← Quay lại trang sách

Chương 53

Ở Mexico City, họ đã phẫu thuật cho hắn rất ổn, sao lại không? Các bác sĩ, kỹ thuật viên, bệnh viện, họa sĩ, kiến trúc sư của họ cũng giỏi như người Mỹ. Đôi khi còn tốt hơn. Một cảnh sát Mexico đã phát minh ra phép thử paraffin để phát hiện dấu vết bột thuốc súng. Họ không thể làm cho khuôn mặt của Terry trở nên hoàn hảo, nhưng họ đã làm được rất nhiều. Họ thậm chí còn thay đổi mũi của hắn, gọt bớt một ít xương và làm cho nó trông thấp hơn, đỡ giống người Bắc Âu hơn. Họ không thể loại bỏ mọi vết sẹo, vì vậy họ cũng tạo ra một vài vết sẹo ở phía bên kia khuôn mặt. Những vết sẹo do dao chém không hiếm gặp ở các nước Latin.

“Họ thậm chí còn ghép nối dây thần kinh ở đây,” hắn nói, và chạm vào bên mặt xấu xí trên của mình.

“Tôi đã đoán gần đúng chứ?”

“Rất gần. Một vài chi tiết sai, nhưng chúng không quan trọng. Đó là một thỏa thuận nhanh chóng và một vài chuyện là ngẫu hứng, bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi được yêu cầu làm một số việc này nọ và để lại dấu vết rõ ràng. Mendy không thích tôi viết thư cho anh, nhưng tôi đã nhất quyết làm điều đó. Anh ta đã hơi coi thường anh một chút. Anh ta không bao giờ nhận ra chi tiết về thùng thư.”

“Anh biết ai đã giết Sylvia phải không?”

Hắn không trả lời tôi trực tiếp. “Khai báo một phụ nữ vì tội giết người là điều khó làm, ngay cả khi cô ta chưa bao giờ có nhiều ý nghĩa với tôi.”

“Đó là một thế giới khắc nghiệt. Harlan Potter có nhúng tay vào tất cả chuyện này không?”

Hắn lại cười. “Liệu ông ta có khả năng để cho bất cứ ai biết điều đó không? Tôi đoán là không. Tôi đoán là ông ta nghĩ tôi đã chết. Ai sẽ nói với ông ta điều ngược lại, trừ anh?”

“Toàn bộ những điều tôi muốn nói với ông ta có thể gói gọn trên một ngọn cỏ. Mendy dạo này làm ăn thế nào, hay có làm gì không?”

“Anh ấy vẫn ổn. Ở Acapulco. Anh ta lẻn qua đó vì Randy. Nhưng thường bọn họ không chơi thô bạo với cảnh sát. Mendy không tệ như anh nghĩ đâu. Anh ấy cũng có trái tim.”

“Rắn cũng vậy”

“Chà, còn ly gimlet đó thì sao?”

Tôi đứng dậy mà không trả lời hắn và đi đến két sắt. Tôi xoay ổ khóa và lấy ra chiếc phong bì có chân dung của Madison trong đó cùng năm tờ một trăm thơm nức mùi cà phê. Tôi đổ xấp tiền lên bàn rồi nhặt năm tờ một trăm.

“Những cái này tôi giữ. Tôi đã dành gần hết số tiền đó cho các chi phí và điều tra. Đây, bức chân dung Madison tôi từng rất thích chơi đùa. Bây giờ là của anh.”

Tôi trải nó trên mép bàn trước mặt hắn. Hắn nhìn nhưng không chạm vào.

“Đó là của anh,” hắn nói. “Tôi có rất nhiều. Anh có thể đã để mặc mọi chuyện ngủ yên.”

“Tôi biết. Sau khi giết chồng và thoát tội, cô ta có thể đã tiếp tục với những chuyện còn hay hơn nữa. Tất nhiên, anh ta không thực sự quan trọng. Chỉ là một con người có máu, có khối óc và có cảm xúc. Anh ấy cũng biết chuyện gì đã xảy ra và anh ấy đã nỗ lực sống chung với nó. Anh ấy đã viết sách. Có thể anh đã nghe về anh ấy.”

“Hãy xem, tôi không thể ngăn mình làm những việc tôi đã làm,” hắn chậm rãi nói. “Tôi không muốn bất cứ ai bị thương. Ở đây tôi còn không may bằng một con chó. Một người không thể nhìn nhận từ mọi góc độ nhanh như vậy. Tôi sợ hãi và tôi bỏ chạy. Tôi nên làm gì đây?”

“Tôi không biết.”

“Cô ta có nét điên rồ. Dù thế nào cô ta cũng có thể giết anh ta.”

“Phải, cô ấy có thể.”

“Chà, thả lỏng một chút đi anh bạn. Hãy đi làm một ly ở đâu đó mát mẻ và yên tĩnh.”

“Bây giờ không phải lúc, ngài Maioranos.”

“Chúng ta đã từng là bạn khá tốt,” hắn buồn bã nói.

“Chúng ta ư? Tôi quên rồi. Đối với tôi đó dường như là hai anh chàng hoàn toàn khác. Anh ở lại Mexico luôn?”

“Ồ vâng. Tôi thậm chí không đến đây hợp pháp. Chưa bao giờ. Tôi đã kể với anh rằng tôi sinh ra ở thành phố Salt Lake. Tôi sinh ra ở Montréal. Tôi sẽ sớm trở thành công dân Mexico. Chỉ cần có một luật sư giỏi. Tôi vẫn luôn thích Mexico. Đến quán Victor để mua ly gimlet đó sẽ không nhiều rủi ro nữa.”

“Nhận tiền đi, ngài Maioranos. Nó dính quá nhiều máu.”

“Anh là một người nghèo.”

“Sao anh biết?”

Hắn nhặt tờ tiền lên và kéo căng nó giữa những ngón tay gầy guộc của mình và hờ hững nhét nó vào túi trong. Hắn cắn môi bằng hàm răng rất trắng của những anh chàng da nâu.

“Buổi sáng hôm đó anh chở tôi đến Tijuana, tôi đã không thể kể cho anh thêm bất cứ điều gì. Tôi đã cho anh một cơ hội gọi cảnh sát và giao nộp tôi.”

“Tôi không bực anh. Anh đơn thuần là loại người như vậy. Suốt một thời gian dài tôi không thể hiểu chút nào về anh. Anh có phong cách tốt đẹp và những phẩm chất tốt đẹp, nhưng có điều gì đó không ổn. Anh có những chuẩn mực và anh sống theo chuẩn mực đó, nhưng chúng đơn thuần mang tính cá nhân. Chúng không liên quan đến bất kỳ chuẩn mực đạo đức hay lương tâm nào. Anh là một người tốt bởi vì anh có bản chất tốt. Nhưng anh thoải mái giao lưu với đám lưu manh hay lũ du côn ngang ngửa như với những con người trung thực. Với điều kiện là những kẻ lưu manh đó nói tiếng Anh khá tốt và có cách cư xử trên bàn ăn dễ chấp nhận. Anh là một kẻ theo chủ nghĩa chủ bại có đạo đức. Tôi nghĩ có lẽ chiến tranh đã gây ra điều đó, hoặc có lẽ anh được sinh ra như vậy.”

“Tôi không hiểu,” hắn nói. “Tôi thực sự không hiểu. Tôi đang cố gắng trả ơn anh và anh không cho phép. Tôi không thể kể cho anh nhiều hơn những gì tôi đã làm. Anh sẽ không đồng tình.”

“Đó là một lời tốt đẹp từng được dành cho tôi.”

“Tôi rất vui vì anh thích điều gì đó ở tôi. Tôi đã gặp rắc rối khủng khiếp. Tôi tình cờ quen biết loại người có thể giải quyết những bế tắc tồi tệ. Họ mắc nợ tôi vì một sự kiện đã xảy ra trước đây rất lâu trong chiến tranh. Có lẽ là lần duy nhất trong đời tôi làm điều đúng đắn và nhanh như chuột. Và khi tôi cần họ, họ sẵn sàng. Và miễn phí. Anh không phải là người duy nhất trên thế giới tri ân bất cầu báo, Marlowe à.”

Hắn nhoài người qua bàn và giật một điếu thuốc của tôi. Có một vết ửng đỏ không đều trên khuôn mặt hắn dưới làn da rám nắng. Những vết sẹo nổi bật lên trên nền da đó. Tôi quan sát hắn lôi một chiếc bật lửa ga kiểu dáng phong lưu ra khỏi túi và châm thuốc. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn.

“Anh đã mua cho tôi nhiều lắm, Terry. Vì một nụ cười, một cái gật đầu, một cái vẫy tay và vài ly rượu yên tĩnh trong một quán rượu yên tĩnh chỗ này chỗ nọ. Mọi sự đều tốt đẹp cho đến khúc cuối. Chào, bạn tôi. Tôi sẽ không nói tạm biệt. Tôi đã nói lời tạm biệt với anh khi nó còn có ý nghĩa gì đó. Tôi đã nói khi buồn, cô đơn và là lời cuối.”

“Tôi đã trở lại quá muộn,” hắn nói. “Những vụ thẩm mỹ này cần có thời gian.”

“Anh sẽ không đến nếu tôi không hun khói xua anh ra.”

Trong mắt hắn đột nhiên có một tia nước mắt. Hắn nhanh chóng đeo cặp kính đen.

“Tôi đã không biết chắc về chuyện đó,” hắn nói. “Tôi đã không quyết đoán. Họ không muốn tôi nói với anh bất cứ điều gì. Chỉ là tôi chưa quyết định được.”

“Đừng lo lắng về điều đó, Terry. Luôn có ai đó bên cạnh quyết định thay cho anh.”

“Tôi đã phục vụ trong đội biệt kích, anh bạn. Họ không nhận anh nếu anh chỉ là một mẩu lông tơ. Tôi bị thương nặng và bọn bác sĩ Đức quốc xã đó không phải là thứ gì vui vẻ. Nó đã thay đổi thứ gì đó trong tôi.”

“Tôi biết tất cả những điều đó, Terry. Anh là một anh chàng rất ngọt ngào về nhiều mặt. Tôi không phán xét anh. Không bao giờ. Chỉ là anh không còn ở đây nữa. Anh đi đã lâu rồi. Anh có quần áo đẹp và nước hoa và anh thanh lịch như một con điếm năm mươi đô la.”

“Đó chỉ là diễn thôi,” hắn nói gần như tuyệt vọng.

“Anh thích thú việc này lắm hay sao?”

Miệng hắn nhếch lên một nụ cười chua chát. Hắn nhún vai, một cái nhún vai năng động đầy biểu cảm kiểu Nam Mỹ.

“Tất nhiên. Tất cả chỉ là diễn. Không có thứ gì khác. Ở đây...” hắn gõ bật lửa vào ngực mình, “không có gì cả. Tôi đã chịu đủ, Marlowe. Tôi đã chịu đủ từ lâu. Chà, tôi đoán điều này kết thúc mọi chuyện ở đây.”

Hắn đứng dậy. Tôi đứng dậy. Hắn chìa một bàn tay gầy guộc ra. Tôi nắm lấy nó.

“Chào, ngài Maioranos. Rất vui được quen biết anh, cho dù chỉ trong thời gian ngắn.”

“Tạm biệt.”

Hắn quay đầu đi qua căn phòng và ra ngoài. Tôi nhìn cánh cửa đóng lại. Tôi lắng nghe tiếng bước chân đi xuống hành lang giả đá cẩm thạch. Một lúc sau chúng nhỏ dần, rồi im lặng. Tôi vẫn tiếp tục lắng nghe. Để làm gì? Tôi có muốn hắn đột ngột đứng lại, quay lại và thuyết phục tôi thoát khỏi những gì mà tôi đang cảm nhận hay không? Ờm, hắn đã không làm vậy. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn.

Tôi không bao giờ gặp lại bất kỳ ai trong số họ, ngoại trừ đám cảnh sát. Chưa có biện pháp nào được phát minh để nói lời tạm biệt với bọn họ.