Mason đề nghị.

“Việc này ít người rõ. Nhưng với ông, tôi nghĩ, có thể tin cậy được.”

“Nếu xuất hiện những vấn đề gì đó, thì ông có thể không nói,” Mason nói. “Tôi không cần các tin mật.”

“Ồ, dù sao thì trên tòa mọi thứ đó cũng sẽ rõ hết,” Etna đáp. “Nói chung, bà Kempton nhờ cậy văn phòng chúng tôi về vấn đề bảo hộ và chia sẻ với tôi các ngờ vực nảy sinh, kể chi tiết tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Tôi nhờ một người bạn viết cho Benjamin Addicts và thông báo rằng bà Jozephine Kempton xin vào làm việc chỗ anh ta, người mà anh ta hiểu rằng hai năm vừa rồi từng làm chỗ ông Addicts. Anh ta đề nghị Addicts cho bà ấy giấy giới thiệu, đánh giá các ưu điểm làm việc của bà ấy.”

“Và kết quả là gì?” Mason hỏi.

“Chưa quá một tuần, đã nhận được thư từ ông Benjamin Addicts. Trong đó là thông tin ngắn về việc bà Kempton bị sa thải vì tính thiếu trung thực của bà ấy, rằng biến mất không còn dấu vết chiếc nhẫn kim cương khá giá trị mà ông Addicts rất quý và giá khoảng năm nghìn đôla; rằng chiếc đồng hồ platin giá một nghìn bảy trăm năm mươi đôla cũng biến mất; rằng không có đầy đủ tang chứng để buộc bà Kempton ra tòa vì vụ trộm, nhưng khá đủ chứng cớ đối với Addicts để cho bà ấy thôi việc ngay lập tức.”

“Quỷ tha ma bắt. Phải biết cách lắm mới nặn ra nổi một bức thư như thế!” Mason kêu lên.

“Chính thế đấy, ông hiểu tôi chứ?”

“Và ông đã làm gì rồi?”

“Ồ, chỉ nhằm mục đích bảo hộ, tôi đã thu xếp cho bà Kemptom làm việc chỗ bạn bè tôi, những người tôi có thể tin cậy được, bức thư không chê vào đâu được từ quan điểm tư pháp. Ông cũng hiểu, bức thư đầu tiên được viết bởi một người thực tế không thuê bà Kempton làm việc, và điều đó có thể làm phức tạp nghiêm trọng tình huống tại tòa.”

“Phải, tôi hiểu.”

“Và thế, bằng cách ấy bà Kempton đã tìm được chỗ với lương hai trăm năm mươi đôla một tháng, được nuôi ăn và có một phòng nhỏ, một chỗ không tồi lắm. Chủ nhân viết cho Addicts và nhận được một bức thư cũng y như những bức khác. Họ, việc tự nhiên, đã giữ nó lại và sẵn sàng để trình tòa.”

“Vụ án sẽ xét xử vào ngày kia ư?”

“Vâng. Tôi đang trầy trật hết sức để bắt đầu sớm nhất việc xem xét vụ án, đối với thân chủ của tôi điều đó có ý nghĩa rất lớn. Addicts có thể cho phép bản thân chi phí các phiếu chứng khoán. Còn thân chủ của tôi bắt buộc phải làm việc.

“Ông không cố hướng Addicts tới thoả hiệp à?”

“Tôi đã làm mọi điều có thể, nhằm ảnh hưởng được chút nào đó đến Addicts. Tôi không biết, ông quen với ông ta hay không.”

“Không.”

“Nói ngắn gọn, ông ta là người gàn bướng vô độ. Ông ta tuyên bố với tôi rằng, ông ta có các bằng chứng đủ thuyết phục bất cứ ai: Chính bà Kempton thó mất chiếc nhẫn kim cương và đồng hồ; và ông ta đơn thuần là thể hiện lòng hào hiệp và đã không khởi tố vụ án hình sự, nhưng nếu tôi lôi ông ta ra tòa, ông ta sẽ làm cho bà Kempton nhục nhã vĩnh viễn. Ông ta nói rằng nếu bà ấy muốn tìm chỗ làm, không yêu cầu ông ta giấy giới thiệu, thì ông ta chẳng có gì chống lại. Để làm điều đó bà ấy chỉ cần nói dối về chỗ làm cuối cùng mà thôi. Nhưng nếu có ai đó viết hỏi ý kiến ông ta về bà Kempton, ông ta sẽ thẳng thắn.”

“Tôi cho rằng,” Mason nói, “ông đã xem hết các điều luật về sự nhầm lẫn thực lòng rồi chứ?”

“Tôi đang nghiên cứu chính điều đó lúc này đây,” Etna đáp. “Ở đây có vô số vấn đề, nhầm lẫn thực lòng, hiện diện ý định độc ác, cơ sở hợp lí để viết những bức thư tương tự và còn nhiều thứ lắm. Trong bộ luật điều đó không được định nghĩa cụ thể lắm.”

“Tôi rất muốn hỏi ông thêm một câu,” Mason nói. “Ông nhớ là đã bao giờ đọc trên báo về sự biến mất của cô gái tên gọi Helen Cadmus, thư kí của Addicts chưa?”

“Tôi chẳng bao giờ nhớ được gì người ta viết trên báo chí. Không, tôi không nhớ.”

“Nhưng ông có rõ gì về sự biến mất của cô ta không?”

“Chỉ một ít điều bà Kempton thông tin cho tôi,” Etna thận trọng nói.

“Giờ thì chúng ta mới tới gần điều tôi cần đấy,” Mason nói. “Bà Kempton đã kể với ông điều gì vậy?”

“Thế ông quan tâm cụ thể là gì?”

“Vào thời điểm này tôi không thể chia sẻ với ông thông tin về vấn đề này.”

“Nếu vậy, vào thời điểm này, nói chung, tôi không thể chia sẻ với ông bất kể thông tin gì.”

“Thôi được, tôi quan tâm việc sa thải bà Kempton có gắn với sự mất tích của Helen Cadmus hay không?”

Etna trầm ngâm rất lâu.

“Theo phỏng đoán, Helen Cadmus đã tự tử hai ngày trước khi bà Kempton bị đuổi việc. Chỗ chúng tôi hình thành một ý tưởng, rằng nếu có gì đó bị mất trong biệt thự của Addicts, thì nghi ngờ Helen Cadmus là có cơ sở hơn nhiều, chứ không phải là bà Kempton. Tôi đang cố chứng minh giả thiết đó. Nhẫn và đồng hồ ở trong phòng ngủ ông Addicts. Phòng ngủ được khoá. Chìa khoá chỉ hai người có, bà Kempton và Helen Cadmus. Bà Kempton là quản gia, còn Helen Cadmusra vào đó liên quan với việc thực hiện các trách nhiệm thư kí của mình. Nói cụ thể, đó là căn hộ gồm mấy phòng: Phòng ngủ, văn phòng, buồng tắm và một phòng nhỏ cho động vật. Tại thời điểm này, ông Mason ạ, đó là tất cả những gì tôi có thể thông báo cho ông.”

“Theo số điện thoại nào tối nay tôi có thể liên lạc được với ông?”

“Tôi sẽ ở lại văn phòng thêm một hoặc hai giờ. Điện thoại nhà riêng của tôi, Vest chín bảy hai mười một.”

“Rất cảm ơn,” Mason nói, “có khả năng tôi sẽ gọi muộn hơn.”

Mason đặt máy. Della nhìn ông dò hỏi.

“Tôi cho rằng,” Mason nói, “câu hỏi không nói thành lời của cô gắn với mong muốn biết nội dung cuộc trò chuyện của tôi với ông James Etna.”

“Câu hỏi không nói thành lời của tôi,” cô đáp, “gắn với mong muốn được biết, rốt cuộc bao giờ thì chúng ta ăn tối đây?”

“Ngay bây giờ, Della ạ,” Mason cười to. “Và khi ăn tối xong chúng ta sẽ đến ông Addicts để làm sáng tỏ, điều ông ta định báo với chúng ta chính là gì, và nếu ngẫu nhiên - hãy hiểu, Della ạ, nó cũng chả khác gì trong màn đêm tìm ra hạt thuốc súng, một phần nghìn cơ may, và nếu chúng ta tình cờ tìm được trong cái lọ đá Hi Lạp ở tiền sảnh chiếc nhẫn trị giá năm ngàn đôla và chiếc đồng hồ platin trị giá một ngàn đôla, thì chúng ta sẽ buộc gã triệu phú trịch thượng có thiên hướng hung bạo kia phải cụp đuôi lại.”

“Tuyệt lắm,” Della nói, “nhưng tôi nghĩ rằng không đáng làm việc đó với dạ dày rỗng.”

“Điều đó thì đúng lắm. Cô muốn ăn tối ở đâu?”

“Ở đâu mà người ta cho tôi một miếng chả thịt lớn rán bơ với thì là, và khi chúng ta đến thăm một tay triệu phú, tôi nghĩ, chúng ta có thể cho phép bản thân một sự xa xỉ là bánh mì Pháp rán sém cạnh giòn tan và được phết một lớp tỏi giã nhỏ.”

“Khỏi phải nghi ngờ,” Mason tuyên bố nghiêm túc, “chúng ta nên hưởng thụ trọn vẹn những khoái cảm hiếm hoi mà nghề nghiệp chúng ta đem lại. Bởi nếu chúng ta đi lập di chúc cho ông Addicts và ông ta gọi chúng ta đến để tư vấn về vấn đề công việc, chắc chúng ta buộc phải từ chối món tỏi.”

“Ồ lẽ tất nhiên,” cô đồng tình, và cặp mắt cô sáng long lanh, “nhưng với những hoàn cảnh đã hình thành, lưu ý tới cả việc hôm nay tôi làm đến tối mịt, chắc anh sẽ còn đặt cho tôi thêm một chai rượu Kianty đỏ nữa - để nhắm với thịt viên và bánh mì phết tỏi.”

“Được rồi, đồng ý,” Mason nói. “Và trước khi ra đi hãy gọi cho ông Mortimer Hershy, báo với ông ta là chúng ta có thể đến chỗ ông Addicts vào chín giờ rưỡi hôm nay.”

“Có thể là ông ta chưa ăn tối, hãy khuyên ông ta ăn một ít tỏi, xét theo khả năng, ông ta có thể sẽ thích thú lắm vì được tiếp xúc với chúng ta chăng?”

“Không,” Mason nói, “chúng ta chưa biết ông ta rõ đến mức ấy.”

“Nhưng rồi sẽ biết chứ?”

“Ồ, miễn nghi ngờ,” Mason mỉm cười hứa, “nhưng ông ta sẽ chẳng được khoan khoái gì đâu.”