VỤ ÁN THỨ NHẤT THUYỀN MA BÓNG QUỶ
Thời gian rất tham lam,
đôi khi nó chiếm trọn mọi thứ,
dù là nhỏ nhặt nhất.
- Khaled Hosseini -
1Đêm đã khuya, không một ánh trăng, cũng chẳng một vì sao le lói, chỉ có bóng đèn cũ nát nơi đầu thuyền chập chờn lúc mờ lúc tỏ giúp Triệu Uông Dương lấy được một chút ánh sáng.
Đứng trên mặt hồ mênh mông không thấy bờ này, tựa như bị rơi vào một hố đen rộng lớn, nhìn trái ngó phải chẳng ai giúp, sâu thẳm vô cùng, không biết bờ bến ở nơi đâu. Cũng may thiết bị dẫn đường giờ đã phát triển, Triệu Uông Dương biết rằng đi về phía đông khoảng 7km là tới bến tàu.
Người dân quanh hồ Long Phiên đều dựa vào hồ mà sống, sự ấm no cũng như của để dành của họ đều sinh ra từ lòng hồ này. Hồ Long Phiên từ nam qua bắc rộng hơn 30km, dài 60km theo hướng đông - tây, diện tích lòng hồ gần 2.000km2, trong hồ có những hòn đảo nhỏ nhô lên, thủy sản phong phú.
Do hồ Long Phiên chủ yếu chỉ dùng để khai thác thủy sản, nên phong cảnh thiên nhiên chưa được khai phá và giới thiệu ra bên ngoài. Ít người biết rằng ở một nơi kinh tế không phát triển bằng phía trong thành phố Long Phiên lại có một vùng cảnh sắc tươi đẹp đến vậy. Không có khách du lịch đặt chân tới, nói cách khác cũng là chẳng ai gây rối, cuộc sống của người dân bên hồ Long Phiên tương đối bình lặng. Họ bắt cá, thả lưới nuôi trai ngọc, quây nuôi cua hay tôm hùm, lại chẳng mấy khi có thiên tai như ngoài biển rộng, bởi vậy ngư dân ở đây sống vừa sung túc vừa yên ổn.
Những dịp cuối tuần và ngày nghỉ sẽ có vài người dân trong thành phố tới bên hồ hóng gió, trừ lúc đó ra, nơi này chẳng mấy khi đón nhiều du khách. Xung quanh không có nhà máy, phố thị, mặt hồ cũng không bị ô nhiễm. Đây đúng là chốn cực lạc hiếm thấy giữa xã hội ngày càng hiện đại.
Triệu Uông Dương là một kẻ khá giả trong làng chài, gã không chỉ nhận thầu một vựa cua lớn ở bên hồ, mà còn trồng một vườn đào trên một hòn đảo giữa hồ. Lúc lâm chung cha gã dặn dò, rằng bao giờ có chính sách mở cửa thì nhất định phải tìm một hòn đảo nhỏ để trồng đào, đất ở những hòn núi nhỏ trên đảo giữa hồ Long Phiên rất thích hợp để cây đào sinh trưởng. Gã không biết làm sao ông cụ biết được bí mật này, hơn nữa bản thân gã cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Giống đào vốn hợp với nơi khô cằn, không chịu được úng nước, liệu trồng ở đảo sẽ thu hoạch được gì đây? Nhưng nghe theo lời người đã khuất là truyền thống của người Trung Quốc. Cho nên khi chính phủ mở chính sách nhận thầu đảo trên hồ, Triệu Uông Dương là người đầu tiên đi nhận lấy một hòn đảo nhỏ.
Ba năm đầu, Triệu Uông Dương phải đổ toàn bộ gia sản vào vườn đào giữa hồ, điều này khiến gã nghi ngờ quyết định của cha. Thế nhưng đến năm thứ tư, vào thời điểm vườn đào ra quả, gã mới biết được bí mật của cha quả thật là của quý gia truyền. Quả đào vừa to vừa ngọt, vỏ mỏng mọng nước, có thể nói là loại đào thượng hạng. Gã không chỉ thu hồi được toàn bộ số vốn ban đầu, mà ngay năm đầu thu hoạch đã kiếm thêm một khoản lãi kếch xù. Chẳng bao lâu sau, người ta học theo gã trồng đào trên mấy chục hòn đảo giữa hồ Long Phiên, cứ như thế, quả đào ở hồ Long Phiên đã trở thành mặt hàng đắt khách thứ hai chỉ sau thủy sản.
Đầu mùa xuân là mùa hoa đào nở rộ, hoa đào trên hồ Long Phiên cũng trở thành một điểm ngắm cảnh. Mặc dù không hề được khai thác và quảng bá, điểm tham quan này cũng chẳng nổi danh, nhưng đối với người dân ở thành phố Long Phiên thì đây chắc chắn là một nơi cảnh đẹp ý vui, khắp nơi như vẽ. Nếu dùng máy ảnh chụp từ trên cao xuống hồ, mặt nước sóng gợn lăn tăn, trăm hoa trong hồ lấm tấm khoe sắc, từng hòn đảo nhỏ màu hồng phấn trông rất đẹp mắt.
Vì chính phủ quản lý thuyền bè rất nghiêm ngặt nên cũng không có nhiều du khách được đến gần cảnh đẹp trên đảo hoa đào. Nhưng các chủ đảo vẫn lo có du khách vụng trộm trốn trên đảo, phá hoại rừng đào, cũng sợ thời tiết đầu xuân thay đổi thất thường có thể gây hại cho cây đào, vì thế họ đặt ra qui định một tuần hai lần ra thăm đảo.
Hôm qua là một ngày gió lớn, rừng đào của Triệu Uông Dương có mấy cây bị gió quất đến nỗi đổ trái ngã phải. Buổi chiều gã lên đảo, vừa oán giận hai người làm thuê cùng xin phép nghỉ, vừa một mình quần quật làm việc đến khi màn đêm buông xuống. Nói đến đây mới thấy sự chẳng lành, khi Triệu Uông Dương chuẩn bị xuất phát về bến tàu thì trên mặt hồ đột nhiên nổi gió. Gió lớn như vậy, chiếc ca nô của gã nhất định không chống đỡ nổi. Vì thế gã chỉ có thể ở trên đảo một mình chờ gió dịu.
Cuối cùng đến tận nửa đêm cơn gió lớn mới bình ổn trở lại. Triệu Uông Dương bật chiếc đèn điện trên đầu thuyền, khởi động ca nô chạy về bến tàu phía đông. Chẳng mấy chốc đã cách bến tàu chỉ còn khoảng 7km, thời tiết coi như không tệ, điều này khiến Triệu Uông Dương cảm thấy yên lòng.
Tuy rằng không phải lo chuyện bị gió chướng cuốn đi, nhưng thấy bốn phía tối đen như mực, tim Triệu Uông Dương vẫn đập nhanh một chút. Trước giờ mỗi khi lên đảo làm việc, Triệu Uông Dương vẫn luôn dẫn theo hai người làm thuê kia, người đông bớt sợ. Lần này một mình gã rong ruổi giữa bóng tối vô tận, dù đàn ông đàn ang cũng khó tránh được đôi phần sợ hãi.
Nhưng phàm càng sợ hãi thì quả thật lại càng hay gặp phải.
Hoặc có lẽ hôm nay Triệu Uông Dương xui tận mạng rồi.
Gã thấy phía xa thấp thoáng có bóng đèn le lói. Như ẩn như hiện, vô cùng kỳ quái.
Đã muộn thế này, trừ cái thằng đen đủi là mình đây thì ai lại đi thuyền trên hồ cơ chứ? Hơn nữa, xem độ cao của đèn, chắc chắn không phải loại ca nô giống của Triệu Uông Dương, mà hẳn là một thuyền hàng.
Điều khiến gã khó hiểu chính là ánh đèn cách đó không xa, nhưng gã hoàn toàn không nghe được tiếng động cơ.
Để kiểm chứng, Triệu Uông Dương tự tắt động cơ chiếc ca nô của mình, dỏng tai nghe ngóng. Ngoại trừ tiếng bì bõm nhịp nhàng của những con sóng dập dềnh, thì chẳng mảy may có lấy một tiếng động nào, yên lặng đến đáng sợ.
Là ai đêm hôm khuya khoắt lái thuyền ra giữa hồ, rồi tắt động cơ để thuyền bập bềnh theo sóng? Mặt hồ thăm thẳm như hang động tối tăm, bốn phía không bến bờ, không chỉ nguy hiểm mà còn vô cùng kinh khủng.
Chẳng lẽ là ma trơi?
Triệu Uông Dương cũng học đại học đàng hoàng, biết nguyên lý sinh ra ma trơi. Thông thường ma trơi đều sinh ra từ kẽ hở của mồ mả, vì trong xương người có phốt pho, phốt pho tác dụng với nước hoặc kiềm khiến phốt pho nhẹ hơn, nhiệt độ bốc cháy của phốt pho rất thấp, khi đạt tới điểm bốc cháy sẽ hình thành đốm lửa có độ sáng nhỏ gọi là ma trơi. Nhưng trên mặt hồ rộng lớn này thì lấy đâu ra phốt pho?
Vượt qua nó, mau về nhà thôi. Triệu Uông Dương nghĩ thầm.
Thế nhưng, lòng hiếu kỳ xui khiến gã điều khiển đầu ca nô, chầm chậm đi về hướng có ánh đèn.
Đi hơn trăm mét, hình dáng của một chiếc thuyền chở hàng nhỏ dần hiện lên một cách rõ ràng. Trên thuyền mờ mờ ảo ảo, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy trên boong thuyền không có hàng hóa gì, ánh đèn tỏa ra từ buồng lái phía cuối boong thuyền.
Tuy vậy, dưới ánh đèn, cũng không thấy người điều khiển thuyền.
Triệu Uông Dương thấy đó chỉ là một thuyền chở hàng thông thường chứ chẳng phải thứ gì kỳ quái nên cảm thấy an tâm hơn. Gã cầm trong tay đèn pin siêu sáng soi lên chiếc thuyền chở hàng đó, khua mấy vòng, gọi lớn, “Có ai không? Sao thuyền lại dừng ở đây?”
Tiếng gọi bị tiếng sóng trên hồ nuốt chửng, không truyền đi được bao xa.
Triệu Uông Dương tiếp tục đến gần con thuyền nhỏ, dần thấy rõ hình dáng của nó. Đây là một thuyền hàng nhỏ cũ nát, vách thuyền đều đã gỉ sét, đầu thuyền cũng không có ký hiệu quen thuộc nào. Con thuyền đứng yên, dập dềnh theo sóng.
Triệu Uông Dương đứng trên ca nô, kiễng chân ngó lên buồng lái của con thuyền kia.
Ngọn đèn trong buồng lái mờ mịt, chớp tắt chập chờn, nhưng cũng đủ để thấy rõ, trong buồng lái trống không. Cả thuyền lặng ngắt, bập bềnh giữa mặt hồ tối đen như mực.
Trên boong thuyền không có người, trong buồng lái không có người, vậy người đi đâu mất rồi? Triệu Uông Dương vô cùng băn khoăn. Là ai mang thuyền ra đậu lại chỗ này? Chẳng lẽ cơn gió kỳ quái ban nãy đã làm đứt dây neo? Nếu như gió to thổi thuyền tới thì sao lại vẫn bật đèn như thường? Hơn nữa, chuyện cơn gió đẩy một chiếc thuyền đi cách bến 7km không phải là quá khó tin hay sao?
Triệu Uông Dương thấy hơi mờ mịt khó hiểu, ngẩn ngơ đứng trên ca nô cân nhắc liệu bản thân có muốn lên thuyền xem thử hay không.
Gã nhanh chóng suy nghĩ, nhưng thứ đầu tiên nghĩ tới lại là câu chuyện được nghe từ thuở nhỏ.
Lẽ nào gã gặp phải “thuyền ma bóng quỷ”?
Người ta kể rằng, hơn bảy mươi năm trước trên hồ Long Phiên đã từng có một đôi tình nhân chèo thuyền đánh cá, họ gặp phải một tàu tuần tra của người Nhật Bản. Mấy người Nhật kia chặn thuyền đánh cá lại, chúng xâm phạm cô gái xinh đẹp như hoa, rồi sát hại đôi tình nhân này một cách tàn nhẫn, về sau, người nhà của họ tìm kiếm trên mặt hồ rất lâu mà chẳng thấy bóng dáng con thuyền ấy. Nhưng từ đó về sau, những ngư dân thường đi đêm sẽ gặp hình bóng một con thuyền đánh cá phiêu diêu đung đưa trên mặt hồ. Mỗi 1ần nó xuất hiện, trên hồ sẽ nổi gió chướng, gió ấy còn từng làm lật mấy chiếc thuyền, khiến không ít người bỏ mạng. Người dân trong thôn cho rằng cặp đôi chết oan kia đã hóa thành quỷ dữ chuyên đi đòi mạng người, vì vậy gọi nó là “thuyền ma bóng quỷ”.
Triệu Uông Dương vẫn cho rằng đó là chuyện do các cụ già tự nghĩ ra, vì không muốn đám thanh niên ban đêm đi thuyền rồi lại gặp nguy hiểm. Tuyệt đối không phải chuyện thật.
Thế nhưng tại sao tất cả những thứ trước mắt đây lại giống trong chuyện kể đến vậy?
Lúc gã mới bắt đầu trồng đào đã có người lên tiếng can ngăn, nói cây đào rất tà ma, người ta cũng không trồng cây đào trước nhà. Nếu trồng cây đào ở đảo giữa hồ, chắc chắn trong hồ sẽ phát sinh chuyện quỷ quái. Mười mấy năm qua, Triệu Uông Dương cũng chẳng gặp phải ma quỷ gì, ký ức ngày đó cũng dần phai nhạt. Nhưng khi gã thấy mình không thể giải thích được hiện tượng lạ này, những lời can ngăn ấy lại tràn vào suy nghĩ.
Triệu Uông Dương rùng mình giữa gió lạnh, gã cảm thấy toàn thân đều nổi da gà. Ý nghĩ muốn đi lên thuyền hàng để tìm rõ thực hư liền biến mất trong nháy mắt.
Gã kéo dây khởi động ca nô, chuẩn bị lái ca nô rời khỏi chiếc thuyền tà ma kia. Đột nhiên, gã loáng thoáng nghe thấy một chuỗi tiếng động kỳ quái. Âm thanh đó xen lẫn giữa tiếng nổ máy ầm ầm và tiếng sóng vỗ dập dềnh ì oạp, nghe chói tai lạ thường.
Gã run rẩy dừng lại động tác kéo dây khởi động, nghiêng tai nghe xem tiếng động kia phát ra từ nơi nào.
Không sai, tiếng động đó phát ra từ phía boong thuyền hàng và vẫn đang tiếp tục vang lên. “Ưm... ưm” từng hồi, lúc lớn lúc nhỏ, có vẻ theo nhịp. Âm thanh ấy nghe như tiếng người rên khi bị bịt miệng bịt mũi, hoặc là thứ gì đó đang phát ra tiếng cười dữ tợn, hoặc có lẽ là tiếng quái thú đang gầm ghè.
Trên boong thuyền không có người!
Tiếng động này là từ đâu tới?
Triệu Uông Dương bị tiếng động lạ đột nhiên xuất hiện dọa đến phát sợ, gã lảo đảo ngã vào trong ca nô. Thuận theo cú ngã của gã, tiếng động kỳ quái kia như rõ ràng hơn, lại như kèm theo chút chấn động trên boong tàu, càng lúc càng tới gần gã.
Triệu Uông Dương run rẩy, vùng vẫy bò dậy, ca nô vì động tác dữ dội của gã mà trái rung phải lắc. Gã đem hết sức bình sinh đứng vững, liều mạng kéo dây khởi động, cuối cùng cũng khiến ca nô nổ máy. Gã quay lại đầu thuyền, mở hết mã lực, chạy như điên về phía bến tàu.
Tiếng “ưm... ưm” sau lưng vẫn tiếp tục vang lên, xen lẫn vào tiếng máy nổ ầm ầm, khuấy động bên tai Triệu Uông Dương.
“Tôi nói với cậu rồi, khi một người rơi vào tình trạng vô cùng sợ hãi, chắc chắn sẽ không kêu mấy câu ‘Ma! Ma!’ đâu.” Đại Bảo bắt tréo chân, vừa sờ cái bụng hơi nhô ra của mình vừa nói, “Phản ứng đầu tiên nhất định là quay đầu chạy! Tôi đây coi như đã được nếm mùi rồi.”
“Trên đời lại có loại như cậu cơ đấy, nghỉ tuần trăng mật mà đi chơi ở thành phố ma.” Tôi lắc đầu, lật hồ sơ trong tay.
“Kích thích chứ sao!” Đại Bảo xán lại gần, thấp giọng nói, “Tôi bảo cậu rồi mà, người ta đều nói nếu kích thích tinh thần một cách hiệu quả thì sẽ gia tăng xác suất thụ thai.”
“Biến đi, đồ mê tín!” Tôi vừa ngước lên nhìn Trần Thi Vũ ở phía đối diện, vừa dùng tập hồ sơ gõ một cái lên đầu Đại Bảo.
Trần Thi Vũ đang chăm chú đọc quyển Lời của xác chết trong tay, có vẻ không nghe thấy chúng tôi nói chuyện.
“Suốt ngày chỉ ma với quỷ, nhạt như nước ốc, có thể thay đổi đề tài hay không?” Lâm Đào quay mặt vào tường, hơi rụt người lại, giả bộ sửa sang tóc mai. Kỳ thật, tôi biết cậu ta làm thế để bịt tai kịp thời mà không bị chúng tôi chú ý.
“Sao hả? Mang bầu rồi à?” Hàn Lượng bước vào, hình như vừa cất gì đó vào túi trong áo vest.
“Mọi người đều nghe tin rồi ư?” Đại Bảo trưng ra bộ mặt đầy thỏa mãn, hơi ngả người dựa vào lưng ghế, “Chẳng lẽ cảm quan của cậu lại so được với tài trí của tôi hay sao?”
“Ôi ôi, xem vẻ mặt của anh kìa, trúng thật rồi phải không?” Hàn Lượng nhếch mép cười, hỏi.
Đại Bảo gật gù đắc ý, bày ra vẻ dương dương tự đắc.
“Ha ha ha, đứng đắn một chút được không?” Tôi nghiêm mặt nói, rồi quay về phía Trần Thi Vũ bên kia, bĩu môi.
Trần Thi Vũ còn đang ra vẻ không để ý, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển tiểu thuyết trên bàn, đưa tay vén một lọn tóc ngăn trở tầm nhìn ra sau tai.
“Có gì mà không đứng đắn!” Hàn Lượng dang tay ra, “Đại Bảo và chị nhà phải nói là gặp đại nạn không chết, sau này tất được hưởng hạnh phúc! Tôi đây đang chúc họ sớm sinh quý tử ấy chứ!”
“Cậu chúc như vậy đấy hả? Cậu tự quan tâm chính mình đi là hơn, đúng là chó độc thân.” Lâm Đào như chưa thoát khỏi câu chuyện xảy ra ở thành phố ma của Đại Bảo, giọng nói nghe vẫn run run.
“Ha ha! Đều là chó độc thân cả thôi!” Hàn Lượng đi đến bên Lâm Đào, ôm cổ của cậu ta, “Hay là anh em mình ghép thành một đôi.”
“Đi ra kia, tôi phải làm việc đây.” Lâm Đào cầm một tờ mẫu đăng ký tài sản nhà nước, đối chiếu với tập đăng ký trang thiết bị điều tra của cả tổ xem có sai sót gì không.
“Phải rồi, phải rồi, thành phố ma kia còn có một trò mà vừa rồi tôi quên kế cho mọi người biết.” Đại Bảo nói.
“Lại kể nữa!” Lâm Đào cau mày, mặt đỏ lên, bắt đầu vần vò tóc mai.
“Chuyện này khá thú vị.” Mặt Đại Bảo đầy vẻ thần bí, “Ngồi trên một con thuyền, đi vào trong hang núi, thuyền còn tròng trành lắc lư giữa dòng nước. Cũng không thấy mọi thứ xung quanh. Tôi vốn có kinh nghiệm, liền đề phòng thứ gì đó treo phía trên thò xuống sờ vào mặt, hoặc đột nhiên một quầng sáng ập tới, rồi xuất hiện trước mắt mấy bọn quỷ thắt cổ. Cuối cùng mọi người đoán xem thế nào? Kết quả là tôi đây vẫn sợ hết hồn. Các cậu nghĩ thứ khiến người ta sợ hãi kia giấu ở đâu? Đoán đi xem nào!”
“Reng reng reng...”
Đột nhiên, tiếng điện thoại công tác kêu dồn dập.
Lâm Đào “ôi” một tiếng, nhảy dựng lên.
Tôi giữ lấy ống nghe, cười nói, “Chẳng phải cậu nói khi người ta sợ hãi đến cực điểm sẽ không phát ra tiếng kêu sao? Bây giờ Lâm Đào lấy thân chứng minh cho cậu bẽ mặt.”
Lâm Đào quẫn bách liếc qua Trần Thi Vũ, cô nàng chỉ cười khẩy đáp lại.
“Đêm qua đồn cảnh sát khu vực hồ Long Phiên nhận được điện thoại báo tin khẩn cấp, họ nói là giữa hồ có ánh đèn kỳ lạ, tới gần thì phát hiện đó là một thuyền hàng không người lái bị thả trôi. Sau khi nhận điện thoại, cảnh sát khu vực xin Chi đội Đặc công thuộc Đại đội Thủy quân trợ giúp, điều động thuyền tuần tra tiến hành tìm kiếm. Nhưng khi đến khu vực do người báo tin chỉ dẫn thì không phát hiện được gì. Cảnh sát khu vực và Đội Đặc công tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng máy bay không người lái là đơn vị đầu tiên tìm thấy dấu vết của thuyền hàng đó. Sáng sớm hôm nay, thuyền tuần tra của Đội Đặc công kéo thuyền hàng về bến tàu, khi các đặc công lên thuyền kiểm tra, phát hiện trên thuyền có thi thể.” Ở đầu dây bên kia là một giọng nam còn trẻ, cứng nhắc đọc lại bản fax, “Bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát thành phố sau khi kiểm tra thi thể trên thuyền, cho rằng vụ này có vấn đề, không dám chắc, vì vậy muốn các anh tới trợ giúp.”
“Có đầu mối gì không?” Tôi hỏi theo thói quen.
“À... Hả? Đầu mối gì?” Người kia rơi vào hoang mang.
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng với trung tâm chỉ huy luôn thay lính mới, vì thế giải thích một cách cặn kẽ, “Cục Cảnh sát thành phố có nói gì không, vụ này có được xác định là án mạng hay không? Nếu như là án mạng, vậy có phương án điều tra gì chưa?”
Giọng nam trẻ tuổi bên kia có thể nghe ra sự sốt ruột của tôi, liền có chút căng thẳng. Cậu ta loạt soạt lật tập giấy tờ, nói, “À... ừm... tài liệu báo về viết rất đơn giản, ừm, hình như họ không nói gì cả.”
“Hồ Long Phiên, giữa hồ, có người gặp phải thuyền không người lái, đặc công đi tìm một đêm mới thấy con thuyền đó. Kiểm tra phát hiện có thi thể, không đầu mối.” Tôi cúp điện thoại, vừa tóm tắt tình hình cho mọi người, vừa bảo cả nhóm chuẩn bị thiết bị khám tra để xuất phát tới hiện trường.
“Hồ Long Phiên năm nào cũng có xác chết trôi, nhưng cơ bản đều loại trừ khả năng bị sát hại.” Lâm Đào nói, “Ở đó ít người, lại yên tĩnh, cũng chẳng có công ty lớn hay chỗ ăn chơi, rất ít khi phát sinh án mạng. Dù có án mạng đi chăng nữa, thì cũng đều có hướng đi rõ ràng, chỉ cần Cục Cảnh sát thành phố xử lý là được. Chúng ta công tác lâu như vậy rồi, đã bao giờ phải đi đến hiện trường ở hồ Long Phiên đâu? Vụ án này có thể có vấn đề gì đây?”
“Mặc kệ. Ra khám hiện trường, không lo bị trĩ. Đi nào, xuất phát!” Đại Bảo nói to.
“Giữa hồ ư? Thuyền hàng không người lái sao?” Hàn Lượng hỏi.
“Đúng vậy, tin tức trung tâm chỉ huy báo về chỉ có vậy thôi.” Tôi đáp.
“Có phải thuyền nằm ở giữa hồ không?” Hàn Lượng nói.
“Ừm, được người ta phát hiện vào tối qua.” Tôi gật đầu.
“Chà, chẳng lẽ là ‘thuyền ma bóng quỷ’?” Hàn Lượng do dự nói.
2“Hôm nay các anh trúng tà hết à? Không bỏ qua đề tài này được sao?” Lâm Đào tỏ vẻ nghiêm túc phản đối, “‘Thuyền ma bóng quỷ’ cái gì chứ? Có thể theo chủ nghĩa duy vật được nữa hay không?”
Hàn Lượng cầm tay lái, chỉ mỉm cười.
“Chuyện này có gì mà phải sợ?” Lông Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khinh bỉ nói.
Từ khi Lông Vũ gia nhập tổ điều tra, cái xe nhỏ rách nát của chúng tôi cũng có chút chật chội. Chung qui lại vẫn là ngại ngồi sát cạnh con gái nhà người ta, vì thế Lông Vũ gầy yếu nhất đội được ngồi ở ghế phó lái, còn ba người đàn ông to tướng như chúng tôi chen nhau ngồi ở ghế sau.
Tôi xê dịch thân mình, vùng eo bị cái mông to béo của Đại Bảo ép đến ê ẩm.
Chỉ chốc lát sau, xe lái ra vùng ngoại ô thành phố Long Phiên, trong nửa giờ ngồi xe lắc lư trên con đường trải xi măng dẫn đến bến tàu phía đông hồ Long Phiên, chúng tôi nhìn ngắm mặt hồ sóng nước lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Bến tàu phía đông đã bị phong tỏa, trên giao lộ có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ngang dọc, đèn hiệu lấp loáng. Vài viên cảnh sát địa phương canh giữ tại hàng dây cảnh giới giữa xe cảnh sát, không để người dân đang đứng xem tiến vào. Quần chúng nhao nhao bàn luận về vụ án, phát huy trí tưởng tượng của họ, có mấy người trông giống phóng viên trà trộn trong đám đông, vội vàng ghi chép vào sổ tay.
Khi chúng tôi đi qua đám người ấy, lại loáng thoáng nghe được cái tên “thuyền ma bóng quỷ”.
“Sự việc quá nghiêm trọng, tôi chưa vào hiện trường, nhưng sau khi nắm được tình hình cơ bản thì cho mời ngay các anh tới đây.” Trưởng khoa Hồ nghiêm mặt nói với chúng tôi, nhân thể chỉ tay về phía một con thuyền chở hàng cũ nát thả neo tại bến tàu.
Con thuyền không lớn, trên thân có chút gỉ sét, nó đang nương theo sóng nước mà nhè nhẹ va vào mép bến.
“Sự việc nghiêm trọng đến mức nào? Có mấy thi thể?” Đại Bảo hỏi.
Trưởng khoa Hồ thấp giọng đáp, “Đội Đặc công lên thuyền trước để loại trừ nguy hiểm. Sau khi lên thuyền họ không thấy có người nên chú ý tới nắp khoang thuyền mở tung kia, họ vào xem thì thấy có sáu thi thể, bốn nam hai nữ.”
“Nam nữ không cân bằng, xem ra không phải tự tử vì tình, cũng không phải tự sát tập thể.” Đại Bảo đoán.
“Cũng chưa chắc, nhỡ có đôi đồng tính thì sao?” Hàn Lượng vừa nhìn điện thoại di động, vừa khẽ nói.
“Tự sát thì chỉ cần nhảy thẳng xuống hồ chứ cần gì nữa?” Tôi tiếp lời.
“Bước đầu xem xét sàn tàu thấy không có dấu vết vật lộn. Đặc công nói mấy người này chết rất nhẹ nhàng, không chảy máu, không vết thương, cậu Hàn ở cửa khoang thuyền nhìn qua thi thể cũng chẳng thấy tổn hại gì, không rõ nguyên nhân tử vong.” Trưởng khoa Hồ nói, “Chuyện này thật kỳ quái.”
“Không có lấy một chút đầu mối sao?” Tôi tranh thủ thời gian mặc trang phục khám nghiệm.
“Hoàn toàn không có, bọn họ đều nói là ‘thuyền ma bóng quỷ’ xuất hiện.” Trưởng khoa Hồ cười gượng một tiếng.
Lâm Đào lại rùng mình một cái. Hôm nay đã lần thứ ba cậu ta nghe thấy mấy từ này.
“‘Thuyền ma bóng quỷ’ cái gì cơ?” Tôi tò mò hỏi.
Trưởng khoa Hồ khoát tay, “Chỉ là truyền thuyết dân gian, chuyện mê tín thời phong kiến thôi.”
Hàn Lượng vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, “Đến lúc về tôi sẽ kể cho anh nghe, toàn là lời vô căn cứ.”
Khi trò chuyện, chúng tôi đã mặc xong trang phục khám nghiệm, chuẩn bị tiến vào hiện trường. Mép thuyền cao hơn đầu người, muốn trực tiếp leo lên có chút khó khăn. Cảnh sát đã đặt giữa bến tàu và mạn thuyền một chiếc thuyền ba lá làm cầu, chúng tôi dẫm lên chiếc thuyền ba lá dập dềnh, như diễn viên xiếc, chật vật leo lên boong thuyền.
Trên boong trống trải, phía cuối là buồng lái một tầng, trong buồng lái đèn sáng, ngoại trừ bánh lái cao ngất đặt trước cửa kính thì căn buồng này cũng trống trơn.
“Trình Tử Nghiên, có dấu vết hay vật chứng gì không?” Lâm Đào vừa lên boong đã hỏi ngay một nữ cảnh sát trẻ của Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên.
Cô cảnh sát này là một 9x, tuy thời gian công tác chưa lâu nhưng đã rất nổi danh. Trình Tử Nghiên là thủ khoa tốt nghiệp khoa Khám nghiệm dấu vết thuộc Học viện Cảnh sát hình sự Trung Quốc, thành tích nổi bật, ngoại hình cũng hơn người, cho nên lúc được phân về Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên đã trở thành nhân vật có tiếng. Ở trên Cục có rất nhiều chuyện để nói về cô nàng, nghe đâu Trình Tử Nghiên còn một em gái tên Trình Tử Mặc, cũng là hoa khôi cảnh sát, hơn nữa còn là thành viên của một tổ chức thần bí thuộc Cục Điều tra hình sự Bộ An ninh, phải nói là tuổi trẻ tài cao.
Đây là lần đầu tôi gặp Trình Tử Nghiên, không biết tại sao Lâm Đào lại quen cô ấy nhưng rõ ràng họ đã rất thân thiết. Tuy vậy chuyên ngành của họ giống nhau, quen biết từ trước cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trình Tử Nghiên nghe thấy Lâm Đào chào hỏi, mặt ửng hồng, giọng nói không lớn nhưng vẫn rõ ràng từng chữ, “Trưởng khoa Lâm, chúng tôi đã xử lý qua khu vực trên boong thuyền, không có vết máu, không có dấu vân tay, trong buồng lái tìm mấy dấu găng tay vải bông mờ nhạt, không có giá trị quan trọng. Tôi nghe nói người chết cũng đeo găng tay, không loại trừ khả năng dấu tay này do người chết tự để lại.”
“Không có dấu chân sao?” Lâm Đào kinh ngạc hỏi.
“Sàn thuyền làm từ sắt thép, lại bị gỉ sét, do nền không tốt nên chúng tôi chẳng thể tìm ra dấu chân nào có giá trị giám định.” Trình Tử Nghiên chỉ bác sĩ pháp y Hàn đứng bên cạnh, “Nhưng chúng tôi vẫn chưa vào xem bên trong khoang thuyền, bác sĩ Hàn chỉ mới đứng ở cửa khoang nhìn qua mà thôi.”
“Không ai dám vào trong khoang ‘thuyền ma bóng quỷ’ phải không?” Đại Bảo cười hỏi.
Đại Bảo cố ý nói bốn chữ “thuyền ma bóng quỷ” thật lớn tiếng, khiến Lâm Đào bất giác rụt cổ một cái, rồi nhìn về phía nắp khoang thuyền mở toang nằm giữa boong.
Tôi không vội xuống khoang thuyền, sau khi đến phòng điều khiển nhìn một lượt lại đi dọc theo mép thuyền một vòng.
“Lâm Đào, cậu xem đây là cái gì?” Tôi nằm bò ra một bên mạn thuyền, chỉ vào phần rìa của nó và hỏi.
Lâm Đào đi tới, dùng kính lúp xem đi xem lại rồi đáp, “Bùn đấy.”
“Là dấu chân ư?” Tôi cũng không dám khẳng định.
“Giống mà lại không giống.” Lâm Đào nói tiếp, “Trên vết bùn còn dính một mảnh lá cây.”
Tôi lấy một cái nhíp và một túi đựng vật chứng từ trong hộp đựng dụng cụ khám nghiệm hiện trường, cẩn thận gảy chiếc lá bám chặt trong vết bùn ra rồi đem hỏi Hàn Lượng, “Lá gì đây?”
Hàn Lượng ngẩng lên nhìn, chỉ vào mảng màu phấn hồng lấm tấm phía xa, “Là lá của cây đào.”
“Ồ!” Tôi đáp một tiếng rồi cẩn thận cất chiếc lá vào túi đựng vật chứng.
“Trên boong thuyền cũng có mấy vết bùn tương tự thế này.” Trình Tử Nghiên nói, “Nhưng quả thật nhìn không ra hình dạng dấu chân.”
“Đúng là khó nói rõ.” Lâm Đào giơ máy ảnh lên, “Toàn bộ chụp lại hết. Chúng tôi mang về từ từ nghiên cứu.”
“Vâng.” Trình Tử Nghiên cũng nâng máy ảnh, theo sau Lâm Đào bắt đầu làm việc.
Thây trên boong thuyền không có gì khác thường, tôi nói với Lâm Đào, “Phía dưới vẫn để Đội Khám nghiệm dấu vết các cậu xuống xem trước chứ nhỉ?”
Lâm Đào đi tới bên nắp khoang thuyền, nhìn xuống, ngoại trừ chiếc thang sắt móc lên cửa khoang, còn lại bên trong tối om, không thấy bất cứ thứ gì. Lâm Đào bèn nuốt một ngụm nước bọt.
“Đế tôi xuống trước đi.” Lông Vũ sửa sang lại túi bọc giày, chuẩn bị trèo thang xuống, “Đàn ông con trai, giữa ban ngày ban mặt thì có gì mà sợ.”
Lâm Đào rất xấu hổ, ngăn Lông Vũ lại và nói, “Đừng đừng, Lông Vũ, để tôi xuống, tôi xuống, cứ để tôi xuống trước theo qui định.”
Nghe được hai chữ “Lông Vũ”, Trình Tử Nghiên vốn luôn ở phía sau phụ trách chụp ảnh lấy chứng cứ liền đột nhiên xuất hiện ở cửa khoang. Cô lẳng lặng tới đứng cạnh Lâm Đào, cũng chẳng nhìn Lông Vũ, chỉ nhẹ giọng nói từng câu từng chữ, “Đội Khám nghiệm dấu vết chúng tôi không tùy tiện đi xuống chẳng phải vì sợ. Nếu không chuẩn bị bảo vệ kỹ càng mà cứ thế xuống ngay, ngộ nhỡ có vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm? Trưởng khoa Lâm, chỗ này cứ giao cho tôi, tôi xuống trước.”
Lông Vũ chợt bị người ta dùng miệng lưỡi đấu lại liền có chút kinh ngạc. Cô liếc mắt nhìn Trình Tử Nghiên, không khí lúc này trở nên hơi gượng gạo.
Hai cô gái 9x bỗng nhiên căng thẳng, chuyên gia hòa giải Đại Bảo vội nhảy ra trước, “Thôi hai cô đừng cạnh tranh nữa, có phải chuyện gì tốt đẹp đâu mà tranh! Đặc công đều đã loại trừ nguy hiểm, trong khoang thuyền không có độc mà cũng chẳng có chất nổ đâu. Để anh xuống trước, mũi anh thính, có gì khác thường là anh chui ra ngay.”
Nói xong, Đại Bảo vào khoang thuyền trước. Tôi và Lâm Đào đi sau cũng theo cầu thang trèo xuống. Ba chiếc đèn cường quang chuyên dùng trong khám nghiệm đã làm khoang thuyền tối mò trở nên sáng trưng trong nháy mắt.
Khoang thuyền rất nhỏ, khoảng bảy, tám mét vuông, hơn nữa chỉ cao cỡ l,5m. Vào khoang thuyền cũng chỉ có thể khom lưng đi tới. Trong khoang không có hàng hóa gì, trên mặt đất có mấy thứ chai lọ, chúng rơi ra không ít bụi bặm, thoạt nhìn đã lâu không được động tới. Những chai lọ đó được xếp rất chỉnh tề, chứng tỏ trong không gian nhỏ hẹp này chưa từng xảy ra xô xát. Một bên vách khoang thuyền là một khoảng nhô ra hình bán nguyệt, nhìn vị trí thì hẳn là áp sát với động cơ phía bên kia. Sáu thi thể đều ngồi dựa vào nhau ở hai bên vách thuyền hình bán nguyệt này.
Tôi đã từng thấy những hình ảnh chấn động hơn thế. Còn nhớ nhiều năm trước đây, vụ chiếc xe buýt chở hơn mười thi thể đã khiến tôi gặp ác mộng liên tục suốt mấy tuần [*] . Nhưng tôi phát hiện ra rằng lòng trắc ẩn vẫn tồn tại trong trái tim những nhân viên khám nghiệm tử thi, dù gặp nhiều thi thể đến đâu thì nó vẫn hiện hữu ở đó như ngày nào. Đây là tình cảm mà chúng tôi dành cho đồng loại, cũng là động lực thúc đẩy chúng tôi truy tìm chân tướng vụ án.
Cảnh tượng trước mặt khiến cho tâm lý của tôi cực kỳ khó chịu. Dẫu tôi không biết họ nhìn thấy cái gì, gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn thi thể họ tựa sát vào nhau, tận sâu trong đáy lòng tôi dấy lên nỗi đau day dứt. Tôi âm thầm cắn chặt răng, tự nói với bản thân rằng mình nhất định phải cố hết sức điều tra làm rõ chân tướng.
Khoang thuyền này cũng không bị bít kín hoàn toàn, ngoại trừ cửa mở trên đỉnh khoang, hai bên vách khoang đều có khe hở thông với bên ngoài, vài tia nắng mặt trời chiếu xiên vào, thỉnh thoảng còn có thể cảm thấy chút gió trên hồ hiu hiu lướt qua mặt.
Lâm Đào quỳ rạp trên mặt đất, nhìn hồi lâu rồi giơ máy ảnh lên, vừa chụp vừa nói, “Trong này dường như không có vết bùn, có một vài dấu chân tách bụi [*] , có giá trị giám định.”
Tôi gật gù, khom lưng đi đến bên cạnh thi thể. Thi thể chưa bị phân hủy, nếu không dựa vào khuôn mặt trắng bệch và đôi môi tím đen thì quả thật tôi vẫn nghĩ sáu người này chỉ ngủ trong khoang thuyền.
Quần áo mặc trên sáu thi thể đều còn nguyên trạng, bên cạnh mỗi người đều có một túi du lịch lớn, sắp đặt cũng rất tự nhiên, không có dấu hiệu xáo trộn.
“Sáu người này là du khách.” Tôi nhìn quần áo cùng đồ đạc tùy thân phía sau họ và nói.
“Du khách ư?” Đại Bảo lên tiếng, “Tự thuê thuyền sao? Nhưng sao lại chết ngay ngắn trong khoang thuyền thế này? Ây da, sao tôi thấy loạn hết cả lên rồi?”
Tôi không để ý đến sự kỳ quặc của Đại Bảo, tách thử khớp xương thi thể, phát hiện thi thể chưa hoàn toàn co cứng. Tôi lại nhìn đến giác mạc của họ, thấy đã đục lại. Điều này chứng tỏ họ đã chết hơn hai mươi tư giờ nhưng chưa đến bốn mươi tám giờ, độ co cứng của thi thể đã bắt đầu giảm bớt, mà chưa thả lỏng hoàn toàn.
Quần áo của người chết vẫn còn nguyên vẹn nên tôi chỉ nhìn qua bộ phận lộ ra bên ngoài của từng thi thể, đều không phát hiện được tổn thương nào rõ ràng.
Chẳng lẽ những người này quả thật đã cùng gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Dù là ngoài ý muốn nhưng những người này chết ra sao? Trúng độc? Bệnh tật? Hay chết rét?
Cũng không giống. Nếu như là trúng độc thì lúc trước đặc công loại trừ nguy hiểm cũng sẽ phát hiện chất độc trong không khí ở khoang thuyền, nếu là bệnh tật thì không đến nỗi sáu người cùng bị bệnh rồi cùng đột tử chứ? Chết rét ư? Mặc dày như vậy, hơn nữa bây giờ đã là đầu mùa xuân, thi thể lại không có hiện tượng “thoát y khác thường [*] ”, cho nên giả thuyết ấy cũng không vững chắc.
Vụ án này quả thực rất kỳ quái.
Hiện trường vụ án nằm trên một con thuyền chở hàng, không gian hạn chế, hơn nữa thuyền còn bị thả trôi trên hồ, không thể tiến hành tìm kiếm ở bên ngoài thuyền, chuyện này giúp công tác khám nghiệm giảm bớt rất nhiều phiền toái. Thế nhưng trong khoảng không gian có hạn này không hề phát hiện thấy chứng cứ nào có tác dụng lớn, việc ấy lại khiến công tác điều tra tăng thêm không ít khó khăn.
Nếu công tác khám nghiệm hiện trường không thu được kết quả mang tính đột phá, thì trọng trách xác định tính chất vụ việc liền đè lên việc khám nghiệm thi thể. May mắn thay, dựa vào những gì trước mắt có thể thấy đây chưa phải căn cứ xác định sáu người này cùng bị sát hại. Nếu chỉ vì nguyên nhân nào đó dẫn đến vụ việc tử vong ngoài ý muốn thì chuyện tiếp theo cũng không phải việc của ngành điều tra hình sự chúng tôi.
“Đồng chí bên nhà tang lễ đã tới chưa?” Tôi vững dạ hỏi.
Tuy chưa điều tra rõ nguyên nhân tử vong, cũng chưa xác định tính chất vụ việc nhưng không có tổn thương mang tính bạo lực cùng dấu hiệu xâm hại, lòng tôi coi như nhẹ đi ít nhiều.
“Đến rồi, đang chờ mang thi thể đi đây ạ.” Trình Tử Nghiên ngồi xổm phía cửa khoang nói vọng xuống chỗ chúng tôi.
“Đi thôi, nơi này cũng không còn vật gì có giá trị.” Đại Bảo leo lên thang sắt.
“Chờ đã.” Mắt tôi đột nhiên liếc thấy một điểm phản quang phía sau thang sắt.
Chúng tôi đã quên mất, không chú ý khám nghiệm phần sau chiếc thang. Kỳ thật, ở đó có khá nhiều túi nylon bị xé mở, nằm vương vãi.
Tôi cẩn thận gắp lên một chiếc túi từ sau thang sắt, xem xét trái phải một chút.
“Mấy cái túi nylon rách thì liên quan gì tới vụ này?” Đại Bảo nói, “Ở đây có nhiều chai lọ như thế, cũng không thể mang hết về chứ?”
“Không không không, cái này không giống với đống chai lọ kia.” Tôi đáp, “Trên mặt chai lọ đều phủ đầy bụi bặm, vừa thấy cũng biết là lâu rồi không ai chạm tới. Mà ba cái túi nylon này trông rất mới, vết xé mở cũng mới, hẳn là vừa bị xé ra thôi, chưa biết chừng lại liên quan đến vụ án.”
“Nhưng mấy cái túi này được dùng làm gì?” Lâm Đào lại gần dùng đèn khám nghiệm chiếu lên mấy chiếc túi, nói.
Loại túi nylon này to hơn túi đựng thực phẩm bình thường, trong suốt, ngoại trừ một chữ “500g” in trên bề mặt thì không có dấu hiệu phân biệt nào khác.
“Chữ này có phải là trọng lượng hay không?” Đại Bảo hỏi.
Tôi lắc đầu, “Không xác định ngay được, phải điều tra xem đã. Nhưng trước hết vẫn phải mang mấy chiếc túi này về tiến hành kiểm nghiệm dấu vân tay và ADN để tìm ra chứng cứ.”
Tôi lấy ba túi đựng vật chứng cỡ lớn từ trong hộp dụng cụ khám nghiệm, sau khi sắp xếp túi nylon cẩn thận mới bỏ vào hộp.
“Ha, mấy cái túi nylon này cũng làm theo tiêu chuẩn đấy nhỉ? Nếu in thêm mấy chữ lên là giống y như túi đựng vật chứng của chúng mình.” Đại Bảo che ngực nói, “Không ổn rồi, ngực tôi nghẹt quá. Tôi phải đi lên thôi.”
“Ngực khó chịu hả? Anh đi thành phố ma xong đâm ra bệnh tim luôn à?” Lâm Đào nhìn có chút hả hê nói.
Chúng tôi đi theo thuyền ba lá lên bến tàu, Trưởng khoa Hồ đang đứng chờ ở đó. Vừa thấy chúng tôi liền nói, “Vụ án có bước tiến quan trọng.”
“Bước tiến gì thế?” Lòng tôi tràn đầy mong đợi.
“Đã tìm thấy chủ thuyền, thân phận người chết cũng đã điều tra xong hết.” Trưởng khoa Hồ đáp.
“Đúng là có tiến triển, nhưng cũng đâu phải là bước tiến gì lớn?” Tôi hơi thất vọng, “Chuyện này chẳng giúp chúng tôi hiểu rõ nguyên nhân tử vong cũng như tính chất vụ án.”
Trưởng khoa Hồ nói một cách thần bí, “Cậu phải từ từ nghe nào.”
Thì ra sau khi phía cảnh sát hình sự thông báo về vụ án, liền lập tức tổ chức lực lượng tập trung tiến hành điều tra người sở hữu chiếc thuyền cùng thân phận của người chết. Chưa tới hai tiếng đồng hồ đã có kết quả điều tra.
Thuyền chở hàng ấy là của một người tên Hầu Tam. Người này gần đây thích buôn bán nhỏ nên chuyển sang làm trung gian tiêu thụ thủy sản, bỏ nghề đánh cá và vận chuyển hàng hóa. Vợ anh ta thấy thuyền bỏ không lãng phí, liền tự tiện cho mấy khách du lịch bụi thuê làm phương tiện đi lại thăm thú.
Do việc điều khiển và cho thuyền chở hàng rời bến đều cần bằng cấp liên quan, việc ý tự cho thuê thuyền rời bến là hành động trái luật, việc này sẽ gây nguy hiểm cho người không có bằng cấp nhưng vẫn tự ý điều khiến thuyền, đồng thời ẩn chứa hiểm họa với những thuyền bè khác trên hồ. Bởi vậy khi biết hành vi tự cho thuê thuyền của Hầu Tam, phía cảnh sát hình sự liền gọi vợ chồng anh ta tới không chút do dự.
Qua điều tra được biết, đầu giờ chiều ngày 1 tháng 3, cũng là ngày hôm kia, Hầu Tam có nhận một đơn hàng. Sáu khách du lịch bụi từ Phúc Kiến tới muốn trải qua cảm giác thích thú khi được tự lái thuyền, lại muốn lên đảo ngắm hoa, nấu nướng, cắm trại ngoài trời. Vì thế khi họ bàn bạc xong giá cả với Hầu Tam, anh ta liền dạy họ cách lái thuyền cơ bản. 3 giờ 30 phút chiều, sáu người trả tiền rồi lên đường.
Hôm đó là ngày giỗ của ông nội Hầu Tam, nên Hầu Tam thu tiền xong liền đưa cả nhà đến phần mộ tổ tiên cúng bái. Buổi tối cơm nước xong về nhà, hôm qua còn sang nhà hàng xóm đánh mạt chược cả ngày, hai vợ chồng Hầu Tam dường như chưa hề rời khỏi tầm mắt của họ hàng, làng xóm. Quả thật họ không hề biết về vụ sáu người chết kia.
Hơn nữa lời khai của hai vợ chồng họ gần như nhất trí với nhau, đó là trên thuyền không có thứ gì nguy hiểm hay có độc, cũng tuyệt đối không có người nào khác, chỉ có sáu vị khách du lịch bụi này mà thôi.
“Tôi nghe vẫn không hiểu, chuyện này giúp gì cho công tác xác định tính chất vụ án của chúng tôi?” Tôi hỏi.
“Nói cách khác, trên chiếc thuyền kia chỉ có sáu khách du lịch người Phúc Kiến.” Trưởng khoa Hồ nói, “Không có người khác. Hơn nữa giữa mặt hồ xa xôi này lấy đâu ra kẻ trên trời rơi xuống gây án? Có vẻ như hiện trường này là một hiện trường khép kín, thế nên có án mạng thì cũng là giết người rồi tự sát.”
“Không thể khẳng định như vậy được.” Tôi lắc đầu, “Nói thế nào đi nữa, vụ án này cũng có quá nhiều điểm đáng ngờ. Vì sao thi thể lại tập trung ở một chỗ? Vì sao nhìn bên ngoài lại không phát hiện được nguyên nhân tử vong? Vì sao người chết lại phải chui hết xuống khoang chứa hàng chật hẹp? Do nhìn thấy thứ gì khiến họ sợ hãi, hay là gặp phải một tai nạn không thể tránh được?”
“Cậu nói thế cũng đúng.” Trưởng khoa Hồ tiếp, “Nhưng nhìn từ tình hình điều tra trước mắt thì vẫn tương đối lạc quan. Thế giới này lấy đâu là ma quỷ cơ chứ? Ban ngày ban mặt, trời đất quang đãng, lại có sáu người đi cùng nhau thì có gì mà sợ? Có thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ đây? Quỷ sao?”
Lâm Đào lại hơi rùng mình, thở dài, “Hôm nay là ngày gì vậy? Các anh ngoài quỷ ra không nói được chuyện gì khác à?”
“Ha ha, cậu đừng nói thế.” Tôi đỡ lời, “Chúng ta cá cược một lần xem, tôi nói ngày mai trên các tờ báo lớn, mạng xã hội đều có tin mới, mà tít báo trưng ra đều là quỷ và chiếc thuyền ma này. Anh tin hay không?”
“Chết nhiều người như vậy, chắc hẳn sẽ gây rúng động xã hội.” Trưởng khoa Hồ nhíu mày, “Bởi vậy chúng ta cũng phải chịu áp lực cực lớn, may mà đến giờ vẫn toàn tin tốt, chưa có tin gì xấu. Còn truyền thông muốn viết thế nào là việc của họ. Giữa xã hội hiện đại còn bao nhiêu người tin vào loại truyền thuyết mê tín như chuyện ‘thuyền ma bóng quỷ’ này?”
“Theo như tôi hiểu, ‘thuyền ma bóng quỷ’ là thứ có thể thấy được nhưng lại không chạm tới được, vậy mới khiến người ta sợ hãi.” Đại Bảo nói, “Cái thuyền rách này còn ở ngay đây, đâu phải thuyền ma.”
“Tiếp theo chúng ta làm gì đây?” Trình Tử Nghiên thấy Lâm Đào mặt mũi trắng bệch bèn lên tiếng, vừa như lảng sang chuyện khác, vừa như an ủi cậu ta.
“Lâm Đào cùng cô đi nghiên cứu dấu chân, chúng tôi tới phòng giải phẫu khám nghiệm thi thể, Lông Vũ và Lâm Đào đi xe của Cục, Hàn Lượng theo tôi, lên đường đi.” Tôi vội nói.
3Không gian tại hiện trường vô cùng nhỏ hẹp, không tiện khám nghiệm, vì vậy chúng tôi chỉ có thể phong tỏa hiện trường lại, sau đó đưa tất cả đồ đạc tùy thân về phòng giải phẫu để tiến hành khám nghiệm.
Phòng Giải phẫu thi thể và Khám nghiệm pháp y học của Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên có bốn buồng mổ đối diện nhau, cũng có thể cáng đáng được việc đồng thời giải phẫu khám nghiệm sáu cái xác.
Cục điều đến bảy bác sĩ pháp y cùng năm thực tập sinh gia nhập vào công tác khám nghiệm thi thể, cộng thêm tôi và Đại Bảo nữa, cả hội chúng tôi chia ra thành ba tổ.
Do có nhiều nhân viên hơn nên hiệu suất công việc tăng lên rất nhiều, tôi cũng có thể rảnh tay nghiên cứu qua quần áo và đồ đạc tùy thân của sáu người chết.
Cửa của bốn buồng mổ nằm so le với nhau, ở giữa là một cái sân nhỏ, đây là nơi để những bác sĩ pháp y phụ trách các phòng trao đổi với nhau trong quá trình khám nghiệm đồng thời.
Bây giờ cái sân này trở thành chỗ cho tôi kiểm tra quần áo và đồ đạc tùy thân của nạn nhân.
Điều đáng mừng là trang phục bên ngoài của mấy vị khách du lịch bụi này có vẻ rất giống nhau, họ đều mặc một bộ áo gió không quá dày, trên lưng đeo một cái ba lô lớn. Để phân biệt quần áo và ba lô của mỗi người, chúng tôi đánh số chúng dựa theo số thi thể. Bốn thi thể nam được đánh số từ 1 đến 4, còn hai thi thể nữ được đặt số 5 và 6.
Áo khoác của cả sáu người đều bị cởi ra, xếp thành một hàng trên sân nhỏ.
Quần áo còn rất nguyên vẹn, không có tổn hại cũng không bị xé rách. Dù trong túi áo đều trống không nhưng cũng chẳng có dấu vết bị lục lọi. Ít nhất nếu nhìn từ trang phục thì thấy mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Ba lô cũng vậy, trong sáu chiếc ba lô chỉ có một ít đồ dùng du lịch, túi ngủ cùng dụng cụ sinh tồn khi đi dã ngoại, ngoài ra còn mấy miếng lương khô. Xem ra rất chỉnh tề, không có bất kỳ dấu vết xáo trộn nào, nhưng lại không có những thứ như túi tiền hay điện thoại di động.
“Đi du lịch mà lại không mang tiền sao?” Đại Bảo cũng chú ý tới chi tiết này, “Hơn nữa ngay cả điện thoại di động cũng không có? Giờ là thời buổi nào cơ chứ!”
“Chuyện này không thế xảy ra được.” Tôi nhíu mày suy nghĩ, “Không có tiền thì làm sao thuê được chiếc thuyền này? Nghe nói tiền thuê cũng không hề rẻ.”
“Hay họ giấu tiền trong túi khác bí mật hơn?” Đại Bảo vừa nói vừa cẩn thận tìm kiếm trong từng chiếc ba lô, “Hoặc là tiền của bọn họ giao hết cho một người giữ? Mà túi của người này lại có hai lớp gì đó chẳng hạn?”
Tôi và Đại Bảo liền đem tất cả đồ đạc trong ba lô ra, tìm qua từng thứ một nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
“Thật kỳ quái. Nếu giấu tiền trong ngăn kín thì chúng ta không thấy cũng là chuyện thường. Nhưng điện thoại di động đâu? Đến một chiếc di động cũng không có, vậy họ liên lạc với người khác bằng cách nào? Nếu như bị ăn trộm thì cũng quá kỳ lạ, có thể không động đến những vật dụng khác mà trực tiếp lấy tiền đi hay sao?” Đại Bảo kinh ngạc nói.
Tôi lắc đầu, “Đừng quên bọn họ lúc đó đang ở trên một chiếc thuyền, lại nằm trên mặt hồ lớn như vậy, việc bị trộm là không thể xảy ra.”
“Hay là bị cướp?” Đại Bảo nói tiếp.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp, “Nếu là bị cướp thì có bao nhiêu người tham gia vụ cướp ấy? Dù sao trên thuyền cũng có sáu người, vậy mà lại có thể cướp toàn bộ số tiền mà không gặp bất cứ sự chống cự nào, không cưỡng ép hay trói buộc gì, cũng chẳng xáo trộn ba lô của người chết ư? Chuyện này lạ kỳ đấy chứ?”
“Thế tiền đâu mất rồi?” Đại Bảo hỏi.
“Nguyên nhân tử vong vẫn là điểm mấu chốt.” Tôi đáp, “Ít nhất đến bây giờ chúng ta vẫn mông lung chưa biết ra sao.”
Nói xong, tôi đứng dậy đi vào phòng giải phẫu.
Thi thể đầu tiên của ba buồng mổ đều là nam, lúc này họ đều bị cởi bỏ hết quần áo bên ngoài, chỉ mặc quần đùi nằm trên bàn mổ. Công tác khám nghiệm bề ngoài thi thể đã tiến hành gần xong, mọi người đang lắp lưỡi dao mổ, chuẩn bị bắt đầu giải phẫu khám nghiệm.
Phía trong mí mắt của người chết không thấy nốt xuất huyết rõ ràng, trên mặt cũng chưa thấy hiện rõ màu tím bầm, nhưng môi và móng tay đều có màu xanh tím. Trừ ngón tay của thi thể số 1 có một chỗ tổn thương dạng đốm nhỏ màu hồng nhàn nhạt, thì những thi thể khác đều không có dấu vết thương tổn nào quá rõ.
Tình trạng mà bác sĩ pháp y phụ trách ở ba buồng mổ phát hiện được có vẻ giống nhau như đúc.
Nếu dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả những gì chúng tôi thấy được khi khám nghiệm bề ngoài thi thể thì chính là: Người chết có một số triệu chứng ngạt thở, nhưng triệu chứng này lại không phải dạng điển hình. Hơn nữa, những người này lúc còn sống không phải chịu hành vi bạo lực nghiêm trọng, không bị trói buộc hay cưỡng ép, cũng không chống cự. Mà quá trình hình thành việc ngạt thở lại khó giải thích, vì khoang miệng, mũi, cổ, ngực đều không có dấu hiệu tổn thương, cơ chế dẫn đến ngạt thở không quá rõ ràng.
Lẽ nào là trúng độc?
Tôi bắt đầu nghi ngờ đến khả năng trúng độc. Bởi vì nguyên nhân tử vong chủ yếu có sáu loại là bị thương, ngạt thở, trúng độc, bệnh tật, chênh lệch nhiệt độ, điện giật. Sau khi loại bỏ các nguyên nhân tử vong có thể xảy ra khác, cộng thêm việc cả sáu người không thể cùng lúc đột nhiên phát bệnh mà chết, như vậy ngạt thở và trúng độc là hai nguyên nhân được bác sĩ pháp y coi là trọng tâm cần cân nhắc.
Nhưng ngạt thở cơ tính [*] phải có những vị trí tổn thương tương ứng thì mới có thể chứng minh chắc chắn được. Bên cạnh đó, một số trường hợp trúng phải thuốc độc cũng có triệu chứng ngạt thở. Như vậy sau một hồi suy tính, trúng độc đã trở thành đối tượng nghi ngờ chính.
Tuy nhiên rất nhiều trường hợp trúng độc có hiện tượng tương ứng trên thi thể. Ví dụ như nhiều loại độc dẫn đến nôn mửa, hiện trường sẽ còn lại bãi nôn, hay ngộ độc phốt pho hữu cơ dẫn đến đồng tử thu nhỏ thành chấm bé như đầu kim, hoặc ngộ độc carbon monoxide thì thi thể sẽ chuyển sang màu đỏ tím như quả cherry... Nhưng sáu cái xác này đều không có bất kỳ triệu chứng trúng độc nào, hơn nữa tình trạng hiện trường cũng không đủ điều kiện để dẫn đến ngộ độc.
Phần lớn nguyên nhân tử vong đều được xác định khá chắc chắn khi tiến hành khám nghiệm bề ngoài thi thể. Chỉ có trúng độc và đột ngột phát bệnh mới có thể không để lộ dấu hiệu ra bên ngoài một cách rõ ràng. Bên cạnh đó còn có một vài thương tổn do nguyên nhân bên ngoài tác động dẫn đến tổn thương nội tạng và mạch máu, nhưng lại không thể hiện rõ lên bề ngoài thi thể. Cho nên chúng tôi chỉ có thể mang toàn bộ hi vọng dồn vào công tác giải phẫu.
Tôi hơi nôn nóng đến mức không dằn lòng được, nhanh chóng lắp dao mổ, bắt đầu giải phẫu.
Sau khi cơ bản nhất trí với công tác khám nghiệm bề ngoài, chúng tôi lần lượt chia tách da, mô liên kết dưới da và cơ bắp ở cổ, ngực và bụng của người chết, thậm chí tách lộ cả xương nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ thương tổn nào. Toàn bộ nội tạng và mạch máu đều ở vị trí bình thường, không bị vỡ hay xuất huyết.
“Lạ thật.” Đại Bảo nói, “Ngay cả da và cơ thịt dưới cổ đều không có hiện tượng xuất huyết, chắc chắn không phải là ngạt thở cơ tính.”
“Nhưng triệu chứng ngạt thở rất rõ ràng.” Bác sĩ Triệu cùng tổ với chúng tôi lên tiếng, “Nội tạng ứ máu, máu trong tim không bị đông lại.”
“Chẳng phải triệu chứng ngạt thở là phải có nốt xuất huyết dưới mí mắt hay sao?” Một thực tập sinh ở bên cạnh hỏi.
Tôi cười, đáp, “Trong sách nói đến triệu chứng ngạt thở, tức là những triệu chứng này có khả năng giúp nhận biết ngạt thở, nhưng sách không nói ngạt thở phải có tất cả những triệu chứng ấy. Cơ chế tạo thành nốt xuất huyết ở kết mạc dưới mí mắt chính là áp lực trên mao mạch tăng mạnh dẫn đến xuất huyết. Ví dụ như khi bị bóp cổ, lực tác động tương đối nhỏ, chỉ đè lên tĩnh mạch cổ nhóm nông [*] , trong khi đó động mạch vẫn đẩy máu tới, máu trong tĩnh mạch chảy trở lại bị nghẹt dẫn đến xuất hiện những nốt xuất huyết ở kết mạc dưới mí mắt và trên mặt. Nhưng ở những vụ treo cổ, vì lực đè lên cổ lớn, động mạch tĩnh mạch đều bị bóp nghẹt nên sẽ không có nốt xuất huyết.”
Cậu thực tập sinh liền gật đầu như đã hiểu ra.
“Cũng có loại thuốc có thể dẫn đến nội tạng ứ máu và máu huyết không đông.” Tôi vừa nói vừa cắt một phần thành dạ dày cùng một bộ phận gan, “Nhưng thức ăn trong dạ dày đều đã được đẩy hết xuống ruột, có vẻ cũng không phải vừa mới ăn xong, làm sao lại trúng độc được đây? Mấy tiêu bản này phải mau đem về Cục xét nghiệm, rồi lập tức báo kết quả cho chúng tôi. Mặt khác, có biết bọn họ ăn cơm trưa lúc mấy giờ không?”
Điều tra viên cau mày, dùng hai ngón tay cẩn thận nhón lấy túi vật chứng đựng nội tạng của người chết, “Tôi mang đi ngay đây. Căn cứ vào thông tin điều tra lúc trước, sáu người này hẳn đã ăn trưa ở thị trấn bên hồ, đại khái vào khoảng 10 giờ 30 phút sáng.”
Tôi mở tá tràng của người chết ra, phát hiện thấy trong tá tràng còn một ít thức ăn nát, “Thức ăn trong dạ dày đã bị đẩy đi, nhưng thức ăn tiêu hóa cuối cùng vẫn còn trong tá tràng, chứng tỏ thức ăn mới bị đẩy khỏi dạ dày thôi. Dựa theo qui luật chung, đây chính là những thứ cuối cùng người này ăn trước khi chết sáu tiếng đồng hồ.”
“Sáu tiếng... ừm, vậy thời điểm tử vong là 4 giờ 30 phút chiều.” Đại Bảo nói, “Dựa theo lời khai của chủ thuyền, họ xuất phát lúc 3 giờ 30 phút, nói cách khác, người chết mới chỉ ở trên thuyền được một tiếng đồng hồ?”
“Dù sao trước tiên cũng đã xác định được thức ăn nát trong tá tràng là từ bữa ăn lúc 10 giờ 30 phút sáng ngày 1 tháng 3.” Tôi dùng kẹp cầm máu lấy một ít thức ăn trong tá tràng, nhìn kỹ rồi nói tiếp, “Hừm, bọn họ ăn tảo chuỗi ngọc xào trứng à?”
“Phải phải phải, tảo chuỗi ngọc xào trứng là món ăn có tiếng ở chỗ chúng tôi, căn cứ vào thông tin điều tra được, quả thực họ đã ăn món này vào ngày xảy ra vụ án!” Điều tra viên kích động nói.
Hàn Lượng ở một bên nhíu mày, “Mẹ ơi, thi thể bị phân hủy thì tôi đây cũng không hãi lắm, nhưng tôi phải khâm phục tinh thần nghiên cứu đồ ăn trong dạ dày của bác sĩ pháp y các anh. Chuyện... chuyện này thật là buồn nôn.”
“Có một vấn đề.” Một thực tập sinh lên tiếng, “Tôi nghe nói đêm qua khi chiếc thuyền này được phát hiện, người tìm thấy chiế