← Quay lại trang sách

Chương 38

Họ đặt Candy ngồi trên một chiếc ghế cứng dựa vào bức tường trong phòng chờ của cảnh sát trưởng. Cậu ta bộc lộ thái độ căm ghét với tôi bằng ánh mắt khi tôi đi ngang qua vào căn phòng vuông vức rộng lớn, nơi cảnh sát trưởng Petersen thiết triều, bao quanh bởi một bộ sưu tập những bằng chứng về lòng biết ơn của công chúng đối với hai mươi năm phục vụ công ích trung thành của ông. Các bức tường đầy ắp những bức ảnh chụp ngựa và khuôn mặt cảnh sát trưởng Petersen xuất hiện trong mỗi bức ảnh. Các góc bàn của ông chạm khắc hình đầu ngựa. Lọ mực của ông là một chiếc móng ngựa được đánh bóng và những chiếc bút được cắm vào nửa kia của nó chứa đầy cát trắng. Một tấm bảng vàng trên mỗi nửa nhắc đến sự kiện nào đó vào một thời điểm nào đó. Giữa chiếc tấm lót bàn không tì vết là một túi thuốc Bull Durham và một bao giấy cuốn thuốc lá màu nâu. Petersen tự lăn thuốc của mình. Ông có thể lăn thuốc bằng một tay trên lưng ngựa và thường làm như vậy, đặc biệt khi dẫn đầu một cuộc diễu hành trên lưng con ngựa trắng cao lớn với chiếc yên ngựa Mexico khảm đầy đồ bạc Mexico xinh đẹp. Khi cưỡi ngựa, ông đội mũ rộng vành kiểu Mexico có chóp phẳng. Ông cưỡi ngựa rất đẹp mắt và con ngựa của ông luôn biết chính xác khi nào nên đứng yên, khi nào nên giở chứng để cảnh sát trưởng với nụ cười bình tĩnh sâu xa có thể kiềm chế nó chỉ bằng một tay. Cảnh sát trưởng có một bộ tịch đẹp. Ông có nét mặt nhìn nghiêng đẹp trai hơi khoằm như diều hâu, hiện nay cằm đã hơi chảy xệ, nhưng ông biết cách ngẩng đầu để nó không lộ ra quá nhiều. Ông đã nỗ lực rất nhiều cho hình ảnh của mình. Ông khoảng ngoài năm mươi và cha ông, một người Đan Mạch, để lại cho ông rất nhiều tiền. Cảnh sát trưởng trông không giống người Đan Mạch, bởi vì tóc ông sẫm màu, da ông rám nắng và ông có phong thái dửng dưng của bức tượng thổ dân da đỏ trước tiệm bán xì gà và bộ não cũng tương tự thế. Nhưng chưa ai từng gọi ông là kẻ lừa đảo. Có rất nhiều tên lừa đảo dưới trướng của ông và lừa ông y như họ đã lừa công chúng, nhưng không có vụ lừa đảo nào ảnh hưởng đến cảnh sát trưởng Petersen. Ông cứ thế đắc cử mà không cần cố gắng, cưỡi ngựa trắng dẫn đầu các cuộc diễu hành và thẩm vấn những kẻ tình nghi trước ống kính. Dòng chú thích dưới các bức ảnh nói vậy, Trên thực tế, ông chưa bao giờ thẩm vấn bất kỳ ai. Ông không biết làm thế nào. Ông chỉ ngồi ở bàn làm việc, nghiêm nghị nhìn kẻ tình nghi, đưa khuôn mặt nhìn nghiêng của mình vào ống kính. Đèn flash tắt, các nhiếp ảnh gia sẽ kính cẩn cảm ơn cảnh sát trưởng, và nghi phạm được đưa đi mà không cần mở miệng, và cảnh sát trưởng sẽ trở về trang trại của mình ở thung lũng San Fernando. Ở đó người ta luôn luôn có thể tìm gặp ông. Nếu anh không thể gặp trực tiếp, anh có thể trò chuyện với một trong những con ngựa của ông.

Có lần, vào dịp bầu cử, một chính trị gia lầm lạc đã cố tranh giành vị trí của cảnh sát trưởng Petersen, và gọi ông bằng những cái tên như Anh Chàng Dựa Mặt Kiếm Cơm hoặc Cái Giò Heo Tự Hun Khói, nhưng việc đó không giúp anh ta đạt được bất cứ điều gì. Cảnh sát trưởng Petersen tiếp tục tái đắc cử, một minh chứng sống cho việc anh có thể nắm giữ mãi mãi một chức vụ công sở quan trọng của đất nước này mà không cần bằng cấp nào ngoài cái mũi sạch sẽ, khuôn mặt ăn ảnh và cái miệng kín đáo. Nếu ngoài tất cả những thứ đó ra, anh còn đẹp trai trên lưng ngựa, anh sẽ là bất khả chiến bại.

Khi Ohls và tôi bước vào, cảnh sát trưởng Petersen đang đứng sau bàn làm việc của ông và các nhiếp ảnh gia đang xếp hàng dài ở một cửa khác. Cảnh sát trưởng đội chiếc mũ cao bồi rộng vành màu trắng. Ông đang cuốn một điếu thuốc. Ông đã chuẩn bị về nhà. Ông nhìn tôi nghiêm nghị.

“Ai đây?” Ông hỏi bằng giọng nam trung trầm.

“Tên là Philip Marlowe, cảnh sát trưởng.” Ohls nói. “Người duy nhất trong nhà khi Wade tự sát. Ông muốn chụp ảnh không?”

Cảnh sát trưởng săm soi tôi. “Tôi không nghĩ vậy,” ông nói, và quay sang một người đàn ông cao lớn trông có vẻ mệt mỏi với mái tóc màu xám bạc. “Nếu anh cần tôi, tôi sẽ ở trang trại, đại úy Hernandez.”

“Vâng thưa ông.”

Petersen châm thuốc bằng diêm. Ông quẹt nó lên móng tay cái. Không cần bật lửa cho cảnh sát trưởng Petersen. Ông nhất quyết là kiểu người tự lăn thuốc và bật lửa bằng một tay.

Ông nói chúc ngủ ngon và rời đi. Một anh chàng mang gương mặt trơ ra, đôi mắt đen khó chịu đi cùng ông, vệ sĩ riêng của ông. Cánh cửa đóng lại. Khi ông đã đi, đại úy Hernandez đi đến bàn làm việc và ngồi vào chiếc ghế khổng lồ của cảnh sát trưởng và một người ghi chép tốc ký di chuyển cái giá của mình ra xa tường để có chỗ đặt khuỷu tay. Ohls ngồi cuối bàn và tỏ vẻ thích thú.

“Được rồi, Marlowe,” Hernandez nhanh nhẹn nói. “Nhả ra.”

“Tại sao tôi không được chụp ảnh?”

“Anh đã nghe cảnh sát trưởng nói gì rồi.”

“Ừ, nhưng tại sao?” Tôi cằn nhằn.

Ohls cười. “Cậu biết rõ tại sao mà.”

“Ý ông là vì tôi cao, rám nắng, đẹp trai và ai đó có thể nhìn ngắm tôi?”

“Thôi đi,” Hernandez lạnh lùng nói. “Hãy tiếp tục với lời khai của anh. Bắt đầu từ đầu.”

Tôi khai báo lại từ đầu: cuộc phỏng vấn của tôi với Howard Spencer, việc gặp lại Eileen Wade, cô ấy nhờ tôi tìm Roger, tôi tìm anh ta, cô ấy mời tôi đến nhà, Wade nhờ tôi làm việc và tôi tìm thấy anh ta bất tỉnh gần bụi dâm bụt và phần còn lại của câu chuyện. Nhân viên tốc ký ghi lại tất cả. Không ai ngắt lời tôi. Chỉ có sự thật. Sự thật và không có gì ngoài sự thật. Nhưng không phải tất cả sự thật. Những gì tôi chừa lại là việc riêng của tôi.

“Tuyệt,” cuối cùng Hernandez nói. “Nhưng chưa hoàn chỉnh lắm.” Tay Hernandez này là một kẻ nguy hiểm có năng lực. Hẳn nhiên phải có một người như vậy trong văn phòng cảnh sát trưởng. “Cái đêm Wade nổ súng trong phòng ngủ của anh ta, anh đã vào phòng của cô Wade và ở trong đó một lúc với cánh cửa đóng. Anh đã làm gì trong đó?”

“Cô ấy gọi tôi vào và hỏi tôi tình trạng anh ta thế nào.”

“Tại sao lại đóng cửa?”

“Wade đã ngủ và tôi không muốn gây ra bất kỳ tiếng động nào. Ngoài ra, người giúp việc đang lởn vởn dỏng tai lên. Hơn nữa chính cô ấy yêu cầu tôi đóng cửa. Tôi không ý thức được rằng điều đó trở nên quan trọng.”

“Anh ở trong đó bao lâu?”

“Tôi không biết. Có thể là ba phút.”

“Tôi cho rằng anh ở trong đó vài giờ,” Hernandez, lạnh lùng nói. “Tôi nói rõ chưa?”

Tôi nhìn Ohls. Ohls không nhìn vào chỗ nào. Ông đang cắn một điếu thuốc chưa châm như thường lệ.

“Ông đã nhận được thông tin sai, đại úy.”

“Chúng ta sẽ xem. Sau khi rời khỏi phòng, anh đi xuống phòng làm việc và ngủ qua đêm trên chiếc ghế dài. Có lẽ tôi nên nói phần còn lại của đêm hôm đó.”

“Mười một giờ kém mười khi anh ấy gọi cho tôi ở nhà. Quá hai giờ đêm khi tôi vào phòng làm việc lần cuối cùng trong đêm hôm đó. Gọi nó là phần còn lại của đêm cũng được.”

“Đưa cậu giúp việc vào đây,” Hernandez nói.

Ohls ra ngoài và trở lại với Candy. Họ đặt Candy ngồi vào một chiếc ghế. Hernandez đã hỏi cậu ta một vài câu hỏi để xác định cậu ta là ai, vân vân. Sau đó, anh ta nói:

“Được rồi, Candy, chúng tôi sẽ gọi cậu như vậy cho thuận tiện, sau khi cậu giúp Marlowe đặt Roger Wade lên giường, chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi biết ít nhiều điều gì sắp xảy ra. Candy kể câu chuyện của mình bằng một giọng trầm đầy ác ý với rất ít nhấn nhá. Dường như cậu ta có thể bật và tắt nó theo ý muốn. Câu chuyện của cậu là cậu đã loanh quanh ở tầng dưới chờ được sai bảo lần nữa, một phần thời gian ở trong bếp ăn uống, một phần thời gian ở phòng khách. Khi ở trong phòng khách, ngồi trên chiếc ghế gần cửa trước, cậu đã nhìn thấy Eileen Wade đang đứng trước cửa phòng mình và cậu đã thấy bà chủ cởi quần áo. Cậu thấy cô ấy mặc một chiếc áo choàng không có gì bên trong và thấy tôi vào phòng cô ấy, tôi đóng cửa lại và ở trong đó một lúc lâu, cậu cho là khoảng vài giờ. Cậu đã đi lên cầu thang và lắng nghe. Cậu nghe thấy lò xo giường phát ra âm thanh. Cậu nghe thấy tiếng thì thầm. Cậu diễn đạt ngụ ý của mình rất rõ ràng. Khi nói xong, cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt như cắn xé và miệng cậu vặn vẹo vì căm ghét.

“Đưa cậu ta ra ngoài,” Hernandez nói.

“Chờ một chút,” tôi nói. “Tôi muốn hỏi cậu ta.”

“Ở đây tôi đặt câu hỏi,” Hernandez nói gay gắt.

“Ông không biết làm thế nào, đại úy. Ông không có ở đó. Cậu ta nói dối và cậu ta biết điều đó và tôi biết điều đó.”

Hernandez ngả người ra sau và nhặt một trong những cây bút của cảnh sát trưởng. Ông bẻ cong cán bút. Nó dài, nhọn và làm bằng lông ngựa chải cứng. Khi ông buông tay, nó bật trở lại.

“Tới,” cuối cùng ông nói.

Tôi đối mặt với Candy. “Cậu ở đâu khi nhìn thấy bà Wade cởi quần áo?”

“Tôi đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa trước,” cậu ta nói với giọng giận dỗi.

“Giữa cửa trước và hai sofa đối diện nhau?”

“Như tôi nói.”

“Bà Wade đã ở đâu?”

“Ngay bên trong cửa phòng bà ấy. Cánh cửa mở.”

“Có ánh sáng gì trong phòng khách?”

“Một ngọn đèn. Đèn đứng cao mà người ta gọi là đèn cầy.”

“Còn đèn trên lan can?”

“Không có. Đèn trong phòng ngủ của bà ấy.”

“Loại đèn nào trong phòng ngủ của bà ấy?”

“Không sáng lắm. Có thể là đèn bàn ngủ.”

“Không phải đèn trần à?”

“Không.”

“Sau khi cô ấy cởi quần áo, đứng ngay bên trong cửa phòng, cậu nói vậy, cô ấy mặc lên một chiếc áo choàng. Loại áo choàng nào?”

“Áo choàng xanh. Loại dài như một chiếc áo khoác nhà. Cô ấy buộc nó bằng một sợi dây lưng.”

“Vậy, nếu không thực sự nhìn thấy cô ấy cởi quần áo, cậu sẽ không biết cô ấy mặc gì bên dưới chiếc áo choàng?”

Cậu ta nhún vai. Cậu có vẻ lo lắng mơ hồ. “ Đúng. Đúng rồi. Nhưng tôi nhìn thấy cô ấy cởi quần áo.”

“Cậu là kẻ dối trá. Không có nơi nào trong phòng khách mà từ đó có thể thấy cô ấy cởi quần áo ngay trước cửa ra vào, bên trong phòng cô ấy càng không. Cô ấy sẽ phải đi ra sát lan can. Nếu cô ấy làm thế, cô ấy sẽ nhìn thấy cậu.”

Cậu ta chỉ trừng mắt với tôi. Tôi quay sang Ohls. “Ông đã thấy ngôi nhà. Đại úy Hernandez đã đến đó, hay chưa?”

Ohls khẽ lắc đầu. Hernandez cau mày và không nói gì.

“Đại úy Hernandez, không có nơi nào trong phòng khách đó mà cậu ta có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bà Wade, ngay cả khi cậu ta đang đứng, và cậu ta nói rằng mình đang ngồi, chừng nào cô ấy đứng từ khung cửa trở vào bên trong phòng. Tôi cao hơn cậu ta mười phân và tôi chỉ có thể nhìn thấy đố cửa trên cùng của cánh cửa khi tôi đứng ngay bên trong cửa trước của ngôi nhà. Cô ấy sẽ phải đi ra sát lan can thì cậu ta mới thấy được những gì cậu ta nói mình đã thấy. Tại sao cô ấy làm vậy? Tại sao cô ấy lại cởi quần áo ngay trước cửa phòng mình? Vô lý.”

Hernandez chỉ nhìn tôi. Rồi ông nhìn Candy. “Thế còn yếu tố thời gian thì sao?” Ông ấy hỏi nhẹ nhàng, nói với tôi.

“Lời khai của cậu ta ngược với lời khai của tôi. Tôi đang nói về những gì có thể chứng minh được.”

Hernandez phun tiếng Tây Ban Nha vào mặt Candy quá nhanh tôi không thể hiểu kịp. Candy chỉ nhìn ông sưng sỉa.

“Đưa cậu ta ra ngoài,” Hernandez, nói.

Ohls chìa ngón tay cái và mở cửa. Candy đi ra ngoài. Hernandez mang ra một hộp thuốc lá, kẹp một điếu lên môi và châm lửa bằng một chiếc bật lửa vàng.

Ohls trở lại phòng. Hernandez bình tĩnh nói: “Tôi chỉ nói với cậu ta rằng nếu mở một cuộc điều tra và cậu ta kể câu chuyện đó trước tòa, cậu ta sẽ thấy mình ngồi tù từ một đến ba năm về tội khai man. Có vẻ như chẳng để lại ấn tượng gì với cậu ta. Rõ là có thứ gì kích động cậu ta. Trường hợp điển hình của ghen ăn tức ở. Nếu cậu ta còn lảng vảng quanh đây và chúng tôi có bất kỳ lý lẽ nào để nghi ngờ án mạng, cậu ta sẽ là một mục tiêu khá tốt, ngoại trừ việc cậu ta sử dụng dao. Tôi có ấn tượng trước đó rằng cậu ta khá buồn bực về cái chết của Wade. Anh có câu hỏi nào muốn hỏi không, Ohls?”

Ohls lắc đầu. Hernandez nhìn tôi nói: “Hãy quay lại vào buổi sáng và ký vào lời khai của anh. Chúng tôi sẽ in nó ra sau. Chúng ta nên có một báo cáo pháp y trước mười giờ, dù sao cũng là sơ bộ. Anh có điểm nào không ưa trong những thỏa thuận này không, Marlowe?”

“Ông có phiền đổi lại cách hỏi hay không? Cách đặt câu hỏi của ông như thể ngụ ý tôi thích điểm nào về nó.”

“Được rồi,” ông mệt mỏi nói. “Đi đi thôi. Tôi về nhà.”

Tôi đứng lên.

“Tất nhiên là tôi chưa bao giờ tin thứ mà Candy muốn lừa chúng tôi,” ông nói. “Chỉ dùng nó để khai ngòi thôi. Tôi hy vọng không gây cảm giác khó chịu.”

“Không khó chịu, đại úy. Không cảm giác nào hết.”

Họ nhìn tôi đi ra ngoài và không nói chúc ngủ ngon. Tôi đi dọc theo hành lang dài đến cửa ra ở phố Hill rồi lên xe và lái về nhà.

Chính xác là không có cảm giác nào. Tôi trống trải và rỗng tuếch như khoảng không giữa các vì sao. Khi về đến nhà, tôi rót một ly thật nặng đô và đứng cạnh cửa sổ mở trong phòng khách, nhấp một ngụm và lắng nghe tiếng âm vang giao thông trên đại lộ Laurel Canyon và nhìn ánh sáng lấp lóe của thành phố lớn giận dữ phủ trên vai những ngọn đồi mà đại lộ cắt ngang qua. Xa xa, tiếng thét rền rĩ của còi cảnh sát hoặc còi cứu hỏa vang lên và lặng đi, không bao giờ hoàn toàn im lặng quá lâu. Hai mươi bốn giờ một ngày luôn có kẻ nào đó đang trốn chạy, kẻ khác thì cố truy đuổi anh ta. Ngoài kia trong bóng đêm của hàng ngàn tội ác, con người đang hấp hối, bị thương tật, bị cắt bởi mảnh kính văng, bị ép đè lên tay lái hoặc chèn dưới bánh xe tải. Con người bị hành hung, cướp bóc, bóp cổ, hãm hiếp và sát hại. Con người đói khát, đau ốm, buồn chán, tuyệt vọng vì cô đơn, hối hận hay sợ hãi, tức giận, tàn nhẫn, phát sốt, run rẩy vì nức nở. Một thành phố không tệ hơn những thành phố khác, một thành phố giàu có, đầy sức sống và đầy kiêu hãnh, một thành phố lạc lõng, thất chí và đầy trống rỗng.

Tất cả phụ thuộc vào nơi anh đang ngồi và điểm số cá nhân của anh là bao nhiêu. Tôi không có điểm số. Tôi không quan tâm.

Tôi uống nốt và đi ngủ.