← Quay lại trang sách

Chương 52

Anh ngồi xuống ghế của khách hàng và vắt tréo chân. “Tôi được biết là anh muốn có một số thông tin nhất định về ngài Lennox.”

“Chỉ ở đoạn cuối đời.”

“Tôi đã có mặt lúc đó, thưa ngài. Tôi có một chức vụ trong khách sạn.” Anh nhún vai. “Không quan trọng và tất nhiên là tạm thời. Tôi là nhân viên trực ban ngày.” Anh nói tiếng Anh tốt nhưng với nhịp điệu của tiếng Tây Ban Nha. Tiếng Tây Ban Nha, đặc biệt là tiếng Tây Ban Nha của người Mỹ, có ngữ điệu lên xuống nhất định mà trong tai người Mỹ dường như chẳng liên quan gì đến ý nghĩa. Nó dập dìu như sóng biển.

“Anh không có vẻ là loại người đó,” tôi nói.

“Đôi khi người ta gặp khó khăn.”

“Ai đã gửi thư cho tôi?”

Anh chìa ra một hộp thuốc lá, “Hãy thử một điếu này.”

Tôi lắc đầu. “Quá mạnh đối với tôi. Tôi thích thuốc lá Colombia. Thuốc lá Cuba là sát nhân.”

Anh cười nhạt, tự đốt một điếu thuốc khác và nhả khói. Anh chàng lịch lãm đến mức bắt đầu làm tôi khó chịu.

“Tôi biết về bức thư, thưa ngài. Tay bồi phòng sợ đi lên phòng của ngài Lennox này khi cậu ta thấy một người canh gác đứng trước cửa. Cảnh sát hay thám tử, như các anh nói. Vì vậy, chính tôi đã mang bức thư đến bưu điện. Sau vụ nổ súng, anh hiểu đấy.”

“Anh hẳn đã nhìn vào bên trong. Nó chứa một món tiền lớn.”

“Bức thư đã được niêm phong,” anh lạnh lùng nói. “ El honor no se mueve de lado como los congrejos. Nghĩa là, danh dự không bò ngang như cua, thưa ngài. ”

“Tôi xin lỗi. Xin vui lòng tiếp tục.”

“ Ngài Lennox có tờ một trăm peso trong tay trái khi tôi bước vào phòng và đóng cửa lại trước mặt người canh gác. Trên tay phải của ông ta là khẩu súng lục. Trên bàn trước mặt ông ta là lá thư. Ngoài ra một tờ giấy khác mà tôi đã không đọc. Tôi đã từ chối món tiền.”

“Vì quá nhiều,” tôi nói, nhưng anh không phản ứng lại lời mỉa mai đó.

“Ông ta nài nỉ. Vì vậy, cuối cùng tôi đã cầm lấy nó và sau đó đưa nó cho cậu bồi phòng. Tôi đem lá thư ra ngoài dưới chiếc khăn ăn trên khay phục vụ cà phê đã được mang lên trước đó. Gã thám tử nhìn tôi soi mói. Nhưng anh ta không nói gì. Tôi đi được nửa cầu thang thì nghe tiếng súng. Rất nhanh, tôi giấu bức thư và chạy ngược lên lầu. Gã thám tử đang cố đá tung cửa. Tôi sử dụng chìa khóa của mình. Ngài Lennox đã chết.”

Anh nhẹ nhàng di đầu ngón tay dọc theo cạnh bàn và thở dài. “Phần còn lại chắc chắn anh đã biết.”

“Khách sạn có kín khách không?”

“Không kín phòng, không. Có nửa tá khách.”

“Người Mỹ?”

“Hai Bắc Mỹ. Thợ săn.”

“Người nước ngoài thực thụ hay chỉ là dân Mễ di cư?”

Anh chậm rãi di đầu ngón tay dọc theo nếp vải màu nâu vàng phía trên đầu gối. “Tôi nghĩ một trong số họ có thể là người gốc Tây Ban Nha. Anh ta nói tiếng Tây Ban Nha vùng giáp biên giới. Không thanh lịch lắm.”

“Họ có đến gần phòng của Lennox không?”

Anh đột ngột ngẩng đầu lên nhưng cặp kính màu xanh lá cây đã không giúp gì cho tôi. “Tại sao họ phải như vậy, thưa ngài ?”

Tôi gật đầu. “Được, tuyệt vời chết đi được khi anh đến đây kể cho tôi nghe chuyện đó, ngài Maioranos. Hãy nói với Randy rằng tôi rất biết ơn, được không?”

“ Không có gì, thưa ngài. Nó không là gì cả.”

“Và sau này, nếu anh ấy có thời gian, có thể cử đến chỗ tôi ai đó biết rõ mình đang nói chuyện gì.”

“Ý ngài là?” Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. “Anh nghi ngờ lời nói của tôi?”

“Các anh luôn nói về danh dự. Đôi khi danh dự là áo choàng của lũ trộm. Đừng nổi điên. Hãy ngồi im và để tôi kể câu chuyện theo cách khác.”

Anh ngả người ra sau vẻ kiêu kỳ.

“Tôi chỉ đoán thôi, nhớ nhé. Tôi có thể sai. Nhưng tôi cũng có thể đúng. Hai người Mỹ này đã đến đó có mục đích. Họ đến bằng máy bay. Họ giả làm thợ săn. Một trong số họ tên là Menendez, một tay cờ bạc. Anh ta có đăng ký dưới một cái tên khác hay không, tôi không biết. Lennox biết họ ở đó. Anh biết tại sao. Hắn viết cho tôi bức thư đó vì hắn bị lương tâm cắn rứt. Hắn đã lừa tôi như với một thằng khờ và hắn là chàng trai quá lương thiện và không thể an lòng với việc đó. Hắn bỏ tờ tiền, năm ngàn đô la, vào thư vì hắn có rất nhiều tiền và hắn biết tôi không có. Hắn cũng đưa ra một vài gợi ý lạc lõng tôi có thể nắm bắt được hoặc không. Hắn là kiểu người luôn muốn làm điều đúng đắn nhưng cuối cùng lại làm khác đi. Anh nói rằng anh đã mang bức thư đến bưu điện. Tại sao anh không bỏ nó vào thùng trước khách sạn?”

“Thùng gì thưa ngài ?”

“Thùng thư. Cajón cartero, tôi nghĩ các anh gọi nó như vậy.”

Anh ta mỉm cười. “Otatoclan không phải là Mexico City, thưa ngài. Đó là một nơi rất lạc hậu. Một hộp thư ven đường ở Otatoclan? Không người nào ở đó hiểu được nó dùng để làm gì. Không ai lấy thư.”

Tôi nói: “Ồ. Thôi, bỏ qua. Anh đã không mang tách cà phê trên khay nào lên phòng của ngài Lennox, ngài Maioranos. Anh đã không đi vào phòng trước mặt gã thám tử. Nhưng hai người Mỹ đã đi vào. Tất nhiên, gã thám tử đã bị trói chặt. Một vài người khác cũng vậy. Một trong hai người Mỹ đã hạ gục Lennox từ phía sau. Sau đó, anh ta lấy khẩu súng lục Mauser và mở ổ đạn, lấy hết đạn ra và lắp lại ổ đạn vào khay. Sau đó, anh ta đặt khẩu súng này vào thái dương của Lennox và bóp cò. Nó tạo ra một vết thương nhìn rất kinh hãi, nhưng không giết chết hắn. Sau đó, hắn được đặt lên một chiếc cáng, phủ kín và giấu kỹ. Sau đó, khi ông luật sư người Mỹ đến, Lennox đã được tiêm thuốc mê và ngâm trong nước đá và được đặt trong một góc tối của xưởng mộc nơi người ta đang đóng quan tài. Vị luật sư người Mỹ nhìn thấy Lennox ở đó, hắn lạnh như băng, hôn mê sâu, và có một vết thương đen sì đẫm máu ở thái dương. Hắn trông như đã chết. Ngày hôm sau, quan tài nhồi đá được chôn xuống. Vị luật sư người Mỹ về nhà với dấu vân tay và tài liệu không mấy giá trị, thực chất chỉ là miếng pho mát. Anh thấy thế nào, ngài Maioranos?”

Anh ta nhún vai. “Có thể lắm, thưa ngài. Sẽ phải có nhiều tiền và ảnh hưởng. Có thể, nếu ngài Menendez này có quan hệ thân thiết với những người quan trọng ở Otatoclan, thị trưởng, ông chủ khách sạn, vân vân.”

“Chà, điều đó cũng có thể. Đó là một ý hay. Nó giải thích tại sao họ lại chọn một nơi nhỏ bé hẻo lánh như Otatoclan.”

Anh thoáng mỉm cười. “Vậy thì ngài Lennox có thể vẫn còn sống, phải không?”

“Chắc chắn rồi. Vụ tự tử phải được giả mạo để hỗ trợ cho lời thú tội. Nó phải đủ thật để đánh lừa một luật sư từng là công tố viên quận, nhưng nó sẽ khiến công tố viên hiện tại điên cuồng nếu nó phản tác dụng. Menendez này không gai góc như mình tưởng, nhưng anh ta đủ gai góc để dùng súng lục quất tôi vì tội không giữ sạch chân tay. Vì vậy, anh ta phải có lý do. Nếu vụ giả mạo bị bại lộ, Menendez sẽ ở ngay tâm điểm của một vụ bê bối quốc tế. Người Mễ cũng không thích cảnh sát làm việc gian dối hơn bọn tôi chút nào.”

“Tất cả những cái đó đều có thể, thưa ngài, tôi hiểu rất rõ. Nhưng ông buộc tội tôi nói dối. Ông nói tôi không vào phòng ngài Lennox ở để lấy thư.”

“Anh đã ở đó rồi, bạn thân mến, đang viết lá thư đó.”

Hắn đưa tay lên và tháo chiếc kính đen ra. Không ai có thể thay đổi màu mắt của một người.

“Tôi cho rằng còn hơi sớm cho một ly gimlet,” hắn nói.