← Quay lại trang sách

Chương 17

Tôi lái xe hơn hai mươi dặm trở lại thị trấn và ăn trưa. Trong khi ăn, tôi càng lúc càng thấy ngớ ngẩn hơn về toàn bộ vụ này. Anh không thể tìm thấy người cần tìm theo cách tôi đã làm. Anh gặp những nhân vật thú vị như Earl và bác sĩ Verringer, nhưng anh không gặp được người anh đang tìm. Anh mài mòn lốp xe, lãng phí xăng, lời nói và năng lượng thấp thỏm trong một trò chơi không có hồi báo. Thậm chí không bằng đặt bốn lần cược tối thiểu vào cùng ô đen 28 trên bàn roulette. Với ba cái tên bắt đầu bằng chữ V, cơ hội cho tôi tìm được người của mình ngang với cơ hội thắng được thần bài Nick Hy Lạp trong trò chơi xúc xắc.

Dù sao đi nữa, bước đầu tiên luôn sai, một ngõ cụt, một đầu mối đầy hứa hẹn vả ngược vào mặt anh không lời mào đầu. Nhưng ông không nên nói nhầm Slade thay vì Wade. Ông là người thông minh. Ông không quên dễ dàng như vậy, và nếu có quên ông sẽ lờ đi.

Có lẽ vậy, mà cũng có thể không. Ông không phải là mối quen biết lâu dài. Trong khi uống cà phê, tôi nghĩ về bác sĩ Vukanich và Varley. Có hay không? Họ sẽ chiếm gần hết thời gian buổi chiều. Đến lúc đó, tôi có thể gọi điện đến biệt thự gia đình Wade ở Thung Lũng Nhàn Rỗi và được thông báo rằng ông chủ đã trở về nhà và mọi chuyện lúc này đều ổn thỏa tươi sáng.

Bác sĩ Vukanich là đầu mối dễ tìm. Anh ta chỉ cách đó năm bảy khu nhà. Nhưng bác sĩ Varley ở xa như địa ngục tận vùng đồi Altadena, một chuyến xe dài, nóng bức và buồn tẻ. Có đi hay không?

Câu trả lời cuối cùng là có. Vì ba lý do chính đáng. Một là anh không bao giờ có thể biết quá nhiều về bóng tối và những người ẩn mình trong đó. Hai là bất cứ điều gì tôi có thể bổ sung vào hồ sơ mà Peters đưa cho chỉ đủ để bày tỏ lời cảm ơn và thiện chí. Lý do thứ ba là tôi không có việc gì khác để làm.

Tôi thanh toán hóa đơn, bỏ lại xe rồi đi bộ về phía bắc con phố đến tòa nhà Stockwell. Đó là một ngôi nhà cổ với quầy bán xì gà ở lối vào, một chiếc thang máy vận hành bằng tay loạng choạng và không thích chững lại. Hành lang của tầng sáu khá hẹp và những cánh cửa lắp ô kính mờ. Nó cũ và bẩn hơn nhiều so với tòa nhà văn phòng của tôi. Đông lúc nhúc bác sĩ, nha sĩ, những khoa học gia Cơ đốc không thành công lắm, loại luật sư mà anh hy vọng đối thủ của anh thuê phải, loại bác sĩ và nha sĩ chỉ biết kiếm ăn lần hồi. Không quá giỏi nghề, không quá sạch sẽ, không quá nhanh nhảu, ba đô la và vui lòng thanh toán với y tá; những người đàn ông mệt mỏi, chán nản, những người biết chính xác địa vị của họ, họ có thể tiếp nhận loại bệnh nhân nào và có thể trả bao nhiêu tiền. Vui lòng không yêu cầu ghi sổ nợ. Bác sĩ có mặt, bác sĩ vắng mặt. Bà Kazinski, bà có cái răng hàm khá lung lay đó. Bây giờ nếu bà muốn lớp trám nhựa mới này, tốt như trám vàng, tôi có thể làm cho bà với giá mười bốn đô la. Novocain sẽ thêm hai đô la, nếu bà muốn. Bác sĩ có mặt, bác sĩ vắng mặt. Phí là ba đô la. Vui lòng thanh toán cho y tá.

Trong một tòa nhà như vậy sẽ luôn có một vài kẻ thực sự kiếm ra tiền, nhưng họ trông không có vẻ có tiền. Họ hòa hợp với phông nền tồi tàn, màu sắc tự vệ của họ. Nghề phụ của những luật sư vô lương tâm là đối tác trong nghiệp vụ bảo lãnh tại ngoại (chỉ có hai phần trăm tiền phạt của những vụ bảo lãnh tại ngoại được thu thập).

Những bà mụ phá thai đóng giả bất cứ nghề nghiệp gì phù hợp với dụng cụ của họ. Những tay bán ma tuy giả làm bác sĩ tiết niệu, bác sĩ da liễu hoặc bất kỳ ngành y nào cần điều trị trường kỳ và việc sử dụng thuốc gây tê cục bộ thường xuyên là điều bình thường.

Bác sĩ Lester Vukanich có một phòng chờ nhỏ và thiếu tiện nghi, trong đó hàng chục người ngồi, tất cả đều bứt rứt. Họ trông giống những người bình thường. Họ không để lộ điều gì lạ. Dù sao anh cũng không thể phân biệt giữa một con nghiện kiểm soát tốt và một nhân viên kế toán ăn chay. Tôi đã phải đợi bốn mươi lăm phút. Các bệnh nhân đi vào qua hai cánh cửa. Một bác sĩ tai mũi họng năng động có thể xử lý bốn bệnh nhân cùng lúc nếu anh ta có đủ không gian.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi. Tôi được chỉ định ngồi trên chiếc ghế da màu nâu bên cạnh chiếc bàn trải khăn trắng, trên đó có một bộ dụng cụ. Một chiếc tủ khử trùng rộp sơn dựa vào tường. Bác sĩ Vukanich nhanh nhẹn bước vào với chiếc áo khoác ngoài màu trắng và chiếc gương tròn đeo trên trán. Anh ngồi xuống trước mặt tôi trên một chiếc ghế đẩu.

“Nhức đầu do viêm xoang phải không? Rất nghiêm trọng?” Anh nhìn vào một tập tài liệu mà y tá đã đưa cho mình.

Tôi nói cơn đau thật kinh khủng. Mờ cả mắt. Đặc biệt là khi tôi mới thức dậy vào buổi sáng. Anh gật đầu thông thái.

“Đặc trưng,” anh ta nói, và đậy một cái nắp thủy tinh lên một thứ trông giống cây bút máy.

Anh đưa nó vào miệng tôi. “Làm ơn ngậm môi nhưng đừng cắn răng.” Vừa nói anh vừa đưa tay tắt đèn. Không có cửa sổ. Tiếng quạt thông gió kêu rừ rừ đâu đó.

Bác sĩ Vukanich rút ống thủy tinh ra và bật đèn lên. Anh nhìn tôi kỹ càng.

“Không tắc nghẽn gì cả, ông Marlowe. Nếu ông bị đau đầu, đó không phải do bệnh xoang. Tôi dám nói rằng ông chưa từng bị viêm xoang trong đời. Tôi hiểu rồi, ông từng phẫu thuật vách ngăn trước đây.”

“Vâng, bác sĩ. Bị đá trúng khi chơi bóng đá.”

Anh gật đầu. “Có một mẩu xương đáng lẽ phải được cắt đi. Tuy nhiên, nó không đủ gây cản trở đường thở.”

Anh dựa lưng vào ghế đẩu và ôm lấy đầu gối. “Ông thực sự muốn tôi làm gì cho ông?” anh hỏi. Anh có khuôn mặt gầy gò với vẻ xanh xao không ưa nhìn. Anh trông giống một con chuột bạch mắc bệnh lao phổi.

“Tôi muốn hỏi ông về một người bạn của tôi. Anh ta đang ở trong tình trạng rất tệ. Anh ta là một nhà văn. Rất nhiều tiền, nhưng thần kinh không ổn định. Cần giúp đỡ. Anh ta sống bằng rượu nhiều ngày liên tục. Anh ta cần thêm một chút gì đó. Bác sĩ riêng của anh ấy không hợp tác nữa.”

“Ông nói hợp tác chính xác nghĩa là gì?” bác sĩ Vukanich hỏi.

“Anh chàng đó chỉ cần thỉnh thoảng một mũi chích để giúp mình bình tĩnh lại. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể thỏa thuận điều gì đó. Đảm bảo về mặt tiền bạc.”

“Xin lỗi, ông Marlowe. Đó không phải là loại công việc của tôi.” Anh đứng dậy. “Một cách tiếp cận khá thô thiển, tôi có thể nói như vậy. Bạn của ông có thể tham khảo ý kiến của tôi, nếu anh ta muốn. Nhưng tốt hơn hết chỉ khi anh ta thực sự có vấn đề gì đó cần điều trị. Chi phí của ông là mười đô la, ông Marlowe.”

“Thôi nào, bác sĩ. Anh có tên trong danh sách.”

Bác sĩ Vukanich dựa vào tường và châm một điếu thuốc. Anh cho tôi thời gian. Anh nhả khói và nhìn nó. Thay vào đó, tôi đã đưa cho anh một trong những tấm danh thiếp của tôi. Anh nhìn nó.

“Danh sách đó là gì?” anh hỏi.

“Những anh chàng sau chấn song sắt. Tôi đoán anh có thể đã biết bạn của tôi. Tên anh ta là Wade. Tôi cho rằng anh có thể giấu anh ta ở đâu đó trong một căn phòng nhỏ màu trắng. Anh ta đi biệt tăm khỏi nhà.”

“Ông là đồ ngu,” bác sĩ Vukanich nói với tôi. “Tôi không tham gia vào những trò vô giá trị như chữa nghiện rượu trong bốn ngày. Họ chẳng bao giờ chữa được gì. Tôi không có căn phòng nhỏ màu trắng nào cả và tôi không quen biết người bạn mà ông nhắc đến - cho dù anh ta có thật. Phí tổn là mười đô la - tiền mặt - ngay bây giờ. Hay ông muốn tôi gọi cho cảnh sát và khiếu nại rằng ông gạ gẫm tôi bán ma túy?”

“Chuyện đó sẽ vui đấy,” tôi nói. “Hãy thử xem.”

“Ra khỏi đây đi, đồ lừa đảo rẻ tiền.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế. “Tôi đoán là tôi đã lầm, bác sĩ. Lần cuối cùng anh bạn tôi phạm lỗi, anh ta đã tạm trú với một bác sĩ có tên bắt đầu bằng chữ V. Như một chiến dịch nằm vùng. Họ đón anh ấy vào giữa đêm và tương tự đưa anh ta trở lại khi anh ta tỉnh táo. Thậm chí không đợi anh ta vào qua cửa nhà. Vì vậy, khi anh ta phá rào một lần nữa và không về nhà một thời gian dài, chúng tôi đương nhiên phải kiểm tra hồ sơ để tìm manh mối. Chúng tôi tìm ra ba bác sĩ có tên bắt đầu bằng chữ V.”

“Thú vị nhỉ,” anh nói với một nụ cười ảm đạm. Anh vẫn cho tôi thời gian. “Cơ sở lựa chọn của ông là gì?”

Tôi nhìn anh chằm chằm. Bàn tay phải của anh ta đang di chuyển nhẹ nhàng lên xuống mặt trong của nửa trên cánh tay trái. Khuôn mặt anh phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Xin lỗi bác sĩ. Chúng tôi hoạt động rất bí mật.”

“Xin lỗi một phút. Tôi có một bệnh nhân khác mà...”

Anh bỏ lửng phần còn lại của câu nói trong không trung và đi ra ngoài. Trong khi anh ta biến mất, một y tá thò đầu qua ngưỡng của, nhìn thoáng qua tôi rồi rút lui. Sau đó, bác sĩ Vukanich vui vẻ quay trở lại. Anh mỉm cười và thư giãn. Đôi mắt anh sáng ngời.

“Gì thế? Ông vẫn còn đây?” Anh trông có vẻ rất ngạc nhiên, hoặc giả vờ ngạc nhiên. “Tôi tưởng chuyến thăm khám của chúng ta đã kết thúc.”

“Tôi đi đây. Tôi tưởng anh muốn tôi đợi.”

Anh bật cười. “Ông biết gì không, ông Marlowe? Chúng ta đang sống trong thời kỳ lạ thường. Chỉ với năm trăm đô la, tôi có thể tống ông vào bệnh viện với vài cái xương sườn gãy. Như hài kịch, phải không?”

“Tiếu lâm thật,” tôi nói. “Tự chích vào tĩnh mạch phải không bác sĩ? Nào anh bạn, anh vui tưng bừng lên ấy chứ!”

Tôi bước ra ngoài. “Hẹn gặp lại anh bạn,” anh vui vẻ kêu chiêm chiếp. “Đừng quên mười đô la của tôi. Thanh toán cho y tá.”

Anh đến cạnh hệ thống bộ đàm và nói vào đó trong khi tôi rời đi. Trong phòng chờ, vẫn mười hai người cũ, hoặc mười hai người giống y như họ đang chờ đợi bứt rứt. Cô y tá lập tức hành động.

“Mười đô la, làm ơn, ông Marlowe. Văn phòng này yêu cầu thanh toán bằng tiền mặt ngay lập tức.”

Tôi bước qua những bàn chân san sát về phía cửa. Cô nhảy ra khỏi ghế và chạy vòng qua bàn làm việc. Tôi mở cửa.

“Chuyện gì xảy ra khi cô không thu được phí?” Tôi hỏi cô ấy.

“Anh sẽ biết chuyện gì xảy ra,” cô giận dữ nói.

“Chặc chắn rồi. Cô đang làm công việc của mình. Tôi cũng vậy. Hãy đọc tấm danh thiếp tôi để lại và cô sẽ biết công việc của tôi là gì.”

Tôi tiếp tục bước đi. Những bệnh nhân đang chờ đợi nhìn tôi với ánh mắt không đồng tình. Không thể đối xử thiếu tôn trọng với bác sĩ như vậy.