← Quay lại trang sách

Chương 20

Chiếc xe đậu gần đó khi họ bước ra, nhưng Earl đã biến mất. Cậu ta dừng xe, tắt đèn và quay trở lại căn chòi lớn mà không nói gì với tôi. Cậu vẫn đang huýt sáo, mò mẫm tìm một giai điệu nào đó chỉ nhớ được một nửa.

Wade cẩn thận trèo vào ghế sau và tôi ngồi bên cạnh anh. Bác sĩ Verringer lái xe. Giả sử hàm của ông có nhức nhối và đầu ông nặng nề, ông đã không thể hiện hay đề cập đến điều đó. Chúng tôi vượt qua sườn núi và xuống cuối con đường rải sỏi. Earl đã xuống mở khóa và kéo cổng ra. Tôi nói với Verringer nơi tôi đỗ xe và ông tấp vào gần nó. Wade chui vào xe tôi và ngồi im lặng, nhìn chằm chằm vào hư không. Verringer bước ra và đi vòng sang bên cạnh anh. Ông ta nói chuyện với Wade nhẹ nhàng.

“Về khoản năm nghìn đô la của tôi, Wade. Tấm séc anh đã hứa với tôi.”

Wade trượt xuống và tựa đầu vào lưng ghế. “Tôi sẽ nghĩ về việc đó.”

“Anh đã hứa rồi. Tôi cần nó.”

“Cầm tù, Verringer, đe dọa hãm hại. Bây giờ tôi đã có người bảo vệ.”

“Tôi đã cho anh ăn và tắm rửa cho anh,” Verringer vẫn tiếp tục. “Nửa đêm tôi phải bò đến. Tôi bảo vệ anh, tôi chữa khỏi cho anh, ít nhất là trong lúc này.”

“Không đáng giá năm ngàn đô la,” Wade chế nhạo. “Ông đã moi được rất nhiều từ túi của tôi.”

Verringer không buông tha. “Tôi có một mối quan hệ hứa hẹn ở Cuba, Wade. Anh là một người giàu có. Anh nên giúp đỡ người khác khi họ cần. Tôi phải chăm sóc Earl. Để tận dụng được cơ hội này, tôi cần tiền. Tôi sẽ trả lại đầy đủ.”

Tôi bắt đầu vặn vẹo. Tôi muốn hút thuốc, nhưng tôi sợ nó sẽ làm Wade ốm.

“Ông có cái khỉ gió mà trả lại,” Wade mệt mỏi nói. “Ông sống không thọ đâu. Rồi đêm nào đó cậu bé của ông sẽ giết ông trong khi ông đang ngủ.”

Verringer lùi lại. Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm nhưng giọng nói của ông đanh lại. “Có nhiều cách chết khó chịu hơn nhiều,” ông nói. “Tôi nghĩ cái chết của anh sẽ là một trong số đó.”

Ông quay lại xe của mình và chui vào. Ông ta lái xe qua cánh cổng của mình rồi biến mất. Tôi lùi xe, quay đầu hướng về thành phố. Sau một hoặc hai dặm, Wade lẩm bẩm: “Tại sao tôi phải đưa cho lão già béo đó năm nghìn đô la?”

“Không có lý do gì cả.”

“Vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy mình như một tên khốn khi không đưa nó cho ông ấy?”

“Không có lý do gì cả.”

Anh quay đầu vừa đủ để nhìn tôi. “Ông ấy đối xử với tôi như một đứa trẻ,” Wade nói. “Ông ta hầu như không để tôi ở một mình vì sợ Earl sẽ vào và đánh đập tôi. Ông ta vét từng xu tôi có trong túi.”

“Có thể anh bảo ông ấy làm thế.”

“Anh đứng về phía ông ta à?”

“Bỏ đi,” tôi nói. “Đối với tôi đây chỉ là một công việc.”

Im lặng thêm vài dặm nữa. Chúng tôi đã đi qua rìa của một vùng ngoại ô xa. Wade lại nói.

“Có lẽ tôi sẽ đưa nó cho ông ấy. Ông ta phá sản. Bất động sản đã bị tịch thu. Ông ta sẽ không lấy được xu nào từ đó. Tất cả là do tên tâm thần kia. “Tại sao ông ấy làm như vậy?”

“Làm sao tôi biết.”

“Tôi là nhà văn,” Wade nói. “Lẽ ra tôi phải hiểu điều gì khiến con người ta hành xử như thế. Tôi chẳng hiểu cái quái gì về bất cứ ai cả.”

Tôi rẽ vào con đèo và sau khi leo lên đỉnh, ánh đèn của thung lũng trải ra vô tận trước mắt chúng tôi. Chúng tôi đi xuống đường cao tốc phía bắc và rồi phía tây dẫn đến Ventura. Một lát sau chúng tôi đi ngang qua Encino. Tôi dừng lại chờ đèn đỏ và nhìn lên những cột đèn cao trên ngọn đồi nơi có nhiều ngôi nhà lớn. Vợ chồng Lennox đã sống ở một trong những ngôi nhà đó. Chúng tôi đi tiếp.

Wade nói: “Chỗ này đã khá gần lối rẽ vào. Hay anh biết rồi?”

“Tôi biết.”

“Nhân tiện, anh vẫn chưa cho tôi biết tên của anh.”

“Philip Marlowe.”

“Một cái tên đẹp.” Giọng anh đột ngột thay đổi: “Chờ một chút. Anh là gã đã dính dáng tới Lennox đó à?”

“Phải.”

Anh đang nhìn chằm chằm vào tôi trong bóng tối của chiếc xe. Chúng tôi vượt qua những tòa nhà cuối cùng trên con phố chính của Encino.

“Tôi biết cô ấy,” Wade nói. “Một chút. Còn hắn thì tôi chưa bao giờ gặp. Chuyện kỳ quái, he. Đám cổ cồn đã quần anh thô bạo, phải không?”

Tôi không trả lời anh ta.

“Có lẽ anh không thích nói về chuyện đó,” anh nói.

“Có thể là vậy. Tại sao chuyện đó lại khiến anh quan tâm?”

“Ai dà, tôi là nhà văn mà. Hẳn đó là một câu chuyện khá cuốn hút.”

“Anh nên nghỉ ngơi tối nay. Chắc hẳn anh đang cảm thấy khá yếu ớt.”

“Được rồi, Marlowe. Được rồi. Anh không thích tôi. Tôi hiểu.”

Chúng tôi đến lối rẽ vào và tôi quay ngoặt xe, hướng tới những ngọn đồi thấp, và khoảng trống giữa chúng là Thung Lũng Nhàn Rỗi.

“Tôi không thích cũng không ghét anh,” tôi nói. “Tôi không quen biết anh. Vợ anh nhờ tôi tìm anh và đưa anh về nhà. Khi tôi bàn giao anh tại nhà anh, tôi sẽ xong việc. Tại sao cô ấy chọn thuê tôi, tôi không thể biết. Như tôi đã nói, đây chỉ là công việc.”

Chúng tôi đi dọc sườn đồi và gặp một con đường rải nhựa rộng hơn, chắc chắn hơn. Anh nói nhà anh cách một dặm về phía trước, bên phải. Anh cho tôi biết số nhà, điều tôi đã biết. Đối với một anh chàng trong tình trạng như vậy thì anh ta nói dai thật.

“Cô ấy trả cho anh bao nhiêu?” anh hỏi.

“Chúng tôi chưa thảo luận về việc đó.”

“Dù bao nhiêu đi nữa cũng chưa đủ. Tôi nợ anh rất nhiều lời cảm ơn. Làm tốt lắm anh bạn. Tôi không đáng để phải trải qua những rắc rối ấy.”

“Đó chỉ là cảm nhận của anh tối nay.”

Anh ta cười. “Anh biết sao không, Marlowe? Tôi có thể thích anh. Anh cũng là một kẻ hơi khốn nạn giống như tôi.”

Chúng tôi đến ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà hai tầng ốp ván với mái hiên nhỏ hai cột và bãi cỏ dài từ cổng vào đến dãy bụi cây dày bên trong hàng rào trắng. Có ánh sáng trong mái hiên. Tôi lái xe vào đường nhỏ và dừng lại gần nhà để xe.

“Anh có thể đi vào không cần giúp đỡ không?”

“Tất nhiên.” Anh ra khỏi xe. “Anh không vào uống một ly gì đó à?”

“Tối nay thì không, cảm ơn. Tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi anh vào nhà.”

Anh đứng đó thở dốc. “Được,” anh nói ngắn gọn.

Anh quay lại và bước cẩn thận dọc theo con đường được lát đá phiến để đến cửa trước. Anh bám vào cây cột trắng một lúc, rồi thử mở cửa. Cửa mở ra, anh bước vào. Cánh cửa vẫn mở và ánh sáng đổ tràn lên bãi cỏ xanh. Những giọng nói lao xao đột ngột vang lên. Tôi bắt đầu lùi lại trên đường nhỏ, theo đèn chiếu hậu. Ai đó gọi to.

Tôi nhìn lên và thấy Eileen Wade đang đứng ở ngưỡng cửa đề ngỏ. Tôi tiếp tục đi và cô ấy bắt đầu chạy tới. Vì vậy, tôi phải dừng xe. Tôi tắt đèn và ra khỏi xe. Khi cô đến, tôi nói:

“Lẽ ra tôi nên gọi cho cô, nhưng tôi sợ bỏ lại anh ta một mình trong xe.”

“Dĩ nhiên. Ông có gặp nhiều rắc rối không?”

“Chà, nhiều hơn một chút so với việc bấm chuông cửa.”

“Mời ông vào nhà và kể cho tôi nghe mọi chuyện.”

“Anh ấy nên đi nằm. Ngày mai anh ta sẽ khỏe như mới.”

“Candy sẽ đưa anh ấy đi ngủ,” cô nói. “Tối nay anh ấy sẽ không uống rượu, nếu ông đang nghĩ như vậy.”

“Chưa hề nghĩ vậy. Chúc ngủ ngon, cô Wade.”

“Chắc hẳn ông rất mệt. Ông không muốn uống một ly sao?”

Tôi đốt một điếu thuốc. Cảm giác như đã vài tuần kể từ khi tôi nếm vị thuốc lá. Tôi hít sâu làn khói.

“Tôi có thể hút một hơi không?” Cô ấy đến gần tôi và tôi đưa cho cô điếu thuốc. Cô hít thuốc và ho. Cô cười trả lại nó. “Đúng là nửa mùa, như ông thấy đấy.”

“Vậy là cô quen biết Sylvia Lennox,” tôi nói. “Đó có phải là lý do cô muốn thuê tôi?”

“Tôi quen biết ai?” Cô ấy nghe có vẻ bối rối.

“Sylvia Lennox.” Bây giờ tôi đã lấy lại điếu thuốc. Tôi hút nó khá nhanh.

“Ồ,” cô nói, giật mình. “Cô gái đó... bị giết. Không, cá nhân tôi không quen cô ấy. Tôi chỉ biết cô ấy là ai. Chẳng phải tôi đã nói với ông điều đó sao?”

“Xin lỗi, tôi đã quên những gì cô nói với tôi.”

Cô vẫn đứng đó lặng lẽ, gần bên tôi, mảnh mai và cao ráo trong bộ váy trắng gì đó. Ánh sáng từ cánh cửa đang mở chạm vào lọn tóc của cô và khiến nó tỏa sáng mềm mại.

“Tại sao ông lại hỏi tôi liệu điều đó có liên quan gì đến việc tôi muốn, như ông nói, thuê ông?” Khi tôi không trả lời ngay, cô nói thêm, “Roger có nói với ông rằng anh ấy quen biết cô ta không?”

“Anh ta nói đôi điều về vụ án khi tôi cho anh ta biết tên mình. Anh ta đã không liên hệ tôi với vụ án ngay lập tức, nhưng sau đó anh ta đã nhớ ra. Anh ta nói nhiều đến nỗi tôi không nhớ nổi một nửa những gì đã nghe.”

“Tôi hiểu rồi. Ông Marlowe, tôi phải vào xem chồng tôi có cần gì không. Và nếu ông không vào...”

“Tôi sẽ để cái này lại với cô,” tôi nói.

Tôi nắm lấy cô và kéo cô về phía tôi và nghiêng đầu cô ấy ra sau. Tôi hôn mạnh lên môi cô. Cô không chống lại tôi, cũng không đáp trả. Cô lặng lẽ nhích người ra và đứng đó nhìn tôi.

“Ông không nên làm thế,” cô nói. “Việc đó rất sai trái. Ông là một người quá tốt.”

“Chắc chắn rồi. Rất sai,” tôi đồng ý. “Nhưng tôi đã làm con chó săn ngoan ngoãn trung thành tốt bụng suốt cả ngày, tôi bị cuốn vào một trong những vụ án ngớ ngẩn nhất mà tôi từng tham gia, và thật quái quỷ là mọi chuyện diễn ra như thể có người đã viết sẵn kịch bản cho nó. Cô biết không? Tôi tin rằng cô biết anh ta ở chỗ nào từ lâu, hoặc ít nhất là biết tên của bác sĩ Verringer. Cô chỉ muốn lôi kéo tôi dính líu với anh ta, dính nhằng vào anh ta để tôi cảm thấy có trách nhiệm phải chăm sóc anh ta. Hay tôi phát điên rồi?”

“Tất nhiên là ông điên rồi,” cô lạnh lùng nói. “Đó là lời xúc phạm vô lý nhất mà tôi từng nghe.” Cô bắt đầu quay đi.

“Chờ chút,” tôi nói. “Nụ hôn đó sẽ không để lại sẹo, cô chỉ cảm thấy có. Và đừng nói tôi là một người quá tốt. Tôi thà làm một kẻ đê tiện còn hơn.”

Cô nhìn lại. “Tại sao?”

“Nếu tôi không đối xử tử tế với Terry Lennox, có lẽ hắn ta vẫn còn sống.”

“Thế sao?” cô khẽ nói. “Làm sao ông biết chắc? Chúc ngủ ngon, ông Marlowe. Và cảm ơn ông rất nhiều vì gần như mọi chuyện.”

Cô đi trở lại dọc theo mép cỏ. Tôi nhìn cô vào nhà. Cánh cửa đóng lại. Đèn ngoài hiên vụt tắt. Tôi vẫy tay chào khoảng không và lái xe đi.