← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ NHẤT CÔ GÁI DƯỚI GẦM GIƯỜNG

Bất kể sự việc gì cũng không nên giữ mãi chấp niệm ban đầu.

- Keigo -

1

Tôi nửa nằm nửa ngồi dựa vào ghế của mình, đôi mắt khẽ nhắm hờ, sắc mặt tiều tuỵ, tinh thần và sức lực đều vô cùng mệt mỏi.

Đại Bảo ghé sát khuôn mặt to tròn tới, nhìn tôi ngó trước ngó sau.

“Anh đừng có lại gần tôi như thế được không?” Tôi trợn trừng mắt với khuôn mặt cách tôi chưa đến mười cen-ti-mét đó, hậm hực chế giễu, “Anh làm như vậy khiến tôi luôn lo lắng anh sẽ hôn tôi một cái đấy.”

“Lão Tần, cậu sao vậy? Chẳng phải cũng chỉ là tham gia cuộc tiếp đón phỏng vấn ngày thứ ba hằng tuần sao? Cũng có phải là lần đầu tiên đâu!” Đại Bảo hỏi vẻ hiếu kỳ, “Lẽ nào lại còn mệt hơn việc khám xét hiện trường sao?”

Bác sĩ pháp y của Sở Công an tỉnh có một nhiệm vụ, chính là phải tham gia hoạt động tiếp đón phỏng vấn vào mỗi thứ ba hằng tuần.

“Tôi chỉ là đang nghĩ, liệu có thể trong quá trình tiếp nhận phỏng vấn, chúng ta phát hiện được một vụ án oan gì đó.” Tôi lắc đầu, nói vẻ bất lực, “Bao nhiêu năm như vậy, chẳng có lấy một vụ án oan nào được phát hiện. Vị tiếp đón ngày hôm nay, chính là Vương Vân của Thanh Hương, các cậu đều biết nhỉ.”

“Lão Tín phỏng vấn rồi.” Lâm Đào vừa xem tạp chí vừa nói, “Thứ ba hằng tuần đều đến công Sở Công an tỉnh kêu to hét lớn một hồi, khiến cho người đi đường đều cứ tưởng Sở Công an tỉnh chúng ta đã làm việc gì sai trái.

“Vụ án này điều tra đi điều tra lại rồi, sự thật đã rất rõ ràng rồi mà.” Đại Bảo nói, “Em trai của Vương Vân là Vương Trí qua lại với một đối tượng, gia đình nhà đối phương yêu cầu bốn mươi nghìn tệ tiền sính lễ, Vương Trí về nhà đòi tiền, gia đình không đưa tiền, Vương Trí bèn nhảy xuống sông tự vẫn. Kết quả tên Vương Vân này cứ nhất định nói là Vương Trí bị gia đình đằng gái giết chết.”

“Cho nên cái gia đình này cũng thật là quá đáng, có chút sinh lễ như vậy mà cũng không chịu bỏ ra, còn hất chậu phân lên đầu người ta nữa.” Hàn Lượng nghe lời Đại Bảo miêu tả, lắc đầu.

“Anh là người có tiền, đối với những người không có tiền thì bốn mươi nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ đâu.” Trần Thi Vũ nói vẻ tỉnh bơ.

“Bốn mươi nghìn tệ tiền sính lễ không hề quá đáng mà, người ta nuôi một cô con gái cũng không dễ dàng gì.” Hàn Lượng nói, “Hơn nữa, đã xem xét đến cả việc kết hôn, chuẩn bị sính lễ cũng chính là thể hiện sự tôn trọng đối với vị hôn thê chứ?”

“Tôn trọng?” Trần Thi Vũ gập cuốn sách đang đọc lại, hỏi vặn lại, “Sự tôn trọng giữa vợ chồng, thì có liên quan gì đến sính lễ chứ? Đưa nhiều đồ sính lễ thì có thể chứng minh là có sự tôn trọng sao? Sính lễ đưa ít thì là không có sự tôn trọng à?”

“Tôi cảm thấy, nhà gái đòi sính lễ, cũng chưa chắc là đòi sự tôn trọng.” Đại Bảo nói xen vào, “Đó là vấn đề về sĩ diện nhỉ? Hàng xóm láng giềng kết hôn đều có, tôi không có, vậy thì mặt mũi tôi cũng không biết để đi đâu.”

“Không nói đến sĩ diện, chính là vấn đề địa vị cũng cần phải suy xét.” Lâm Đào nói, “Ngay cả bốn mươi nghìn tệ cũng không đưa mà có thể nhượng bộ, vậy thì cô gái này sau khi kết hôn chẳng phải là không thể nào sống tiếp ở trong nhà được sao.”

“Mấy người các anh đều cho rằng không có đồ sính lễ, sau khi kết hôn sẽ không có địa vị nữa à?” Trần Thi Vũ phản bác, “Địa vị trong mối quan hệ vợ chồng là dựa vào đồ sính lễ nhiều hay ít để quyết định sao?”

Trình Tử Nghiên giơ tay lên, nói: “Tôi cảm thấy, cái thứ gọi là sính lễ, nếu như có thể đưa cho gia đình nhỏ, coi như là nguồn kinh phí khởi động để xây dựng một gia đình mới, cũng không phải là không thể·”

“Nhưng đồ sính lễ bây giờ đều là đưa cho nhà gái, như thể là bán con gái vậy.” Trần Thi Vũ cắt ngang lời, nói, “Tôi thấy phong tục tập quán này không có thì cũng được.”

“Sau này ai lấy được cô thật là may mắn, miễn luôn cả tiền sính lễ.” Hàn Lượng cười ha ha.

“Nếu như tôi kết hôn, chắc chắn sẽ không chọn lựa người đàn ông dùng tiền để chứng minh địa vị.” Trần Thi Vũ lạnh lùng nói.

“Điều này thì tôi tin.” Lâm Đào đáp lời rất nhanh.

“Tiểu Lông Vũ nói đúng lắm, địa vị giữa vợ chồng không liên quan gì đến kinh tế cả, bản thân nam nữ vốn là bình đẳng.” Tôi nói.

Đại Bảo chỉ vào tôi cười nói: “Phải rồi, Lão Tần, lần trước tôi đến nhà cậu, là ai rửa bát lau nhà đấy nhỉ?”

“Đừng có đi lệch đề tài, ha ha.” Tôi chuyển đề tài, nói: “Vụ án này, chuyên gia của Bộ đã được mời đến rồi, tình hình điều tra khám xét hiện trường, tình hình điều tra khám nghiệm tử thi đều chứng minh rõ là anh ta chủ động nhảy xuống sông và bị chết đuối. Đơn tố cáo này không có chứng cứ gì cả.”

“Người này tố cáo cần chứng cứ sao?” Lâm Đào lắc đầu, nói: “Tố cáo cũng không quan trọng, người này mỗi thứ ba hằng tuần đến Sở Công an tỉnh chính là để chửi bới người khác. Lão Tần hôm nay cũng bị chửi sặc tiết nhỉ?”

“Chẳng phải đều nói bác sĩ pháp y và bệnh nhân quan hệ tốt sao? Hôm nay tổ tông mười tám đời nhà tôi đã bị chửi hết một lượt, con cháu đời sau cũng bị nguyền rủa, tôi đã gây chuyện với ai chứ.” Tôi xê dịch người, giảm bớt sự đau nhức ở phần lưng, “Còn phải bị đánh không được đánh lại, bị chửi cũng không được chửi lại nữa.”

“Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân tốt ư?” Đại Bảo cười tự trào, nói: “Hi, chuyện cái ông “anh họ” anh, người gây chuyện còn đăng tải khắp nơi nữa kìa. [*] ”

“Có lý mà không thể nói, lại còn phải tươi cười với kẻ hắt nước, thật sự là làm ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của cảnh sát.” Tôi nói.

“Đúng vậy, cho dù là chúng ta có lý, nhưng chỉ cần cậu nhượng bộ một bước, người ta chắc chắn sẽ tiến một bước để cưỡi lên đầu lên cổ cậu.” Đại Bảo nói.

Tôi trầm mặc một lúc, nói: “Bất luận là thế giới tự nhiên hay là xã hội loài người, chẳng qua cũng chỉ là quá trình hoán đổi cho nhau mà thôi.”

“Đợi một chút, đợi một chút, cậu nói lại lần nữa xem, câu này hay đấy, để tôi ghi lại.” Đại Bảo lội một cuốn sổ ra, vừa viết vừa nói.

“Nhưng cái tên Vương Trí này cũng thật là, chỉ vì số tiền sinh lễ bốn mươi nghìn tệ mà phải nhảy sông tự vẫn.” Hàn Lượng nói, “Nếu như hai người không phù hợp, chia tay là được rồi, sao lại phải tìm đến cái chết làm gì chứ?”

“Đúng vậy, có một số người yêu đương không cần phải tính đến cái chết, chia tay cũng chẳng cần phải chịu trách nhiệm cơ.” Trần Thi Vũ tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng không bỏ lỡ thời cơ để tiếp lời.

Hàn Lượng ngẩn người, nhớ đến Trần Thi Vũ vẫn lăn tăn về “sự kiện hot” đó, thế nên không phản bác lại, như thể là không hề nghe thấy, cúi đầu nghịch chiếc điện thoại di động Nokia của anh.

“Ôi, Trưởng khoa Lâm, anh giúp tôi xem xem, form bản báo cáo này có đúng không?” Trình Tử Nghiên thấy bầu không khí có vẻ hơi sượng sùng, vội vàng đánh trống lảng.

Tôi cũng cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, vội vàng nói với Đại Bảo: “Phải rồi, lần trước bảo anh liên hệ với cái xưởng đó, mua máy sắc ký khí [*] , anh đã liên hệ chưa?”

[*] Mời các bạn tìm đọc vụ án “Thùng xác trong rừng” trong cuốn Lời tố cáo lặng thầm.

[*] Máy sắc ký khí là thiết bị phân tích và kiểm tra các chất dựa trên phương pháp sắc ký khí. Phương pháp sắc ký khí là một trong những phương pháp được sử dụng phổ biến trong việc phân tích các hợp chất hữu cơ dễ bay hơi trong các loại nền mẫu.

Khoa Hoá nghiệm chuẩn bị mua một chiếc máy sắc ký khí, bởi vì nó cùng một xưởng sản xuất với chiếc máy kiểm tra bệnh lý pháp y, nên họ vì muốn kiểm soát tốt dự toán kinh phí nên đã nhờ chúng tôi hỏi giá trước. Việc này tôi đã nói với Đại Bảo từ lâu, có lẽ anh ấy quên mất rồi. Lúc này, vừa vặn có thể thay đổi đề tài.

Đại Bảo thấy tôi nhướng mày nháy mắt ra hiệu với anh, chợt hơi mơ hồ, nhưng đại khái chắc cũng biết ý của tôi, nên hùng hổ nhấc điện thoại lên gọi điện, nói bằng giọng điệu cao hơn bình thường vài phần: “Alo? Cho hỏi, chỗ các anh chính là bán “sắc tướng” phải không?”

Tôi vừa mới uống một ngụm nước liền bắn “phụt” ra.

“Ồ, tôi nói nhầm, chỗ các anh là bán máy sắc ký khí phải không?” Đại Bảo lúng túng đính chính lại, nói: “Chúng tôi ở Sở Công an tỉnh, khoa Hoá nghiệm chúng tôi muốn mua “sắc tướng khí phổ” của các anh.”

Đại Bảo gác máy, trong văn phòng mọi người đều đã cười nghiêng ngả, bầu không khí gượng gạo lúc trước đã biến mất từ lâu.

Đại Bảo sượng sùng giải thích: “Tên loại máy này sao mà lại nhịu miệng thế...”

“Cười gì thế?” Thầy đẩy cửa vào, ném một tập tài liệu xuống bàn, nói: “Việc xảy ra vào sáng sớm, trải qua điều tra vòng ngoài suốt cả buổi sáng, gần như cũng có kết quả rồi. Nhưng các cậu vẫn phải đến đó.”

“Đẹp quá! Cảm giác đây chính là thiên đường chốn nhân gian!” Đại Bảo đứng trong cánh đồng gần hiện trường ở thị trấn Tân Kiều huyện Long Đông, lấy tay vuốt ve một bông hoa đẹp.

“Đương nhiên đẹp rồi, đó là hoa anh túc. Nhưng đã qua mùa hoa này rồi, nếu không sẽ còn rực rỡ hơn.” Hàn Lượng dựa vào cửa xe, hai tay cầm chiếc Nokia, lên tiếng.

Đại Bảo nhảy bật ra như thể bị giật điện, nói: “Láo thật, thật không ngờ dám trồng hoa anh túc!”

“Trồng trên năm trăm cây anh túc là có thể bị quy vào “tội trồng phi pháp thực vật nguyên thuỷ chất độc” rồi đấy. Đây là không bị ai trình báo, nếu không chắc chắn đã bị bắt và xử phạt tù dưới 5 năm.” Ánh mắt Hàn Lượng vẫn không rời khỏi màn hình nhỏ xíu đó.

“Chả trách mà dựng nhà ở cái nơi vắng vẻ hiu hắt thế này.” Đại Bảo rùng mình xoa hai tay.

Mấy người cảnh sát cầm xẻng đến bên cạnh Đại Bảo, nói: “Bác sĩ pháp y Lý nhường đường một chút, chúng tôi nhận lệnh tiêu huỷ số cây anh túc này. Ồ, còn nữa, Trưởng khoa Lâm nói lối đi bên kia đã mở ra rồi, bảo anh và Trưởng khoa Tần đi tới đó.”

Tôi gật đầu, cùng với Đại Bảo bắt đầu mặc đồ bảo hộ điều tra khám xét hiện trường. Đúng lúc này, từ xa nhìn thấy Lâm Đào mặt tái mét bước ra khỏi mảnh sân của hiện trường.

“Sao vậy? Đã nắm rõ tình hình chưa?” Tôi vừa mặc đồ vừa hỏi.

Lâm Đào không nói gì, ra hiệu bằng tay, đại ý là mình không gắng gượng nổi, sau đó vịn vào một cây nhỏ, bắt đầu nôn khan.

“Này này này, có đến nỗi phải thế không? Chẳng phải chỉ là một cái xác chết thối rữa thôi sao. Có phải là cậu chưa từng nhìn thấy đâu chứ.” Đại Bảo cười nói.

Lâm Đào lúc này cũng đã định thần lại, nước mắt lưng tròng, nói: “Căn nhà này kín lắm, các anh... các anh hãy cứ phải đeo mặt nạ chống độc vào đi.”

Tôi khẽ mỉm cười, nghĩ bụng, có hiện trường nào mà chưa từng nhìn thấy chứ? Thế nên tôi và Đại Bảo không đeo mặt nạ chống độc, cứ thế khoác hộp đồ dụng cụ kiểm tra bước vào trong phòng.

Bước vào trong cửa tầng 1, tôi đã cảm thấy có cái gì đó khác lạ. Mặc dù đang bật điều hoà lạnh trong phòng, cái nóng bức ở bên ngoài căn phòng đã phần nào được giảm bớt, nhưng thứ mùi xác thối ập đến vẫn khiến tôi bất giác giơ cánh tay lên dụi mũi.

Hiện trường tầng 1 rất gọn gàng ngăn nắp, không có sự khác thường nào cả, nhưng khi đi lên tầng 2, tôi đã hiểu vì sao Lâm Đào lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Trên xà ngang ở giữa phòng khách tầng 2 đang treo lơ lửng một người đàn ông, lúc này đây đã trở thành một cái xác trương phình, vô số dòi bọ đang lúc nhúc. Xác chết chuyển màu xanh lá cây, liên tục có những dịch thể thối rữa màu xanh chảy dọc theo mũi chân của thi thể nhỏ xuống đất. Trên mặt đất vô cùng lộn xộn, dịch thể màu đỏ và màu xanh lá trộn vào nhau. Trong dịch thể, còn có lúc nhúc những con dòi như hân hoan hút chất dinh dưỡng.

Nếu so với sự đả kích về thị giác, thứ đả kích kịch liệt hơn chính là khứu giác. Do căn phòng này rất kín, chúng tôi ở bên ngoài không ý thức được rằng mùi ở bên trong lại nghiêm trọng đến nhường này. Từ khi bắt đầu bước lên tầng 2, tôi đã phải chịu đựng sự khảo nghiệm về thứ mùi mà suốt hơn mười năm làm việc của tôi chưa từng phải tiếp xúc. Tôi biết rất rõ, đó chỉ là mùi hôi thối của thi thể, chỉ có điều mùi hôi thối thi thể này cao hơn rất nhiều lần so với những thi thể khác vẫn thường gặp.

Tôi và Đại Bảo cùng nhìn nhau, rồi cùng nhìn sang bác sĩ pháp y Hàn ở Công an thành phố Long Phiên cùng tiến vào hiện trường với chúng tôi, chẳng ai nói lời nào, vội vàng lấy từ trong hộp dụng cụ ra mặt nạ chống độc và đeo vào. Đến lúc này mới phần nào cải thiện tình trạng mùi ở hiện trường huỷ hoại thần kinh khứu giác của chúng tôi. Trong lòng chúng tôi cũng không kìm được thầm khâm phục lòng quả cảm của bác sĩ pháp y Hàn bước vào hiện trường thế này mà không hề thay đổi sắc mặt.

Quả thật là, với vai trò là bác sĩ pháp y của Sở Công an tỉnh, tự nhận đem so với các bác sĩ pháp y của những đơn vị khác không mấy khi được chạm vào thi thể, khả năng chịu đựng vẫn rất khá, nhưng nếu so với các bác sĩ pháp y ở cơ sở thì sức chịu đựng đối với những loại mùi hôi thối của tử thi này vẫn còn thua xa.

Tầng 2 có kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, hai phòng ngủ chính nằm phân cách ở hai bên, ở giữa là một phòng khách nhỏ và một nhà vệ sinh được trang bị khá đầy đủ.

Chúng tôi đi men theo tấm phản mà Lâm Đào đã bố trí sẵn cho công tác điều tra khám xét, đi đến phòng ngủ chính ở tầng 2. Trên sàn trong phòng ngủ chính có hai xác chết nằm ngửa, đều đã trương phình, tương tự cũng có rất nhiều con giòi bọ đang bám vào thi thể. Có thể nhận ra, phòng ngủ chính chính là hiện trường gây án đầu tiên, bởi vì trên bức tường, trên nóc nhà có khá nhiều vết máu bắn phụt, vũng máu trên sàn cũng khiến người ta kinh sợ. Không giống với dịch thể thối rữa là màu xanh lá ở trên sàn ngoài phòng khách, trên sàn ở đây phần lớn là vết máu màu đỏ sẫm đã bị thối rữa.

“Xem ra vấn đề giết người rồi tự sát không lớn.” Tôi yên tâm phần nào. Ở một hiện trường hoàn toàn khép kín như thế này, những vụ án sau khi giết người chọn lựa treo cổ cũng gặp khá nhiều.

“Lão Tần, trong phòng vệ sinh còn có một người.” Giọng Đại Bảo từ phòng bên cạnh truyền tới, “Ồ, không phải là hai người.”

“Theo như điều tra, gia đình này họ Thang, mười mấy năm trước từ thị trấn Lật Viên huyện Long Đông chuyển đến đây, một nhà bốn người, ông lão, bà lão và con trai con gái.” Bác sĩ pháp y Hàn kết hợp tình hình điều tra được để chứng thực tình hình hiện trường, nói: “Họ thường không qua lại với hàng xóm, có lẽ chính là để bí mật trồng cây anh túc kiếm tiền nhỉ. Nhưng những người quen biết họ đều nói hai ông bà này đặc biệt chiều chuộng cậu con trai, khiến cho cậu con trai này, tên là gì nhỉ? Tôi xem nào, ồ, gọi Thang Liêu Liêu, tính cách vô cùng ngang ngược.”

Tôi gật đầu, nói: “Hai chị em đều chưa kết hôn có phải không?”

Bác sĩ Hàn gật đầu, chỉ ra phía ngoài căn phòng, nói: “Đây là hai ông bà già, người ở trong phòng là cô chị, người giết người, treo cổ ở trong phòng khách chính là Thang Liêu Liêu. Đương nhiên, vẫn cần phải kiểm tra DNA. Ngoài ra, còn có một người. Ừm, lát nữa anh vào phòng vệ sinh xem đi.”

Xác chết đã bị phân huỷ nghiêm trọng khiến cho thi thể trương phình, nhưng dựa theo giới tính và cách ăn mặc của thi thể, vẫn có thể ăn khớp được với tình hình điều tra.

Tôi đi men ván giẫm khám nghiệm hiện trường đến được phòng vệ sinh, vẫn bị cảnh tượng bên trong làm cho chấn động.

Khi sự việc xảy ra, người phụ nữ ở trong nhà vệ sinh có lẽ là đang tắm, cho nên toàn thân loã thể. Khi cô ta bị giết có lẽ cũng bị chảy khá nhiều máu, nhưng bởi vì bề mặt trong phòng tắm đã tích một lượng nước lớn khiến cho máu bị làm loãng. Khi lượng nước tích tụ khô đi, giữ lại vết máu hồng nhạt dính trên sàn. Sau khi cái xác bị thối rữa, sản sinh ra một lượng lớn dịch thể thối rữa, lại khiến cho những vết máu hồng khô đó biến thành màu xanh đen.

Thứ khiến cho người ta càng thấy kinh hãi hơn chính là một cái phôi thai nhỏ bằng đầu nắm tay ở giữa đôi chân của nạn nhân. Phôi thai cũng đã biến thành màu xanh đen, cũng đã nhìn rõ được tay chân rồi, một sợi dây rốn dính liền với tử cung, đã rơi ra khỏi bên ngoài thi thể người phụ nữ.

Lúc này, Đại Bảo đang kiểm tra cái phôi thai, nói: “Phôi thai đã thành hình người rồi, có lẽ là khoảng ba, bốn tháng rồi.”

“Người báo án chính là người nhìn thấy cái này, mới sợ hãi vội vàng báo cảnh sát.” Pháp y Hàn nói.

“Tôi đọc thấy trong tài liệu nói, người báo án là một tên trộm phải không?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Hàn gật đầu, nói: “Gã chính là nghe thấy người trong thị trấn nói gia đình này chắc là có tiền, sau khi đến lại nhìn thấy ở đây trồng anh túc, cho nên quyết định trộm của kẻ xấu. Nhưng, gã không có cách nào để chui vào được trong phòng. Khi lên được cửa sổ ở tầng 2, dùng đèn pin chiếu vào cái phôi thai này, còn nói phôi thai như đang cử động, nói là “quỷ sinh con”. Sau khi quay trở về, nghĩ hai giờ đồng hồ, vẫn quá sợ hãi, thế nên đã báo cảnh sát.”

“May mà gã chưa vào trong phòng, nếu không cũng đúng là không thể nói cho rõ được.” Đại Bảo nói.

“Tình hình khá là rõ rồi, chúng ta hãy kiểm tra thi thể, sau khi có kết quả sẽ kết hợp với kiểm tra dấu vết, về cơ bản là có thể kết án được rồi.” Tôi nhìn xung quanh hiện trường, phát hiện ra không có điều gì khác thường, bèn nói.

Chúng tôi vừa mới bước ra khỏi hiện trường, vừa vặn gặp Trần Thi Vũ và Trình Tử Nghiên đang bước tới, họ làm theo yêu cầu của tôi, đến phối hợp điều tra vòng ngoài.

Trần Thi Vũ đang ở vị trí cách chúng tôi mười mét, đã chau mày, lấy tay che mũi, nói: “Nặng mùi quá!”

“Xe chở nước hoa đã chuẩn bị xong rồi.” Hàn Lượng vẫn dựa vào cửa xe, đáp lời.

Trần Thi Vũ lườm Hàn Lượng một cái, đưa cho tôi tập tài liệu đang cầm trong tay, nói: “Theo như lời anh nói, đã đến bên mạng điện lưới quốc gia điều tra về hoá đơn điện. Thời gian dùng điện của gia đình này lúc trước đều rất có quy luật. Nhưng, bắt đầu từ buổi tối ngày mùng 10 tháng 8, lượng điện sử dụng luôn ở trạng thái ổn định. Đồng chí ở mạng điện quốc gia nói, đây có lẽ là điện điều hoà, đường điện sử dụng thông thường đối với nhiệt độ không bị thay đổi.”

“Đây chính là thời gian tử vong rồi.” Tôi mỉm cười, “Thời gian xảy ra vụ án có lẽ là ngày mùng 10 tháng 8, đến nay đã được nửa tháng rồi. Xem trạng thái của tử thi, cũng tầm đấy.”

“Liệu có thể chuyên nghiệp hơn chút được không? Bác sĩ pháp y chúng ta cần phải dựa vào phương thức suy đoán của pháp y chứ?” Đại Bảo lấy ra chiếc thước bằng thép ở trong hòm dụng cụ nói: “Tôi đã đo độ dài của con dòi, cũng khoảng thời gian ấy.”

“Sao lại không chuyên nghiệp chứ? Điều tra rõ được thời gian xảy ra vụ án, dùng độ dài của dòi để suy đoán có sự sai lệch lớn hơn hẳn so với những căn cứ khách quan này. Có phương thức chuẩn xác hơn, thì không cần phải cố chấp là có chuyên nghiệp hay không đâu.” Tôi cười nói.

Tôi nhìn Trình Tử Nghiên, cô vội nói: “Đã điều tra rồi, trong phạm vi năm ki-lô-mét, không tìm thấy một máy quay camera nào cả. Trong lĩnh vực trinh sát hình ảnh của chúng tôi, việc này không có ý nghĩa gì cả nữa rồi.”

Tôi gật đầu, nói: “Kiểu giết người rồi tự sát này, vấn đề then chốt vẫn nằm ở chỗ Lâm Đào.”

Lúc này Lâm Đào một tay cầm giấy ăn lau mồ hôi, một tay đón lấy lọ nước hoa mà Hàn Lượng đưa cho xịt khắp cả người.

“Anh làm sao vậy? Sao mặt lại trắng nhợt thế kia?” Trần Thi Vũ hỏi vẻ hiếu kỳ.

“Không xong rồi, hiện trường này... thật sự không được rồi.” Lâm Đào tỏ ra sợ hãi.

“Chẳng phải là ngày nào anh cũng khoác lác anh không sợ xác chết thối rữa, chỉ sợ quỷ sao?” Trần Thi Vũ vừa cười nhạo vừa tiện tay đưa cho một túi giấy ăn.

“Không nói là sợ mùi xác chết thối rữa mà, chính là nhìn thấy đứa trẻ đó, trời ơi, thật sự là đã khiêu chiến giới hạn đỉnh điểm của tôi.” Lâm Đào lắc đầu, như thể muốn hất bỏ những ký ức không hay ở trong đầu ra ngoài.

“Không phải là một nhà bốn người sao? Lại còn có đứa trẻ nào?” Trần Thi Vũ hồ nghi lật giở tài liệu điều tra đang cầm trong tay, nói.

“Người chị gái đó, mang thai rồi.” Tôi so vai.

“Không phải là chưa lập gia đình sao?” Trình Tử Nghiên hỏi vẻ hiếu kỳ.

“Mang thai và lập gia đình thì có liên quan gì đến nhau chứ?” Hàn Lượng vừa nói vừa cất chiếc Nokia của mình.

Trình Tử Nghiên nhận thức được điều này, gương mặt chợt đỏ bừng.

“Hi, anh vẫn còn dám nói đến đề tài này sao? Da mặt sao lại dày đến thế chứ?” Trần Thi Vũ liếc xéo Hàn Lượng.

“Đúng thế.” Lâm Đào vừa dùng khăn giấy Trần Thi Vũ đưa cho vừa phụ hoạ theo.

Hàn Lượng xoè hai tay ra, cũng không giải thích gì, lên xe khởi động động cơ.

“Chẳng phải là mang thai sao? Sao lại đã là đứa trẻ rồi? Là đứa trẻ mới sinh sao?” Trình Tử Nghiên vẫn rất hiếu kỳ điều này.

“Không phải là đứa trẻ mới sinh, là phôi thai.” Đại Bảo trả lời, “Hàn Lượng, lọ nước hoa này của cậu khó ngửi quá.”

“Khó ngửi sao? Đắt lắm đấy.” Hàn Lượng thắt dây an toàn, bắt đầu di chuyển xe.

“Mặc kệ anh ấy, anh ấy mặc dù khứu giác khá mẫn cảm, nhưng thường xuyên không phân biệt được thế nào là dễ ngửi, thể nào là khó ngửi.” Tôi nói.

“Nhưng, các anh vẫn còn chưa giải phẫu, sao lại có thể nhìn thấy cái phôi thai được chứ?” Trình Tử Nghiên thắc mắc.

“Rơi ra rồi mà.” Đại Bảo không hề lấy làm lạ về vấn đề này, “Hàn Lượng, tại sao nước hoa của cậu lại thối chứ?”

“Nước hoa của anh mới thối thì có! Lẽ nào mùi xác thối anh ngửi lại thành mùi thơm?” Hàn Lượng tỏ ra không hiểu.

“Rơi ra rồi?” Trình Tử Nghiên khẽ lẩm nhẩm một câu, có vẻ hơi sợ hãi.

“Cái này gọi là “‘sinh con’ sau khi chết.” Tôi giải thích, “Sau khi thi thể bị thối rữa, khi lượng khí thể bị thối rữa ở trong vùng bụng chèn ép vào xương chậu, có thể khiến cho phân ở trong trực tràng bài tiết ra ngoài, sa trực tràng sa tử cung hoặc âm đạo phụ nữ. Người phụ nữ mang thai, sau khi chết, bào thai bởi vì bị khí thể thối rữa ở trong vùng bụng chèn ép nên đã bị ép ra khỏi thi thể được gọi là sinh nở sau khi chết.”

Trình Tử Nghiên rùng mình, không nói thêm gì nữa.

2

Đối với bác sĩ pháp y, bất luận hiện trường và thi thể kinh khủng như thế nào, một khi đến được nhà tang lễ thì sẽ không quá khó chịu nữa. Dù sao cũng bớt đi môi trường hiện trường và cả sự kích thích của mùi xác chết nồng nặc tại hiện trường bị bịt kín, cộng thêm với tác dụng của luồng không khí điều hoà hoàn toàn mới mẻ, bác sĩ pháp y đều có thể toàn tâm toàn ý, không bị chịu sự tổn hại nào để có thể hoàn thành công việc của mình.

Cho nên, đối với công việc khám nghiệm năm xác chết này, được chia thành hai tổ: bác sĩ pháp y của cơ quan Công an thành phố và cơ quan Công an tỉnh, cũng chỉ mất chưa đầy sáu giờ đồng hồ là đã hoàn thành. Hơn nữa khi từ nhà tang lễ bước ra, mùi xác thối rữa bám vào người thậm chí cũng được luồng gió điều hoà tươi mới thổi bay đi khá nhiều.

“Hiện trường là kiểu hiện trường hoàn toàn bị bịt kín, căn nhà hoàn toàn cách ly với bên ngoài. Người không thể nào từ ngoài tiến vào bên trong từ ô cửa sổ, hơn nữa ô cửa sổ cũng không hề có dấu vết của việc phá hoại do dùng bạo lực. Mặc dù hiện trường có chút dấu vết xáo trộn, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật khách quan đây hoàn toàn là hiện trường bị đóng kín.” Lâm Đào đứng ở đầu phía bàn hội nghị họp tổ chuyên án Sở Công an thành phố Long Phiên, dùng bút dạ quang chỉ vào tấm ảnh trên màn hình, nói. Trình Tử Nghiên đứng bên cạnh phối hợp với anh điều khiển hình ảnh.

“Vậy thì tại sao lại xáo trộn chứ?” Tôi hỏi.

“Không rõ, có lẽ là chính gia đình họ trong lúc tranh cãi đã gây ra sự xáo trộn.” Lâm Đào nói, “Bởi vì trên các đồ vật bị xáo trộn không thấy dính vết máu, chứng tỏ đã xáo trộn trước rồi sau đó mới giết người.”

“Động cơ của việc xáo trộn, vĩnh viễn cũng không có ai biết được.” Đại Bảo nói, “Đây chính là lý do mà tôi không thích vụ án giết người rồi tự sát.”

“Hình thái của vết máu thì sao?” Tôi hỏi tiếp.

Lâm Đào nói: “Vết máu thì càng có thể chứng minh sự thật. Tại hiện trường có lượng vết máu lớn, nhưng vết máu chân chỉ có của một mình người treo cổ, không có vết chân của những người khác. Điều này đủ để có thể chứng thực, trong vụ án này không có người ngoài xâm nhập vào. Hung thủ sau khi giết người ở trong phòng ngủ chính, đi chân trần đến nhà vệ sinh, rồi sau khi giết người lần nữa, đi chân trần đến phòng khách, trực tiếp treo cổ.”

“Đúng vậy, tuyệt đối không thể có khả năng có người ngoài giết mà không để lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường.” Trình Tử Nghiên giải thích với các nhân viên trinh sát điều tra, “Cho dù là hắn đi giày của nạn nhân treo cổ để gây án, rồi lại đôi giày của mình, cũng chắc chắn để lại dấu chân của chính hắn.”

“Vậy cũng có nghĩa là vụ án này đứng từ góc độ kiểm tra dấu vết thì thấy không có bất cứ vấn đề gì, là giết người rồi tự sát.” Lâm Đào tổng kết nói, “Chúng tôi cũng lấy thêm một chút vết máu ở hiện trường, việc này vẫn cần bản báo cáo tình hình chỗ chị Đặng.”

“Trên phương diện pháp y, cũng chẳng có vấn đề gì cả.” Tôi tiếp lời Lâm Đào, nói: “Bốn xác chết, trước mắt từ độ mài mòn của răng có thể thấy, hai người trên 60 tuổi, còn lại hai người trên 30 tuổi. Về cơ bản nhất quán với độ tuổi bốn nạn nhân được thể hiện trong bản điều tra. Bởi vì phân huỷ nghiêm trọng khiến cho khuôn mặt bị biến dạng, cho nên không có cách nào bước đầu phán đoán được thân phận, chỉ có đợi kết quả DNA thì mới tiến hành xác nhận thân phận được. Hai nạn nhân cao tuổi đều chết do mất máu quá nhiều, lại bị hung thủ dùng dao chặt củi để lại ở hiện trường chém nhiều lần vào bộ phận mặt, cổ, đầu, dẫn đến tử vong. Trên người có vết thương nhẹ. Người nạn nhân nữ cũng là bị vật gây thương tích và cách thức gây thương tích tương tự, có lẽ là khi đang tắm, hung thủ nhân cơ hội cô không phòng bị đã tấn công. Trong phòng ngủ chính có một lượng vết máu bắn phụt, là hiện trường đầu tiên. Trên rèm màu trắng ở phòng tắm có một lượng vết máu lớn bắn phụt, cũng là hiện trường gây án đầu tiên. Xác chết không bị di chuyển, hiện trường không bị ngụy trang.”

“Còn người treo cổ đó, chính là nạn nhân nam giới trẻ. Là chủ động treo cổ, không có nguy trang. Trên người cũng không có vết thương bị trói, vết thương bị uy hiếp và vết thương phản kháng, nguyên nhân chết cũng là treo cổ chết. Mọi người đều biết, ngoài hoàn cảnh hiện trường đặc biệt, hoặc là nạn nhân có vết thương bị trói, vết thương uy hiếp và vết thương chống đỡ rõ ràng, hoặc là có nhân tố dẫn đến hôn mê, nếu không thì treo cổ chết thông thường đều là tự sát.” Đại Bảo bổ sung ngắn gọn, nói: “Ngoài ra, cái phôi thai rơi ra sau khi chết đó cũng không cần phải làm một bản báo cáo riêng đâu nhỉ.”

“Ừ, dù sao cái phôi thai đó chúng ta cũng lấy riêng DNA để đưa đi kiểm tra rồi, đợi khi có kết quả giám định, thì cũng coi như xong chuyện.” Tôi nói, “Tổng kết lại, hiện trường mặc dù có dấu vết nhẹ, nhưng không đủ để trở thành điểm nghi vấn của vụ án này. Bất luận từ trạng thái, nguyên nhân gây ra cái chết của thi thể và tình hình hiện trường thì có thể thấy đây đều là một vụ án giết người rồi tự sát điển hình. Mặc dù chúng ta không có cách nào để phán đoán được động cơ gây ra vụ hung án này, nhưng sự thật khách quan là không thể nào nghi ngờ. Bước tiếp theo, hoàn thiện điều tra vòng ngoài đối với nạn nhân, xác định thân phận của nạn nhân, là có thể kết án được rồi.

Phân tích rốt cuộc cũng chỉ là phân tích, mặc dù có thể phân tích hết sức kín kẽ, cũng là cần chứng cứ khách quan để tiến hành xác thực. Ngoài việc chúng tôi làm theo như quy trình kiểm tra thi thể lấy nguyên liệu từ trong năm cái xác này, ở hiện trường Lâm Đào cũng lấy lên đến cả trăm sinh vật để kiểm tra. Muốn kiểm nghiệm hết toàn bộ nguyên liệu này cũng vẫn cần trải qua một quá trình.

Phó giám đốc Công an thành phố Long Phiên vừa mới nhậm chức quản lý trinh sát hình sự, vốn là chi đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Công an thành phố Vân Thái, sau đó được cất nhắc về đây. Bắt đầu từ khi làm cảnh sát, anh đã luôn làm một chiến sĩ cảnh sát hình sự dũng mãnh chiến đấu ở tuyến đầu trinh sát hình sự. Hơn 40 tuổi, gương mặt điển trai, hành động nhanh gọn. Anh chau mày, yên lặng nghe hết lời báo cáo, lập tức quyết định: “Các vị vất vả rồi, mời cơ quan kiểm tra tham gia sớm vào vụ án này, để làm tốt toàn bộ công tác trước khi di dời, sau khi thi thể được xác thực thân phận, là có thể đem đi hoả táng.”

Cuộc họp kết thúc, chúng tôi cùng chuẩn bị lên xe quay về Sở Công an tỉnh.

Lâm Đào hỏi Trình Tử Nghiên: “Có phải là cô sùng bái Phó giám đốc Đổng không?”

Đột nhiên bị hỏi một câu, Trình Tử Nghiên hơi mơ hồ, vội vàng trả lời: “Không... không có.”

“Còn nói không nữa, tôi vừa nhìn thấy cô nhìn anh ấy chằm chằm, không hề rời mắt.” Lâm Đào nói.

“Tôi chỉ là đang nghe anh ấy bố trí công việc.” Trình Tử Nghiên mặt đỏ bừng, thật thà nói.

“Lãnh đạo thì có gì đáng để sùng bái chứ, lẽ ra cần phải sùng bái nhân viên kỹ thuật.” Lâm Đào nói.

“Vốn dĩ cô ấy cũng sùng bái anh mà. Anh đây là đang ghen à?” Trần Thi Vũ lạnh nhạt nói một câu, “Yên tâm, anh đẹp trai hơn anh ấy.

“Hi, ghen gì chứ, tôi chỉ nói vậy thôi mà.” Lâm Đào sượng sùng gãi đầu, vừa nghĩ ra gì đó, lại vui mừng bổ sung thêm một câu: “Nhưng tôi cảm thấy thẩm mỹ của cô dạo này đúng là có tiến bộ lắm đấy.”

Mặt Trình Tử Nghiên lại càng đỏ lựng.

Từ xa đã nhìn thấy Hàn Lượng đợi ở bên cạnh chiếc xe SUV bảy chỗ, vẫy tay về phía chúng tôi.

“Đứng ở đó mà vẫy tay, động tác này thật là không được nhã cho lắm.” Tôi cười hạ giọng nói.

Chỉ nghe thấy Hàn Lượng từ xa hét lên: “Thầy gọi điện thoại cho các anh không được, bảo tôi chuyển lời với các anh, lại có việc rồi.”

Tôi kinh ngạc, hỏi mấy người bên cạnh: “Hôm nay các cậu có ai miệng quạ vậy?”

Mọi người đều lắc đầu với vẻ mặt vô tội.

Chiếc xe SUV đi gần hai giờ đồng hồ, đến được trong khu quản hạt của thành phố Thinh Đường của tỉnh chúng tôi. Hiện trường nằm ở trong khu vực hoa viên thành phố Thinh Đường. Đây là một vườn triển lãm mà vài năm trước nhà nước đã quy hoạch, nhưng bởi vì ít các công trình vui chơi giải trí, lại cách khá xa trung tâm thành phố, cho nên người đến đây tham quan ngày càng thưa thớt, hiện tại đã trở nên vắng vẻ.

“Là vụ án gì vậy?” Tôi nhìn thấy chi đội trưởng của Sở Công an thành phố Thinh Đường và bác sĩ pháp y Triệu Vĩnh đã lâu không gặp đang đứng đợi ở trước cổng hoa viên ở đằng xa, bèn lên tiếng hỏi.

“Không biết, ông Trần không nói, chỉ nói là cái gì mà lưng dựa lưng.” Hàn Lượng vừa lái xe vừa nói.

“Lưng dựa lưng?” Đại Bảo hỏi vẻ hiếu kỳ.

“Rõ ràng không phải là ý này.” Hàn Lượng nhún vai.

Sau khi xe dừng hẳn, chúng tôi nhảy xuống xe, bắt tay với các đồng nghiệp.

“Xem ra, là một vụ án giết người rồi tự sát.” Bác sĩ pháp y Triệu nói thẳng vào đề tài chính luôn, “Ở đây bình thường cũng chẳng có người, cả một khu vực rộng lớn, đúng là muốn làm gì thì làm thôi.”

“Lại là giết người rồi tự sát.” Tôi tiếc nuối lắc đầu, nói: “Đúng là trong cùng một khoảng thời gian có cùng một loại vụ án, chúng tôi vừa mới xử lý một vụ án giết ba người rồi tự sát.”

“Sao mà trùng hợp thế?” Bác sĩ Triệu cười hi hi, ra hiệu cho chúng tôi đi theo ông, “Chỗ chúng tôi thì đơn giản hơn nhiều, là một vụ án giết một người rồi tự sát. Hung thủ xem ra không bị tổn thương gì cả, có lẽ là uống thuốc độc, chúng tôi đã lấy máu rồi, bây giờ đang khám nghiệm. Nói không chừng, các anh xem xong thì có thể trực tiếp đưa ra kết luận được luôn.”

Do trị an xã hội ngày càng ổn định, hiện tại bác sĩ pháp y của tỉnh gánh vác thêm nhiều nhiệm vụ hơn. Trước đây chúng tôi chỉ cần ra quân kiểm tra khám xét những vụ án giết từ hai người trở lên, có ảnh hưởng xã hội lớn, lâu không phá được và nhiều điểm nghi vấn. Thế nhưng bây giờ, chỉ cần là án mạng, không lập tức đưa ra kết luận được, gần như đều cần chúng tôi đến tận hiện trường. Cho nên số vụ án mạng đã giảm ba phần tư, nhưng lượng công việc của chúng tôi cũng chẳng giảm bớt được bao nhiêu.

Lâu lắm không gặp bác sĩ pháp y Triệu, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi đến vị trí sâu bên trong của hoa viên. Ở đây, có một ngôi nhà mái bằng nhỏ, xung quanh giăng đường dây cảnh giới màu lam trắng xen nhau, có mấy người cảnh sát mang theo thiết bị. May mà ở nơi hoa viên tiêu điều này không có người đến tham quan, do đó cũng không có ai vây xung quanh cả.

Trước mắt suy đoán, người gây án chính là người công nhân ở lại trong hoa viên này, tên là Vương Tam Cường, 45 tuổi, độc thân, thường ngày phụ trách công tác gìn giữ thường nhật của hoa viên, chính là sống ở đây, nhà nước bao ăn ở.” Chi đội trưởng Niên nói, “Thường ngày, ở đây không có ai, anh ta sinh sống một mình, thỉnh thoảng cũng đi mua đồ ăn, những khoảng thời gian còn lại đều hoạt động ở đây. Người phát hiện ra là người phụ trách quản lý vườn hoa, sáng nay như thường ngày kiểm tra tình hình, nhưng điện thoại gọi mãi không được, nên đã sai một nhân viên đến xem, phát hiện ra Vương Tam Cường đã chết tại nơi ở.”

“Nơi rộng như thế này, mà chỉ có một người trông nom thôi sao?” Tôi hỏi.

“Chỗ này rất ít người, lại là hạng mục công ích miễn phí của nhà nước, không thu vé vào cửa, bồn hoa cơ bản đều có thể mọc lên tự do, bình thường thì anh ta cũng chỉ quét dọn, vệ sinh một chút ở trong vườn hoa. Mặc dù vườn hoa rất rộng, nhưng lượng công việc của anh ta cũng không lớn.” Chi đội trưởng Niên nói, “Vấn đề là khi chúng tôi tiến hành khám xét điều tra hiện trường tử vong không bình thường này, phát hiện ra dưới gầm giường trong căn phòng nhỏ của anh ta còn có một thi thể nữ giới đã phân huỷ ở mức trung bình. Trước mắt thân phận vẫn chưa được làm rõ, nhưng bởi vì ở đây thường ngày cũng không có ai đến, giấu thi thể ở dưới gầm giường của Vương Tam Cường, suy đoán là người phụ nữ có liên quan với anh ta bị anh ta giết. Hơn nữa, trên người Vương Tam Cường không có bất cứ tổn thương gì, suy đoán là anh ta sau khi giết người liền uống thuốc độc tự vẫn.”

“Hiện trường đặc biệt, phương thức giấu thi thể đặc biệt, xem ra những gì Chi đội trưởng Niên nói khá là có căn cứ.” Lâm Đào mặc xong đồ để kiểm tra khám xét, cùng tôi tiến vào hiện trường.

Hiện trường rất nhỏ, chỉ là một gian phòng mà thôi, rộng khoảng hai mươi mét vuông. Ngoài gian vệ sinh được ngăn cách bởi bức tường nhựa lõi thép, thì không có khu vực chức năng nào cả.

Bước vào cửa thấy ngay khu bếp được tổ hợp từ một cái bệ để bếp ga và một chiếc tủ lạnh. Phía mé bên trong bếp chính là một chiếc giường quân đội và một chiếc máy vi tính. Phía trong giường có một chiếc tủ quần áo đơn giản, không có cửa tủ, bên trong vùi một đống quần áo bẩn thỉu.

Bước vào phòng là ngửi thấy một thứ mùi thối, cũng không phải là mùi của thi thể thối rữa, mà chính là mùi toả ra từ một đống giày không được giặt tấp đống ở trong một không gian nhỏ. Tôi bất giác giơ cánh tay lên dụi mũi.

Chiếc giường quân đội rộng khoảng 1,2 mét, bên trên phủ một chiếc ga không được gọn gàng sạch sẽ, một bên ga rơi xuống, che khuất gầm giường, khiến cho mọi người nhìn không được rõ. Vương Tam Cường nằm ở trên giường, chấm đỏ nhạt trên thi thể nhìn rất rõ.

Trong một góc nhỏ ở đầu giường chất đống các loại công cụ và nông cụ, là những đồ vật mà thường ngày Vương Tam Cường vẫn dùng để làm việc. Nhân lúc Lâm Đào đang tiến hành khám xét dưới sàn, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh “góc công cụ”, lần lượt quan sát từng món công cụ này.

Không có công cụ nào đặc biệt cả, ngoài mấy thứ chổi rìu.

“Không được không được rồi, mặt sàn này để làm vật chịu lực thì kém quá, chẳng nhìn thấy được gì cả.” Lâm Đào bắt đầu vẻ bất lực, lùi lại mấy bước, rồi lại lật đế giày mà nạn nhân cởi ra để bên giường xem xét.

“Thi thể không có bất cứ sự tổn thương nào, tôi đã xem rồi.” Pháp y Triệu chỉ vào thi thể ở trên giường, nói: “Hiện trường cũng không có bất cứ dấu vết giằng co nào cả, hoặc là nói dấu vết khác thường, ngay cả vết máu cũng không tìm thấy.”

Tôi vừa quỳ xổm trên tấm phản điều tra, vừa vén ga giường rồi nhìn xuống dưới gầm giường, vừa nói: “Nhưng, đốm thi thể của Vương Tam Cường này lại có vẻ không phù hợp với lẽ thường lắm.”

Ở tình huống thông thường, tử vong không do mất máu hoặc là không phải sau khi chết bị ngâm vào trong nước, vết hoen thi thể của xác chết sẽ khá rõ ràng. Đặc biệt là trúng độc, rất nhiều nạn nhân trúng độc nhiều loại thuốc độc sẽ xuất hiện hiện tượng vết hoen tử thi đỏ tím sẫm và các hiện tượng nghẹt thở. Cho dù là trúng độc cacbon monoxide hoặc là cyanide, vết hoen tử thi mặc dù là màu đỏ tươi hoặc là màu đỏ anh đào, nhưng cũng sẽ khá đậm màu. Vết hoen tử thi của thi thể Vương Tam Cường trước mắt chúng ta đây, lại như thể là bị mất máu quá nhiều, vết hoen tử thi rất nhạt.

Đương nhiên loại vết hoen tử thi này, độ khác biệt của từng cá thể cũng không thể bỏ qua được, dựa vào nguyên nhân tử vong, quá trình tử vong, môi trường sau khi tử vong, làn da của cơ thể đều có thể có sự chênh lệch khá lớn, cho nên bác sĩ pháp y không thể chỉ căn cứ vào màu sắc của vết hoen tử thi, căn cứ vào mức độ, màu sắc của vết hoen tử thi để suy đoán nguyên nhân gây ra cái chết của nạn nhân. Cho nên, bác sĩ pháp y Triệu cũng chỉ nhún vai, thể hiện mình không thể nào lý giải được nguyên nhân này.

Dưới gầm giường là một thi thể người phụ nữ tóc dài gầy gò. Bởi vì đã xảy ra tình trạng phân huỷ, cho nên khuôn mặt người phụ nữ đã bị đen, nhãn cầu lồi ra, không thể nào nhận ra được độ tuổi và gương mặt thật sự của cô ta. Nhưng theo như nhiệt độ mùa hè này và mức độ thối rữa thì có thể phán đoán cô ta cũng chỉ mới chết chừng ba, bốn ngày thôi.

“Trưởng khoa Tần, đã điều tra máy quay camera của khu hoa viên rồi, thật không ngờ là chẳng có mấy cái còn dùng được. Điều “khoa trương” hơn nữa là, ngay cả máy quay camera ở cổng chính cũng đã bị hỏng.” Trình Tử Nghiên điều tra xong tình hình máy quay camera, đến trước cửa căn phòng nhỏ, nói với tôi.

“Cũng bình thường thôi, phí sửa chữa máy quay camera không phải là một con số nhỏ đâu.” Tôi nói, “Cả một khu vườn hoa rộng như thế này, chỉ có một người trực ban, có thể biết được rằng, cũng chẳng có ai bỏ tâm sức ra để đến tu sửa máy quay camera ở đây.”

“Phải rồi, lưng dựa lưng là ý gì nhỉ?” Đại Bảo vừa cố gắng nghiêng người, thò đầu vào trong gầm giường để chụp ảnh thi thể vừa thở dốc lên tiếng hỏi.

“Ồ, ha ha.” Bác sĩ Triệu cười nói: “Đó chỉ là đùa thôi, chẳng phải là có một câu chuyện ma sao? Ý nói là ở gầm giường có một người chết, chính là lưng dựa lưng với người còn sống nằm ở trên giường. Vậy thì, hồn ma của người chết sẽ nhập hồn, khiến cho người sống ngày nào cũng gặp ác mộng, cuối cùng bị chết bởi vì suy sụp tinh thần.”

“Ý anh nói, động tác Vương Tam Cường giấu thi thể là để cho mình bị nhập mất mạng luôn?” Tôi cười.

“Các cậu cứ tiếp tục xem đi, ở khu hoa viên này, có nhà vệ sinh không?” Lâm Đào sắc mặt trắng nhợt, nghiêng người bước ra khỏi căn phòng nhỏ.

“Cho nên mới nói, đây chỉ là một câu chuyện ma mà thôi.” Bác sĩ Triệu nhìn theo Lâm Đào bước ra ngoài căn phòng nhỏ, mỉm cười vẻ thấu hiểu, nói: “Nhưng, dựa theo điều tra, có người phản ánh, mấy hôm nay khi Vương Tam Cường đi đến chợ ở khu vực lân cận hoa viên để mua rượu mua đồ ăn, sắc mặt anh ta nhợt nhạt, bộ dạng như người mất hồn.”

“Thế là rất bình thường mà, giết người, có thể không như kẻ mất hồn được sao?” Tôi cười lắc lắc đầu, giơ tay kéo lấy góc tà áo của thi thể dưới gầm giường, kéo cô ta ra ngoài.

“Dấu vết dịch thể thối rữa ở dưới gầm giường và ngoại hình của xác chết trùng khớp, pháp y Triệu nói, “Chứng tỏ khi thi thể xảy ra quá trình thối rữa thì đã nằm ở dưới gầm giường rồi.”

“Tôi chỉ là không nghĩ thông suốt được, một khu hoa viên rộng lớn không có ai như vậy, giấu xác chết ở chỗ nào không được chứ? Lại cứ nhất định phải giấu ở dưới gầm giường của mình?” Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Triệu, tôi đã kéo được thi thể người phụ nữ ra khỏi gầm giường, đặt bằng lên trên ván gỗ điều tra. Cũng tạm được, vừa rồi mới thoát ra khỏi môi trường hiện trường cực đoan, thật không ngờ lại không quá mẫn cảm đối với thứ mùi thi thể đã bắt đầu trương phình trước mắt này.

“Lẽ nào Vương Tam Cường có tật gì?” Bác sĩ Triệu nói, và cùng với tôi không hẹn mà cùng nhìn vào dây quần của thi thể nữ.

Vẫn may, chúng tôi đã lo lắng thừa rồi, phục trang quần áo của thi thể nữ này vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu vết bị xâm hại.

“Vương Tam Cường không biết là chết như thế nào, nhưng người phụ nữ này chắc chắn là bị tổn thương phần sọ não.” Tôi ấn vào phần thái dương của thi thể nữ, cảm nhận thấy tiếng xương lao xạo [*] , điều này chứng tỏ phần đầu của nạn nhân đã bị vỡ sọ. Phần cổ, miệng mũi đều không bị tổn thương thì không giống với hiện tượng bị nghẹt thở, và ngoài phần da đầu bị thương, các bộ phận khác trên cơ thể đều không có dấu vết bị tổn thương rõ ràng, điều này chứng tỏ khả năng nạn nhân chết do bị tổn thương nghiêm trọng phần sọ là rất lớn.

Tôi khám nghiệm bên ngoài tử thi theo đúng trình tự của pháp y, tiến hành kiểm tra một lượt cái xác ở dưới gầm giường chưa từng được khám nghiệm này, đưa ra được kết luận vừa nêu trên. Ngoài ra, tôi còn tiến hành kiểm tra rất tỉ mỉ trang phục của tử thi nữ này. Kết quả giống như nhìn thấy, phục trang của cô ta không có điều gì bất thường giống như bị xâm hại tình dục.

[*] Tiếng xương lạo xạo: là hiện tượng khi bác sĩ pháp y ấn vào bộ phận có khả năng bị gãy xương trên thi thể, cảm nhận được cảm giác và âm thanh xuất hiện khi xảy ra ma sát giữa các phần xương bị vỡ.

“Trong căn phòng này không có lấy một món đồ nào của nữ giới cả, đây chẳng phải là đã nói rõ nạn nhân này không hề sinh sống ở đây sao?” Trần Thi Vũ không biết đã đứng ở cửa phòng từ khi nào quan sát trong phòng, lên tiếng.

“Lời phân tích này quả thực có lý, có căn cứ, cũng gợi mở cho tôi rất nhiều. Ban đầu tôi cảm thấy là tranh chấp chuyện tình cảm, nhưng bây giờ xem ra, khả năng cao nhất là kiểu tranh chấp khi chơi gái.

Cũng chỉ là một khả năng chợt lướt qua đầu, nhưng lại nhanh chóng bị phủ định bởi kết quả khám nghiệm của tôi.

Khi tôi tiến hành kiểm tra trang phục của tử thi nữ, tôi lấy được một nắp che ống kính chụp ảnh ở túi phía trước của quần bò.

“Nắp ống kính ư?” Bác sĩ pháp y Triệu nói, “Lẽ nào cô ấy là thợ chụp ảnh?”

3

Trong phòng Giải phẫu tử thi pháp y của Sở Công an thành phố Thinh Đường, chỉ còn lại mấy vị bác sĩ pháp y bận rộn.

Ngoài Lâm Đào và Trần Thi Vũ đi ra ngoài hiện trường để lấy vật chứng, tiến hành kiểm tra sâu thêm, Trần Thi Vũ thì lại ngồi xe Hàn Lượng, phối hợp với cảnh sát khu vực tìm kiếm lai lịch tử thi.

Theo như lời giới thiệu của bác sĩ pháp y Triệu, hiện giờ hoa viên rộng lớn này vắng tanh vắng ngắt, mà những người thường tới nơi này thì phần lớn là thợ chụp ảnh đến để chụp ảnh cưới, ảnh nghệ thuật cho mọi người. Và lúc chụp ảnh, động tác đút nắp ống kính vào túi này, đã phần nào nhấn mạnh gợi ý nạn nhân chính là thợ chụp ảnh.

Chính là dựa vào manh mối này, Trần Thi Vũ quyết định đi tiến hành điều tra phỏng vấn khu vực đường phố xung quanh hiện trường, điều tra các cửa hàng chụp ảnh và các studio chuyên nghiệp về nhiếp ảnh, qua đó tìm kiếm người thợ chụp ảnh bị mất liên lạc đó.

“Màng trinh nguyên vẹn, bộ phận hội âm không hề bị tổn thương.” Đại Bảo làm đúng nguyên tắc khám nghiệm bên ngoài tử thi, đang tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể nữ, “Xem ra, ngoại trừ khả năng giết người vì xâm hại tình dục, liệu có phải giết người vì tình không nhỉ?”

“Một cô gái chưa từng quan hệ tình dục, yêu đương với một ông chú 45 tuổi độc thân nghèo khó, việc này đúng là rất hiếm đấy.” Bác sĩ pháp y Triệu vừa dùng dao phẫu thuật cạo mái tóc dài của nạn nhân vừa nói, “Bên dưới da đầu nạn nhân có cảm giác dập dềnh, suy xét đến khả năng xuất huyết dưới mạc trên sọ.

Tôi đang kiểm tra trang phục của tử thi nữ, không phát hiện thấy điều gì đặc biệt cả. Nếu như nhất định nói có chỗ nào đó có vấn đề, chính là vị trí đế giày của đôi giày thể thao hình như có một số vết chà sát khá mới. Tôi đang ngẩn người nhìn mấy vết chà sát đó, nghe thấy bác sĩ Triệu nói vậy, liền quay người đến xem.

Mặc dù đã thối rữa, nhưng trạng thái tử thi vẫn chưa đến nỗi khiến cho bác sĩ pháp y chuẩn đoán nhầm những tổn thương quan trọng. Bên dưới phía da đầu tử thi đúng là có u nổi lên, chạm vào thấy có cảm giác dập dềnh.

Mạc trên sọ nằm ở vị trí đỉnh sọ, kết hợp với màng xương xốp của đỉnh sọ, đây cũng là lý do tại sao da đầu có thể di chuyển so với vị trí tương ứng của xương sọ. Mạc trên sọ có tác dụng rất quan trọng trong việc bảo vệ sọ, nhưng một khi bên dưới mạc trên sọ bị xuất huyết, do bên dưới xốp nên không thể nào ép cầm máu được, và sẽ gây ra xuất huyết ồ ạt, đồng thời lan rộng xung quanh, hình thành cảm giác dập dềnh. Không giống như xuất huyết dưới da đầu, từ ngoài nhìn vào, xuất huyết dưới mạc trên sọ không lồi lên một vùng rõ rệt, chỉ là nổi lên một mảng kha khá và có cảm giác dập dềnh. Hơn nữa, thường thì cú đánh trực tiếp rất khó tạo nên hiện tượng xuất huyết dưới mạc trên sọ. Thường là do giật xé da đầu gây nên.

“Xem ra nạn nhân khi còn sống là cũng xảy ra một cuộc vật lộn giằng co.” Trong não tôi hiện lên cảnh tượng giằng xé tóc, “Chỉ có điều, quá trình cuộc đấu này không được mỹ quan cho lắm.”

“Trang phục có manh mối gì không?” Pháp y Triệu cạo xong nhát dao cuối cùng, da đầu màu xanh của thi thể nữ ngay trước mắt đây đã hoàn toàn lộ ra. Thủ pháp cạo tóc thành thạo thế này, nếu không làm bác sĩ pháp y mấy năm thì cũng đúng là khó thực hiện cho nhanh gọn được.

Tôi chỉ vào bàn để vật chứng, nói: “Ngoài cái nắp đậy ống kính máy ảnh, chính là hơn 100 tệ, ngoài ra không còn gì nữa. Tôi vốn tưởng có thể tìm thấy chìa khoá xe hay gì đó để có thể tiến thêm một bước thu hẹp phạm vi.

“Vậy thì cứ xem đã, tổn thương này không đơn giản đâu.” Bác sĩ Triệu dùng đầu nhọn con dao phẫu thuật chỉ vào đầu thi thể nữ.

Quả thật, những tổn thương trên cái đầu này đúng là không hề ít.

Lúc ở hiện trường, mặc dù bị tóc ngăn cách, chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy ở vị trí thái dương của nạn nhân có một vết nứt dài. Trong miệng vết thương rách có thể nhìn thấy tổ chức bị giập, điều này chứng tỏ, công cụ gây thương tích là một vật tày và hình dạng dài. Sự tổn thương này mặc dù lượng xuất huyết không lớn, nhưng dù sao thì vẫn là xuất huyết. Đặc biệt là khi bị công cụ đánh thẳng vào, ắt sẽ tạo nên vết máu có dạng bắn phụt. Nhưng tôi nắm rất rõ tình hình hiện trường, không hề phát hiện ra vết máu tương tự.

Lúc này đây, tóc đã cạo sạch, chúng tôi phát hiện ra trên đỉnh đầu của nạn nhân còn có hai vết rách hình thái cơ bản tương đồng. Tôi nhìn xung quanh miệng vết thương, có vùng bầm tím dạng viền, điều này chứng tỏ công cụ gây ra vết thương là một vật tày hình dạng dài tương đối có quy tắc.

Cùng chứng thực cho kết luận vừa nêu trên còn có vết bầm tím trên da đầu của nạn nhân. Khi công cụ đánh thẳng vào cơ thể người theo một quy tắc, có khả năng sẽ hình thành nên vùng xuất huyết dưới da nhất quán với thiết diện của công cụ, pháp y chúng tôi cũng gọi là vết bầm. Cho nên, khi tiến hành khám nghiệm tử thi, những dấu vết có quy tắc hiện ra trên da cũng sẽ là căn cứ quan trọng để bác sĩ pháp y suy đoán ra công cụ gây thương tích. Phần lớn các trường hợp, một khi đã xuất hiện dấu vết kiểu này, bác sĩ pháp y có thể dễ dàng phán đoán được ra loại công cụ. Nhưng trên thi thể này, mặc dù dấu vết trên da có tận mười mấy chỗ, nhưng tôi vẫn không thể nào đoán được rốt cuộc công cụ gây án là thứ gì.

“Đây là thứ gì vậy?” Bác sĩ pháp y Triệu dùng ngón tay ra dấu trên vết thương trên da đầu nạn nhân, nói: “Xem ra đây có lẽ là một vật hình tam giác có cạnh bên rất dài, cạnh đáy rất ngắn.”

Tôi xoay trái xoay phải thay đổi góc độ quan sát các vết thương, bác sĩ Triệu nói không sai, dấu vết bầm tím từ rộng đến hẹp, giống như là một công cụ dài hình tam giác hoặc hình thang.

“Chất liệu bằng gỗ hay là kim loại nhi?” Bác sĩ Triệu hỏi.

“Điều này cần phải căn cứ vào tình hình vết nứt xương sọ để phán đoán.” Tôi vừa nói vừa dường như phát hiện ra điều gì đó.

Mặc dù thi thể thối rữa sẽ hình thành nên dịch thể thối rữa màu xanh lá cây, nhưng lúc này đây, tôi phát hiện ra những dấu vết màu xanh lá cây dính