← Quay lại trang sách

Chương 1

Ngày đầu tiên, tôi thấy nó mỉm cười. Lập tức tôi muốn làm quen ngay.

Tôi biết rõ sẽ chẳng bao giờ quen được nó. Lại gần nó, tôi không thể. Tôi luôn chờ người khác đến bắt chuyện: chẳng bao giờ có ai đến cả.

Trường đại học là thế. Ta nghĩ sẽ mở lòng với thế giới quanh ta và rồi chẳng gặp được ai hết.

Một tuần sau, đôi mắt nó nhìn tôi.

Tôi tưởng đôi mắt ấy sẽ nhanh chóng chuyển hướng. Nhưng không, chúng vẫn ở đó mà dò xét tôi. Tôi chẳng dám nhìn ánh mắt ấy. Mặt đất như sụt lở dưới chân, tôi cảm thấy khó thở.

Vì tình trạng ấy cứ tiếp diễn nên sự đau khổ càng trở nên khủng khiếp. Với lòng can đảm chưa từng có, tôi nhìn thẳng vào mắt nó. Nó khẽ đưa tay ra hiệu với tôi rồi cười.

Sau đó, tôi thấy nó nói chuyện với đám con trai.

Ngày hôm sau, nó lại gần và chào tôi.

Tôi chào lại rồi im lặng. Tôi ghét sự ngượng nghịu của bản thân.

- Cậu trông trẻ hơn những bạn khác, nó nhận xét.

- Là vì tôi trẻ hơn thật. Tôi mới tròn mười sáu tuổi được một tháng.

- Tôi cũng vậy. Tôi tròn mười sáu cách đây ba tháng. Hãy thú nhận là cậu không tin tôi trẻ thế đi.

- Đúng vậy.

Sự tự tin làm nó trông già hơn tôi hai đến ba tuổi.

- Cậu tên là gì? nó hỏi tôi.

- Blanche. Còn cậu?

- Christa.

Cái tên ấy thật đặc biệt. Tôi lại im lặng vì kinh ngạc. Nó nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi và nói thêm:

- Ở Đức, tên này không hiếm đâu.

- Cậu là người Đức à?

- Không. Tôi đến từ một tỉnh ở miền Đông.

- Cậu nói được tiếng Đức chứ?

- Tất nhiên.

Tôi nhìn nó đầy ngưỡng mộ.

- Tạm biệt cậu, Blanche.

Tôi không kịp chào lại. Nó đã bước xuống cầu thang của giảng đường. Một nhóm sinh viên í ới gọi nó. Christa rạng rỡ tiến đến chỗ đám bạn đang gọi.

“Nó đã hòa nhập,” tôi nghĩ.

Từ này đối với tôi có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Tôi chưa bao giờ hòa nhập được với bất cứ thứ gì. Tôi cảm thấy vừa khinh bỉ vừa ghen tị với những người có khả năng hòa nhập.

Lúc nào tôi cũng chỉ lủi thủi một mình. Điều này không làm tôi khó chịu nếu như đó là lựa chọn của tôi. Đằng này lại hoàn toàn không phải thế. Tôi luôn mơ ước được nhập bọn, dù chỉ để tặng bản thân một thứ xa xỉ là tách khỏi nhóm ngay sau đó.

Tôi luôn mơ ước được trở thành bạn của Christa. Đối với tôi, có một người bạn là điều không thể tin nổi. Trở thành bạn của Christa lại càng là điều không tưởng. Không, không nên hy vọng hão huyền.

Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi tại sao mình lại mong mỏi có được tình bạn này đến thế. Tôi không tìm được câu trả lời rõ ràng. Cô gái này có cái gì đó cuốn hút mà tôi không tài nào lý giải được.

Khi tôi rời khuôn viên trường đại học, một giọng nói hét vang tên tôi.

Điều này chưa từng xảy ra với tôi. Nó khiến tôi hoảng sợ. Tôi quay người lại và thấy Christa đang chạy đuổi theo. Thật tuyệt vời.

- Cậu đi đâu đấy? nó vừa đi cùng vừa hỏi tôi.

- Về nhà.

- Cậu sống ở đâu vậy?

- Cách đây năm phút đi bộ.

- Đó đúng là thứ tôi cần!

- Sao vậy? Cậu sống ở đâu?

- Tôi đã nói với cậu rồi: ở một tỉnh thuộc miền Đông.

- Đừng nói với tôi là tối nào cậu cũng quay về đó nhé.

- Đúng thế đấy.

- Xa thế cơ mà!

- Ừ. Phải mất hai tiếng đi tàu để đến trường, hai tiếng để về nhà, chưa kể các đoạn đường phải đi bằng xe buýt. Đó là giải pháp duy nhất tôi đã tìm ra.

- Liệu cậu có chịu nổi không?

- Để xem đã.

Tôi không dám hỏi thêm câu nào nữa, sợ nó mặc cảm. Hẳn là nó không có điều kiện để thuê phòng trọ sinh viên.

Khi về đến nhà, tôi chia tay nó.

- Nhà bố mẹ cậu ở đây à? nó hỏi.

- Ừ. Thế cậu cũng sống cùng bố mẹ chứ?

- Ừ.

- Ở tuổi bọn mình, đó là điều bình thường, tôi nói thêm, dù không hiểu tại sao lại nói thế.

Nó cười phá lên như thể tôi vừa nói một điều gì đó kỳ cục. Tôi cảm thấy ngượng.

Không biết liệu tôi có phải là bạn nó không. Đâu là dấu hiệu huyền bí giúp ta nhận ra mình là bạn của ai đó? Tôi chưa bao giờ có bạn cả.

Ví dụ, nó thấy tôi khôi hài, liệu đó là dấu hiệu của tình bạn hay sự khinh bỉ? Còn tôi, điều đó khiến tôi đau lòng. Bởi vì tôi đã mến nó mất rồi.

Trong một phút minh mẫn, tôi tự hỏi tại sao. Chút ít ỏi, rất ít ỏi tôi biết về nó lý giải khao khát của tôi muốn làm nó hài lòng chăng? Hay đó chính là vì cái lý do tồi tệ rằng nó là kẻ duy nhất đã ngó ngàng đến tôi?

Thứ Ba, các tiết học bắt đầu lúc tám giờ sáng. Mắt Christa thâm quầng.

- Trông cậu mệt mỏi thế, tôi nhận xét.

- Tôi phải dậy từ bốn giờ sáng.

- Bốn giờ á! Cậu nói với tôi là đi chỉ mất hai tiếng thôi mà.

- Tôi không sống ngay tại Malmédy. Làng tôi cách nhà ga nửa tiếng đồng hồ. Để bắt kịp chuyến tàu năm giờ, tôi phải dậy từ bốn giờ. Ở Bruxelles cũng vậy, trường đại học không nằm gần nhà ga.

- Phải thức dậy từ bốn giờ sáng thì đâu còn là người nữa.

- Thế cậu có cách nào khác không? nó gắt gỏng.

Nó quay gót.

Tôi thấy dằn vặt ghê gớm. Tôi phải giúp nó.

Tối hôm đó, tôi kể với bố mẹ về Christa. Để đạt được mục đích của mình, tôi bảo nó là bạn tôi.

- Con có một cô bạn à? mẹ vừa hỏi vừa cố tỏ vẻ không quá ngạc nhiên về thông tin mới mẻ này.

- Vâng. Tối thứ Hai hàng tuần, bạn ấy có thể ngủ lại đây được không ạ? Bạn ấy sống trong một ngôi làng ở miền Đông, vì vậy, thứ Ba hàng tuần, bạn ấy phải dậy từ bốn giờ sáng để kịp dự các tiết học lúc tám giờ.

- Không vấn đề gì. Bố mẹ sẽ kê thêm giường gấp trong phòng ngủ của con.

Ngày hôm sau, với một sự can đảm chưa từng có, tôi nói với Christa chuyện đó:

- Nếu cậu muốn, tối thứ Hai hàng tuần, cậu có thể ngủ lại nhà tôi.

Nó nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và hớn hở.

Đó là khoảnh khắc đẹp nhất đời tôi.

- Thật không?

Nhưng ngay lập tức tôi lại làm hỏng mọi chuyện khi nói thêm:

- Bố mẹ tôi đồng ý rồi.

Nó phì cười. Tôi lại còn nói thêm một điều kỳ cục nữa.

- Cậu sẽ đến chứ?

Vậy là, lợi thế đã bị đảo lộn. Tôi không còn là kẻ giúp đỡ nó nữa: tôi cầu đang xin nó.

- Ừ, tôi sẽ đến, nó trả lời, với vẻ ngụ ý rằng nó làm vậy cốt để tôi thấy dễ chịu.

Điều đó không ngăn được tôi vui mừng và háo hức chờ đợi ngày thứ Hai.

Là con một, không có khiếu lắm trong việc kết bạn, tôi chưa bao giờ mời ai đến nhà, và ngủ lại trong phòng tôi lại càng không. Viễn cảnh đó làm tôi ngây ngất vì vui sướng.

Ngày thứ Hai đã đến. Christa chả tỏ vẻ quan tâm đặc biệt gì đến tôi. Tuy nhiên, tôi sung sướng nhận thấy nó mang một chiếc ba lô: đồ dùng cá nhân của nó.

Hôm đó, các tiết học kết thúc lúc bốn giờ chiều. Tôi đợi Christa bên dưới giảng đường.

Nó mất không biết bao nhiêu thời gian để chào tạm biệt đám bạn đông đúc của mình. Sau đó, nó đến chỗ tôi, không có vẻ gì vội vã.

Chỉ đến khi bọn tôi rời khỏi tầm mắt của các sinh viên khác, nó mới hạ cố nói chuyện với tôi - với vẻ thân thiện gượng ép, như để nhấn mạnh nó đang ban cho tôi một ân huệ.

Khi mở cửa căn hộ trống huếch, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi thấy đau nhói. Christa bước vào và nhìn quanh. Nó hét lên:

- Không đến nỗi nào!

Một niềm tự hào phi lý dâng lên trong tôi.

- Bố mẹ cậu đâu? nó hỏi.

- Đi làm.

- Họ làm nghề gì?

- Bố mẹ tôi là giáo viên một trường cấp hai. Bố tôi là giáo viên tiếng Latinh và tiếng Hy Lạp, mẹ tôi dạy sinh học.

- Hiểu rồi.

Tôi những muốn hỏi xem chính xác nó hiểu gì. Nhưng tôi lại không dám.

Căn hộ trông không xa hoa nhưng rất dễ thương.

- Cho tôi xem phòng ngủ của cậu nào! Tôi xúc động dẫn nó đi thăm lãnh địa của mình. Căn phòng vô vị. Nó tỏ ra thất vọng.

- Phòng ngủ của cậu trông chẳng ra làm sao cả, nó nói.

- Rồi cậu sẽ thấy, ở đây thích lắm, tôi bình luận, hơi rầu rĩ một chút.

Nó nằm lăn ra giường tôi, để lại cho tôi chiếc giường gấp. Tuy tôi đã quyết định nhường giường cho, nhưng giá mà nó không lấn lướt trước như thế thì thích hơn. Ngay lập tức, tôi giận bản thân vì đã nuôi dưỡng những ý nghĩ tầm thường như vậy.

- Từ trước đến nay cậu toàn ngủ ở đây à?

- Ừ. Tôi chưa từng sống ở nơi khác.

- Cậu có anh chị em không?

- Không. Thế còn cậu?

- Tôi có hai anh trai và hai chị gái. Tôi là con út. Cho tôi xem quần áo của cậu nào.

- Gì cơ?

- Mở tủ của cậu ra đi!

Bàng hoàng, tôi thực hiện mệnh lệnh. Christa đứng phắt dậy để đến xem.

Sau khi xem xét xong, nó nói:

- Cậu chỉ có mỗi một thứ đẹp.

Nó vồ lấy bộ cánh lịch sự duy nhất của tôi, chiếc xường xám bó sát. Trước cặp mắt sửng sốt của tôi, nó quăng phắt áo phông, quần bò và đôi giày của mình đi.

- Chiếc váy bó rất sát, nó vừa ngắm cái váy vừa bảo. Tôi sẽ cởi luôn cả quần lót.

Và thế là nó trần như nhộng trước mắt tôi. Nó luồn chiếc váy vào người và ngắm mình trước tấm gương lớn. Chiếc váy rất hợp với nó. Nó say sưa ngắm mình trong gương.

- Tôi tự hỏi không biết trông cậu thế nào khi mặc chiếc váy này.

Điều tôi nghi ngại đã xảy ra. Nó cởi chiếc váy và quẳng cho tôi:

- Cậu mặc vào đi!

Tôi đứng bất động, sững sờ.

- Tôi bảo cậu mặc vào đi!

Tôi không thốt lên được lời nào.

Christa mở to đôi mắt với vẻ hớn hở như thể cuối cùng nó đã hiểu ra:

- Cậu cảm thấy khó chịu vì tôi không mặc quần áo à?

Tôi lắc đầu.

- Thế tại sao cậu không cởi quần áo ra? Tôi lại lắc đầu lần nữa.

- Có, cậu có thể mà! Cậu phải làm thế!

Tôi phải làm thế ư?

- Cởi đi, cậu thật ngớ ngẩn! Cởi quần áo ra nào!

- Không.

Từ “không” ấy đối với tôi là cả một chiến thắng.

- Tôi đã cởi hết rồi này!

- Không phải vì thế mà tôi buộc phải làm giống cậu.

- “Không phải vì thế mà tôi buộc phải làm giống cậu!” nó nhại tôi bằng một cái giọng lố bịch.

Tôi đã nói như vậy ư?

- Nào, Blanche! Bọn mình là con gái với nhau mà!

Im lặng.

- Tôi hoàn toàn trần truồng đây này! Tôi chẳng thấy làm sao cả!

- Đó là vấn đề của cậu.

- Chính cậu mới là người có vấn đề ấy! Cậu chẳng hài hước chút nào cả!

Nó vừa cười vừa nhảy bổ vào tôi. Tôi lăn lộn trên chiếc giường gấp. Nó giật phăng đôi giày, cởi khuy chiếc quần bò của tôi với vẻ khéo léo đến không ngờ rồi kéo xuống và tận dụng cơ hội lột luôn chiếc quần lót của tôi. May sao, chiếc áo phông tôi mặc lại dài và trùm đến nửa đùi.

Tôi hét lên.

Nó dừng lại và nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

- Cậu làm sao đấy? Cậu điên à?

Tôi run lên bần bật.

- Không được động vào tôi nữa!

- Được. Thế thì cậu tự cởi ra đi.

- Tôi không thể.

- Nếu cậu không làm, tôi sẽ làm đấy! nó đe dọa.

- Tại sao cậu lại hành hạ tôi thế?

- Cậu thật nực cười. Đó không phải là hành hạ! Chỉ là giữa con gái với nhau thôi mà!

- Tại sao cậu lại cần tôi phải cởi hết quần áo?

Nó trả lời kỳ cục thế này:

- Để chúng ta bình đẳng với nhau.

Cứ như tôi có thể bình đẳng với nó! Than ôi, tôi lại chẳng tìm ra lời nào để nói cả.

- Cậu thấy rõ là cậu phải làm điều đó rồi chứ! nó đắc chí.

Thất bại, tôi hiểu chẳng còn lối thoát nào nữa. Hai tay tôi nắm lấy gấu áo. Mặc dù rất cố gắng, tôi vẫn không tài nào vén nó lên được.

- Tôi không thể.

- Tôi có thể chờ, nó nói, đôi mắt đầy chế giễu không rời khỏi tôi.

Tôi mười sáu tuổi. Tôi chẳng có gì, không tài sản vật chất cũng chẳng có niềm vui tinh thần. Tôi không có bạn bè, không tình yêu, không chút kinh nghiệm sống. Tôi không có lý tưởng, và tôi cũng không chắc mình có một tâm hồn hay không. Cơ thể tôi là tất cả những gì tôi có.

Lúc ta sáu tuổi, khỏa thân chẳng là gì hết. Khi ta hai mươi, khỏa thân đã là một thói quen cũ mèm.

Ở tuổi mười sáu, khỏa thân là một hành vi bạo lực điên rồ.

“Tại sao cậu lại yêu cầu tôi điều đó hả Christa? Cậu có biết điều đó có ý nghĩa gì với tôi không? Liệu cậu có ép buộc tôi làm thế nếu cậu biết điều đó không?

Tôi không hiểu tại sao tôi lại vâng lời cậu.”

Mười sáu năm cô đơn, thù hận bản thân, sợ hãi trong câm lặng, khát khao mãi mãi không được thỏa mãn, đớn đau vô ích, giận hờn không kết quả và năng lượng không được khai thác chất chứa trong cơ thể tôi.

Cơ thể có ba vẻ đẹp: sức mạnh, nét duyên dáng và vẻ đầy đặn. Một vài cơ thể kỳ diệu hội tụ cả ba yếu tố đó. Ngược lại, cơ thể tôi lại chẳng sở hữu tí chút nào trong số ba vẻ đẹp đó. Thiếu là điều cốt lõi khi nhìn vào cơ thể tôi: thiếu mạnh mẽ, thiếu duyên dáng, thiếu đầy đặn. Nó cũng giống như tiếng kêu của một người đói.

Ít ra cái cơ thể chưa bao giờ lộ diện dưới ánh sáng mặt trời này cũng rất hợp với tên tôi: cái cơ thể gầy còm này trắng[1], trắng như thứ vũ khí cùng tên, nhưng nó lại không được mài giũa cho ra hồn - phần sắc bén lại ở bên trong.

- Cậu định hôm nay hay ngày mai mới cởi áo đây? Christa vừa nằm trên giường vừa nói, vẻ rất vui thú tận hưởng những mảnh vụn khổ đau nhỏ bé nhất của tôi.

Vậy là, để đoạn tuyệt với tình cảnh đó, bằng một động tác nhanh nhẹn của người rút chốt lựu đạn, tôi lột phăng chiếc áo phông rồi quẳng xuống đất, như lúc chàng kỵ sĩ Vercingétorix[2] ném tấm khiên xuống chân César[3].

Mọi thứ trong tôi gào thét lên kinh tởm. Chút ít ỏi tôi từng có, cái bí mật thê thảm về cơ thể mình, tôi đã đánh mất rồi. Đó đích xác là một sự hy sinh. Và thật khủng khiếp khi nhận thấy mình hy sinh điều đó chẳng để làm gì cả.

Vì Christa chỉ khẽ gật đầu. Nó khinh bỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ như nhận thấy màn kịch chẳng có gì thú vị. Chi tiết duy nhất thu hút sự chú ý của nó:

- Ôi, cậu cũng có ngực cơ à!

Tôi tưởng như có thể chết đi được. Che giấu những giọt nước mắt điên dại làm tôi càng trở nên kỳ cục hơn, tôi nói:

- Tất nhiên. Cậu chờ đợi điều gì chứ?

- Cậu hãy tự cho mình hạnh phúc đi. Khi mặc quần áo vào, trông cậu lép kẹp như một con cá bơn.

Choáng váng trước lời bình phẩm này, tôi cúi xuống nhặt chiếc áo phông.

- Không! Tôi muốn nhìn cậu mặc chiếc xường xám cơ.

Nó chìa cho tôi chiếc váy. Tôi mặc vào.

- Chiếc váy hợp với tôi hơn với cậu, nó kết luận.

Đột nhiên đối với tôi chiếc váy dường như làm tăng thêm sự trần trụi. Tôi vội vã cởi nó ra.

Christa đứng phắt dậy và tiến lại cạnh tôi trước chiếc gương lớn để quan sát.

- Nhìn này! Chúng ta đâu có giống nhau đâu! nó thốt lên.

- Cậu thôi đi, tôi nói.

Tôi cảm thấy khổ sở tột cùng.

- Cậu đừng có nhìn lảng đi nơi khác thế, nó ra lệnh. Hãy nhìn chúng ta đây này.

Sự so sánh thật cay nghiệt.

- Cậu nên làm cho ngực mình nở nang hơn, nó nói, giọng thông thái rởm.

- Tôi mới có mười sáu tuổi mà, tôi phản ứng.

- Vậy thì sao? Tôi cũng thế! Và ngực tôi thì hoàn toàn khác hẳn, đúng không nào?

- Mỗi người có một nhịp độ phát triển khác nhau.

- Làm gì có chuyện đó! Tôi sẽ dạy cậu một bài tập. Chị gái tôi trước đây cũng giống cậu. Sau sáu tháng luyện tập, chị ấy đã thay đổi, cậu có thể tin tôi. Nào, cậu làm theo tôi đi: một, hai, một, hai...

- Để tôi yên, Christa, tôi vừa nói vừa đi tìm chiếc áo phông.

Nó nhảy bổ vào chiếc áo và mang nó sang bên kia góc phòng. Tôi bắt đầu đuổi theo nó. Nó cười thét lên. Tôi cảm thấy nhục nhã và giận dữ đến mức không cả nghĩ đến việc lấy một chiếc áo phông khác trong tủ để thay. Christa chạy băng qua phòng, khoái chí giễu cợt tôi bằng cơ thể xinh đẹp của nó.

Đúng lúc đó, mẹ tôi đi làm về. Nghe thấy tiếng la hét đinh tai phát ra từ phòng tôi, mẹ vội vã đi vào, không kịp gõ cửa và thấy hai thiếu nữ trần truồng đang tung tăng khắp phòng. Mẹ không để ý thấy rằng một trong hai đứa, con gái mẹ, đang rơm rớm nước mắt. Mẹ chỉ để mắt đến cô gái lạ mặt đang cười.