← Quay lại trang sách

Chương 37

Ohls là một người đàn ông tầm vóc trung bình với mái tóc vàng phai màu cắt ngắn và đôi mắt xanh nhạt màu. Ông có đôi lông mày trắng cứng nhắc và ngày trước khi ông còn thường đội mũ, người ta luôn có chút ngạc nhiên khi ông bỏ mũ ra, cái đầu to hơn nhiều so với tưởng tượng. Ông là tay cớm gai góc khó tính với cách nhìn khắc nghiệt về cuộc sống nhưng bên trong lại là một con người rất tử tế. Lẽ ra ông đã lên đại úy từ nhiều năm trước. Ông đã vượt qua kỳ thi trong ba hạng đứng đầu sáu lần. Nhưng cảnh sát trưởng không thích ông và ông không thích cảnh sát trưởng.

Ông đi xuống cầu thang, xoa một bên hàm. Đèn pin đã lấp lóe trong phòng làm việc trong một thời gian dài. Người ra người vào. Tôi ngồi trong phòng khách với một viên cảnh sát mặc thường phục và chờ.

Ohls ngồi xuống mép ghế và đong đưa tay. Ông đang cắn một điếu thuốc chưa đốt. Ông nhìn tôi ủ dột.

“Cậu có nhớ ngày xưa khi họ còn có một cổng gác và lực lượng cảnh sát tư nhân ở Thung Lũng Nhàn Rỗi không?”

Tôi gật đầu. “Và cả cờ bạc nữa.”

“Chắc chắn rồi. Cậu không thể ngăn cản nó. Toàn bộ thung lũng này vẫn là tài sản tư nhân. Giống như Hồ Mũi Tên, và Vịnh Lục Bảo. Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi tham gia một vụ án mà không có phóng viên nào nhảy nhót xung quanh. Chắc hẳn ai đó đã nói thầm với cảnh sát trưởng Petersen. Họ không đưa tin này vào máy điện báo.”

“Họ thực sự chu đáo quá cơ,” tôi nói. “Cô Wade thế nào?”

“Không quá căng thẳng. Cô ấy phải dùng thuốc. Có hàng chục loại ở trên đó - thậm chí cả demerol . Đó là thứ rất tệ. Bạn bè của cậu gần đây không được may mắn lắm nhỉ? Họ lăn ra chết.”

Tôi không có gì để trả lời câu nói đó.

“Những vụ tự tử bằng súng luôn khiến tôi quan tâm,” Ohls nói đầy thoải mái. “Thật dễ dàng làm giả. Cô vợ nói rằng cậu đã giết anh ta. Tại sao cô ấy lại nói vậy?”

“Cô ấy không có ý đó theo nghĩa đen.”

“Không có ai khác ở đây. Cô ấy nói rằng cậu biết súng để ở đâu, biết anh ta say rượu, biết anh ta đã nổ súng vào đêm hôm trước khi cô ấy phải vật lộn để giành lấy khẩu súng từ tay anh ta. Cậu cũng ở đó đêm đó. Có vẻ như không giúp được gì, phải không?”

“Tôi đã lục soát bàn làm việc của anh ta hồi chiều. Không có súng. Tôi đã nói với cô ấy chỗ để và bảo cô cất nó đi. Bây giờ cô ấy nói mình không tin vào những chuyện như vậy.”

“ Bây giờ là khi nào?” Ohls hỏi cộc lốc.

“Sau khi cô ấy về đến nhà và trước khi tôi gọi điện cho trạm kiểm soát.”

“Cậu đã lục soát bàn làm việc. Tại sao?” Ohls nhấc tay lên và đặt chúng lên đầu gối. Ông ta nhìn tôi thờ ơ, như thể không quan tâm đến những gì tôi nói.

“Anh ấy say xỉn. Tôi nghĩ nên cất khẩu súng ở nơi khác. Nhưng đêm hôm trước anh ấy không định tự sát. Đó chỉ là một màn làm màu thôi.”

Ohls gật dầu. Ông lấy điếu thuốc đã cắn dở ra khỏi miệng, bỏ vào khay và đặt một điếu mới vào chỗ của nó.

“Tôi đã bỏ hút thuốc,” ông nói. “Làm tôi ho quá nhiều. Nhưng cái thứ chết tiệt này vẫn ám tôi. Không thoải mái nếu không có một điếu trong miệng. Cậu phải theo dõi anh chàng khi anh ta ở một mình?”

“Chắc chắn là không. Anh ta rủ tôi đến ăn trưa. Chúng tôi đã trò chuyện và anh ta có vẻ chán nản vì việc viết lách của mình không được tốt. Anh ta quyết định đâm đầu vào rượu. Ông nghĩ tôi nên ngăn chặn anh ta?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ gì. Tôi chỉ đang cố gắng để hiểu tình hình. Cậu đã uống bao nhiêu rượu?”

“Bia.”

“Cậu xui xẻo lắm mới có mặt ở đây, Marlowe. Tấm séc kia là chuyện gì? Cái mà anh ta đã viết và ký rồi lại xé đi?”

“Tất cả bọn họ đều muốn tôi đến sống ở đây và giúp anh ta tỉnh táo. Bọn họ bao gồm chính anh ta, vợ và nhà xuất bản của anh ta, một người tên là Howard Spencer. Ông ấy ở New York, tôi đoán thế. Ông có thể đối chiếu với ông ấy. Tôi đã từ chối. Sau đó, cô ấy đến gặp tôi và nói rằng chồng cô đã bỏ đi và cô lo lắng rồi nhờ tôi tìm và đưa anh ta về nhà. Tôi đã làm việc đó. Kế tiếp tôi phải cõng anh ta từ bãi cỏ trước nhà và đặt anh ta lên giường. Tôi không muốn dính dáng chút nào đến việc này, Bernie. Nó cứ lởn vởn quấn lấy tôi.”

“Không liên quan gì đến vụ Lennox hả?”

“Ồ, lạy thánh Phêrô. Chẳng có vụ Lennox nào cả.”

“Đúng thật,” Ohls nói khô khan. Ông siết chặt xương đầu gối. Một người bước vào ở cửa trước và nói chuyện với tay cảnh sát điều tra kia. Sau đó đi đến chỗ Ohls.

“Có bác sĩ Loring bên ngoài, thưa trung úy. Nói rằng anh ta được gọi tới. Anh ta là bác sĩ của cô ấy.”

“Cho anh ta vào.”

Viên cảnh sát điều tra quay lại và bác sĩ Loring bước vào với chiếc túi đen gọn gàng. Anh ta trông rất ngầu và lịch lãm trong bộ vest kẻ sọc nhiệt đới. Anh đi qua tôi mà không nhìn tôi.

“Tầng trên?” anh hỏi Ohls.

“Phải, trong phòng cô ấy.” Ohls đứng dậy. “Ông cho cô ấy demerol để làm gì, bác sĩ?”

Bác sĩ Loring cau mày nhìn ông. “Tôi kê đơn cho bệnh nhân của mình loại thuốc tôi cho là phù hợp,” anh ta lạnh lùng nói. “Tôi không bị bắt phải giải thích tại sao. Ai nói tôi đã kê đơn demerol cho cô Wade?”

“Tôi nói. Cái lọ ở trên đó có tên của ông. Cô ấy có cả một hiệu thuốc thông thường trong phòng tắm của mình. Có thể ông không biết, bác sĩ, nhưng chúng tôi có một cuộc triển lãm thuốc khá đầy đủ ở trung tâm thành phố. Giẻ cùi xanh, hồng điểu, hoàng bào, bóng ngốc, và toàn bộ danh sách. Demerol là loại tệ nhất trong cả đám. Đó là thứ nuôi sống Goering, tôi nghe nói vậy. Khi họ bắt được lão, lão đang nuốt mười tám viên mỗi ngày. Các bác sĩ quân đội mất ba tháng mới giảm liều được cho lão.”

“Tôi không biết những từ đó nghĩa là gì,” bác sĩ Loring lạnh lùng nói.

“Ông không biết? Tội nghiệp. Giẻ cùi xanh là natri amytal. Hồng điểu là seconal. Hoàng bào là nembutal. Bóng ngốc là một trong những viên barbiturate được tẩm benzedrine. Demerol là một chất ma túy tổng hợp rất dễ gây nghiện [1] . Ông thích là kê toa, hử? Quý bà đây có mắc bệnh gì nghiêm trọng không?”

Bác sĩ Loring nói: “Một người chồng say xỉn thực sự có thể là vấn đề rất nghiêm trọng đối với một người phụ nữ nhạy cảm.”

“Ông không điều trị cho anh ta, hả? Đáng tiếc. Cô Wade ở trên lầu, bác sĩ. Cảm ơn vì thời gian ông dành cho tôi.”

“Anh thật xấc xược, cảnh sát. Tôi sẽ khiếu nại về anh.”

“Ờ, làm đi,” Ohls nói. “Nhưng trước khi ông khiếu nại tôi, hãy làm một việc khác. Giữ cho cô ta tỉnh táo. Tôi cần hỏi vài câu.”

“Tôi sẽ chỉ làm những gì tôi nghĩ là tốt nhất cho tình trạng sức khỏe của cô ấy. Anh có biết tôi là ai không? Và để nói rõ vấn đề, anh Wade không phải là bệnh nhân của tôi. Tôi không điều trị cho những kẻ nghiện rượu.”

“Chỉ trị cho vợ của bọn họ thôi hả?” Ohls gầm gừ. “Ừm, tôi biết ông là ai, bác sĩ. Tôi đang chảy máu dạ dày vì hối hận rồi đây. Tên tôi là Ohls. Trung úy Ohls.”

Bác sĩ Loring đi lên cầu thang. Ohls lại ngồi xuống và cười toe toét với tôi.

Ông nói: “Cậu phải biết giao tiếp với loại người này.”

Một người đàn ông bước ra khỏi phòng làm việc và đến chỗ Ohls. Một người gầy gò có vẻ ngoài nghiêm túc đeo kính và vầng trán thông minh.

“Trung úy.”

“Nói.”

“Vết thương là do va chạm, thường là tự tử, sưng phù khá nhiều vì áp suất khí. Nhãn cầu lồi ra do cùng nguyên nhân. Tôi không nghĩ sẽ có bất kỳ dấu vết nào trên bề mặt khẩu súng. Máu chảy quá nhiều.”

“Có thể là một vụ giết người trong khi anh ta đang ngủ hoặc say rượu không?” Ohls hỏi anh ta.

“Tất nhiên, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó. Súng là loại Webley không búa kim hỏa. Thông thường, loại súng này cần một lực kéo rất mạnh để lên cò, nhưng một lực rất nhẹ để bắn. Độ giật giải thích vị trí của súng. Cho đến giờ tôi thấy không có gì phản bác nhận định tự tử. Tôi e là kết quả xét nghiệm sẽ cho ra nồng độ cồn khá cao. Nếu nó quá cao...” người đàn ông dừng lại và nhún vai đầy ẩn ý, “có thể tôi sẽ có khuynh hướng nghi ngờ tự tử.”

“Cảm ơn. Đã ai gọi nhân viên điều tra án mạng chưa?”

Người đàn ông gật đầu và đi mất. Ohls ngáp và nhìn đồng hồ. Rồi ông nhìn tôi.

“Cậu muốn chuồn?”

“Hẳn rồi, nếu ông cho phép. Tôi tưởng mình là nghi phạm.”

“Sau này chúng tôi có thể yêu cầu cậu có mặt. Ở lại nơi nào dễ tìm, chỉ cần thế. Cậu từng là thám tử điều tra, cậu biết những vụ này như thế nào. Đôi khi cậu phải làm việc nhanh trước khi bằng chứng biến mất. Vụ này thì ngược lại. Nếu đó là một vụ giết người, ai muốn giết anh ta? Vợ anh ta? Cô ấy không có nhà. Cậu? Được thôi, trong cả ngôi nhà chỉ có mình cậu và cậu biết khẩu súng để ở đâu. Một sắp đặt hoàn hảo. Có đầy đủ mọi yếu tố trừ động cơ, và có lẽ chúng tôi đánh giá cao kinh nghiệm của cậu. Tôi nghĩ nếu cậu muốn giết một ai, cậu có thể thực hiện điều đó bớt lộ liễu hơn một chút.”

“Cảm ơn, Bernie. Cái đó tôi có khả năng.”

“Người phụ việc không có ở đây. Họ ra ngoài. Vì vậy, phải là một người nào đó tình cờ ghé qua. Rằng người đó phải biết khẩu súng của Wade để ở đâu, phải thấy anh ta say đến mức ngủ sâu hoặc bất tỉnh, và phải bóp cò ngay khi chiếc tàu cao tốc đó gây ồn ào át tiếng súng, và phải rời đi trước khi anh quay vào nhà. Dựa trên những gì tôi biết, tôi không tin giả thuyết này. Người duy nhất có phương tiện và cơ hội là người sẽ không lợi dụng chúng, vì một lý do đơn giản, anh ta là người có chúng.”

Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Được rồi, Bernie. Tôi sẽ ở nhà cả buổi tối.”

“Chỉ có một điều,” Ohls đăm chiêu nói. “Anh chàng Wade này là một nhà văn nổi tiếng. Rất nhiều tiền, rất nhiều danh. Bản thân tôi không thích loại sách tào lao của anh ta. Trong nhà thổ cậu có thể tìm thấy những con người tử tế hơn các nhân vật của anh ta. Đó là vấn đề sở thích và không liên quan gì đến tôi với tư cách là một cảnh sát. Với ngần ấy tiền, anh ta có một ngôi nhà đẹp ở một trong những thị trấn tốt nhất trong quận. Anh ta có một cô vợ xinh đẹp, rất nhiều bạn bè và không có rắc rối nào cả. Điều tôi thắc mắc là thứ gì đã khiến cuộc sống trở nên khó khăn đến mức anh ta phải tự tử? Chắc chắn có một chuyện chết tiệt nào đó. Nếu biết, tốt nhất cậu nên sẵn sàng khai báo. Gặp cậu sau.”

Tôi đi ra cửa. Người đàn ông gác cửa quay lại nhìn Ohls, nhận được dấu hiệu và để tôi đi ra. Tôi vào xe của mình và phải luồn lách qua bãi cỏ để tránh những chiếc xe công vụ đang gây tắc nghẽn. Ở cổng, một viên cảnh sát khác nhìn tôi nhưng không nói gì. Tôi đeo kính râm và lái xe trở lại đường cao tốc chính. Con đường vắng và yên bình. Mặt trời buổi chiều chiếu xuống nhưng bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận và những ngôi nhà rộng rãi, khang trang, đắt tiền phía sau chúng.

Một người đàn ông không phải vô danh trên thế giới đã chết trong vũng máu tại một ngôi nhà ở Thung Lũng Nhàn Rỗi, nhưng sự yên tĩnh lười biếng không bị quấy rầy. Theo như những gì giới báo chí biết, nó có lẽ phải xảy ra ở Tây Tạng.

Quanh một khúc cua, bức tường của hai điền trang kéo dài đến vệ đường và một chiếc xe cảnh sát màu xanh đậm đang đậu ở đó. Một viên cảnh sát bước ra và giơ tay lên. Tôi dừng lại. Anh đến bên cửa sổ.

“Làm ơn cho tôi xem bằng lái xe của anh được không?”

Tôi lấy ví và đưa cho anh ta.

“Chỉ cần bằng lái, làm ơn. Tôi không được phép chạm vào ví của anh.”

Tôi lấy bằng lái ra và đưa cho anh ta. “Có chuyện gì vậy?”

Anh liếc nhìn vào xe của tôi và trả lại bằng lái cho tôi.

“Không sao,” anh nói. “Chỉ là kiểm tra định kỳ. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Anh vẫy cho tôi đi và quay trở lại chiếc xe đang đậu. Đúng là cảnh sát. Họ không bao giờ cho anh biết lý do tại sao họ làm gì. Bằng cách đó anh không phát hiện ra chính bản thân họ cũng không biết mình.

Tôi lái xe về nhà, mua cho mình vài ly nước ngọt lạnh, ra ngoài ăn tối, rồi quay lại, mở cửa sổ và mở cổ áo sơ mi rồi chờ đợi điều gì đó xảy ra. Tôi đợi rất lâu. Đến chín giờ Bernie Ohis gọi và bảo tôi đến trụ sở và đừng thơ thẩn dọc đường ngắm hoa.

Các loại thuốc thuộc dòng ức chế hệ thần kinh trung ương có tác dụng an thần, gây ngủ, chống co giật... Benzedrine là amphetamine, trong thời kỳ đầu được kê toa cho chứng trầm cảm, mệt mỏi mãn tính. Đa số đã bị cấm hoặc hạn chế sử dụng ngày nay. (ND)