VĨ THANH
Trước đây, việc phụ nữ có được nhận nền giáo dục hay không do đàn ông quyết định, sau này, chúng ta đều nhận ra điều này thật là hoang đường.
- Lý Ngân Hà -
1Trần Thi Vũ và Hàn Lượng chạy điên cuồng suốt chặng đường, trước khi đóng cửa soát vé, họ đã đến được cửa soát vé số 10. Sau khi giơ ra thẻ cảnh sát, hai người chạy men theo cầu thang đến bên cạnh tàu cao tốc.
“Gay rồi, loại tàu cao tốc này có 16 khoang” Trần Thi Vũ đứng ở bên cạnh khoang tàu, nhìn ngang ngó dọc rồi nói.
“Rất kỳ lạ sao?” Hàn Lượng không hiểu ý.
“Loại tàu cao tốc 16 khoang này là do hai tổ hợp thân tàu mỗi chiếc 8 khoang tạo thành. Hai đầu tàu đối vào nhau và liên kết với nhau. Cho nên, các khoang trong tàu đều thông nhau nhưng hai khoang giữa hai tổ hợp thân tàu lại không thông nhau.” Tốc độ lời nói của Trần Thi Vũ rất nhanh.
Hàn Lượng nghĩ một lát, quả thực là có chuyện như vậy, nói: “Hiểu rồi, khoang tàu số 8 và số 9 thì không thông với nhau. May mà cô phát hiện ra, bình thường vẫn đều biết thông tin này, nhưng đúng vào thời điểm then chốt thì lại thực sự không chú ý đến. Suýt chút nữa chúng ta chỉ có năm mươi phần trăm khả năng tìm thấy bọn họ.”
“Ting…” Tiếng chuông tàu chuyển bánh vang lên.
“Tôi lên khoang số 8, anh lên khoang số 9.” Trần Thi Vũ thấy nhân viên trên tàu đang vẫy tay về phía bọn họ, bèn khẽ nói với Hàn Lượng, “Khi tàu chạy, tôi sẽ chụp ảnh gửi vào Wechat cho anh, chúng ta chỉ có thể thông qua ảnh trên hộ khẩu để tìm kiếm thôi.”
“Nhưng, tôi không phân biệt được khuôn mặt.” Hàn Lượng vô cùng lo lắng.
“Nhưng Hướng Tam Muội là bạn học của anh mà!” Trần Thi Vũ nói, “Đừng để bạn học của anh nhận ra anh là được rồi.”
Hàn Lượng vẫn còn muốn nói gì đó, Trần Thi Vũ đã lao lên tàu như một mũi tên, anh cũng chỉ có thể bất lực chạy đến trước cửa khoang số 9, lên tàu.
Trần Thi Vũ dựa vào cửa khoang tàu vừa mới đóng lại, lôi điện thoại di động ra, gửi cho Hàn Lượng ảnh chứng minh nhân dân của La Toàn Khởi và Hướng Tam Muội. Tín hiệu rất tệ, nhưng may mà cuối cùng cũng vẫn gửi đi được.
Cô mở bức ảnh ra, tỉ mỉ ngắm nghía hồi lâu. Khuôn mặt hai người này thực sự là phổ biến đến độ không thể phổ biến hơn nữa, không có chút đặc điểm nhận dạng nào, trà trộn giữa đám người thì vốn không thể nào nhận ra được. Nhưng Trần Thi Vũ dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Cảnh sát, cũng vẫn nắm khá xác thực kỹ năng nhập môn nhìn ảnh nhận người này.
Trần Thi Vũ cất điện thoại di động, đi từ khoang số 8 lên phía trước, hết sức chậm rãi. May mà mỗi khoang ở tàu cao tốc cũng chỉ mấy chục người, không hề đông đúc, tìm kiếm cũng không đến nỗi quá khó khăn. Nhưng, Trần Thi Vũ đi từ khoang số 8 đến khoang số 1 cũng không phát hiện ra hai người La Toàn Khởi và Hướng Tam Muội.
“Lẽ nào chúng ta đã đoán phán đoán sai?” Trần Thi Vũ đứng ở chỗ tiếp nối giữa khoang số 1 và khoang số 2, rút điện thoại di động ra, chuẩn bị liên hệ một lần nữa với bộ phận trinh sát của Sở Công an thành phố, bất lực thay, điện thoại di động không hề có tín hiệu. Cô nhìn lại bức hình, hít thở một hơi thật sâu, lên dây cót tinh thần cho bản thân, lại bắt đầu đi từ khoang số 1 đến khoang số 8.
Niềm hy vọng của Trần Thi Vũ chuẩn bị bị dập tắt, nhưng cuối cùng cô cũng phát hiện ra một người phụ nữ trung niên đang ngồi lặng lẽ ở giữa khoang tàu số 8. Vừa rồi khi đi qua vị trí này, chỗ ngồi này để trống. Xem ra vừa rồi có thể cô ta đi vào nhà vệ sinh.
Trần Thi Vũ đứng ở chỗ tiếp nối giữa khoang số 7 và khoang số 8, lôi di động ra, tiến hành xác nhận lại lần nữa.
Rõ ràng chỉ có 30 tuổi, nhưng trông lại giống như người phụ nữ ngoài 40 tuổi, lặng lẽ ngồi ở số ghế 11C, mặc một chiếc áo sơ mi hoa phổ thông, đầu búi tóc. Do gần với lối đi, cho nên Trần Thi Vũ có thể nhìn rõ được đặc điểm khuôn mặt của cô ta. Xác định chắc chắn không thể nhầm lẫn!
Trần Thi Vũ cầm điện thoại, tiếp tục nghiêng đầu quan sát xung quanh Hướng Tam Muội. Ngồi ở ghế 11A là một bà mẹ, cậu con trai chừng 10 tuổi của cô ta ngồi ở ghế 11B. Ngồi ở ghế 11D và 11F là một đôi tình nhân trẻ dính vào nhau như sam, đang ngả vào nhau thì thầm to nhỏ.
“La Toàn Khởi không ở đây sao?” Trần Thi Vũ tiếp tục quan sát xung quanh Hướng Tam Muội. Cho đến khi cô nhìn hết một lượt quá nửa khoang tàu, cũng không thấy La Toàn Khởi - kẻ rất có khả năng là nghi phạm.
“Phát hiện ra Hướng Tam Muội ngồi ở ghế 11C khoang số 8, nhưng không nhìn thấy La Toàn Khởi. Xin chỉ thị công việc cho bước tiếp theo.” Trần Thi Vũ cầm điện thoại di động lên, nói khẽ.
Trước tin nhắn thoại này, một hình tròn mảnh nhỏ đang quay tròn, cuối cùng biến thành dấu chấm than. Trên tàu không có sóng không thể nào liên hệ với thế giới bên ngoài được.
Trần Thi Vũ thở dài thất vọng, giả vờ tỏ ra tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn lại một lượt tất cả mọi người trong khoang tàu. Quả thực, không có La Toàn Khởi.
Nếu đã không xác định được vị trí của La Toàn Khởi, nếu như đến trạm kế tiếp mà cảnh sát hình sự lao lên tàu, như vậy chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, đánh rắn động cỏ. Cho dù có thể di chuyển Hướng Tam Muội xuống tàu an toàn, cũng rất khó đảm bảo có thể bắt được La Toàn Khởi. Nhưng nếu Hướng Tam Muội có thể tự mình xuống ở ga tiếp theo, hoặc là thông qua Hướng Tam Muội để xác định được vị trí của La Toàn Khởi. Cho dù tín hiệu sóng không được ổn định, Trần Thi Vũ vẫn đủ tự tin có thể một mình khống chế được La Toàn Khởi.
Cho nên, Trần Thi Vũ quyết định bắt đầu từ chỗ Hướng Tam Muội.
Trần Thi Vũ cất di động vào túi, buộc chặt quần áo, từ từ tiến lại gần Hướng Tam Muội. Trong quá trình này, cô lại nhìn một lượt tất cả những người ở vị trí góc chết mà thị giác không thể nào quan sát được. Sau khi xác định không có người nào giống như La Toàn Khởi, mới đi đến cạnh Hướng Tam Muội, dựa vào mặt bên cạnh phía sau lưng cô ta.
Hướng Tam Muội cảm nhận được có người đến gần mình, bèn đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn Trần Thi Vũ một cái, rồi lại cúi đầu xuống, ngồi lặng lẽ, không nói lời nào.
“Chị là Hướng Tam Muội à?” Trần Thi Vũ nhìn cô ta với vẻ cảnh giác, đồng thời khẽ giọng hỏi.
Vai Hướng Tam Muội khẽ rung lên, lại ngẩng đầu nhìn Trần Thi Vũ, thoáng ngừng lại giây lát, mới gật đầu.
“La Toàn Khởi ở đâu?” Câu hỏi thứ hai là câu Trần Thi Vũ quan tâm nhất.
Hướng Tam Muội giơ ngón tay lên, chỉ về phía sau.
Trần Thi Vũ giật mình, nhìn về phía sau. Phía sau vẫn còn sáu, bảy hàng ghế nữa. Mặc dù đã ngồi chật kín người, nhưng không hề thấy người nam giới nào giống La Toàn Khởi cả.
“Ở đâu cơ?” Trần Thi Vũ nửa ngồi xổm, hỏi lại lần nữa.
“Ở khoang số 9.” Giọng nói của Hướng Tam Muội rất khẽ.
Không hề có đường thông nhau giữa khoang tàu số 8 và số 9. Trần Thi Vũ lập tức thả lỏng tâm trạng, thì ra hai người bọn họ mua vé không mua được cùng nhau. Điều này thực đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà.
“Tôi là cảnh sát.” Trần Thi Vũ giơ ra thẻ cảnh sát của mình.
Đôi vai Hướng Tam Muội lại rung lên một cái.
“Chị đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn cho chị.” Trần Thi Vũ nói, “Nhưng chị phải nói cho chúng tôi biết chỗ ngồi cụ thể của La Toàn Khởi.”
“Hình như là 7B.” Hướng Tam Muội bởi vì sợ hãi, hoặc là vì căng thẳng, giọng nói thoáng run rẩy.
“Được rồi, không sao đâu.” Trần Thi Vũ vỗ vào vai Hướng Tam Muội, rồi đứng thẳng lưng, lấy điện thoại di động ra.
Nhưng di động vẫn không có tín hiệu nào cả.
Lúc này trong lòng Trần Thi Vũ bị bao phủ cảm giác nặng nề. Tại sao vừa nãy cô lại chọn đoạn tàu từ khoang 1 đến 8 chứ? Như vậy đã để Hàn Lượng ở lại một mình tại nơi nguy hiểm, trực tiếp đối diện với nghi phạm, thực sự là một việc vô cùng nguy hiểm. Khả năng lớn nhất khiến La Toàn Khởi dẫn theo Hướng Tam Muội rời khỏi Long Phiên là bởi vì tên La Toàn Khởi giảo hoạt phát hiện ra ở gần nhà anh ta có cảnh sát nằm vùng. Một phần tử phạm tội xảo quyệt như vậy tương tự cũng có thể phát hiện ra Hàn Lượng không có mấy kinh nghiệm trinh sát. Địch ở chỗ tối, Hàn Lượng ở chỗ sáng, nếu như Hàn Lượng có mệnh hệ gì, Trần Thi Vũ cô chắc chắn sẽ áy náy cả đời.
Hiện giờ điều duy nhất có thể làm được chính là không kinh động đến La Toàn Khởi, hai là khi xuống bến tiếp theo, có thể kịp thời gặp được cảnh sát hình sự. Hoặc là liệu có thể tìm được cảnh sát tàu, để họ thông qua kênh tin tức nội bộ liên hệ với cảnh sát hình sự ở ga tiếp theo? Phải rồi, đây mới là phương án tốt nhất.
“Cô có muốn ngồi xuống không?” Hướng Tam Muội dịch người vào trong, nhường ra được một chỗ nhỏ ở chiếc ghế vốn chẳng rộng rãi gì.
Rõ ràng, Hướng Tam Muội thấy Trần Thi Vũ cứ đứng mãi bên cạnh mình thì thấy hơi ái ngại, cho nên mới cố dành ra chút chỗ trống để cho Trần Thi Vũ ngồi nghỉ. Một người phụ nữ thật quá tốt bụng, tại sao lại phải chịu khốn khổ như vậy. Lúc này Trần Thi Vũ nghĩ như vậy, nhưng vẫn không hề mất cảnh giác.
“Không cần đâu, tôi đi tìm cảnh sát tàu.” Trần Thi Vũ nói.
“Ôi, cô làm thế nào mà tìm được chúng tôi vậy?” Hướng Tam Muội kéo Trần Thi Vũ lại, giọng nói cũng cao hơn, hỏi: “Toàn Khởi, anh ta, anh ta sao vậy?”
Trần Thi Vũ cúi đầu nhìn vào tay Hướng Tam Muội, trên cánh tay toàn là nốt ban đỏ. Hơn nữa, trên da Trần Thi Vũ lập tức cảm nhận được cảm giác vết chai tay thô ráp trong khắp lòng bàn tay của cô ta. Phải làm bao việc vất vả nặng nhọc mới có thể mài mòn ra một đôi tay như thế này.
Vết ban đỏ giang mai. Trần Thi Vũ nhớ hình như có cách gọi này. Xem ra, tên La Toàn Khởi chồng cô ta đã lây nhiễm bệnh giang mai cho cô ta, hơn nữa còn không cho cô ta được chữa trị đầy đủ. Thực sự là một người phụ nữ đáng thương.
Hướng Tam Muội chú ý thấy ánh mắt của Trần Thi Vũ, bèn rụt cánh tay lại như thể bị điện giật, đồng thời lấy ống tay áo che lại những vết ban đỏ chói mắt đó.
Thấy Hướng Tam Muội phản ứng như vậy, chính Trần Thi Vũ lại có chút ngại ngùng.
“Chuyện của chồng cô, tôi sẽ nói kĩ với cô sau.” Trần Thi Vũ không nói ra tình hình mà cô nắm được, chỉ dùng ngữ khí an ủi nói: “Nhưng bây giờ tôi bắt buộc phải đi tìm cảnh sát tàu. Chị ngồi ở đây đừng đi đâu, lát nữa tôi quay lại tìm chị.”
Trong ánh mắt Hướng Tam Muội tràn ngập thứ cảm xúc khó có thể nắm bắt được, cô ta không đáp lời Trần Thi Vũ, mà ngồi ngay ngắn, đặt hai chân vuông góc trở lại.
Ánh mắt nhìn xuống của Trần Thi Vũ chợt chú ý thấy chân của Hướng Tam Muội.
Đó là một đôi bàn chân to lẽ ra không nên thuộc về phụ nữ, còn to hơn hẳn đôi giày cỡ 38 của cô. Hơn nữa, đôi giày cô ta đang đi rõ ràng là đôi giày thể thao nam. Quả thực, giày nữ thì khó có thể tìm được cỡ to như vậy.
Trần Thi Vũ không thể hiện bất cứ thái độ gì ra ngoài nét mặt, thế nhưng trong lòng lại trào dâng bao điều nghi vấn. Biểu hiện của Hướng Tam Muội lúc nãy khi mình nói rõ thân phận; sự ngăn cản của Hướng Tam Muội khi mình nói cần phải đi tìm cảnh sát tàu... nếu như Hướng Tam Muội bị La Toàn Khởi uy hiếp, thì có lý đâu mà hai người lại không ở cạnh nhau?
Việc này, có vẻ như hơi có vấn đề.
Biết bao suy nghĩ kéo đến đại não của cô: bây giờ mình đang giải quyết vụ án một mình, không có ai cứu viện; mình không còn là cô cảnh sát non nớt mới vào nghề nữa rồi; mình không nên bị chấp niệm ban đầu và lòng thương cảm đơn phương che mờ đôi mắt... Lúc này đây, Trần Thi Vũ biết mình cần phải bình tĩnh để suy nghĩ. Một khi đưa ra quyết định sai lầm, có khả năng sẽ gây ra sự phiền toái rất lớn trong công tác truy bắt tiếp theo.
Đang suy nghĩ, tiếng loa phát thanh của tàu cao tốc chợt vang lên: “Chuẩn bị đến ga tiếp theo, trạm Nam Thinh Đường, những hành khách xuống tàu ở trạm Nam Thinh Đường nhớ cầm theo hành lý của mình, xuống tàu ở cửa phía bên trái đoàn tàu.”
Trần Thi Vũ giật mình, thời gian cứ thế trôi đi, đoàn tàu cao tốc đã khởi hành hơn một tiếng đồng hồ, đã sắp vào ga. Không biết có bao nhiêu cảnh sát hình sự ở ga tiếp theo. Cũng không biết tình hình ở phía Hàn Lượng như thế nào.
Và chính trong lúc này, Hướng Tam Muội lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Trần Thi Vũ, hình như có ý định hành động.
Trần Thi Vũ quyết định cá cược một phen, cho nên cô cố ý vỗ vào vai Hướng Tam Muội, nói: “Vậy thì tôi đi đây, chị ngồi yên đừng đi đâu.”
“Được!” Trong giọng nói của Hướng Tam Muội có phần căng thẳng.
Trần Thi Vũ cố ý ra vẻ chuẩn bị bước đi, trên thực tế thì lại đang chăm chú động thái của Hướng Tam Muội. Quả nhiên, Trần Thi Vũ còn chưa kịp đi mấy bước, Hướng Tam Muội đã nhìn chằm chằm vào đứa bé trai 10 tuổi bên cạnh cô ta, chuẩn bị giơ tay ra tóm lấy. Trần Thi Vũ vốn đã có tâm lý đề phòng, quay người lao đến, túm chặt cổ Hướng Tam Muội, trực tiếp quật ngã xuống giữa lối đi.
Hai mẹ con đã được kéo rộng khoảng cách với Hướng Tam Muội lúc này mới kịp phản ứng lại, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy rất sợ hãi. Bà mẹ ôm chặt đứa trẻ vào lòng, kinh hãi nhìn Hướng Tam Muội đã bị ngã dưới đất. Những hành khách xung quanh đều sửng sốt theo dõi biến cố đột ngột này.
Hướng Tam Muội bật người đứng dậy giữa lối đi, giơ tay lên rút chiếc trâm cài tóc trên đầu mình, đâm về phía Trần Thi Vũ.
Khi lên tàu cao tốc cần phải đi qua cửa kiểm tra an toàn, cho nên cô ta không thể mang hung khí vào theo. Nhưng ở nơi đoàn người tập trung đông đúc như thế này, một chiếc trâm tóc sắc nhọn tương tự cũng là một vũ khí có thể lấy đi tính mạng.
Trần Thi Vũ tốt nghiệp khoa Trinh sát trường Đại học Cảnh sát nhân dân, có vô số cách để xử lý đối với ngón đòn tầm thường của một người phụ nữ nông thôn bình thường. Phương án xử lý lập tức lướt qua não Trần Thi Vũ một lượt, sau đó cô chọn lựa một cách thức gây ra nguy hiểm đối với cô ta nhưng lại an toàn đối với những người dân xung quanh.
Trần Thi Vũ không trực tiếp đối đầu, mà né người tránh cú đâm này, sau đó thuận đà nắm lấy cổ tay Hướng Tam Muội. Cùng lúc với sự dồn sức của Trần Thi Vũ, Hướng Tam Muội kêu lên một tiếng thảm thiết, chiếc trâm liền tuột khỏi tay. Trần Thi Vũ đá chiếc trâm ra xa, bẻ quặt cánh tay của Hướng Tam Muội ra sau lưng, chặn chân lên, ấn cô ta xuống dưới đất.
Hướng Tam Muội không hề từ bỏ sự phản kháng, cô ta gầm lên một tiếng dài, ngẩng đầu lên, đập phần đầu phía sau vào thẳng mặt Trần Thi Vũ. Trần Thi Vũ vô cùng đau đớn, tay hơi nới lỏng, Hướng Tam Muội nhân cơ hội lật người, túm lấy cánh tay đang bị băng bó của Trần Thi Vũ.
Vì chịu sự tác động mạnh nên vết thương nơi cánh tay vừa được khâu mấy hôm trước của Trần Thi Vũ lập tức rách ra, bỗng chốc ở giữa miếng khăn quấn bị thấm đầy máu đỏ.
Trần Thi Vũ không ngờ được một người phụ nữ nông thôn bình thường này thật không ngờ lại có năng lượng tấn công như vậy. Cô cố gắng chịu đựng sự đau đớn, dùng thủ pháp đấu vật bằng tay, lại một lần nữa khống chế được đôi tay của Hướng Tam Muội.
Mặc dù trên trán Trần Thi Vũ toát ra những hạt mồ hôi lớn, mặc dù đôi tay khống chế Hướng Tam Muội của cô thoáng run rẩy, nhưng dù sao cô cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp khoa Trinh sát của Đại học Cảnh sát, Hướng Tam Muội dù có dốc hết sức lực cũng vẫn không thể nào vùng thoát ra được.
Thế là Hướng Tam Muội sử dụng chiêu cuối cùng, cô ta há hàm răng vàng khè, nhằm thẳng vào cổ tay Trần Thi Vũ mà cắn.
Tình trạng trước mắt, Trần Thi Vũ không có cách nào để né tránh. Bởi vì chỉ cần né tránh, Hướng Tam Muội sẽ lấy lại được khả năng tấn công, hơn nữa vết thương phần đầu và cánh tay mình càng lúc càng đau đớn. Điều quan trọng hơn nữa là xung quanh có bao nhiêu quần chúng vô tội, chỉ cần một người bị Hướng Tam Muội uy hiếp thì sẽ đem lại mối phiền toái rất lớn đối với công tác truy bắt tiếp theo. Nếu như Trần Thi Vũ có thể kiên trì thêm năm phút nữa, cảnh sát tàu và cảnh sát hình sự chắc đã đang đợi ở bến sẽ lao lên để tiếp viện, như vậy thì tất cả đều ổn thoả.
Chỉ là người phụ nữ này mắc bệnh giang mai, hoặc là có thể mắc thêm căn bệnh truyền nhiễm nặng hơn nữa. Một khi bị cô ta cắn bị thương, bản thân mình không biết có bị lây nhiễm hay không? Trần Thi Vũ không có những kiến thức y học, cô không rõ. Cô chỉ biết lúc này đây, bất luận thế nào cô cũng không được phép buông tay. Vì vụ án này, càng vì sự an toàn của quần chúng xung quanh.
“Bụp” một tiếng, trước mắt Trần Thi Vũ xuất hiện một chiếc giày da sáng bóng. Chiếc giày da này đá mạnh vào đầu Hướng Tam Muội. Trong khoảnh khắc, Hướng Tam Muội ngất lịm, sức lực ở toàn thân cũng lập tức biến mất.
Trần Thi Vũ ngẩn người, trợn tròn mắt nhìn chủ nhân của chiếc giày da trước mặt.
Là một anh chàng điển trai dáng vẻ dân công sở, anh ta thấy tình hình không ổn, đạp chân vào Hướng Tam Muội đến ngất xỉu.
“Anh...” Trần Thi Vũ chợt thả lỏng, sự đau đớn kịch liệt trên đầu và nơi cánh tay khiến cô không thốt nên lời.
“Tôi sao chứ, tôi đang giúp cô đấy có biết không?” Anh chàng nói, “Vừa nhìn đã biết cô là người tốt, cô ta là người xấu. Không có việc gì đâu, lúc trước khi tôi phóng xe nhanh, còn giúp cảnh sát hình sự đuổi theo kẻ xấu nữa kìa. Người cảnh sát hình sự đó mặc dù trên mặt có vết sẹo, nhưng cũng giống như cô, vừa nhìn là đã có thể nhận ra là người tốt.”
Lúc này đây, cảnh sát tàu cũng đã kịp chạy tới, xác nhận thân phận của Trần Thi Vũ, vội vàng dùng còng tay còng Hướng Tam Muội lại. Và tốc độ của đoàn tàu cũng dần dần giảm xuống, sau khi dừng hắn tại ga tàu, một số cảnh sát hình sự lao lên tàu.
“Chỗ Hàn Lượng thế nào rồi?” Trần Thi Vũ ngồi bệt xuống sàn, không dám cử động cánh tay mình, hỏi một người cảnh sát hình sự bên cạnh, “Chính là một người đồng nghiệp khác của tôi.”
Trong khoảng thời gian nói chuyện, Hàn Lượng đã đi vòng qua chỗ tiếp nối của hai đoàn tàu, đến khoang tàu số 8, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trần Thi Vũ, vội đỡ cô dậy, nói: “Tôi không sao, tôi gọi điện liên hệ được nhóm Lão Tần. Tôi đã theo dõi La Toàn Khởi ở khoang số 9 từ lâu rồi, vừa rồi đồng nghiệp Thinh Đường đã bắt được anh ta rồi.”
“Sao điện thoại di động của tôi lại không có tín hiệu nhỉ?” Trần Thi Vũ nghiến răng nói.
“Đã bảo cô đổi điện thoại di động từ lâu rồi, keo kiệt thế.” Nét mặt Hàn Lượng rất phức tạp: “Để về tôi mua tặng cô một chiếc nhé.”
“Ai cần anh tặng.” Trần Thi Vũ lườm Hàn Lượng một cái.
“Không tặng thì không tặng, cô có thể cử động được không? Mau xuống tàu thôi, tôi không muốn bị kéo đi đến Nam Hoà đâu.” Hàn Lượng nói.
2Bên ngoài phòng Thẩm vấn khu xử lý vụ án của chi đội Cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố Long Phiên, mấy người chúng tôi ngồi ở phía sau bức tường kính, nhìn hai người trinh sát viên thẩm vấn Hướng Tam Muội.
Hướng Tam Muội ở trong trại tạm giam ba ngày, mỗi lần thẩm vấn cỗ ta đều không nói một lời nào. Hôm nay cuối cùng cô ta cũng chuẩn bị mở miệng rồi.
Cửa phòng phía sau lưng chúng tôi bật mở ra, Hàn Lượng và Trần Thi Vũ bước vào.
Xung quanh mắt trái của Trần Thi Vũ sưng vù, con mắt to tròn đã bị chèn ép đến độ híp lại thành một đường kẻ, xuất huyết tím bầm dưới làn da trắng ngần của cô trông vô cùng chói mắt. Mặc dù trong cuộc nói chuyện điện thoại lúc trước giữa chúng tôi với Hàn Lượng, đã đại khái biết được cụ thể quá trình Trần Thi Vũ bắt giữ Hướng Tam Muội và bị thương, nhưng hoàn toàn không thể ngờ được là cô ấy lại bị thương nặng như vậy. Nếu như biết cô ấy bị thương nặng nhường này, chúng tôi đã đến Thinh Đường thăm cô ấy từ lâu rồi. Tôi biết, nhất định là do Trần Thi Vũ không cho Hàn Lượng nói.
“Sao cô lại bị thương thành ra thế này?” Lâm Đào nhảy bật dậy khỏi ghế ngồi.
Lúc trước Hàn Lượng đưa Trần Thi Vũ đến chữa trị ở Thinh Đường, sau khi kiểm tra toàn bộ, nhập viện tại bệnh viện công thành phố Thinh Đường theo yêu cầu của bác sĩ. Thật không ngờ hôm nay trở về, vừa vặn kịp nghe Hướng Tam Muội chuẩn bị khai báo.
“Không sao, vết thương ngoài da.” Trần Thi Vũ nói.
“Đây mà là vết thương ngoài da à?” Hàn Lượng nói, “Gãy xương hốc mắt trên, bác sĩ nói nếu như bị đòn tấn công xuống dưới một chút thì mắt tàn phế luôn rồi.”
“Bác sĩ là cứ doạ như thế thôi.” Trần Thi Vũ chau mày, ý là muốn nhắc Hàn Lượng đừng có nói quá lên.
“Đã lần thứ mấy rồi.” Lâm Đào vô cùng xót xa, nhưng lại không biết an ủi như thế nào, càu nhàu, “Cô cứ luôn không biết lo nghĩ đến sự an toàn của bản thân, hôm nay bị thương chỗ này, ngày mai bị thương chỗ khác, mấy năm nữa, chắc cô toàn thân mình đầy thương tích mất thôi.”
“Cậu tốt bụng chút đi, đừng có nói gở như vậy.” Đại Bảo lấy tay bịt miệng Lâm Đào.
“Làm gì mà khoa trương thế chứ.” Trần Thi Vũ nhớ đến việc lúc trước Lâm Đào đỡ cho cô một đòn [*] , ngữ khí dịu lại, ngồi xuống chuyển đề tài, “Sao có thể xác định chắc chắn là Hướng Tam Muội gây án vậy?”
[*] Mời các bạn tìm đọc vụ án thứ 6: Quan tài ma thuật trong cuốn “Kẻ nhìn trộm” trong series Bác sĩ pháp y Tần Minh
“Ồ, việc này không vấn đề gì.” Tôi nói, “Theo như điều tra, La Toàn Khởi không biết rõ về quá khứ của Hướng Tam Muội, chứ đừng nói đến việc nắm rõ được những người liên quan đến vụ án. Còn nữa, trong lúc khám xét hiện trường nhà bọn họ, chúng tôi phát hiện ra chiếc cúc mà Thang Triết nắm trong lòng bàn tay đó là xuất phát từ chiếc áo của Hướng Tam Muội. Ngoài ra, giám định DNA đôi giày thể thao số 41 đó, xác định chắc chắn là của Hướng Tam Muội. Cũng có nghĩa là, đôi giày đó của Hướng Tam Muội, mà chúng ta đều cho rằng là của La Toàn Khởi. Trước mắt, chúng tôi phân tích là Hướng Tam Muội sau khi phát hiện ra mình bị mắc bệnh giang mai, gây nên một loạt các hành vi giết người.”
“Vậy thì chứng cứ đanh thép rồi nhỉ?” Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi gật đầu, nói: “Vẫn cần phải lấy được khẩu cung mới ổn thoả.”
Chúng tôi ở bên này đang thảo luận say sưa, như thể phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng nói.
Phía bên kia bức tường kính, Hướng Tam Muội nghiêng đầu nhìn về phía này của chúng tôi, mặc dù cô ta cũng không thể nhìn thấy gì cả, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy câu nói đầu tiên của cô ta sau khi bị bắt giữ: “Thả chồng tôi ra, đều là lỗi của một mình tôi gây ra.”
“Cô có thể nói rõ sự việc, vậy là tốt quá rồi.” Người trinh sát viên nói, “Nghe nói, chồng cô ngược đãi cô?”
“Không có, đó là tội lỗi tôi đáng phải chịu.” Hướng Tam Muội nói rất bình tĩnh: “Cơ thể tôi không sạch sẽ, không thể sinh con nối dõi cho anh ấy, anh ấy không phóng thê tôi, đã là ân huệ lớn nhất đối với tôi rồi.”
“Phóng thê? Đã là thời đại nào rồi, còn có cụm từ này sao?” Nữ trinh sát viên phụ trách thẩm vấn nói.
“Truyền thống Trung Hoa mấy nghìn năm đều như vậy mà. Làm một người phụ nữ cần phải tam tòng tứ đức.” Hướng Tam Muội ngẩng đầu nhìn nữ trinh sát viên nói, “Tôi khuyên cô, loại ngành nghề xuất đầu lộ diện, đánh đấm chém giết này, không phù hợp với phụ nữ chúng ta. Cô hãy sớm quay đầu, nếu không sẽ rất không tốt cho cô.”
Nữ trinh sát viên lắc đầu không quan tâm, nói: “Từ nhỏ tới lớn, cô đã sống trong môi trường như thế nào?”
“Hãy tin tôi, tôi nói không sai đâu.” Hướng Tam Muội nói: “Từ nhỏ tới lớn, bố tôi đều dùng các ví dụ xung quanh để dạy dỗ tôi. Quả thực, những người phụ nữ không giữ các phẩm chất tốt đẹp của truyền thống Trung Hoa đều gặp báo ứng. Bây giờ nhớ lại, bố tôi ngày ngày đánh đập tôi, Toàn Khởi cũng thường xuyên đánh tôi, nhưng thực ra họ làm vậy là tốt cho tôi.”
“Sự giáo dục kiểu nữ đức nói cái gì mà bất hiếu, bất trinh thì sẽ bị mắc bệnh ung thư?” Nữ trinh sát viên hỏi, “Điều này mà cô cũng tin à?”
“Đây không phải là vấn đề tin hay không, sự thật chính là như vậy.” Hướng Tam Muội nói, “Tôi không sinh được con, cũng là báo ứng.”
Phải rồi, vừa nãy cô nói gì mà thân thể cô không sạch sẽ, cô giải thích rõ xem là chuyện gì vậy?” Một nữ trinh sát viên khác hỏi.
“Không cần mớm cung, Thang Triết là do tôi giết.” Hướng Tam Muội nói: “Nhưng tôi không hề muốn giết cô ta, là cô ta tự tìm đến cái chết.”
“Chúng tôi không phải là mớm cung, chúng tôi đều không biết câu chuyện của cô, cũng vẫn cần phải nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chứ.”
“Chẳng có đầu đuôi ngọn ngành gì cả, sự bất hạnh của cuộc đời tôi chính là bắt đầu từ Thang Liêu Liêu.” Hướng Tam Muội vẫn giữ nét mặt bình thản, “Mười bảy năm trước, Thang Liêu Liêu cưỡng bức tôi, còn đẩy tôi xuống hố phân. Bắt đầu từ đó, thân thể tôi đã bị vấy bẩn rồi. Theo như lời của bố tôi, thì không thể sinh được con nữa. Sau đó bởi vì bác sĩ Hứa nhất định đòi dẫn tôi đến đó làm to chuyện, cộng thêm cái miệng oang oang của cô Liên Hoa đã tăng thêm tội nghiệt của tôi. Tôi đã không thể sinh con, tôi cũng thấu hiểu được mong muốn sinh con nối dõi cho nhà họ La của Toàn Khởi: Anh ấy ra ngoài để kiếm con, cũng không sao, chỉ cần không phóng thê là được, tôi cũng tạ ơn trời Phật rồi. Nhưng thật không ngờ, con đàn bà tiện nhân Thượng Quan đó không những không sinh được con cho Toàn Khởi, lại còn lây nhiễm bệnh cho anh ấy.”
Nói xong, Hướng Tam Muội vén ống tay áo lên, giơ ra cánh tay nổi đầy nốt ban đỏ của cô ta, nói: “Tất nhiên, điều này cũng có thể do sự không sạch sẽ của cơ thể tôi gây ra, là ý trời, cũng là báo ứng.”
“Kiểm tra sức khoẻ ở trại tạm giam cho biết, đây là biểu hiện của bệnh giang mai giai đoạn 2, rất nhanh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tại sao cô không đi chữa trị?”
“Lần này chúng tôi đi Nam Hoà, chính là đi đến khám ở chỗ một thầy thuốc đông y già, để chữa dứt điểm bệnh của Toàn Khởi.” Hướng Tam Muội nói, “Chúng tôi không có tiền, chỉ đủ để chữa trị cho một mình anh ấy. Đợi anh ấy chữa khỏi hẵng hay”
“Chuyện xảy ra mười bảy năm trước, nếu cô vẫn ghi nhớ, tại sao phải hai, ba tháng trước mới bắt đầu giết người?” Nữ trinh sát viên hỏi.
“Hai, ba tháng trước, tôi phát hiện ra mình mắc bệnh.” Hướng Tam Muội nói: “Tôi lúc đó vô cùng căm hận Thượng Quan, bởi vì cô ta có chồng mà lại dâm đãng đến như vậy. Nhưng, tôi suy nghĩ tỉ mỉ đầu đuôi ngọn ngành sự việc, nếu như không phải là Thang Liêu Liêu cưỡng bức tôi, còn đẩy tôi xuống hố phân, thì thân thể tôi sẽ không bị vấy bẩn. Nếu như không phải do bác sĩ Hứa và Thang Liên Hoa, tôi sẽ không bị tăng thêm tội nghiệt, thì sẽ không đến nỗi không sinh được con. Nếu như không phải do tôi không sinh được con, Toàn Khởi cũng sẽ không đi tìm Thượng Quan. Nếu như anh ấy không đi tìm Thượng Quan, sẽ không bị mắc bệnh. Anh ấy không mắc bệnh, thì tôi cũng không mắc bệnh, sẽ không bị chết. Nếu những con người độc ác này đều muốn làm tôi chết, thì tôi sẽ làm cho họ phải chết.”
“Bác sĩ Hứa ư?” Trinh sát viên rõ ràng không biết sự việc này, bèn hỏi.
Tôi cảm nhận được cơ thể Hàn Lượng đứng bên cạnh khẽ run lên.
Hướng Tam Muội không trả lời câu hỏi của trinh sát viên, mà tiếp tục rơi vào trạng thái lẩm bẩm một mình: “Cái thằng Thang Liêu Liêu đó, cả nhà chúng nó đều bảo vệ hắn. Tôi biết dạo gần đây hắn vừa mới quen biết một cô bạn gái, chuẩn bị kết hôn. Tôi lúc đó đã lên sẵn kế hoạch, tôi biết nếu như lúc này có người dùng đứa con uy hiếp, chắc chắn hắn sẽ đến cuộc hẹn. Cho nên tôi dùng bức ảnh giả để lừa hắn đến, chuẩn bị đến lúc đó ôm một đứa bé giả, nhân lúc hắn không chú ý, để hắn cũng thử nếm mùi của hố phân. Nhưng thật không ngờ, bức ảnh giả đó lại bị chị gái hắn nhìn thấy. Đương nhiên, cả gia đình đó đều hết lòng đối với Thang Liêu Liêu, cho nên Thang Triết nhặt được bức ảnh, nhất định sẽ đến thay cho Thang Liêu Liêu. Vốn dĩ tôi cũng định bỏ qua, nhưng thật không ngờ cái con Thang Triết có mắt không tròng đó lại nhận ra tôi, còn nói muốn báo cảnh sát. Nói là cô ta đã đem cả sổ tiết kiệm của gia đình đến, không ngờ là tôi giở trò lừa đảo chiếm đoạt. Tôi lừa đảo chiếm đoạt ư? Nực cười! Thế là tôi đánh ngã cô ta. Cô ta cầu xin tôi, nói rằng sổ tiết kiệm cô ta mang theo là tiền để cho Thang Liêu Liêu kết hôn, nếu người nhà phát hiện ra mất tiền thì nguy to. Bởi vì sợ em dâu biết việc này, cho nên cô ta tự mình lẻn ra ngoài. Cô ta hy vọng tôi thả cô ta về, cô ta trả tiền lại cho em trai, sau đó để tôi tuỳ ý xử lý. Ha... ha, coi tôi là con ngốc à? Cô ta quay trở về sẽ báo cảnh sát, tôi chẳng phải sẽ tiêu đời sao? Hơn nữa, lúc đó tôi nhìn thấy máu trên đầu cô ta chảy ra, ngay lập tức tôi cảm nhận thấy, đó là một thứ khoái cảm đã lâu không gặp lại.”
“Đã lâu không gặp lại? Đã lâu không gặp lại là ý gì?” Trinh sát viên chau mày hỏi.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cô ta giết người, tại sao lại có cảm giác “đã lâu không gặp lại”? Nhưng tôi đang ở phía sau bức tường kính, hình như đã hiểu ra được một số việc, tôi nói: “Xem ra động cơ Thang Liêu Liêu giết hết cả nhà rồi tự sát, rất có khả năng chính là bởi vì không tìm thấy được cuốn sổ tiết kiệm. Không chừng anh ta cho rằng số tiền này đã bị bố mẹ đưa cho chị gái lén lút đem đi rồi.”
“Vì cái này mà diệt hết cả gia đình mình sao?” Đại Bảo kinh ngạc nói.
“Anh đã từng nói, cậu con trai cục cưng của mẹ, có thể gây ra loại sự việc này hay không, cũng thật khó nói lắm.” Lâm Đào nói.
Hướng Tam Muội vẫn không thèm để tâm đến trinh sát viên, tiếp tục nói: “Sau đó, tôi bèn để cho cô thay em trai cô ta đi thưởng thức mùi vị của hố phân. Nhưng lần nhìn thấy máu lần này, khiến tôi quyết định làm thêm một số việc.
“Thế nên cô đã giết Thang Liên Hoa và Thượng Quan Kim Phượng?” Nữ trinh sát hỏi.
Hướng Tam Muội như thể bừng tỉnh khỏi giấc mộng của mình, cô ta gật đầu, nói: “Đúng vậy. Hai người đàn bà ngốc nghếch này, lừa cái ra ngay, hình như không hề có chút sự đề phòng nào cả. Có thể nhận thấy, bọn họ đã làm không ít việc xấu nhỉ, trong lòng cắn rứt nên dễ bị mắc lừa. Người phụ nữ ngoại tình, tôi đã giúp ông trời dìm cô ta vào lồng heo. Con đàn bà lắm lời, tôi đã giúp ông trời chẹn cái miệng thối tha của cô ta lại.”
Việc đã đến nước này, Hướng Tam Muội coi như là đã khai nhận toàn bộ hành vi tội lỗi của cô ta. Sau đó thì chỉ còn thiếu việc cô ta từ từ tường thuật lại quá trình gây án. Cộng thêm với chứng cứ mà chúng tôi lấy được từ trước, vụ án này có thể tuyên bố phá án được rồi.
Nhưng, trinh sát viên vẫn có chút khó hiểu.
“Bác sĩ Hứa, vừa rồi cô nói có một vị bác sĩ Hứa.” Trinh sát viên hỏi: “Bước tiếp theo, có phải là cô chuẩn bị đi báo thù bà ấy không?”
Hướng Tam Muội cười khẩy một tiếng: “Người đàn bà đó càng giả dối, bề ngoài tỏ vẻ rất quan tâm đến tôi, nhưng tôi gặp phải chuyện đó, thật không ngờ bà ta nhất định kéo tôi đến nhà họ Thang “đòi lại công bằng”. Nói lý gì chứ? Rõ ràng là hại tôi bất trinh, hại tôi bất khiết!”
Hàn Lượng lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng nhợt nhạt.
Còn Lâm Đào, Đại Bảo và Trần Thi Vũ hình như cũng đã đoán ra, vị bác sĩ họ Hứa này chính là người mẹ đẻ đã qua đời nhiều năm nay của Hàn Lượng.
“Hơn nữa, cô có biết không, hôm đó sau khi tôi bị bố đánh một trận thừa sống thiếu chết, tôi muốn đến nhà bác sĩ Hứa để cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng không ngờ được rằng, tôi đã nghe thấy vợ chồng họ cũng đang cãi nhau. Cô đoán xem, họ cãi nhau vì điều gì?” Hướng Tam Muội thể hiện nét mặt tà ác.
Hai người trinh sát ngơ ngác lắc đầu.
“Là bởi vì bác sĩ Hứa cũng ngoại tình! Ha... ha... ha...!” Hướng Tam Muội chợt bật cười thành tiếng, “Bề ngoài tỏ ra đạo mạo, trên thực tế lại lén lút vụng trộm! Còn đưa tôi đi để đòi lại công bằng? Điều này thực đúng là một sự mỉa mai mà! Thực sự quá nực cười! Nực cười!”
“Nói láo!” Hàn Lượng rít hai tiếng qua kẽ răng.
“Đó là do bố Hàn Lượng hiểu nhầm mẹ anh ấy, mẹ anh ấy là một người rất tốt.” Trần Thi Vũ vội giải thích cho mấy người đang không hiểu rõ sự tình.
“Tôi hỏi cô, có phải là chuẩn bị đi báo thù bác sĩ Hứa không?” Trinh sát viên ngắt lời gầm thét của Hướng Tam Muội.
“Báo thù à, đương nhiên phải báo thù! Nếu không phải tại bà ta, từ đó tôi sao phải cúi đầu làm người chứ?” Hướng Tam Muội nở nụ cười xấu xa, nhìn người trinh sát viên trước mặt, nói: “Nhưng mười bảy năm trước, tôi đã báo thù rồi.”
“Đây là cô đang khai nhận một vụ án mạng à?” Trinh sát viên chau mày.
“Thế nào cũng được mà, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.” Hướng Tam Muội nói, “Tất cả mọi người đều cho rằng bác sĩ Hứa bị xe container đâm chết, thực tế là, bà ta đúng là bị xe container đâm chết.”
Trinh sát viên cho rằng Hướng Tam Muội đang bỡn cợt, bèn ném mạnh chiếc bút xuống bàn, trừng mắt nhìn Hướng Tam Muội.
Hướng Tam Muội nói tiếp: “Chỉ có điều, tôi đã giúp bà ta một tay.”
Hàn Lượng đứng bật dậy khỏi ghế, trực tiếp lao vào phòng Thẩm vấn. Tôi giơ tay ra kéo cậu ấy lại, nhưng lại không kéo nổi, nghĩ thầm, không hay rồi, vội lao vào theo Hàn Lượng.
“Ơ? Anh là... Hàn Lượng?” Hướng Tam Muội bị giật nảy mình trước sự xuất hiện đột ngột của Hàn Lượng, nhưng rất nhanh chóng đã kịp phản ứng lại: “Nhiều năm không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy nhỉ!”
“Cô giúp bà ta một tay, là ý gì?” Hàn Lượng đứng cạnh Hướng Tam Muội hằn học nhìn cô ta, hai nắm tay nắm chặt lại như thể một chiếc búa sắt.
Tôi lo lắng kéo khuỷu tay của Hàn Lượng.
“Tôi chỉ là cảm thấy, loại phụ nữ như bà ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, cho nên tôi đẩy bà ta một cái thôi.” Hướng Tam Muội quay đầu không nhìn Hàn Lượng, nói: “Quả nhiên, đúng là trùng hợp, bà ta đã bị đâm chết.”
Tôi cảm thấy toàn thân Hàn Lượng đều run rẩy, vội vàng ra sức giữ chặt cậu ấy.
“Bác sĩ Hứa rõ ràng là đang giúp cô, tại sao cô lại đổi trắng thay đen, lấy oán báo ân như vậy?” Nữ trinh sát viên hỏi.
“Giúp tôi ư? Ha... ha... ha, nếu như không phải bà ta cố ép tôi đến gây chuyện, sự việc này sao có thể lan truyền ra khắp thôn để mọi người đều biết được chứ? Tôi sao lại gặp phải báo ứng chứ?” Trong tiếng cười của Hướng Tam Muội ẩn giấu thứ mùi vị điên cuồng, “Tôi nhìn thấy bà ta bị xe đâm hất tung lên, tôi nhìn thấy máu trên người bà ta. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, cho nên đã vô cùng sợ hãi. Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, lúc đó, tôi đúng là có cảm giác mãn nguyện cực lớn. Cũng chính là nhờ lần đó, tôi triệt để hiểu rõ rằng, phụ nữ không thủ đức, thực sự sẽ gặp báo ứng.”
Nhìn thấy Hướng Tam Muội như vậy, Hàn Lượng ngược lại dần dần bình tĩnh trở lại, không còn run rẩy nữa.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hướng Tam Muội, hồi lâu, nói: “Cảnh ngộ cô gặp phải lúc nhỏ, không phải lỗi của cô, là lỗi của Thang Liêu Liêu. Bố và chồng cô đánh đập cô, nhiếc móc cô, không phải lỗi của cô, là lỗi của bọn họ.
“Quả thực là cô rất bất hạnh, cô có một tuổi thơ bất hạnh, sau khi lớn lên cũng không thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh. Nhưng cô lựa chọn giết người, thậm chí coi người đã giúp đỡ cô thành đối tượng để cô phát tiết. Bác sĩ Hứa không hề ngoại tình, bà ấy không chỉ là một người bác sĩ tốt, bà ấy còn là một người vợ tốt, càng là một người mẹ tốt. Cái nữ đức mà cô vẫn nhắc đến, ngoài việc coi thường phụ nữ, đề cao đàn ông, vốn chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả. Cô vốn là một nạn nhân của nữ đức, nhưng lại dùng cách thức tương tự để làm hại những người khác, sự lựa chọn này chính là sai lầm lớn nhất mà cô đã phạm phải.
Không phải mỗi người có gia đình bất hạnh, khi lớn lên cũng đều trở thành hung thủ, cũng không phải mỗi người từng bị ngược đãi, đều sẽ trở thành kẻ ngược đãi người khác. Ai cũng đều có thể có sự ám ảnh của tuổi thơ, nhưng cuộc đời là do mình lựa chọn. Cô có thể lựa chọn, tất cả mọi người đều có thể lựa chọn.”
Nói xong, Hàn Lượng quay người bước ra khỏi phòng Thẩm vấn. Tôi cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc đến bước này, chúng tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục theo sát tình hình nữa, bèn ngồi vào xe Hàn Lượng, quay về.
Hàn Lượng vẫn như lúc trước, không hề có nét mặt kích động như vừa rồi, cũng không có tâm trạng xao động, chỉ lặng lẽ lái xe. Mấy người chúng tôi thì lại vì lo lắng cho cậu ấy mà tỏ ra hơi ngượng ngùng. Trần Thi Vũ ngồi ở ghế lái phụ, đã thay đổi phong cách điềm tĩnh hằng ngày, cứ chốc chốc lại nhìn sang Hàn Lượng một cái, như thể sợ cậu ấy lái xe bị phân tâm dễ gây nguy hiểm.
Mấy người chúng tôi im lặng hồi lâu, Lâm Đào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Vừa rồi Hàn Lượng nói hay lắm, lỗi lầm không thể nào quy kết cho ám ảnh của tuổi thơ. Tuổi thơ của mỗi người thực ra đều có trắc trở thậm chí ám ảnh, nhưng người phạm tội cũng chỉ có vài người. Ám ảnh của tuổi thơ không thể nào trở thành lý do để phạm tội. Ngoài phòng vệ chính đáng, bị hại cũng không thể nào là lý do để trở thành kẻ tàn bạo.”
Đại Bảo vội vàng phụ hoạ: “Đúng vậy, có một số kênh truyền thông cứ thích ‘đào bới nguyên nhân phạm tội của phần tử phạm tội, lấy tiêu đề kiểu vì sao mà ông lão 60 tuổi giơ khẩu súng săn, ‘vì sao anh ta lại bước vào con đường lạm sát người vô tội, như thể cảm thấy mình rất thấu tình đạt lý, thực ra chỉ là đang rửa đất cho những phần tử phạm tội. Quy kết tội lỗi của một con người vào môi trường trưởng thành của anh ta, quy kết vào xã hội, thậm chí quy kết cho tổ quốc. Loại hành vi này vô cùng nực cười. Phạm tội chính là phạm tội, lẽ nào sự bất hạnh của kẻ phạm tội là có thể trở thành lý do tước đoạt sinh mệnh của nạn nhân sao? Vậy thì sự bất hạnh của nạn nhân, sẽ có ai lắng nghe đây?”
“Bất luận thế nào, vụ án này cũng coi như đã kết thúc.” Lâm Đào day day đầu, “Cái thứ gọi là nữ đức, thực sự là độc dược hại người, Hướng Tam Muội nếu không vì cuồng tín đối với nữ đức, có thể mọi việc sẽ khác.”
“Ừm” Trần Thi Vũ cũng suy tư, “có thể là vì mọi người bị cái thời đại trọng nam khinh nữ đè nén quá lâu, cho nên đôi khi hy vọng địa vị của phụ nữ được nâng cao hơn một chút, cao thêm lên một chút, cao đến độ đàn ông cần phải ngước nhìn. Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng, tôi cần phải chứng minh mình tài giỏi hơn đàn ông. Nhưng nhìn thấy trên mạng có một số người nói, “Phụ nữ phụ trách việc xinh tươi như hoa như ngọc, đàn ông phụ trách việc kiếm tiền nuôi gia đình”, lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Thực ra điều mà phụ nữ chúng tôi mong muốn chỉ là có cơ hội để cạnh tranh bình đẳng, chứ không phải đi ngược lại sang một đầu cực đoan.”
“Oa.” Đại Bảo phát ra lời cảm thán thực lòng, nói: “Thực ra gần một năm nay, chúng ta gặp không ít chuyện như vậy, Lão Tần cũng thường bảo chúng ta suy ngẫm thật kĩ, những quan niệm mà chúng ta tưởng như tất yếu liệu có thực sự vững chãi. Tôi trước đây nghĩ rằng đối xử tốt với vợ chính là toàn tâm toàn ý nuông chiều cỗ ấy, không để cô ấy làm bất cứ công việc vất vả nào. Bây giờ tôi cảm thấy, thực sự đối xử tốt với cô ấy có lẽ là tôn trọng bất cứ việc gì cô ấy muốn làm, cho dù việc đó sẽ vô cùng vất vả, cũng cần phải ủng hộ cô ấy thực hiện giống như cô ấy đã ủng hộ tôi vậy. Thực ra, nữ quyền chính là nhân quyền, chính là theo đuổi mọi người bình đẳng, chính là bình quyền. Tiểu Lông Vũ, tôi nói đúng chứ?”
“Đúng vậy.” Trần Thi Vũ nhìn nét mặt mong ngóng được khẳng định của Đại Bảo, chợt thấy hơi ngại ngùng, “Tất nhiên, đối với sự việc nữ quyền hoặc bình quyền, chúng ta vẫn còn cần phải đi một quãng đường dài nữa. Ít nhất, chúng ta có thể làm giảm bớt đi một số bi kịch như của Hướng Tam Muội.”
“Tôi tán đồng quan điểm của mọi người.” Tôi thấy thời cơ đã đến, bèn nói: “Hướng Tam Muội mặc dù rất đáng thương, nhưng hầu hết mọi người cho dù gặp phải trắc trở và ám ảnh của tuổi thơ, vẫn biết tự điều chỉnh mình, thuận lợi bước ra khỏi nỗi ám ảnh. Nếu không bước ra khỏi, cũng sẽ không phạm tội, đây chính là người tốt. Là người tốt, rồi sẽ có một ngày nhất định bước ra khỏi nỗi ám ảnh, tiếp tục đi về phía trước, sống một cuộc đời thật ý nghĩa.”
Nói xong, tôi đặc biệt chú ý đến nét mặt của Hàn Lượng.
Cậu ấy vẫn cứ bình lặng lái xe, không nói gì.
3“Nhanh, nhanh, nhanh lên, đúng 8 giờ toàn Sở mở cuộc họp quan trọng, mau thay đồng phục.” Tôi vừa giục mọi người vừa chuẩn bị tài liệu phát biểu của Chi bộ Đảng.
“Cậu không nói sớm, đồng phục của tôi đưa đi giặt khô rồi.” Lâm Đào ngẩn người.
“Cậu mặc bộ đồng phục của Hàn Lượng vậy, ở trong tủ quần áo của cậu ấy.” Tôi nói, “Hàn Lượng nghỉ phép.”
“Còn có thể được nghỉ phép! Tốt quá.” Lâm Đào nói đầy vẻ ngưỡng mộ, mở cửa tủ quần áo của Hàn Lượng.
“Ôi! Chiếc hộp đẹp quá.” Lâm Đào cầm lấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đỏ, điêu khắc tinh xảo, “Cậu chàng này chắc chắn là lại mua quà để đi tán gái.”
“Đồ của người khác, đừng động vào.” Tôi nói.
Lâm Đào đặt chiếc hộp trở lại, lúc chuẩn bị lấy đồng phục, lại không cẩn thận làm lật mở chiếc hộp đó.
Trong chiếc hộp là mảnh vải lụa màu xám bao quanh miếng xốp mềm, ở giữa miếng xốp mềm chỉ có một món đồ.
Đó là một chiếc điện thoại Nokia đời 8310 đã rất cũ rồi, trên màn hình nho nhỏ thậm chí đã có một chấm đen nhỏ. Bị tác động ma sát trong khoảng thời gian dài, vỏ ngoài màu xanh nhạt của chiếc Nokia và cả mười mấy nút ấn phần lớn đã bị bong tróc sơn, khiến cho cả chiếc điện thoại trông rất loang lổ.
Điện thoại đã tắt máy, lặng lẽ nằm trong hộp, như thể một đoạn ký ức, bị con người giữ chặt, nhưng lại vĩnh viễn không bao giờ bị lãng quên.