Chương 2
Đúng lúc mẹ thâm nhập vào lãnh địa của tôi thì tiếng cười của Christa, kẻ bị quỷ ám, lại trở thành một luồng gió mát - một niềm vui sướng thực sự, lành mạnh như cơ thể nó. Nó ngừng chạy, bước về phía mẹ tôi rồi chìa tay ra với mẹ.
- Cháu chào cô. Xin cô thứ lỗi cho cháu, cháu muốn xem cơ thể con gái cô trông như thế nào ấy mà.
Và nó vui đùa, tinh nghịch, ngọt ngào. Mẹ tôi kinh ngạc nhìn người thiếu nữ khỏa thân đến bắt tay bà không chút ngượng ngùng. Sau một hồi do dự, có vẻ như mẹ nghĩ rằng đó chỉ là một đứa trẻ con và đứa trẻ này rất vui tính.
- Cháu là Christa à? mẹ vừa nói vừa bắt đầu cười.
Và thế là cả hai cùng cười, họ cười như thể cảnh tượng này cực kỳ khôi hài.
Tôi nhìn mẹ cười, cảm giác đã mất đi một đồng minh.
Tôi biết điều đó, rằng cảnh tượng này rất kinh khủng chứ không hề hài hước. Tôi biết Christa không phải là một đứa trẻ con, đó là chiến lược của nó để lấy lòng mẹ tôi.
Và tôi thấy mẹ tôi nhìn cơ thể xinh đẹp tràn đầy sức sống của con bé mà không hề nghĩ xấu - và tôi biết mẹ đã tự hỏi tại sao cơ thể của tôi lại kém hấp dẫn hơn.
Mẹ đi ra. Cánh cửa phòng vừa đóng lại thì tiếng cười của Christa cũng vừa dứt.
- Tôi đã giúp cậu đấy nhé, nó nói. Từ giờ cậu sẽ không còn gặp vấn đề với việc khỏa thân nữa nhé.
Tôi nghĩ, vì lợi ích chung, tôi sẽ cố gắng tin vào lời biện giải cho giây phút kinh hoàng đó. Nhưng tôi biết trước mình sẽ không thể nào làm được. Khi chúng tôi khỏa thân cạnh nhau trước gương, tôi đã cảm nhận quá đủ sự thích thú của Christa - niềm vui thú khi nhục mạ tôi, vui thú tận hưởng sự ngự trị của nó, và đặc biệt vui thú khi quan sát nỗi thống khổ của tôi khi phải trút bỏ quần áo, sự tuyệt vọng mà nó hít lấy hít để qua từng lỗ chân lông và tận hưởng như một thú vui bệnh hoạn.
- Mẹ cậu đẹp thật, nó vừa nói vừa mặc quần áo.
- Ừ, tôi trả lời, ngạc nhiên vì nghe thấy nó nói những lời lẽ tử tế.
- Mẹ cậu bao nhiêu tuổi?
- Bốn lăm.
- Cô ấy trông trẻ hơn nhiều so với tuổi nhỉ.
- Đúng thế, tôi tự hào nhận xét.
- Cô ấy tên gì?
- Michelle.
- Thế còn bố cậu?
- Franois.
- Chú ấy trông thế nào?
- Rồi cậu sẽ thấy. Tối nay, bố tôi sẽ về. Thế còn cậu, bố mẹ cậu trông thế nào?
- Rất khác với bố mẹ cậu.
- Họ làm nghề gì?
- Cậu thật chẳng tế nhị gì cả!
- Nhưng mà... cậu vừa hỏi tôi câu đó về bố mẹ tôi mà!
- Không. Chính cậu đã thể hiện nhu cầu bộc bạch với tôi rằng bố mẹ cậu là giáo viên.
Tôi im lặng, choáng váng vì tâm địa xấu xa của nó. Hơn nữa, nếu tôi hiểu đúng, nó tin rằng tôi lấy làm kiêu hãnh về nghề nghiệp của bố mẹ mình. Thật là một điều vô lý!
- Cậu không nên ăn mặc thế này, nó lại nói với tôi. Chẳng ai nhìn thấy vóc dáng của cậu đâu cả.
- Thật khó hiểu. Ban đầu, cậu tỏ ra phấn khích với việc tôi có ngực, sau đó cậu bực tức vì ngực tôi bé, và giờ đây, câu ra lệnh cho tôi phải phô diễn ngực. Tôi không hiểu gì cả.
- Cậu dễ nổi cáu thế!
Và nó mỉm cười đầy mỉa mai.
Thường thì, bố mẹ và tôi mỗi người ăn ở một góc riêng, người ngồi ở góc bàn trong nhà bếp, người ngồi trước màn hình ti vi, người ăn trên giường, với một chiếc khay.
Tối hôm đó, vì chúng tôi có khách, mẹ cho rằng nên chuẩn bị một bữa ăn tối cho ra hồn và tập hợp mọi người vào bàn ăn. Khi mẹ gọi chúng tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm với ý nghĩ không còn phải ở lại một mình với kẻ đao phủ.
- Chào cháu, bố tôi nói.
- Chú cứ gọi cháu là Christa ạ, nó trả lời với vẻ tự tin tuyệt vời và một nụ cười rạng rỡ.
Nó tiến lại gần bố và trước sự ngạc nhiên của cả bố và tôi, nó áp hai nụ hôn vào má bố. Tôi nhìn thấy bố vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
- Cô chú thật tử tế đã cho cháu ngủ lại đây tối nay. Căn hộ của cô chú đẹp quá.
- Cháu đừng nói quá. Cô chú chỉ sắp xếp gọn gàng thôi. Giá mà cháu nhìn thấy được tình trạng căn hộ khi cô chú mới đến, cách đây hai mươi năm! Vợ chú và chú, cả hai đã...
Và thế là bố thao thao bất tuyệt kể không sót bất cứ chi tiết nào về các công trình chán ngắt đã được thi công.
Christa không rời mắt khỏi miệng bố như thể những gì bố nói làm nó mê mẩn.
- Món này ngon tuyệt, nó vừa nói vừa đón lấy đĩa thức ăn mẹ tôi đưa.
Bố mẹ tôi rất vui.
- Blanche kể với cô chú rằng cháu sống gần Malmédy đúng không?
- Vâng, mỗi ngày cháu phải đi tàu mất bốn tiếng, chưa kể quãng đường đi bằng xe buýt.
- Thế cháu không thể thuê một chỗ trọ ở ký túc xá à?
- Đó là mục đích của cháu. Cháu đang lao động cực khổ để đạt được mục đích đó.
- Cháu đi làm à?
- Vâng, cháu làm phục vụ bàn trong một quán bar ở Malmédy vào cuối tuần, và thỉnh thoảng vào các ngày trong tuần khi cháu đi học về không muộn quá. Cháu tự mình trả tiền học phí đấy ạ.
Bố mẹ tôi chiêm ngưỡng nó vẻ ái mộ và ngay phút sau đó, nhìn với vẻ không mấy hoan nghênh đứa con gái của họ, ở tuổi mười sáu, không hề có khả năng tự lập tài chính.
- Bố mẹ cháu làm nghề gì? bố tôi hỏi.
Tôi vui mừng với ý nghĩ nó sẽ trả lời bố như với tôi: “Chú thật chẳng tế nhị gì cả!”
Hỡi ôi, Christa, sau một chút lặng im được nghiền ngẫm kỹ càng, tuyên bố bằng một sự giản dị đáng thương:
- Cháu xuất thân từ một gia đình khó khăn ạ.
Và nó cúp mắt xuống.
Tôi nhận thấy nó vừa ghi được mười điểm trong các cuộc thăm dò.
Ngay sau đó, với sự hào hứng của một cô gái can đảm và tiết hạnh, nó tuyên bố:
- Nếu những tính toán của cháu chính xác, thì cuối mùa xuân này, cháu có thể thuê một chỗ trọ đấy ạ.
- Nhưng lúc đó phải cháu chuẩn bị thi cơ mà! Cháu không thể nỗ lực nhiều đến thế được đâu! mẹ tôi nói.
- Cháu phải làm vậy thôi, nó trả lời.
Tôi những muốn cho nó một cái tát. Rồi tôi nghĩ mình thật xấu tính vì nghĩ vậy và tôi thấy giận bản thân mình.
Christa hồn nhiên nói tiếp:
- Cô chú biết điều gì làm cháu vui không? Chúng ta hãy xưng hô thân mật với nhau nhé, nếu cô chú cho phép cháu. Đúng vậy, cô chú còn trẻ mà, cháu cứ thấy mình ngớ ngẩn khi xưng hô quá xa cách.
- Nếu cháu muốn, bố tôi vừa nói vừa cười tít mắt.
Tôi nhận thấy nó sỗ sàng quá mức và điên tiết vì thấy bố mẹ mình bị mê hoặc.
Lúc đến phòng ngủ của hai đứa, nó hôn mẹ tôi và nói:
- Chúc cô ngủ ngon, cô Michelle. Sau đấy đến lượt bố tôi:
- Chúc chú ngủ ngon, chú Franois.
Tôi tiếc vì đã nói cho nó tên của bố mẹ mình, giống như một nạn nhân bị tra tấn tiếc nuối vì đã khai ra mạng lưới của mình.
- Bố cậu cũng rất tuyệt, nó tuyên bố.
Tôi nhận thấy những lời khen của nó không làm tôi vui lòng nữa.
Nó ngủ trên giường tôi và nói:
- Cậu biết không, tôi rất thích sống ở đây. Nó kê đầu trên gối và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Những lời cuối cùng này làm tôi cảm động và vô cùng bối rối. Liệu tôi có phán xét sai Christa không nhỉ? Việc tôi oán giận nó có cơ sở không?
Mẹ tôi đã nhìn thấy cả hai chúng tôi ở trần và bà đã không thấy sốc vì điều đó. Có thể mẹ nhận thấy tôi có vấn đề với cơ thể mình chăng, có thể mẹ đã nghĩ cách xử sự này sẽ có ích cho tôi chăng.
Christa có vẻ mặc cảm vì xuất thân của nó. Tôi không nên giận nó vì đã trả lời thật kỳ cục câu hỏi của tôi. Thái độ phi lý của nó chỉ là biểu hiện của trạng thái bất ổn nội tâm.
Tóm lại, đúng là nó thật đáng khâm phục vì đã tự mình chi trả tiền học phí khi còn rất trẻ như vậy. Thay vì giận dỗi một cách nhỏ nhen như vậy, lẽ ra tôi nên coi trọng điều đó hơn và xem nó như một tấm gương để noi theo. Tôi đã liên tục nhầm lẫn. Tôi xấu hổ đã không hiểu ngay Christa là một cô gái tuyệt vời và được làm bạn với nó là cả một niềm hạnh phúc ngoài mong đợi đối với tôi.
Những suy nghĩ này làm tôi nguôi ngoai.
Sáng hôm sau, nó cảm ơn bố mẹ tôi không ngớt:
- Nhờ cô chú, cháu đã ngủ thêm được ba tiếng rưỡi so với mọi khi!
Trên đường đến trường, nó không nói với tôi lời nào. Tôi cứ tưởng nó chưa tỉnh ngủ.
Khi chúng tôi vừa đến giảng đường thì tôi không còn hiện hữu đối với nó nữa. Tôi lại trải qua một ngày trong cô đơn như thường lệ. Đôi khi, giọng cười của Christa vang lên từ xa. Tôi không còn chắc nó đã từng ngủ trong phòng tôi.
Tối đến, mẹ tôi bảo:
- Cô bạn Christa của con quả là một khám phá tuyệt vời! Con bé thật đặc biệt, buồn cười, dí dỏm, đầy sức sống...
Bố tôi nói chen vào:
- Và thật chín chắn làm sao! Thật can đảm! Thông minh! Thật khéo léo trong cách đối nhân xử thế!
- Thật ạ? tôi vừa nói vừa lục lọi trong trí nhớ xem Christa đã nói điều gì hay ho đến thế.
- Con đã chờ đợi rất lâu để chọn một cô bạn thân, nhưng nhìn phẩm chất của người bạn mà con dẫn về mẹ hiểu con đã đặt tiêu chí chọn bạn rất cao, mẹ tôi tiếp tục.
- Hơn nữa, con bé lại còn rất xinh, đấng sinh thành của tôi thốt lên.
- Trời ạ, đúng thế, mẹ tôi bình luận. Đó là anh còn chưa nhìn thấy cô bé lúc nó không mặc gì đấy.
- Thế ư? Nó trông thế nào?
- Một cơ thể tuyệt đẹp, nếu anh muốn biết ý kiến của em.
Cảm thấy khó chịu tột cùng, tôi xen vào:
- Mẹ ơi, làm ơn...
- Con nhát thật đấy! Bạn gái con khỏa thân trước mặt mẹ một cách tự nhiên và bạn ấy hoàn toàn có lý. Nếu bạn ấy có thể chữa cho con khỏi thói ngượng ngùng bệnh hoạn đó thì thật tuyệt.
- Ừ. Và đó không phải là lĩnh vực duy nhất cô bạn ấy có thể làm gương cho con đâu nhé.
Tôi phải cố gắng lắm mới kìm được cơn tức giận. Tôi nói, giọng bằng lòng:
- Con rất vui vì bố mẹ quý Christa.
- Bố mẹ rất quý bạn ấy! Cô bé có thể đến đây lúc nào nó muốn. Con nói với bạn ấy thế nhé.
- Con sẽ chuyển lời.
Trở về phòng mình, tôi cởi quần áo, đứng trước chiếc gương lớn và tự ngắm mình. Cơ thể này nhục mạ tôi, từ đầu đến chân. Hình như Christa vẫn chưa nói xấu hết mức.
Tôi đã ghét cơ thể của mình từ khi đến tuổi dậy thì. Tôi nhận thấy ánh mắt của Christa làm tình hình càng trở nên trầm trọng hơn; tôi chỉ còn nhìn bản thân qua đôi mắt của nó và tôi căm thù chính mình.
Bộ ngực là điều ám ảnh các thiếu nữ nhiều nhất. Vì các nàng mới sở hữu chúng chưa được bao lâu nên rất lấy làm kinh ngạc. Biến đổi của phần hông ít gây ngạc nhiên hơn bởi đó là một sự thay đổi chứ không phải một sự bổ sung.
Trong khi đó, những nụ hoa hé nở trên ngực vẫn còn là điều lạ lẫm đối với người thiếu nữ trong một thời gian dài.
Việc Christa cố tình chỉ đề cập đến mỗi yếu tố này trên cơ thể tôi chứng tỏ đây là vấn đề lớn nhất của tôi. Tôi thử làm một thí nghiệm; tôi giấu hoàn toàn cặp vú dưới đôi bàn tay mình và ngắm nhìn bản thân: đột nhiên, tôi trông chấp nhận được và thậm chí là khá được. Nhưng ngay khi tôi thôi không che giấu bộ ngực của mình nữa, thì ngoại hình của tôi lại trở nên thê thảm, tồi tệ, như thể vẻ xấu xí này đã lây nhiễm sang những bộ phận còn lại.
Một giọng nói vang lên trong đầu bảo vệ tôi:
“Thế thì đã sao nào? Cậu vẫn chưa phát triển hết cơ mà. Ngực bé cũng có những mặt lợi mà. Trước khi Christa nhìn cậu, cậu chẳng thèm đoái hoài đến điều đó. Tại sao cậu lại coi trọng nhận xét của con bé này đến thế?”
Nhìn trong gương tôi thấy vai và tay mình đang ở tư thế được Christa khuyến cáo và đang thực hiện các động tác do nó chỉ định.
Tiếng nói trong đầu tôi vang lên: “Không! Không được vâng lời thế! Dừng lại ngay!”
Nhu nhược, cơ thể tôi tiếp tục bài tập.
Tôi tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ lặp lại điều đó nữa.
Ngày hôm sau, tôi quyết định không lại gần Christa nữa. Chắc hẳn nó đã cảm nhận được điều đó vì chính nó là người tiến lại chỗ tôi. Nó ôm hôn chào tôi và lặng yên nhìn tôi. Sự bất ổn trong tôi lên cao đến mức tôi không thể im lặng được nữa:
- Bố mẹ tôi nhờ tôi nói với cậu rằng họ rất yêu quý cậu và cậu có thể quay lại nhà chúng tôi lúc nào cậu muốn.
- Tôi cũng vậy, tôi rất quý bố mẹ cậu. Nói với họ là tôi rất vui.
- Thế cậu sẽ lại đến chứ?
- Thứ Hai tuần tới.
Có tiếng ai đó gọi nó rất to. Nó quay lại rồi tiến về phía đám bạn của mình. Nó ngồi trên đầu gối một gã; những gã khác gào thét để đòi được như thế.
Hôm đó là ngày thứ Tư. Thứ Hai tuần tiếp theo vẫn còn xa lắm. Có vẻ như tôi không còn quá vồn vã nữa. Phải chăng tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi không có nó?
Hỡi ôi, điều đó không chắc chắn. Không có nó đồng nghĩa với việc thui thủi một mình. Nỗi cô đơn của tôi ngày càng lớn từ khi quen Christa: khi nó không để ý đến sự tồn tại của tôi thì điều tôi phải chịu đựng không còn là nỗi cô đơn nữa mà là cảnh chơ vơ, cô quạnh. Tôi bị bỏ rơi.
Tệ hại hơn: tôi bị trừng phạt. Nếu nó không đến nói chuyện với tôi, tôi tự hỏi có phải mình đã làm gì có lỗi chăng? Và thế là tôi mất hàng tiếng đồng hồ ngồi xem xét lại hành vi của mình để tìm xem mình đã làm gì để đáng bị trừng phạt, một sự trừng phạt mà tôi không rõ nguyên cớ và không thể nào nghi ngờ tính xác đáng.
Thứ Hai tuần tiếp theo, bố mẹ tôi háo hức đón Christa. Bố mẹ mở rượu sâm banh. Nó bảo nó chưa bao giờ uống thứ rượu này trong đời.
Buổi tối vui vẻ: Christa liến thoắng, hết đặt câu hỏi cho bố lại đến mẹ tôi về những chủ đề khác nhau, cười vang khi bố mẹ trả lời, vỗ vào đùi tôi để lấy tôi ra làm chứng, điều đó làm tăng không khí vui nhộn chung mà tôi càng lúc càng cảm thấy khó hòa nhập cùng.
Đỉnh điểm là lúc Christa, nhận thấy sự lịch lãm của mẹ tôi, bắt đầu ngâm nga bài hát của nhóm The Beatles, “Michelle, cô gái xinh đẹp của anh...” Khi nhìn thấy mẹ cười vui vẻ, suýt nữa tôi thốt ra rằng sự kỳ cục nào cũng có giới hạn. Thật khủng khiếp khi nhận ra bố mẹ mình đã vượt quá giới hạn như thế.
Tôi khám phá cuộc sống của kẻ đã được xem như là bạn gái của mình trong lúc nó trò chuyện với bố mẹ tôi:
- Vâng, cháu đã có bạn trai, anh ấy tên là Detlev, anh ấy sống ở Malmédy. Anh ấy làm cùng quán bar với cháu. Anh ấy mười tám tuổi. Cháu muốn anh ấy học một nghề nào đó.
Hoặc là:
- Tất cả các bạn học cấp ba của cháu đều đi làm ở nhà máy. Cháu là người duy nhất học lên đại học. Tại sao cháu lại chọn ngành chính trị học ư? Bởi vì cháu có một lý tưởng về công bằng xã hội. Cháu muốn biết cách làm thế nào để có thể giúp đỡ người thân của mình.
(Thế là nó ghi được thêm mười điểm nữa trong các cuộc thăm dò. Tại sao nó luôn nói chuyện như thể đang trong chiến dịch tranh cử như vậy nhỉ?)
Vào lúc đó, Christa có một chủ định ác độc. Nó quay sang chỗ tôi và hỏi:
- Thực ra, Blanche này, cậu chưa nói cho tôi biết tại sao cậu lại học ngành chính trị học đấy nhé.
Nếu nhanh trí, lẽ ra tôi đã đáp lại rằng: “Tôi chưa bao giờ nói với cậu điều đó bởi vì cậu không hỏi.” Than ôi, tôi lại quá sững sờ: tôi quá lạ lẫm với việc nó nói chuyện với tôi.
Khó chịu vì vẻ ngơ ngác của tôi, bố nhắc:
- Nào, con trả lời đi Blanche.
Tôi lắp bắp:
- Tôi thích học cách sống với con người... Tôi nói chẳng ra làm sao cả dù đó là điều căn bản trong suy nghĩ của tôi và có vẻ như đối với tôi đó là một quan điểm đáng giá. Bố mẹ tôi thở dài. Tôi hiểu rằng Christa hỏi chỉ cốt để hạ nhục tôi trước mặt bố mẹ. Kết quả đã đạt được. Trong mắt bố mẹ, tôi không đáng xách dép cho “con bé đáng ngưỡng mộ này”.
- Blanche lúc nào cũng ngoan quá mức, mẹ tôi nói.
- Cháu hãy cho nó tiếp xúc với bên ngoài hộ cô chú, bố tôi nói thêm.
Tôi run rẩy; nỗi kinh hoàng về một gia đình bốn người chất chứa trong chuỗi đại từ sau: “...cháu, cô chú, nó...”. Tôi trở thành người thứ ba. Khi ai đó nói về một người ở ngôi thứ ba thì có nghĩa người đó hiện không có mặt. Vậy là, tôi không hiện diện ở đó. Mọi chuyện diễn ra giữa những người có mặt là “cháu” và “cô chú”.
- Đúng rồi, Christa. Cháu hãy dạy nó một chút về cách sống nhé, mẹ tôi nói thêm.
- Bọn cháu sẽ cố, con bé đáp lời.
Tôi mất hết cả thần trí.
Vài ngày sau, ở trường đại học, Christa đến tìm tôi với vẻ mệt mỏi.
- Tôi đã hứa với bố mẹ cậu sẽ giới thiệu bạn cho cậu, nó nói.
- Cậu thật tốt nhưng tôi không muốn.
- Cậu lại đây nào, tôi không chỉ có mỗi việc ấy phải làm đâu nhé.
Và thế là nó cầm tay tôi kéo đi. Nó vứt tôi vào giữa một đám con trai to xác đần độn.
- Các cậu, đây là Blanche.
May mắn là chẳng ai để ý đến tôi cả. Thế là xong: tôi đã được giới thiệu.
Christa đã hoàn thành nghĩa vụ. Nó quay lưng lại với tôi và bắt đầu nói chuyện với những người khác. Tôi đứng đấy, cô độc giữa đám bạn của nó; sự bối rối của tôi trở nên rõ mồn một.
Tôi tách mình ra xa, người ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát. Tôi ý thức được sự ngu ngốc của những gì vừa diễn ra: sự cố này quá nhỏ bé, cần phải quên ngay nó đi. Thế nhưng, tôi lại không tài nào thoát ra khỏi cái cảm giác ác mộng này.
Giáo viên bước vào giảng đường. Các sinh viên ổn định chỗ ngồi. Khi đến gần chỗ tôi, Christa cúi xuống một lúc đủ để nói thầm vào tai tôi:
- Cậu thật là! Tôi đã khổ nhục biết bao nhiêu vì cậu, thế mà cậu lại bỏ đi, chẳng nói với ai lời nào.
Nó ngồi cách xa tôi hai hàng ghế, để tôi lại, sững sờ, run rẩy.