← Quay lại trang sách

PHẦN MỘT: TỰ HÀO VÀ THỬ THÁCH Chương 1 1-THÁNG NĂM, 1983

Viên đại tá thận trọng bước ra khỏi vùng bóng tối mặc dù đã nhận ra đúng mật hiệu. Mọi cuộc gặp gỡ với viên chỉ huy người Anh của ông ta đều cực kỳ nguy hiểm, và càng tránh được càng tốt. Nhưng cuộc gặp này lại do chính ông ta đề nghị. Có nhiều điều phải nói, phải hỏi mà không thể viết vào báo cáo đặt ở hòm thư chết được. Bỗng có tiếng động, gió thổi vào một tấm tôn bị long khỏi mái ngôi lán ở phía dưới đường tàu, đu đưa thõng thượt. Viên đại tá quay lại xác định nguyên nhân rồi tiếp tục căng mắt nhìn vào bóng tối gần chỗ quay đầu tàu.

“Sam?” ông ta gọi khẽ.

Sam McCready lúc đó cũng đang quan sát. Anh đã đến đây cả giờ đồng hồ, giấu mình trong bóng tối của một xưởng đường sắt bỏ hoang ở ngoại thành Đông Berlin. Anh đã thấy, hoặc đúng hơn là nghe thấy tiếng người đó tới, và anh đợi xem có tiếng bước chân nào khác nữa bước theo. Dù anh làm việc này bao nhiêu lần đi nữa, cái cảm giác hồi hộp đến thót tim vẫn không bao giờ mất được.

Đúng giờ hẹn và chắc chắn không bị bám đuổi, anh gại nhẹ đầu que diêm vào móng tay, làm như thế diêm chỉ xòe lên một cái rồi tắt ngấm. Người kia đã nhận ra và hối hả bước tới. Cả hai đều có lý do để ưa thích bóng tối.

McCready bước ra chỗ sáng hơn để người kia có thể nhìn thấy, dừng một thoáng để chứng tỏ anh chỉ có một mình, rồi tiến tới.

“Otto. Lâu quá mới gặp anh.”

Cách năm bước chân, họ có thể nhìn rõ mặt nhau, có thể thấy nhau không thay lòng đổi dạ, không lừa dối, thủ đoạn. Mặt giáp mặt thế này luôn là nguy hiểm. Người Đức có thể đã bị tóm và đã khai hết trong phòng thẩm vấn, và đây sẽ là cái bẫy của SSD Đông Đức dành cho viên sĩ quan tình báo cao cấp của Anh quốc. Hoặc là sự phản bội của người Đức đã bị phát hiện và chính ông ta đang bước vào bẩy, rồi bước luôn vào đêm đen thăm thẳm của những cuộc thẩm vấn và cuối cùng là viên đạn vào gáy.

McCready không ôm lấy người kia và cũng không bắt tay. Khối kẻ vẫn cần đến cái đó: một sự động chạm, cái cảm giác gần gũi khi tiếp xúc. Nhưng Otto là típ người máu lạnh: cách biệt, kín đáo và tự tin đến kiêu ngạo.

Ông ta được “chấm” vào năm 1980 ở Berlin do một tay tùy viên tinh mắt của sứ quán Anh. Đó là một buổi tiếp khách ngoại giao - những câu chuyện lịch sự, vô vị - rồi bỗng nhiên người Đức đưa ra một nhận xét chua chát về xã hội của ông ta. Nhà ngoại giao không thể hiện gì, nhưng anh ta đã ghi nhận và báo cáo lên. Một trường hợp khả dĩ. Hai tháng sau, cuộc tiếp xúc thăm dò đầu tiên được tiến hành. Otto không hứa hẹn gì nhưng cũng không từ chối thẳng. Thế đã là thành công. Sau đó, ông ta được bổ nhiệm ở Posdam, giữ một chức vụ quan trọng trong khối quân sự Vaxava và trực tiếp chỉ huy đội quân 330 ngàn người, biên chế thành 22 sư đoàn khiến Tây Đức phải lo sợ và NATO phải báo động về khả năng giáng trả đích đáng.

McCready đảm nhận vụ này, bởi đó chính là lĩnh vực của anh. Vào năm 1981, anh tiến hành những cuộc gặp gỡ riêng và Otto được tuyển mộ. Không ồn ào gì hết, bỏ qua những trao đổi tâm tình - chỉ là một đòi hỏi thẳng thừng, về tiền. Con người ta phản bội Tổ quốc mình bởi nhiều lý do: vì oán hận, vì hệ tư tưởng, vì không được thăng tiến, căm ghét thượng cấp, xấu hổ vì sở thích tình dục kỳ quặc, sợ bị cách chức... Còn Otto thì là một kẻ hám lợi điển hình - chỉ đòi tiền. Sẽ có ngày hắn ra đi, hắn bảo thế, nhưng nếu đã ra đi, hắn phải là người giàu có. Hắn đã hẹn gặp lần đầu ở Đông Berlin để đặt những điều kiện của mình.

Otto thọc tay vào áo mưa lôi ra một phong bì dày cộm đưa cho McCready và mô tả những thứ chứa trong đó khi McCready giấu nó vào áo choàng. Tên tuổi, địa điểm, thời gian, mức độ sẵn sàng chiến đấu của các đơn vị, mệnh lệnh tác chiến, hành quân, bổ nhiệm, cải tiến vũ khí. Nhưng mấu chốt, dĩ nhiên là về SS-20, tên lửa tầm trung đặt trên ô tô, thứ vũ khí đáng sợ của phía Xô-viết mà mỗi quả có ba đầu đạn hạt nhân điều khiển độc lập đang hướng vào một thành phố Anh, Mỹ hay châu Âu nào đó... Theo Otto, chúng đang được di chuyển tới các khu rừng ở Saxony và Thuringia ngay biên giói, đủ khả năng để dựng nên một cầu vồng lửa từ Oslo qua Dublin đến Palermo.

“Dĩ nhiên là đắt đấy,” người Đức nói.

“Dĩ nhiên rồi.”

“Hai trăm ngàn bảng.”

“Đồng ý.” Đúng ra là chưa được ai đồng ý cả, nhưng McCready biết chính phủ sẽ tìm ra số tiền ấy ở đâu đó.

“Và khi đi hẳn, tôi muốn có dãy buồng ở California. Đứng tên tôi.”

“Anh không thích sống ở Anh à? Lý do?”

“Không, tôi thích mặt trời. Mặt trời California. Và một triệu đô la, tiền Mỹ, vào tài khoản tôi ở đó.”

“Căn hộ có thể thu xếp được.” McCready nói. “Còn một triệu đôla - cũng được, nếu công việc kết quả.”

“Không phải là căn hộ, Sam. Mà là dãy căn hộ. Để sống bằng tiền cho thuê nhà.”

“Otto, anh đang đòi một số tiền quãng giữa 5 và 8 triệu đôla Mỹ đó. Tôi không nghĩ người của tôi lại chịu trả đến thế, cho dù là cho những thông tin bậc nhất của anh.”

Hàm răng người Đức lóa lên dưới bộ ria mép lính tráng trong một cái cười ngắn ngủi: “Những tin tức của tôi sẽ vượt quá những mơ ước điên rồ nhất của các anh.”

“Hãy cứ đợi đến khi ấy đã. Sau đó ta sẽ thảo luận về dãy căn hộ ở California.”

Năm phút sau, họ chia tay. Người Đức trở về đơn vị, trong bộ quân phục, còn người Anh thì vượt qua Bức tường, đi về sân vận động ở Tây Berlin. Anh sẽ bị khám xét ở Trạm Charlie. Gói tài liệu thì sẽ vượt tường bằng một con đường khác, an toàn hơn nhưng chậm hơn. Chỉ sau khi nhận lại nó ở Tây Berlin, Sam mới bay về London.