← Quay lại trang sách

- III -

Lần này, gã không đến như một kẻ cầu xin thông thường và chỉ ném con mắt lơ đãng nhìn những người đang ngồi đợi trên chiếc ghế dài, lựng tựa lên chiếc tường dán đầy những cáo thị. Gã nói với viên hạ sĩ trực ban ở quầy làm việc đang nghe những lời kêu ca của một phụ nữ ăn mặc giản dị, nước mắt lưng tròng, kể lại một tên móc túi:

— Một đứa bé, thưa ông sĩ quan! Tôi tin chắc nó chưa đến mười bốn tuổi, đã giật mất chiếc túi xách của tôi trên Đại lộ lớn.

— Tôi có cuộc hẹn với ông thanh tra Gordes - Gã ngắt lời người đàn bà.

— Ông ấy đang đợi ông, ông có thể đi lên. Ông biết lối đi chứ?

Gã thận trọng gọi điện trước cho Gordes, để khỏi bị bất ngờ. Trong gian phòng đầu, hai người đang đánh máy chữ và một người Algérie đang đợi trên một chiếc ghế, họ chỉ cho gã cửa phòng của viên thanh tra, mà gã cũng rất nhớ.

— Ông gõ cửa đi. Gõ mạnh vào, đừng sợ, bởi cửa sổ mở đấy mà.

Gordes đã cởi áo khoác ra, khéo léo vào đề ngay:

— Vào đây, ông Jeantet. Tôi luôn luôn nghĩ chúng ta sẽ lại gặp nhau.

Ông ta không giấu việc quan sát gã với vẻ tò mò lộ rõ, cũng không giấu vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi biểu lộ trong thái độ của gã.

Jeantet coi đó như một sự tôn vinh, bởi bản thân gã cũng có cảm giác mình vừa thoát ra khỏi sự non nớt. Gã vẫn còn rụt rè. Đó chính là sự vụng về, sự thiếu hụt thói quen, và con mắt gã e ngại không dám nhìn thẳng vào mọi người.

Sự việc duy nhất gã dám gọi điện thoại không kém phần ý nghĩa và người ta không nêu câu hỏi ra với gã, gã đi thẳng vào mục đích.

— Tôi đến đây để yêu cầu ông một việc, một thông tin tôi cần biết và đối với ông rất dễ dàng, mong ông cung cấp cho tôi, trong khi việc đó đối với tôi gần như không thể được.

Một vẻ hài hước, không ác độc cũng không hề khiêu khích trong mắt viên cảnh sát.

— Chắc là một cái tên, một địa chỉ. Ông hiểu tôi muốn nói điều gì chứ?

Lần này, Gordes vừa cau mày vừa nhồi thuốc vào tẩu bằng ngón trỏ ám khói.

Jeantet tiếp tục những gì đã tung ra:

— Tôi biết tên ông ta là Jacques. ở Đồn cảnh sát phố Run, người ta sẽ không nói gì với tôi, và khách sạn không có quyền cho địa chỉ của khách hàng.

— Ông đã đến đấy ư?

— Không phải tôi. Một người khác.

— Theo ý định của ông?

— Không.

— Nếu như ông kể cho tôi...

— Một cô gái già, sống ở tầng trên nhà tôi, và vợ tôi đã gửi trọ con trai ở nhà bà ấy...

Gordes gãi gãi mũi.

— Vì cô ấy có một đứa con trai?

— Tôi mới chỉ biết được ba ngày nay.

— Trước khi lấy ông?

— Vâng. Nó mười tuổi. Khi tôi gặp mẹ nó, nó đang được mướn nuôi. Ông không biết chuyện ấy ư?

— Tôi không đẩy việc điều tra quá xa. Đó là một việc linh tinh tầm phào. Không có sự khiếu nại nào được đặt ra. Điều mà tôi không hiểu là tại sao ông lại muốn cái tên và địa chỉ đó. Tôi chẳng thấy nó quan hệ gì với đứa bé.

— Không có quan hệ thật.

— Vậy thì sao?

— Tôi cần phải gặp con người đó.

— Ông ta có biết sự tồn tại của đứa bé?

— Ông ta chưa bao giờ trông thấy nó. Từ một năm nay, chính ông ta là người trả tiền ăn trọ.

Gordes cắn tẩu thuốc, đôi mắt thỏa mãn, nhưng vẫn luôn tò mò.

— Làm sao ông phát hiện được tất cả chuyện đó? Chính bà già đã mở mắt ra cho ông phải không?

— Phải. Bà ta cũng không tìm thấy địa chỉ, và bà ta cần tiền.

— Thế là bà ta đến yêu cầu ông, hả? Bà ta vung ra hết với ông? Khi, chính tôi, tôi từng nói với ông một phần mười, một phần trăm, ông không chịu tin tôi.

— Tôi xin lỗi.

— Ông muốn điều gì ở cái quý ông ấy?

— Gặp, nói với ông ta.

— Về chuyện gì?

— Tôi nghĩ, bức thư là để lại cho ông ta.

— Ông vẫn luôn tin vào bức thư ma quái?

— Tôi biết những đồng nghiệp của ông sẽ tiếp tục chối, nhưng vẫn cả quyết là Jeanne đã viết.

— Ông định biết xem cô ấy viết cái gì cho một người khác ư?

Có lẽ viên thanh tra thấy Jeantet biến chuyển ít hơn thoạt đầu ông ta nghĩ chăng? Ông ta vẫn nhìn gã bằng vẻ tò mò, nhưng đúng hơn sự tò mò nghề nghiệp của một kẻ muốn thêm một việc lạ lùng vào bộ sưu tập của mình.

— Tại sao người ông đến gặp lại là tôi?

Jeantet không dám nói ra sự thật. Gã đã nghĩ viên thanh tra giúp gã công việc đó do hợm hĩnh, cốt để chứng minh cho gã thấy mọi thứ đối với ông ta đều dễ dàng, khả năng của ông ta vượt xa hơn người ta tưởng, và cũng do hiếu kỳ, muốn biết kết thúc câu chuyện.

— Lần đầu tiên ông đến gặp tôi, ông đã không tin tôi và ông đã xem tôi như một kẻ thô thiển dung tục hóa một điều thiêng liêng.

— Ông vẫn sẽ làm như vậy chứ?

— Ông có mang súng không?

— Tôi chưa bao giờ có súng trong đời tôi và tôi cũng không biết dùng nó như thế nào.

— Ông thề với tôi ông sẽ không làm điều gì đó bậy bạ chứ?

— Tôi xin thề.

— Nếu cứ như thế, thì ngày mai, giờ này, ông lại đến gặp tôi.

Ra đến cửa, viên thanh tra hỏi câu cuối cùng:

— Ông đã đưa tiền cho mụ già rồi chứ?

— Rồi!

— Hẹn ngày mai.

Jeantet tin chắc mình không bước theo kiểu cũ nữa, giờ đây gã đã dám nhìn thẳng vào mặt những người khách đi đường, và tấm thân đồ sộ của gã đã bền chắc hơn, nặng hơn. Bà bán bơ sữa nữa bà ta có không ý thức được sự biến hóa này và có không nhìn theo gã bằng con mắt lạ lùng khi gã ra khỏi cửa hàng nữa không?

Ngày hôm sau, gã tới cuộc hẹn. Lần này nữa, người ta cũng để gã lên ngay, nhưng gã phải đợi mười lăm phút trong căn phòng đầu bởi vì Gordes đang thẩm vấn một mụ ăn cắp ở quầy hàng thịt. Gã trông thấy mụ khi mụ đi ra, trông mụ hơi giống bà giúp việc nội trợ của gã, bà Blanpain, và quá to lớn, khiến bất giác người ta có thể nghĩ là một người đàn ông cải trang.

— Vào đi, ông Jeantet... Tôi đợi ông đây...

Gã ngồi xuống chiếc ghế còn ấm, châm một điếu thuốc, đó là một dấu hiệu, vì hơn một tuần lễ nay, gã không cho phép mình hút. Cửa sổ mở xuống một chiếc sân, có hai chiếc xe của cảnh sát cứu hộ, một chiếc, có sáu người mang súng trường đang chuẩn bị khởi hành. Chắc hẳn có một vụ rối loạn ở đâu đó, hoặc có thể một cuộc họp chính trị.

— Ông vẫn nhớ những gì ông đã hứa với tôi chứ?

Gã gật đầu.

Gordes mân mê một mẩu giấy nhỏ trong tay:

— Đừng hiểu lầm câu hỏi của tôi. Người đàn ông đó đã kết hôn và chiếm một địa vị quan trọng. Ông không có ý định gây chuyện với ông ta chứ?

— Tôi định yêu cầu ông ta hẹn gặp nhau, và tôi sẽ gặp ông ta ở đâu tùy ông ta muốn, ở đây, nếu ông buộc phải thế.

— Cái đó không thành vấn đề. Ông ta ở Neuilly, địa chỉ với ông không quan trọng mấy, bởi vì ông không nên viết thư hoặc gọi điện về chỗ ông ta. Tôi không biết liệu vợ ông ta có ghen và giám sát ông ta không. Không bao giờ phòng ngừa hết mọi chuyện.

Jeantet gật đầu tán thành.

— Tên ông ta là Beaudoin, Jacques Beaudoin, quê gốc ở miền Bắc ở Lille, nếu tôi không nhầm.

— Còn tôi, ở Roubaix.

— Tôi biết. Cả hai ông đều là dân Chtimis. ông ta điều khiển một công việc kinh doanh lớn đồ điện từ, hãng SANEC, làm việc cho Bộ Quốc phòng, như thể ông ta đã được tiến cử vào các Bộ. Ông ta có những công xưởng trong nhiều vùng của nước Pháp, ra nước ngoài luôn, nhất là sang Hoa Kỳ, và mới từ Boston về được một tuần nay.

— Ông ta ở đó khi?...

— Phải, ông ta đã rõ hết. Ông Massombre đã tới gặp ông ta tại văn phòng.

— Họ đã nói về tôi chứ?

— Ông Massombre không bảo gì với tôi.

— Ông vẫn không biết gì về bức thư ư?

— Họ thề với tôi không có thư nào. Ông vẫn tiếp tục không tin à?

— Vâng.

— Đó là việc của ông. Sau đây, có dịp ông hay ghé thăm tôi. Trừ phi ông thích một ngày nào đó tôi lên nhà ông hơn.

— Tôi sẽ hân hạnh được đón ông.

Chẳng phải điều đó đã trở thành chắc chắn hơn, thực hơn sao? Ngón tay gã không run run, khi, trong căn hộ của mình, gã nhấc máy điện thoại, quay số. Trụ sở của SANEC ở phố Marbeuf, cách phố Francois đệ nhất hai mươi bước chân, cũng chỉ hai bước chân là tới phố Berry.

— SANEC đây, gọi ai vậy?

— Làm ơn, gặp ông Jacques Beaudoin.

— Để nói với ai đây?

— Bernard Jeantet.

— Ông Beaudoin đang họp và không thể bị làm phiền trước mười một giờ.

Giờ là mười giờ. Gã không định làm việc để giết thì giờ. Gã tới đóng đinh trước cửa sổ, rồi ngồi vào chiếc ghế bành của gã, thỉnh thoảng lắng nghe tiếng bước chân của Pierre chắc vừa bày ra được một trò chơi mới, đi đi lại lại và kéo lê một vật nặng phía trên đầu gã.

Đúng mười một giờ, gã lại bấm số ở phố Marbeuf, vẫn nghe thấy cái giọng trẻ trung và điệu đà ấy.

— Bernard Jeantet đây.

— Xin chờ một phút... Tôi đi xem cuộc họp đã xong chưa.

Sao lâu thế. Gã tưởng như đường dây bị cắt và gã đã định dập máy thì một giọng nữ khác cuối cùng cất lên:

— Văn phòng ông Jacques Beaudoin đây. Ai gọi vậy?

Gã nhắc lại với một nụ cười giễu cợt:

— Bernard Jeantet.

Người ta định gây ấn tượng với gã, khi làm ra vẻ đến thế về đối tác của gã sao? Gã chỉ đơn thuần là chồng của Jeanne lúc này là kẻ góa bụa, một nhân vật mờ nhạt người ta chưa bao giờ nhìn thấy.

— Tôi đã nối cho ông Beaudoin.

Ai đó ho, đầu dây đằng kia:

— Alô, ai ở máy vậy?

Gã nhắc lại ít nhất đã là lần thứ ba, thừa biết con người kia quá hiểu mình đang nói chuyện với ai:

— Bernard Jeantet.

— Vâng, tôi đang nghe ông đây...

— Tôi muốn gặp ông. Tôi gọi điện cho ông xin ông cho biết ở đâu và khi nào có thể...

Trong phút im lặng tiếp theo, gã nghe thấy rất rõ, một tiếng thở khá mạnh.

— Tôi nghĩ ông không thể nhắn tôi qua điện thoại ư?

— Không phải là một lời nhắn.

— Tôi rất bận...

— Tôi biết. Tôi sẽ không gặp ông lâu đâu...

— Ông nghe đây... ở văn phòng tôi, khó lắm... Đợi đã, để tôi nghĩ... Ông biết tiệm bar Plaza chứ?

— Của khách sạn Plaza, đại lộ Montaigne phải không?

— Đúng đấy... Tiệm bar ở dưới hầm... Khoảng ba giờ hoặc ba giờ rưỡi... Ông bằng lòng chiều nay, ba giờ chứ?... Cho tôi xin một phút để tôi xem lại lịch làm việc của tôi...

Ông ta không một mình trong văn phòng và Jeantet nghe thấy ông ta nói chắc với cô thư ký của mình. Ông ta nói với cô thư ký, không nghĩ tới chuyện lấy tay bịt máy:

— Dẫu sao, sẽ không lâu đâu... Tôi không muốn dây dưa... Cô hãy gọi cho anh em nhà Marton xếp lại cuộc hẹn của họ vào bốn giờ... phòng xa, bốn giờ rưỡi đi... Alô! ông Jeantet vẫn đấy chứ?... Đồng ý chiều nay, ba giờ, ở tiệm bar Plaza... ông chỉ việc hỏi tôi với người bán bar.

Gã có cảm giác trong hai ngày, gã đã đi được một đoạn đường dài hơn nhiều tuần lễ từ ngày Jeanne chết. Mọi việc đều trôi chảy, không có vấp váp. Gã cũng chẳng cần phải thay đổi thói quen. Gã có đủ thời gian để nấu cơm, để điểm tâm, rửa bát đĩa, để sắp đặt mọi thứ cho ngăn nắp, cuối cùng để tắm mát và thay một chiếc áo sơ mi sạch.

Từ góc đại lộ, gã cũng bắt một chiếc xe buýt như cô gái già Couvert khi bà ta đi đến Đồn cảnh sát quận Tám. Rồi xuống ở Rond-Point của Quảng trường Champs-Elysées, chậm bước lại, đến đại lộ Montaigne, bởi vì sớm mất mười lăm phút.

Gã hút nhiều. Đó là sự thay đổi thói quen duy nhất từ ba ngày nay. Gã không đếm thuốc nữa mà châm hết điếu này sang điếu khác.

Gã không tự ái vì ông Jacques, như gã vẫn gọi thế về phần gã, đã chọn một quán bar một ngôi lầu để hẹn gặp gã. Không cần thiết phải làm cho ông ta lúng túng, nhưng bởi vì gã đã nghĩ rằng cả hai sẽ bình tĩnh ở đó.

Trong đại sảnh, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu xám, đeo một chuỗi dây bạc bắt chéo người và găng tay trắng hỏi gã một cách lịch sự đồng thời kiên quyết nữa:

— Ông tìm gì, thưa ông?

— Quầy bar.

— Giờ này đóng cửa.

— Tôi có cuộc hẹn với ông Jacques Beaudoin.

— Ở cuối sảnh, cầu thang trái... tôi chưa thấy ông Beaudoin lại đây.

Gã đi dọc theo quầy tủ kính khung kim loại mạ vàng theo tay vịn bằng thép uốn, thấy những phụ nữ trong phòng mũ, tưởng mình nhầm, cuối cùng, phát hiện ra một căn phòng lớn, mờ tối và mát lạnh, trần thấp, có những ghế bành bằng da, to, sâu.

Gã không thấy ai. Một cái rùng mình khẽ của không khí chỉ ra căn phòng có điều hòa nhiệt độ. Sau quầy bar, nơi có một chiếc cửa hé mở, gã nghe thấy tiếng dĩa ăn, và sau khi gã húng hắng ho để báo hiệu mình có mặt, một gã bồi mặc áo khoác trắng, rất trẻ, tóc hoe vàng, chắc thay cho chủ quầy bar hiện ra. Gã ta nói tiếng Pháp giọng nặng tiếng Bắc Âu.

— Ông tìm ai à?

— Tôi có cuộc hẹn với ông Beaudoin.

— Ông có chắc giờ này không?

— Lúc ba giờ.

Một chiếc đồng hồ nhỏ, giữa các chai rượu, chỉ đúng ba giờ.

— Thế thì thế nào ông ấy cũng sắp tới. Ông ngồi đợi đi.

Gã đang tự hỏi nên chọn chiếc bàn nào, thì một người đàn ông bước vào, không đội mũ, tóc thưa, vẻ bận rộn.

— Ông là Jeantet?

— Vâng.

— Ông lại đây, được không?... Đó! Tại chiếc bàn kia, chúng ta sẽ rất thoải mái.

Đó là một góc thụt vào, xa quầy bar. Người đàn ông ngồi xuống, vắt chéo chân, rút trong túi quần ra một hộp thuốc lá bằng vàng khắc chữ lồng.

— Ông hút chứ?

— Cảm ơn.

Ông Jacques chìa cho gã chiếc bật lửa xứng hợp với hộp thuốc lá để gã châm thuốc, và hai người hầu như đã tiếp xúc được với nhau.

— Tôi làm ông phải đợi à?

— Không. Tôi vừa đến.

— Tôi thích gặp ông ở đây hơn ở văn phòng của tôi. Tôi cho rằng ông cũng hiểu tại sao?

— Tôi rất hiểu.

Beaudoin, không được thoải mái lắm nhìn trộm Jeantet như thể chưa đi đến một ý kiến gì. Họ xấp xỉ tuổi nhau, và sinh ra ở cách nhau vài cây số. Một trong hai người có thói quen ra lệnh, được mọi người chú ý lắng nghe và bây giờ ở đây trong khuôn khổ của mình. Thế nhưng chính ông ta là người tỏ ra lo lắng hơn, và sự im lặng của người đối thoại với mình lại làm ông ta hoang mang.

— Liệu tôi có thể biết tại sao ông lại yêu cầu gặp tôi không?

Ông ta giữ tư thế phòng vệ, sợ rằng có thể là một sự tống tiền. Cũng có thể, sợ Jeantet có vũ khí như Gordes từng thoáng có ý nghĩ ấy, nhưng Gordes không tin vào điều đó.

Không những gã không có, mà gã cũng chẳng hề giận dữ khi dữ dội nhìn người đàn ông mà Jeanne đã đi tìm lại một buổi chiều thứ Tư ở phố Berry là người đã trả tiền ăn, trọ cho Pierre trong một năm trời.

Ông ta chắc phải sống một cuộc đời rất sôi động, và mặc dầu trăm công nghìn việc và hàng trăm con người phụ thuộc vào ông ta, vẫn tìm được thời gian để điểm tâm, ăn trưa tại tiệm ăn, để lui tới các nhà hát, quán rượu, để tiếp trong cơ ngơi của mình ở Neuilly, để đi Dolvin, đi Cannes, để đi săn vào mùa thu, để lái chiếc xe hơi của mình trên các con đường, để đi máy bay như người khác đi xe buýt.

— Trước đây ông yêu cô ấy chứ? - Cuối cùng gã hỏi.

Gã không chuẩn bị sẵn câu hỏi. Câu hỏi vừa buột khỏi đôi môi và bản thân gã nghe thấy nó như thể giọng nói của gã đến từ rất xa, từ một thế giới khác.

Gã bồi bàn tránh cho ông Beaudoin sự lúng túng trả lời:

— Ông dùng chút gì chứ, thưa ông Beaudoin.

Ông ta quay về phía Jeantet như một khách mời:

— Một sâm panh chăng?... Hay một rượu mùi?...

— Một cốc nước khoáng.

— Phần tôi một thứ nước quả nào cũng được.

Và gã bồi đi khỏi.

— Đấy là điều ông muốn hỏi tôi chăng?

— Tôi không biết... Không... Tôi cốt nhất cần gặp ông...

Giờ đây gã đã gặp rồi, gã tin đã hiểu. Tuy gã hỏi bằng một giọng gần như rất khẽ, nhưng đáng tiếc, bởi vì nó lại mạnh hơn gã:

— Cô ấy nói thế nào về tôi với ông?

— Nếu tôi hiểu đúng câu hỏi của ông, cô ấy không chịu rời bỏ ông và cứ giữ sao cho ông đừng bao giờ biết sự thật. Cô ấy rất sợ làm ông khổ?

— Tại sao.

Beaudoin bắt đầu có những dấu hiệu sốt ruột, và lúc này ông ta đã nhận ra người chồng của Jeanne không nguy hiểm.

— Bởi vì cô ấy cứ đinh ninh trong đầu rằng cô ấy cần thiết cho ông.

— Cô ấy có nói tại sao không?

— Có thật ông định để tôi nói cụ thể ra không?

— Không. Tôi muốn tin cô ấy đã nói với ông những gì?

— Nếu điều đó có thể rút ngắn được cuộc trao đổi mà tôi thấy không thoải mái, ông nên biết rằng tôi không biết gì cả về cuộc sống của ông, cũng như của cô ấy...

— Ông đã định lấy cô ấy?

— Nếu điều đó có thể... Vả lại, điều này chỉ liên quan đến tôi...

— Cô ấy đã viết cho ông?

— Hầu như hàng ngày.

Chẳng quan trọng gì đối với Jeantet việc Jeanne vụng trộm gửi thư khi đi chợ.

— Tôi không nói về các bức thư ấy, mà là bức thư mà cảnh sát đã giao lại cho ông.

— Cảnh sát chẳng giao lại cho tôi thư nào. Cảm ơn, Hans.

Ông ta uống một ngụm nước quả. Về phía Jeantet, gã không thấy có nhu cầu phải động đến một phần tư chai nước khoáng Vichy mang cho gã.

— Tuy nhiên cô ấy đã viết một bức thư...

— Làm sao ông biết?

— Chị hầu phòng đã trông thấy... Một trong những viên thanh tra đã bỏ vào túi...

— Massombre, người đã đến văn phòng tôi ư?

— Tôi không tin vậy. Một người khác. Có lẽ là thanh tra Sauvegrain.

— Bức thư ấy là cho tôi?

— Lúc đầu, tôi tưởng cô ấy viết cho tôi.

— Còn bây giờ?

— Tôi không biết nữa. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi có vô lý không?

— Chính là việc đó mà ông muốn trao đổi với tôi?

Gã ra hiệu là như thế, nhưng không tin chút nào.

— Thế thôi chứ?

— Cô ấy không nói gì khác với ông sao? Sống với tôi, cô ấy khổ lắm phải không?

Ông Beaudoin lấy một điếu thuốc lá, lần này không mời, nhìn đồng hồ từ xa trên quầy bar, tỏ ra khô khan, khiêu khích hơn.

— Ông không biết rằng ông làm cô ấy ngột ngạt, với cái gọi là lòng tốt của ông, không ư? Cho phép tôi không tin về sự vô ý thức về phần ông đến như thế ông Jeantet ạ. Ông bắt cô ấy phải phạm tội, hổ nhục, khốn khổ, bởi vì ông đã không sống nổi dưới con mắt của một người đàn bà bình thường...

Một sự giận dữ mơ hồ dâng lên họng gã, khiến gã xiết chặt hai nắm tay trong chiếc ghế của mình, đối diện với một Beaudoin thản nhiên như có vẻ đang mỉm cười.

— Ông đến đây để tìm điều đó ư? Có lẽ ông hy vọng tôi sẽ thông cảm với ông và xin lỗi ông vì đã chiếm vợ ông? Ông, ông không cho cô ấy thứ gì, ông lại đòi hỏi cô ấy tất cả. Vậy ông không hiểu rằng một con người cần điều khác với việc sống giữa bốn bức tường suốt cả ngày dài, đợi ai đó nghĩ tới một điều khác, hạ cố ra hiệu cho mình và vỗ nhẹ vào trán mình bằng một bàn tay hờ hững hay sao?

Ông ta ngừng lời, vẻ khinh bỉ lộ đầy trong đôi mắt.

— Nói tóm lại, tôi tin rằng đó là những điều ông cần người ta nói cho ông biết. Ông không phải chỉ là một kẻ bất lực. Ông là một loại quỷ sứ đồng thời, ông lại thỏa mãn với chính ông tới mức làm như mình sùng đạo! Ông cần phải thấy bằng xương bằng thịt kẻ mà vợ ông tới tìm lại hàng tuần, bởi vì nhu cầu sống của cô ấy mạnh hơn tất cả, cả lòng trắc ẩn của cô ấy, cả...

— Cô ấy đã nói ra từ trắc ẩn ư?

— Ban nãy, tôi tiếc đã đến đây. Giờ thì tôi lại mừng vì đã đến. Có lẽ, những thời gian gần đây, tôi cũng có đôi chút trắc ẩn, tôi cũng vậy...

Jeantet vẫn thản nhiên, và thật ấn tượng khi nhìn gã, không nhúc nhích trong chiếc ghế bành không phải ghế của mình, trong một khuôn khổ xa lạ, chăm chú nhìn một con người mà cả thế giới ngăn cách gã với con người đó.

Gã hỏi bằng một giọng bình tĩnh:

— Ông có nghĩ đến đứa trẻ không?

Câu hỏi đó đủ lật nhào kẻ đang đối đáp với gã.

— Cố nhiên, tôi sẽ tiếp tục trả tiền. Có thể, do chuyến đi xa vừa rồi, tôi chưa trả tháng này. Để tôi hỏi cô thư ký của tôi...

— Tôi đã trả khoản tiền trọ ấy rồi.

— Tôi sẽ hoàn lại ông.

— Không. Không phải chuyện tiền.

— Nếu như tôi hiểu đúng ông muốn đi đến đâu chuyện này, tôi không thể, trong hoàn cảnh gia đình tôi...

— Tôi biết. Tôi thì lại có thể đấy.

— Nghĩa là thế nào?

— Không phải ngay bây giờ, bởi phải để đứa bé quen dần với ý nghĩ đó... Sẽ tí một, tí một... Và, một ngày...

Beaudoin không tin chắc vào điều mình phải nghĩ. Ông ta có tự hỏi, liệu mình có nhầm không, liệu mình có hiểu sai không?

— Ông có ý định nuôi nó?

— Phải!

— Tôi không thấy mình có thể phản đối thế nào.

— Ông không thể đâu.

— Ông không còn gì khác để trao đổi với tôi chứ?

— Không. Trừ việc Jeanne được mai táng ở Esnandes.

— Tôi biết. Tôi còn biết cả ông cũng không đến đó.

— Còn ông?

— Tôi cũng không. Trường hợp của tôi khác. Thêm nữa, tôi đang ở Boston.

— Phải...

Jacques Beaudoin đứng lên, và sau khi đã nhìn gã từ cao xuống thấp, bởi Jeantet vẫn còn ngồi trong ghế bành, ông ta đi về phía quầy bar.

— Anh ghi mọi khoản để tôi thanh toán, Hans ạ!

— Vâng, thưa ông Beaudoin.

○○○

Thế là xong. Hầu như xong. Phần còn lại, Jeantet phải đợi gần một tháng, bởi vì gã không muốn lên tầng ba. Gã đợi cô Couvert tới tính khoản tiền trọ.

Mụ ta xuống đúng ngày và gõ cửa.

— Tôi xin lỗi ông, nhưng hôm nay ngày ba mươi và...

— Vào đi, bà Couvert. Tiền đã chuẩn bị sẵn rồi.

Từ lần gần đây nhất, gã đã thay đổi và mụ thấy lo lo.

— Bà ngồi xuống đi...

— Vì đứa bé chẳng mấy chốc tựu trường...

— Đúng vậy... chính tôi đang muốn trao đổi với bà về nó... Thời gian gần đây, nhân những lần gặp nhau ở cầu thang và ở ngoài phố, tôi đã bắt đầu làm nó nguôi ngoai đi...

— Ông đã cho nó một khẩu súng cao bồi và một hộp chì màu... Cũng chính ông đã tặng nó cái kính mắt có phải không?...

— Nó đã bớt ghét tôi hơn...

— Ông định đi đến đâu với nó?...

— Tí một, tí một, nó sẽ hiểu ra.

— Nó sẽ phải hiểu ra cái gì?

— Rằng tôi không phải là kẻ thù của nó, rằng tôi không từng là kẻ thù của mẹ nó... Rằng chỗ của nó, tới một ngày sẽ là ở đây... Không phải ngay đâu, đừng sợ gì cả... Tôi sẽ còn để nó ở với bà một thời gian nữa.

— Ông đang nói gì vậy?

— Rằng tôi có ý định nuôi nó. Tôi đã nói chuyện đó với ông thanh tra Gordes...

— Ông ta tán thành chứ?

— Ông ta đã sửng sốt, nhưng cuối cùng ông ta đã hiểu ra và sẽ giúp tôi lo các thủ tục.

Mụ già không tin vào tai mình nữa và thở gấp hơn.

— Như vậy, sau khi mẹ nó...

Mụ già nhìn những bức tường xung quanh mình, như thể đó là tường của một nhà tù, như thể căn hộ từng là một cái bẫy sập, một hố bẫy đối với con người.

— Nhưng vậy ông định làm thế để làm gì - Bất chợt mụ hét lên bối rối.

— Còn bà? Thế bà quên rằng, không có tôi, sẽ không có ai trả tiền ăn trọ ư?

Mụ đã thua. Một lúc sau, mụ lê người trên cầu thang miệng lẩm bẩm những tiếng không rõ tiếng gì

Gã đóng cửa lại, gã đơn độc, không lâu nữa đâu, và đáng lẽ vào ngồi trong chiếc ghế bành của gã, gã lại gần chiếc bàn vẽ để làm việc với bố cục mẫu tự chưa hoàn thành và một ngày nào đó người ta sẽ gọi là chữ kiểu Jeantet.

○○○

Trong một căn hộ nhỏ ở căn phố Ternes, bà Sauvegrain, tóc hoe vàng, béo tròn, má lúm đồng tiền, đang xếp lại đống quần áo mùa hè sắp không dùng tới nữa, trước mùa hè sang năm, trong cái tủ tường. Một vài bộ vừa từ hiệu giặt đem về, một số bộ khác giặt khô và bà ta đang xem có thiếu chiếc khuy nào không, vô tình thò bàn tay vào các túi.

Thế là bà ta lôi ra được từ một cái quần màu sáng đã nhiều tuần lễ nay người chồng không mặc đến, một vật chắc là một chiếc phong bì. Nó chỉ còn là một miếng giấy nhàu dày màu vàng nhạt, mà bà ta đoán là có chữ viết, và chỉ tách ra được mấy nét chữ vẫn giữ được khi qua chậu giặt.

KHA…H S…N G...DE...A.

Bà ta nghĩ đến ngay khách sạn Gardénia, bởi vì chồng bà đã về nhà ăn điểm tâm, sau một cuộc điều tra ở cái khách sạn có một phụ nữ bị chết, bà ta đã nói với chồng:

— Tốt nhất mình nên thay quần áo trước khi ngồi vào bàn... Quần áo mình có mùi xác chết...

Có những vết bẩn màu nâu trên chiếc quần và cũng còn nhớ bà đã bắt chồng mình tắm, trong khi ấy bà chuẩn bị đồ lót và quần áo sạch cho chồng.

Bà tự hỏi liệu bà có phải nói với chồng vật bà tìm thấy không. Rốt cuộc, bà quyết định không làm vậy, vì thấy rằng chồng mình có khuynh hướng hay quá bị dày vò về những vấn đề thuộc nhiệm vụ của mình.

Như thế, có nghĩa là thanh tra Sauvegrain, đã nghĩ đến tất cả, trừ cái quần đó, và không bao giờ biết được bức thư đã biến đi đâu.

Jeantet, về phía mình, cũng không biết là mình đã có lý, rằng Jeanne đúng là đã viết, và gã chắc có lẽ đã được bức thư để hiểu.

Nhưng có thật gã đã cần điều đó không?

HẾT