Chương 6
Chuyến trở về từ Tijuana là một chặng đường dài lê thê và buồn tẻ nhất trong tiểu bang. Tijuana chẳng là gì cả; tất cả những gì họ muốn ở đó là tiền. Thằng bé rụt rè lại gần xe, nhìn anh với đôi mắt to đầy thèm khát nói, “Làm ơn cho một xu ông ơi” sẽ lập tức bán tháo đứa em gái của nó ngay câu tiếp theo. Tijuana không phải là Mexico. Không thị trấn biên giới nào có gì khác hơn một thị trấn biên giới, cũng như không bờ sông nào có gì khác hơn một bờ sông. San Diego? Một trong những bến cảng đẹp nhất thế giới và chẳng có gì ngoài hải quân và vài chiếc thuyền đánh cá. Về đêm, đó là xứ sở thần tiên. Phù hoa dịu dàng như một bà già hát thánh ca. Nhưng Marlowe phải về trông chùa quét lá đa.
Con đường lên bắc đơn điệu như câu hò của thủy thủ. Đi ngang qua một thị trấn, đổ xuống một ngọn đồi, men theo một bãi biển, lại qua một thị trấn, xuống một ngọn đồi, men theo một bãi biển.
Khi tôi về đến nhà đã là hai giờ chiều, và họ đang đợi tôi trong chiếc xe hơi tối màu không mang dấu hiệu cảnh sát, không đèn đỏ nhấp nháy, chỉ có cần ăng ten kép mà không chỉ xe cảnh sát mới có. Tôi leo được nửa cầu thang trước khi họ bước xuống xe và hét lên với tôi, cặp đôi quen thuộc trong bộ đồng phục quen thuộc, với dáng ung dung lạnh lùng quen thuộc, như thể thế giới đang thu mình nín lặng chờ đợi họ sai gì làm nấy.
“Ông là Marlowe? Chúng tôi muốn hỏi chuyện ông.”
Anh ta nhá cho tôi xem cái phù hiệu lấp lánh. Trong chớp nhoáng đó tôi chỉ thấy được nó cũng có thể là cái thẻ Ban Vệ sinh Phòng dịch không chừng. Anh ta có mái tóc vàng tro và tướng tá chắc nịch. Đồng sự của anh ta cao lớn, đẹp trai, nề nếp chỉnh tề và có cái vẻ hung hiểm chuẩn xác, một tên tay chân bất lương có học thức. Họ đều có ánh mắt cú vọ rình mồi, ánh mắt kiên nhẫn và thận trọng, ánh mắt lạnh lùng khinh khỉnh, ánh mắt của cớm. Họ mang ánh mắt đó từ buổi lễ diễu hành tốt nghiệp trường cảnh sát.
“Trung sĩ Green, đội Điều tra án mạng. Đây là thám tử Dayton.”
Tôi leo lên mở khóa cửa. Người ta không bắt tay với cảnh sát đô thị lớn. Như thế quá suồng sã.
Họ vào ngồi trong phòng khách. Tôi mở cửa sổ và gió rì rào thoảng qua. Green mở đầu câu chuyện.
“Kẻ tình nghi tên là Terry Lennox. Biết chứ?”
“Thỉnh thoảng chúng tôi có đi uống cùng nhau. Hắn sống ở Encino, lấy vợ rất giàu. Tôi chưa bao giờ đến thăm nhà hắn.”
“Thỉnh thoảng à,” Green nói. “Mức độ thế nào?”
“Đến mức nào không thể nói rõ. Ý tôi chính là như vậy. Có thể là một tuần một lần, mà cũng có thể hai tháng một lần.”
“Đã gặp vợ anh ta?”
“Một lần, thoảng qua, trước khi họ cưới nhau.”
“Ông nhìn thấy anh ta lần cuối khi nào và ở đâu?”
Tôi lấy ra một ống tẩu ở cái bàn trong góc và nhồi đầy nó. Green chồm người tới gần tôi. Gã cao lớn đẹp trai ngồi lùi lại phía sau, tay cầm cây bút bi đặt sẵn trên quyển sổ có viền màu đỏ.
“Lúc này tôi hỏi, ‘Chuyện này là thế nào?’ rồi anh nói, ‘Chúng tôi mới là người đặt câu hỏi.’”
“Vậy anh chỉ cần trả lời, ha?”
Tôi châm tẩu. Thuốc lá quá ẩm. Tôi phải loay hoay một lúc với ba que diêm mới châm được nó đúng cách.
“Tôi có thời gian,” Green nói, “nhưng tôi đã mất rất nhiều thời gian chờ đợi rồi. Vì vậy, khạc ra đi, quý ông. Chúng tôi biết ông là ai. Ông cũng biết, chúng tôi không ngồi đây chờ ăn mầm đá đâu.”
“Tôi đang nghĩ,” tôi nói. “Chúng tôi đến quán Victor khá thường xuyên, và không thường đến Đèn Lồng Xanh với Bò và Gấu, đó là cái quán ở cuối đại lộ trông giống quán trọ kiểu Anh...”
“Đừng đánh trống lảng.”
“Người chết là ai?” tôi hỏi.
Thám tử Dayton lên tiếng. Giọng gã cứng nhắc, chín chắn, kiểu đừng-tưởng-lừa-được-tôi. “Chỉ cần trả lời câu hỏi, Marlowe. Chúng tôi đang tiến hành điều tra như thường lệ. Ông chỉ cần biết có thế.”
Có lẽ tôi mệt mỏi và cáu bẳn. Có lẽ tôi cảm thấy hơi tội lỗi. Tôi học cái thói lập tức ghét gã mà không cần biết con người gã thế nào. Chỉ cần thấy mặt gã từ bên kia quán ăn tự phục vụ là tôi đã muốn đá gãy răng gã.
“Dẹp đi,” tôi nói. “Dành cái mớ tầm xàm ba láp đó cho ban Tội phạm vị thành niên. Ngay cả bọn họ cũng cười vào mặt anh đó.”
Green cười khùng khục trong họng. Không thể nhìn ra một mảy may biến đổi biểu cảm trên khuôn mặt Dayton, nhưng gã đột nhiên trông già đi mười tuổi và xấu xí hơn hai mươi tuổi. Hơi thở rít lên qua lỗ mũi gã.
“Cậu ta đã đậu kỳ thi luật sư đoàn đó,” Green nói. “Ông không lừa được Dayton đâu.”
Tôi chậm rãi đứng dậy và đi đến giá sách. Tôi rút ra bản Bộ luật Hình sự California và đưa nó cho Dayton.
“Anh vui lòng tìm cho tôi phần nói rằng tôi phải trả lời câu hỏi của các anh?”
Gã ghìm mình đứng không nhúc nhích. Gã chuẩn bị quất tôi và cả hai chúng tôi đều biết thế. Nhưng gã muốn chờ đến thời điểm bùng nổ. Điều đó có nghĩa là gã không tin Green sẽ hỗ trợ mình nếu gã đi quá trớn.
Gã nói: “Mọi công dân phải hợp tác với cảnh sát. Trên mọi phương diện, thậm chí bằng hành động thực tế, và đặc biệt là trả lời bất kỳ câu hỏi nào không mang tính chất buộc tội mà cảnh sát cần hỏi.” Giọng gã khi nói câu này rất cứng rắn, sáng sủa và mượt mà.
“Tình hình thường diễn ra theo chiều hướng đó,” tôi nói. “Đa phần sau một quá trình hăm dọa trực tiếp hoặc gián tiếp. Trong luật pháp không tồn tại một nghĩa vụ như vậy. Không ai phải khai báo với cảnh sát bất cứ điều gì, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào.”
“Thôi ngậm miệng lại,” Green sốt ruột nói. “Ông đang lẩn tránh, ông biết rõ thế. Ngồi xuống. Vợ của Lennox đã bị sát hại. Trong một nhà khách tại dinh thự của họ ở Encino. Lennox đã chuồn mất. Dù sao không ai có thể tìm thấy anh ta. Vì vậy, chúng tôi đang tìm kiếm một nghi phạm trong một vụ án mạng. Vừa lòng chưa?”
Tôi ném cuốn sách lên ghế và quay trở lại chiếc sofa đối diện với Green. “Vậy tại sao lại truy tôi?” Tôi hỏi. “Tôi chưa bao giờ lại gần nơi đó. Tôi đã nói rõ với anh.”
Green vỗ đùi, lên rồi xuống, lên rồi xuống. Anh ta lặng lẽ nhe răng cười với tôi. Dayton bất động trên ghế. Đôi mắt gã muốn nuốt chửng tôi.
“Vì số điện thoại của ông được viết trên một tập giấy trong phòng anh ta trong vòng hăm bốn giờ trước,” Green nói. “Đó là một cuốn lịch tay, trang của ngày hôm qua đã bị xé đi nhưng vẫn có thể thấy vết hằn trên trang hôm nay. Chúng tôi không biết anh ta gọi cho ông khi nào. Chúng tôi không biết anh ta đã đi đâu, tại sao và khi nào. Nhưng đương nhiên chúng tôi phải hỏi.”
“Tại sao lại ở nhà khách?” Tôi hỏi, không mong đợi anh ta trả lời, nhưng anh ta nói.
Anh ta hơi đỏ mặt. “Hình như cô ta thường xuyên đến đó. Vào ban đêm. Đón khách. Người hầu trong nhà có thể nhìn thấy ánh đèn xuyên qua tán cây. Xe cộ đi ra đi vào, đôi khi muộn, đôi khi rất muộn. Tức nước thì vỡ bờ, đúng không? Đừng lừa dối bản thân. Lennox là kẻ tình nghi của chúng tôi. Anh ta đã xuất hiện trên lối đi xuống đó khoảng một giờ sáng. Ông quản gia vô tình nhìn thấy. Khoảng hai mươi phút sau anh ta trở lại nhà chính một mình. Sau đó không có gì nữa. Đèn vẫn sáng. Sáng nay không tìm được Lennox. Ông quản gia đã xuống nhà khách. Cô ta trần trụi như một nàng tiên cá nằm trên giường, và tôi phải nói rằng thậm chí không thể nhìn mặt mà nhận dạng cô ta nữa. Thực tế là cô ta không còn mặt. Nó bị đập nát bằng một bức tượng khỉ bằng đồng.”
“Terry Lennox không làm bất cứ chuyện gì như vậy,” tôi nói. “Chắc chắn cô ta đã lừa dối chồng. Chuyện xưa mà. Cô ta vẫn luôn luôn như vậy. Họ đã từng ly hôn rồi tái hôn. Tôi không cho rằng hắn hạnh phúc với chuyện này, nhưng tại sao ở thời điểm này hắn lại nổi điên?”
“Không ai biết câu trả lời đó,” Green kiên nhẫn nói. “Chuyện này xảy ra hoài. Với cả đàn ông lẫn đàn bà. Tên đàn ông nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, rồi lại nhẫn nhịn. Rồi anh ta không nhịn nữa. Chính anh ta có lẽ cũng không biết tại sao, vào thời điểm đó tại sao mình lại điên cuồng như vậy. Nhưng anh ta thực sự phát khùng, và có người mất mạng. Vì vậy chúng tôi mới có việc để làm. Vì vậy chúng tôi hỏi ông một câu đơn giản. Vì vậy thôi ngay cái trò lươn lẹo lòng vòng đi, bằng không chúng tôi sẽ tống giam ông.”
“Ông ta sẽ không khai đâu, trung sĩ,” Dayton nói gay gắt. “Ông ta đã đọc sách luật đó. Giống như những người đọc sách luật, ông ta tưởng luật pháp nằm trong sách.”
“Cậu chỉ phụ trách ghi chép,” Green nói, “Việc sử dụng não thì khỏi cần. Nếu cậu thật sự xuất sắc, chúng tôi sẽ cho cậu hát bài Mother Machree trong tiệc nướng của cảnh sát.”
“Trung sĩ, anh xéo đi, tôi nói thế là đã tôn trọng cấp bậc của anh đàng hoàng rồi đó.”
“Anh với cậu ta đấu nhau thử xem,” tôi nói với Green. “Tôi sẽ đỡ khi cậu ta ngã chổng vó.”
Dayton cẩn thận đặt cuốn sổ tay và cây bút bi sang một bên. Gã đứng dậy, ánh mắt lóe sáng. Gã bước tới đứng trước mặt tôi.
“Đứng lên nào, người hùng. Đừng bắt tôi phải chịu đựng bất kỳ lời giễu cợt nhảm nhí nào từ một tên xuẩn như ông chỉ vì tôi từng lên đại học.”
Tôi bắt đầu đứng dậy. Tôi vẫn chưa kịp đứng vững khi gã đấm tôi. Gã móc tôi một quả từ bên trái, rồi đập lại bên phải. Đầu tôi ong ong như chuông đồng. Tôi khó nhọc ngồi xuống và lắc lắc đầu. Dayton vẫn đứng đó. Gã đang mỉm cười.
“Thử lại lần nữa,” gã nói. “Lúc nãy ông chưa chuẩn bị sẵn sàng. Như thế không được tử tế lắm.”
Tôi nhìn Green. Anh ta đang ngắm nghía ngón tay cái của mình như thể đang nghiên cứu một cái móc treo. Tôi không cử động hay nói gì, chờ anh ta ngẩng lên. Nếu tôi đứng dậy lần nữa, Dayton sẽ lại quật ngã tôi. Dù sao thì gã cũng có thể đấm tôi một lần nữa. Nhưng nếu tôi đứng dậy và gã đấm tôi, tôi sẽ xé xác gã, bởi vì cú đấm chứng tỏ gã chỉ là một võ sĩ quyền Anh đơn thuần. Gã đã nhằm đúng chỗ, nhưng phải cần rất nhiều cú đấm như thế mới có thể hạ gục tôi.
Green nói gần như lơ đãng: “Làm việc thông minh đấy, đồ ngựa non. Cậu tặng cho ông ta đúng thứ mà ông ta muốn. Một sự bất hợp tác.”
Sau đó, anh ta ngẩng lên và nói nhẹ nhàng: “Một lần nữa, hỏi công khai rõ ràng, ông Marlowe. Lần cuối ông gặp Terry Lennox ở đâu, như thế nào và nói chuyện gì, và ông vừa mới ở đâu về? Trả lời hay là không?”
Dayton buông thõng người đứng đó, dáng cân đối đẹp mắt. Trong mắt gã loang loáng một mảng ánh sáng dịu dàng ngọt ngào.
“Còn gã kia thì sao?” Tôi hỏi, phớt lờ gã.
“Gã nào?”
“Trên giường, trong nhà khách. Không mặc quần áo. Anh đừng nói rằng cô ta xuống đó để tự chơi một mình chứ.”
“Chuyện đó để sau - khi chúng ta tóm được anh chồng đã.”
“Được thôi. Nếu việc đó không quá phiền toái khi các anh đã tóm được một kẻ thế tội.”
“Ông không nói, chúng tôi tống giam ông, Marlowe.”
“Làm nhân chứng thực tế?”
“Nhân chứng thực tế cái đầu gối! Làm nghi phạm. Tội liên đới trợ giúp kẻ sát nhân sau khi tội ác diễn ra. Giúp nghi phạm trốn thoát. Tôi đoán là ông đã đưa anh ta đi trốn ở đâu đó. Ngay lúc này chúng tôi chỉ cần một phỏng đoán. Gần đây trưởng ban đang gây khó dễ với chúng tôi. Ông ta hiểu rõ luật nhưng ông ta vờ đãng trí. Chuyện này sẽ khiến ông khổ sở đó. Bằng bất cứ cách nào chúng tôi sẽ lấy được lời khai của ông. Càng khó khăn, chúng tôi càng tin chắc rằng chúng tôi cần lấy được nó.”
“Toàn chuyện tào lao đối với ông ta,” Dayton nói. “Ông ta biết luật.”
“Ai mà chẳng thấy tào lao,” Green bình tĩnh nói. “Nhưng nó vẫn đạt hiệu quả. Nào Marlowe. Tôi đang tố cáo ông đó.”
“Được,” tôi nói. “Tố cáo đi. Terry Lennox là bạn tôi. Tình cảm của tôi với hắn không phải hời hợt. Đủ sâu nặng để không bị hủy hoại chỉ vì một lời vu vơ của cảnh sát. Anh muốn lập án kết tội hắn, thậm chí có thể còn trầm trọng hơn những gì anh kể. Hắn có động cơ và cơ hội, và sự thật là hắn đang trốn. Động cơ là một câu chuyện lỗi thời, mất tác dụng từ lâu, nó gần như là một phần thỏa hiệp giữa bọn họ. Tôi không ưa kiểu thỏa hiệp đó, nhưng hắn chính là kiểu người như vậy, hơi yếu đuối và rất tử tế. Mọi chuyện còn lại chẳng có ý nghĩa gì, ngoại trừ việc nếu hắn phát hiện cô vợ đã chết, hắn cũng hiểu mình sẽ trở thành mục tiêu hiển nhiên của cảnh sát. Trong cuộc điều tra, nếu họ lập chuyên án và gọi tôi đến, tôi sẽ phải trả lời thẩm vấn. Tôi không cần phải trả lời anh. Green, tôi nhận thấy anh là người tử tế. Cũng như tôi có thể thấy cộng sự của anh chỉ là một tên khốn mang phức cảm quyền lực thích lòe người bằng huy hiệu. Nếu anh muốn tôi thực sự gặp phiền toái, cứ để anh ta đánh tôi lần nữa. Tôi sẽ cho anh ta có dịp xả hết ấm ức một thể.”
Green đứng dậy nhìn tôi buồn bã. Dayton không nhúc nhích. Gã chỉ mạnh mẽ được một lần. Gã cần thời gian tự cổ vũ.
“Tôi phải gọi điện thoại,” Green nói. “Nhưng tôi đã biết trước câu trả lời. Ông là cái đồ bệnh hoạn, Marlowe. Hết sức bệnh hoạn. Cút sang một bên cho tôi.” Câu cuối thì dành cho Dayton. Dayton quay lại và nhặt cuốn sổ của mình lên. Green lại gần điện thoại và chậm rãi nhấc ống nghe, khuôn mặt đơn thuần của anh ta nhăn nhúm vì công việc chậm chạp nhọc nhằn vô ân. Vấn đề với cảnh sát chính là chỗ đó. Ngay khi người ta đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để ghét bọn họ như đào đất đổ đi thì lại gặp một kẻ rất ra dáng con người.
Đội trưởng ra lệnh điệu cổ tôi về đồn, cứ mạnh tay thẳng thừng.
Họ còng tay tôi. Họ không lục soát căn nhà, một động thái khá ẩu tả. Có lẽ họ cho rằng tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm nên không giữ bất cứ thứ gì có thể gây nguy hại cho mình trong nhà. Họ đã lầm. Bởi vì nếu họ chịu động tay chân một chút họ đã tìm thấy chìa khóa xe của Terry Lennox. Và khi sớm muộn gì họ cũng tìm thấy chiếc xe, họ sẽ khớp chìa với ổ và biết rằng hắn đã gặp tôi.
Trên thực tế, hóa ra điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Cảnh sát không bao giờ tìm thấy chiếc xe. Nó đã bị trộm đi giữa đêm, rất có thể nó được lái đến El Paso, thay ổ khóa mới và giấy tờ giả mạo, và sau cùng được rao bán ở Mexico City. Một chu trình đã thành lề thói. Phần lớn món tiền lời quay trở lại dưới dạng ma túy. Một mục trong chính sách đối ngoại thân thiện với láng giềng, theo luật của xã hội đen.