Chương 23
Một chiếc Jaguar gầm thấp lướt qua ngọn đồi trước mặt tôi và giảm tốc độ để không trùm tôi trong đám mây bụi đá granit cuốn theo từ nửa dặm đường bị bỏ quên tráng nhựa ở lối vào Thung Lũng Nhàn Rỗi. Có vẻ như họ muốn để nó như vậy để làm nản lòng những tay lái hư hỏng vì được nuông chiều mỗi ngày Chủ nhật đánh bóng đường cao tốc. Tôi thoáng thấy một chiếc khăn sáng màu và một cặp kính râm. Một bàn tay thoải mái vẫy vẫy tôi, hàng xóm chào hàng xóm. Sau đó, đám bụi lướt qua bên đường và hòa vào lớp sa trắng trải đều trên đám lá cây cỏ cháy nắng. Sau đó, tôi vòng qua mỏm đá và con đường lát đá bắt đầu có hình dạng thích hợp và mọi thứ đều ổn thỏa và được chăm sóc cẩn thận. Những cây sồi tươi tốt mọc thành cụm ngả về phía con đường, như thể chúng tò mò muốn xem ai đi ngang qua, và lũ chim sẻ đầu đỏ nhảy nhót nhặt những thứ mà chỉ chim sẻ mới cho là đáng nhặt.
Tiếp đó là một vài cây bông gòn nhưng không có bạch đàn. Sau đó, một hàng cây dương Carolina mọc dày che khuất một ngôi nhà màu trắng. Rồi một cô gái dắt ngựa đi dọc ven con đường. Cô ấy mặc quần dài với chiếc áo sơ mi sặc sỡ và đang nhai một cành cây. Con ngựa có vẻ nóng nực nhưng không đến nỗi sùi bọt mép và cô gái đang nhẹ nhàng dỗ dành nó. Bên kia bức tường đá thô, một người làm vườn đang điều khiển chiếc máy cắt cỏ chạy điện trên bãi cỏ nhấp nhô khổng lồ kéo dài đến tận vòm cửa của một dinh thự Thuộc địa Williamsburg, loại kích thước choáng ngợp sang trọng. Đâu đó có người đang chơi các bài tập tay trái trên cây đại dương cầm.
Sau đó, tất cả những thứ này trôi ra sau và ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ hiện ra nóng rực và chói lọi, và tôi bắt đầu nhìn số nhà trên các cột cổng. Tôi chỉ nhìn thấy ngôi nhà của Wade một lần và khi trời tối. Nó không lớn như khi nhìn thấy ban đêm. Đường vào nhà đầy xe nên tôi đậu xe bên đường và bước vào. Một quản gia người Mexico mặc áo khoác trắng mở cửa cho tôi. Cậu ta là một người Mexico đẹp trai, mảnh khảnh, gọn gàng, chiếc áo khoác vừa khít trên người cậu rất duyên dáng và trông cậu giống như một người Mexico lãnh lương năm mươi đô một tuần mà không đày đọa mình đến chết vì làm việc vất vả.
Cậu ta nói tiếng Tây Ban Nha: “Chào buổi chiều, thưa ngài,” và cười toe toét như thể cậu đã khiến tôi tin sái cổ. “Làm ơn cho xin tên?”
“Marlowe,” tôi nói, “và cậu đang diễn với ai vậy, Candy? Chúng ta đã nói chuyện điện thoại, nhớ không?”
Cậu ta cười toe toét và tôi bước vào. Vẫn là một bữa tiệc cocktail như thường lệ, mọi người đều nói rõ to, không ai nghe ai, mọi người đều cố sống chết ôm ly nước trái cây, mắt sáng trưng, má ửng hồng hoặc nhợt nhạt và đổ mồ hôi tùy theo lượng rượu tiêu thụ và khả năng giải rượu của mỗi cá nhân. Sau đó, Eileen Wade hiện ra bên cạnh tôi trong một bộ đồ màu xanh nhạt không làm giảm nhan sắc cô chút nào. Cô cầm chiếc ly trong tay nhưng trông nó chẳng khác gì một đạo cụ để diễn.
“Tôi rất vui vì ông đã đến,” cô nghiêm túc nói. “Roger muốn gặp ông trong phòng làm việc của anh ấy. Anh ấy ghét tiệc cocktail. Anh ấy đang làm việc.”
“Trong khi nhốn nháo như thế này?”
“Chuyện này chưa bao giờ làm phiền anh ấy. Candy sẽ lấy đồ uống cho ông, hoặc nếu ông muốn đi đến quầy rượu xem...”
“Tôi sẽ đến đó,” tôi nói. “Xin lỗi về chuyện tối hôm trước.”
Cô cười. “Tôi nghĩ ông đã xin lỗi rồi. Không có gì cả.”
“Sao lại không có gì?”
Cô giữ nụ cười trong khi gật đầu và quay lưng bước đi. Tôi phát hiện ra quầy rượu trong góc cạnh một cửa sổ kiểu Pháp rất lớn. Đó là một trong những quầy rượu di động có thể đẩy quanh. Tôi đi qua được nửa căn phòng, cố gắng không va chạm vào ai thì một giọng nói vang lên: “o+Ồ, ông Marlowe.”
Tôi quay lại và thấy cô Loring đang ngồi trên chiếc trường kỷ bên cạnh người đàn ông trông có vẻ khó tính mang kính không gọng với một đốm bẩn trên cằm có thể là một chòm râu dê. Cô cầm ly rượu trên tay và có vẻ buồn chán. Anh ta ngồi khoanh tay, cau có.
Tôi đi qua đó. Cô mỉm cười với tôi và đưa tay cho tôi. “Đây là chồng tôi, bác sĩ Loring. Edward, đây là ông Philip Marlowe.”
Anh chàng có chòm râu dê nhìn tôi nhanh gọn rồi gật đầu còn nhanh gọn hơn. Anh ta không có cử động nào khác. Anh ta dường như đang tiết kiệm năng lượng của mình cho những chuyện tốt đẹp hơn.
“Edward đang rất mệt,” Linda Loring nói. “Edward luôn rất mệt mỏi.”
“Bác sĩ thường thế,” tôi nói. “Tôi lấy cho cô một ly được không, cô Loring? Hay cho ông, bác sĩ?”
“Cô ấy uống đủ rồi,” người đàn ông nói mà không nhìn cả hai chúng tôi. “Tôi không uống rượu. Tôi càng thấy nhiều người uống, tôi càng mừng là mình không uống.”
“Quay lại đi, Sheba bé nhỏ,” cô Loring mơ màng nói. Anh ta quay phắt lại và trừng mắt với cô. Tôi rời khỏi đó và đến quầy rượu. Bên cạnh chồng, Linda Loring dường như là một người khác. Có một cạnh sắc bén nhọn trong giọng nói và một vẻ giễu cợt trong biểu cảm của cô mà cô không biểu lộ với tôi ngay cả khi rất tức giận.
Candy đứng sau quầy rượu. Cậu ta hỏi tôi muốn uống gì. “Ngay bây giờ thì không, cảm ơn. Ông Wade muốn gặp tôi.”
“ Ông đang rất bận, thưa ngài. Rất bận.”
Tôi không nghĩ mình sẽ thích Candy. Khi tôi vừa nhìn cậu ta, cậu nói thêm: “Nhưng tôi đi xem. Ngay lập tức, thưa ngài. ” Cậu khéo léo lách qua đám đông và quay lại ngay lập tức. “Được rồi, anh bạn, đi thôi,” cậu vui vẻ nói.
Tôi đi theo cậu qua căn phòng suốt chiều dài ngôi nhà. Cậu mở một cánh cửa, tôi đi qua, cậu đóng nó lại sau lưng tôi, và hầu hết tiếng ồn đã được ngăn trở. Đó là một căn phòng trong góc, rộng rãi, mát mẻ và yên tĩnh, có cửa số kiểu Pháp, hoa hồng bên ngoài và máy điều hòa không khí đặt ở một bên cửa sổ. Tôi có thể nhìn thấy mặt hồ, và tôi có thể thấy Wade đang nằm dài trên chiếc ghế sofa da màu vàng. Một chiếc bàn lớn bằng gỗ đã tẩy trắng có một chiếc máy đánh chữ và một chồng giấy ố vàng bên cạnh máy đánh chữ.
“Thật mừng khi anh đến đây, Marlowe,” anh uể oải nói. “Ngồi đi. Anh làm ly nào chưa?”
“Vẫn chưa.” Tôi ngồi xuống và nhìn anh. Anh vẫn còn hơi nhợt nhạt và gầy gò. “Công việc thế nào rồi?”
“Tạm ổn, nhưng tôi dễ mệt mỏi quá. Đáng tiếc, vượt qua cơn say bốn ngày thật vất vả. Tôi thường làm việc tốt nhất sau mỗi lần say. Trong cái ngành của tôi, rất dễ bị căng thẳng và trở nên cứng nhắc và đờ đẫn. Khi đó, văn vẻ sẽ chẳng có gì hay. Khi mọi chuyện đều ổn nó trôi chảy dễ dàng. Những điều ngược lại anh đã đọc hoặc nghe đều là một mớ ba láp.”
“Có thể tùy thuộc vào tác giả là ai,” tôi nói. “Viết lách thật không dễ dàng gì cho Flaubert, nhưng văn của ông ấy rất hay.”
“Được rồi,” Wade nói, ngồi dậy. “Anh đã đọc Flaubert, vì vậy điều đó biến anh thành một trí thức, một nhà phê bình, một thiên tài của thế giới văn học.” Anh xoa xoa trán. “Tôi đang cai nghiện và tôi ghét nó. Tôi ghét tất cả những người cầm một cái ly trên tay. Tôi phải ra ngoài đó và mỉm cười với những kẻ đáng sợ đó. Tất cả bọn họ đều biết tôi nghiện rượu. Vì vậy, họ tự hỏi tôi đang chạy trốn cái gì. Một số tên khốn nạn theo trường phái Freud đã khiến kiểu suy nghĩ đó thành chuyện tầm thường. Bây giờ đứa trẻ mười tuổi nào cũng biết thế. Nếu tôi có một đứa con mười tuổi, Chúa ơi, thằng nhóc sẽ hỏi, ‘Bố say xỉn vì bố muốn chạy trốn khỏi cái gì vậy, bố?’”
“Theo như tôi hiểu, tất cả những chuyện này xảy ra gần đây,” tôi nói.
“Mọi chuyện tồi tệ hơn trước, nhưng tôi vẫn luôn là một người dính dáng với cái chai. Khi anh còn trẻ và có thể trạng khỏe mạnh, anh có thể chịu trận dễ dàng. Khi anh bước sang tuổi bốn mươi, anh sẽ không hồi phục nhanh như trước nữa.”
Tôi ngả người ra sau và châm một điếu thuốc. “Anh muốn gặp tôi vì chuyện gì?”
“Anh nghĩ tôi đang chạy trốn khỏi cái gì, Marlowe?”
“Không ý kiến. Tôi không có đủ thông tin. Ngoài ra, mọi người đều đang trốn chạy khỏi một cái gì đó?”
“Không phải ai cũng nghiện. Anh đang trốn chạy khỏi điều gì? Tuổi trẻ của anh hay lương tâm cắn rứt, hay anh biết rằng anh chỉ là một ông chủ tầm thường của một doanh nghiệp vụn vặt?”
“Tôi hiểu rồi,” tôi nói. “Anh cần xúc phạm ai đó. Nã thẳng đi anh bạn. Khi nào bắt đầu đau, tôi sẽ cho anh biết.”
Anh cười toe toét và vò mái tóc xoăn dày của mình. Anh ta dùng ngón trỏ chĩa vào ngực mình. “Anh đang nhìn vào một ông chủ tầm thường của một doanh nghiệp nhỏ bé đây, Marlowe. Tất cả các nhà văn đều là những tên rác rưởi và tôi là một trong những tên rác rưởi nhất. Tôi đã viết mười hai cuốn sách bán chạy nhất, và nếu tôi có thể viết xong chồng bánh đa trên bàn kia thì có lẽ tôi đã viết được mười ba cuốn. Và không một cuốn nào trong số chúng đáng giá bằng dúm thuốc súng nổ bay chúng xuống địa ngục. Tôi có một ngôi nhà xinh xắn trong một khu dân cư rất biệt lập thuộc sở hữu của một triệu phú rất kín đáo. Tôi có một người vợ dễ thương yêu tôi và một nhà xuất bản dễ thương yêu tôi và tôi yêu bản thân tôi nhất. Tôi là một kẻ khốn nạn tự cao, một điếm chữ hay ma cô văn chương hay bồi bút, tùy anh chọn từ ngữ, và là một thằng đê tiện đủ mọi mặt. Vậy anh có thể làm gì cho tôi?”
“Hừm, làm gì?”
“Tại sao anh không nổi giận?”
“Chẳng có gì để nổi giận. Tôi chỉ thấy anh ghét bỏ chính mình. Nghe nhàm chán chứ không hề gây tổn thương gì cho tôi.”
Anh cười thô bạo. “Tôi thích anh,” anh nói. “Chúng ta uống một chút đi.”
“Không phải trong này, anh bạn. Không phải tôi với anh một mình. Tôi không hứng thú với việc nhìn anh nốc ly đầu tiên. Không ai có thể ngăn cản anh và tôi đoán không ai dám. Nhưng tôi không cần phải chêm một tay vào đó.”
Anh đứng dậy. “Chúng ta không cần phải uống ở đây. Hãy ra ngoài và lượn qua một lố người mà anh có thể quen biết khi anh kiếm đủ tiền để sống cùng nơi họ sống.”
“Nghe này,” tôi nói. “Dẹp đi. Bỏ chuyện đó đi. Họ chẳng có gì khác biệt với bất kỳ ai khác.”
“Phải,” anh căng thẳng nói, “nhưng lẽ ra họ phải khác. Nếu không, họ có ý nghĩa gì? Bọn họ là giai cấp quý tộc của quận và họ chẳng hơn gì đám tài xế xe tải nốc đầy rượu whisky rẻ tiền. Thậm chí không bằng.”
“Thôi đi,” tôi lại nói. “Anh muốn xỉn, cứ xỉn. Nhưng đừng trút giận lên đám người có thể say xỉn chứ không cần phải vào nội trú với bác sĩ Verringer, hoặc phát điên và ném vợ mình xuống cầu thang.”
“Phải,” anh nói, và anh đột nhiên bình tĩnh và suy tư.
“Anh vượt qua bài kiểm tra,” anh bạn. Nghĩ sao về việc đến sống ở đây một thời gian? Anh có thể giúp tôi rất nhiều điều chỉ cần có mặt ở đây.”
“Tôi không hiểu bằng cách nào.”
“Nhưng tôi hiểu. Chỉ cần anh ở đây. Một ngàn một tháng có đủ để anh hứng thú? Tôi rất nguy hiểm khi say. Tôi không muốn trở nên nguy hiểm và tôi không muốn say.”
“Tôi không thể ngăn cản anh.”
“Hãy thử chuyện này trong ba tháng. Tôi sẽ hoàn thành cuốn sách chết tiệt này và sau đó đi xa một thời gian. Nằm ẩn ở một nơi nào đó trong vùng núi Thụy Sĩ và cai nghiện sạch sẽ.”
“Cuốn sách à? Anh cần phải kiếm tiền sao?”
“Không. Tôi chỉ cần hoàn thành việc mình đã bắt đầu. Nếu không tôi sẽ đi đứt. Tôi đang nhờ anh như một người bạn. Anh làm cho Lennox nhiều hơn thế này nữa.”
Tôi đứng dậy và bước lại gần và nhìn anh chằm chằm. “Tôi đã giết Lennox, thưa anh. Tôi đã khiến hắn ta bị giết.”
“Phì. Đừng mềm lòng với tôi, Marlowe.” Anh đặt cạnh bàn tay lên cổ họng. “Tôi đang ngán đến tận đây với những em bé dịu dàng mềm lòng.”
“Mềm lòng?” tôi hỏi. “Hay chỉ là tử tế?”
Anh lùi lại và vấp vào thành sofa, nhưng không mất thăng bằng.
“Chết tiệt nhà anh,” anh nói trôi chảy. “Không chịu thỏa thuận. Tôi không trách anh, tất nhiên. Có một điều tôi muốn biết, mà tôi phải biết. Anh không biết nó là gì và tôi cũng không chắc là tôi biết bản thân mình. Tôi chỉ có thể khẳng định là có điều gì đó, và tôi phải biết được.”
“Về ai? Vợ của anh?”
Anh chà xát hai cánh môi mình với nhau. “Tôi nghĩ đó là về bản thân tôi,” anh nói. “Chúng ta đi uống rượu đi.”
Anh bước tới rồi mở cửa ra và chúng tôi đi ra ngoài.
Nếu anh ta cố làm tôi cảm thấy không thoải mái thì anh đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.