Chương 22
Trong quán Victor yên tĩnh đến mức anh gần như nghe thấy nhiệt độ giảm xuống khi bước vào cửa. Trên chiếc ghế đẩu ở quầy rượu, một phụ nữ trong bộ đồ may đo màu đen, vào mùa này không thể là chất liệu gì khác ngoài một loại vải tổng hợp như orlon, đang ngồi một mình với ly đồ uống màu lục nhạt trước mặt và hút điếu thuốc trong một cán tẩu bằng ngọc dài. Cô ấy có vẻ ngoài căng thẳng đôi khi là của bệnh thần kinh, đôi khi do khát tình và đôi khi chỉ là kết quá của chế độ ăn kiêng khắc nghiệt.
Tôi ngồi xuống cách đó hai chiếc ghế và người chủ quầy rượu gật đầu với tôi, nhưng không cười.
“Một ly gimlet,” tôi nói, “Không pha rượu đắng.”
Anh đặt chiếc khăn ăn nhỏ trước mặt tôi và cứ nhìn tôi. “Anh hiểu về rượu,” anh nói với giọng hài lòng. “Tôi nghe thấy anh và bạn của anh nói chuyện đêm hôm nọ và tôi đã mua cho mình một chai nước chanh hiệu Rose’s. Sau đó, anh không quay lại và tôi mới mở cái chai đó tối nay.”
“Bạn tôi đã rời thị trấn,” tôi nói. “Một ly đúp nếu anh thấy được. Và cảm ơn vì đã mất công sức.”
Anh rời đi. Người phụ nữ mặc đồ đen liếc nhanh tôi, rồi nhìn xuống ly của mình. “Rất ít người uống loại này quanh đây,” cô ấy nói khẽ đến nỗi lúc đầu tôi không nhận ra rằng cô đang nói với mình. Rồi cô lại nhìn về phía tôi. Cô có đôi mắt đen rất to. Và bộ móng tay sơn đỏ nhất mà tôi từng thấy. Nhưng cô không giống như loại dân chơi một đêm và không có dấu vết mời mọc trong giọng nói của cô. “Ý tôi là gimlet.”
“Một người bạn đã dạy tôi thưởng thức nó,” tôi nói.
“Anh ấy hẳn là người Anh.”
“Tại sao?”
“Vì nước cốt chanh hiệu Rose’s. Nó cũng rất Anh như món cá luộc với thứ nước xốt cá cơm khủng khiếp trông như thể người đầu bếp đã đổ máu vào đó. Đó là lý do họ được gọi là thủy tộc [1] . Ý tôi là người Anh, không phải con cá.”
“Tôi tưởng đó là một món đồ uống nhiệt đới, thứ dành cho thời tiết nóng bức. Malaya hay một nơi nào đó tương tự.”
“Có lẽ anh nói đúng.” Cô lại quay đi.
Người phục vụ đặt ly rượu trước mặt tôi. Pha nước cốt chanh, nó có màu hơi xanh vàng mờ mịt. Tôi nếm thử. Nó vừa ngọt vừa gắt. Người phụ nữ mặc đồ đen nhìn tôi. Rồi cô nâng ly của mình hướng về phía tôi. Cả hai chúng tôi cùng uống. Sau đó, tôi nhận ra cô uống cùng một loại.
Hành động kế tiếp là lẽ thường, vì vậy tôi không làm. Tôi chỉ ngồi đó. “Hắn không phải người Anh,” một lúc sau tôi nói. “Tôi đoán có lẽ hắn đã đến đó trong chiến tranh. Chúng tôi thỉnh thoảng đến đây, khoảng giờ này. Trước khi đám đông bắt đầu sục sôi.”
“Đó là một thời điểm thú vị,” cô nói. “Gần như là khoảng thời gian duy nhất thú vị trong một quán rượu.” Cô ấy uống cạn ly của mình. “Có lẽ tôi biết bạn anh,” cô nói. “Tên của anh ấy là gì?”
Tôi không trả lời ngay. Tôi châm một điếu thuốc và quan sát cô ấy rút đầu mẩu ra khỏi cán tẩu bằng ngọc và gắn một điếu thuốc khác thay vào. Tôi chìa bật lửa ra, “Lennox,” tôi nói.
Cô cảm ơn tôi về cái bật lửa và liếc nhìn tôi đầy dò xét. Rồi cô gật đầu. “Phải, tôi biết anh ta rất rõ. Có lẽ hơi quá rõ.”
Chủ quán lướt qua và liếc nhìn ly của tôi. “Vài ly nữa cùng loại,” tôi nói. “Trong khu ghế lô.”
Tôi xuống khỏi ghế và đứng đợi. Cô ấy có thể đá tôi bay, hoặc không. Tôi không quan tâm lắm. Đôi khi ở cái xứ sở quá coi trọng tình dục này, một người đàn ông và một người đàn bà có thể gặp gỡ và trò chuyện mà không cần lôi phòng ngủ vào chủ đề. Đây có thể là một dịp như vậy, hoặc cô ấy có thể nghĩ rằng tôi đang câu dẫn. Nếu vậy, mặc xác cô ta. Cô do dự, nhưng không lâu. Cô cầm lấy đôi găng tay đen và chiếc túi da lộn màu đen có khung và móc cài bằng vàng, rồi bước vào một chỗ trong góc và ngồi xuống không nói một lời. Tôi ngồi xuống bên kia chiếc bàn nhỏ.
“Tên tôi là Marlowe.”
“Tôi là Linda Loring,” cô bình tĩnh nói. “Anh là con người đa cảm phải không, Marlowe?”
“Bởi vì tôi vào đây để uống gimlet sao? Còn cô thì sao?”
“Có thể tôi thích nó.”
“Tôi cũng vậy. Nhưng quả thực hơi quá trùng hợp.”
Cô mỉm cười với tôi vẻ mơ hồ. Cô đeo đôi hoa tai ngọc lục bảo và một chiếc ghim ve áo ngọc lục bảo. Chúng trông giống đá quý thật, nhờ cách cắt ngọc, bề mặt phẳng với các góc vắt. Và ngay cả trong ánh sáng lờ mờ của một quán rượu, chúng vẫn ánh hào quang bên trong.
“Vậy anh chính là người đó,” cô nói.
Người phục vụ quầy rượu mang đồ uống đến và đặt xuống. Khi anh ấy đi rồi, tôi nói: “Tôi là người quen biết Terry Lennox, thích hắn và thỉnh thoảng uống rượu với hắn. Đại loại là một mối quan hệ bên lề, một tình bạn tình cờ. Tôi chưa bao giờ đến nhà hắn hay biết vợ hắn. Tôi đã nhìn thấy cô ta một lần ở bãi đậu xe.”
“Có nhiều chuyện ẩn chứa bên trong hơn thế một chút, phải không?”
Cô nhấc ly của mình. Cô có chiếc nhẫn ngọc lục bảo cẩn giữa vòng kim cương. Bên cạnh là một vòng bạch kim mảnh cho biết cô đã kết hôn. Tôi đoán cô vào khoảng nửa sau của lứa tuổi ba mươi, quá ba mươi lăm một chút.
“Có thể,” tôi nói. “Hắn làm tôi phiền lòng. Đến giờ vẫn vậy. Còn cô thì sao?”
Cô chống cằm và ngước nhìn tôi mà không có biểu cảm gì đặc biệt. “Tôi đã nói tôi biết hắn quá rõ. Quá rõ để quan tâm đến những gì đã xảy ra với hắn. Hắn có một cô vợ giàu có, người đã cho hắn mọi thứ xa xỉ. Đổi lại, tất cả những gì cô ấy yêu cầu là được yên.”
“Có vẻ hợp lý,” tôi nói.
“Đừng mỉa mai, Marlowe. Một số phụ nữ là như vậy. Họ không thể ngăn bản thân mình. Không phải hắn không biết ngay từ dầu. Nếu hắn phải giữ lòng tự trọng, cửa ra vẫn để ngỏ. Hắn không cần phải giết cô ấy.”
“Tôi đồng ý với cô.”
Cô ngồi thẳng đậy và nhìn tôi chăm chú. Môi cô cong lên. “Vì vậy, hắn đã bỏ trốn và nếu những gì tôi nghe được là thật thì anh đã giúp hắn. Tôi cho rằng anh cảm thấy tự hào về việc đó.”
“Không,” tôi nói. “Tôi chỉ làm việc đó vì tiên thôi.”
“Lời đó không buồn cười chút nào, Marlowe. Nói thật là tôi không biết tại sao tôi lại ngồi đây uống rượu với anh.”
“Điều đó có thể thay đổi dễ dàng mà, cô Loring.” Tôi cầm lấy ly của mình và trút tất cả xuống họng. “Tôi nghĩ có lẽ cô có thể tiết lộ điều gì đó về Terry mà tôi không biết. Tôi không quan tâm đến việc suy đoán tại sao Terry Lennox lại đập nát mặt vợ mình như một miếng bọt biển đẫm máu.”
“Đó là một cách diễn tả khá tàn bạo,” cô giận dữ nói.
“Cô không thích những lời đó? Tôi cũng vậy. Và tôi sẽ không ngồi đây uống ly gimlet này nếu tin rằng hắn ta đã làm bất cứ chuyện gì tương tự như vậy.”
Cô nhìn chằm chằm. Một lúc sau, cô chậm rãi nói: “Hắn đã tự sát và để lại lời thú tội đầy đủ. Anh còn muốn gì hơn?”
“Hắn có một khẩu súng,” tôi nói. “Ở Mexico thì bấy nhiêu thôi cũng đủ để một số cảnh sát nóng tính trút đạn chì vào người hắn. Rất nhiều cảnh sát Mỹ đã thực hiện các vụ giết người bằng cách đó, một số người đi qua những cánh cửa không mở kịp cho họ. Về phần lời thứ tội, tôi chưa thấy nó.”
“Chắc chắn là cảnh sát Mexico đã làm giả nó,” cô chua chát nói.
“Họ không biết làm việc đó, nhất là ở một cái hốc nhỏ bé như Otatoclan. Không, lời thú tội có lẽ là thật, nhưng nó không chứng minh được hắn đã giết vợ mình. Với tôi thì không. Nó chỉ chứng minh với tôi là hắn không tìm thấy lối thoát nào khác. Trong một tình cảnh như thế, một kiểu người nào đó, cô có thể gọi hắn là yếu đuối, mềm lòng hay đa cảm nếu điều đó khiến cô thích thú, có thể quyết định cứu một số người khác khỏi nhiều tai tiếng rất đau đớn.”
“Thật tuyệt vời,” cô nói. “Đàn ông không tự sát hoặc cố tình để mình bị giết chỉ để cứu lấy một vụ tai tiếng. Sylvia đã chết. Còn chị gái và cha cô ấy, họ có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt. Những người giàu có, anh Marlowe ạ, luôn có thể tự bảo vệ mình.”
“Được rồi, tôi đã suy luận sai về động cơ. Có lẽ tôi sai về mọi thứ ngay từ đầu. Một phút trước cô nổi giận với tôi. Cô muốn tôi lập tức rời đi để cô có thể uống ly gimlet của cô ?”
Đột nhiên cô mỉm cười. “Tôi xin lỗi. Tôi bắt đầu nghĩ rằng anh chân thành. Lúc trước tôi nghĩ là anh đang cố biện minh cho mình, hơn là cho Terry. Dù sao tôi không có ý nghĩ đó nữa.”
“Tôi không biện minh. Tôi đã làm một việc dại dột và tôi phải gánh chịu hậu quả. Ở mức độ nào đó. Tôi không phủ nhận rằng lời thú tội của hắn đã cứu tôi. Nếu họ đưa hắn về và xét xử hắn, tôi đoán họ cũng đồng thời buộc tội tôi. Ít nhất sẽ khiến tôi phải chi nhiều hơn so với khả năng tài chính của mình.”
“Chưa kể giấy phép của anh,” cô nói khô khan.
“Có lẽ. Đã có thời bất kỳ cảnh sát nào tỉnh lại sau cơn say cũng có thể bắt tôi. Bây giờ mọi chuyện hơi khác một chút. Anh được điều trần trước ủy ban của cơ quan cấp phép tiểu bang. Những người đó không quá say mê cảnh sát thành phố.”
Cô nhấm nháp đồ uống và chậm rãi nói: “Sau khi cân nhắc mọi thứ, anh không nghĩ rằng như vậy là tốt nhất sao? Không có vụ xét xử, không có những nhan đề giật gân, không có chuyện ném bùn tập thể chỉ để bán được báo mà không quan tâm đến sự thật hay sự công bằng hay cảm xúc của những người vô tội.”
“Không phải tôi vừa nói rồi sao? Và cô đã bảo điều đó thật tuyệt vời.”
Cô ngả người ra sau và tựa đầu vào phần lồi ra phía trên của tấm đệm lưng ghế. “Tuyệt vời là khi Terry Lennox đã tự sát chỉ để đạt được mục đích đó. Còn không tuyệt vời là khi điều tốt nhất cho tất cả các bên là không có phiên tòa.”
“Tôi cần một ly nữa,” tôi nói, và vẫy tay với người phục vụ. “Tôi cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Liệu cô có quan hệ họ hàng với gia đình Potter không, cô Loring?”
“Sylvia Lennox là em gái tôi,” cô nói đơn giản. “Tôi tưởng anh biết.”
Người phục vụ lướt qua và tôi đặt hàng khẩn cấp. Cô Loring lắc đầu nói cô không muốn gì thêm. Khi người phục vụ rời đi, tôi nói:
“Nhờ cái nắp lão già Potter, xin lỗi, ông Harlan Potter, đậy lên chuyện này, tôi phải cần may mắn mới biết được rằng vợ của Terry thậm chí còn có một người chị gái.”
“Anh hẳn cường điệu quá mức rồi. Anh Marlowe, cha tôi hầu như không quyền lực đến thế, và chắc chắn không tàn nhẫn đến thế. Tôi phải thừa nhận rằng ông ấy có những suy nghĩ rất lỗi thời về quyền riêng tư cá nhân. Ông ấy không bao giờ trả lời phỏng vấn ngay cả với tờ báo của chính mình. Ông ấy không bao giờ chụp ảnh, không bao giờ phát biểu, ông ấy chủ yếu di chuyển bằng xe hoặc phi cơ riêng cùng phi hành đoàn của mình. Nhưng ông ấy khá nhân ái bất kể tất cả những điều đó. Ông thích Terry. Ông nói Terry là một quý ông hai mươi bốn giờ một ngày thay vì chỉ mười lăm phút từ khi khách đến cho đến khi họ thưởng thức ly cocktail đầu tiên.”
“Ông ta đã lầm một chút vào phút cuối. Terry đã không được thế.”
Người phục vụ bước nhanh với ly gimlet thứ ba của tôi. Tôi nếm hương vị của nó và sau đó ngồi im với một ngón tay trên vành đế tròn của chiếc ly. “Cái chết của Terry là một cú sốc đối với ông ấy, anh Marlowe. Và anh đang mỉa mai một lần nữa. Xin đừng. Cha tôi biết rằng mọi chuyện có vẻ quá chỉn chu cắt gọt đối với một số người. Ông thà rằng Terry biến mất. Nếu Terry nhờ ông ấy giúp đỡ, tôi nghĩ ông ấy sẽ giúp.”
“Ồ không, cô Loring. Chính con gái của ông ấy đã bị sát hại.”
Cô làm một cử chỉ gắt gỏng bực bội và nhìn tôi lạnh lùng.
“Điều này nghe có vẻ khá thẳng thừng, tôi e là vậy. Cha đã coi em gái tôi như đồ bỏ từ lâu. Khi họ gặp nhau, cha hầu như không nói chuyện với em ấy. Nếu ông bộc lộ quan điểm cá nhân, mặc dù ông ấy đã và sẽ không làm, tôi cảm thấy chắc chắn ông cũng sẽ nghi hoặc về chuyện của Terry giống như anh vậy. Nhưng một khi Terry đã chết, điều đó có ý nghĩa gì? Bọn họ cũng có thể đã chết trong một vụ tai nạn máy bay, hỏa hoạn hoặc tai nạn giao thông. Nếu con bé phải chết, đó là thời điểm tốt nhất để chết. Trong mười năm nữa, em tôi sẽ là một mụ già cuồng dâm giống như một số phụ nữ đáng sợ mà anh gặp trong các bữa tiệc ở Hollywood, cho tới vài năm trước. Cặn bã tầm cỡ quốc tế.”
Đột nhiên tôi nổi điên lên mà không có lý do chính đáng. Tôi đứng dậy và nhìn qua vách ngăn ghế lô. Lô kế bên vẫn trống. Cách một lô, một chàng trai đang đọc báo một mình, lặng lẽ. Tôi ngồi phịch xuống, đẩy ly khỏi tầm tay và nhoài người qua bàn. Tôi còn đủ tỉnh táo để hạ giọng xuống.
“Chết tiệt, cô Loring, cô đang thuyết phục tôi về chuyện gì vậy? Rằng Harlan Potter là một quý ông ngọt ngào đáng yêu đến mức ông ta không thể nghĩ đến việc sử dụng ảnh hưởng của mình lên phòng công tố quận để gạt bỏ một cuộc điều tra, để vụ án mạng không bao giờ được điều tra? Rằng ông ta nghi ngờ về việc Terry phạm tội nhưng không cho phép ai nhấc một ngón tay để tìm ra kẻ sát nhân thực sự? Rằng ông ta đã không sử dụng quyền lực chính trị của các tòa báo và tài khoản ngân hàng của mình và chín trăm nhân viên luôn luôn sấp ngửa rào đón trước xem ông ta muốn làm gì trước khi chính bản thân ông ta biết được? Rằng ông ta đã không sắp xếp để một luật sư biết vâng lời và không ai khác, không một ai từ văn phòng công tố viên hay cảnh sát thành phố, xuống Mexico để đảm bảo rằng Terry thực sự đã ăn một viên đạn vào đầu thay vì bị vài người bản địa hạ gục bằng một khẩu súng đạn rỗng để giải trí? Ông già của cô đáng giá cả trăm triệu đô, cô Loring. Tôi không biết ông ta làm thế nào kiếm được, nhưng tôi biết rõ là ông ta hẳn không thể có được nó nếu không tự xây dựng một tổ chức có tầm ảnh hưởng khá lớn. Ông ta không yếu đuối. Ông ta là một người đàn ông cứng rắn lạnh lùng. Thời buổi này anh phải là người như vậy mới kiếm được số tiền đó. Và anh phải làm ăn với một số người kỳ lạ. Anh có thể không gặp họ hay bắt tay với họ, nhưng họ đang quanh quẩn đâu đó làm ăn với anh.”
“Anh là đồ ngốc,” cô giận dữ nói. “Tôi đã chịu đựng anh đủ rồi.”
“Ô, chắc chắn rồi. Tôi không tấu loại nhạc mà cô thích nghe. Để tôi nói cho cô chuyện này. Terry đã nói chuyện với ông già của cô vào đêm Sylvia chết. Về chuyện gì? Ông già của cô đã nói gì với hắn? Hãy chạy xuống Mexico và tự bắn vào đầu mình đi, cậu bạn. Hãy giữ bí mật này trong nội bộ gia đình. Tôi biết con gái tôi là một đứa lăng nhăng và rằng bất kỳ kẻ nào trong số hàng chục tên khốn nạn say xỉn có thể mất trí đến độ đập móp khuôn mặt xinh đẹp của nó xuống cổ họng. Nhưng đó là tình cờ thôi, cậu bé. Anh chàng sẽ xin lỗi khi anh ta tỉnh táo lại. Cậu đã từng được cưng chiều và bây giờ là thời điểm cậu báo đáp. Điều bọn tôi muốn là giữ cho cái tên Potter rạng rỡ ngọt ngào như hoa tử đinh hương núi. Con bé lấy cậu vì nó cần một cái bình phong. Bây giờ đã chết, nó càng cần hơn bao giờ hết. Cậu là bạn nó. Nếu cậu có thể biến mất và đừng bao giờ bị tìm thấy, rất tốt. Nhưng nếu cậu bị tìm thấy, cậu phải rời tàu. Hẹn gặp lại trong nhà xác.”
Người phụ nữ mặc đồ đen lạnh lùng hỏi bằng giọng băng giá: “Anh thực sự nghĩ rằng cha tôi nói chuyện như vậy sao?”
Tôi ngả người ra sau và cười vẻ khó chịu. “Chúng ta có thể trau chuốt cuộc đối thoại một chút nếu điều đó có ích.”
Cô thu dọn đồ đạc của mình và trượt ra khỏi ghế. “Tôi muốn cho anh một lời cảnh báo,” cô nói chậm rãi và rất cẩn thận, “một lời cảnh báo rất đơn giản. Nếu anh nghĩ cha tôi là loại người như vậy và nếu anh phát tán lung tung những suy nghĩ mà anh vừa bày tỏ với tôi, thì sự nghiệp của anh ở thành phố này, trong ngành này hoặc trong bất kỳ ngành nào có thể sẽ rất ngắn ngủi và kết thúc rất đột ngột.”
“Hoàn hảo, cô Loring. Rất hoàn hảo. Tôi được cảnh báo từ luật pháp, từ đám lưu manh xã hội đen, từ đám quý cô quý bà thượng lưu. Từ ngữ thay đổi, nhưng ý nghĩa là như nhau. Tránh xa ra. Tôi đến đây để uống ly rượu theo yêu cầu của một người. Bây giờ hãy nhìn tôi xem. Tôi thực ra lọt vào bãi tha ma.”
Cô đứng dậy và gật đầu ngắn gọn. “Ba ly gimlet. Ly đúp. Có lẽ anh say rồi.”
Tôi thả đống tiền trên bàn và đứng dậy bên cạnh cô. “Cô uống một ly rưỡi, cô Loring. Tại sao uống nhiều như vậy? Có phải một người nào đó yêu cầu cô, hay hoàn toàn là ý thích riêng của cô? Cô tiết lộ hơi nhiều bí mật rồi đấy.”
“Ai mà biết được, anh Marlowe? Ai biết? Ai thực sự biết được chuyện gì? Có một người đàn ông ở quầy rượu đằng kia đang theo dõi chúng ta. Đó có phải là người quen của anh hay không?”
Tôi nhìn quanh, ngạc nhiên là cô ấy nhận ra. Một anh chàng da đen cao ngòng ngồi trên chiếc ghế cuối gần cửa ra vào, “Tên Chick Agostino,” tôi nói. “Gã là tay súng cho một quản lý sòng bạc tên Menendez. Ta cùng đánh gục gã và cưỡi lên gã thử xem.”
“Chắc chắn là anh say rồi,” cô nói nhanh và bắt đầu bước đi. Tôi đi theo cô ấy. Người đàn ông trên chiếc ghế đẩu xoay người và nhìn về phía trước. Khi tôi đến ngang người gã, tôi bước lên phía sau lưng và nhanh chóng đập tay vào dưới hai cánh tay gã. Có lẽ tôi đã hơi say.
Gã giận dữ xoay người và trượt khỏi chiếc ghế đẩu. “Coi chừng đấy, nhóc,” gã gầm gừ. Liếc qua khóe mắt, tôi thấy cô ấy vừa dừng bên trong cửa để nhìn lại.
“Không có súng à, Agostino? Anh liều lĩnh thế. Trời gần tối rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đụng phải một thằng lùn cứng đầu?”
“Biến!” gã hung dữ nói.
“Ồ, anh đánh cắp câu đó từ tờ New Yorker. ”
Miệng gã vặn vẹo nhưng gã không cử động. Tôi bỏ gã lại đó và đi theo cô Loring qua cửa vào khoảng trống dưới mái hiên. Một người tài xế tóc hoa râm đứng đó nói chuyện với cậu bé giữ xe. Ông ta chạm tay vào mũ của mình, đi ra ngoài và trở lại với một chiếc limousine Cadillac sang trọng. Ông ta mở cửa và Loring ngồi vào. Ông ta đóng cửa xe như thể đang đóng nắp một chiếc hộp đựng trang sức. Ông vòng qua xe đến chỗ ngồi của tài xế.
Cô kéo cửa sổ xuống và nhìn tôi, hơi mỉm cười. “Chúc ngủ ngon, Marlowe. Rất thú vị phải không nhỉ?”
“Chúng ta đã cãi nhau một trận kha khá.”
“Ý anh là anh cãi - và chủ yếu là với chính mình.”
“Chuyện thường ngày ấy mà. Chúc ngủ ngon, Loring. Cô không sống gần đây chứ?”
“Không hẳn. Tôi sống ở Thung Lũng Nhàn Rỗi. Ở đầu hồ bên kia. Chồng tôi là bác sĩ.”
“Cô có tình cờ quen biết người nào tên Wade không?”
Cô ấy cau mày. “Vâng, tôi biết gia đình Wade. Sao vậy?”
“Tại sao tôi hỏi à? Họ là những người duy nhất ở Thung Lũng Nhàn Rỗi mà tôi quen.”
“Tôi hiểu rồi. Thôi, chúc ngủ ngon lần nữa, anh Marlowe.”
Cô ngả người ra sau ghế và chiếc Cadillac lịch sự rù rì rồi lao vào dòng xe cộ dọc dải đại lộ chính. Khi quay người tôi suýt đụng phải Chick Agostino.
“Cô búp bê là ai thế?” gã cười khịt. “Và lần sau anh muốn làm màu, nhớ biến cho nhanh.”
“Không ai muốn quen biết anh,” tôi nói.
“Được rồi, cậu bé láu lỉnh. Tôi đã biết biển số xe. Mendy thích biết những điều nhỏ nhặt như thế.”
Cửa một chiếc ô tô bật mở và một người đàn ông cao khoảng hai mét hai và to ngang một mét hai nhảy ra khỏi xe, nhìn Agostino một cái, sau đó sải bước dài và tóm cổ gã bằng một tay.
“Đã bao nhiêu lần tao phải nói với mày rằng mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ như mày không được lảng vảng ở chỗ tao đi ăn?” anh ta gầm lên.
Anh ta lắc Agostino và ném gã bay qua vỉa hè đập vào tường. Chick cuộn người ho sặc sụa.
“Lần tới,” người đàn ông to cao hét lên, “tao chắc chắn sẽ cho mày một phát nổ tung, và tin tao đi, nhóc, mày sẽ là người cầm súng khi họ đến bắt mày đấy.”
Chick lắc đầu và không nói gì. Người đàn ông to cao ném cho tôi một cái liếc dò xét rồi nhe răng cười. “Chúc ngủ ngon,” anh ta nói, và bước vào quán Victor.
Tôi nhìn Chick đứng thẳng dậy và lấy lại chút phong độ. “Bạn của anh là ai?” Tôi hỏi gã.
“Willie Magoon Bự,” gã nói giọng đặc nghẹt. “Một phó đội cớm chống tệ nạn xã hội. Anh ta nghĩ mình ghê gớm lắm.”
“Ý anh là anh ta không như thế?” Tôi lịch sự hỏi gã.
Gã nhìn tôi trống rỗng rồi bỏ đi. Tôi lấy xe ra khỏi bãi và lái về nhà. Ở Hollywood, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, bất cứ điều gì.
Tác giả chơi chữ, “nước cốt chanh” (lime juice) và “thủy tộc” (limeys). (BT)