← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ 10 SÉT ĐÁNH TRÊN ĐẦU

Sự trùng hợp ngẫu nhiên là cách mà thượng đế lặng lẽ thao túng thế giới.

- Einstein -

1

Khu vực ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Hương có một thị trấn khá lớn, thị trấn quản hạt mấy thôn nhỏ. Khi sự việc xảy ra, đúng vào ngày cậu con trai của trưởng thôn một trong số mấy thôn đó tổ chức đám cưới.

Khu ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Hương có một tập tục, chính là khi con cái tổ chức đám cưới, cha mẹ sẽ bày cỗ trong sân nhà mình suốt ba ngày ba đêm, bất luận ai đến, có quà mừng hay không đều có thể ăn uống no say. Mặc dù tập tục này khiến cho gia đình có đám cưới cảm thấy mệt mỏi, nhưng ba ngày ba đêm ở trong sân tiếng người nói cười rôm rả, vô cùng náo nhiệt, vẫn luôn là một việc tốt lành.

Hai ngày đầu, đám cưới của con trai trưởng thôn tổ chức rất thành công, sân vườn rộng rãi người ra người vào tấp nập. Quà cưới phong bao cũng nhận được kha khá, hai nhóm đầu bếp thay phiên nhau cũng mệt rã rời.

Sự việc xảy ra vào lúc chuẩn bị bắt đầu bữa ăn tối vào chập tối ngày thứ ba, mười mấy bàn ăn vẫn động đủ người, mọi người đều đang mong ngóng được thưởng thức các món ăn ngon do vị đầu bếp nổi tiếng nhất thị trấn chế biến.

Nhưng lại đúng lúc này, ông trời không chiều lòng người, khi món ăn nóng hổi chuẩn bị được bưng lên, đột nhiên vang lên mấy tiếng sấm vang rền trên bầu trời mây đen giăng kín. Có thể thấy trời sắp đổ mưa lớn rồi.

Vì ăn một bữa cơm mà để ngấm nước lạnh, cho dù mới là đầu mùa thu cũng rõ ràng chẳng bõ chút nào. Thế nên, trước khi những hạt mưa to bằng hạt đỗ rơi xuống, thực khách của mười mấy bàn ăn cuống cuồng di tản hết.

Thực ra việc này cũng không phải hiếm, trời mưa thì tiệc rượu không tiếp tục nữa cũng là thường tình, không thể coi là dấu hiệu gì không hay cả. Nhưng đúng lúc trên bầu trời vang lên tiếng sét, trưởng thôn nhìn thấy một vị khách mời cũng theo tiếng vang rền đó mà ngã vật xuống đất.

Có người bị sét đánh rồi, cảnh tượng này xuất hiện ở bữa tiệc đám cưới hình như không được may mắn cho lắm.

Vị khách này đi cùng với một người khác nữa, quá đông người nên không nhìn rõ mặt, vị trưởng thôn thậm chí còn không rõ mình có quen biết bọn họ hay không. Sau khi người khách này bị sét đánh ngã xuống, trưởng thôn đứng từ xa nhìn thấy, rất lo lắng liệu có bị “ăn vạ” vì vụ việc này không. Thế nhưng ông nhanh chóng cảm thấy yên tâm. Bởi vì vị khách này ngay lập tức được người bạn đi cùng vừa khiêng vừa đỡ rời khỏi sân vườn một cách vô cùng vất vả.

Từng giọt nước mưa to cỡ hạt đỗ nhanh chóng đổ ào ào xuống, trưởng thôn bận bịu kêu gọi thu dọn bàn ăn, cho nên cũng không để ý nữa.

Ngày hôm sau, trưởng thôn vốn cứ tưởng “sự cố bị sét đánh” sẽ lan truyền khắp cả thị trấn, nào ngờ lại không có chút động tĩnh gì cả. Việc này thật quá kỳ lạ. Trong một thị trấn, có người bị sét đánh, chắc chắn là một tin tức thời sự lớn nhất, chắc chắn sẽ nhanh chóng lan truyền. Thế nhưng, ngay cả trưởng thôn chủ động đi tìm những người thường ngày vốn hay đưa chuyện hỏi thăm, bọn họ đều nói không hề hay biết về việc này.

Lẽ nào người bị sét đánh lại không bị sao cả? Vậy thì chí ít cũng phải đi đến bệnh viện chứ nhỉ?

Cho nên trưởng thôn lại tự mình đi đến Viện vệ sinh dịch tễ thị trấn, hỏi vị bác sĩ trực ban hôm qua. Vị bác sĩ ngơ ngác, rõ ràng chưa từng nghe thấy vụ việc này.

Bị sét đánh mà lại bốc hơi được luôn sao? Nếu như được đưa đến bệnh viện lớn trong thành phố, sự việc hiếm hoi này cũng sẽ nhanh chóng lan truyền trở lại thị trấn mới phải chứ, sao lại có thể biệt vô âm tín được chứ?

Vị trưởng thôn nghĩ mãi không ra, dù sao cũng xuất phát từ sự giác ngộ và tính cảnh giác, thế nên ông lựa chọn báo cảnh sát.

Đồn trưởng đồn công an đích thân đến hội uỷ viên thôn tìm hiểu tình hình, cũng cảm thấy sự việc này đột nhiên biệt vô tăm tích rất là bất thường. Nhưng trưởng thôn lại không biết là mình có quen biết hai cậu thanh niên đi đến cùng nhau đó hay không. Đồn trưởng lại phái cảnh sát nhân dân hỏi thăm những người hôm đó tham dự tiệc đám cưới, hỏi đi hỏi lại, lại chẳng có ai chú ý đến hai người này, càng không nhìn thấy có ai bị sét đánh.

Lẽ nào trưởng thôn đã già nên ngớ ngẩn rồi sao? Lúc này đây, ngay cả đồn trưởng cũng thấy hơi nghi ngờ.

Nhưng xuất phát từ trách nhiệm, đồn trưởng vẫn quyết định điều động những cảnh sát nhân dân không phải đang trong giờ làm, lấy nhà trưởng thôn làm trung tâm, tiến hành lục soát xung quanh. Đồn trưởng cho rằng, nếu như bị sét đánh, thế thì coi như xong đời rồi. Một cái xác thì nặng lắm, cho dù là thanh niên khoẻ mạnh cũng chưa chắc đã có thể mang thi thể đi xa được. Cho nên sự việc này nếu là thật, vậy thì thi thể chắc chắn là ở một nơi cách nhà trưởng thôn không xa.

Đêm qua mưa suốt một đêm, cả thôn đều dính lớp nhớp. Hơn mười vị cảnh sát nhân dân, cảnh sát hỗ trợ bước thấp bước cao cứ thế đi loanh quanh trong thôn tìm kiếm. Vốn dĩ công việc này chỉ là biểu hiện làm tròn trách nhiệm của đồn công an, nhưng thật không ngờ, cuộc tìm kiếm này lại tìm ra sự việc thật.

Một người cảnh sát hỗ trợ trong khi bước qua một cái rãnh khô trượt chân chỗ bùn ven rãnh, ngã sấp mặt xuống rãnh. Khi anh đang gắng gượng đứng dậy khỏi chỗ bùn nhão nhoét trong rãnh, một bàn tay năm ngón đan xen nắm vào một bàn tay. Bàn tay đó không phải là bàn tay còn lại của anh, nhưng lúc này trong rãnh chỉ có một mình anh mà thôi.

Rõ ràng ở trong bùn còn có một kẻ có bàn tay người.

May mà người cảnh sát hỗ trợ này cũng đã làm việc ở đồn công an khá nhiều năm rồi, cũng không phải chưa từng gặp tình huống này. Cho nên anh cũng không kêu thét nhảy dựng lên, mà còn dồn sức kéo được thi thể chìm trong bùn lên được một nửa.

Một xác nam giới trẻ, còn chưa bị phân huỷ, dựa vào trang phục, giống hệt như trang phục của người bị sét đánh mà trưởng thôn đã miêu tả.

Bộ phận cảnh sát hình sự nhanh chóng tiếp quản vụ án này, bác sĩ pháp y cũng lập tức có mặt tại hiện trường.

Bởi vì thi thể bị dính đầy bùn đất, cho nên bác sĩ pháp y không thể nào tiến hành khám nghiệm bề mặt tử thi được, chỉ có đưa về nhà tang lễ, sau khi làm sạch thi thể mới có thể tiến hành khám nghiệm được. Chỉ có điều, thông qua cuộc khám nghiệm hiện trường của bộ phận giám định dấu vết, xác định thi thể không phải là tự ngã một cách tự nhiên xuống rãnh, mà là bị chôn ở dưới rãnh. Đáng tiếc là bởi vì trời mưa to đã phá huỷ, không thể nào lấy được những vật chứng hữu dụng tại hiện trường chôn xác.

Nhưng, sự việc này lại trở nên vô cùng ly kỳ khó hiểu.

Một người thanh niên bị sét đánh chết, còn có người bạn đi cùng, tại sao lại không có ai báo cảnh sát, hơn nữa thi thể lại bị chôn qua quýt?

Có quá nhiều điểm nghi vấn, bác sĩ pháp y không dám chậm trễ. Họ ngay lập tức đưa thi thể về phòng Giải phẫu rồi xịt rửa sạch sẽ. Khám nghiệm bề mặt tử thi vừa mới bắt đầu đã kết thúc luôn rồi.

Bởi vì bác sĩ pháp y sờ thấy một lỗ hổng lớn ở đỉnh đầu nạn nhân.

Da đầu không hề bị mất, nhưng lại có một miệng vết thương hình cung. Phía bên dưới miệng vết thương, xương sọ rõ ràng thiếu mất đi một hình tròn đường kính chừng 5 cen-ti-mét. Giống như cuộc phẫu thuật mở nắp sọ để lấy tụ máu tiến hành trong bệnh viện. Rõ ràng sự thiếu hụt này không phải là dấu vết để lại do phẫu thuật, bởi vì tổn thương của da đầu rất mới, là phản ứng sống, chỉ có điều xuất huyết không rõ rệt lắm.

Bị sét đánh, nếu như tử vong ngay, cho dù trên người có vết thương hở, cũng sẽ không chảy máu quá nhiều, điều này hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng có vết nứt vỡ xương sọ dạng lỗ nghiêm trọng đến nhường này, liệu có phải hơi khoa trương không? Sét có thể đánh được ra thế này sao?

Nhưng nếu không phải là bị sét đánh, sức người cũng không thể hình thành được tổn thương nghiêm trọng và sắc nét thế này.

Bác sĩ pháp y nhất thời cũng không biết xử trí ra sao. Sét đánh chết người thì mọi người cũng đều đã từng học, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy. Trên sách vở không hề nói sét có uy lực lớn đến nhường này mà.

Để cho chắc chắn, lãnh đạo Công an thành phố Thanh Hương quyết định tạm gác lại công tác khám nghiệm tử thi, lập tức gọi điện cho Sở Công an tỉnh yêu cầu trợ giúp.

Xảy ra một vụ án mạng ly kỳ khó hiểu mà lại không rõ nguồn cơn, thầy đương nhiên vô cùng căng thẳng. Cho nên ông ra lệnh cho chúng tôi lập tức bỏ lại việc lần dấu vụ án liên hoàn, mau chóng đến thành phố Thanh Hương để chỉ đạo công tác.

Đại Bảo là người Thanh Hương, trước đây làm việc ở Sở Công an thành phố Thanh Hương cho nên anh vô cùng thân thiết với mọi người ở bộ phận cảnh sát hình sự thành phố Thanh Hương. Mặc dù thầy không nói tỉ mỉ cho chúng tôi biết về vụ án, nhưng Đại Bảo ngồi hàng ghế sau xe SUV, chỉ một cuộc điện thoại là đã nắm rất rõ đầu đuôi vụ việc rồi.

“Sét đánh chết? Sét đánh chết đối với bác sĩ pháp y thì không hề khó khăn chút nào. Bởi vì sự tổn thương do sét đánh có tính đặc trưng rõ ràng.” Đại Bảo nói.

“Cái đó gọi là gì nhỉ?” Lâm Đào nói, “Vết lôi thần à?”

“Vết sét đánh! Còn búa lôi thần nữa kìa!” Đại Bảo vỗ vào gáy Lâm Đào một cái, nói: “Sét đánh qua da người, bởi do cục bộ da bị cháy ở mức độ nhẹ và huyết quản dưới da phình ra, có thể rịn máu ra là sẽ hình thành vết có hình dạng cành cây, đuôi yến màu đỏ hoặc màu tường vi. Những vết vằn này thường thấy ở phần cổ và ngực, cũng có thể ở phần vai, nách, đùi hoặc là rãnh cơ bụng của người bị thương hoặc tử vong. Đây gọi là vết sét đánh. Vết vằn đặc biệt này có thể là chứng cứ đặc biệt của người bị sét đánh, có giá trị vô cùng to lớn. Các cậu chưa từng nhìn thấy vết sét đánh, có vết diện tích rộng, toàn bộ phần ngực đều là vết hằn hình ô, hình cành cây, trông “hoành tráng” lắm.

“Vết xăm của thiên nhiên.” Trình Tử Nghiên cúi đầu nói.

“Nhưng vết sét đánh này không phải là tồn tại mãi đâu, sau khi tử vong, trong vòng 24 giờ đồng hồ loại vết vằn này sẽ phai màu hoặc biến mất; cũng sẽ bị biến mất trong khoảng thời gian ngắn trên cơ thể người sau khi bị sét đánh mà vẫn sống sót, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được vài ngày.” Tôi nói, “Mặc dù xác nạn nhân được phát hiện ra trong vòng 24 giờ đồng hồ, khả năng vết sét đánh biến mất hoàn toàn không cao, nhưng cũng không phải là không có khả năng biến mất hoàn toàn.”

“Vậy thì cũng có thể nhận ra được mà, bị sét đánh chết làm gì có nhiều đặc trưng đến thế.” Đại Bảo nói.

“Đồn trưởng đồn công an có thể không biết rằng sau khi bị sét đánh vẫn có thể sống sót.” Trần Thi Vũ nói.

“Đúng vậy, anh ấy chó ngáp phải ruồi.” Tôi nói, “Anh ấy cho rằng người bị sét đánh chắc chắn đã chết rồi, cho nên mới tìm kiếm xung quanh hiện trường. Thực ra, anh ấy không biết nếu như dòng điện mà sét phóng ra trực tiếp đi qua cơ thể người, do tác động dòng điện quá mạnh, con người tất nhiên sẽ tử vong; nếu như sau khi dòng điện phóng xuống đất bị phân tán, rồi mới gián tiếp tiếp xúc cơ thể người, do dòng điện đã hạ thấp rất nhiều, khả năng gây ra tử vong cũng sẽ hạ xuống rất nhiều; nếu như sét đánh vào vật liệu kim loại sản sinh cảm ứng dòng điện vào cơ thể người hoặc cơ thể người ở trong vòng cung điện, có khả năng sẽ gây ra sốc điện, phần lớn có thể sống sót. Dựa vào tác động dòng điện của sét phóng vào các vị trí khác nhau trên cơ thể người thì kết quả cũng khác nhau. Nếu như dòng điện đi qua tim hoặc trung tâm não gây tê liệt tim hoặc tê liệt trung khu thần kinh, có thể trực tiếp khiến cho con người tử vong. Nếu như sau khi hình thành sốc điện hoặc là bị dòng điện của sét đốt cháy bỏng nặng, cũng có thể bị tử vong do tiếp tục gây sốc hoặc trở ngại các cơ quan chức năng. Thậm chí có người còn tử vong do quá kinh hãi dẫn đến sốc thần kinh. Nếu như sau khi bị sét đánh không tử vong, cũng có khả năng gặp phải “triệu chứng sét đánh tổng hợp” như mất ý thức, chức năng thần kinh não tạm thời gặp trở ngại, điếc, da bị bỏng vv... Người may mắn sống sót sau khi bị sét đánh cũng có rất nhiều người bị để lại di chứng như thay đổi tính chất làn da theo chiều hướng xấu, đau thần kinh, trở ngại cảm giác v.v...”

“Phải rồi.” Đại Bảo nói, “Có tài liệu nói, phụ nữ mang thai từ sáu tháng trở lên, cho dù là bị sét đánh, cũng rất hiếm khi xảy ra tình trạng sốc điện, hơn nữa phần lớn đều sống sót. Nhưng cái thai trong bụng có khả năng tử vong, hoặc là gây ra sảy thai. Có lẽ là do con cái đều là vị thần che chở của người mẹ.”

“Nghe có vẻ tàn nhẫn quá.” Trần Thi Vũ chau mày nói.

“Cho nên, điểm nghi vấn của cảnh sát Thanh Hương đúng là khả nghi phải không?” Lâm Đào hỏi, “Sét đánh có khả năng gây ra được vết rách da đầu dài như vậy sao? Có thể tạo thành lỗ vỡ xương sọ sao?”

“Đó là bởi vì mọi người đã xem thường sức mạnh của sét đánh.” Tôi nói, “Bị sét đánh chết, vết thương thường gặp nhất chính là phần đầu, hơn nữa sét đánh không chỉ có thể tạo thành rạn nứt xương sọ, thậm chí có thể xé rách da diện rộng, cơ quan nội tạng nứt vỡ.

“Kinh khủng thế cơ à?” Lâm Đào rùng mình.

“Đương nhiên kinh khủng rồi, nếu không thì câu bị sét đánh chết, sao lại có thể xuất hiện trong lời thề độc được chứ?” Tôi nói, “Còn có việc thần kỳ hơn nữa kia, khi sét đánh trúng, còn có thể xé toạc quần áo của người chết đồng thậm chí văng ra một đoạn, trông như là vụ án cưỡng hiếp cơ.”

“May mà đây là tình huống rất hiếm gặp, nếu không sẽ bị phần tử anh hùng mạng lợi dụng, có nhiều lời đồn thổi lắm.” Đại Bảo nói.

“Nếu đều phù hợp, vậy thì còn có điểm nghi vấn gì nữa?” Lâm Đào nói, “Sét đánh đương nhiên là sự cố ngoài mong muốn, thì làm gì có ai có khả năng thao túng được dòng điện sét.”

“Điểm nghi vấn thì có đấy.” Tôi nói, “Đứng từ góc độ khám nghiệm tử thi thì thấy, bị sét đánh chết thông thường có thể nhìn thấy vết bỏng do sét đánh, đặc biệt là đồ vật kim loại trên cơ thể người chết, có khả năng trực tiếp bị tan chảy, dính vào bề mặt tử thi. Cho nên dù không tan chảy cũng sẽ để lại hình thái vết bỏng trùng với đồ vật kim loại ở trên da nạn nhân. Nhưng qua tin tức Đại Bảo nhận được thì thấy, không hề có tình trạng tương tự. Đứng từ góc độ kiểm tra hiện trường thì thấy, nếu đã bị sét đánh chết, lẽ ra sẽ phải chết ngay tại chỗ, bị người khác kéo ra ngoài hai ki-lô-mét rồi chôn xuống dưới rãnh, tất nhiên là không bình thường rồi, chúng ta bắt buộc phải điều tra làm rõ vấn đề này, cần phải có lời giải thích hợp lý.”

“Người này chắc chắn là đã làm việc xấu, nếu không sao lại bị sét đánh chứ?” Trần Thi Vũ nói.

“Đừng có mê tín.” Tôi nói.

Suốt cả chặng đường, chúng tôi trò chuyện về những kiến thức bị chết do sét đánh và các vụ án tương tự. Bất giác, chúng tôi đã đến nhà tang lễ thành phố Thanh Hương. Theo lời hẹn, các bác sĩ pháp y và nhân viên kỹ thuật của Công an thành phố Thanh Hương đã đợi sẵn ở cửa phòng giải phẫu.

Chúng tôi không dám chậm trễ phút giây nào, lập tức mặc bộ đồ giải phẫu, cùng mọi người tiến vào phòng giải phẫu.

Thi thể nằm trên bàn giải phẫu là một tử thi nam giới trẻ, hình dáng bình thường, mặc một chiếc áo sơ mi hoa ngắn tay, chiếc quần bò và đôi giày thể thao màu trắng. Thi thể mặc dù đã được làm sạch, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết bùn đất khắp nơi. Đặc biệt là tóc, lúc này tạm thời vẫn chưa bị cạo trọc, cũng không dễ gột sạch được.

“Trang phục quả nhiên không có bất cứ dấu vết nào bị sét đánh cháy cả.” Tôi bước đến bên cạnh thi thể, kiểm tra bên trái bên phải thi thể, nói: “Anh ta còn đeo một chiếc vòng tay chất liệu bằng kim loại, chiếc vòng tay không bị biến dạng, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào trên da cổ tay. Sự nghi ngờ của các anh là có căn cứ.”

Tôi bảo Đại Bảo cạo tóc nạn nhân, còn mình thì tháo chiếc vòng tay của nạn nhân ra, nhìn một lát, nói: “Lai lịch tử thi vẫn chưa tìm ra à?”

“Đặc trưng không nhiều, đang điều tra, nhưng vẫn chưa có manh mối.” Bác sĩ pháp y Tôn của Công an thành phố Thanh Hương nói.

“Cái vòng tay này thì sao?” Tôi hỏi, “Đã điều tra chưa? Trên chiếc vòng tay này có khắc chữ đấy.”

“Vòng tay kim loại có khắc chữ, loại này có thể tìm được một rổ đấy.” Bác sĩ pháp y Tôn nói.

“Không đâu, loại chữ khắc này là khắc bằng tay, không phải là máy khắc đâu.” Hàn Lượng ghé đầu lại xem, nói: “Hiện giờ người làm thủ công kiểu này không còn nhiều, kiến nghị các anh điều tra khu vực lân cận.”

“Chỗ này viết chữ gì vậy?” Tôi hỏi.

“Chữ lệ, Làm một người giàu có hơn cả thần tài.” Hàn Lượng nói, “Chữ viết rất đặc biệt, có thể tìm thấy được cửa hàng này, thì người viết nhất định có thể nhận ra. Hơn nữa, câu nói kỳ lạ có phần ngớ ngẩn này, cũng chắc chắn để lại ấn tượng cho người khắc chữ.”

Tiến độ bên chỗ Đại Bảo cũng rất nhanh: “Cạo xong tóc rồi, ở đỉnh đầu đúng là có miệng vết thương.”

Tôi đi đến mé bên đầu tử thi, sờ vào vị trí vết thương da đầu, phát hiện ra xương sọ bên dưới da đúng là bị khuyết mất một miếng. Tôi cầm lấy một chiếc kẹp cầm máu dài, thò qua vị trí vết thương nơi da đầu, một lát sau, tôi cảm nhận thấy đầu chiếc kẹp chạm vào một vật cứng, khi tiếp xúc thì tạo ra âm thanh ting ting gãy gọn.

“Quả thật không phải do sét đánh chết!” Tôi đứng bật dậy, vội vàng nói: “Mau mở hộp sọ, trong hộp sọ của anh ta có dị vật!” Đương nhiên có dị vật, đáy sọ của bất cứ ai cũng đều không nên có vật kim loại.

Chia tách da đầu, chia tách cơ thái dương, dùng máy cưa điện để mở hộp sọ. Khi lấy xương đỉnh sọ ra, tất cả chúng tôi đều kinh hãi ngẩn cả người.

Đáy sọ nạn nhân đã bị huỷ hoại hoàn toàn, có một vật thể hình trụ tròn nhẵn cắm ở đáy sọ, lộ ra phần đuôi đen sì. Tổ chức não xung quanh đã bị giập nát hết cả.

“Xi, đây là thứ quỷ quái gì vậy?” Đại Bảo huơ tay, có lẽ anh đang nghĩ cách để lấy vật thể kim loại đó ra.

Chưa kịp ra tay, Đại Bảo đã bị Hàn Lượng ngăn lại. Hàn Lượng nói với chúng tôi: “Mọi người đều lùi ra ngoài, mau liên hệ cảnh sát đặc nhiệm điều bộ phận gỡ cháy nổ đến. Bởi vì đây là một đầu đạn tên lửa vẫn chưa phát nổ.”

Chúng tôi rời khỏi phòng phẫu thuật đến nơi an toàn một cách máy móc, trong đầu tôi vẫn đang mơ hồ. Không phải là sét đánh chết, điều này thì chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước rồi, nhưng trong đầu có một đầu đạn tên lửa thì lại là điều tôi chưa từng gặp bao giờ, hơn nữa còn là việc chưa bao giờ dám nghĩ tới.

“Nguy hiểm quá, nếu như anh cầm cái kẹp cầm máu chọc vào nó mấy nhát, nhỡ may chạm vào đáy vỏ đạn thì tất cả chúng ta tiêu đời rồi.” Hàn Lượng lau mồ hôi trán, nói.

“Việc này có lẽ cũng khoa trương quá thì phải? Dùng đạn hoả tiễn giết người ư?” Đại Bảo nói, “Lâm Đào nói sét đánh không thể do con người thao túng được, cho nên là sự cố ngoài mong muốn, nhưng bây giờ xem ra là bị pháo bắn chết, có thể do con người thao túng được chứ?”

“Nước chúng ta ngay cả súng còn ngăn cấm vô cùng chặt chẽ, làm gì có pháo chứ?” Tôi hỏi.

“Không phải là dùng pháo giết người đâu.” Hàn Lượng nói, “Đạn pháo và đạn súng không giống nhau, uy lực của nó chủ yếu đều từ lực sát thương xảy ra khi nổ đầu đạn. Đây là một đầu đạn hoả tiễn còn chưa nổ, lẽ nào là có người muốn cho nổ tung bữa tiệc rượu của trưởng thôn, nhưng không ngờ đầu đạn không những không nổ mà lại vừa vặn chui vào trong não của một người?”

“Đây chẳng phải là đầu đạn hoả tiễn chính quy sao?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Hàn Lượng nói, “Nhưng cụ thể là loại nào, thì vẫn cần bộ phận gỡ nổ đội cảnh sát đặc nhiệm lấy ra mới rõ. Nhưng bất luận thế nào, loại này người bình thường không có được đâu.”

Tôi nhìn Hàn Lượng, trong nét mặt cậu có cảm giác hú hồn, nhưng lại không có sự lo lắng. Tôi biết cậu đang nghĩ đến khả năng nào, bèn nói: “Vậy thì không vội, đợi xem sao.”

2

Việc lấy một đầu đạn hoả tiễn chưa phát nổ ra khỏi sọ của một người chết, không chỉ đối với chúng tôi là một việc hiếm có ly kỳ, mà đối với cảnh sát đặc nhiệm cũng là một việc hiếm có ly kỳ.

Nhìn đầu nạn nhân lúc này, đội viên gỡ nổ cảnh sát đặc nhiệm cũng lộ ra ánh nhìn sợ hãi. Sau đó tôi lấy can đảm bước trở vào phòng giải phẫu để giới thiệu với đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm sơ qua về cấu tạo của đáy sọ. Hơn nữa, sau khi tôi động viên khích lệ anh ấy xong, mới rời khỏi phòng giải phẫu.

Có lẽ là cũng đã nắm rõ tình hình, đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm không mặc bộ trang phục chống nổ dày nặng như trong suy nghĩ của chúng tôi, mà chỉ xách một hộp công cụ đi thẳng vào trong phòng giải phẫu tử thi. Cũng không như trong tưởng tượng của chúng tôi, anh cảnh sát đặc nhiệm không làm những việc thừa thãi, chỉ mất mười phút là đã có thể lấy ra được một đầu đạn dính đầy máu để vào trong thùng chống nổ.

“Đợi một chút, đợi một chút.” Hàn Lượng đi đến bên cạnh thùng chống cháy nổ, nghiêng đầu nhìn vào đầu đạn ở bên trong.

“Các anh chuẩn bị xử lý đầu đạn này như thế nào? Tôi hỏi. “Dẫn nổ.” Cảnh sát đặc nhiệm nói.

“Loại đầu đạn hoả tiễn 4 cen-ti-mét này, từ lâu đã bỏ đi rồi. Bây giờ trong quân đội không còn dùng cái này nữa, trong dân gian cũng không thể nào có cái này.” Hàn Lượng nói.

Tôi nghĩ một lát, nói với đội viên cảnh sát đặc nhiệm: “Phiền các anh tìm một nơi an toàn gần đây để dẫn nổ. Hãy đem mảnh vỡ đến ngay phòng Hoá nghiệm Sở Công an thành phố để tiến hành kiểm tra.”

“Tôi đoán, trong đầu đạn này chứa đầy bạc iodide.” Hàn Lượng nói vẻ tự tin “Tôi sẽ đi dẫn nổ cùng với họ, anh lái xe nhé.”

Sau khi gỡ nổ xong, chúng tôi còn phải tiếp tục tiến hành giải phẫu tử thi.

“Vừa rồi cậu và Hàn Lượng nói gì vậy?” Đại Bảo hỏi.

“Việc này, đợi có kết quả giám định thì sẽ rõ.” Tôi vừa nói vừa kiểm tra phần đáy sọ đã bị phá huỷ của người chết, “Đáy sọ của nạn nhân đã hoàn toàn nứt vỡ, tổ chức não hoàn toàn giập nát, anh ta chết do tổn thương não nghiêm trọng.

Đại Bảo làm theo trình tự giải phẫu, mở phần ngực bụng của nạn nhân ra, động tác vô cùng thận trọng, anh nói: “Trong bụng anh chàng này chắc không còn một đầu đạn pháo nữa chứ?”

“Sao có thể chứ?” Tôi cười giúp Đại Bảo mở phần xương ngực của nạn nhân, nói: “Loại sự việc này thuộc về một việc trùng hợp ngẫu nhiên vô cùng hiếm gặp, chỉ 1/10.000.000, sao có thể đồng thời xuất hiện hai lần trùng hợp ngẫu nhiên cực kỳ hiếm gặp trên một cái xác được chứ?”

“Vị trí cơ quan nội tạng trong khoang ngực bụng đều bình thường, không thấy rách vẽ xuất huyết, trong khoang ngực bụng không thấy xuất huyết. Đại Bảo nói, “Nhưng có triệu chứng tụ máu, chứng tỏ quá trình tử vong của anh ta xảy ra vô cùng nhanh chóng.”

“Anh mở dạ dày ra đi.” Tôi chỉ vào phần bụng của nạn nhân.

Đại Bảo gật đầu, nhanh nhẹn tìm thấy ngay dạ dày của nạn nhân, nói: “Ừm, rõ ràng là vừa mới ăn xong đã tử vong, thức ăn còn chưa tiêu hoá.”

Điều này trùng khớp với tình hình vụ án mà lúc trước chúng tôi tìm hiểu được.

Chính lúc này, tôi nghe thấy một tiếng nổ “đoàng” từ phía xa vọng tới, thế nên đã dừng tay, nói: “Đại Bảo, anh hãy lấy khớp mu của nạn nhân để dùng cho việc tìm lai lịch tử thi. Tôi phải đi gặp Hàn Lượng, lát nữa chúng ta gặp lại nhau ở Sở Công an thành phố.”

“Được thôi, cậu đi đi.” Đại Bảo nói, “Có lẽ anh Tôn đi bố trí điều tra chiếc vòng tay cũng đã về rồi, khi chúng ta gặp mặt, không chừng có khi đã có tin tức tốt lành là điều tra ra được lai lịch tử thi rồi cũng nên.”

Khi ra khỏi phòng Hoá nghiệm của Sở Công an thành phố, công việc lấy xương nạn nhân của Đại Bảo vẫn chưa hoàn thành, việc điều tra lai lịch tử thi cũng tương tự chưa kết thúc. Cho nên tôi và Hàn Lượng không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng đến Cục Khí tượng của thành phố Thanh Hương.

Ngồi trong phòng họp ở Cục Khí tượng, chúng tôi đưa cho cục trưởng xem bức ảnh đầu đạn dính đầy máu và dịch não được lấy ra một cách nguyên vẹn ở hiện trường giải phẫu, nói: “Qua kiểm tra hoá nghiệm, trong đầu đạn đúng thực là chất bạc iodide. Chính vì đã xác định chắc chắn kết luận này, chúng tôi mới dám đến đây mạo muội tìm gặp ông.”

Cục trưởng chau mày, cố gắng kìm nén cơn cồn cào trong dạ dày, nói: “Sự phán đoán của các anh chắc là không sai. Nhưng tôi cần phải đi kiểm tra tài liệu ghi chép làm mưa nhân tạo thời gian gần nhất.”

Tôi gật đầu, nhìn cục trưởng rời khỏi phòng họp, đi đến cửa phòng họp vẫn còn ho khan mấy tiếng.

Một lát sau, cục trưởng quay lại, hỏi: “Sự việc xảy ra khi nào vậy?”

“Hiện giờ thì không ai có thể nói chính xác thời gian được cả.” Tôi nói, “Nhưng thời gian vào khoảng trước bữa ăn tối hôm qua thì có thể xác định được.”

Cục trưởng sắc mặt nặng nề, gật đầu, nói: “Vậy thì đúng rồi, vào khoảng thời gian đó, chúng tôi quả thực đã tiến hành làm mưa nhân tạo.”

“Cho nên, có thể xác định chắc chắn đây là đầu đạn của hoả tiễn do các ông phóng ra khi làm mưa nhân tạo, có phải không?” Tôi cảm thấy hơi yên tâm, nói: “Chưa nổ đâu.”

Cục trưởng thở dài, nói: “Loại đầu đạn này không nổ đã là một trường hợp vô cùng hiếm gặp rồi. Đã không nổ mà thật không ngờ còn làm chết một người, tình hình này đúng là có tỉ lệ cực kỳ hy hữu 1/1.000.000 đấy.”

“Theo như ông nói, chưa nổ, làm chết người, đầu đạn còn chui tận vào trong hộp sọ của người chết, đây đúng là sự việc chỉ có ở trong tiểu thuyết.” Hàn Lượng nhún vai nói, “Kết quả là lại để cho chúng tôi gặp phải.”

“Bất hủ không thành thu.” Tôi nói: “Nhưng tỉ lệ này cũng không cực đoan đến độ như mọi người nói, tôi đã từng đọc một bản tin tương tự ở “Tạp chí pháp y học”, vụ án đó còn khoa trương hơn cơ, cùng là chết do bị đạn giáng trúng, nhưng không biết sao lại có thể lấy được giấy cho phép hoả táng. Thế là thi thể khi đưa vào trong lò hoả táng, đầu đạn trong cơ thể phát nổ, khiến cho cái lò hoả táng trong nhà tang lễ hỏng hoàn toàn. Đó mới thực là nguy hiểm. Cục trưởng, sau khi chúng tôi quay về, sẽ làm theo trình tự quy định, sẽ gửi đến cho ông báo cáo kiểm định mảnh vỡ đầu đạn và cả mảnh đạn mẫu. Thông qua sự xác nhận của các ông, hoàn thiện chuỗi chứng cứ.”

“Người nhà nạn nhân sẽ không đến gây sự chứ?” Cục trưởng hỏi, “Chỗ tôi đây cũng cần phải hội báo với cấp trên chủ quản, công việc bồi thường và an ủi, chúng tôi chắc chắn sẽ tích cực tiến hành

Tôi gật đầu tán đồng thái độ của cục trưởng, nói: “Sẽ tìm ra lai lịch tử thi, nhưng tạm thời trước mắt phía cảnh sát chúng tôi vẫn đang cố gắng”

“Thật không ngờ còn không biết thân phận của người chết?” Cục trưởng trợn tròn mắt kinh ngạc, “Gặp phải tình huống này, người dân không phải là nên lập tức báo cảnh sát sao? Lẽ nào bị phóng trúng ở nơi hoang vắng?”

“Không phải, là ở hiện trường một đám cưới.” Tôi cười khổ não, nói.

Thấy nét mặt đầy vẻ khó hiểu của cục trưởng, tôi thầm nghĩ, làm gì có việc báo ngay cho cảnh sát, người ta chôn xác luôn cơ. Nói về hành động chôn xác này cũng thật khiến cho người ta không tài nào hiểu nổi, không điều tra rõ ngọn ngành thì không tài nào yên tâm được.

Cũng coi như là điều tra rõ được nguyên nhân gây ra cái chết và đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, nên tâm trạng chúng tôi cũng đã thoải mái hơn khi quay trở lại Sở Công an thành phố. Vừa vào sân Sở Công an thành phố, đã nhìn thấy Trần Thi Vũ, Đại Bảo, Lâm Đào và Trình Tử Nghiên đang đi từ trên lầu xuống cửa, sắc mặt tràn ngập lo lắng.

“Sao vậy? Đã tìm ra lai lịch tử thi chưa?” Tôi hỏi.

“Đi nào, mau bám theo chiếc xe của bác sĩ pháp y Tôn phía trước, lên xe rồi nói.” Trần Thi Vũ nhảy ào lên xe nhanh như một mũi tên, chỉ về phía trước, nói.

Thì ra, công tác điều tra lúc trước không hề thuận lợi. Trần Thi Vũ dẫn theo một đội đi tìm kiếm, chủ yếu là dựa vào đặc trưng khuôn mặt và trang phục của người chết để tiến hành phỏng vấn điều tra. Mặc dù vẫn không rõ được thân phận cụ thể của người này, nhưng vẫn có mấy người dân có chút ấn tượng về ngoại hình của người này. Kết quả cuối cùng của cuộc điều tra chỉ có thể khoanh vùng trung tâm mấy thôn quanh đây, nơi mà người này đã từng xuất hiện. Anh ta đã nhiều lần xuất hiện ở thị trấn Thanh Lâm, phân tích anh ta có lẽ là sinh sống ở thị trấn Thanh Lâm.

Ở một tuyến khác, khi bác sĩ pháp y Tôn tiến hành khám nghiệm tử thi kịp thời truyền đạt thông tin chiếc vòng tay kim loại mà nạn nhân đeo đến cho trinh sát viên, trinh sát viên dựa theo manh mối này, tiến hành lục soát trong phạm vi thị trấn đã khoanh vùng, quả thực đã tìm ra được một cửa hàng chế tạo đồ thủ công mỹ nghệ. Dù sao thì “người muốn giàu hơn cả thần tài” không nhiều, cho nên người thợ khắc chữ cũng có ấn tượng nhất định với hai chàng thanh niên đến khắc chữ này.

Người bỏ tiền ra mua chiếc vòng tay là một cậu thanh niên hơi lớn tuổi một chút, khoảng chừng 24, 25 tuổi; không có đặc trưng ngoại hình nào rõ rệt, thích mặc một chiếc sơ mi hoa, chính là loại kiểu áo sơ mi hoa mà nạn nhân mặc hôm xảy ra sự cố. Cậu thanh niên đi cùng với anh ta là một chàng trai trẻ tầm ngoài 20 tuổi, bởi vì trên cánh tay có hình xăm cho nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông thợ khắc chữ.

Ông khẳng định, hai cậu thanh niên này chắc chắn không phải là dân gốc ở thị trấn này, mà là thanh niên vùng khác đến thị trấn thuê phòng ở. Thường thì mọi người hay đến khu vực thành phố để thuê phòng, còn người đến thị trấn vắng vẻ gần khu thành phố này thuê thì hoặc là buôn bán làm ăn nhỏ ở thị trấn hoặc là dân nông thôn đến công xưởng ở thị trấn làm thuê, hoặc là chắc chắn làm việc gì đó chẳng tốt đẹp gì.

Người buôn bán làm ăn nhỏ thì đều phải giao thiệp với người ở thị trấn, không thể nào không ai quen biết cả. Công xưởng ở thị trấn cũng chỉ có hai, ba xưởng, chủ nhà cho thuê phòng trọ cũng chỉ có mười mấy người. Cho nên cảnh sát lập tức phân ra hai nhánh, một nhánh tiến hành điều tra công xưởng, một nhánh hỏi thăm phỏng vấn những người chủ cho thuê phòng trọ.

Dù sao thì đặc trưng nhận diện của người xăm cả cánh tay cao hơn nhiều so với mặc áo sơ mi hoa, hơn nữa ở cái thị trấn nhỏ này, người xăm cả cánh tay thực sự rất hiếm, cho nên thông tin này, cảnh sát dễ dàng tìm kiếm hơn. Mặc dù mấy công xưởng trong thị trấn đều nói rõ là trong xưởng của mình không hề có công nhân như vậy, nhưng khi điều tra những người rời khỏi thị trấn đến nơi khác sinh sống và cho thuê lại căn nhà ở thị trấn, đã nhanh chóng tìm được manh mối.

Đúng là có một gia đình vì cả nhà di cư vào thành phố sinh sống nên đã cho hai cậu thanh niên thuê căn nhà cũ của mình, một người trong số đó chính là người có cánh tay xăm.

Cảnh sát lại một lần nữa phân thành hai nhánh, một nhánh tiến hành điều tra vòng ngoài thân phận người khách thuê để lại trong lúc thuê phòng, còn một nhánh khác thì lập tức tiến hành điều tra căn nhà nằm ở phía cực đông thị trấn.

Nhưng thật không ngờ, xe cứu hoả đã lái vượt qua xe cảnh sát của cảnh sát nhân dân, đi đến địa điểm mục tiêu trước một bước. Lúc này đây, cảnh sát nhân dân mới phát hiện ra, chính lúc này, ngôi nhà mái bằng một mình một cửa một sân đang bốc cháy nghi ngút.

Trong lúc đội cứu hoả dùng súng phun nước dập lửa, nhân viên trinh sát đã tìm hiểu tình hình. Bởi vì khoảng cách giữa căn nhà mái bằng này khá xa với các căn nhà khác, cho nên bình thường cho dù là những người sống xung quanh cũng không chú ý đến người khách thuê căn nhà này làm gì, thậm chí còn không có chút ấn tượng nào đối với manh mối cánh tay xăm và áo sơ mi hoa. Nhưng buổi trưa hôm nay, mọi người xung quanh ngửi thấy mùi như thể cháy khét, lúc đó đúng vào bữa ăn trưa, nên cũng không có ai chú ý. Đến tận buổi chiều ngọn lửa cháy to, từng đám khói cuồn cuộn, người dân thị trấn mới nhận ra ở đây bị hoả hoạn.

Người dân thị trấn vùng lân cận lập tức tập trung lại, hy vọng dập lửa, nhưng cánh cổng sân đóng chặt, người dân không có dụng cụ cứu hoả vốn không thể nào tự mình dập được lửa, thế nên bèn gọi 119 để báo cảnh sát cứu hoả. Sau đó thì chính là cảnh tượng như cảnh sát nhân dân đang nhìn thấy đây.

Vòi nước và lưỡi lửa cùng giao đấu ở trên nóc căn nhà, giằng co nhau hồi lâu, ngọn lửa lớn mới bị dập tắt. Nhưng lúc này xà ngang nóc căn nhà mái bằng đã bị thiêu huỷ một nửa, toàn bộ mảnh ngói đều đã sụp, cả căn nhà mái bằng tường sụp mái đổ, đã hiện ra trạng thái lộ thiên. Cả căn phòng đều bốc làn khói đen mù mịt toả ra bầu trời, còn liên tục có những mảnh xà ngang bị cháy khét rơi xuống.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy đội mũ bảo hộ, thận trọng bước vào trong hiện trường vụ cháy, một là cần phải xác định đám cháy đã hoàn toàn bị dập tắt chưa, hai là cần phải xác định chắc chắn xem trong đám cháy có ai bị thương vong hay không.

Đội cứu hoả ngay lập tức phát hiện ra một thi thể đã cháy đen ở trong căn nhà mái bằng.

Bất luận anh ta có phải là tên tay xăm hay không, đây dù sao cũng là một trận hoả hoạn gây chết người. Trinh sát viên lập tức hội báo với tổ chỉ huy, thế nên tổ chỉ huy yêu cầu bộ phận kỹ thuật trinh sát hình sự có thể điều động bao nhiêu người thì đều lập tức đến hiện trường vụ hoả hoạn.

Khi bọn họ đang chuẩn bị xuất phát, tôi và Hàn Lượng vừa vặn đang quay trở về Sở Công an.

Tôi quỳ xổm xuống đất trước cổng sân, nhìn dòng nước từ trong nhà vẫn liên tục chảy ra, nói: “Lớp trên cùng của nước không nổi lên váng dầu.”

“Ý cậu là không có chất dẫn cháy à?” Đại Bảo hỏi.

Nếu như có chất dẫn cháy như xăng, dầu, vậy thì sau khi dập tắt đám lửa lớn, bởi vì dầu nhẹ hơn nước, cho nên váng dầu sẽ nổi lên trên mặt nước. Vậy thì tại hiện trường bị phá huỷ bởi đám cháy và dập lửa, cách trực quan nhất để phán đoán đoán xem có chất dẫn cháy hay không chính là quan sát trạng thái vũng nước đọng.

Và hiện trường không có chất dẫn cháy, cũng có sự giúp đỡ nhất định đối với việc phán đoán tính chất vụ án.

“Chỉ có thể nói, không có chất dẫn cháy như xăng, dầu thôi.” Tôi nói.

Chúng tôi không thể trực tiếp tiến vào hiện trường. Bởi vì có nguy cơ căn phòng đổ sụp bất cứ lúc nào, bộ phận phòng cháy chữa cháy đang tiến hành dọn dẹp hiện trường, không cho phép chúng tôi tiến vào hiện trường. Thế nên chúng tôi chỉ có thể đứng ở bên ngoài cổng sân, nhìn các nhân viên phòng cháy chữa cháy toàn thân trang bị chắc chắn ra vào hiện trường.

Nhưng lúc này tử thi đã được khiêng ra khỏi hiện trường, bọc trong túi đựng xác, đặt ở một góc sân.

“Nạn nhân bị cháy thế nào? Còn có thể nhận diện được gì không?” Tôi hỏi cậu chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đứng bên cạnh.

Cậu chiến sĩ trẻ lắc đầu, nói: “Cháy đen hết rồi, còn chẳng thể nhận ra là nam hay nữ nữa kìa.”

“Anh nói xem, sự việc sao lại có thể trùng hợp ngẫu nhiên đến thế nhỉ?” Tôi hỏi bác sĩ pháp y Tôn, “Chúng ta điều tra đến đâu thì chỗ đó xảy sự cố nhỉ?”

“Sự việc này chắc chắn có vấn đề.” Bác sĩ Tôn nói.

“Hiện trường có bao nhiêu người xem như vậy, đúng là không tiện, nhưng tôi vẫn rất muốn xem một chút trạng thái của tử thi.” Tôi nhìn về phía chiếc túi vàng đựng xác ở cách đó không xa, nói.

“Tôi cũng muốn.” Đại Bảo xoa xoa hai tay.

“Dù sao cũng không được vào hiện trường, hay là cứ xem trước tình hình của tử thi ra sao.” Lâm Đào nói, “Không biết có phải là tên Tay xăm chôn đồng bọn hay không.”

“Một người bị sét đánh, à không phải, là bị pháo nổ một người bị lửa thiêu, rốt cuộc hai người này đã làm việc xấu xa đến nhường nào nhỉ.” Đại Bảo nói.

“Ồ, phải rồi, tôi quên nói cho mọi người biết.” Tôi nói, “Đã làm rõ nguyên nhân gây ra cái chết của người đó rồi. Là đầu đạn hoả tiễn của cục khí tượng làm mưa nhân tạo chưa phát nổ mà trực tiếp phóng vào trong não anh ta. Phía cục khí tượng đã xác nhận rồi.”

Đại Bảo nhìn tôi với vẻ rất khó tin, nói: “Tôi từng đọc được vụ án tương tự trên báo.”

“Sự trùng hợp ngẫu nhiên cực hiếm hoi nhỉ.” Tôi so hai vai, đi đến bên cạnh xe phòng cháy chữa cháy, nói với tài xế mấy câu, yêu cầu tài xế lái xe che chắn vị trí của tử thi, tránh để quần chúng đang quan sát xung quanh chụp được ảnh. Sau đó tôi đeo găng tay, mở túi đựng xác ra.

Một cái xác đã hoàn toàn bị thiêu huỷ nằm ngửa hiện ra trước mắt tôi, trông vô cùng yếu ớt. Thậm chí chỉ cần tôi khẽ dùng lực, là có khả năng khiến cho ngón tay đã bị khô giòn rơi xuống.

Tôi thận trọng đặt tử thi nằm ngay ngắn, nhìn vào bàn tay trái của anh ta. Mặc dù cánh tay trái của thi thể hầu như đã hoàn toàn bị cháy thành than, nhưng phần lớn lòng bàn tay trái của anh ta lại vẫn được bảo tồn. Điều này vô cùng kỳ lạ, bởi vì ngón tay, lòng bàn tay là phần cuối của chi trên, tổ chức mềm cũng ít, là bộ phận dễ bị thiêu huỷ nhất. Bàn tay phải của thi thể đã bị thiêu huỷ hoàn toàn, không còn có thể nhận ra hình dạng được nữa, nhưng bàn tay trái lại gần như nguyên vẹn. Bàn tay trái phần lớn đều nguyên vẹn, một bộ phận da cổ tay trái cũng nguyên vẹn.

Và chính là từ tổ chức da nơi cổ tay trái được bảo tồn, chúng tôi nhìn thấy dấu vết hình xăm.

“Đúng rồi, chắc là không sai đâu, người này chính là người bạn đồng hành cùng người bị đầu đạn hoả tiễn phóng trúng tử vong đó.” Tôi chỉ vào cổ tay tử thi, nói: “Sự việc này càng ly kỳ khó hiểu hơn. Anh ta tại sao phải chôn một người chết do sự cố ngoài mong muốn, anh ta sao lại bị thiêu chết ở đúng thời điểm quan trọng này? Tôi thấy, sự việc không hề đơn giản như vậy, rất có khả năng anh ta không phải là tử vong do sự cố ngoài ý muốn.”

“Đồng chí của nhà tang lễ đến rồi.” Trần Thi Vũ cầm một cuốn sổ và một cây bút, cầm bút chỉ vào chiếc xe chở xác vừa mới dừng phía sau chiếc xe cứu hoả.

“Tốt lắm, mau đưa xác đi, chúng tôi cần phải lập tức triển khai công tác giải phẫu tử thi.” Tôi nói.

“Được.” Trần Thi Vũ gật đầu, nói, “Ngoài ra, phía trinh sát cũng đã phản hồi lại rồi.”

“Đã điều tra rõ thân phận chưa?” Tôi hỏi.

“Cơ bản đã điều tra rõ rồi, đợi người nhà nạn nhân đến lấy máu tiến hành xét nghiệm DNA.” Trần Thi Vũ nói, “Hai người này, người mặc áo sơ mi hoa tên Trung Cường, người tay xăm tên Trung Đại Phát, là anh em họ cùng thôn. Họ là người tỉnh Nam Hoà - tỉnh lân cận với tỉnh chúng ta. Một năm trước, hai người rủ nhau đi đến Thanh Hương làm thuê. Nhưng cụ thể là làm gì thì họ hàng bạn bè của họ cũng không rõ. Chỉ biết bọn họ đang làm cho một “lão đại” rất có bản lĩnh, đi theo lão đại kiếm được rất nhiều tiền.”

Tôi thấy Trần Thi Vũ dừng lại, bèn hỏi: “Chỉ có ngần ấy sao?”

Trần Thi Vũ gật đầu, nói: “Về những việc khác thì không biết gì nữa cả. Tất cả tài nguyên trinh sát đều đã tận dụng rồi, không hề có tung tích của hai người này. Những người ở quê họ cũng không biết được tình hình gì cả. Hiện giờ bố mẹ của hai người đó đều đang vội vã đến Thanh Hương, là chúng tôi yêu cầu họ đến để lấy máu. Nhưng thông qua cuộc trò chuyện với bọn họ, tôi cảm thấy họ không hề có phản ứng đau xót cùng cực trước cái chết của con mình, thứ mà họ quan tâm chính là xem chính phủ liệu có bồi thường cho họ vì sự cố ngoài mong muốn này hay không.”

“Chắc chắn là phải đền một khoản lớn, họ được toại nguyện rồi.” Tôi thở dài, vẫy tay ra hiệu cho Hàn Lượng khởi động ô tô, lao nhanh đến nhà tang lễ thành phố Thanh Hương.

3

Thi thể bị cháy khét được đặt trên bàn giải phẫu, ngoài bàn tay trái có phần cương cứng, ba chi khác đều đã bị thiêu cháy cong queo, hiện ra tư thế gần như “co quắp”. [*]

Chúng tôi mặc xong xuôi bộ trang phục giải phẫu, đi đến bên cạnh tử thi, tiến hành kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện quần áo của tử thi đã hoàn toàn biến mất. Nhưng qua bộ phận sinh dục chưa bị cháy hết, có thể phán đoán đây là một thi thể nam giới.

Ngoài bàn tay trái của thi thể, da của các bộ phận khác đều đã bị thiêu huỷ, lộ ra những sợi cơ thịt đã trở nên cứng nhắc do tác động của nhiệt độ cao. Từng bó sợi cơ cứng chắc xếp ngay ngắn khắp toàn thân thi thể.

[*] Con người sau khi gặp phải phản ứng nhiệt, tổ chức cơ thịt co lại, dẫn đến tình trạng co rút tử chỉ và thân thi thể sẽ xuất hiện tư thế cuộn lại kiểu đấm bốc, thế nên còn gọi là “hình đấm bốc.”

Tôi dùng dao phẫu thuật thử độ cứng của sợi cơ, gần như khó có thể cứa đứt, thế nên đã chuyển sang dùng kéo, phân tách từng cơ thịt trên ngực thi thể.

Tác động của nhiệt độ cao càng vào sâu bên trong cơ thể hiệu quả càng giảm, cho nên khi phân tách đến xương sườn, chúng tôi phát hiện ra xương sườn gần như nguyên vẹn.

“Hãy lấy trước một nhánh xương sụn để đưa đến phòng thí nghiệm DNA.” Tôi nói.

Do tác dụng của nhiệt độ cao, máu huyết trong cơ thể tử thi đều cô đặc lại, thậm chí trở thành hình dạng bã khô, muốn lấy đem đi xét nghiệm DNA không hề đơn giản, thà rằng lấy xương sụn đi xét nghiệm còn có thể đảm bảo tính chuẩn xác của DNA hơn.

“Ôi, sợ nhất là ngửi thấy thứ mùi này, khéo mấy tháng nữa không cần ăn thịt nướng rồi.” Đại Bảo chau mày, thành thạo dùng dao phẫu thuật rạch khớp ức đòn, rồi lại dùng kìm cắt xương phẫu thuật cắt xương sườn đầu tiên ra.

“Đợi chút, đợi chút.” Tôi ngăn cản động tác của Đại Bảo, dùng dao phẫu thuật và kẹp cầm máu phân tách cơ ức - đòn - chũm một nửa cháy khét một nửa mới cháy.

“Anh nhìn này, chỗ này chẳng phải là xuất huyết sao?” Tôi dùng kẹp cầm máu chỉ vào mảnh đốm màu đỏ thẫm ở trên cơ thịt.

“Đáng tiếc không có cơ thịt ở phần cổ, không có cách nào chứng thực được đây có phải là tổn thương hay không.” Đại Bảo lấy mu bàn tay đẩy kính lên sống mũi, nói: “Nhưng theo như kinh nghiệm, đúng thực là trông giống xuất huyết do tổn thương.”

Tôi gật đầu, động tác trở nên khẽ khàng hơn, dùng phương thức “lôi lưỡi” lấy ra toàn bộ tổ chức hầu họng của tử thi.

“Phần cuống lưỡi không có khói khí độc, phần hầu họng không có khói khí độc.” Tôi vừa nói vừa cắt khí quản và thực quản của tử thi, nói: “Trong khí quản và thực quản không có khói khí độc, không có các triệu chứng tổng hợp bỏng đường hô hấp. Xong rồi, không còn gì để nói nữa, đây là đốt xác sau khi giết người, rất có khả năng là một vụ án mạng”

Đại Bảo ghé lại nhìn, nói: “Việc này không phải là trùng hợp chứ.”

Tôi nghĩ một lát, tiếp tục phân tách sụn tuyến giáp và xương móng của nạn nhân. Mặc dù tổ chức mềm xung quanh đều đã bị biến dạng do nhiệt độ cao, nhưng vẫn có thể thông qua vị trí dễ bị gãy xương để phân tách hai cái xương.

“Sừng lớn xương móng bị gãy, sừng trên sụn giáp bị gãy.” Tôi nói, “Tổ chức mềm cạnh chỗ gãy có thể nhận ra dấu vết xuất huyết chứng tỏ nạn nhân có lẽ là do bị bóp chặt phần cổ khiến cho ngạt thở dẫn đến tử vong.”

“Đúng vậy, cơ thịt phần cổ không có vết rãnh [*] , cho nên chắc chắn không phải là bị siết cổ chết hoặc là treo cổ chết.” Đại Bảo bổ sung thêm.

“Không ai có thể tự bóp cổ mình đến chết được, chứng tỏ đây chính là một vụ án mạng rồi.” Tôi nói.

“Tôi có phần hơi khó hiểu.” Trình Tử Nghiên ở bên cạnh đang phụ trách việc chụp ảnh lên tiếng hỏi, “Đã xác định chắc chắn là đốt xác sau khi chết, vậy chẳng phải là đã có thể xác định là vụ án mạng rồi sao?”

“Nhỡ may nạn nhân treo cổ tự vẫn, có người sợ bại lộ chuyện nào đó nên thiêu huỷ hiện trường thì sao?” Tôi mỉm cười nhìn Trình Tử Nghiên, nói: “Giống như cái thi thể vô duyên vô cớ bị chôn đó sao, chẳng phải cũng đã xác định là sự cố ngoài mong muốn, chứ không phải là bị người khác sát hại sao?”

“Đúng vậy.” Trình Tử Nghiên bừng hiểu ra, nói, “Xem ra suy đoán về phương thức tử vong vẫn đúng là không thể chủ quan cho rằng đó là điều tất nhiên.

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Suy đoán phương thức tử vong nhất định phải được thiết lập dựa trên tình hình tổng hợp cơ bản như nguyên nhân tử vong, tình trạng hiện trường, chứ không thể nào có thể chỉ đơn giản dựa vào một số hiện tượng mà có thể suy đoán. Ví dụ như sự việc tự sát chia tách thi thể mà lúc trước chúng ta đã từng nói.”

[*] Tổ chức mềm của cơ thể sau khi bị sợi dây thừng siết chặt, treo lên, bề mặt da bị tổn thương, sau khi chết sẽ hình thành vết lõm cục bộ trên da, bề mặt da khô lại sẽ hoàn toàn lưu giữ lại hoàn chỉnh dấu vết khi bị dây thừng siết cổ, treo cổ. Vết hằn này được gọi là vết rãnh.

“Hai người này đi theo làm việc cho cái tên ‘lão đại nào đó. Việc bóp cổ này cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng đâu.” Đại Bảo nói, “Nói không chừng, chính vị “lão đại này đã trực tiếp dùng vũ lực giết chết anh ta. Nếu không, người trong thị trấn đều không quen biết anh ta, một công nhân làm thuê không có tiền cũng không có sắc, ai giết anh ta chứ.”

“Đúng vậy, khả năng mà anh nói khá lớn.” Tôi nói, “Nhưng chúng ta cũng không thể nào đoán bừa được. Về động cơ gây án, vẫn cần phải chờ trinh sát điều tra vòng ngoài cung cấp thêm nhiều manh mối hơn.”

“Phần đầu của nạn nhân có tụ máu ngoài màng cứng, nhưng tổ chức não thấy hiện tượng rõ rệt của vết thương ngoài và xuất huyết.” Đồng thời bác sĩ pháp y Tôn khi khám nghiệm phần đầu tử thi nói, “Có thể loại trừ khả năng tổn thương sọ não.”

Tôi gật đầu, nói: “Nguyên nhân gây nên cái chết cơ bản là rõ ràng, trong dạ dày cũng không có thức ăn, chứng tỏ bữa trưa nay anh ta chưa kịp ăn đã chết rồi. Ngoài ra, đã có thông tin về thân phận chờ đợi xét nghiệm DNA, cũng không cần phải lấy khớp mu nữa. Những thứ khác cũng chẳng có gì đáng để khám nghiệm nữa cả.”

“Vậy thì tôi khâu lại nhé?” Đại Bảo vỗ vỗ hai tay vào nhau, muốn phủi đi những hạt màu đen dính trên găng tay. Nhưng do tác động của nhiệt độ cao, mỡ của thi thể chảy ra, cho nên rất dễ bám dính vào găng tay, khiến cho găng tay rất trơn. Đại Bảo định đeo găng tay để khâu tử thi lại, cuối cùng vẫn phải quyết định đổi găng tay khác.

“Đợi đã.” Tôi chỉ vào tay trái thi thể, nói: “Anh nói xem, thường thì sau khi thi thể bị đốt cháy, sẽ có hình đấm bốc, bàn tay trái của thi thể này sao lại không bị thiêu cháy nhỉ?”

Tay trái của thi thể không bị thiêu cháy, chúng ta cũng là thông qua hình xăm ở cổ tay mới đại khái xác định được thân phận của anh ta.

“Đúng vậy!” Đại Bảo đảo mắt, nói, “Lẽ nào, là tay trái bị đè lên à?”

“Đè lên ư?” Tôi cảm thấy Đại Bảo nói có lý, thế nên bèn hỏi, “Lúc đó liệu có thứ gì đè lên nhỉ?”

“Vậy, vậy có phải là chỉ có mông mình mới có thể đè được không?” Đại Bảo ra dấu, nói.

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn chưa kiểm tra tỉ mỉ phần sau lưng thi thể đấy.” Tôi nói xong, vội vàng giúp Đại Bảo khâu qua loa phần phía trước tử thi, sau đó lật úp thi thể lại.

Thi thể bị cháy đen, bởi vì tổ chức mềm đều đã bị xơ cứng, vốn không thể quá hy vọng có thể dùng chỉ khâu vết cắt lại một cách đơn giản, tránh để các cơ quan trong khoang ngực bụng trào ra ngoài.

Phần sau lưng thi thể tương tự cũng là một mảng cháy đen. Bởi vì thi thể luôn ở trong tình trạng nằm ngửa, cho nên phần lưng dính đầy khói bụi, do đó đã che lấp diện mạo chân thật. Tôi lấy một chiếc khăn lau, thấm nước, từ từ lau sạch lớp khói bụi dày đặc ở phía sau lưng thi thể.

Mất khá nhiều thời gian, cuối cùng diện mạo chân thật của tấm lưng cũng đã lộ ra. Phần lưng cũng giống như phần ngực, đều là từng bó sợi cơ giống như bó tóc bị đốt cháy xếp thành hàng. Duy nhất có một chỗ ở mé trái eo có một miếng da bị hun đen nhưng không bị cháy khét.

“Điều này chứng tỏ thi thể bị đốt cháy khi đang ở trạng thái nằm ngửa.” Đại Bảo nói, “Bởi vì phần lưng áp xuống dưới, nên mức độ bị thiêu cháy nhẹ hơn một chút.”

“Nhưng phần lớn phía sau lưng vẫn bị thiêu huỷ mà.” Trình Tử Nghiên đứng bên nói xen vào.

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Mức độ thiêu huỷ được quyết định bởi xung quanh có đủ dưỡng khí hay không. Nếu như có vật thể áp sát vào phần eo bên trái, vậy thì dưỡng khí xung quanh chỗ da này sẽ không đủ, thế thì sẽ không hoàn toàn bị thiêu cháy”

“Anh muốn nói, tay trái của anh ta để sát vào phần da chỗ eo lưng nên mới không bị thiêu huỷ à?” Trình Tử Nghiên hỏi.

“Thông minh.” Tôi cười, đặt mu bàn tay trái của tử thi ra phía sau, áp vào đúng vị trí chỗ miếng da không bị thiêu cháy đó.

Đúng là có một phần trùng khớp, nhưng vẫn có một miếng da hình vuông không được mu bàn tay trái che phủ.

“Vậy thì, đây lại là chuyện gì nhỉ?” Đại Bảo hỏi.

Tôi ngồi xổm xuống cạnh thi thể, nhìn chăm chăm vào chỗ da không bị thiêu cháy, nói: “Còn sót lại mảnh da này thôi, vuông vắn quá, anh không thấy vậy sao?”

“Là ý gì?” Đại Bảo cũng ngồi xổm xuống.

Tôi cầm kẹp cầm máu men theo xung quanh da, vẽ một vòng tròn, nói: “Trừ khi trên tay anh ta cầm một món đồ.”

“Vội vàng chạy đến hiện trường như vậy có tác dụng không?” Trình Tử Nghiên ngồi ở hàng ghế sau, nói: “Còn chưa biết đội phòng cháy chữa cháy liệu có cho chúng ta vào hay kh