← Quay lại trang sách

Chương 7

Đội trưởng đội Điều tra án mạng năm đó là đại úy Gregorius, một nòi cớm ngày càng hiếm nhưng chưa hoàn toàn tuyệt chủng, loại điều tra viên phá án bằng thủ đoạn rọi đèn, nhỏ sáp, đá vào thận, dộng đầu gối vào háng, đấm vào mạng sườn, thúc dùi cui vào đốt cuối cột sống. Sáu tháng sau, trước một đại bồi thẩm đoàn, ông ta bị kết tội cố tình khai man, bị khai trừ không cần xét xử, và sau đó bị một con ngựa giống cao lớn giẫm chết tại trang trại riêng ở Wyoming.

Lúc này tôi là thịt cá trên thớt của ông ta. Ông ta ngồi sau bàn làm việc, không mặc áo khoác đồng phục, tay áo xắn gần đến vai. Ông ta hói trơ như cục gạch và bắt đầu có bụng bia như tất cả những người đàn ông cơ bắp ở tuổi trung niên. Đôi mắt màu xám đục như mắt cá. Cái mũi to chằng chịt những mao mạch bị vỡ. Ông ta đang uống cà phê sùn sụt. Trên mu bàn tay mạnh mẽ thô kệch mọc đầy lông. Mái tóc hoa râm quá mang tai. Ông ta đào bới thứ gì đó trên bàn và nhìn Green.

Green nói: “Đội trưởng, tất cả những gì chúng ta nắm được là anh ta không chịu nói gì. Số điện thoại dẫn chúng tôi đến chỗ anh ta. Anh ta vừa đi đâu đó, nhưng không nói ở đâu. Anh ta quen biết Lennox khá rõ, nhưng không nói lần cuối họ gặp nhau khi nào.”

“Tưởng mình gân lắm hả,” Gregorius thờ ơ nói. “Chúng ta có thể thay đổi điều này.” Ông ta nói như thể không để tâm bất cứ chuyện gì. Có lẽ ông ta quả thực không màng. Đối với ông ta chưa có ai thực sự được coi là gân. “Vấn đề là bên công tố đánh hơi được rất nhiều hàng tít lớn trong vụ này. Cũng không thể trách họ, nhìn xem ông già của cô nàng kia là ai. Chắc hắn ta nên giúp họ ngoáy mũi rửa tai.”

Ông ta nhìn tôi như thể tôi là đầu mẩu thuốc lá, hay chiếc ghế trống. Chỉ là một món đồ tùy tiện trong tầm nhìn, chẳng gây ra chút hứng thú nào cho ông ta.

Dayton kính cẩn nói: “Thái độ của ông ta rõ ràng là cố tình, nhằm tạo ra cơ hội để từ chối khai báo. Ông ta viện dẫn sách luật với chúng tôi, khiêu khích chọc giận buộc tôi cho ông ta ăn đấm. Lúc đó tôi đã phản ứng quá trớn, thưa đại úy.”

Gregorius ảm đạm nhìn gã. “Nếu tên khốn này đã làm thế thì cậu cũng phải khiêu khích hắn một chút. Ai đã tháo còng?”

Green nhận mình đã làm. “Đeo lại còng cho hắn,” Gregorius nói. “Siết chặt vào. Cho hắn chỗ dựa để đứng cho vững.”

Green bắt đầu đeo còng lại cho tôi. “Đằng sau,” Gregorius quát. Green còng hai tay tôi ra sau lưng. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế cứng.

“Chặt hơn nữa,” Gregorius nói. “Siết cứng vào.”

Green thu còng tay chặt hơn. Tay tôi bắt đầu tê rần.

Gregorius cuối cùng cũng nhìn đến tôi. “Giờ thì anh có thể mở miệng. Nhanh gọn lẹ lên.”

Tôi không trả lời ông ta. Ông ta ngả người ra sau và cười toe toét. Mấy ngón tay ông ta từ từ đưa lại gần cốc cà phê và bao quanh nó. Ông ta hơi ngả người về phía trước. Chiếc cốc nẩy vọt lên, nhưng tôi né nó bằng cách nghiêng người ra khỏi ghế. Tôi đập mạnh vai xuống đất, lật người và chậm rãi đứng dậy. Tay tôi tê dại, hoàn toàn mất cảm giác. Cánh tay đeo còng bắt đầu nhức nhối.

Green đỡ tôi ngồi lại vào ghế. Cà phê ướt nhẹp trên lưng và mặt ghế, nhưng hầu hết đổ xuống sàn.

“Hắn không thích cà phê,” Gregorius nói. “Một người nhanh nhẹn. Di chuyển nhanh. Phản xạ tốt.”

Không ai nói gì. Gregorius nhìn tôi bằng cặp mắt lờ đờ cá chết.

“Ở đây, thưa ông, giấy phép thám tử không có giá trị gì hơn thẻ gọi điện thoại. Bây giờ chúng ta hãy lập bản điều trần của quý ông đây, trước tiên khai miệng đã. Chúng ta sẽ ghi chép văn bản sau. Làm cho trọn vẹn nhé. Ví dụ, chúng ta hãy điểm lại toàn bộ hành động của quý ông đây kể từ mười giờ tối. ‘Toàn bộ’ đấy nhé. Văn phòng này đang điều tra một vụ án mạng mà nghi phạm chính đã mất tích. Ông có liên hệ với anh ta. Anh ta bắt quả tang vợ mình ngoại tình và đánh vào đầu cô ấy đến thịt nát xương tan, máu me đầm đìa. Tang vật chúng ta đã quá quen thuộc, bức tượng đồng. Không sáng tạo nhưng hiệu quả. Quý ông đây nghĩ rằng bất kỳ tên thám tử tư chết tiệt nào cũng có thể dẫn luật với tôi trong chuyện này, vậy thì thưa ông, ông sắp đối mặt với khó khăn khôn lường. Không có lực lượng cảnh sát nào trong nước có thể thực thi công tác của mình dựa theo sách luật. Ông nắm được thông tin mà tôi muốn biết. Ông có thể chối và tôi có thể không tin ông. Nhưng ông thậm chí không chối. Ông không giả ngu với tôi được đâu, bạn thân mến. Không đáng giá sáu xu. Nào bắt đầu.”

“Ông tháo còng ra được không, đại úy?” tôi hỏi. “Ý tôi là nếu tôi đưa ra lời khai?”

“Có thể. Nói ngắn gọn.”

“Nếu tôi nói là tôi không gặp Lennox trong vòng hăm bốn giờ qua, không nói chuyện với anh ta và không biết anh ta có thể đi đâu, ông hài lòng không, đại úy?”

“Có thể, nếu tôi tin anh.”

“Nếu tôi nói rằng tôi đã nhìn thấy anh ta, ở đâu và khi nào, nhưng không biết anh ta đã giết ai hay đã phạm tội gì, và hơn nữa không biết anh ta hiện tại có thể ở đâu, ông sẽ không hài lòng chút nào, phải không?”

“Nếu có nhiều chi tiết hơn tôi có thể lắng nghe. Những chi tiết như ở đâu, khi nào, anh ta trông như thế nào, các anh đã nói chuyện gì, anh ta sắp đi đâu. Tất cả có thể phát triển thành một câu chuyện gì đó.”

“Với cách hành sự của ông,” tôi nói, “có lẽ nó sẽ sớm làm tôi trở thành tòng phạm.”

Cơ hàm của ông ta phình lên. Đôi mắt chuyển màu thành hai khối băng vẩn đục. “Vì thế?”

“Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi cần tư vấn pháp lý. Tôi muốn hợp tác. Nếu chúng ta mời ai đó từ văn phòng công tố đến đây thì sao?”

Ông ta cười khằn khặt, cụt lủn. Ông ta từ từ đứng dậy và đi vòng quanh bàn làm việc. Ông ta cúi xuống gần tôi, bàn tay to đặt trên mặt gỗ và mỉm cười. Sau đó, không thay đổi nét mặt, ông ta đánh vào một bên cổ tôi bằng nắm đấm như sắt.

Nắm tay ông ta di chuyển mười lăm, hai mươi xăng ti mét, không hơn. Nó gần như chặt phăng đầu tôi. Mật đắng trào lên trong miệng tôi. Tôi nếm thấy vị máu lẫn trong đó. Tôi không nghe thấy gì ngoài một tiếng nổ trong đầu. Ông ta nghiêng người về phía tôi, vẫn mỉm cười, tay trái vẫn đặt trên bàn. Giọng nói của ông ta dường như đến từ một nơi rất xa.

“Tôi đã từng rất mạnh mẽ nhưng giờ đây tôi đã già. Anh vừa ăn một cú đấm mạnh đấy, thưa anh, và tôi chỉ cho anh có thế. Chúng tôi có vài anh bạn ở nhà giam thành phố đáng ra phải là nhân viên bãi chăn nuôi gia súc. Lẽ ra chúng không nên thuê bọn họ vì họ không phải là những tay đấm bông phấn sạch đẹp như Dayton ở đây. Họ không phải loại có bốn đứa con và một vườn hoa hồng như Green. Họ sống vì những thú vui khác. Nhưng chúng ta cần đủ mọi loại người và lao động đang khan hiếm. Anh còn có ý tưởng thông minh đáng yêu nào để phát biểu không, nếu anh không phiền nói ra?”

“Nếu vẫn mang còng tay thì không, đại úy.” Nói bấy nhiêu chữ cũng đau.

Ông ta nghiêng người gần về phía tôi hơn và tôi ngửi thấy mùi mồ hôi và khí hư ngột ngạt mục rữa. Rồi ông ta đứng thẳng dậy, quay lại bàn và đặt bộ mông rắn chắc của mình lên ghế. Ông ta cầm một cây thước ba góc và vuốt ngón tay cái theo cạnh thước như thể đó là một lưỡi dao. Ông ta nhìn Green.

“Anh đang chờ gì vậy, trung sĩ?”

“Chờ lệnh.” Green nghiến ra lời đó như thể anh ta căm ghét giọng nói của chính mình.

“Còn phải chờ? Anh là người có kinh nghiệm, trong hồ sơ đã nói. Tôi muốn một báo cáo chi tiết về hành tung của tên này trong hai mươi tư giờ qua. Có thể dài hơn, nhưng trước tiên như vậy đã. Tôi muốn biết những gì hắn ta đã làm từng phút một. Tôi muốn bản khai được ký tên, có nhân chứng và đối chiếu. Tôi muốn nó trong vòng hai giờ nữa. Sau đó, tôi muốn hắn ta trở lại đây sạch sẽ, gọn gàng và không có dấu vết. Và một điều nữa, trung sĩ...”

Ông ta dừng lại và ném cho Green ánh nhìn có thể đông cứng một củ khoai tây mới nướng.

“... lần tới khi tôi tra hỏi dân sự một kẻ tình nghi, tôi không muốn anh đứng đó nhìn như thể tôi đã xé tai hắn ra.”

“Vâng thưa sếp.” Green quay sang tôi. “Đi thôi,” anh ta cộc cằn nói.

Gregorius nhe hàm răng với tôi. Chúng cần được vệ sinh, rất khẩn cấp. “Hãy chốt một câu kết, bạn thân mến.”

“Vâng, thưa sếp,” tôi nói đầy lịch sự. “Có lẽ ông không cố ý, nhưng ông đã làm giúp tôi một việc lớn. Với sự hỗ trợ từ thám tử Dayton. Ông đã giải quyết một vấn đề giùm tôi. Không ai thích phản bội bạn bè, nhưng thậm chí kẻ thù tôi cũng sẽ không giao vào tay ông. Ông không chỉ là tên ác ôn, ông còn là kẻ bất tài. Ông không biết cách tiến hành một cuộc điều tra đơn giản. Tôi đang nghiêng ngả như đi trên lưỡi dao và ông chỉ cần hích nhẹ tôi về bất kỳ phía nào ông muốn. Nhưng ông cứ phải ngược đãi tôi, hắt cà phê vào mặt tôi và vung nắm đấm với tôi trong khi tôi ở trong tình thế chỉ có thể chịu đựng tất cả. Từ giờ trở đi, thậm chí cái đồng hồ treo tường của ông đang chỉ mấy giờ tôi cũng sẽ không nói cho ông biết.”

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, ông ta ngồi đó hoàn toàn bất động và để cho tôi nói hết. Rồi ông ta cười toe toét. “Anh chỉ là một kẻ không ưa cảnh sát thôi, bạn thân mến. Chỉ thế thôi, đồ chó săn ạ, chỉ là một kẻ căm ghét cảnh sát.”

“Có những nơi mà cảnh sát không hề bị ghét, đại úy. Nhưng ở những nơi đó ông sẽ không còn được là cảnh sát nữa.”

Ông ta cũng chấp nhận nghe. Tôi đoán ông ta có đủ sức chịu đựng. Có lẽ ông ta đã nhiều lần nghe phải những điều tồi tệ hơn. Sau đó, điện thoại trên bàn reo. Ông ta nhìn nó và ra hiệu. Dayton nhanh nhẹn vòng quanh bàn và nhấc ống nghe lên.

“Văn phòng của đại úy Gregorius. Thám tử Dayton đang nghe.”

Gã lắng nghe. Một cái khẽ nhăn mặt khiến đôi lông mày đẹp của gã ríu lại với nhau. Gã nhẹ nhàng nói: “Xin chờ một chút, thưa ngài.”

Gã đưa điện thoại cho Gregorius. “Ủy viên Allbright, thưa ông.”

Gregorius cau có. “Hả? Tên khốn hợm hĩnh đó muốn gì?” Ông ta cầm điện thoại, giữ nó trong tay một lúc và giãn nét mặt. “Gregorius đây, ủy viên.”

Ông ta lắng nghe. “Vâng, anh ta đang ở trong văn phòng của tôi, thưa ủy viên. Tôi đã hỏi hắn vài câu hỏi. Không hợp tác. Không hợp tác chút nào... Ông nói gì cơ?” Một cái cau mày dữ tợn đột ngột khiến mặt ông ta co rúm lại. Vầng trán tụ máu tối sầm. Nhưng giọng nói của ông ta không đổi tông dù chỉ một chút. “Ngài ủy viên, nếu đó là mệnh lệnh trực tiếp, thì nó phải được thông qua trưởng thanh tra... Vâng, chắc chắn rồi, tôi vẫn sẽ làm theo cho đến khi mệnh lệnh được xác nhận. Hẳn nhiên... Chết tiệt, không. Không ai đụng một ngón tay đến anh ta... Vâng, thưa ngài. Ngay lập tức.”

Ông ta treo điện thoại lên giá. Tôi nghĩ tay ông ta hơi run. Ánh mắt ông ta di chuyển đến mặt tôi rồi đến Green. “Tháo còng ra,” ông ta nói giọng đều đều.

Green mở còng. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau, chờ cảm giác kim châm của máu lưu thông trở lại.

“Tống nó vào nhà giam quận,” Gregorius chậm rãi nói. “Nghi can giết người. Bên công tố đã chôm phắt vụ án khỏi tay chúng ta. Chúng ta có một hệ thống thật đáng quý.”

Không ai nhúc nhích. Green đứng sát bên tôi, thở hồng hộc. Gregorius ngước nhìn Dayton.

“Còn chờ gì nữa, kem sữa? Hay là kem ốc quế?”

Dayton gần như nghẹn ngào. “Ông chưa ra lệnh gì cho tôi cả, đội trưởng.”

“Thưa ‘sếp’ với tao, đồ chết giẫm! Tao là đội trưởng của trung sĩ và cấp cao hơn. Không phải với mày, đồ chíp hôi. Không phải với mày. Cút.”

“Vâng thưa ngài.” Dayton bước nhanh ra cửa và đi ra ngoài. Gregorius hì hục đứng dậy, đi đến bên cửa sổ và đứng quay lưng lại phòng.

“Này, ta lặn đi,” Green thì thào vào tai tôi.

“Đưa nó biến khỏi đây trước khi tao đạp vào mặt nó,” Gregorius nói về phía cửa sổ.

Green đi ra mở cửa. Tôi bắt đầu bước. Gregorius đột ngột quát: “Đứng lại! Đóng cửa!”

Green đóng cửa và dựa lưng vào.

“Bạn thân mến, lại đây!” Gregorius sủa về phía tôi.

Tôi không nhúc nhích. Tôi đứng nhìn ông ta. Green cũng không nhúc nhích. Một khoảng dừng nghiệt ngã. Sau đó, Gregorius rất chậm rãi đi ngang qua phòng và đứng đối mặt với tôi sát rạt. Ông ta đút bàn tay to lông lá vào túi quần. Ông đứng lắc lư trên gót chân.

“Không đụng đến một ngón tay,” ông ta lầm bầm trong họng, như thể nói với chính mình. Đôi mắt xa xăm và vô cảm. Miệng ông ta méo mó co giật.

Sau đó, ông ta nhổ vào mặt tôi.

Ông ta lùi lại. “Chỉ thế thôi, cảm ơn.”

Ông ta quay lại và đi về phía cửa số. Green lại mở cửa.

Tôi đi qua cửa, lục tìm chiếc khăn tay trong túi.