PHẦN KẾT
‘Tôi dám chắc tất cả chúng tôi đều rất biết ơn anh, Denis,” Timothy Edwards nói, “vì đã trình bầy xuất sắc như vậy. Tôi xin đề nghị rằng, vì bây giờ đã muộn, tôi và các đồng nghiệp phải hội ý với nhau một chút về vấn đề này, để xem liệu có thể thay đổi được chủ trương của Cục không, và sẽ trả lời vào sáng mai.”
Denis Gaunt phải mang trả hồ sơ cho viên thư ký của phòng lưu trữ. Khi quay về, McCready đã đi khỏi. Thực ra anh đã bỏ đi ngay khi Edwards vừa dứt lời. Gaunt tìm thấy anh mười phút sau ở văn phòng.
McCready trong bộ quần áo cẩu thả, áo ngoài nhầu nát vắt trên lưng ghế, đang bận rộn làm gì đó. Hai thùng giấy bồi đựng rượu vang nằm trên sàn.
“Anh làm gì vậy?” Gaunt hỏi.
“Thu xếp mấy thứ lặt vặt mà.”
Chỉ có hai tấm ảnh mà anh vẫn giữ trong ngăn kéo, không bao giờ đặt lên bàn. Một là của May, tấm kia là của con trai anh vào ngày tốt nghiệp, mỉm cười rụt rè với bộ
áo choàng hàn lâm màu đen. McCready đặt chúng vào một thùng.
“Anh điên rồi,” Gaunt nói. “Tôi nghĩ ta đã bẻ gẫy bọn chúng. Không phải Edwards, dĩ nhiên, mà hai Giám quan. Tôi nghĩ họ đã thay đổi quyết định, muốn anh ở lại.”
McCready đặt dàn Compact vào thùng kia. Đôi khi anh thích nhạc cổ điển và dịu nhẹ, trong lúc đắm chìm suy nghĩ. Lấy đâu ra đủ thứ mà nhét đầy hai cái thùng? Nhất định là không có những bức ảnh hội hè lễ lạt trên bức tường trước mặt anh rồi; chỉ có vài phiên bản các bức tranh ấn tượng của cơ quan. Anh nhìn hai thùng giấy.
“Không nhiều lắm, nếu so với ba mươi năm,” anh nói.
“Sam, xin hãy vì Chúa, mọi sự chưa phải đã kết thúc. Có thể họ sẽ thay đổi ý định.”
McCready quay lại, đặt tay lên vai Gaunt. “Denis, cậu là một tay khá. Làm việc rất hay. Và đóng góp được nhiều. Tôi sẽ yêu cầu Sếp để cậu chỉ huy Ban. Nhưng cậu còn phải học cách nhìn nhận cuộc đời. Mọi việc kết thúc rồi, phán quyết đã được đưa xuống mấy tuần trước, từ một cơ quan khác, một người khác.”
“Thế thì tất cả những trò này để làm cái chết tiệt gì?”
“Cái chết tiệt đó là thế này: bởi vì tôi lo lắng cho cái Cục khốn nạn này, còn bọn chúng thì cứ làm hỏng nó đi. Bởi vì có một thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm và không phải càng ngày càng giảm, mà ngược lại, càng tăng. Và bởi vì những tên mật thám kiểu như Edwards đã bỏ mặc sự an ninh của đất nước cổ kính mà tôi yêu mến này, làm tôi không chịu nổi. Tôi biết chẳng thay đổi được gì trong mấy buổi trình bầy này, nhưng tôi muốn làm cho bọn chó đẻ lúng túng. Xin lỗi cậu, Denis, lẽ ra tôi phải cho cậu biết điều đó. Cậu mang giúp tôi hai hộp này về nhà tôi chứ?”
“Anh vẫn có thể nhận một trong những việc chúng mời. Chỉ để trêu tức chúng,” Gaunt góp ý.
Mỉm cười buồn buồn. McCready nói.
“Tôi đã có những phút của tôi, đã làm hết sức mình, và giờ thì hết rồi. Tôi đã tàn lụi. Ngoài kia, còn cả một thế giới khác tràn ngập ánh nắng, Denis ạ. Tôi sẽ đi ra đó, và sẽ tận hưởng.”
Denis Gaunt có bộ mặt như đi dự lễ tang. “Thế nào bọn họ cũng còn phải gặp anh.”
“Không, họ chẳng gặp đâu.”
“Nhưng Sếp sẽ tổ chức tiệc chia tay?”
“Chẳng tiệc tùng gì hết. Tôi không chịu nổi món rượu vang sủi tăm. Nó làm ruột gan tôi sôi sục lên. Thằng cha Edwards cũng làm lòng dạ tôi bị như thế. Cậu có cùng tôi ra cổng không?”
Nhà Thế Kỷ là cả một cái làng, một giáo khu. Dọc hành lang đến thang máy, trên thang xuống tầng trệt, ngang qua hành lang lát đá, các đồng nghiệp, nhân viên chào anh tới tấp, “Chào Sam - chào anh, Sam.” Họ không nói “vĩnh biệt Sam,” nhưng đó chính là điều họ muốn nói. Vài cô thư ký dường như muốn sửa lại hộ anh cà vạt. Anh gật đầu, mỉm cười, không dừng bước.
Anh hối tiếc đã không có một thú chơi nào như các bạn bè của mình, người thì khoái câu cá, người thì chơi tem, có người thích leo trèo những mỏm núi ở xứ Wales. Và rồi biết nói gì với hàng xóm láng giềng? “Chào ông, tôi tên Sam, làm việc ở Bộ Ngoại giao, nay về hưu, nhưng không, tôi không thể cho ông biết cái công việc chết tiệt tôi đã làm ở đó.” Các cựu chiến binh còn được phép viết hồi ký và kể chuyện binh đao cho đám khách du lịch ở những bar rượu chật hẹp. Nhưng người đã sống ở những tổ chức bí mật thì không thể. Họ phải im lặng suốt đời.
Họ gặp cô Foy ở bộ phận Tư liệu - Du hành đi ngang qua hành lang, đế giầy cao gót gõ lóc cóc. Một quả phụ đẹp, dù đã ngót bốn mươi. Khá nhiều cư dân của Nhà Thế Kỷ đã cố tìm vận may với Suzanna Foy, nhưng không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi cô là Pháo đài.
Đường đi của họ cắt nhau. Foy dừng bước, quay nhìn. Dù sao, nút cà vạt của McCready cũng đang trễ xuống giữa ngực. Cô đi tới, thắt chặt nó lại. Gaunt đứng nhìn.
“Sam, phải có ai đưa anh về mới được,” cô Foy nói.
Denis Gaunt ngây người nhìn cái hông lắc quầy quậy dọc hành lang. Anh không tưởng tượng được cô Foy chăm sóc thì sẽ ra thế nào. Hoặc ngược lại cũng vậy.
Sam McCready đẩy cánh cửa bằng kính tấm thông ra hè phố. Làn không khí nóng ùa vào. Anh rút phong bì ra.
“Đưa cho họ, Denis. Sáng mai! Dù sao, đó cũng chính là điều họ mong muốn.”
Denis cầm và nhìn nó chằm chằm.
“Hóa ra đã viết sẵn, từ mấy ngày rồi, đồ xảo quyệt?” Nhưng Gaunt đã nói câu đó với cánh cửa.
McCready rẽ sang phải và đi chầm chậm về phía cầu Westminster, áo vét vắt vai. Anh lại nới nút cà vạt, cho trễ hẳn xuống. Đó là buổi chiều tháng Sáu nóng nực, một trong những ngày nóng nực nhất của mùa hè 1990. Dòng xe lướt qua anh, về đường Old Kent, cầu Westminster đã sừng sững trước mặt. Bên cạnh là Nhà Nghị viện, nổi bật trên nền trời xanh, mà anh đã hy sinh cả ba mươi năm đời mình để bảo vệ. Tháp Big Ben vừa sửa xong, vàng chói bên dòng sông Thames sẫm màu.
Giữa cầu, người bán báo đứng bên quầy, với chồng Evening Standard. Dưới chân ông ta là tấm quảng cáo. Nó viết:
BUSH - GORBY - CHIẾN TRANH LẠNH CHẤM DỨT - GẶP GỠ CHÍNH THỨC.
McCready dừng lại mua một tờ.
“Cám ơn, ông bạn,” người bán báo nói, chỉ tay vào tấm biển, “Chấm dứt rồi, nhỉ?”
“Chấm dứt?” McCready hỏi.
“Phải, mọi khủng hoảng quốc tế của quá khứ mà.”
“Một ý tưởng tuyệt vời,” Anh gật đầu và rảo bước.
Bốn tuần sau, Saddam Hussein tấn công Kuwait. Khi đó, Sam McCready đang câu cá cách bờ biển Devon hai dặm. Anh lắng nghe bản tin rồi quyết định thay mồi câu.
HẾT
.