← Quay lại trang sách

MỞ ĐẦU

Nếu bạn sa chân vào bóng tối,

điều có thể làm chỉ là tĩnh tâm chờ đợi,

cho đến khi cặp mắt của bạn quen với màn đêm.

- Haruki Murakami -

1

Bên ngoài mưa tí tách rơi, âm thanh nhỏ bé mà xa xôi. Tả Liên do dự cởi cúc áo đầu tiên trên chiếc áo sơ mi.

Cô nhìn quanh bốn bức tường quét vôi trắng, thở một hơi dài.

Tuy xuất thân bần hàn, nhưng ít nhất trong vòng mười năm nay, cô chưa từng phải sống khổ cực như vậy. Người ta thường nói từ túng thiếu đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa về bần cùng lại khó. Hai tháng nay cô cũng đành phải làm quen với sự gian khổ, mộc mạc này.

Cô không biết mình đang ở nơi nào, cũng không nhìn thấy mặt trời mọc hay lặn nữa.

Cũng không phải Tả Liên nhẫn nhục chịu đựng. Dưới cái nhìn của cô, ít nhất đến giờ cô vẫn còn sống, sống một cách tử tế, không chút tổn hại nào. Điều này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.

Gian phòng cũ nát này kín bưng, giống như phần mộ của cô vậy.

Tả Liên gượng cười lắc đầu. Tự làm điều sai thì không thể sống.

Nhưng nếu nói đây là phần mộ thì cũng hơi quá. Tuy nó đơn sơ cũ nát, nhưng vẫn đủ thứ cần thiết. Một chiếc giường xếp, một cái bàn liền tủ, một chiếc tivi chỉ có thể thu được kênh truyền hình Trung Ương và truyền hình Long Phiên, một vòi hoa sen có thể tắm gội và một bồn cầu tự hoại.

Về chuyện ăn uống thì kẻ kia vẫn đưa tới đúng giờ. Lúc trước Tả Liên không biết có phải đúng giờ hay không, nhưng mỗi khi đói bụng là sẽ có cơm đưa tới qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa sắt kia.

Tả Liên ngoại hình xuất chúng, từ nhỏ vẫn luôn được theo đuổi nhưng chưa từng bị chinh phục. Cô chính là nữ thần, hào quang của cô chiếu sáng những người đàn ông mà cô biết. Ông chồng giàu có kia lớn hơn cô mấy chục tuổi, hiển nhiên ông ta không phải người cô yêu nhất, nhưng cô không cưỡng lại nổi những thứ trang sức, những món đồ hiệu mà ông ta liên tục đưa tới nên cô liền theo ông ta.

Qua nhiều năm như vậy, người khác dùng bao lời đường mật nịnh hót, hầu hạ ăn uống chu đáo cũng không khiến cô đổi sắc hay rung động. Nhưng khi cô bụng đói cồn cào, kẻ kia đưa tới chút cơm rau dưa, hay khi cô cảm thấy mình bốc mùi, người kia lại đưa tới quần áo mua ở quầy hàng rong bên miếu Thành Hoàng, điều này khiến cô có chút cảm kích với hắn.

Nghĩ đến đây, Tả Liên lại cười chua chát.

Bẻ gãy đôi cánh của tôi rồi lại rịt thuốc cho tôi. Đây cũng coi là ân huệ sao?

Tả Liên không biết mình đang ở đâu, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã tới đây bằng cách nào. Lúc mới chìm trong bóng tối, cô không biết là ba ngày hay một tuần đã trôi qua, dù sao trong khoảng thời gian đó cô luôn bị nỗi sợ hãi bao trùm. Cô cảm thấy mình chết chắc rồi, chưa biết chừng trước khi chết còn phải gánh chịu sự tra tấn vô nhân tính. Với tính cách của Tả Liên, cô thà chết chứ không chịu bị làm nhục. Cô thầm dựng lên cho mình chút dũng khí để liều mạng.

Vì vậy trong ánh đèn lờ mờ, cô co cụm trên chiếc giường xếp, không ngủ không nghỉ mà vượt qua những ngày tháng ấy.

Nhưng cô phát hiện mình không hề bị làm hại, trong lòng hơi bình tĩnh lại. Cô nghĩ mọi biện pháp để mở cánh cửa sắt kia ra. Chỉ tới khi đó cô mới biết được, thì ra mình căn bản chẳng phải người phụ nữ kiên cường tài cán gì, ngón tay yếu ớt của cô thậm chí còn không thể làm cánh cửa mở ra một chút mảy may. Cho đến lúc bị bật móng tay thì cô mới hoàn toàn từ bỏ. Cô bắt đầu thích ứng với ánh đèn lờ mờ, bắt đầu thích ứng với một “xã hội” không có điện thoại di động, không có internet.

Thỉnh thoảng cô có xem tivi, biết hôm nay là ngày mấy, biết lúc này là ban ngày hay đêm tối.

Nhìn thời gian hiện lên trên ti vi, cơn ác mộng này đã kéo dài hai tháng rồi.

Phòng âm u ẩm ướt, giặt quần áo phải đợi ba ngày mới khô, cho nên cô chỉ có thể sửa đổi thói quen thay quần áo mỗi ngày của mình. Đồ lót kẻ kia mua về không vừa với cô, nhưng dù sao cũng còn hơn không mặc, cô đành chấp nhận.

Hai tháng qua cô vẫn ở một mình, nhưng lại luôn ăn mặc chỉnh tề.

Đây là thói quen nhiều năm của cô.

Việc cô sợ nhất chính là tắm rửa và đi vệ sinh. Nhưng đây là chuyện phải làm.

Nguyên nhân khiến cô lo sợ chính là mỗi khi làm những chuyện này, cô đều cảm thấy sau lưng có một ánh mắt đang theo dõi, tuy rằng cô biết rõ căn phòng này chỉ có cửa ra vào, không cửa sổ, cũng chỉ có một mình cô sống ở đó.

Vì việc này nên cô chịu đựng đến khi cả người bốc mùi, vô cùng khó chịu thì mới đi tắm rửa trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Mặc dù không có gì phát sinh, nhưng cảm giác ấy của cô vẫn tồn tại mãnh liệt.

Lại đến lúc phải tắm, Tả Liên do dự cởi bỏ quần áo. Cô nhìn làn da trắng bóng nõn nà và thân hình với đường cong hấp dẫn của mình, nghĩ thầm nơi này ngay cả một tấm gương cũng không có chứ đừng nói đến mỹ phẩm, thân thể trông còn tạm được, nhưng không biết mặt mình có già đi không, dù sao mình cũng đã hơn 30 tuổi rồi.

Tả Liên xoay vòi sen để nó hơi quay vào tường, tránh cho nước bắn lên giường hoặc tivi. Cô chầm chậm mở vòi nước, vì tác dụng của áp lực nước nên vòi hoa sẽ khẽ run lên hai cái, bắt đầu từ từ chảy nước xuống.

Tả Liên cầm một cục xà phòng xoa lên thân thể. Một nữ doanh nhân triệu phú lại có ngày phải dùng xà phòng để tắm, thật sự là lên voi xuống chó. Cô cố gắng bắt bản thân phải nghĩ sang chuyện khác, muốn hòa tan cái cảm giác luôn tới khi tắm này. Nhưng không thể nào đẩy nó đi được.

Tả Liên nhìn về nơi tăm tối sau lưng theo bản năng.

“Két” một tiếng vang rất nhỏ bị tiếng nước chảy khỏa lấp.

Không biết vì sao mà Tả Liên đột nhiên nổi da gà.

Cô nhanh tay tắt vòi nước đi, dùng khăn mặt che ngực, nhìn về phía cánh cửa sắt ở sau lưng.

“Kèn kẹt.”

Cửa sắt như đang chuyển động. Cô cũng không dám chắc nó có chuyển động hay không, nhưng đúng là nó đang phát ra tiếng.

Tả Liên sợ tới mức dựa sát vào vách tường, hé mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt.

Cửa sắt quả thực hé ra một nửa.

Qua màn hơi nước, Tả Liên nhìn thấy một bóng người mông lung đang đứng đó.

2

Bên ngoài mưa rơi sầm sập, giọt mưa đánh vào mái hiên che nắng trên cửa sổ, phát ra âm thanh khó nghe.

Trong phòng tối đen, giơ tay không thấy rõ năm ngón.

Tiếng ngáy đều đều cũng không khiến gã đàn ông ấy buồn ngủ.

Hắn nằm ngửa mặt trên giường, nhìn chòng chọc trần nhà phía trên, cũ nát loang lổ. Đúng, hắn căn bản không nhìn thấy trần nhà, nhưng hắn đã quá quen thuộc nơi này.

Hắn không buồn ngủ chút nào, hắn đang lẳng lặng chờ đợi thời cơ đến.

Đồng hồ treo tường đang tích tắc chạy, hắn không thấy rõ chiếc đồng hồ, chỉ có thể nhẩm đếm số trong lòng, tính toán thời gian.

Chiếc còng trên cổ tay phải siết rất chặt, điều này làm cho hắn cảm thấy máu trên tay phải của mình chảy đi một cách khó khăn, tay phải của hắn cũng lạnh chẳng kém gì chiếc còng.

Hắn hơi cử động cổ tay, muốn chiếc còng nới lỏng ra một chút, cũng là muốn thử xem người bên cạnh có ngủ thật hay không.

Người nằm bên cạnh không phản ứng gì.

Nếu hắn tính không sai thì bây giờ đã là lúc đêm khuya.

Theo qui luật, kẻ nằm bên cạnh hắn lúc này đã ngủ rất say.

Gã đàn ông ấy chuẩn bị bắt đầu hành động.

Hắn lặng lẽ dùng tay trái lần lấy thanh sắt đã giấu sẵn trong mép quần lót, cố sức lần mò để chọc thanh sắt vào lỗ khóa của chiếc còng tay. Trong bóng tối, muốn chọc một thanh sắt mỏng vào lỗ khóa thật khó khăn biết bao! Hắn mất khoảng mười phút mới thành công.

Hắn cố sức giữ nguyên tư thế khó chịu này, vì không muốn làm người bên cạnh thức giấc. Hắn cẩn thận dùng thanh sắt dò tìm lỗ khóa.

Đây không phải sở trường của hắn, nhưng hắn phải liều chết thử một phen.

Một chiếc xe hơi chạy qua, ánh đèn pha xuyên qua bức rèm, chiếu lên khuôn mặt người bên cạnh kia.

Một gương mặt đầy hung ác, mặt xanh nanh vàng.

Kẻ đó bị ánh đèn quấy rầy giấc mộng đẹp, phì phò trở mình, thịt mỡ trên bụng núng nính rung rinh.

Gã đàn ông đang tập trung tinh thần mở khóa, đột nhiên thấy kẻ kia trở mình thì hoảng sợ vô cùng.

Hắn nhanh chóng thu thanh sắt về, giả bộ như đang ngủ.

Kẻ kia chép miệng mấy cái rồi tiếp tục phát ra tiếng ngáy. Làm hắn sợ bóng sợ gió một hồi.

Gã đàn ông không dám tùy tiện cử động nữa, hắn trừng mắt, tiếp tục đếm thời gian. Khoảng nửa giờ trôi qua, hắn lại bắt đầu chọc lỗ khóa.

Dù đang là đầu xuân mưa đêm rả rích, nhưng không biết vì nỗi căng thẳng trong lòng hay vì tư thế khó chịu cùng động tác khó khăn mà mồ hôi hắn tuôn ra như tắm.

“Cạch.”

Còng tay mở.

Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, cười đắc ý.

Rốt cuộc sau khi tháo còng tay ra, tay phải của gã đàn ông trông mới có chút sức sống. Hắn xoa xoa cổ tay đau nhức, lặng yên không một tiếng động lật mình ra khỏi giường, mặc áo khoác lên, nhẹ nhàng từng bước đi tới cửa.

Hắn biết, cánh cửa này lâu năm chưa được tu sửa, nếu cứ thế mở ra chắc chắn sẽ vang lên tiếng kêu khó nghe. Một khi kẻ kia tỉnh giấc thì hắn sẽ thất bại trong gang tấc.

Hắn cẩn thận mở then cửa, dùng sức nâng cửa lên để bản lề giữa cánh cửa và tường ma sát ít nhất. Hắn cố sức mở cửa một cách chậm rãi, khi đã mở được một khe cửa đủ rộng, hắn lách mình ra ngoài, sau đó lại từ từ khép cửa vào.

Người đàn ông ấy dang hai tay ra, ngửa mặt lên trời để mưa vô tư rơi trên mặt hắn.

Hắn lại được tự do.

Lúc này hắn đang sôi trào nhiệt huyết, dù là mưa rét đầu xuân cũng không thể dập tắt.

Hắn không vội rời đi mà chầm chậm bước trong mưa, để mưa làm ướt áo khoác, hưởng thụ không khí đêm đầu xuân mát mẻ và khoái cảm mà tự do mang lại.

“Ta đã trở về!”

Gã đàn ông ấy gầm nhẹ, dần dần tăng tốc, hướng về phía tây bắc chạy như điên.