Chương 16
Lùi xa khỏi đường cao tốc ở dưới Sepulveda Canyon là hai cây cột cổng màu vàng hình vuông. Một cánh cổng năm thanh sắt mở rộng từ một cây cột. Phía trên lối vào là một tấm biển treo trên dây: ĐƯỜNG TƯ NHÂN. KHÔNG ĐƯỢC VÀO. Không khí nóng ấm, yên tĩnh và nồng nặc mùi cây bạch đàn.
Tôi rẽ vào và đi theo con đường rải sỏi vòng qua ngọn đồi, lên con dốc thoai thoải, qua một gờ cao và đi xuống phía bên kia vào một thung lũng nông. Trong thung lũng khá nóng, nóng hơn trên đường cao tốc mười tới mười lăm độ. Tôi có thể thấy con đường rải sỏi kết thúc tại một vòng xoay tròn quanh bãi cỏ viền đá đã được quét vôi. Bên trái tôi có một bể bơi khô cạn, và không có gì trống rỗng hơn một bể bơi khô cạn. Ba mặt xung quanh nó là tàn tích của một bãi cỏ điểm xuyết mấy chiếc ghế nằm bằng gỗ đỏ với tấm đệm đã phai màu bạc phếch. Những tấm đệm từng có nhiều màu, xanh dương, xanh lá cây, vàng, cam, đỏ đồng. Đường viền đã xơ rách ở nhiều chỗ, tấm đệm phồng lên chỗ nút cài đã bung ra. Ở mặt thứ tư của bể bơi là hàng rào thép cao của một sân quần vợt. Cầu ván phía trên hồ bơi khô cạn trông có vẻ chùn gối và mệt mỏi. Lớp nhựa phủ của nó bị rách thành từng mảnh và các phụ kiện kim loại bắt đầu bong từng vảy gỉ sét.
Tôi đến góc đường và dừng lại trước một tòa nhà bằng gỗ đỏ với mái dốc và hàng hiên rộng. Lối vào lắp cửa lưới đôi. Lũ ruồi đen lớn ngủ gật trên cửa lưới. Những con đường mòn len giữa mấy cây sồi California luôn xanh tươi và phủ đầy bụi, và rải rác giữa đám cây sồi là những căn chòi gỗ mộc mạc bên sườn đồi, một nửa gần như bị che khuất hoàn toàn. Những gì tôi thấy được mang vẻ hoang vắng trái mùa. Cửa ra vào đóng chặt, cửa sổ được che bằng rèm vải thô hoặc chất liệu gì đó tương tự. Gần như có thể cảm nhận được lớp bụi dày trên ngưỡng cửa.
Tôi tắt máy xe và ngồi đó, hai tay đặt trên vô lăng, lắng nghe. Không có âm thanh. Nơi này chết chóc như một xác ướp Ai Cập, ngoại trừ những cánh cửa đằng sau bức màn lưới kép vẫn mở và có thứ gì đó chuyển động trong bóng tối của căn phòng bên trong. Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng huýt sáo cao vút nhẹ nhàng, rồi một bóng người xuất hiện sau cửa lưới, đẩy cửa mở và bước xuống thang. Cậu ta là một cảnh quan thực sự.
Cậu thanh niên đội mũ dạ rộng vành chóp phẳng màu đen với dây buộc dưới cằm. Áo sơ mi lụa trắng, sạch sẽ không tì vết, cổ áo mở, cổ tay áo thắt chặt và ống tay áo phồng rộng phía trên. Quanh cổ quấn khăn tua rua màu đen được thắt nút lệch khiến một đầu khăn ngắn ngủn còn đầu kia buông xuống gần đến thắt lưng. Chiếc thắt lưng rộng bản màu đen và một chiếc quần đen, bó sát bên hông, màu than đen, được khâu bằng chỉ vàng dọc theo bên hông đến chỗ xẻ bên dưới và loe ra với những chiếc nút vàng chóe dọc theo hai bên đường xẻ. Cậu mang đôi giày khiêu vũ bằng da bóng loáng.
Cậu dừng lại ở chân bậc thang và nhìn tôi, vẫn đang huýt sáo. Dáng đi uyển chuyển như một ngọn roi. Cậu có đôi mắt màu khói to và trống rỗng nhất mà tôi từng thấy, dưới hàng mi dài mượt như lụa. Các đường nét trên khuôn mặt cậu thanh tú và hoàn hảo mà không hề yếu ớt. Mũi thẳng và gần như mảnh, nhưng không đến nỗi, đôi môi đầy hơi dẩu ra xinh đẹp, cằm có lúm đồng điếu, và đôi tai nhỏ nép vào đầu đây duyên dáng. Làn da có sắc tái nhợt nặng nề mà ánh mặt trời chưa bao giờ chạm tới.
Cậu tạo dáng băng cánh tay trái chống hông và tay phải vẽ một đường cong duyên dáng trong không khí.
“Xin chào,” cậu nói. “Một ngày đẹp trời, phải không?”
“Vùng này khá nóng đối với tôi.”
“Tôi thích thời tiết nóng.” Tuyên bố thẳng thắn, chung cuộc và chấm dứt mọi thảo luận. Điều tối thích không đáng để cậu chú ý. Cậu ngồi xuống bậc thềm, lấy ra một cây giũa dài từ đâu đó và bắt đầu giũa móng tay. “Anh đến từ ngân hàng?” cậu hỏi mà không nhìn lên.
“Tôi đang tìm bác sĩ Verringer.”
Cậu ngừng giũa móng và nhìn ra bầu không khí nóng nực xa xôi. “Ổng là ai?” cậu hỏi với vẻ không hứng thú.
“Ông ta là chủ sở hữu nơi này. Cậu cộc lốc như cái sừng trâu nhỉ? Làm như cậu không biết vậy.”
Cậu quay lại với cái giũa và móng tay của mình. “Anh hiểu sai rồi, cưng ạ. Ngân hàng sở hữu nơi này. Họ đã tịch thu nó hoặc nó đang được ký quỹ hay gì đó. Tôi quên chi tiết rồi.”
Cậu ngước nhìn tôi với biểu cảm của một người mà chi tiết chẳng có ý nghĩa gì đối với họ. Tôi ra khỏi xe và dựa vào cánh cửa nóng rực, sau đó tôi rời khỏi đó đến chỗ có chút không khí.
“Đó là ngân hàng nào?”
“Anh không biết tức là anh không đến từ ngân hàng. Anh không đến từ đó tức là anh không có bất kỳ liên quan gì ở đây. Lên đường đi cưng. Lượn cho nhanh.”
“Tôi phải tìm bác sĩ Verringer.”
“Trại này không hoạt động, cưng à. Giống như trên biển báo, đây là đường tư nhân. Đồ con rùa nào đó quên khóa cổng.”
“Cậu là người quản lý?”
“Đại loại thế. Đừng hỏi thêm câu nào nữa cưng. Tính tình của tôi không đàng hoàng đâu.”
“Cậu làm gì khi nổi điên - nhảy một điệu tango con sóc?”
Cậu đứng dậy đột ngột và duyên dáng. Cậu mỉm cười một lát, một nụ cười trống rỗng. “Có vẻ như tôi phải ném anh trở lại cái xe mui lật cũ kỹ nhỏ xíu của anh,” cậu nói.
“Để sau. Tôi biết tìm bác sĩ Verringer ở đâu bây giờ?”
Cậu nhét cây giũa vào túi áo sơ mi và một vật khác thay thế trên tay phải của cậu. Một cử động nhỏ và cậu ta đã mang lên nắm đấm bằng đồng với những đốt tay sáng loáng. Làn da trên gò má của cậu căng ra và một ngọn lửa bùng cháy sâu trong đôi mắt to màu khói.
Cậu đi về phía tôi. Tôi lùi lại để có thêm không gian. Cậu tiếp tục huýt sáo nhưng âm điệu cao và chói tai.
“Chúng ta không cần phải đánh nhau,” tôi nói với cậu ấy. “Chúng ta không có gì để đánh nhau. Và cậu có thể toạc chiếc quần chẽn đáng yêu đó.”
Cậu nhanh như chớp. Cậu lao về phía tôi bằng cú nhảy nhẹ nhàng và bàn tay trái vung ra rất nhanh. Tôi chờ đợi một cú đấm và di chuyển đầu của mình đủ nhanh, nhưng thứ cậu muốn bắt là cổ tay phải của tôi và đã thành công. Cậu nắm rất chắc, giật mạnh khiến tôi mất thăng bằng và bàn tay với nắm đấm bằng đồng vung tròn ra một cú móc cắt ngược lên. Với thứ đó chỉ cần một vết nứt sau gáy và tôi sẽ trở thành kẻ tâm thần. Nếu tôi giật lại, cậu ta sẽ tiếp tôi vào một bên mặt hoặc vào cánh tay dưới đầu vai. Mất đầu hoặc mất tay, bất kể tôi làm gì. Trong trường hợp như thế chỉ có một việc phải làm.
Tôi ngã theo lực kéo. Cùng lúc đó tôi ngáng chân trái của cậu từ phía sau, nắm lấy áo cậu và nghe tiếng xé toạc. Có thứ gì đó đập vào gáy tôi, nhưng không phải kim loại. Tôi vung người sang trái, cậu bay theo sang một bên, tiếp đất như một con mèo và đã đứng dậy trước khi tôi kịp lấy lại chút thăng bằng. Lúc này cậu đang cười toe toét. Cậu vui vẻ với mọi chuyện xảy ra. Cậu yêu công việc của mình. Cậu lao đến chỗ tôi rất nhanh.
Một giọng nói mạnh mẽ dày nặng vang lên từ đâu đó: “Earl! Dừng ngay việc đó lại! Ngay lập tức, cậu có nghe tôi không?”
Anh chàng mũ rộng vành dừng lại. Trên mặt cậu lộ ra một nụ cười bệnh hoạn. Cậu làm một động tác nhanh và nắm đấm bằng đồng biến mất trong bao thắt lưng rộng quanh lưng quần của cậu. Tôi quay lại và thấy một người đàn ông to bè vạm vỡ trong chiếc áo sơ mi Hawaii đang vội vã tiến về phía chúng tôi trên con đường mòn, hai tay vung vẩy. Ông chạy tới thở gấp gáp.
“Cậu điên à, Earl?”
“Đừng bao giờ nói thế, bác sĩ,” Earl nhẹ nhàng nói. Rồi cậu ta mỉm cười, quay đi và đến ngồi trên bậc thềm nhà. Cậu tháo chiếc mũ chóp phẳng, lôi ra một chiếc lược và bắt đầu chải mái tóc đen dày của mình với vẻ mặt lơ đãng. Một hai giây sau, cậu bắt đầu huýt sáo khe khẽ.
Người đàn ông vạm vỡ trong chiếc áo sặc sỡ đứng nhìn tôi. Tôi đứng nhìn ông ta.
“Chuyện gì đang xảy ra?” ông ta gầm gừ. “Ông là ai, thưa ông?”
“Tên tôi là Marlowe. Tôi đang hỏi thăm bác sĩ Verringer. Chàng trai mà ông gọi là Earl muốn chơi một trò chơi. Tôi nghĩ vì thời tiết quá nóng.”
“Tôi là bác sĩ Verringer,” ông nói với vẻ đường hoàng. Ông quay đầu lại. “Vào nhà đi, Earl.”
Earl từ từ đứng dậy. Cậu nhìn bác sĩ Verringer trầm ngâm dò xét, đôi mắt to màu khói vô cảm. Sau đó, cậu đi lên các bậc thang và kéo cánh cửa lưới ra. Một đám mây ruồi vo ve giận dữ rồi đậu trở lại trên cửa lưới khi cánh cửa đóng lại.
“Marlowe?” Bác sĩ Verringer lại chú ý đến tôi. “Tôi có thể giúp gì cho ông, ông Marlowe?”
“Earl nói rằng ông đã ngừng kinh doanh ở đây.”
“Đúng vậy. Tôi đang đợi một số thủ tục pháp lý nhất định trước khi chuyển đi. Ở đây chỉ có Earl và tôi.”
“Tôi thất vọng,” tôi nói, ra vẻ thất vọng. “Tôi tưởng ông có một người tên Wade tạm trú ở chỗ ông.”
Ông ta nhướng cặp lông mày có thể khiến công ty chổi lau nhà Fulle Brush phải hứng thú. “Wade? Có lẽ tôi quen biết một người mang cái tên đó, một cái tên khá phổ biến, nhưng tại sao anh ta lại ở chỗ tôi chứ?”
“Để chữa bệnh.”
Ông cau mày. Một người đàn ông có cặp lông mày như vậy thực sự có thể biểu diễn vẻ cau mày. “Tôi là một người làm nghề y, thưa ông, nhưng không còn hành nghề nữa. Ông nghĩ về loại chữa trị nào vậy?”
“Anh chàng là một kẻ nghiện rượu. Anh ta thỉnh thoảng cư xử rất kỳ quái và biến mất. Đôi khi anh ta tự tìm đường về nhà, đôi khi anh ta được người đưa về nhà, và đôi khi phải tìm kiếm anh ta khá lâu.” Tôi lấy danh thiếp ra và đưa cho ông.
Ông đọc nó không chút vui vẻ.
“Chuyện gì xảy ra với Earl vậy?” Tôi hỏi. “Cậu ta tưởng mình là Valentino hay sao?”
Ông lại diễn vẻ mặt đó với cặp lông mày. Chúng khiến tôi nhìn mê muội. Một phần của chúng tự cuộn tròn dài tới bốn phân. Ông nhún đôi vai núc ních thịt. “Earl hoàn toàn vô hại, ông Marlowe. Cậu ấy, đôi khi, hơi mơ mộng. Sống trong một giấc mơ, ta có thể nói như vậy?”
“Ông thì nói vậy đó, bác sĩ. Từ góc nhìn của tôi, cậu ta chơi bạo lực.”
“Chậc chậc, ông Marlowe. Ông chắc chắn đã phóng đại. Earl thích mặc cải trang. Cậu ấy giống trẻ con ở chỗ đó.”
“Ý ông là cậu ta dở người,” tôi nói. “Nơi này giống như viện điều dưỡng, phải không? Hay đã từng là viện điều dưỡng?”
“Chắc chắn là không. Khi còn hoạt động, đây là địa bàn dành cho các văn nghệ sĩ. Tôi cung cấp bữa ăn, chỗ ở, phương tiện để tập thể dục và giải trí, và trên hết là sự ẩn dật. Và với mức phí vừa phải. Các nghệ sĩ, như ông cũng biết, hiếm khi giàu có. Tất nhiên, trong thuật ngữ nghệ sĩ, tôi bao gồm cả nhà văn, nhạc sĩ, vân vân. Đó là một công việc cho tôi nhiều tưởng thưởng, khi nó còn hoạt động.”
Ông có vẻ buồn khi nói điều này. Đuôi cặp lông mày rũ xuống phù hợp với khuôn miệng của ông. Nếu để mọc dài thêm chút nữa chúng sẽ chui vào miệng ông ấy.
“Tôi biết,” tôi nói. “Điều này nằm trong hồ sơ. Cùng với vụ tự tử mà ông đã gặp phải một thời gian trước. Một vụ quá liều, phải không?”
Ông ngừng ủ rũ và sừng sộ. “Hồ sơ gì?” ông hỏi gay gắt.
“Chúng tôi có một hồ sơ mà chúng tôi gọi là những anh chàng sau song sắt, thưa bác sĩ. Những nơi mà người ta không thể chạy thoát khi cơn mê sảng chiếm lấy. Viện điều dưỡng tư nhân nhỏ hoặc gì đó để điều trị cho người nghiện rượu, ma túy và những trường hợp cuồng loạn nhẹ.”
Bác sĩ Verringer gay gắt nói: “Những nơi như vậy phải được pháp luật cấp phép.”
“Phải. Trên lý thuyết là vậy. Đôi khi họ quên mất điều đó.”
Ông vươn thẳng người cứng ngắc. Ông tỏ ra có phẩm cách, trước những lời đó. “Lời ám chỉ rất xúc phạm, ông Marlowe. Tôi không biết tại sao tên tôi lại có trong danh sách nào đó như ông đã nói. Tôi phải yêu cầu ông rời đi.”
“Hãy quay lại với Wade. Có thể nào anh ta ở đây dưới một cái tên khác chăng?”
“Không có ai ở đây ngoài Earl và tôi. Chúng tôi sống một mình. Bây giờ nếu ông thứ lỗi cho tôi...”
“Tôi muốn đi xem xung quanh.”
Đôi khi anh có thể khiến người ta nổi điên đến mức nói điều gì đó lạc đề. Nhưng bác sĩ Verringer thì không. Ông vẫn tỏ ra đường hoàng. Cặp lông mày của ông ta diễn trọn đường với chủ nhân của nó. Tôi nhìn về phía ngôi nhà. Từ bên trong vọng ra tiếng nhạc, nhạc khiêu vũ. Và tiếng búng tay rất yếu.
“Tôi cá là cậu ấy đang khiêu vũ trong đó,” tôi nói. “Đó là điệu tango. Tôi cá với ông rằng cậu ấy đang nhảy một mình trong đó. Thật trẻ con.”
“Ông có đi không, ông Marlowe? Hay tôi phải nhờ Earl hỗ trợ tôi đưa ông ra khỏi địa bàn của tôi?”
“Được, tôi đi đây. Không cần khó chịu, bác sĩ. Chỉ có ba cái tên bắt đầu bằng chữ V và ông có vẻ là người có triển vọng nhất trong số đó. Thực sự là manh mối duy nhất mà chúng tôi có, bác sĩ V. Anh ấy viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy trước khi rời đi: bác sĩ V.”
“Phải có hàng chục người,” bác sĩ Verringer nói bình thản.
“Vâng, chắc chắn rồi. Nhưng không có hàng chục người trong hồ sơ của chúng tôi về những anh chàng sau song sắt. Cảm ơn vì đã dành thời gian, bác sĩ. Earl khiến tôi có chút phiền lòng.”
Tôi quay lại và đi đến ô tô của mình rồi chui vào. Khi tôi đóng cửa lại, bác sĩ Verringer đã ở cạnh tôi. Ông cúi xuống với vẻ mặt dễ chịu.
“Chúng ta không cần cãi nhau, ông Marlowe. Tôi nhận ra rằng nghề của ông khiến ông thường phải tọc mạch. Điều gì khiến ông phiền lòng về Earl?”
“Cậu ta rõ ràng là một kẻ giả mạo. Ở nơi nào anh tìm thấy một thứ giả mạo, anh có xu hướng chờ đợi những thứ khác cũng như vậy. Cậu ta bị rối loạn lưỡng cực phải không? Ngay lúc này cậu ta đang hưng phấn.”
Ông nhìn tôi chằm chằm trong im lặng. Ông trông trang trọng và lịch sự. “Nhiều người thú vị và có tài đã ở lại với tôi, ông Marlowe. Không phải tất cả bọn họ đều lý trí như ông. Những người tài năng thường bị loạn thần kinh. Nhưng tôi không có cơ sở vật chất để chăm sóc những người mất trí hoặc nghiện ngập, cho dù tôi thích loại công việc đó. Tôi không có nhân viên nào ngoại trừ Earl, và cậu ấy khó có thể làm công việc chăm sóc bệnh nhân.”
“Ông nói cậu ấy là loại người như thế nào, bác sĩ? Ngoài khiêu vũ trong thế giới riêng một mình và những chuyện khác?”
Ông dựa vào cửa. Giọng ông trở nên trầm và bí mật. “Cha mẹ Earl là bạn thân của tôi, ông Marlowe. Phải có người chăm sóc Earl và họ không còn sống. Earl phải sống một cuộc đời lặng lẽ, tránh xa sự ồn ào và cám dỗ của thành phố. Cậu ấy không ổn định nhưng về cơ bản là vô hại. Tôi kiểm soát cậu ấy tuyệt đối dễ dàng, như ông đã thấy.”
“Ông can đảm quá,” tôi nói.
Ông thở dài. Đôi lông mày của ông khẽ rung lên, giống như râu của một loài côn trùng khả nghi nào đó. “Đó là một sự hy sinh,” ông nói. “Khá nhiều. Tôi đã tưởng Earl có thể phụ việc tôi ở đây. Cậu ấy chơi quần vợt đẹp, bơi và lặn như một nhà vô địch, và có thể khiêu vũ suốt đêm. Hầu như lúc nào cậu ấy cũng hòa nhã. Nhưng thỉnh thoảng lại có... ờm, sự cố.” Ông vẫy một bàn tay rộng như thể xua đuổi những ký ức đau buồn vào hậu trường. “Cuối cùng, hoặc từ bỏ Earl hoặc từ bỏ vị trí của tôi ở đây.”
Ông giơ cả hai tay lên, dang rộng ra, úp bàn tay và để chúng rơi xuống hai bên sườn. Đôi mắt ông loáng ướt với những giọt nước mắt chưa kịp rơi.
“Tôi đã bán hết,” ông nói. “Thung lũng nhỏ yên bình này sẽ trở thành nơi phát triển bất động sản. Sẽ có vỉa hè và cột đèn và trẻ em với xe tay ga và radio chói tai. Thậm chí sẽ có cả đài truyền hình.” Ông thở dài tuyệt vọng. Ông vung rộng tay. “Tôi hy vọng họ sẽ tha cho cây cối,” ông nói. “Nhưng tôi e rằng họ sẽ không. Thay vì cây cối, dọc theo sườn núi sẽ có những cột ăng ten truyền hình. Nhưng tôi tin rằng Earl và tôi sẽ đi xa.”
“Tạm biệt bác sĩ. Tôi đồng cảm với ông.”
Ông đưa tay ra. Nó ẩm ướt nhưng rất chắc chắn. “Tôi cảm ơn sự thông cảm và hiểu biết của ông, ông Marlowe. Và tôi rất tiếc là không thể giúp ông tìm kiếm ông Slade.”
“Wade,” tôi nói.
“Xin lỗi, Wade, tất nhiên. Tạm biệt và chúc may mắn, thưa ông.”
Tôi khởi động xe và lái trở lại dọc theo con đường rải sỏi mà tôi đã đến. Tôi cảm thấy buồn, nhưng không buồn nhiều như bác sĩ Verringer mong muốn. Tôi ra khỏi cổng và lái vừa đủ xa quanh khúc cua của đường cao tốc để đậu xe tại chỗ mà người ở cổng vào không thấy. Tôi xuống xe và đi bộ trở lại dọc theo mép vỉa hè đến nơi tôi có thể nhìn thấy những cánh cổng từ hàng rào ranh giới dây thép gai. Tôi đứng đó dưới gốc bạch đàn và chờ đợi.
Khoảng năm phút trôi qua. Sau đó, một chiếc ô tô đi xuống con đường sỏi lạo xạo. Nó dừng lại khuất tầm nhìn từ nơi tôi đang đứng. Tôi lùi sâu hơn nữa vào bụi cây. Tôi nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, sau đó là tiếng cạch của một cái then cửa nặng và tiếng xích lanh canh. Tiếng động cơ ô tô rồ lên và chiếc xe quay ngược lại trên con đường.
Khi âm thanh đã tắt hẳn, tôi trở lại chiếc Olds của mình và quay đầu hướng về thị trấn. Khi lái xe ngang lối vào con đường riêng của bác sĩ Verringer, tôi thấy cổng được đóng chặt bằng một sợi xích có khóa. Hôm nay không tiếp thêm khách, cảm ơn.