Chương 35
Tôi nằm đó nửa giờ, cố gắng quyết định xem mình phải làm gì. Một phần tôi muốn để anh say khướt và xem có gì lộ ra không. Tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với anh trong phòng làm việc riêng tại tư gia của anh. Anh có thể sẽ trượt ngã một lần nữa nhưng chuyện còn lâu mới xảy ra. Anh rất khỏe. Và vì lý do nào đó, một người say không bao giờ tự gây thương tích nặng cho mình. Anh có thể quay lại tâm trạng tội lỗi của mình. Có khả năng lần này anh sẽ ngủ thiếp đi.
Phần khác trong tôi muốn bỏ đi và không trở lại, nhưng đây là phần mà tôi không bao giờ lắng nghe. Bởi vì nếu có thì tôi đã ở lại thị trấn nơi tôi sinh ra và làm việc trong cửa hàng kim khí, cưới con gái ông chủ và sinh năm đứa con, đọc cho chúng mẩu báo hài mỗi sáng Chủ nhật và cốc đầu chúng khi chúng lộn xộn và đôi co với vợ về việc chúng được tiêu bao nhiêu tiền và được xem những chương trình nào trên đài truyền hình. Tôi thậm chí có thể trở nên giàu có, giàu có trong một thị trấn nhỏ, một ngôi nhà tám phòng, hai chiếc ô tô trong nhà để xe, thịt gà vào mỗi tối Chủ nhật và Tập san Độc Giả trên bàn trà phòng khách, người vợ với mái tóc uốn vĩnh viễn không suy suyển như gang đúc và tôi với bộ não chứa đầy chất xám như bao xi măng Portland. Anh cứ giữ lấy nó, anh bạn. Tôi sẽ nhận thành phố lớn gian dối bẩn thỉu nhớp nháp này.
Tôi đứng dậy và quay lại phòng làm việc. Anh chỉ ngồi đó giương mắt nhìn vào hư không, chai Scotch đã cạn hơn một nửa, khuôn mặt hơi cau có và một tia sáng mờ đục trong mắt anh ta. Anh ta nhìn tôi như một con ngựa nhìn qua hàng rào.
“Anh muốn gì?”
“Không gì cả. Anh không sao chứ?”
“Đừng làm phiền tôi. Tôi đang nghe một người lùn trên vai kể chuyện.”
Tôi lấy một chiếc bánh mì nữa từ xe đẩy và một chai bia. Tôi nhai bánh mì và uống bia, dựa vào bàn của anh ấy.
“Biết gì không?” anh đột ngột hỏi, và giọng anh đột nhiên có vẻ rõ ràng hơn nhiều. “Tôi từng có một nam thư ký. Thường đọc cho anh ta viết. Đã để anh ta đi. Anh ta làm phiền tôi khi ngồi đó chờ tôi sáng tác. Sai lầm. Lẽ ra nên giữ anh ta lại. Có tin đồn tôi là người đồng tính luyến ái. Những kẻ thông thái viết các bài phê bình sách vì họ không thể viết bất cứ thứ gì khác nghe được và bắt đầu đồn thổi thêm về tôi. Phải chăm sóc đồng loại, anh biết đấy. Tất cả bọn họ đều là người đồng tính, từng người trong bọn họ. Người đồng tính là quan tòa nghệ thuật của thời đại chúng ta, anh bạn ạ. Bọn đồi trụy bây giờ đứng trên đỉnh chóp.”
“Vậy thì sao? Họ vẫn luôn luôn tồn tại, phải không?”
Anh không nhìn tôi. Anh chỉ tiếp tục nói. Nhưng anh đã nghe những gì tôi nói.
“Chắc chắn, suốt hàng ngàn năm. Và đặc biệt là trong tất cả các thời đại vĩ đại của nghệ thuật. Athens, Rome, thời Phục hưng, thời đại Elizabeth, phong trào lãng mạn ở Pháp - luôn luôn có mặt họ. Người đồng tính ở khắp nơi. Anh đã bao giờ đọc Cành vàng của Frazer chưa? Không, quá dài đối với anh. Mặc dù có phiên bản ngắn hơn. Nên đọc. Chứng tỏ thói quen tình dục của chúng ta là những tục lệ thuần túy như... đeo cà vạt đen với áo khoác tiệc tối. Tôi. Tôi là một nhà văn viết về tình dục, nhưng điệu bộ rườm rà và thẳng thắn.”
Anh ngước lên nhìn tôi và cười khẩy. “Anh biết không? Tôi là một kẻ nói dối. Các nam chính của tôi cao hai mét rưỡi và các nữ chính của tôi mông chai sần vì nằm ngửa co gối trên giường. Đăng ten và diềm xếp nếp, kiếm và xe ngựa, thanh lịch và nhàn nhã, đấu tay đôi và cái chết anh hùng. Tất cả đều dối trá. Họ sử dụng nước hoa thay vì xà phòng, răng họ bị mục vì không bao giờ được vệ sinh, móng tay của họ có mùi nước xốt thịt ôi. Đám quý tộc Pháp tiểu lên tường trong mấy hành lang bằng đá cẩm thạch của điện Versailles, và cuối cùng khi anh đã cởi xuống những lớp quần áo lót trên người nàng hầu tước đáng yêu, điều đầu tiên anh nhận thấy là cô nàng cần đi tắm. Lẽ ra tôi nên viết như vậy.”
“Vậy tại sao anh không làm?”
Anh tắc lưỡi. “Chắc chắn rồi, và sống trong một ngôi nhà năm phòng ở Compton, nếu tôi may mắn.” Anh cúi xuống và vỗ về chai whisky. “Anh bạn đang cô đơn đấy. Anh bạn cần người đồng hành.”
Anh đứng dậy và bước đi khá vững vàng ra khỏi phòng. Tôi chờ đợi, không nghĩ ngợi gì cả. Một chiếc tàu cao tốc lao ầm ầm xuống hồ. Khi nó xuất hiện, tôi có thể thấy nó phóng lên cao khỏi mặt nước và kéo theo một tấm ván lướt sóng với một anh chàng vạm vỡ cháy nắng trên đó. Tôi đi tới bên cánh cửa kiểu Pháp và ngắm nhìn nó quét một vòng rộng. Quá nhanh, tàu cao tốc gần như bị lật. Anh chàng lướt sóng nhảy nhót trên một chân để giữ thăng bằng, rồi lao xuống nước. Tàu cao tốc dừng lại và người đàn ông dưới nước lười biếng trườn lên đó, sau đó đi trở lại bám theo dây kéo tàu và lăn người lên ván lướt sóng.
Wade quay lại với một chai whisky khác. Con tàu cao tốc tăng tốc và rời đi xa. Wade đặt cái chai mới xuống bên cạnh cái chai kia. Anh ngồi xuống và ủ ê.
“Chúa ơi, anh sẽ không uống hết chỗ đó phải không?”
Anh nheo mắt nhìn tôi. “Đi đi, đồ phá bĩnh. Về nhà lau sàn bếp hay gì đó. Anh đang che mất ánh sáng của tôi.” Giọng anh đã khàn trở lại. Anh đã uống vài ly trong bếp, như thường lệ.
“Nếu anh cần tôi, thì hú lên.”
“Tôi chưa thể hạ mình đến mức cần anh.”
“Phải, cảm ơn. Tôi sẽ ở đây cho đến khi vợ anh về. Anh đã bao giờ nghe đến người nào tên là Paul Marston chưa?”
Đầu anh từ từ ngẩng lên. Đôi mặt anh tập trung, nhưng phải dùng nghị lực. Tôi có thể thấy anh đang vật lộn lấy lại tự chủ. Anh đã chiến thắng cuộc chiến ngay lúc này. Khuôn mặt anh đờ ra.
“Chưa bao giờ,” anh thận trọng nói, nói rất chậm. “Anh ta là ai?”
Lần kế tiếp tôi vào kiểm tra tình hình, anh đang ngủ, miệng há ra, tóc đẫm mồ hồi và nồng nặc mùi rượu Scotch. Môi anh hé ra để hở răng tạo thành vẻ mặt nhăn nhó thả lỏng và bề mặt có gai của phần lưỡi anh thè ra khô khốc. Một chai whisky đã cạn. Một chiếc ly trên bàn còn khoảng năm phân trong đó và cái chai kia còn khoảng 3/4. Tôi đặt cái chai không lên xe đẩy và lăn nó ra khỏi phòng, rồi quay lại đóng các cánh cửa kiểu Pháp và cuộn các thanh rèm ngang xuống. Chiếc tàu cao tốc có thể sẽ quay lại và đánh thức anh. Tôi đóng cửa phòng làm việc.
Tôi đẩy xe đồ ăn ra gian bếp màu xanh và trắng, rộng rãi, thoáng mát và trống trải. Tôi vẫn còn đói. Tôi ăn thêm một chiếc bánh mì kẹp nữa và uống nốt chỗ bia còn lại, sau đó rót một tách cà phê và uống cạn. Bia đã hết bọt nhưng cà phê vẫn còn nóng. Sau đó tôi trở lại hiên nhà. Phải mất khá lâu sau chiếc tàu cao tốc lại lao xuống hồ. Gần bốn giờ chiều, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ từ xa của nó lớn dần thành một tiếng hú đinh tai nhức óc. Lẽ ra phải có luật lệ. Có thể là có nhưng anh chàng trên tàu cao tốc không quan tâm. Anh ta hưởng thụ việc gây khó chịu cho người khác, giống như những người mà tôi vừa gặp. Tôi bước xuống mép hồ.
Lần này anh ta đã thành công. Người lái tàu đi chậm lại vừa đủ ở khúc cua và chàng trai da rám nắng trên ván lướt sóng ngả rạp người ra vì lực kéo ly tâm. Ván lướt sóng gần như bay lên khỏi mặt nước, nhưng một mép của nó vẫn nằm dưới nước, sau đó chiếc tàu cao tốc kéo thẳng băng và ván lướt sóng vẫn có người chèo chống, và họ quay trở lại con đường mà họ đã đến và chỉ có thế. Những con sóng do chiếc tàu khuấy động ập vào bờ hồ dưới chân tôi. Chúng đập mạnh vào chân cọc của bến tàu ngắn và xô chiếc thuyền buộc ở đó nhảy nhót nhấp nhô. Sóng vẫn vỗ đập bập bềnh khi tôi quay trở lại nhà. Khi tôi đến hiên nhà, tôi nghe thấy tiếng chuông từ hướng nhà bếp. Khi nó lại vang lên lần nữa, tôi cho rằng chỉ có cửa trước mới có chuông. Tôi băng qua sảnh và mở cửa.
Eileen Wade đang đứng đó quay lưng lại nhìn ra xa. Khi quay lại, cô nói: “Xin lỗi, để quên chìa khóa.” Rồi cô nhìn thấy tôi. “Ồ... tôi nghĩ đó là Roger hoặc Candy.”
“Candy không có ở đây. Hôm nay là thứ Năm.”
Cô bước vào và tôi đóng cửa lại. Cô đặt một cái túi xuống bàn giữa hai chiếc ghế sofa. Trông cô lạnh lùng và cũng thật xa cách. Cô tháo đôi găng tay da heo màu trắng.
“Có vấn đề gì sao?”
“Chà, có việc uống một chút rượu. Không quá tệ. Anh ấy đang ngủ trên sofa trong phòng làm việc.”
“Anh ấy đã gọi cho ông?”
“Phải, nhưng không phải vì chuyện đó. Anh ấy rủ tôi đến ăn trưa. Tôi e rằng bản thân anh ấy không ăn chút nào cả.”
“Ồ.” Cô từ từ ngồi xuống một chiếc sofa. “Ông biết không, tôi hoàn toàn quên mất hôm nay là thứ Năm. Đầu bếp cũng đi vắng. Thật ngại.”
“Candy đã mang lên bữa trưa trước khi cậu ta rời đi. Tôi nghĩ bây giờ tôi sẽ đi đây. Tôi hy vọng xe của tôi không chắn đường cô.”
Cô cười. “Không. Có rất nhiều chỗ đậu. Ông không uống một tách trà? Tôi sẽ pha một ít.”
“Vâng, được.” Tôi không biết tại sao tôi lại nói như vậy. Tôi không muốn uống trà. Tôi vừa nói thế. Cô giũ chiếc áo khoác vải lanh khỏi vai. Cô không đội mũ. “Tôi sẽ vào xem Roger có ổn không.”
Tôi nhìn cô bước đến cửa phòng làm việc và mở cửa ra. Cô đứng đó một lúc rồi đóng cửa và quay lại.
“Anh ấy vẫn đang ngủ. Rất say sưa. Tôi phải lên lầu một lát. Tôi sẽ xuống ngay.”
Tôi nhìn cô lấy áo khoác, găng tay và túi xách rồi đi lên cầu thang vào phòng mình. Cánh cửa đóng lại. Tôi tiến vào phòng làm việc với ý định lấy cái chai còn lại đi. Nếu anh ấy vẫn còn ngủ, anh sẽ không cần nó.