Chương 14
Sáng hôm sau, chuông reo khi tôi đang lau phấn cạo râu dính trên tai. Khi tôi đến cửa và mở ra, tôi bắt gặp đôi mắt xanh biếc. Lần này cô mặc bộ đồ bằng vải lanh màu nâu, với chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tía, không đeo hoa tai hay đội mũ. Cô có vẻ hơi tái nhợt, nhưng không đến mức như thể đã bị ai ném xuống cầu thang. Cô mỉm cười ngập ngừng.
“Tôi biết lẽ ra tôi không nên đến đây để làm phiền ông, ông Marlowe. Có lẽ ông thậm chí còn chưa ăn sáng. Nhưng tôi không muốn đến văn phòng của ông và tôi không thích gọi điện thoại nói chuyện cá nhân.”
“Chắc chắn rồi. Mời vào, cô Wade. Cô uống một tách cà phê nhé?”
Cô vào phòng khách và ngồi trên trường kỷ mà không nhìn bất cứ thứ gì. Cô giữ túi xách trên đùi và ngồi khép chân. Cô trông khá nghiêm nghị. Tôi mở các cửa sổ, kéo rèm và lấy cái khay gạt tàn bẩn ra khỏi bàn trà trước mặt cô.
“Cảm ơn ông. Làm ơn cho một cà phê đen. Không đường.”
Tôi đi ra bếp và trải tờ giấy ăn lên chiếc khay kim loại màu xanh lá cây. Nó trông sến súa như một chiếc cổ áo bằng chất dẻo. Tôi vò nát nó và lấy ra một trong những chiếc tua rua đi kèm với khăn ăn hình tam giác nhỏ. Chúng vốn thuộc về ngôi nhà, giống như hầu hết các đồ nội thất. Tôi đặt lên đó hai ly cà phê Bông hồng Sa mạc, rót đầy rồi mang khay vào.
Cô nhấm nháp. “Tách cà phê này thật tuyệt,” cô nói. “Ông pha rất ngon.”
“Lần trước có người uống cà phê với tôi là cùng ngày tôi bị bỏ tù,” tôi nói. “Tôi đoán cô biết tôi từng bị tống vào nhà đá, bà Wade.”
Cô gật đầu. “Tất nhiên. Ông bị nghi ngờ đã giúp anh ta trốn thoát, phải không?”
“Họ không nói rõ. Họ tìm thấy số điện thoại của tôi trên một tập giấy trong phòng của hắn. Họ hỏi tôi những câu hỏi mà tôi không thể trả lời - chủ yếu là do cách họ hỏi. Nhưng tôi không nghĩ rằng cô quan tâm đến điều đó.”
Cô cẩn thận đặt tách xuống và dựa người ra sau mỉm cười với tôi. Tôi mời cô ấy một điếu thuốc.
“Tôi không hút thuốc, cảm ơn. Tất nhiên là tôi quan tâm. Một người hàng xóm của chúng tôi quen biết vợ chồng Lennox. Anh ta hẳn đã phát điên. Anh ta không giống kiểu đàn ông đó chút nào.”
Tôi nhồi đầy một cái tẩu bulldog và châm lửa. “Tôi đoán vậy,” tôi nói. “Hắn hẳn đã phát điên. Hắn bị thương nặng trong chiến tranh. Nhưng hắn đã chết và tất cả đã kết thúc. Tôi không nghĩ cô đến đây để nói chuyện này.”
Cô lắc đầu thật chậm rãi. “Anh ta là bạn của ông, ông Marlowe. Ông hẳn phải có một quan điểm khá mạnh mẽ. Và tôi cho rằng ông là một người đàn ông khá quả quyết.”
Tôi đảo thuốc lá trong tẩu và châm lửa lần nữa. Tôi điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào cô ấy bên kia cán tẩu trong khi tôi làm việc đó.
“Như thế này, bà Wade,” cuối cùng tôi nói. “Ý kiến của tôi chẳng có ý nghĩa gì cả. Chuyện này diễn ra hằng ngày. Những người không thích hợp nhất phạm những tội ác hiếm xảy ra nhất. Một bà già tốt bụng đầu độc cả gia đình. Những đứa trẻ gia giáo thực hiện nhiều cuộc chặn đường cướp của bằng súng. Những giám đốc ngân hàng với hồ sơ không tì vết suốt hai mươi năm bị phát hiện là kẻ tham ô dài hạn. Và những tiểu thuyết gia thành công, nổi tiếng và được cho là có cuộc sống hạnh phúc trở nên nghiện ngập và đẩy vợ mình vào bệnh viện. Chúng ta hầu như không biết gì về nguyên nhân khiến cho ngay cả những người bạn thân nhất của chúng ta bộc phát.”
Tôi nghĩ lời này sẽ khiến cô bốc hỏa, nhưng cô ấy không làm gì khác hơn là mím môi và nheo mắt.
“Đáng lẽ Howard Spencer không nên kể với ông điều đó,” cô nói. “Đó là lỗi của tôi. Tôi không đủ hiểu chuyện để tránh xa anh ta. Từ ngày đó, tôi đã học được rằng chúng ta không bao giờ có thể khuyên can một người đàn ông quá say xỉn. Có lẽ ông hiểu điều đó hơn tôi nhiều.”
“Chắc chắn là cô không thể ngăn cản anh ta bằng lời nói,” tôi nói. “Nếu cô may mắn và nếu cô có sức lực, đôi khi cô có thể ngăn anh ta không làm tổn thương chính mình hoặc người khác. Ngay cả việc đó cũng cần có rất nhiều may mắn.”
Cô lặng lẽ nâng tách cà phê và chiếc đĩa của mình. Bàn tay cô thật đáng yêu, như toàn bộ con người cô vậy. Những chiếc móng được tạo hình và đánh bóng rất đẹp và hơi phiếm hồng.
“Howard đã kể cho ông rằng ông ấy không gặp chồng tôi gần đây?”
“Phải.”
Cô uống hết cà phê và cẩn thận đặt tách trở lại khay. Cô nghịch chiếc thìa trong giây lát. Rồi cô nói mà không ngẩng lên nhìn tôi.
“Ông ấy không nói với ông tại sao, bởi vì ông ấy không biết. Tôi rất quý mến Howard nhưng ông ấy là kiểu người quản lý, muốn chịu trách nhiệm mọi việc. Ông ấy nghĩ rằng ông ấy rất có năng lực điều hành.”
Tôi chờ đợi, không nói gì. Lại một khoảng lặng nữa. Cô liếc nhìn tôi thật nhanh rồi quay đi chỗ khác. Cô nói rất nhẹ nhàng: “Chồng tôi mất tích đã ba ngày. Tôi không biết anh ấy ở đâu. Tôi đến đây để nhờ ông tìm và đưa anh ấy về. Ồ, chuyện này từng xảy ra trước đây. Một lần, anh ấy tự lái xe đến tận Portland và suy sụp trong một khách sạn ở đó, và phải nhờ bác sĩ đến dã rượu. Thật đáng ngạc nhiên là anh ấy có thể đi xa như vậy mà không gặp rắc rối. Lần đó anh ấy không ăn gì trong suốt ba ngày. Một lần khác, anh ấy vào một khu nhà tắm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ ở Long Beach, một trong những chỗ kiểu Thụy Điển mà người ta dùng biện pháp tẩy ruột. Và lần cuối cùng đó là một viện điều dưỡng tư nhân nhỏ và có lẽ không có uy tín lắm. Đó là chưa đầy ba tuần trước. Anh ấy không cho tôi biết tên hay địa chỉ của viện, chỉ nói rằng anh ấy đang được điều trị và không sao cả. Nhưng trông anh ấy vô cùng xanh xao và yếu ớt. Tôi thoáng thấy người đàn ông đã đưa anh ấy về nhà. Một thanh niên cao lớn mặc bộ trang phục cao bồi cầu kỳ mà người ta chỉ thấy trên sân khấu hoặc trong một bộ phim nhạc kịch. Người đó để Roger xuống xe ngoài đường rồi lùi xe và lái đi ngay lập tức.”
“Có thể là một trang trại nghỉ dưỡng kiểu Viễn Tây,” tôi nói. “Những anh chàng cao bồi hiền lành này tiêu tất cả tiền họ kiếm được cho đến xu cuối cùng vào mấy bộ trang phục ngông cuồng như thế. Phụ nữ say như điếu đổ. Đó là lý do họ có mặt ở đó.”
Cô mở túi và lấy ra một tờ giấy được gấp lại. “Tôi mang cho ông một tấm séc năm trăm đô la, ông Marlowe. Ông sẽ chấp nhận nó như tiền đặt cọc chứ?”
Cô đặt tấm séc gập đôi xuống bàn. Tôi nhìn nó, nhưng không chạm vào. “Tại sao?” Tôi hỏi cô ấy. “Cô nói rằng anh ta đã biến mất ba ngày. Phải mất ba hoặc bốn ngày để một người đàn ông tỉnh táo lại và kiếm ít thức ăn cho vào bụng. Anh ta sẽ không trở lại như trước đây sao? Hay có điều gì đó khiến cho lần này có vẻ khác?”
“Anh ấy không thể chịu đựng thêm được nữa, ông Marlowe. Chuyện này sẽ khiến anh ấy chết mất. Thời gian cách quãng giữa những cơn bộc phát trở nên ngắn hơn. Tôi rất lo lắng. Hơn cả lo lắng, tôi sợ hãi. Chuyện này rất khác thường. Chúng tôi đã kết hôn được năm năm. Roger vẫn luôn thích uống rượu, nhưng không phải là người nghiện rượu. Có điều gì đó rất kỳ quái. Tôi muốn tìm thấy anh ấy. Tôi không ngủ được quá một tiếng đồng hồ đêm qua.”
“Có biết tại sao anh ta lại uống rượu không?”
Đôi mắt xanh biếc đang nhìn tôi không nao núng. Trong ánh sáng buổi sớm cô ấy có vẻ hơi mong manh, nhưng chắc chắn không yếu đuối. Cô cắn môi dưới và lắc đầu. “Trừ phi tôi là nguyên nhân,” cuối cùng cô nói, gần như thầm thì. “Đàn ông có lúc không còn yêu vợ mình nữa.”
“Tôi chỉ là một chuyên gia tâm lý nghiệp dư, bà Wade. Người trong ngành như tôi cũng phải hiểu biết một chút khía cạnh này. Tôi cho rằng khả năng cao anh ta không còn yêu thích những thứ mình viết.”
“Hoàn toàn có thể,” cô khẽ khàng nói. “Tôi hình dung mọi nhà văn đều có những giai đoạn như thế. Đúng là anh ấy dường như không thể hoàn thành cuốn sách đang viết dang dở. Nhưng không phải vì anh ấy phải hoàn thành nó để trả tiền thuê nhà. Tôi cho rằng điều đó không đủ để trở thành lý do.”
“Khi tỉnh táo anh ta là kiểu người gì?”
Cô ấy cười. “Chà, tôi khá thiên vị. Tôi nghĩ anh ấy thực sự là một người rất tốt.”
“Và khi anh ta say thì sao?”
“Kinh khủng. Thông minh, cứng đầu và tàn nhẫn. Anh ấy nghĩ rằng anh ấy hóm hỉnh trong khi thực ra anh ấy chỉ rất khó ưa.”
“Cô đã bỏ qua chi tiết bạo lực.”
Cô nhướng đôi lông mày màu nhạt. “Chỉ một lần thôi, ông Marlowe. Và quá nhiều điều đã được suy diễn từ đó. Tôi lẽ ra sẽ không bao giờ kể cho Howard Spencer. Roger đã tự nói với ông ấy.”
Tôi đứng dậy và đi lại trong phòng. Đó là một ngày nóng bức. Trời đã bắt đầu nóng từ buổi sáng. Tôi kéo rèm cửa sổ để tránh ánh nắng mặt trời. Sau đó, tôi nói thẳng với cô ấy.
“Chiều hôm qua tôi đã tìm tên anh ta trong danh mục Ai là Ai. Anh ta bốn mươi hai tuổi, cô là cuộc hôn nhân duy nhất của anh ta, không con. Gốc gác người New England, đã từng ở Andover và Princeton. Anh ta là cựu chiến binh và có thành tích tốt. Đã viết mười hai cuốn tiểu thuyết lịch sử diễm tình và hiệp sĩ béo bở, và cuốn nào cũng nằm trong danh sách bán chạy nhất. Chắc hẳn anh ta đã kiếm rất nhiều tiền. Nếu không còn yêu vợ, anh ta có lẽ là loại người sẽ nói thẳng ra và ly hôn. Nếu anh ta lăng nhăng với một người phụ nữ khác, có thể cô đã biết. Dù sao anh ta cũng không cần phải say xỉn chỉ để chứng tỏ rằng anh ta cảm thấy không vui. Cô đã kết hôn được năm năm, tức là anh ta đã ba mươi bảy tuổi khi lấy cô. Ý tôi là anh ta biết hầu hết những gì cần biết về phụ nữ vào thời điểm đó. Tôi nói hầu hết, bởi vì không ai biết tất cả.”
Tôi dừng lại, nhìn cô và cô mỉm cười với tôi. Tôi đã không làm tổn thương cảm xúc của cô ấy. Tôi nói tiếp:
“Howard Spencer gợi ý, tôi không biết dựa trên cơ sở nào, rằng vấn đề của Roger Wade nằm ở một chuyện gì đó đã xảy ra cách đây rất lâu trước khi cô và anh ta kết hôn, và hiện giờ nó đã quay lại quấy rầy anh ta, và anh ta không chịu nổi tác động của nó. Spencer đã nghĩ đến việc tống tiền. Cô có biết điều gì không?”
Cô lắc đầu thật chậm rãi. “Nếu ý anh muốn hỏi liệu tôi có biết Roger phải trả rất nhiều tiền cho ai đó hay không, không, tôi không biết. Tôi không can thiệp vào vấn đề tài chính của chồng. Anh ấy có thể cho đi rất nhiều tiền mà tôi không hề hay biết.”
“Được thôi. Không quen biết ông Wade, nên tôi không thể biết anh ta sẽ phản ứng thế nào khi bị tống tiền. Nếu có tính bạo lực, anh ta có thể vặn gãy cổ ai đó. Nếu một bí mật, bất kể đó là bí mật gì, có thể gây tổn hại đến địa vị xã hội hoặc nghề nghiệp của anh ta hoặc thậm chí, trong trường hợp cực đoan, khiến đám luật sư vờn quanh, anh ta có thể sẽ chấp nhận chi trả, ít nhất trong một thời gian. Nhưng tất cả những suy nghĩ này không đưa chúng ta đến bất cứ kết luận nào. Cô muốn tìm thấy anh ta, cô lo lắng, còn hơn cả lo lắng. Vậy tôi phải làm thế nào để tìm được anh ta? Tôi không muốn tiền của cô. Dù sao cũng không phải ngay bây giờ.”
Cô thò tay vào túi lần nữa và lấy ra vài tờ giấy màu vàng. Chúng trông giống như những bản sao tờ hóa đơn, được gấp lại, và một tờ trông nhàu nát. Cô vuốt phẳng chúng ra rồi đưa cho tôi.
“Một tờ tôi tìm thấy trên bàn của anh ấy,” cô nói. “Đã rất muộn, hay đúng hơn là vào sáng sớm. Tôi biết anh ấy đã uống rượu và tôi biết anh ấy không lên lầu. Khoảng hai giờ, tôi đi xuống để xem anh ấy có ổn không, hoặc bất tỉnh trên sàn nhà hay sofa gì đó. Anh ấy đã biến mất. Tờ giấy còn lại nằm trong sọt rác hay đúng hơn là bị mắc lại trên vành nên nó không bị rơi vào trong.”
Tôi nhìn vào tờ đầu tiên, tờ không bị nhàu nát. Có một đoạn văn đánh máy ngắn trên đó, không có gì khác: “Tôi không quan tâm đến việc yêu bản thân mình và không còn ai khác để tôi yêu. Đã ký: Roger (F. Scott Fitzgerald) Wade. Tái bút: Đây là lý do tại sao tôi chưa hoàn thành Ông trùm cuối cùng .”
“Câu này có ý nghĩa gì với cô không, cô Wade?”
“Chỉ là bày tỏ thái độ. Anh ấy luôn rất ngưỡng mộ Scott Fitzgerald. Anh ấy nói Fitzgerald là nhà văn nghiện rượu giỏi nhất kể từ Coleridge, người đã sử dụng ma túy. Chú ý chính tả, ông Marlowe. Viết rõ ràng, chữ đều và không có lỗi chính tả.”
“Tôi đã thấy. Hầu hết mọi người thậm chí không thể viết đúng tên của chính mình khi say xỉn.” Tôi mở tờ giấy nhàu nát ra. Nhiều chữ hơn, cũng không có lỗi và rất đều. Nội dung như sau: “Tôi không thích ông, bác sĩ V. Nhưng hiện tại ông là người dành cho tôi.”
Cô nói trong khi tôi vẫn đang đọc nó. “Tôi không biết bác sĩ V. là ai. Chúng tôi không biết bác sĩ nào có chữ cái đầu tên như vậy. Tôi cho rằng ông ấy sở hữu nơi Roger đã điều trị lần trước.”
“Khi anh chàng chăn bò đó đưa anh ta về nhà? Chồng cô không hề nhắc đến bất kỳ cái tên nào, kể cả địa danh?”
Cô lắc đầu. “Không. Tôi đã xem trong thư mục điện thoại. Có hàng tá bác sĩ thuộc khoa này hay khoa khác có tên bắt đầu bằng chữ V. Ngoài ra, đó có thể không phải là tên họ của ông ta.”
“Rất có thể ông ta thậm chí không phải là bác sĩ,” tôi nói. “Điều đó đặt ra câu hỏi về việc trả phí bằng tiền mặt. Người làm việc hợp pháp sẽ nhận séc, nhưng lang băm thì không. Nó có thể biến thành bằng chứng. Và người như thế sẽ không hề rẻ. Tiền ăn và tiền phòng ở chỗ ông ta sẽ cao ngất ngưởng. Chưa kể đến thuốc chích.”
Cô ấy trông có vẻ bối rối. “Thuốc chích.”
“Tất cả lang băm mờ ám đều sử dụng ma túy với khách hàng. Cách dễ nhất để xử lý họ. Đánh thuốc cho họ ngủ trong mười hoặc mười hai giờ và khi tỉnh lại, họ lại là những con người gương mẫu. Nhưng sử dụng ma túy mà không có giấy phép sẽ phải đối phó với chính quyền. Và việc đó thực sự rất đắt đỏ.”
“Tôi hiểu. Roger có lẽ có vài trăm đô la. Anh ấy luôn để khoảng chừng đó tiền trong ngăn bàn của mình. Tôi không biết tại sao. Tôi cho rằng đó chỉ là một ý thích bất chợt. Bây giờ không còn đồng nào trong đó.”
“Được rồi,” tôi nói. “Tôi sẽ cố gắng tìm bác sĩ V. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mang tấm séc đi, cô Wade.”
“Nhưng tại sao? Ông có quyền lợi...”
“Để sau này, cảm ơn. Và tôi muốn nhận nó từ ông Wade. Trong mọi trường hợp, ông ta sẽ không thích những gì tôi làm.”
“Nhưng nếu anh ấy ốm đau và bất lực...”
“Anh ta đã có thể gọi bác sĩ riêng hoặc nhờ cô. Nhưng không. Điều đó có nghĩa là anh ta không muốn.”
Cô bỏ tấm séc trở vào lại túi xách và đứng đậy. Cô trông rất đau thương. “Bác sĩ của chúng tôi từ chối điều trị cho anh ấy,” cô cay đắng nói.
“Có hàng trăm bác sĩ, cô Wade. Bất kỳ ai đều sẽ điều trị cho anh ta một lần. Hầu hết bọn họ sẽ ở lại với anh ta một thời gian. Ngày nay, y học là một ngành khá cạnh tranh.”
“Tôi hiểu rồi. Tất nhiên ông nói đúng.” Cô bước chậm rãi về phía cửa và tôi đi cùng cô ấy. Tôi mở cửa.
“Cô có thể tự mình gọi bác sĩ. Tại sao cô không gọi?”
Cô quay lại trực diện với tôi. Đôi mắt cô sáng rực. Có lẽ một loáng nước mắt trong đó. Một cô gái đáng yêu và không có lỗi.
“Bởi vì tôi yêu chồng tôi, ông Marlowe. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì trên đời để giúp anh ấy. Nhưng tôi cũng hiểu con người anh ấy như thế nào. Nếu tôi gọi bác sĩ mỗi khi anh ấy uống quá nhiều, tôi sẽ không làm vợ anh ấy được lâu. Người ta không thể đối xử với một người đàn ông trưởng thành như một đứa trẻ bị viêm họng.”
“Cô có thể, nếu anh ta say xỉn. Thông thường cô không tránh được cái việc chết tiệt đó.”
Cô đứng rất gần tôi. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Hoặc nghĩ rằng tôi đã ngửi được. Không phải loại nước hoa xịt vòi phun. Có lẽ đó chỉ là mùi hương của ngày hè.
“Giả sử có điều gì đó đáng xấu hổ trong quá khứ của anh ấy,” cô nói, kéo dài từng từ ra như thể mỗi từ đều có vị đắng ngắt. “Thậm chí một tội ác gì đó. Cũng sẽ không có gì khác biệt đối với tôi. Nhưng tôi sẽ không là nguồn cơn gây ra đổ bể chuyện đó.”
“Nhưng nếu Howard Spencer thuê tôi tìm hiểu thì được?”
Cô cười rất chậm. “Ông thực sự nghĩ rằng tôi mong đợi ông cho Howard câu trả lời nào khác, một người thà vào tù chứ không phản bội bạn mình?”
“Cảm ơn vì lời động viên, nhưng đó không phải là lý do tại sao tôi bị nhốt.”
Cô gật đầu sau một lúc im lặng, chào tôi và bước xuống những bậc thang bằng gỗ đỏ. Tôi nhìn cô bước vào xe, một chiếc Jaguar màu xám thuôn dài, trông còn rất mới. Cô lái đến cuối phố và quay đầu ở đó. Găng tay của cô vẫy chào tôi khi cô đi xuống đồi. Chiếc xe nhỏ lao vút qua góc phố rồi biến mất.
Có một bụi trúc đào đỏ dựa vào góc bức tường trước nhà. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt trong đó và một con chim nhại bắt đầu chiêm chiếp đầy lo âu. Tôi phát hiện nó đang bám vào một trong những cành cây cao nhất, vỗ cánh như thể nó đang vật lộn để thăng bằng. Từ mấy cây bách ở góc tường có một tiếng hót duy nhất cảnh báo gay gắt. Tiếng chiêm chiếp ngừng lại ngay lập tức và chú chim béo ú nhỏ nín lặng.
Tôi vào nhà, đóng cửa lại và để mặc nó học bay. Chim cũng sẽ phải học.