← Quay lại trang sách

Phần dẫn

Tôi phiêu du giống như một kẻ lạc mất linh hồn, sau đó phát hiện ra, tôi thật sự đã lạc mất nó rồi.

- Daniel Keyes -

1

Tam Cẩu Tử ngồi dựa vào bức tường vây, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Thứ cảm giác dựa vào bức tường sao mà thân thuộc đến thế, dù sao Tam Cẩu Tử cũng ngồi tù hai năm vừa mới được thả ra.

Kinh nghiệm bị bắt lần đó nói cho gã biết, máy quay camera trong thành phố thật sự quá lợi hại, đúng là khiến cho người ta không thể nào tàng hình được. Mặc dù gã đã bỏ ra hẳn một tháng để đi thăm dò, chuẩn bị kĩ lưỡng, cũng chỉ trộm có chút tiền, mà vẫn bị bắt giam. Gã không ngờ được rằng bởi vì gã là kẻ có tiền án tiền sự, nên đã bị xử tận hai năm tù giam.

Hai năm này thật vô cùng khó khăn đối với gã. Khi ở trong tù, Tam Cẩu Tử đã nghĩ kĩ rồi, sẽ không bao giờ gây án trong thành phố nữa. Đó thật sự là một việc hiệu suất cực thấp. Đâu đâu cũng đều có máy quay camera, lại còn chẳng có ai dùng tiền mặt.

Ở nông thôn, có vẻ như dễ ra tay hơn, nhưng lại rất khó trộm được món đồ có giá trị. Trong một tuần sau khi ra khỏi tù, ngày nào gã cũng phải trộm cắp mới miễn cưỡng nhét đầy được cái bụng.

Nhưng lần này, gã cảm giác mình sắp được đổi vận rồi.

Hôm qua, lúc Tam Cẩu Tử đang ăn bánh bao nhỏ hấp lồng, nghe thấy hai người trò chuyện. Nói là ở dưới chân núi tập bắn súng có một hộ gia đình rất kỳ lạ. Họ dựng nhà ở một nơi vô cùng hẻo lánh, cách rất xa với các hộ gia đình khác trong thôn. Hộ cách gần nhất cũng phải cách nhà đó đến ba ki-lô-mét. Gia đình này gần như không có hoạt động nào trong thôn cả, phạm vi hoạt động nhiều nhất cũng chỉ là đi xuyên qua núi tập bắn súng, đi đến khu vực giáp ranh giữa thành phố và nông thôn.

Người trong thôn hầu như không biết chút gì về gia đình này, đại khái biết được gia đình họ chuyển về đây từ mười mấy năm trước, phía dưới chân núi có một miếng đất khá rộng. Gia đình họ có bốn người, ngày nào cũng rất thần bí, cho dù là gặp người cùng thôn cũng chẳng mấy khi mở lời, chứ đừng nói đến việc tham gia hoạt động trong thôn. Hai người già ngoài 60 tuổi, ngày ngày làm ruộng, hai chị gái em trai cũng rất hiếm khi lộ diện. Cô chị ba mươi mấy tuổi gần như ở nhà không ra khỏi cửa, cũng không tìm kiếm đối tượng mà lấy chồng sinh con, nhưng mặt mũi trông cũng được. Còn cậu em trai ngoài 30 tuổi cũng không thấy đưa vợ về, cả ngày ăn mặc như thể cậu ấm công tử, thích đi lang thang đến khu vực giáp ranh thành phố và nông thôn, cũng thỉnh thoảng xuất hiện ở “khu vui chơi giải trí” trong thị trấn, nhưng hầu như không giao lưu với ai. Nhiều nhất cũng chỉ giao lưu với vài cô gái nào đó.

Cuộc đối thoại phía sau khiến Tam Cẩu Tử bất giác dỏng tai lên lắng nghe.

“Thằng nhóc đó có duyên với phụ nữ phết.” Một người nói, “Tôi thường xuyên nhìn thấy nó xuất hiện cùng với những người phụ nữ khác nhau, hơn nữa những người phụ nữ này đều đeo vòng vàng xuyến bạc, có lẽ là thằng nhóc đó rất giàu có đấy.”

“Đúng vậy, lần trước ở trong thị trấn, tôi nhìn thấy nó rút từ trong túi ra một xấp tiền. Anh nói xem, thời buổi bây giờ còn ai đem theo tiền mặt nữa? Chứng tỏ số tiền này không sạch sẽ.” Một người khác suy đoán.

Chỉ với hai câu nói này, đủ để giúp Tam Cẩu Tử có nhận thức rõ ràng đối với “đối tượng công việc” tiếp theo của mình.

Nhưng thật không ngờ, núi tập bắn lại to như vậy!

Dưới chân núi, chân núi bên nào chứ, hai người đó vốn không hề nói rõ. Từ chập tối, Tam Cẩu Tử đã bắt đầu men theo chân của núi tập bắn súng đi gần nửa già, đi đến tận nửa đêm, mới nhờ vào ánh trăng, nhìn thấy ở đằng xa có một căn nhà nhỏ hai tầng nằm lẻ loi đơn độc một mình.

Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng thể lực đã bị rút cạn kiệt rồi.

Tam Cẩu Tử dựa vào bức tường vây, nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dốc.

Thật đúng là trời không phụ người có tâm, ở đây thật tốt, không có máy quay camera, còn có thể nhìn thấy sao trời.

Nhìn ngó xung quanh, Tam Cẩu Tử phát hiện ra phía sau ngôi nhà này còn có một mảnh vườn rất rộng, trong đó trồng khá nhiều cây anh túc. Loại cây này, Tam Cẩu Tử biết rõ lắm, mười năm trước, gã chính là bởi vì trồng thứ này mà bị cảnh sát xử phạt trị an. Nếu đã dám làm việc này, xem ra gia đình này chắc chắn có tiền.

Tam Cẩu Tử đeo găng tay và khẩu trang, chuẩn bị bắt đầu “làm việc”. Bức tường vây cao hơn hai mét chẳng nhằm nhò gì đối với gã. Nếu không phải vì đi bộ đường núi suốt mấy giờ đồng hồ liền, thì càng dễ như trở bàn tay.

Tam Cẩu Tử nhảy vào được bên trong bức tường vây, nấp ở bên cạnh căn nhà hai tầng, lặng lẽ chờ đợi nghe ngóng hai phút. Ngoài tiếng châu chấu từ phía bên ngoài bức tường vây vọng vào, gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Ngoài ra còn có một thứ mùi khác lạ thật khó hình dung.

Đó không phải là thứ mùi hôi thối của thùng phân hoá học.

Điều này thì Tam Cẩu Tử biết chắc chắn.

Tam Cẩu Tử nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, đã 2 giờ sáng, đây là lúc mà người ta ngủ say nhất, cũng là thời gian gây án tốt nhất.

Gã lặng lẽ lôi từ trong túi ra một chiếc đèn pin ánh sáng yếu, bật lên, chiếu rọi xung quanh.

Dưới tác dụng tổng hợp luồng ánh sáng của đèn pin và ánh trăng, ngôi nhà kiến trúc hai tầng tự xây này được chiếu sáng. Cánh cửa sắt sơn đỏ, nhìn trông có vẻ rất kiên cố, cửa sổ chống trộm bằng gang thép màu đen có vẻ như cũng không dễ mà phá hỏng được.

Tam Cẩu Tử đi đến bên cạnh cánh cửa sơn đỏ, đẩy thử, không hề nhúc nhích. Điều đáng ghét chính là thật không ngờ lại không tìm thấy được ổ khoá của nó. Điều này khá là phiền toái, Tam Cẩu Tử vốn giỏi về kỹ thuật mở khoá, gặp phải loại cánh cửa “đóng cửa vật lý” không có ổ khoá, gần như là chẳng còn cách nào cả.

Rồi lại nhìn mấy ô cửa sổ ở tầng 1, Tam Cẩu Tử sắp tuyệt vọng.

Cửa sổ chống trộm bằng gang thép màu đen đó, khoảng cách giữa các song chỉ chừng hơn mười cen-ti-mét, muốn chui vào là điều không thể. Tam Cẩu Tử cũng thử bẻ cong hai thanh trong số đó, và phát hiện ra việc này thật vô ích. Lấy xi măng bít chặt đinh vít lắp ở cửa sổ chống trộm, vô cùng chắc chắn, độ cứng chắc có khi còn hơn cả lồng giam ở trong trại tạm giam.

“Mẹ nó chứ, thần kinh à, làm nhà mình thành như cái nhà tù ư?” Tam Cẩu Tử hạ giọng chửi rủa.

Mất bao nhiêu công sức mới tìm đến được chỗ này, nếu như dễ dàng từ bỏ như vậy thì quả thật không phải là phong cách của Tam Cẩu Tử gã. Gã đi khắp xung quanh sân ở các vị trí khác nhau quan sát ngôi nhà hai tầng này, đột nhiên phát hiện ra bên trên bức tường vây có một ô cửa sổ nho nhỏ.

Ô cửa này hình vuông, kích thước khoảng 50 cen-ti-mét, chắc là ô cửa thoát gió của nhà vệ sinh. Hơn nữa, theo như tư duy thói quen chống trộm của người thành phố, đều bỏ qua loại ô cửa thoát gió nho nhỏ này.

Đây là cơ hội duy nhất rồi.

Tam Cẩu Tử lại bật người lên bức tường vây, men theo đường viền bờ tường, đi đến phía bên dưới ô cửa sổ thoát gió. Hình như cái mùi hôi thối đó càng nồng nặc hơn.

Hai tay Tam Cẩu Tử bám vào phía dưới ô cửa thoát gió, bật mạnh người lên, sau đó, một chân chống được vào tường, một chân đầu gối đã quỳ được vào bậu ô cửa.

Đúng khoảnh khắc này, Tam Cẩu Tử tuyệt vọng.

Trong ô cửa thoát gió cũng có ba song gang thép vô cùng chắc chắn.

“Xem ra lần sau phải đem theo súng khò lửa đến mới được!” Tam Cẩu Tử hậm hực nhổ một bãi nước bọt vào trong ô cửa sổ thoát gió, chuẩn bị bỏ cuộc, rời khỏi đó.

Tam Cẩu Tử đang lo lắng cho bữa cơm ngày mai, khi đang chuẩn bị nhảy xuống khỏi bậu cửa, ánh sáng yếu ớt của đèn pin lướt qua vai gã chiếu vào ô cửa sổ thoát gió, trong phòng vệ sinh bỗng được chiếu sáng.

“Sao bên trong lại có đám gì đen sì sì thế kia? Mình nhìn nhầm sao?” Tam Cẩu Tử bắt đầu nghi ngờ về thứ mùi hôi thối đó.

Không phải chứ, cửa sổ này và cửa chính đều đóng kín mít thế, cho dù đúng thật là mùi hôi thối của xác chết cũng không đến nỗi có thể xuyên qua cửa sổ được chứ.

Treo lơ lửng ở bậu cửa, nghĩ hồi lâu, Tam Cẩu Tử vẫn không thể nào kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình, lại một lần nữa dùng đèn pin soi chiếu vào trong ô cửa.

Ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng vệ sinh, gây nên phản quang ở bức tường men trắng.

Ánh sáng chiếu vào bồn rửa mặt và phần dưới sàn bên cạnh bệ xí, không thấy vật gì khác thường, nhưng trên sàn hình như có thứ dịch thể sẫm màu, dưới ánh phản quang thấp thoáng thấy sàn nhà phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Dù sao cũng bị cửa kính của ô cửa che chắn, mọi thứ trong phòng nhìn mơ hồ không rõ, Tam Cẩu Tử cũng không thể chắc chắn là mình nhìn thấy gì.

Gã di chuyển đèn pin, chiếu về phía bồn tắm - nơi sâu nhất trong phòng vệ sinh. Trên bức rèm bồn tắm màu trắng hình như còn có hình ảnh gì đó. Bởi vì không có sự lưu chuyển của không khí, nên rèm bồn tắm không hề lay động.

Nhưng ở phía bên dưới rèm bồn tắm thấy thò ra một đôi chân thô kệch, để duỗi bằng trên sàn với góc mở 90 độ.

Huyết áp của Tam Cẩu Tử chợt trào dâng, gã không dám tin trong phòng tắm rốt cuộc có gì. Nhưng phía bên trên một đôi chân, chỗ bị rèm bồn tắm che khuất, còn có thể là gì được chứ?

Cuộc trải nghiệm hãi hùng suýt chút nữa rơi xuống từ ô cửa của Tam Cẩu Tử vẫn còn chưa kết thúc.

Ở giữa hai cẳng chân có một thứ gì đó. Bàn tay Tam Cẩu Tử run rẩy nắm lấy chiếc đèn pin, vừa vặn chiếu thẳng đến thứ đó. Bên trong căn phòng tắm tối đen, thứ đó bị chiếu sáng chói nhất.

Đó là một cục thịt màu xanh rêu to bằng nắm tay.

Xanh lá, hình như là một cục thịt có cả mặt mũi. Đáng sợ nhất là, xung quanh cục thịt này, bàn tay bàn chân nhỏ xíu đều đã có thể nhìn rõ.

Vậy thì, đó rõ ràng là một bào thai, một bào thai màu xanh rêu, cảm giác một bào thai mặt mũi gớm ghiếc!

Bào thai giữa hai đùi, hình như còn đang ngọ ngoạy...

“Quỷ! Quỷ sinh con!” Tam Cẩu Tử nhảy từ bậu cửa sổ ra bên ngoài tường vây, đôi chân ngã đau đến độ tê dại. Nhưng gã không kịp nghĩ gì, cử động đôi chân đang không chịu nghe lời, lao chạy điên cuồng giữa màn trời đêm.

2

Cậu bé trai 12, 13 tuổi, dáng người không cao, trên đôi vai gầy yếu đó đeo một chiếc cặp sách khá to. Mặc dù mỗi ngày đều phải mang theo rất nhiều sách học và sách tham khảo, nhưng đây là do cậu nhất quyết đòi như vậy. Bởi vì phải nhờ đến tất cả các loại sách này bầu bạn cùng cậu trải qua thời gian nghỉ buổi chiều.

Trời âm u tối sầm, như thể sắp có mưa giông ập tới.

Cậu kéo dây quai cặp sách, để cho cặp sách sát lại gần mình hơn, đồng thời rảo bước nhanh hơn.

Trường trung học Cơ sở số 15 ở vùng ngoại ô thành phố cũng có thể được coi là một trường cấp II khá tốt, học ở đây thì tỉ lệ thi đỗ vào trường điểm cấp III sẽ tăng cao đáng kể. Cho nên, mẹ đã chuyển hộ khẩu về nhà ông bà ngoại, dù sao thì nhà ông bà ngoại cũng là khu vực của trường học.

Nhưng cậu bé thực sự chẳng có chút ấn tượng gì về ngôi trường này cả. Một là, mẹ vì việc chuyển hộ khẩu để vào học được trong trường này đã tranh cãi với ông bà ngoại không biết bao nhiều lần. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì thì cậu không rõ, cậu chỉ biết bản thân mình từ nhỏ đến lớn, tổng cộng gặp ông bà ngoại không quá ba lần, cho nên giữa họ không có chút tình cảm nào cả, họ đối xử khá tệ đối với cậu. Hai là cậu lớn lên từ nhỏ ở quê, đi đến thành phố, dường như một số thứ không thể hoà hợp được với các bạn học. Cũng chẳng phải cậu muốn hoà nhập với bọn bạn, nhưng trong ánh mắt mà bọn chúng nhìn cậu cứ luôn có thứ cảm giác khinh thường không nói được thành lời.

Đương nhiên, cậu cho rằng, những điều này không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính khiến cậu không thích ngôi trường này là bởi vì nó thật sự quá xa. Hằng ngày cậu đi học buổi sáng, buổi tối mới có thể về đến nhà. Không chỉ phải ngồi bảy trạm xe bus, còn phải đi bộ thêm 3 ki-lô-mét nữa. Cứ vần vũ như vậy, dù mới vừa lên lớp 7 mà cậu đã vô cùng mỏi mệt rồi.

Hơn nữa, một khi trời đột ngột thay đổi, dầm mưa dầm tuyết trở thành việc thường ngày như cơm bữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn mây đen đang vần vũ bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bàn chân không biết còn phải đi quãng đường bao lâu nữa, lắc đầu. Ngày nào cũng tốn bao nhiêu thời gian đi lại trên đường, nếu như tất cả những khoảng thời gian này đều dùng vào việc đọc sách thì cậu có thể đọc được nhiều sách, học được nhiều kiến thức hơn nữa. Nhưng đây là điều cậu không thể thay đổi được.

“Tuýt...tuýt...” Tiếng còi xe vang lên, cậu liền đi sát vào bên đường, nghiêng người để cho chiếc xe máy đi lướt qua cậu. Trên xe, một ông bố đang chở cô con gái vừa tan học về, cả dọc đường đều cười nói rôm rả.

Khoang mắt cậu hơi đỏ, cậu hít một hơi thật sâu, số mình không được may mắn đến thế. Bố dường như toàn tâm toàn ý dồn cả vào cái xưởng của ông, cho dù có về đến nhà cũng bận hết việc này đến việc khác, chứ đừng nói đến việc đưa đón mình đi học, thậm chí ngay cả việc nhìn thẳng vào mình một cái dường như cũng chưa từng xảy ra.

Mẹ cậu là người yêu cậu nhất, nhưng mẹ làm việc ở Viện vệ sinh dịch tễ trong thị trấn, cũng ngày ngày bận tối tăm mặt mũi. Phải rồi, ai chẳng bị đau đầu nóng trán chứ? Đã thế kỷ 20 rồi, điều kiện y tế của nông thôn cũng được cải thiện, mọi người cũng đều chú trọng đến sức khoẻ của mình. Cả một thị trấn to như vậy, cả Viện cũng chỉ có mấy bác sĩ, mẹ đương nhiên là bận túi bụi rồi.

Vì sự an toàn của cậu, mẹ cậu đã nói với bố cậu mấy lần, bảo bố mua điện thoại di động cho cậu. Nhưng bố lần nào vào thành phố cũng đều bận rộn quên mất việc này. Huống hồ, bây giờ điện thoại di động đã bắt đầu trở nên thịnh hành, nhiều bạn cùng lớp cũng đã có di động rồi. Cậu cho rằng, mình mới là đứa cần có điện thoại di động nhất, thế nhưng, cậu không có.

Ồ, phải rồi, hôm nay là sinh nhật mình. Khỏi cần nói, bố chắc chắn là bận quá nên quên mất rồi, nhưng mẹ chắc chắn sẽ không quên đâu. Mẹ sẽ chuẩn bị cho mình món quà sinh nhật như thế nào nhỉ? Là một bữa KFC? Hay là trọn bộ truyện tranh “Cao thủ bóng rổ”? Hay là tham lam hơn một chút, liệu có phải là máy CD đời mới nhất, nghe được đĩa nhạc “Fantasy của Châu Kiệt Luân vừa mới phát hành nhỉ?

Cậu nghĩ vậy, đôi chân dường như cũng có thêm sức lực, cậu bước nhanh như bay, lao về nhà.

Nhìn thấy nhà từ đằng xa, ngôi nhà gạch hai tầng nho nhỏ, mặc dù cũ nhưng rất ấm áp, cậu luôn nghĩ như vậy.

Đây là một thôn nhỏ, ngôi nhà gạch nhỏ này chính là nơi bố và cậu sinh ra và lớn lên. Nhưng bố lại không thích nơi này chút nào, ông nói ông ngày ngày vùi đầu mở xưởng kiếm tiền chính là để sau này có được một căn hộ ba phòng ngủ của riêng mình ở trung tâm thành phố Long Phiên. Bởi vì đi vào trong thành phố thì không phải thường xuyên giẫm bùn đất nữa, cũng không cần ngày ngày phải ngửi cái mùi thùng phân hoá học hôi thối phía sau nhà nữa.

Càng lúc càng tiến lại gần ngôi nhà, trái tim cậu đột nhiên lạnh toát. Bởi vì cậu nghe thấy rất rõ tiếng cãi cọ từ trong nhà mình truyền ra.

Lại cãi nhau sao? Lại là vì người bạn trai cùng lớp trước đây của mẹ sao?

Cậu bước chậm lại, đồng thời nghiêng tai lắng nghe tiếng cãi nhau từ trong nhà vọng ra.

“Cô đừng đùa nữa! Cô biết thứ này đáng giá bao nhiêu tiền không?” Giọng người đàn ông.

“Chính tôi tự mua, tôi có thể không biết sao?” Giọng người phụ nữ.

“Bình thường cô tiết kiệm như vậy, lại nỡ tự bỏ tiền ra mua món đồ đắt như vậy sao?”

“Hừ, xem ra anh thật sự quên rồi.”

“Hôm nay cô muốn vào thành phố, sao cô không nói với tôi? Cô vào thành phố chẳng phải là để gặp thằng đó sao?”

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi! Tôi và người đó không có quan hệ gì cả! Không có quan hệ gì! Không có quan hệ gì! Tôi cũng không muốn gặp anh ta, không muốn gặp!”

“Không có quan hệ gì à? Không có quan hệ mà nửa đêm uống say gọi điện thoại cho cô à? Không có quan hệ gì mà lại tặng cho cô món đồ đắt tiền thế này à?” Người đàn ông gần như gầm lên.

“Tôi đã nói đây là tôi tự mua!” Người phụ nữ tranh luận.

“Đã bao năm rồi, cô vẫn đêm nhớ ngày mong thằng đó phải không? Tôi ngày nào cũng làm việc vất vả mệt nhọc thế này là vì cái gì chứ? Sao cô lại còn không chịu an phận thế?”

“Tôi đêm nhớ ngày mong ư? Nếu tôi đêm nhớ ngày mong anh ta thì liệu có theo anh đến nơi này không? Sống trong căn nhà thế này? Làm thứ công việc mệt rã rời này? Tôi còn trở mặt với cả bố mẹ tôi nữa! Anh còn không chịu tin tưởng tôi sao?”

“Nếu như cô thật sự quên rồi thì đừng có suốt ngày vào thành phố!”

“Nếu như giữa chúng ta, chút tin tưởng này mà còn không thể có nổi, vậy thì chia tay đi!” Giọng người phụ nữ nhỏ dần, nhưng lại tràn ngập nỗi bi thương.

“Được lắm, cô làu bàu suốt nãy giờ chính là vì câu nói này phải không? Được lắm, cô đi đi, cô đi mà tìm thằng đó đi!” Người đàn ông gào thét.

Cậu bé chạy nhanh mấy bước đến trước cổng nhà mình, đang định lôi chìa khoá chuẩn bị mở cổng, thì cảm nhận thấy thứ mùi vị khó chịu. Cậu nghiêng đầu nhìn, thật không ngờ có một đứa con gái gầy yếu đang quỳ xổm ở bên cạnh cổng nhà cậu, nét mặt không rõ thể hiện tâm trạng gì.

Đứa con gái này từng là bạn học cùng cấp I với cậu, sao lúc này lại xuất hiện ở trước cổng nhà mình chứ? Sao toàn thân lại toát ra thứ mùi vị kinh khủng vậy? Cô ta đang nghe trộm “chuyện xấu” của nhà mình sao?

Xuất phát từ sự khinh bỉ hành vi “nghe trộm” và thứ mùi kinh tởm toát ra từ khắp người nó, cậu hằn học trợn trừng mắt với cô bạn học một cái, rồi mở cổng vào nhà.

Đúng lúc này, cổng chợt bật mở ra, làm cậu giật nảy mình.

Mẹ mặc bộ váy liền màu xám nổi giận đùng đùng lao nhanh ra ngoài, không thèm định thần nhìn cậu con trai đang ngẩn người trước cổng và cô bé gái toàn thân bốc mùi kỳ lạ đó, mà cứ thế đi thẳng về hướng thị trấn.

Cậu thoáng yên lòng đôi chút, dù sao thì mẹ cũng không mang theo hành lý, lần này cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm.

Cậu bước vào trong nhà là nhìn thấy ngay một hộp giấy để trên bàn. Chiếc hộp này không hề lạ lẫm đối với cậu, ở cửa hàng điện thoại di động hằng ngày cậu đi qua lúc tan học về, trên quầy luôn bày chiếc điện thoại di động Nokia 8310 - con át chủ bài, sản phẩm mới nhất của hãng Nokia. Đó là món đồ xa xỉ mà có nằm mơ cậu cũng không dám mơ tưởng tới.

Cậu vội vàng mở hộp di động đã bị bóc sẵn màng nilon, thứ lọt vào tầm mắt cậu chính là một tấm bưu thiếp hoạt hình, trên đó mẹ đã viết một hàng chữ rất đẹp.

“Con trai, món quà sinh nhật tròn 13 tuổi của con, mẹ đoán là con chắc chắn sẽ rất thích. Có nó rồi, con sẽ không bị ngấm mưa ngấm tuyết nữa. Chỉ cần một cuộc điện thoại, mẹ sẽ đến đón con ngay!”

Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng cậu, cậu cầm chiếc điện thoại di động lên, quay người chuẩn bị bước ra ngoài.

“Mày đi đâu?” Bố nghiêm giọng hét lên phía sau lưng.

“Đi tìm mẹ con.”

“Không được phép đi!”

“Bố có tư cách quản con sao?” Cậu quay đầu lại, phẫn nộ nhìn bố. Đây là lần đầu tiên cậu dám dùng ánh mắt khiêu khích như vậy để nhìn bố mình.

“Tao là bố mày!” Người đàn ông nổi giận đứng bật dậy.

“Bố có tư cách sao?” Cậu thốt ra câu nói này, đập mạnh thiếp chúc mừng sinh nhật mà mẹ để lại xuống bàn, quay người bước đi.

Một luồng sấm chớp xẹt ngang qua bầu trời, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống. Cậu không kịp để tâm đến việc mình bỗng chốc bị ướt như chuột lột, lao chạy vào giữa màn mưa.

Đứa con gái toàn thân bốc mùi hôi thối đã không còn ở trước của nhà mình nữa, nhưng trong không khí dường như vẫn còn lưu giữ lại thứ mùi khiến người ta kinh tởm đó.

Bố nhìn tấm thiệp, chắc cũng biết là mình tệ đến nhường nào, chắc chắn lúc này đây ông đang có bộ dạng hối hận. Đợi mình gọi mẹ quay trở về, ông chắc chắn sẽ xin lỗi. Cả nhà ba người vẫn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm sinh nhật đúng nghĩa. Mẹ đi đâu được nhỉ? Khỏi cần nói, chắc chắn là đi đến Viện vệ sinh.

Cậu vừa lao chạy giữa làn mưa, vừa nghĩ.

"Kéttttt..."

Đột nhiên, từ xa truyền tới những tiếng phanh xe chói tai.

Tiếng phanh xe khiến người ta kinh hồn bạt vía, không biết vì sao lại khiến cho cậu vô cùng run rẩy. Cậu dừng lại, dõi theo âm thanh, nhưng giữa màn mưa dày đặc, chẳng nhìn thấy gì cả.

Cậu bước thật nhanh, chạy về hướng phát ra tiếng phanh xe đó.

Trước cửa ngõ chính vào thị trấn, trên đường cái không quá rộng, đang dùng một chiếc xe tải lớn. Chiếc xe tải chẳng có gì đáng lạ cả, trên đường chính trong thị trấn, ngày nào cũng đều có hàng trăm chiếc xe tải đi qua. Điều kỳ lạ là, người tài xế đang đấm ngực đau khổ giữa cơn mưa lớn.

Một thứ cảm giác không lành chợt trào dâng, cậu lao chạy về phía chiếc xe tải.

Trên đường cái, có một người đang nằm, mặc một bộ váy liền màu xám. Chiếc váy liền đã bị nước mưa thấm ướt sũng từ lâu, nhăn nhúm dính xuống mặt đường. Bên cạnh đầu người đó có một vũng máu lớn, máu liên tục lay động dưới sự vận động của những hạt mưa rơi.

Đó không phải là mẹ, thì có thể là ai được?

Cậu ngã nhào xuống đường chỗ vị trí cách mẹ khoảng mười mét, thứ dịch vị chua trào từ trong dạ dày ra. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cậu lại toàn là thứ mùi kỳ quái tràn ngập không khí trước cổng nhà.

Òa một tiếng, cậu nôn thốc nôn tháo.

3

Tiếng kêu thét, tiếng va đập, còn cả những tiếng cãi cọ kịch liệt.

Anh cố gắng định thần lại, muốn nghe rõ xem những âm thanh đó rốt cuộc là đang nói về cái gì, nhưng tất cả mọi thứ đều vô ích.

Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói tai, nhưng vẫn mơ hồ đến độ không thể nào nhận diện được bất cứ chữ nào cả, anh vẫn không nghe rõ xem những âm thanh này rốt cuộc là chuyện gì, rốt cuộc từ đầu đến.

Âm thanh chói tai khiến anh càng buồn bực bất an, hơi thở càng trở nên khó khăn, không biết có phải bởi vì thiếu dưỡng khí, đầu anh càng lúc càng đau, đau đến nỗi toàn thân nổi cả da gà.

Đột nhiên, một đôi tay ấm áp lướt qua khuôn mặt anh, độ ẩm thân quen đó, độ mềm mại khiến ta cùng dễ chịu đó, khiến anh bỗng chốc thả lỏng người, cơn đau đầu cũng nhanh chóng vơi đi. Bầu không khí xung quanh chợt yên tĩnh, anh tận hưởng sự dịu dàng mềm mại mà đôi tay đó mang đến, muốn mở mắt ra xem tất cả mọi thứ ở trước mắt.

Trước mắt hình như có một bóng người mơ hồ đang tiến lại gần, không nhìn rõ được hình dạng, nhưng lại vô cùng thân quen. Anh cố gắng giữ đôi tay lên, ôm lấy bóng hình trước mắt, nhưng hai tay lại không chịu nghe lời.

Không biết vì sao, bóng người ở trước mặt chợt dừng lại, lúc ẩn lúc hiện. Bàn tay ấm áp đang vuốt ve khuôn mặt anh cũng chợt biến mất.

Anh hơi cuống, muốn gọi bóng người ở trước mắt lại, hy vọng người đó không rời đi. Nhưng âm thanh bị nghẹn lại nơi cổ họng, không phát ra thành tiếng được. Và ngay tại lúc này, bóng hình đó như thể đang từ từ đi xa.

Anh ra sức giãy giụa muốn giữ bóng hình đó lại, thế nhưng không thể nào nhúc nhích được, anh gắng hết sức muốn cử động tứ chi của mình, nhưng vẫn không có cách nào cả.

Bóng hình càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa, cho đến tận khi không nhìn thấy được nữa. Anh tuyệt vọng, muốn khóc, đau đớn xót xa đến độ không thể nào thở nổi.

Đột nhiên, có một thứ mùi khiến người ta vô cùng kinh tởm bay vào trong mũi anh, tàn nhẫn giày vò thần kinh khứu giác của anh. Trái tim đau xót biến thành vị chua nơi dạ dày, liên tục cuộn trào. Trung khu nôn mửa bị kích thích, đang thông qua thần kinh chỉ huy. Trong dạ dày không có thứ gì cả, cho nên anh cứ nôn khan mãi.

Tiếng chuông điện thoại chói tại chợt vang lên bên tai.

Anh tỉnh táo phần nào, nhận thức được cảnh tượng vừa rồi chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.

Bây giờ, anh dường như đã quay trở lại hiện thực, nhưng điều kỳ lạ là, anh vẫn không thể nào cử động được tứ chi. Tiếng chuông điện thoại kêu càng lúc càng gấp, anh cũng càng lúc càng cuống.

“Phải rồi, Lão Tần đã từng dạy mình, khi bị bóng đè, đảo con ngươi mắt, không chừng có thể giải thoát được.”

Anh nghĩ vậy và thử chuyển động con ngươi mắt mình. Dần dần, ý thức của anh càng lúc càng rõ ràng dần lên, cuối cùng, anh cũng ngồi dậy được trên giường.

Anh vừa xoa bóp cánh tay tê mỏi vừa nhấc điện thoại.

“Mấy giờ rồi? Còn chưa dậy à? Lâu thế mà không chịu nghe điện thoại! Có phải là lại đang làm việc xấu gì không?” Đại Bảo nói.

“Chứng tê liệt do ngủ.” Anh trả lời ngắn gọn.

“Cậu thôi đi, sao không nói cậu liệt não luôn đi.” Giọng nói của Lâm Đào.

Xem ra đối phương đang bật loa ngoài.

“Nói đi, có chuyện gì vậy? Lẽ nào hôm nay cuối tuần lại có việc gì à?”

“Cần vụ cấp I [*] đấy đại ca à! Cần vụ cấp I còn có cuối tuần khỉ gì chứ! Mau đến làm việc thôi.” Đại Bảo cười nói.

“Ồ, tôi quên mất.” Anh dụi mắt, tắt máy.

Như thể là do di chứng của đợt trúng độc lần trước, khoảng thời gian này, giấc ngủ của anh luôn xảy ra đủ loại vấn đề. Hoặc là bị mất ngủ, hoặc là bị gặp ác mộng, hôm nay lại còn thêm quả “bóng đè” nữa chứ.

[*] Cần vụ cấp I; tất cả cảnh sát hằng ngày từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối đều phải ở vị trí công tác của mình, dùng hết tất cả mọi ngày nghỉ, cấm hết mọi ngày nghỉ phép.

Anh ngẩn người ngồi trên giường, hồi tưởng lại hình ảnh xuất hiện lúc anh nửa tỉnh nửa mê, nghĩ rất chăm chú. Anh hít thở một hơi thật sâu, muốn làm vơi bớt sự dồn nén trong lồng ngực.

Hơi thở sâu này không những không làm vơi bớt được áp lực của anh, ngược lại còn trực tiếp ép anh nhảy bật dậy khỏi giường, lao thẳng đến bên bệ xí mà nôn khan một trận.

Thì ra cái thứ mùi quen thuộc mà kinh tởm đó không phải là ảo giác trong cõi mộng.

Anh nôn khan mấy tiếng, lấy khăn mặt che mũi, nhíu mày, mở cửa sổ.

Sau khi cửa mở, những âm thanh lao xao bên ngoài cửa sổ chợt trở nên rõ ràng.

“Phí quản lý nộp vô ích rồi phải không? Tối qua đã hỏng rồi, đến giờ vẫn chưa sửa!”

Một người đàn ông mặc bộ trang phục thể thao tập thể dục buổi sáng nói to vẻ bực bội.

“Chúng tôi đã liên hệ rồi, xe đi sửa bị hỏng trên đường, chẳng phải chúng tôi cũng đang thúc giục sao, xin lỗi, xin lỗi.” Quản lý tiểu khu cúi đầu với người đàn ông.

“Có nhầm không đấy? Có cần tôi điều xe đến đón không? Đã bảy, tám giờ đồng hồ rồi mà còn chưa sửa xong xe à?” Người đàn ông vẫn không chịu bỏ qua, “Đây là đường ống ngầm đấy! Đường ống ngầm vỡ mà còn không sửa à? Chỗ chúng tôi đây là tiểu khu cao cấp! Tiểu khu cao cấp đấy nhé! Vẫn còn phải ngủi loại bùn phân chỉ có ở vùng nông thôn nhà quê thôi sao?”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đảm bảo trong sáng nay sẽ sửa xong, đảm bảo!” Người quản lý tiểu khu sắc mặt ủ rũ, hứa chắc chắn.

Trong lòng anh buồn bực, chau mày đóng chặt cửa sổ lại, tiện tay cầm một lọ nước hoa nam trên bàn xịt khắp phòng, lúc này mới bỏ chiếc khăn mặt vẫn bịt mũi từ nãy giờ ra.

Anh bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi quay ra ngồi xuống bên bàn, giữa mùi nước hoa nồng nàn, ngẩn người ngồi một lúc, hồi tưởng lại cảnh tượng giấc mơ không rõ là đau khổ hay hạnh phúc đó.

Bất giác anh liếc nhìn thấy chiếc máy sạc pin đa năng đang hoạt động sáng nhấp nháy. Anh lấy cái máy sạc pin nghịch một lúc, rồi thở dài.

Anh lấy pin ra, thành thạo lắp vào trong chiếc điện thoại di động Nokia 8310, đút điện thoại vào túi, khoác áo khoác, vội vã rời khỏi nhà.