← Quay lại trang sách

Chương 19

Tôi lái xe trở lại Hollywood với cảm giác như một đoạn dây ngắn bị nhai đứt. Còn quá sớm trước giờ ăn tối, và trời quá nóng. Tôi bật quạt trong văn phòng. Nó không làm cho không khí mát mẻ hơn, chỉ sống động hơn một chút. Bên ngoài, trên đại lộ, dòng xe cộ eo sèo không dứt. Trong đầu tôi, những suy nghĩ dính vào nhau như ruồi trên giấy bẫy.

Ba phát súng, ba phát hụt. Tôi chỉ làm được mỗi một việc, đó là gặp mặt quá nhiều bác sĩ.

Tôi gọi tới gia đình Wade. Một giọng Mexico trả lời cuộc gọi và nói rằng bà Wade không có ở nhà. Tôi hỏi ông Wade. Giọng nói cho biết ông Wade cũng không có nhà. Tôi nhắn lại tên mình. Anh ta có vẻ ghi nhận dễ dàng. Anh ta nói mình là người giúp việc nhà. Tôi gọi cho George Peters ở tổ chức Carne. Có lẽ anh ta biết thêm một số bác sĩ khác. Anh ấy cũng không có mặt. Tôi để lại một cái tên giả và số điện thoại chính xác. Một tiếng đồng hồ lê lết qua như một con gián phát bệnh. Tôi là một hạt cát trên sa mạc của sự lãng quên. Tôi là một gã cao bồi hai tay hai súng vừa hết đạn. Ba phát, trượt cả ba. Tôi ghét khi chúng đi thành bộ ba. Anh gọi cho ông A. Không được gì. Anh gọi cho ông B. Không được gì. Anh gọi cho ông C. Không gì khác. Một tuần sau, anh phát hiện ra đáng lẽ phải là ông D. Chỉ có điều khi đó anh chưa biết con người này tồn tại và khi anh phát hiện ra, khách hàng đã thay đổi ý định và hủy bỏ cuộc điều tra.

Bác sĩ Vukanich và bác sĩ Varley bị gạt bỏ. Varley quá giàu không cần dính tay vào những vụ phạm pháp.

Vukanich là một tay chơi nổi loạn, một kẻ mạo hiểm như xiếc đu dây, dám hít ma túy ngay trong văn phòng của chính mình. Người phụ việc hẳn phải biết. Ít nhất một số bệnh nhân cũng biết. Chỉ cần một kẻ thiếu chín chắn và một cú điện thoại cũng đủ kết liễu ông ta. Wade sẽ không lại gần ông ta dưới trăm thước, dù say hay tỉnh. Anh ta có thể không phải là người thông minh nhất thế giới, rất nhiều người thành công cách xa một trời một vực với những người khổng lồ trí tuệ - nhưng anh ta không thể ngu xuẩn đến mức dính dáng vào Vukanich.

Khả năng duy nhất là bác sĩ Verringer. Ông ta có không gian và sự ẩn dật. Ông ta có lẽ có cả kiên nhẫn. Nhưng Sepulveda Canyon cách Thung Lũng Nhàn Rỗi một chặng đường dài. Địa điểm liên lạc ở đâu, họ quen biết nhau như thế nào, và nếu Verringer sở hữu bất động sản đó và có người đã mua nó, thì ông ta đã đi được nửa chặng đường phát tài rồi. Điều này gợi cho tôi một ý tưởng. Tôi gọi cho người quen trong công ty môi giới để tìm hiểu tình trạng của bất động sản. Không có câu trả lời. Công ty môi giới đã hết giờ làm ngày hôm nay.

Tôi cũng kết thúc ngày hôm đó và lái xe xuống La Cienaga đến quán thịt nướng và rượu Rudy, báo tên mình cho người quản lý xếp chỗ, và chờ đợi khoảnh khắc trọng đại trên chiếc ghế đẩu ở quầy rượu với ly whisky trước mặt và điệu valse của Marek Weber bên tai. Một lúc sau, tôi được phép vượt qua sợi dây quầy bằng nhung và ăn món bít tết Salisbury “nổi tiếng thế giới” của nhà hàng Rudy, đó là món thịt burger trên một phiến gỗ cháy, bao quanh bởi khoai tây nghiền vàng ươm, ăn kèm mấy khoanh hành tây chiên và một trong những món rau trộn mà đàn ông sẽ vô cùng ngoan ngoãn ăn trong nhà hàng, mặc dù họ sẽ gào thét lên nếu bà vợ bày ra món này trên bàn ăn tại nhà.

Sau đó tôi lái xe về nhà. Khi tôi mở cửa trước, điện thoại bắt đầu đổ chuông.

“Eileen Wade đây, ông Marlowe. Ông nhắn tôi gọi lại.”

“Vâng, chỉ để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra bên phía cô hay không. Tôi đã đi gặp các bác sĩ cả ngày và không kết bạn được với ai.”

“Không, tôi rất tiếc. Anh ấy vẫn chưa về. Tôi không thể ngừng lo lắng. Vậy là, tôi đoán ông không có gì để nói với tôi.” Giọng cô trầm và mất tinh thần.

“Đó là một quận lớn đông đúc, cô Wade.”

“Đến đêm nay sẽ là bốn ngày tròn.”

“Hẳn thế, nhưng cũng chưa phải là quá lâu.”

“Đối với tôi thì lâu.” Cô im lặng một lúc. “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cố gắng nhớ lại,” cô tiếp tục. “Chắc chắn phải có điều gì đó, một loại gợi ý hoặc ký ức nào đó. Roger nói rất nhiều về đủ thứ chuyện.”

“Cái tên Verringer có ý nghĩa gì với cô không, cô Wade?”

“Không, tôi e là không. Phải không?”

“Cô đã nhắc đến một thanh niên cao lớn mặc trang phục cao bồi từng đưa ông Wade về nhà. Cô có nhận ra chàng thanh niên cao lớn này nếu cô gặp lại không, cô Wade?”

“Tôi nghĩ có thể,” cô ngập ngừng nói, “nếu các điều kiện ngoại cảnh vẫn như cũ. Nhưng tôi chỉ thoáng thấy anh ta. Có phải tên anh ta là Verringer không?”

“Không phải, cô Wade. Verringer là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, đang điều hành, hay chính xác hơn là từng điều hành, một loại trang trại cho khách thuê ở Sepulveda Canyon. Ông ta có một cậu thanh niên phụ việc ăn mặc cải trang tên là Earl. Và Verringer tự xưng là bác sĩ.”

“Thật tuyệt vời,” cô nói nồng nhiệt. “Ông không cảm thấy mình đang đi đúng hướng sao?”

“Cũng có thể tôi đang bì bõm như một con mèo rơi xuống suối. Tôi sẽ gọi cho cô khi biết chuyện gì. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng Roger vẫn chưa về nhà và cô không nhớ được thêm điều gì rõ ràng.”

“Tôi e rằng không giúp được gì nhiều cho ông,” cô buồn bã nói. “Hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, bất kể muộn thế nào.”

Tôi nói tôi sẽ làm như vậy và chúng tôi gác máy. Lần này tôi mang theo một khẩu súng và một đèn pin loại lớn. Khẩu súng này là loại.32 nhỏ, nòng ngắn cứng cáp với hộp đạn đầu phẳng. Cậu bé Earl của bác sĩ Verringer có thể mang trong người những món đồ chơi khác ngoài quả đấm bằng đồng. Nếu quả thật vậy, cậu ta đủ ngu xuẩn để lấy chúng ra chơi.

Tôi lại leo lên đường cao tốc và thả hết mức tốc độ mà tôi dám. Một đêm không trăng, và trời đã sập tối khi tôi đến con đường rẽ vào dinh thự của bác sĩ Verringer. Bóng tối là thứ tôi cần.

Cánh cổng vẫn bị khóa bằng xích và ổ khóa. Tôi lái xe ngang qua và đậu lại cách xa đường cao tốc. Vẫn còn một chút ánh đèn dưới những tán cây nhưng nó sẽ không sáng lâu. Tôi leo cổng và đi lên sườn đồi để tìm một con đường mòn. Xa xa trong thung lũng, tôi tưởng chừng nghe thấy tiếng chim cút. Một con chim bồ câu khóc than tố khổ cuộc đời. Không có con đường mòn nào, hoặc tôi không thể tìm thấy nó, vì vậy tôi quay trở lại con đường sỏi và đi bộ dọc theo lề đường. Những cây bạch đàn nhường chỗ cho những cây sồi. Tôi băng qua sườn núi và xa xa tôi có thể nhìn thấy một vài ánh đèn. Tôi mất hơn nửa giờ để leo lên tới phía sau bể bơi và sân quần vợt đến một điểm mà tôi có thể nhìn xuống tòa nhà chính ở cuối con đường. Đèn thắp sáng và tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ đó. Và xa hơn trong rừng cây, một căn chòi khác có ánh đèn. Những căn chòi nhỏ tối tăm nằm rải rác khắp nơi trong rừng cây. Tôi đi dọc theo một con đường và đột nhiên một ngọn đèn pha bật sáng ở phía sau căn chòi lớn. Tôi đứng khựng lại. Đèn pha không rọi tìm kiếm cái gì. Nó chĩa thẳng xuống đất và tỏa ra một vùng ánh sáng rộng trên hàng hiên sau và mặt đất xung quanh. Sau đó, một cánh cửa bật mở và Earl bước ra. Và tôi biết mình đã đến đúng chỗ.

Tối nay Earl hóa trang thành cao bồi, và chính là chàng cao bồi đã đưa Roger Wade về nhà lần trước. Earl đang xoay tròn một sợi dây. Cậu mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu được khâu bằng chỉ trắng và chiếc khăn chấm bi thắt lỏng lẻo quanh cổ. Quanh hông là chiếc thắt lưng da bản rộng có khóa bằng bạc khối và một cặp bao da đựng súng với hai khẩu súng chạm ngà voi trong đó. Quần chẽn cưỡi ngựa thanh lịch và đôi bốt khâu chéo màu trắng mới tinh lấp lánh. Phía sau đầu cậu ta đeo chiếc mũ rộng vành màu trắng và thứ gì đó trông giống như một sợi dây xích bạc kết vòng qua cổ lủng lẳng trên ngực áo, hai đầu dây không buộc vào nhau.

Cậu đứng đó một mình dưới ánh đèn pha trắng, quay sợi dây xung quanh mình, bước vào và bước ra khỏi vòng dây, một diễn viên không có khán giả, một chàng cao bồi cao ráo, mảnh khảnh, đẹp trai, tự mình biểu diễn một vở kịch và yêu thích từng phút giây trên sàn diễn. Earl Hai Tay Hai Súng, Nỗi Kinh Hoàng của quận Cochise. Cậu ta thuộc về một trong những trang trại nghỉ mát mê đắm ngựa đến mức cô gái trực điện thoại cũng phải mang ủng cưỡi ngựa đi làm.

Đột nhiên cậu nghe thấy một âm thanh, hoặc cậu vờ diễn như vậy. Sợi dây rơi xuống đất, hai tay cậu rút hai khẩu súng ra khỏi bao, và ngón tay cái cong lên trên chốt an toàn khi chúng vừa vặn thăng bằng. Cậu nhìn vào bóng tối. Tôi không dám di chuyển. Những khẩu súng chết tiệt đó có thể đã lắp đạn. Nhưng ánh đèn pha làm cậu ta chói mắt và cậu không nhìn thấy gì. Cậu nhét súng trở lại bao, nhặt sợi dây thừng và quấn lỏng nó lại, quay trở vào nhà. Đèn tắt, và tôi cũng rời đi.

Tôi đi vòng qua những gốc cây và đến gần căn nhà gỗ nhỏ sáng đèn trên sườn dốc. Không có âm thanh nào phát ra từ đó. Tôi đến bên một cửa sổ có màn che và nhìn vào bên trong. Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn trên chiếc bàn ngủ cạnh giường. Một người đàn ông nằm ngửa trên giường, cơ thể thả lỏng, hai tay trong ống tay áo ngủ thò ra ngoài chăn, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh ta có dáng người cao to. Khuôn mặt anh ta bị che khuất một phần, nhưng tôi thấy màu da nhợt nhạt và anh ta cần cạo râu, có lẽ bộ râu đã đợi hết giới hạn. Những ngón tay dang rộng của bàn tay anh nằm bất động bên ngoài giường. Trông như thể anh ta đã không nhúc nhích trong nhiều giờ.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân trên con đường phía bên kia căn chòi gỗ. Cánh cửa lưới kêu cọt kẹt và rồi hình đáng nặng nề của bác sĩ Verringer xuất hiện trên ngưỡng cửa. Ông đang mang một thứ trông giống như ly nước ép cà chua lớn. Ông bật một ngọn đèn sàn. Chiếc áo sơ mi Hawaii vàng lóa. Người đàn ông trên giường thậm chí không nhìn ông.

Bác sĩ Verringer đặt ly xuống cái bàn cạnh giường và kéo một chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống. Ông nắm lấy một cổ tay và bắt mạch. “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào, Wade?” Giọng ông ta ân cần và tốt bụng.

Người đàn ông trên giường không trả lời hay nhìn ông ta. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Nào, nào, Wade. Chúng ta đừng tâm trạng như thế chứ. Mạch của anh chỉ nhanh hơn bình thường một chút. Anh yếu ớt, nhưng ngoài ra thì...”

“Tejjy,” người đàn ông trên giường đột nhiên nói, “hãy nói với người đàn ông này rằng nếu ông ta biết tình trạng tôi thế nào, thì lão khốn kiếp không cần phải hỏi.” Anh ta có một giọng nói rõ ràng êm tai, nhưng âm điệu cay đắng.

“Tejjy là ai?” Bác sĩ Verringer kiên nhẫn hỏi.

“Người phát ngôn của tôi. Cô ta ở trong góc trên trần nhà.”

Bác sĩ Verringer nhìn lên.

“Tôi thấy một con nhện nhỏ,” ông nói. “Đừng vờ diễn nữa, Wade. Việc đó đối với tôi không cần thiết.”

“ Tegenaria domestica, loài nhện nhảy thông thường, anh bạn. Tôi thích nhện. Chúng gần như không bao giờ mặc áo sơ mi Hawaii.”

Bác sĩ Verringer liếm môi. “Tôi không có thời gian để đùa giỡn, Wade.”

“Không có gì để giỡn với Tejjy cả.” Wade chậm rãi quay đầu lại, như thể nó rất nặng, và khinh bỉ nhìn bác sĩ Verringer. “Tejjy cực kỳ nghiêm túc. Cô ấy bí mật leo lại gần anh. Khi anh không nhìn, cô ấy sẽ lặng lẽ nhanh chóng nhảy một bước. Một lúc sau cô ấy đã đến rất gần. Cô ấy thực hiện cú nhảy cuối cùng. Và anh bị hút khô, bác sĩ. Khô queo. Tejjy không ăn thịt anh. Cô ấy chỉ hút dịch cho đến khi không còn gì ngoài lớp da. Nếu ông định mặc chiếc áo đó lâu hơn, thưa bác sĩ, tôi sẽ không nghĩ rằng chuyện đó xảy ra quá sớm.”

Bác sĩ Verringer dựa lưng vào ghế. “Tôi cần năm ngàn đô la,” ông điềm tĩnh nói. “Bao lâu thì có?”

“Ông đã lấy sáu trăm năm mươi đô la,” Wade dữ dằn nói. “Cùng toàn bộ tiền lẻ của tôi. Ở cái nhà thổ này thì tốn bao nhiêu tiền?”

“Mới số lẻ thôi,” bác sĩ Verringer nói. “Tôi đã nói với anh rằng phí của tôi đã tăng.”

“Ông không nói rằng nó đã chuyển sang núi Wilson.”

“Đừng đôi co với tôi, Wade,” bác sĩ Verringer nói cộc lốc. “Anh không có tư cách để nói đùa. Ngoài ra, anh đã phản bội lòng tin của tôi.”

“Tôi không biết ông có lòng tin cơ đấy.”

Bác sĩ Verringer gõ nhịp chầm chậm lên tay ghế. “Nửa đêm anh gọi cho tôi,” ông nói. “Anh ở trong tình trạng tuyệt vọng. Anh nói anh sẽ tự sát nếu tôi không đến. Tôi không muốn làm việc này và anh biết tại sao. Tôi không có giấy phép hành nghề y ở bang này. Tôi đang cố gắng bán tháo tài sản này vớt vát ít nhiều. Tôi còn phải chăm sóc Earl và cậu ấy sắp phải trải qua một cơn bạo bệnh. Tôi đã nói với anh rằng sẽ tốn rất nhiều tiền của anh. Anh vẫn khăng khăng, nên tôi đã đến. Tôi muốn năm ngàn đô la.”

Wade nói: “Người tôi nhớp nháp rượu mạnh. Ông không thể bắt người ta giữ lời trong tình trạng như thế. Ông đã được trả lương hậu hĩnh rồi đấy.”

“Còn nữa,” bác sĩ Verringer chậm rãi nói, “anh nhắc đến tên tôi với vợ anh. Anh nói với cô ấy là tôi đến đón anh.”

Wade có vẻ ngạc nhiên. “Tôi không hề làm điều gì như vậy,” anh nói. “Tôi thậm chí còn không vào nhìn cô ấy. Lúc đó cô ấy đã ngủ.”

“Vậy thì lúc khác. Một thám tử tư đã đến đây hỏi về anh. Anh ta không thể biết nơi này, trừ phi anh ta được báo cho biết. Tôi đã ngăn chặn anh ta, nhưng anh ta có thể quay lại. Anh phải về nhà, Wade. Nhưng trước tiên tôi muốn có năm ngàn đô la của tôi.”

“Ông không phải là người thông minh nhất thế giới phải không, bác sĩ? Nếu vợ tôi biết tôi ở đâu, cô ấy cần thám tử làm gì? Cô ấy có thể tự mình đến - nếu cô ấy thực sự quan tâm đến điều đó. Cô ấy có thể mang theo Candy, người giúp việc của chúng tôi. Candy sẽ tước cậu bé của ông thành sợi trong khi cậu ta còn đang ngẫm nghĩ xem hôm nay sẽ đóng vai chính trong bộ phim nào.”

“Miệng lưỡi anh dữ dằn đấy Wade. Và đầu óc đen tối.”

“Và tôi còn có năm ngàn đô bẩn thỉu, bác sĩ ạ. Hãy thử đòi lấy nó xem.”

“Anh sẽ viết cho tôi một tấm séc,” bác sĩ Verringer nói chắc nịch. “Bây giờ, ngay lập tức. Sau đó, anh sẽ thay quần áo và Earl sẽ đưa anh về nhà.”

“Một tấm séc?” Wade gần như bật cười. “Chắc chắn tôi sẽ đưa cho ông một tấm séc. Được thôi. Ông làm thế nào rút tiền mặt?”

Bác sĩ Verringer lặng lẽ mỉm cười. “Anh nghĩ rằng anh sẽ ngừng thanh toán, Wade. Nhưng anh sẽ không. Tôi đảm bảo với anh rằng anh sẽ không.”

“Đồ lừa đảo lắm mỡ!” Wade hét vào mặt ông ta.

Bác sĩ Verringer lắc đầu. “Trong một số chuyện, vâng. Nhưng không phải tất cả. Tôi là một nhân vật nửa chính nửa tà, giống như hầu hết mọi người. Earl sẽ đưa anh về nhà.”

“Không. Anh chàng đó khiến tôi sởn da gà,” Wade nói.

Bác sĩ Verringer nhẹ nhàng đứng dậy và đưa tay vỗ nhẹ vào vai người đàn ông trên giường. “Đối với tôi, Earl khá vô hại, Wade. Tôi có nhiều cách để kiểm soát cậu ta.”

“Kể tên một cách xem thử,” một giọng nói khác vang lên, và Earl bước vào cửa trong bộ trang phục Roy Rogers. Bác sĩ Verringer quay lại mỉm cười.

“Giữ tên tâm thần đó cách xa tôi,” Wade hét lên, lần đầu tiên tỏ ra sợ hãi.

Earl đặt tay lên chiếc thắt lưng đính trang trí của mình. Mặt cậu ta đờ đẫn. Một tiếng huýt sáo nhẹ phát ra từ giữa hai hàm răng. Cậu ta lững thững đi vào phòng.

“Đáng lẽ anh không nên nói thế,” bác sĩ Verringer nói nhanh và quay về phía Earl. “Được rồi, Earl. Tôi sẽ tự xử lý Wade. Tôi sẽ giúp anh ta mặc quần áo trong khi cậu mang xe lên đây càng gần chòi càng tốt. Anh ta khá yếu.”

“Và anh ta sẽ còn yếu hơn nữa,” Earl nói với giọng véo von như huýt sáo. “Tránh đường cho tôi, đồ béo.”

“Này, Earl...” ông ta vươn tay nắm lấy cánh tay của cậu thanh niên đẹp trai, “cậu không muốn quay lại Camarillo chứ? Một câu của tôi thôi, là...”

Ông ta chỉ nói được bấy nhiêu. Earl giật cánh tay ra và bàn tay phải của cậu ta vụt ra một ánh kim loại. Nắm đấm bọc thép đập vào hàm của bác sĩ Verringer. Ông ta khuỵu xuống như bị bắn xuyên tim. Cú ngã của ông ta khiến cả căn chòi rung chuyển. Tôi bắt đầu chạy.

Tôi lao đến cửa và giật mạnh nó ra. Earl quay người lại, ngả người về phía trước một chút, nhìn chằm chằm vào tôi mà không nhận ra tôi. Có tiếng ùng ục trong miệng cậu ta. Earl nhào về phía tôi rất nhanh.

Tôi giật khẩu súng ra và để cho cậu ta nhìn thấy. Nhưng không ích gì. Hoặc súng của cậu ta không được nạp đạn hoặc cậu ta đã không còn nhớ tới chúng. Quả đấm bằng đồng là tất cả những gì cậu ta cần. Cậu ta vẫn lao tới. Tôi bắn qua cửa sổ mở đối diện giường. Tiếng súng nổ trong căn phòng nhỏ dường như chát chúa hơn thực tế. Earl đứng sững. Đầu cậu ta quay lại và nhìn vào cái lỗ trên lưới cửa sổ. Cậu ấy nhìn lại tôi. Khuôn mặt cậu dần trở nên sống động và cậu ta nhoẻn cười.

“Chuyện gì thế nhỉ?” cậu ta vui tươi hỏi.

“Tháo quả đấm xuống,” tôi nói, nhìn vào mắt cậu ta. Earl ngạc nhiên nhìn xuống tay mình. Cậu ta tháo quả đấm ra và tùy tiện ném nó vào góc.

“Bây giờ là đai súng,” tôi nói. “Đừng chạm vào súng, chỉ chạm vào khóa thôi.”

“Chúng không nạp đạn,” cậu mỉm cười nói. “Quỷ thật, chúng thậm chí không phải là súng, chỉ là đạo cụ sân khấu.”

“Thắt lưng. Nhanh lên.”

Cậu nhìn khẩu.32 nòng ngắn. “Đó là một khẩu súng thật sao? Ồ chắc chắn rồi. Cửa lưới. Vâng, cửa lưới.”

Người đàn ông nằm trên giường không còn ở trên giường. Anh đứng sau Earl. Anh nhanh chóng đưa tay ra và giật lấy một trong những khẩu súng sáng loáng. Earl không thích điều này. Khuôn mặt cậu thể hiện điều đó.

“Để cậu ta yên,” tôi giận dữ nói. “Đặt nó trở lại nơi anh đã lấy.”

“Cậu ấy nói đúng,” Wade nói. “Chúng là súng giả.” Anh lùi lại và đặt khẩu súng lục sáng loáng lên bàn. “Chúa ơi, tôi yếu như một cánh tay gãy.”

“Cởi thắt lưng ra,” tôi nói lần thứ ba. Khi anh bắt đầu một việc gì đó với kiểu người như Earl, anh phải hoàn tất nó. Nhất quán đơn giản và kiên định.

Cuối cùng anh cũng làm theo, khá thiện chí. Sau đó, tay cầm thắt lưng, anh bước tới bàn và lấy khẩu súng còn lại cho vào bao và đeo lại thắt lưng. Tôi để anh làm việc đó. Mãi đến lúc này anh mới nhận thấy bác sĩ Verringer đổ gục trên sàn dựa vào tường. Anh kêu lên một tiếng lo lắng, vội vàng đi ngang phòng vào phòng tắm và quay lại với một bình nước thủy tinh. Anh giội nước lên đầu bác sĩ Verringer. Bác sĩ Verringer phun nước lập bập và lăn lộn. Rồi ông ta rên rỉ. Ông ta ấp một tay vào quai hàm. Rồi ông ta bắt đầu đứng dậy. Earl đỡ ông ta.

“Xin lỗi, bác sĩ. Chắc là tôi đã lao vào mà không nhìn thấy đó là ai.”

“Không sao, chưa vỡ gì cả,” Verringer nói, vẫy cậu ta đi. “Đánh xe lên đây, Earl. Và đừng quên chìa khóa cho ổ khóa cổng bên dưới.”

“Đánh xe lên đây, được. Ngay lập tức. Chìa khóa cho ổ khóa. Tôi hiểu rồi. Ngay lập tức, bác sĩ.”

Cậu huýt sáo, bước ra khỏi phòng.

Wade đang ngồi bên mép giường, trông có vẻ hoảng hốt. “Anh là tay thám tử mà ông ấy đã nói đến à?” Anh hỏi tôi. “Làm sao anh tìm thấy tôi?”

“Hỏi thăm xung quanh những người biết về mấy chuyện này,” tôi nói. “Nếu anh muốn về nhà, anh nên thay quần áo đi.”

Bác sĩ Verringer đang dựa vào tường, xoa bóp quai hàm. “Tôi sẽ giúp anh ấy,” ông ta nói cộc lốc. “Tất cả những gì tôi làm là giúp đỡ mọi người và tất cả những gì họ làm là đá vào mặt tôi.”

“Tôi hiểu rõ cảm giác của ông,” tôi nói.

Tôi ra ngoài và để họ bận rộn với nhau.