← Quay lại trang sách

Chương 34

Từ đường cao tốc đến khúc quanh của ngọn đồi, đoạn đường nhựa lỗ chỗ nhảy múa trong cái nóng buổi trưa và bụi rậm rải rác trên vùng đất cháy khô ở cả hai bên đường lúc này bao phủ trong lớp bột đá granit màu trắng. Mùi cỏ dại gần như gây buồn nôn. Một làn gió nhẹ nóng gắt thổi qua. Tôi cởi áo khoác ngoài và xắn tay áo, nhưng không thể đặt cánh tay lên cánh cửa nóng giãy. Một con ngựa buộc dây mệt mỏi ngủ gật dưới lùm cây sồi. Một người Mexico da nâu ngồi trên mặt đất và ăn thứ gì đó gói trong tờ báo. Một cuộn cỏ khô uể oải lăn qua đường và dừng lại tựa vào tảng đá granit lộ thiên, và một con thằn lằn mới đó đã biến mất ngay trước mắt mà không cần nhúc nhích chút nào.

Rồi tôi lái xe trên con đường nhựa vòng qua ngọn đồi và lọt vào một xứ khác. Năm phút sau, tôi rẽ vào đường nhỏ nhà Wade, đậu xe, đi trên những phiến đá lát đường và bấm chuông. Wade tự mình ra mở cửa, trong chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro màu nâu và trắng, quần bò màu xanh nhạt và dép đi trong nhà. Anh rám nắng và trông rất ổn. Một vết mực dính trên tay và vệt tàn thuốc lá bám trên một bên mũi.

Anh dẫn đường vào phòng làm việc của mình và ngồi sau bàn làm việc. Trên đó có một chồng dày những tờ giấy đánh máy màu vàng. Tôi đặt áo khoác lên ghế và ngồi trên sofa.

“Cảm ơn vì đã đến, Marlowe. Uống không?”

Tôi có vẻ mặt khi được một người say mời uống. Tôi cũng cảm nhận nó. Anh bật cười.

“Tôi sẽ uống coca,” anh nói.

“Anh hiểu nhanh đấy,” tôi nói. “Tôi không nghĩ mình muốn uống rượu lúc này. Tôi sẽ uống một lon coca với anh.”

Anh dùng chân ấn vào thứ gì đó và một lúc sau Candy đến. Cậu ta có vẻ cáu kỉnh. Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh và chiếc khăn quàng cổ màu cam và không mặc áo khoác trắng. Giày hai tông đen trắng, quần gabardine cạp cao thanh lịch.

Wade yêu cầu coca. Candy nhìn tôi chằm chằm rồi bỏ đi.

“Sách?” Tôi vừa nói vừa chỉ vào xấp giấy.

“Phải. Ôi thối.”

“Tôi không tin. Được bao nhiêu rồi?”

“Khoảng hai phần ba chặng đường, những gì có giá trị. Ít đến phát bực. Anh có biết một nhà văn làm sao biết khi nào anh ta cạn kiệt không?”

“Tôi không biết gì về các nhà văn.” Tôi nhồi đầy ống tẩu của mình.

“Khi anh ta bắt đầu đọc những sáng tác cũ của mình để tìm cảm hứng. Tuyệt đối chắc chắn. Tôi có năm trăm trang bản đánh máy ở đây, hơn một trăm nghìn từ. Sách của tôi khá dài. Công chúng thích sách dài. Công chúng ngu xuẩn nghĩ rằng càng có nhiều trang thì càng phải có giá trị. Tôi không dám đọc lại. Và tôi không thể nhớ nổi một nửa những gì nằm trong đó. Tôi thật sự sợ nhìn lại sáng tác của chính mình.”

“Trông anh cũng ổn đấy chứ,” tôi nói. “Vào đêm hôm nọ tôi không còn tin điều này. Anh can đảm hơn anh tưởng đấy.”

“Cái tôi cần bây giờ không chỉ là dũng cảm. Có những thứ anh cầu cũng không thể được. Một niềm tin vào chính mình. Tôi là một nhà văn hư hỏng không còn tin tưởng. Tôi có một ngôi nhà đẹp, một người vợ đẹp và một kỷ lục bán sách rất đẹp. Nhưng tất cả những gì tôi thực sự muốn là say xỉn và quên hết.”

Anh chống cằm bằng bàn tay khum lại và nhìn chằm chằm qua bàn.

“Eileen nói tôi đã định bắn mình. Tệ đến thế sao?”

“Anh không nhớ à?”

Anh lắc đầu. “Không nhớ gì ngoại trừ việc tôi bị ngã và bị thương ở đầu. Và một lúc sau tôi đã nằm trên giường. Và anh đã ở đó. Eileen có gọi cho anh không?”

“Phải. Cô ấy không nói sao?”

“Một tuần nay cô ấy không nói chuyện với tôi nhiều. Tôi đoán cô ấy đã ngán. Đến tận đây.” Anh đặt cạnh của một bàn tay lên cổ ngay dưới cằm. “Vở diễn của Loring càng không giúp được gì.”

“Cô Wade nói nó vô nghĩa.”

“Chà, cô ấy sẽ nói vậy, phải không? Vô tình nó là sự thật, nhưng tôi không nghĩ cô ấy tin vào nó. Anh ta ghen tuông lạ thường. Anh uống một hoặc hai ly với vợ anh ta trong góc quầy và cười đùa một chút rồi hôn tạm biệt cô ấy và ngay lập tức anh ta cho rằng anh đã ngủ với cô ấy. Một trong những lý do là chính anh ta không ngủ với vợ.”

“Điều tôi thích ở Thung Lũng Nhàn Rỗi,” tôi nói, “đó là mọi người ở đây sống một cuộc sống bình yên thoải mái.”

Anh cau mày. Cánh cửa mở ra, Candy bước vào với hai lon coca và ly rồi bắt đầu rót. Cậu ta đặt một ly trước mặt tôi mà không thèm nhìn.

“Nửa tiếng nữa ăn trưa,” Wade nói, “còn áo đồng phục bếp đâu?”

“Hôm nay là ngày nghỉ của tôi,” Candy nói, tỉnh bơ. “Tôi không phải là đầu bếp, ông chủ.”

“Thịt nguội hoặc bánh mì kẹp với bia là được,” Wade nói. “Hôm nay đầu bếp nghỉ, Candy. Tôi mời người bạn đến ăn trưa.”

“Ông nghĩ ông ta là bạn ông à?” Candy cười khẩy. “Hỏi vợ ông thì tốt hơn.”

Wade dựa lưng vào ghế và mỉm cười với cậu ta. “Cẩn thận mồm mép đấy, anh bạn nhỏ. Ở đây cậu được nuông chiều quá. Tôi không thường xuyên nhờ vả cậu, phải không?”

Candy nhìn xuống sàn nhà. Sau một lúc, cậu ta nhìn lên và nhoẻn cười. “Được rồi, ông chủ. Tôi sẽ mặc cái đồng phục bếp. Tôi đi làm bữa trưa, tôi nghĩ vậy.”

Cậu ta nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài. Wade nhìn cánh cửa đóng lại. Rồi anh nhún vai và nhìn tôi.

“Chúng ta thường gọi họ là người hầu. Bây giờ chúng ta gọi họ là giúp việc gia đình. Tôi tự hỏi sẽ còn bao lâu trước khi chúng ta phải phục vụ họ ăn sáng tận giường. Tôi trả cho cậu ta quá nhiều tiền. Cậu ấy hư rồi.”

“Tiền lương, hay thứ gì đó nữa?”

“Ví dụ như cái gì?” anh hỏi sắc sảo.

Tôi đứng dậy và đưa cho anh những tờ giấy gấp màu vàng. “Anh nên đọc cái này. Rõ ràng anh không nhớ đã yêu cầu tôi xé bỏ nó. Chúng nằm trong máy đánh chữ của anh, dưới nắp đậy.”

Anh mở những trang giấy vàng và ngả người ra sau đọc chúng. Ly coca phả hơi lạnh trên chiếc bàn trước mặt anh. Anh đọc chậm rãi, cau mày. Khi đọc đến cuối, anh gấp chúng lại và lướt một ngón tay dọc mép giấy.

“Eileen có thấy cái này không?” anh cẩn thận hỏi.

“Tôi không biết. Có thể cô ấy đã đọc.”

“Khá điên rồ, phải không?”

“Tôi thích nó. Đặc biệt là đoạn về một người đàn ông tử tế đã chết vì anh.”

Anh lại mở tờ giấy ra và xé nó dữ tợn thành những dải dài rồi vứt chúng vào sọt rác.

“Tôi cho rằng một người say rượu sẽ viết, nói hay làm bất cứ điều gì,” anh chậm rãi nói. “Nó không có ý nghĩa gì với tôi. Candy không tống tiền tôi. Cậu ấy quý tôi.”

“Có lẽ anh nên uống say nữa thì hơn. Anh có thể nhớ ra những gì anh định nói. Anh có thể nhớ rất nhiều thứ. Chúng ta đã từng trải qua chuyện này rồi, đêm đó khi súng nổ. Tôi cho rằng thuốc ngủ cũng khiến đầu óc anh trống rỗng. Lúc đó anh nói có vẻ tỉnh táo. Nhưng bây giờ anh giả vờ không nhớ đã viết những thứ tôi vừa đưa cho anh. Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh không thể viết cuốn sách, Wade. Anh có thể sống sót được đã là một điều kỳ diệu.”

Anh với tay sang bên cạnh và mở ngăn kéo bàn làm việc. Tay anh lần mò trong đó và lấy ra cuốn séc ba tầng. Anh mở nó ra và với lấy cây bút.

“Tôi nợ anh một ngàn đô la,” anh lặng lẽ nói. Anh viết vào cuốn séc. Sau đó, trên phần cuống. Anh xé tấm séc, đi vòng qua bàn và thả nó xuống trước mặt tôi. “Ổn chứ?”

Tôi ngả người ra sau, ngước nhìn anh, không chạm vào tờ séc cũng không trả lời anh. Khuôn mặt anh căng thẳng và u sầu. Đôi mắt anh sâu hoắm và trống rỗng.

“Tôi nghĩ anh nhận định rằng tôi đã giết cô ấy và để Lennox lãnh tội thay,” anh chậm rãi nói. “Cô ấy đúng là lẳng lơ. Nhưng anh không thể đập đầu một phụ nữ chỉ vì cô ấy là người lẳng lơ. Candy biết thỉnh thoảng tôi đến đó. Điều thú vị là tôi không nghĩ cậu ta sẽ kể ra. Có thể tôi nghĩ sai, nhưng tôi tin như vậy.”

“Nếu cậu ta có nói ra cũng không sao,” tôi nói. “Đám tay chân của Harlan Potter sẽ không nghe cậu ta. Ngoài ra, cô ta không bị giết bằng bức tượng đồng đó. Cô ta đã bị bắn vào đầu bằng chính khẩu súng của mình.”

“Có lẽ cô ấy có một khẩu súng,” anh nói gần như mơ màng. “Nhưng tôi không biết cô ấy bị bắn. Nó không được công bố.”

“Không biết hay không nhớ?” Tôi hỏi anh. “Không, nó không được công bố.”

“Anh định làm gì tôi vậy, Marlowe?” Giọng anh vẫn mơ màng, gần như dịu dàng. “Anh muốn tôi làm gì? Thú nhận với vợ tôi? Báo cảnh sát? Làm vậy thì ích gì?”

“Anh nói rằng một người đàn ông tử tế đã chết vì mình.”

“Tất cả những gì tôi muốn nói là nếu họ mở cuộc điều tra thật sự nào đấy thì tôi có thể bị nhận định là một, nhưng chỉ một thôi, trong số những kẻ tình nghi. Nó sẽ kết liễu tôi theo nhiều cách.”

“Tôi không đến đây để buộc tội anh giết người, Wade. Những gì đang giày vò anh chính là bản thân anh không chắc chắn. Anh có tiền án bạo hành vợ. Anh ngất khi say. Nói rằng anh không đánh vào đầu một phụ nữ chỉ vì cô ấy là người lẳng lơ không phải là một lý do bào chữa tốt. Đó chính xác là điều ai đó đã làm. Và đối với tôi anh chàng nhận được bằng khen cho việc làm này dường như có ít khả năng hơn anh rất nhiều?”

Anh bước đến những cánh cửa kiểu Pháp đang mở và đứng nhìn ra ánh sáng lung linh của hơi nóng trên mặt hồ. Anh không trả lời tôi. Vài phút sau, anh vẫn không cử động hay nói gì khi có tiếng gõ cửa nhẹ và Candy bước vào, đẩy một chiếc xe chở trà, với một tấm vải trắng tinh, những chiếc đĩa mạ bạc, một bình trà và hai chai bia.

“Mở bia không ông chủ?” cậu ta hỏi, hướng về bóng lưng Wade.

“Mang cho tôi một chai whisky.” Wade không quay lại.

“Xin lỗi ông chủ. Không có whisky.”

Wade quay lại và hét vào mặt cậu ta, nhưng Candy không nhúc nhích. Cậu nhìn xuống tấm séc nằm trên bàn cocktail và đầu cậu ta giật giật khi đọc những chữ viết trên đó. Rồi cậu ngước lên nhìn tôi và rít lên câu gì đó giữa hai hàm răng. Rồi cậu nhìn Wade.

“Tôi đi ngay đây. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi.”

Cậu ta quay đi. Wade cười.

“Vậy tôi tự lấy,” anh nói giọng bén nhọn rồi bỏ đi.

Tôi nhấc một cái nắp chụp lên và thấy một vài chiếc bánh mì kẹp hình tam giác được cắt gọn gàng. Tôi lấy một cái, rót một ít bia và đứng ăn bánh mì. Wade quay lại với một cái chai và một cái ly. Anh ngồi xuống ghế dài, rót một ly đầy tràn và chiêu xuống toàn bộ. Có tiếng xe ô tô đi xa, có lẽ là Candy đang rời khỏi nhà bằng đường dành cho người phụ việc. Tôi lấy một chiếc bánh mì nữa.

“Hãy ngồi xuống và thả lỏng,” Wade nói. “Chúng ta có cả buổi chiều để giết thời gian.” Anh đã bắt đầu hừng hực. Giọng anh sôi nổi và vui vẻ. “Anh không thích tôi, phải không, Marlowe?”

“Câu hỏi đó đã từng được hỏi và trả lời.”

“Biết không? Anh là một thằng khốn khá tàn nhẫn. Anh sẽ làm bất cứ điều chi để tìm được những gì anh muốn. Anh thậm chí sẽ làm tình với vợ tôi trong khi tôi say khướt ở phòng bên cạnh.”

“Anh tin mọi điều gã tung hứng dao đó nói với anh à?”

Anh rót thêm một ít rượu whisky vào ly của mình và giơ nó ra ánh sáng. “Không phải tất cả, không. Rượu whisky có màu đẹp phải không? Chết chìm trong một cơn lũ vàng, điều đó không tệ lắm. ‘Ra đi giữa đêm mà không đau đớn.’ Câu sau là gì nhỉ? Ô, xin lỗi, anh không biết đâu. Quá văn chương. Anh là một loại thám tử, phải không? Làm phiền anh cho tôi biết lý do tại sao anh ở đây.”

Anh ấy uống thêm một ít whisky và cười với tôi. Rồi anh phát hiện tấm séc nằm trên bàn. Anh cầm lấy nó và đọc nó qua cái ly của mình.

“Dường như được viết cho ai đó tên là Marlowe. Tôi tự hỏi tại sao, để làm gì. Có vẻ như tôi đã ký nó. Thật ngu ngốc. Tôi là một người cả tin.”

“Đừng diễn nữa,” tôi nói thô bạo. “Vợ anh đâu?”

Anh lịch sự nhìn lên. “Vợ tôi sẽ về nhà đúng giờ. Chắc chắn lúc đó tôi sẽ bất tỉnh và cô ấy có thể thong thả giải trí cho anh. Ngôi nhà sẽ là của anh.”

“Khẩu súng đâu?” Tôi đột ngột hỏi.

Anh nhìn ngơ ngác. Tôi nói mình đã đặt nó trong ngăn bàn của anh. “Bây giờ nó không có ở đó, tôi dám chắc,” anh nói. “Anh có thể tìm kiếm nếu anh muốn. Chỉ cần đừng ăn cắp mấy kẹp tiền.”

Tôi đi đến bàn làm việc và đảo nó lên. Không có súng. Thật lạ. Có lẽ Eileen đã giấu nó đi.

“Nghe này, Wade, tôi hỏi vợ anh ở đâu. Tôi nghĩ cô ấy nên về nhà. Không phải vì tôi, mà là anh, vì anh. Ai đó phải trông chừng anh, tôi chắc phát rồ mới làm việc này.”

Anh mơ hồ nhìn chằm chằm. Anh vẫn đang cầm tấm séc. Anh đặt ly xuống và xé đôi tấm séc, hết lần này đến lần khác, và thả những mảnh vụn rơi xuống sàn. “Rõ ràng là số tiền quá nhỏ,” anh nói. “Dịch vụ của anh rất đắt giá. Thậm chí một ngàn đô la và vợ tôi cũng không khiến anh hài lòng. Thật tệ, nhưng tôi không thể trả cao hơn nữa. Ngoại trừ cái này.” Anh vỗ nhẹ vào chai.

“Tôi đi đây,” tôi nói.

“Nhưng tại sao? Anh muốn tôi nhớ lại. Chà... trong chai này là ký ức của tôi. Ở lại, anh bạn. Khi tôi đủ say, tôi sẽ kể cho anh nghe về tất cả những người phụ nữ mà tôi từng giết.”

“Được rồi, Wade. Tôi sẽ ở lại một lúc. Nhưng không phải trong này. Nếu anh cần tôi, cứ việc phang một chiếc ghế vào tường.”

Tôi ra ngoài và để cửa mở. Tôi đi ngang qua phòng khách lớn, ra hàng hiên, kéo một trong những chiếc ghế dài vào bóng râm của mái hiên và duỗi dài trên đó. Bên kia hồ có một đám sương mù xanh trên những ngọn đồi. Gió biển đã bắt đầu len lỏi qua những ngọn núi thấp ở phía tây. Nó lau sạch không khí và chỉ lau đi vừa đủ cơn nóng. Thung Lũng Nhàn Rỗi có một mùa hè hoàn hảo. Có người đã thiết kế như vậy. Công ty Thiên đường, Khu vực Hạn chế Cao. Chỉ dành cho những con người tốt nhất. Hoàn toàn không có người Trung Âu. Chỉ có tầng lớp tinh hoa, đám thượng lưu, những người đáng yêu, rất đáng yêu. Giống như gia đình Loring và Wade. Một thứ vàng ròng.