← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ CHÍN XÁC KHÔ CHỐN NÚI HOANG

XÁC KHÔ CHỐN NÚI HOANG

Con người sinh ra tự do, nhưng dù ở đâu anh ta cũng bị xiềng xích.

Một kẻ tự cho mình là chủ nhân của hết thảy,

trái lại là nô lệ hơn bất kỳ ai.

- Jean-Jacques Rousseau -

1

“Cái cậu Tô Tiểu Lĩnh này sẽ chẳng bao giờ theo đuổi được con gái nhà người ta đâu!” Đại Bảo kêu lên.

Không hỏi được thêm điều gì từ Tô Tiểu Lĩnh, tất cả mọi người đều không cảm thấy cam lòng. Mới sáng sớm, Đại Bảo và Lâm Đào đã ngồi lật xem biên bản lấy lời khai của Tô Tiểu Lĩnh.

“Sao anh biết cậu ta sẽ không theo đuổi được con gái?” Lâm Đào thật thà hỏi.

“Còn chưa rõ ràng à?” Đại Bảo liếc Lâm Đào, trong nháy mắt liền cười bí hiểm, “Tôi nói này, cậu chưa yêu lần nào, đâu biết theo đuổi người ta nhỉ?”

Lâm Đào đỏ mặt, thoáng nhìn Trần Thi Vũ, “Anh luyên thuyên cái gì đấy? Tôi chỉ hỏi tại sao Tô Tiểu Lĩnh lại không thể theo đuổi được con gái cơ mà?”

Trần Thi Vũ vẫn đang cúi đầu đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài.

“Cậu xem, muốn theo đuổi một cô gái thì ít nhất cậu phải hiểu rõ cô ấy thích cái gì, thích làm gì, thích qua lại với ai. Đúng không? Đây là điều cơ bản nhất mà?” Đại Bảo cứ thế bị Lâm Đào chuyển đề tài, “Nhưng cậu Tô Tiểu Lĩnh này hỏi gì về La Tuyết Cầm cậu ta cũng không biết! Chẳng phải là ngốc quá à?”

“Đúng vậy.” Lâm Đào nhất thời ủ rũ cúi đầu, “Khó khăn lắm mới tìm được một cô La Tuyết Cầm có thể liên quan đến vụ án của Đỗ Châu, vậy mà La Tuyết Cầm mất tích. Lại vất vả tìm ra Phương Đẩu Dương có quan hệ với La Tuyết Cầm thì cậu này cũng chết luôn. Phải chật vật tìm ra Tô Tiểu Lĩnh dính dáng đến Phương Đẩu Dương thì hỏi gì cũng không biết. Anh nói xem, chúng ta nát vẫn hoàn nát nhỉ?”

“Bất luận thế nào thì Tô Tiểu Lĩnh cũng vẫn là người dẫn đến cái chết của Phương Đẩu Dương.” Tôi nói, “Chứng tỏ việc Phương Đẩu Dương là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến La Tuyết Cầm và Đỗ Châu. Đây là sự thật không thể chối cãi.”

“Đúng thế! Lúc vụ án này phát sinh chúng ta vẫn sợ là một vụ giết người liên hoàn.” Đại Bảo nói, “Cuối cùng xác định chỉ là trùng hợp, vậy mà lại thấy không cam tâm.”

“Bây giờ tôi chỉ hi vọng tất cả những chuyện này đều là trùng hợp hoặc là một vụ việc đơn giản, chỉ là chúng ta chưa hiểu hết những mối quan hệ trong đó.” Tôi nhìn trần nhà, “Nhưng thời gian càng trôi qua, dường như mọi chuyện lại càng không đơn giản.”

“Đã tìm thấy chiếc xe máy chưa?” Lâm Đào như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Trần Thi Vũ, “Này, Lông Vũ, đọc sách vào là mất hồn luôn rồi à?”

Trần Thi Vũ giật mình, “Hả? À! Dựa theo lời miêu tả của bạn bè La Tuyết Cầm, đã đến nơi bán xe máy và chụp ảnh lại, hiện giờ đang phát động đồn cảnh sát địa phương, Đội Cảnh sát giao thông, Đội Cảnh sát tuần tra và Đội Liên phòng đi tìm khắp thành phố. Tìm thấy sẽ báo cho chúng ta.”

“E chỉ còn con đường tắt này.” Lâm Đào thở dài.

“Với cả cơ bản đã sàng lọc điều tra nhân viên ở khách sạn, không ai khả nghi.”

“Như dự đoán.” Tôi nói, “Nhưng không phải người của khách sạn thì sao có thể tự do lắp đặt camera? Đã vậy ngay cả những người không phải nhân viên nhưng có thể thường xuyên một mình vào phòng khách sạn cũng phải tìm.”

Trần Thi Vũ gật đầu, “Ừm! Việc này cũng đang triển khai.”

“Nhưng rốt cuộc hắn giấu người ở đâu cơ chứ?” Tôi trăn trở, “Ý đồ của hắn là gì đây?”

“Reng reng reng...”

Tiếng chuông điện thoại công tác vang lên.

“Trời đất ạ!” Lâm Đào nói, “Dạo này ai gở mồm vậy?”

Tôi nhấc máy, lẳng lặng nghe trung tâm chỉ huy tóm tắt vụ việc, rồi lạnh lùng nói với mọi người, “Lên đường đi, có án. Nhưng Hàn Lượng đâu rồi?”

“Oa! Ra khám hiện trường, không lo bị trĩ. Để tôi gọi.” Đại Bảo bấm máy di động, lát sau lại ngỡ ngàng nói, “Dám không bắt máy của tôi, thằng nhóc này tối qua làm trò xấu xa gì rồi?”

“Việc này không nên chậm trễ.” Tôi nhấc hộp đựng dụng cụ khám nghiệm, nói, “Vừa đi vừa gọi, ra gara chờ cậu ấy.”

Mấy người chúng tôi rồng rắn vội vã đi về nhà xe, từ xa đã thấy Hàn Lượng đang nói chuyện với một phụ nữ chừng 40 tuổi.

“Chỗ đơn vị làm việc, dì đừng tới nữa, một buổi sáng con không ăn cơm cũng có sao đâu.” Hàn Lượng vừa gãi gáy vừa lúng túng nói.

“Ba con bảo rồi, con còn trẻ, phải ăn sáng chứ.” Người phụ nữ đưa cho Hàn Lượng một chiếc hộp giữ nhiệt đẹp đẽ.

“Con mua một cái bánh rán là được rồi.” Hàn Lượng lại nói, “Không đến mức tốn người tốn của như vậy chứ?”

“Quán ven đường làm sao mà ăn được hả? Không vệ sinh đâu.” Người phụ nữ đưa tay phủi bụi trên vạt áo Hàn Lượng, vờ như không có chuyện gì mà nói, “Chiếc điện thoại di động cũ kĩ con vừa cầm có phải của mẹ con để lại không?”

Hàn Lượng im lặng, quay đầu đi không đối diện với người phụ nữ ấy, lại nhìn thấy chúng tôi đang đi về phía họ.

“Ba con đã nhiều lần nói với con rồi.” Người phụ nữ tiếp tục, “Cái gì nên quên thì hãy quên đi, không thể cứ mãi sống trong quá khứ tối tăm được. Con đi làm cảnh sát cũng vì nghĩ chưa thông, phải không?”

“Đừng nói nữa, dì mau trở về đi, con còn phải ra hiện trường.” Hàn Lượng ôm lấy vai người phụ nữ ấy, đẩy người về phía trước.

“Cứ mỗi lần nói đến chuyện này con đều tránh né.” Người phụ nữ lại dừng bước, “Con xem con đi, sản nghiệp của gia đình lớn vậy lại không chịu ngoan ngoãn kế thừa, đi thi vào Sở Cảnh sát làm lái xe, thế này chẳng phải lãng phí tuổi xuân của con hay sao?”

“Mỗi người một chí!” Hàn Lượng hơi mất kiên nhẫn, “Hơn nữa con cũng tham gia phá án, không phải chỉ là lái xe. Được rồi được rồi, con thật sự có việc, dì cứ về đi!”

Người phụ nữ nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi bèn ngoái đầu nhìn, thấy Hàn Lượng không nói dối liền bảo, “Lượng à, mau thay đổi tư tưởng, đừng chìm đắm vào quá khứ nữa, ba con còn chờ con chấn chỉnh lại tinh thần để về giúp ông ấy đó!”

“Được, được, con đã nói nhiều lần rồi, con sẽ không giúp mà cũng không muốn giúp ông ấy.” Hàn Lượng đẩy vai, đưa người phụ nữ đến trước một chiếc xe Bentley, mở cửa xe giúp chị ta.

Người phụ nữ ấy lại nhỏ giọng dặn dò mấy câu rồi ngồi vào trong xe, chiếc Bentley màu đen nhanh chóng chạy đi.

“Ồ, xe sang quá.” Đại Bảo nhìn chiếc xe đã đi xa, lưu luyến không rời.

Hàn Lượng hơi xấu hổ, vội vàng hỏi, “Làm sao thế? Lại có hiện trường à?”

“Tôi cứ tưởng cậu đi làm muộn cơ đấy, đang giật mình đây.” Tôi bỏ hộp đựng dụng cụ khám nghiệm vào cốp xe, “Nhanh lên, đến đồn cảnh sát ở khu thắng cảnh Lâm Sơn.”

“Xa thật đấy, tới hơn 300km, cũng may tối hôm qua tôi ngủ ngon.” Hàn Lượng nói.

“Ấy, cậu nói đi, người phụ nữ đi Bentley lúc nãy là ai?” Đại Bảo cười đểu.

“Đó là mẹ tôi.” Hàn Lượng nổ máy, mắt nhìn thẳng mà đáp.

“Cậu đừng có nói dóc, lúc nãy hai người nói gì với nhau chúng tôi đều nghe thấy hết đó biết không?” Đại Bảo nhất quyết không tha.

“Là mẹ kế của tôi!” Hàn Lượng lườm Đại Bảo.

“À, trẻ quá đi mất. Hơn nữa cũng săn sóc cậu ghê. Trừ tuổi tác ra thì chẳng khác mẹ ruột.” Đại Bảo thè lưỡi, “Vừa rồi chị ấy nói cái gì bóng ma thế? Có chuyện gì à?”

Khuôn mặt Hàn Lượng hơi gượng gạo, không trả lời.

“Chuyện riêng của người khác mà cậu cũng muốn can thiệp à?” Tôi đập một nhát lên gáy Đại Bảo, giúp Hàn Lượng giải vây.

“Lông Vũ là tư vấn tâm lí bậc một, hay là cậu tìm Lông Vũ xem, Lâm Đào xin người ta tư vấn được thì chắc chắn cậu cũng có thể.” Đại Bảo đùa bỡn.

Lông Vũ ngẩn ra, đang muốn mở miệng đáp, tôi đã nghiêm mặt nói, “Được rồi, bây giờ thảo luận về tình hình cơ bản của vụ việc, đừng lảm nhảm nữa.”

Nét mặt của Hàn Lượng dịu đi trong nháy mắt.

Tôi bắt đầu, “Có hai người đi du lịch bụi từ thành phố Nam Giang đến thám hiểm khu thắng cảnh Lâm Sơn của chúng ta. 6 giờ sáng hôm nay, sau khi họ thức dậy và đi bộ vào vùng núi sâu chưa được khai phá thì phát hiện trong một hang núi giữa rừng có một bộ hài cốt. Vì thế họ liền báo cảnh sát.”

Ngừng vài giây, Đại Bảo thốt lên, “Chỉ... có vậy thôi hả?”

“Trước mắt mới chỉ nắm được như vậy.” Tôi đáp.

“Vụ án này đơn giản thế?” Đại Bảo nói, “Một bộ hài cốt cũng bắt Sở Cảnh sát chúng ta phải ra tay? Hơn nữa còn chưa chắc là án mạng.”

“Anh nói gì thế?” Trần Thi Vũ phản bác, “Mạng của ai chẳng là mạng.”

“Ý tôi không phải thế.” Đại Bảo giải thích, “Mỗi năm cả tỉnh có đến mười nghìn vụ tử vong bất thường, đi làm sao hết?”

“Cậu chẳng tinh ý chút nào.” Tôi nói, “Hiện giờ ở thành phố Nam Giang đang mở đại hội, cả tỉnh đều có nhiệm vụ giữ gìn trị an. Lúc này xuất hiện một hiện trường không rõ nguyên nhân tử vong lại có điểm đáng ngờ, vậy trước hết chúng ta phải qua tiếp viện.”

“À, thì ra là vậy.” Đại Bảo gật đầu, “Chưa biết chừng trong lúc chúng ta đang đi trên đường thì tình hình đã được làm rõ rồi cũng nên.”

Sáng sớm, tất cả mọi người đều không buồn ngủ, cho nên cả tổ cũng không vừa lên xe đã lăn ra khò khò như thường lệ. Nhưng vừa rồi vì câu hỏi gây khó xử của Đại Bảo mà cả xe đều hơi gượng gạo. Suốt đường đi, mọi người đều tự ôm nỗi lòng, tới tận khi xe khám nghiệm gặp được xe cảnh sát địa phương dẫn đường cũng chẳng ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe.

Sau khi rời khỏi đường cao tốc, chúng tôi cùng xe dẫn đường lao đi trên con đường gập ghềnh, vượt qua Lâm Sơn phong cảnh tươi đẹp, đến thẳng vùng rừng núi hoang sơ sau Lâm Sơn.

Tôi nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn rồi nói, “Không có đường đi sao?”

Chi đội trưởng Tào Sảng của Chi đội Cảnh sát hình sự thuộc Cục Cảnh sát khu thắng cảnh Lâm Sơn nhảy khỏi xe dẫn đường đáp, “Không có!”

“Thế thì đi lên bằng cách nào?” Tôi nhìn quần áo của mình, nghĩ rằng bộ thường phục mới mua này lại sắp hỏng đến nơi rồi, Linh Đang sẽ trách tôi cho mà xem.

“Chỉ có phượt thủ đi thôi.” Nhiệm vụ điều tra phá án của Chi đội trưởng Tào vốn không nặng, nhưng nhiệm vụ cứu hộ của anh lại không nhẹ, “Thường có phượt thủ tới đây thám hiểm, đều tới những chỗ chưa được khai phá. Phong cảnh đúng là không tệ, nhưng lại dễ lạc đường hoặc rơi xuống hố.”

“Vậy có phải là phượt thủ vô ý mất mạng hay không?” Tôi hỏi.

“Có lẽ vậy.” Chi đội trưởng Tào cười, “Chúng tôi vừa báo cáo lên tỉnh là trung tâm chỉ huy trực tiếp chỉ thị cho các anh, chắc là vì ở đây đang tổ chức đại hội.”

“Làm pháp y ở khu thắng cảnh đúng là khó.” Tôi trẹo chân kêu một tiếng.

“Cho nên cảnh sát chúng tôi ở đây sợ nhất là phượt thủ, sợ nhì là tự sát.” Chi đội trưởng Tào nói, “Bình thường về cơ bản, lực lượng cảnh sát chỉ làm cứu hộ và tìm thi thể.”

“Đây là công việc của chúng ta mà, cũng chẳng kêu ai được.” Tôi chật vật vừa đi vừa nói, “Nhưng vùng núi sâu không có đường đi thế này thì tôi thực sự chưa leo qua bao giờ.”

“Lại phải xuống đáy vực hả? Chắc không phải chứ?” Đại Bảo vất vả đẩy mấy nhánh cây rậm rạp ra.

“Sao cậu cứ thêm chữ ‘lại’ vào làm gì hả?” Tôi cảnh giác.

“Không đâu, là ở trong một lùm cây bụi.” Chi đội trưởng Tào đi đầu đội ngũ nói.

“Nếu là dưới vực thật thì lần này không thể cho Lão Tần đi xuống được.” Đại Bảo cười hả hê, “Anh Tào không biết chứ, lần trước có một hiện trường nằm dưới vách núi, Lão Tần xung phong buộc dây vào người đi xuống, kết quả cả đám chúng tôi cũng không kéo được cậu ta lên! Ha ha!”

Chi Đội trưởng Tào cũng bật cười.

Tôi lúng túng, “Tại lúc đó béo mà thôi.”

“Giờ thì không béo?” Lâm Đào theo sau tôi chọc thêm một câu.

“Ây da, cậu xem cái gì đây này!” Tôi thình lình quay đầu lại, hù Lâm Đào.

Cậu ấy ngẩn ra, cảnh giác nhìn dáo dác xung quanh.

Trần Thi Vũ nói, “Ngây thơ thật!”

Sau nửa giờ gian nan đi vào trong rừng, rốt cục chúng tôi đã thoáng thấy bóng dây cảnh giới từ phía xa, mấy cảnh sát đang bận rộn trong vòng vây đó.

“Cuối cùng cũng tới nơi rồi.” Đại Bảo xoa xoa bàn tay xước xát nhàn nhạt vì bị bụi cây bốn phía rạch ra.

“Hoạt động bất tiện, không đủ điều kiện cho phương tiện giao thông qua lại, chứng tỏ nơi này rất có thể là hiện trường tử vong.” Tôi nói, “Vận chuyển xác chết hoặc người sống đều rất khó khăn, chúng ta xách hộp đựng dụng cụ khám nghiệm đã vất vả như vậy, đừng nói đến khiêng thêm một người. Cũng không có nhiều khả năng là khống chế, bắt ép đi đến nơi này, tức là người chết tự tới đây.”

“Tự tới đây mà không thấy sợ à?” Lâm Đào nhìn một lượt xung quanh. Mặc dù giữa ánh mặt trời chói chang nhưng nơi này lại hơi âm u. Thỉnh thoảng có vài tiếng động vật kêu vọng tới, khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Tiết trời mùa này coi như tương đối mát mẻ, cho nên ở hiện trường cũng không thấy ruồi bọ bu thành đàn. Nhưng từ sự tương phản màu sắc với mặt đất và cỏ xanh, một vật màu đỏ đậm, nằm giữa bãi cỏ vô cùng bắt mắt, rõ ràng không phù hợp với nơi rừng núi hoang sơ này. Đó là một chiếc ba lô.

Từ vị trí của chiếc ba lô, nhìn về phía trước núi đá, dưới chân núi có một hang động nhỏ, cảnh sát đang ra vào cửa hang. Xem chừng thi thể đang nằm trong cái hang này.

Chúng tôi đứng ở ngoài vòng dây cảnh giới, mặc đầy đủ trang phục khám nghiệm hiện trường rồi mới đi qua vòng dây, tới chỗ chiếc ba lô đỏ đậm trước.

“Thi thể ở bên trong à?” Tôi chỉ về phía hang động.

Chi đội trưởng Tào gật đầu, “Hiện giờ vừa mới mở đường vào trong hang, vẫn chưa bắt đầu xem xét thi thể và đồ đạc tùy thân.”

“Tình trạng mặt đất như thế nào?” Lâm Đào ngồi xổm xuống.

“Điều kiện không tốt.” Chi đội trưởng Tào đáp, “Nhưng dù sao cũng là đất bùn, chúng tôi vẫn dùng thạch cao lấy được mấy dấu chân lập thể không trọn vẹn. Trừ dấu chân của người báo án thì còn vài dấu chân khác. Hiện giờ không rõ có giá trị giám định hay không, nhưng chúng tôi cảm giác ít nhất là dấu chân của hai người.”

“Hai người?” Tôi nói, “Nơi rừng sâu núi thẳm thế này bình thường cũng chẳng mấy ai đến, đã có hai người thì vụ này lại đáng ngờ.”

Chi đội trưởng Tào gật đầu.

“Trừ chiếc ba lô này ra còn đồ đạc tùy thân nào nữa không?” Đại Bảo hỏi, “Ba lô có bị lục lọi hay không?”

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn phần khóa của ba lô. Đây là loại ba lô thường được khách du lịch lựa chọn, chiếc khóa còn có mật mã. Mặc dù đây chỉ là loại khóa phòng được quân tử không chống được tiểu nhân, nhưng ít nhất cũng có thể cho chúng tôi biết cái ba lô này chưa bị người khác mở ra.

Tôi lắc đầu, nói với Lâm Đào, “Nếu lối vào cửa hang đã được mở ra thì chúng ta cứ trực tiếp làm việc đi. Tôi vào hang xem xét thi thể, cậu và Lông Vũ kiểm tra những đồ vật trong ba lô.”

Lâm Đào nhìn hang núi tối đen, nuốt nước miếng, mừng rỡ gật đầu.

Tôi và Đại Bảo cùng vào hang. Cái hang không quá sâu nên cũng chẳng đến nỗi không có lấy một tia sáng, nhưng muốn nhìn rõ tình hình trong hang thì vẫn phải dùng đến đèn khám nghiệm.

Trong góc hang, một thi thể đang nằm co quắp, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy người này mặc một cái áo gió nam màu xám tro và một chiếc quần thể thao. Xem ra đây là một thi thể đàn ông.

Tôi đi đến bên cái xác, lật thi thể lên, trên mặt đất có rất nhiều kiến. Nhưng may mắn thay chúng không phải lũ bọ cánh cứng mà tôi sợ hãi.

Thi thể không phải loại phân hủy trương phình, cũng không hóa thành xương trắng mà thể hiện rõ đặc điểm của xác khô. Mô mềm trên thi thể khô quắt, da bám chặt vào xương, đây hẳn là “da bọc xương” trong truyền thuyết. Làn da đã gần ngả màu nâu xám nhưng vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn, chứng tỏ người này tử vong chưa lâu.

Tôi nhìn trang phục của nạn nhân, trong áo gió còn mặc áo len, hẳn là chết lúc thời tiết tương đối lạnh. Kết hợp với thời tiết hiện tại, người này đã chết khoảng một, hai tháng trước.

“Xác khô hả?” Đại Bảo nói, “Ở trong này sao lại hình thành xác khô được nhỉ? Bình thường ở sa mạc mới hay gặp chứ.”

“Một, hai tháng gần đây thời tiết nơi này như thế nào?” Tôi hỏi Chi đội trưởng Tào.

Anh ấy đáp, “Rất hanh khô, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể gây ra hạn hán. Một, hai tháng nay không có mưa.”

“Vậy thì đúng rồi.” Tôi nói, “Tuy nơi đây là một hang núi nhưng lại là núi đá, hơn nữa hang núi này cũng thông gió. Thời tiết khá hanh khô nên sau khi người này tử vong, trong điều kiện gió hong khô, hơi nước nhanh chóng bị rút mất, từ đó tạo thành trạng thái xác khô.”

“Xác khô cũng tốt.” Đại Bảo nói, “Xác khô là hiện tượng gìn giữ được nguyên hình thi thể, có vết thương hay triệu chứng ngạt thở đều sẽ được lưu giữ, thuận lợi cho công việc điều tra của chúng ta.”

Tôi gật đầu, “Xác khô sẽ tương đối giòn, vận chuyển không ổn có thể dễ gây thêm tổn hại, cho nên chúng tôi muốn dùng túi đựng thi thể để bọc xác lại, sau đó nhờ Chi đội trưởng Tào sắp xếp hai cảnh sát khỏe mạnh cẩn thận, giúp chúng tôi đưa thi thể ra ngoài, mang đến nhà tang lễ để khám nghiệm.”

Chi đội trưởng Tào gật đầu đáp ứng.

Tôi đứng dậy, quan sát quanh hang núi. Đây là một hang núi rất bình thường, không đặc biệt gì. Trên mặt đất cũng chỉ có ít đất cát và đá, không vật khác lạ. Nhưng trên mặt đất bên cạnh thi thể chúng tôi phát hiện được một dấu vết màu xám đen.

Tôi lấy ra cái nhíp, đảo qua chỗ xám đen đó.

“Người này sưởi ấm trong hang núi à?” Đại Bảo cũng nhìn thấy dấu vết tro than khả nghi này.

Tôi không đáp, chậm rãi lật đống tro tàn.

Một lúc lâu sau, tôi nói, “Kết hợp với hai loại dấu chân được phát hiện tại hiện trường, có lẽ đây đúng là án mạng.”

“Thật hay giả vậy?” Chi đội trưởng Tào kinh ngạc. Bình thường nếu tìm thấy thi thể ở nơi hoang dã, nhất là thi thể của khách du lịch thì phần lớn là người gặp chuyện ngoài ý muốn như lạc đường, rét mướt, đói khát hoặc là đột ngột phát bệnh mà chết, rất ít khi là án mạng.

“Nhưng tại hiện trường không có bất kì dấu vết xô xát nào.” Chi đội trưởng Tào nói tiếp. Dù sao việc phát sinh án mạng đối với một đội ngũ chỉ chuyên làm nhiệm vụ cứu hộ, tìm người là một thử thách lớn.

“Đống tro này có điểm đáng ngờ.” Tôi nói.

“Không phải để sưởi ấm sao?” Chi đội trưởng Tào hỏi.

Tôi lắc đầu, “Bình thường khi sưởi ấm sẽ dùng những thứ như nhánh cây làm vật dẫn cháy, châm lửa. Như vậy vật thể ấy sẽ còn lưu lại, không bị đốt cháy hoàn toàn, hơn nữa tro than sẽ đen tuyền. Còn đống tro tàn này có màu xám trắng, rất nhỏ, rất nhẹ. Nếu như tôi đoán không lầm, đây là dấu vết hóa vàng mã.”

“Hóa vàng mã?” Đại Bảo ngạc nhiên.

Tôi nói, “Bởi vì giấy cháy rất nhanh, nhiệt lượng có thể tỏa ra cũng rất nhỏ nên chẳng ai đốt giấy để sưởi ấm. Mà bình thường như chúng ta thấy, hóa vàng mã là để tế lễ.”

“Giết người, sau đó áy náy trong lòng nên mới đốt một xấp giấy?” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, “Đây là khả năng lớn nhất.”

“Vậy là người quen gây án.” Chi đội trưởng Tào nhẹ nhàng thở ra.

“Lâm Đào, chỗ các cậu có phát hiện được gì không?” Tôi hỏi vọng ra, tiếng tôi trong hang dội lại thành tiếng vang.

“Đương nhiên, ở đây có chứng minh thư!” Lâm Đào hô đáp lại.

2

Trữ Cường, sinh ngày 17 tháng 10 năm 1971, số nhà 802, tòa nhà 17, khu Vườn hoa Năm Sao, đường Năm Sao, thành phố Long Phiên.

Trên chứng minh thư ghi rõ thông tin.

“Ồ, là người Long Phiên chúng ta này.” Đại Bảo nói.

“Là người chết sao?” Tôi xem qua ảnh chụp trên chứng minh thư, nghi ngờ.

“Nếu không phải người chết thì cũng có thể là nghi phạm.” Chi đội trưởng Tào nói, “Vì nơi này căn bản không có ai lai vãng.”

“Hẳn là anh ta.” Tôi nhìn từng thứ được Lâm Đào lấy ra khỏi ba lô, “Trên áo gió của người chết không có mũ, mà cái mũ trong chiếc ba lô này hẳn là được tháo từ trên áo gió xuống. Chỉ điểm này thôi cũng có thể khẳng định chiếc ba lô này là của người chết. Vậy chứng minh thư nằm trong ví tiền nhét ở ngăn ẩn của chiếc ba lô này chắc cũng là của người chết.”

“Dù sao cũng phải xét nghiệm ADN, chúng ta có ở đây băn khoăn suy đoán cũng vô ích.” Lâm Đào nói, “Chúng tôi đã kiểm tra đồ đạc trong ba lô, thấy nhu yếu phẩm sinh hoạt rất đầy đủ. Hơn nữa tất cả những vật phẩm này đều hết sức sạch sẽ, sắp xếp ngăn nắp, không có bất kì dấu vết lục lọi nào. Ví tiền trong ba lô cũng còn nguyên, bên trong còn cả chục nghìn tệ. Tuy nhiên lại không có điện thoại di động.”

“Hung thủ chỉ lấy điện thoại di động thôi à?” Đại Bảo hỏi.

“Thứ nhất, đây chưa chắc đã là án mạng, còn phải làm tiếp bước khám nghiệm mới biết được.” Tôi đính chính, “Thứ hai, tại sao không có điện thoại di động thì nhất định là kẻ khác cầm đi ư? Một số phượt thủ không muốn người khác quấy rầy nên không mang theo điện thoại đó.”

“Ừm, cũng phải.” Đại Bảo nói.

Tôi cau mày nhìn đồ đạc được sắp xếp chỉnh tề trên đất, “Một phượt thủ có thể không mang theo điện thoại di động, nhưng không mang theo ấm nước thì khá hiếm thấy.”

“Đúng vậy.” Đại Bảo đồng tình, “Ở đây có đủ lương khô, đồ hộp mà lại không có ấm nước. Tại sao lại thế? Vì sao hung thủ chỉ lấy đi cái ấm? À không, vụ này chưa chắc đã là án mạng mà.”

Tôi nhíu mày suy nghĩ.

“Các anh có cảm thấy cái tên này rất quen thuộc hay không?” Hàn Lượng hỏi.

“Quen thuộc ư?” Tôi lại nhìn lại tấm chứng minh thư, “Cái tên này cũng không hiếm gặp. Quen hay không thì có ý nghĩa gì?”

Hàn Lượng lắc đầu, “Dạo này trí nhớ càng ngày càng kém, tôi chắc chắn đã từng thấy cái tên này, nhưng ngay bây giờ thì không biết tại sao lại chẳng nhớ ra nổi.”

“Không nhớ ra được thì cứ từ từ mà nhớ.” Tôi thấy hai cảnh sát sắp đưa thi thể ra ngoài, cười nói, “Coi như đã dọn dẹp xong hiện trường, chúng ta đem thi thể và đồ dùng tùy thân về rồi xem xét cẩn thận sau.”

“Đúng vậy, giờ ra ngoài cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ đấy.” Đại Bảo lại xoa xuýt mu bàn tay của mình.

Chật vật rời khỏi núi, trong khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe cảnh sát, tất cả chúng tôi đều thấy vô cùng hạnh phúc. Đôi khi tôi thật sự khâm phục các phượt thủ, một người đi bộ một tiếng đồng hồ cũng không phải vấn đề, nhưng nếu đi bộ một giờ trên đường núi thì thực là hao phí sức lực. Một người vừa đi đường núi vừa sợ bộ quần áo mới của mình sẽ rách, thật chẳng muốn nhớ lại.

Tôi mồ hôi đầm đìa, ngồi trong xe khám nghiệm thở hổn hển.

“Nghĩ ra chưa?” Trần Thi Vũ có vẻ nhẹ nhàng nhất, quay sang hỏi Hàn Lượng.

“Sắp rồi, sắp rồi.” Hàn Lượng chỉ vào đầu mình.

“Sắp là như thế nào?” Đại Bảo ngạc nhiên, “Sao suy nghĩ trong đầu mà cậu cứ làm như lôi ra được ấy?”

“Anh cảm thấy vụ này là án mạng?” Lâm Đào không quan tâm đến mấy người kia, hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Lâm Đào nói, “Nhưng ở hiện trường chắc chắn không có dấu vết ẩu đả. Dù tồn tại hai kiểu dấu chân nhưng tôi thấy không loại trừ khả năng là dấu chân của chính người chết hoặc của người báo án, vì nhiều nguyên nhân mà thay đổi hình dạng, dân đến nhầm lẫn. Có phải nếu bỏ qua vấn đề dấu chân thì không còn căn cứ cho rằng đây là án mạng?”

“Vẫn còn.” Tôi nói, “Trong hang núi có dấu hiệu khác thường.”

“Có dấu vết xô xát sao?”

Tôi lắc đầu, “Dấu vết xô xát thì không, tư thế của thi thể cũng rất tự nhiên. Nhưng bên cạnh thi thể có một đống vết tích hóa vàng mã.”

“Hóa vàng mã?” Lâm Đào cũng bắt đầu suy nghĩ, nhưng chắc chắn cậu ấy đang nghĩ vì sao người kia lại một mình ngồi đốt vàng mã.

“Lão Tần, lúc nãy anh nói thông thường người ta chỉ hóa vàng khi cúng tế. Nhưng vì sao không phải là Trữ Cường lúc còn sống đã cúng cho người khác? Ví dụ như hôm đó vừa đúng vào ngày giỗ của ai đó chẳng hạn.” Trần Thi Vũ nói.

“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Tôi nói, “Nhưng vừa rồi khi tôi lục soát quần áo của thi thể, Lâm Đào cũng cẩn thận tìm kiếm trong chiếc ba lô nằm ở cửa hang, đều không phát hiện được mồi lửa. Vậy người này châm lửa bằng gì? Cũng không thể cọ gỗ ra lửa chứ?”

“Lỡ như người đó dùng diêm, sau đó nó bị thiêu cháy hết trong đống lửa hóa vàng?” Trần Thi Vũ nói.

Tôi lắc đầu, “Thứ nhất, một phượt thủ không thể tự hủy đi nguồn lửa của mình. Thứ hai, nếu như diêm bị đốt hết thì tại sao tôi không tìm thấy chân diêm chưa cháy hết trong đống tro tàn?”

“Đúng vậy, tôi chưa từng nghe nói phượt thủ mang theo diêm để đánh lửa. Ít nhất cũng phải chuẩn bị một cái bật lửa chứ?” Đại Bảo nói, “Mặc dù người này không hút thuốc lá, nhưng cũng phải chuẩn bị chu đáo cho chuyến du lịch của mình chứ. Trong ba lô của anh ta ngay cả dây leo núi, dao đa năng đều có hết cả, rất ít khả năng quên mang theo lửa. Hơn nữa còn quên cả ấm nước.”

“Cho nên, mọi thứ phải chờ kết thúc công tác khám nghiệm tử thi, sau đó mới đưa ra kết luận.” Tôi nói.

“Dù sao tôi vẫn cảm thấy hiện trường này không giống một hiện trường án mạng lắm.” Lâm Đào nhún vai.

Thi thể là xác khô, thoạt trông giống bộ xương người khoác lên một lớp da. Nhất là da đầu dán chặt vào xương sọ, vẫn còn tóc trên da đầu, khiến cho thi thể có bộ dạng của một zombie. Nhưng dù là như vậy, bác sĩ pháp y cũng không phân biệt gì với xác khô. Bởi vì thi thể bị hong khô một cách nhanh chóng, quá trình phân hủy ngừng lại, nước trong thi thể bốc hơi, nên thi thể không có mùi khó chịu, nhìn cũng không ghê sợ. Bất kể là khứu giác hay thị giác, thậm chí cả xúc giác, loại thi thể này cũng không tạo ra kích thích lớn cho bác sĩ pháp y.

Theo quy trình khám nghiệm, trước hết chúng tôi lật mí mắt của người chết lên. Bước khám nghiệm đầu tiên này đã khiến chúng tôi cảm thấy thoáng phân vân. Chúng tôi không thấy củng mạc màu trắng và giác mạc màu đen, chỉ có hốc mắt đen thui. Tuy rằng thi thể đã hóa xác khô, khiến cho dịch thủy tinh thể trong mắt bốc hơi gần hết, làm mắt thay đổi hình dạng, nhưng thay đổi đến mức biến thành một dạng vật chất giống như đất bùn thì chúng tôi chưa thấy bao giờ.

Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi cũng không biết thứ gì đã gây ra chuyện này, cũng băn khoăn nhiều mà tiếp tục tiến hành khám nghiệm bề ngoài.

Xác khô là một hiện tượng thi thể giữ được nguyên hình, mỗi tấc da trên thi thể dù đã thay đổi màu sắc và tính chất, nhưng vẫn rất hoàn chỉnh. Nếu có vết thương nào gây ra do ngoại lực cơ tính tác động nhất định sẽ để lại dấu vết.

Chúng tôi nhìn từ cổ của người chết, sau đó đến thân thể, tay chân, tiến hành quan sát cẩn thận bề mặt da. Yêu cầu mà chúng tôi tự đặt ra là dù một lỗ kim nhỏ hay nốt điện lưu cũng phải tìm ra cho bằng được.

Nhưng dẫu đã đem hết vốn liếng, thậm chí còn trải phần da nhăn nhúm ở cổ và các bộ phận quan trọng ra, để đề phòng vết thương ẩn dưới nếp nhăn, nhưng cũng không phát hiện vết thương nào. Chắc chắn người chết không phải chịu tác động bạo lực.

“Không có vết thương do trói buộc, bức ép và chống cự. Tư thế tử vong cũng vô cùng bình thường.” Đại Bảo cầm tay phải của nạn nhân, “Nhưng người chết này quả là chỉn chu. Không chỉ sắp xếp đồ đạc tùy thân rất ngay ngắn, mà vệ sinh cá nhân cũng rất tốt! Thường những người thích đi du lịch thám hiểm ít nhất kẽ móng tay thường có cặn bẩn, đúng không? Nhưng người này không nuôi móng tay, lại rất sạch sẽ. Một người đàn ông biết giữ vệ sinh móng tay, quá nửa là bác sĩ.”

“Được rồi! Tôi nhớ ra rồi!” Hàn Lượng ở bên cạnh thở phào.

“Cậu vẫn suy nghĩ đấy à? Có khác gì táo bón không? Thật là thương cậu quá đi.” Đại Bảo cười đùa.

“Trữ Cường, chính là bác sĩ ở phòng khám nhà Dư Oánh Oánh đó!” Hàn Lượng nói.

Vừa nghe cậu ấy nói như thế, tôi cũng giật mình nhớ ra.

Hơn một tháng trước, vì bạn gái cũ của Hàn Lượng là Dư Oánh Oánh chịu không nổi bóng ma tồn tại trong lòng từ khi còn nhỏ, nên cô lấy lí do ngửi thấy mùi khác thường mà đi báo cảnh sát, rằng ở công viên ngập nước có điều lạ. Sau khi cảnh sát đào bới, phát hiện được một thi thể. Người chết là một bệnh nhân tới khám bệnh tại phòng khám nhà Dư Oánh Oánh, chết vì vô ý bị điện giật. Cha mẹ của Dư Oánh Oánh lại tưởng là sự cố điều trị bèn lén đem thi thể đi chôn. Năm đó, trong lúc họ chôn xác đã bị Dư Oánh Oánh mới 12 tuổi vô tình trông thấy. Sau này một bác sĩ tại phòng khám tên là Trữ Cường cũng vô ý bị điện giật, lúc này sự thật mới sáng tỏ, khiến cha mẹ của Dư Oánh Oánh hối hận không kịp. Sau khi vị bác sĩ tên Trữ Cường này nhận được một số tiền bồi thường lớn từ đội thi công thì xin từ chức, bắt đầu cuộc sống du sơn ngoạn thủy. Hơn một tháng trước, khi cảnh sát tiến hành điều tra vụ án này, cũng vì Trữ Cường chưa lập gia đình, cha mẹ đã mất, một mình đi phượt lại không có thói quen mang theo điện thoại di động nên chúng tôi không tìm được anh ta.

Chúng tôi cũng biết, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy. Trước mắt có thể khẳng định, người tên Trữ Cường này chính là vị bác sĩ năm đó bị điện giật ở phòng khám nhà Dư Oánh Oánh.

“Anh ta bị người khác sát hại?” Hàn Lượng ngập ngừng, “Anh vừa nói anh ta chết từ hơn một tháng trước đúng không?”

Tôi biết Hàn Lượng vẫn không thể bỏ mặc cô bạn gái cũ Dư Oánh Oánh này được. Hơn một tháng trước, khi cha mẹ của Dư Oánh Oánh bị tạm giam hình sự vì dính líu tới tội “xúc phạm thi thể”, Hàn Lượng liền động lòng trắc ẩn, suốt mấy ngày đều ở bên Dư Oánh Oánh.

“Cậu sợ người tên Trữ Cường này bị cha mẹ của Dư Oánh Oánh sát hại à?” Tôi hỏi, “Vì hơn một tháng trước, việc cảnh sát điều tra Dư Oánh Oánh đã khiến vợ chồng nhà họ Dư sợ hãi, bọn họ cho rằng là Trữ Cường tiết lộ bí mật, nên đã giết người diệt khẩu đúng không?”

“Đúng thế, nếu vậy thì tội ‘xúc phạm thi thể’ sẽ biến thành tội giết người.” Hàn Lượng nói, “Rồi Dư Oánh Oánh sẽ mất cả cha lẫn mẹ.”

“Bất kể thế nào, trước hết cứ báo chuyện này cho tổ chuyên án và Cục Cảnh sát Long Phiên đã.” Tôi nói, “Ít nhất phải kiểm tra xem trong suốt thời gian xảy ra vụ xác ướp than bùn kia, hai vợ chồng nhà họ Dư có gì khác lạ hoặc có thời gian gây án hay không.”

Hàn Lượng cúi đầu im lặng.

Đã tìm được danh tính của thi thể, chúng tôi cũng bớt được nhiều việc. Nhưng công tác khám nghiệm thi thể vẫn phải tiếp tục tiến hành một cách cẩn thận. Dù sao cũng chưa làm rõ được tính chất vụ việc.

Dao mổ chật vật rạch trên làn da đã khô cứng. Sau hai lần đổi lưỡi dao, chúng tôi mới có thể mở được phần da khu vực cổ, ngực và bụng. Tình trạng cũng giống như bề ngoài thi thể, phần cơ bắp và dây chằng đến một chút tổn thương cũng không có.

“Không có tổn thương cơ tính, cũng không có dấu vết ngoại lực dẫn đến ngạt thở cơ tính, chẳng lẽ người này phát bệnh mà chết?” Đại Bảo dùng cánh tay nâng cặp kính nằm khấp khểnh trên sống mũi.

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định kiểm tra những cơ quan nội tạng khác, nhưng chúng đều đã tự tan, mất nước, biến thành một lớp nội tạng rất mỏng. Nhưng trong những bộ phận này cũng không có vết thương hay chỗ xuất huyết. Quả thực có thể loại trừ khả năng chết vì tổn thương cơ tính hoặc ngạt thở cơ tính.

“Trừ ba loại nguyên nhân tử vong mà cậu vừa nói, chúng ta còn phải tiến hành xét nghiệm lí - hóa thì mới loại bỏ thêm được khả năng tử vong do trúng độc.” Tôi vẫn không muốn buông tay.

“Nếu là ngộ độc thì chưa chắc là bị sát hại.” Đại Bảo nói, “Còn uống thuốc độc tự sát thì lại giống chết do bệnh tật.”

“Nhưng giả thiết uống thuốc độc tự sát sẽ không giải quyết được vấn đề ấm nước và mồi lửa.” Dứt lời, tôi lập tức chìm vào suy nghĩ.

Đại Bảo không chần chừ, dùng kẹp cầm máu tách khí quản, sau đó lại tiếp tục mở khí quản, “Cậu nhìn thử xem, khí quản sạch sẽ như vậy, không có phản ứng sung huyết cũng không bị phồng rộp. Trong miệng không có tổn thương, lợi còn tốt, hàm răng không bị lung lay. Quan trọng hơn là chân tay đều không có tổn thương do trói buộc, cưỡng ép hay chống cự. Có thể loại trừ khả năng người này chết vì bị kẻ khác bắt ép uống thuốc độc.”

“Không phải ép uống cũng chưa chắc không phải là giết người.” Tôi nói, “Còn có thể là lừa uống thuốc độc mà.”

“Chuyện này... không dễ phân biệt được.” Đại Bảo nói.

“Chỉ cần là loại thuốc không màu không vị thì hoàn toàn có khả năng lừa uống thuốc độc.” Ánh mắt tôi chợt lóe lên tia sáng, “Việc mất đi chiếc ấm chính là căn cứ đáng tin cậy nhất.”

“Ý anh là ở hiện trường không có ấm nước là vì chiếc ấm chính là công cụ đầu độc đúng không? Cho nên hung thủ đã mang nó đi?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu.

“Xét nghiệm lí - hóa có thể làm rõ được không? Thi thể đã ra thế này rồi.” Lâm Đào lo lắng.

“Có làm được hay không cũng chưa chắc mà, cứ thử vận may đi.” Tôi nói, “Nhưng rất nhiều loại thuốc độc không màu không vị đều có tính chất tương đối ổn định, dù thời gian đã qua lâu vẫn không thoái hóa, biến chất, phân giải, vẫn có thể xét nghiệm được.”

Vì thành dạ dày của người chết hiện giờ vô cùng mỏng manh, nên tôi phải cẩn thận từng li từng tí giải phẫu thành dạ dày. Bên trong có khá nhiều thức ăn ở trạng thái đã qua tiêu hóa, hơn nữa lúc này đã bị thoát nước nên trông chúng như những hạt khô khốc. Xem ra người chết tử vong sau khi ăn khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ. Tôi dùng thìa inox lấy một ít thức ăn đó và lấy một phần thành dạ dày, một phần gan, mang tới phòng thí nghiệm lí - hóa để xét nghiệm.

Sau đó, mấy người chúng tôi đứng ngơ ngẩn trước bàn giải phẫu.

Nếu như tôi suy đoán chính xác, thì Trữ Cường đúng là bị đầu độc tới chết, vậy kẻ ra tay là ai? Chỉ dựa vào mấy dấu chân không trọn vẹn thì rõ ràng không đủ để phát hiện nghi phạm.

Dù không phải vụ án nào cũng cần Đội Kỹ thuật chúng tôi cung cấp manh mối và phương hướng điều tra, có rất nhiều vụ án bên kĩ thuật chưa hoàn thành công tác mà án đã phá xong rồi. Nhưng mỗi khi có án, chúng tôi đều hi vọng mình có thể phát hiện càng nhiều manh mối càng tốt, để giúp ích cho việc điều tra. Kể cả khi không trợ giúp được nhiều cho công tác điều tra thì về sau phân tích của chúng tôi cũng có thể làm tham khảo khi khởi tố và xét xử.

Nhưng thi thể này quả thực không có bộ phận nào đặc thù để có thể tiến hành nghiên cứu kĩ. Trừ khi... tất cả đều nằm trong hốc mắt “bùn đất” kia?

Tôi nghĩ vậy, tiếp tục giải phẫu, để lộ ra xương hốc mắt của nạn nhân.

“Mọi người không cảm thấy hốc mắt có vấn đề à?” Tôi dùng nhíp cẩn thận lấy chút “bùn đất” trong hốc mắt ra.

“Hình như có. Phần lớn mắt của xác khô tuy đã khô quắt, thoái hóa biến chất, nhưng vẫn có thể phân biệt được lòng trắng lòng đen.” Đại Bảo nói, “Còn trong hốc mắt này lại loạn xà ngầu. Tuy nhiên không loại trừ khả năng bị động vật cắn.”

“Động vật chỉ cắn con mắt thôi ư? Động vật gì?” Tôi vừa tiếp tục làm sạch hốc mắt vừa nói.

“Cũng có thể là côn trùng, như kiến chẳng hạn.” Đại Bảo dùng kẹp cầm máu gảy gảy thứ vật chất màu nâu xám vừa được tôi lấy ra.

Sau khi những thứ trong hốc mắt được dọn dẹp sạch sẽ, có thể nhìn thấy vết hằn mạch máu mắt tỏa ra các hướng khác nhau. Tôi lấy một cục bông thấm cồn, cẩn thận lau sạch mô mềm bám thành xương xung quanh hốc mắt. Cùng với động tác chà lau của tôi, dần lộ ra một dấu vết nằm trên phần xương phía bên ngoài vành mắt phải của nạn nhân.

Tôi thầm kinh ngạc, tiếp tục lau qua lau lại dấu vết kia, khiến nó càng thêm rõ ràng.

Sau nhiều lần xác nhận, tôi khó tin thốt lên, “Mọi người xem! Không ngờ lại đúng như chúng ta nghĩ!”

3

“Đây là cái gì?” Trần Thi Vũ không hiểu bèn hỏi.

“Vết hằn vào xương.” Tôi đáp.

“Cái... cái này chẳng phải giống với các vết xung quanh à?” Trần Thi Vũ chỉ vào những vết hằn xiên xẹo trong hốc mắt.

“Không giống.” Tôi đáp, ”Vết hằn mạch máu trong xương được hình thành trong quá trình xương phát triển. Hướng đi, độ nông sâu đều liên quan đến sự phân bố của mạch máu. Cho nên chúng không có quy tắc. Nhưng dấu vết chúng ta thấy đây lại rất thẳng, hơn nữa độ nông sâu rất đều. Nói cách khác, đây là một vết hằn vào xương được tạo ra từ một vật nhọn.”

“Vậy đây chính là một vết thương?” Trần Thi Vũ hỏi.

Tôi gật đầu, “Cho nên kinh nghiệm của chúng ta là chính xác, dù thi thể hóa thành xác khô nhưng sẽ không làm hỏng toàn bộ phận trong hốc mắt. Hốc mắt của người chết hẳn là bị vật chứng chọc vào, vì vậy sau khi hình thành xác khô mới bị như vậy.”

“Sẽ không có loài động vật nào chỉ gặm đôi mắt của người chết chứ?” Đại Bảo nói.

Tôi lắc đầu, “Không biết. Da trên mặt anh ta đều còn nguyên, vật kia chỉ chọc vào mắt mà thôi. Động vật rất khó cắn ra được như thế. Hơn nữa chúng ta cũng thấy vết hằn trên xương này rất nghiêm trọng. Răng động vật nhọn nhưng rất khó hình thành dấu vết này.”

“Tức là người chết bị đâm mù hai mắt?” Lâm Đào hỏi.

Đại Bảo nói, “Không đâu, không đâu, người chết không có vết thương do chống cự, hơn nữa da mặt và mí mắt đều không bị thương tổn. Cậu không biết ‘phản xạ giác mạc’ sao? Có thứ gì tới gần mắt là mắt sẽ nhắm lại theo bản năng.”

“Hơn nữa, trên quần áo của người chết không có vết máu.” Tôi bổ sung, “Người chết hẳn là bị chọc mắt trong tư thế cố định, sau đó tư thế cơ thể cũng không thay đổi, do đó máu không chảy xuống quần áo. Máu chảy xuống mặt, rơi trên mặt đất thì có thể biến mất theo thời gian, chỉ có máu dính trên quần áo là được giữ lại. Nhưng sự thật là chúng ta không phát hiện thấy một vết máu nào. Tuy vậy, ít nhất chúng ta có thể xác định người chết hẳn là bị giết hại chứ không phải tự sát.”

“Ý anh là sau khi Trữ Cường chết đã bị người ta chọc mắt?” Lâm Đào há to miệng.

Tôi gật đầu, “Không có phản ứng, lượng máu chảy ra không quá nhiều, quả thật là có biểu hiện của việc bị tổn thương sau khi chết.”

“Vậy... là ai giết người xong lại còn chọc thủng mắt nạn nhân?” Trần Thi Vũ nói, “Trước đây hình như tôi từng xem một tin tức, đưa rằng có kẻ dùng nhánh cây chọc mù mắt một bé trai, nhưng đó là để trút sự căm phẫn. Lẽ nào vụ này cũng thế?”

Mọi người đều trầm mặc.

Một lát sau, tôi nói, “Vụ án như vậy tôi chưa từng gặp qua. Nhưng dựa vào những báo cáo vụ án mà tôi từng xem thì có thể tổng kết ra mấy khả năng chủ yếu sau. Khả năng thứ nhất là như Lông Vũ mới nói: trút căm hận. Nhưng nếu là để thỏa hận thù thì rất ít khi chỉ đâm vào mắt mà còn đâm bừa vào các bộ phận khác nữa. Thi thể này căn bản không có tổn thương nào khác, nên xác suất khả năng này cực thấp. Khả năng thứ hai là bệnh nhân tâm thần giết người hủy xác. Nhưng cách giết người của những kẻ này thường thiếu xác định, sẽ không dùng phương pháp có tính che giấu như đầu độc để giết người, vì vậy khả năng này cũng có thể mạnh dạn loại trừ.”

“Bởi vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng.” Đại Bảo cười, hiển nhiên cậu ta đã biết phân tích cuối cùng của tôi là gì.

“Đúng thế” Tôi nói, “Hiện giờ khả năng duy nhất có thể giải thích chính là phá hỏng hình ảnh cuối cùng mà Trữ Cường nhìn thấy lúc còn sống.”

“Vậy là sao?” Trần Thi Vũ nghiêng đầu hỏi.

“Cô không biết ư? Trong xã hội lưu truyền một chuyện. Nói là trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, hình ảnh người ta thấy được có thể lưu lại trên võng mạc, sau đó cứ giữ nguyên ở đó.” Tôi nói, “Họ còn kháo nhau rằng cảnh sát có một loại kĩ thuật, có thể lấy được hình ảnh giữ lại trên võng mạc rồi chiếu ra, như vậy có thể biết người cuối cùng mà người chết nhìn thấy là ai. Và cảnh sát phá án bằng cách đó.”

“Hả? Có loại kĩ thuật này ư?” Trần Thi Vũ chấn động.

“Đương nhiên không.” Tôi cười, “Không thì bác sĩ pháp y chúng ta còn có tác dụng gì nữa? Phá án như thế quá đơn giản. Nhưng chính vì tồn tại những lời đồn đại như vậy nên mới có một số kẻ sau khi giết người liền cố ý làm hỏng mắt nạn nhân, sợ trên võng mạc lưu lại ‘hình ảnh’. Tôi cho rằng hung thủ của vụ án này cũng có suy nghĩ như vậy.”

“Chứng tỏ, thứ nhất là người quen gây án, thứ hai là trình độ tri thức của hung thủ không cao, dễ tin vào lời đồn thổi.” Đại Bảo nói.

Tôi thấy việc khám nghiệm tử thi đã không tiến triển thêm được gì nữa, vì vậy vừa cởi trang phục giải phẫu, vừa khen ngợi Đại Bảo, “Không tệ, cậu tiến bộ không ít.”

Đại Bảo kéo tấm rèm trong phòng giải phẫu ra, thấy sắc trời đã tối đen bèn nói, “Cứ khám nghiệm tử thi là quên hết thời gian, chẳng khác gì đi đánh mạt chược.”

“Hôm nay không họp tổ chuyên án sao?” Tôi hỏi Trần Thi Vũ.

Cô cầm điện thoại di động nói, “Tôi vừa hỏi Chi đội trưởng Tào, lúc này tổ chuyên án đang tiến hành điều tra liên hệ giữa Trữ Cường và cha mẹ của Dư Oánh Oánh, vì phải tới thành phố Long Phiên để điều tra nên e rằng tối nay không kịp tập hợp, vì thế Chi đội trưởng Tào bảo chúng ta tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước, 8 giờ sáng mai mới họp tổ chuyên án.”

Tôi gật đầu, lười biếng duỗi eo, nhìn trăng sao trên trời, “Lâm Sơn nổi tiếng là không khí tốt. Trời sao đẹp thế này có lẽ chỉ lúc nhỏ mới được nhìn thấy. Đêm nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai dậy sớm chạy bộ, nhất định sẽ rất dễ chịu.”

“Cậu chạy để lần sau có xuống vách núi cũng không đến nỗi mấy người kéo chẳng lên chứ gì.” Đại Bảo cười trêu.

Có thể vì hôm nay phải leo núi rất mệt nên sau khi tôi và Hàn Lượng về phòng, tôi lại là người ngủ trước. Trong lúc mơ màng, dường như tôi thấy Hàn Lượng tựa vào đầu giường nghịch điện thoại di động. Không biết là cậu đang thử thăm dò Dư Oánh Oánh hay là đang chơi Rắn tha mồi trong chiếc điện thoại cũ của mình. Tôi vẫn tin Hàn Lượng sẽ không để lộ thông tin bí mật của cảnh sát cho Dư Oánh Oánh. Ngoài ra, hình như tôi còn nghe thấy phòng của Đại Bảo và Lâm Đào bên cạnh có tiếng lộn xộn đổ vỡ. Nhưng lúc này tôi cũng không can thiệp được, ngủ quan trọng hơn!

Có thể vì môi trường không khí ở thành phố Lâm Sơn quá tốt, giống như một bình dưỡng khí tự nhiên nên sáng hôm sau khi thức dậy mọi người đều có vẻ phấn chấn tinh thần. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi tiến vào phòng họp tổ chuyên án, chúng tôi đã bị khói thuốc lá quây kín.

“Có thông tin gì không?” Tôi vừa vào liền hỏi.

“Kết quả của bên phòng lí - hóa là quan trọng nhất.” Chi đội trưởng Tào nói, “Quả thật, Trữ Cường chết vì trúng độc.”

Tôi mỉm cười, nghĩ thầm kết quả này sớm trong dự liệu, “Là loại độc gì?”

“Thuốc chuột.” Chi đội trưởng Tào đáp.

“Không màu không vị, đúng là bị bỏ bả rồi.” Đại Bảo nói.

“Còn việc điều tra thì thế nào?” Tôi hỏi.

“Anh muốn nghe tin gì trước?” Chi đội trưởng Tào nhìn sổ ghi chép.

“Vợ chồng nhà họ Dư có gì đáng nghi không?” Hàn Lượng không nhịn được bèn hỏi.

“À, hai vợ chồng này hiện tại đang trong giai đoạn hậu thẩm tìm người bảo lãnh.” Chi đội trưởng Tào nói, “Người của chúng tôi đi điều tra về họ và những người xung quanh, nhưng vì không thể xác định thời gian tử vong cụ thể của Trữ Cường, nên cũng không thể phán đoán xem lúc vụ án phát sinh thì hai vợ chồng họ Dư có thời gian gây án hay không. Tuy vậy, theo cảm giác của điều tra viên thì có vẻ không phải họ ra tay.”

“Dù hơn một tháng trước hai vợ chồng họ Dư có đủ động cơ gây án, nhưng tôi vẫn cảm thấy có thể mạnh dạn loại trừ hai người họ.” Tôi nói, “Thứ nhất, sau khi Trữ Cường xin nghỉ việc liền đi du lịch, đã nhiều năm như vậy, anh ta lại không có thói quen mang theo điện thoại di động, chắc hai vợ chồng họ Dư cũng không tìm ra anh ta. Thứ hai, hai vợ chồng họ đều học y, tất nhiên sẽ biết võng mạc không thể lưu lại hình ảnh cuối cùng trước khi chết, xét trên hai điểm này là có thể loại trừ khả năng hai người họ là nghi phạm. Tôi muốn biết các anh có tìm thấy đầu mối gì khi điều tra đường đi nước bước của Trữ Cường hay không?”

Chi đội trưởng Tào tiếp tục lật tìm trong cuốn sổ của mình, “Người này cũng rất cố chấp. Nhìn từ danh sách đặt vé máy bay và vé tàu hỏa của anh ta, có thể thấy mười mấy năm qua anh ta vẫn không hề nghỉ ngơi, cứ di chuyển khắp Trung Quốc. Đây cũng không phải lần đầu anh ta tới Lâm Sơn, nhưng lần gần đây nhất hẳn là trước tháng 12 năm ngoái. Chúng tôi chỉ có thể nắm được thông tin như thế từ việc theo dõi vé tàu, còn sau đó thông tin bị cắt đứt. Chúng tôi cũng đã điều tra những người có liên hệ với Trữ Cường, nhưng không thu hoạch được gì. Tất cả mọi người đều phản ánh rằng Trữ Cường không thích qua lại với người khác, chỉ thích một thân một mình.”

“Không có gì sao?” Tôi thấy Chi đội trưởng Tào hơi ngập ngừng, bèn hỏi thêm.

“Cũng không có gì.” Chi Đội trưởng Tào gãi đầu một cái, “Chỉ là một ít thông tin. Năm ngoái ở tỉnh khác, Trữ Cường bị phạt hai lần vì mua dâm. Nhưng chuyện này cũng bình thường mà, một người đàn ông trưởng thành lại chưa kết hôn, tìm tới mấy chỗ vậy thì có gì là lạ.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ, “Gái mại dâm ư? Nhưng gái mại dâm không thể giết người mà không lấy tiền.”

Chi đội trưởng Tào nhún vai.

Tôi nói tiếp, “Chúng ta thử dựa vào tình hình tại hiện trường mà dựng lại tình cảnh lúc ấy đi. Hẳn là có một người cùng Trữ Cường chuẩn bị đi thám hiểm, chưa đi được bao xa, thì người này bỏ thuốc độc vào ấm nước của anh ta. Lúc đi đến hang núi, Trữ Cường uống nước rồi trúng độc mà chết. Hung thủ thấy Trữ Cường chết, sợ mắt của anh ta lưu lại hình ảnh, cho nên sau khi dùng dao chọc vào mắt của người chết liền đốt một đống giấy trước mặt nạn nhân, rồi thuận tay nhét bật lửa vào túi. Cuối cùng hung thủ cầm ấm nước của người chết rời khỏi hiện trường.”

“Đợi đã, vì sao hung thủ có dao găm mà lại đầu độc chứ không dùng dao giết người?” Chi đội trưởng Tào hỏi, “Việc đầu độc nhất định là đã có âm mưu từ lâu, tuyệt đối không phải là ý định nhất thời, bởi vì chẳng ai đi thám hiểm lại mang theo thuốc chuột bên mình.”

“Bởi vì dùng dao giết người sẽ khiến máu me đầm đìa, khá đáng sợ.” Tôi nói, “Hoặc là trong lòng hung thủ e mình không thể đánh lại Trữ Cường, không tự tin. Đúng rồi, không tự tin! Trữ Cường là một người đàn ông không cao không khỏe, tay không tấc sắt, lại không hề phòng bị, vậy ai sẽ cảm thấy dù có dao găm cũng chưa chắc đã giết được anh ta? Rất có thể đúng là gái mại dâm.”

“Giết người xong lại không cướp tiền đi, chứng tỏ còn âm mưu sâu xa hơn?” Chi đội trưởng Tào dựa theo giả thuyết của tôi.

“Gái mại dâm ở chỗ các anh còn cung cấp cả dịch vụ phục vụ thám hiểm nữa à?” Tôi cười, nói đùa.

“Chưa biết chừng lại có thật.” Chi đội trưởng Tào rất nghiêm túc, không giống nói đùa, điều này làm tôi ngạc nhiên.

“Anh nói tôi nghe xem.”

“Bởi vì nơi đây là khu thắng cảnh, có rất nhiều người, bao gồm cả người nước ngoài tới đây ở nửa năm đến một năm, từ từ thưởng ngoạn.” Chi đội trưởng Tào giải thích, “Đôi khi, một số khách du lịch thường trú sẽ cảm thấy trống vắng, mà tìm gái mại dâm cũng chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu nhất thời, từ đó nảy sinh ra một loại nghề mới. Có vài phụ nữ chuyên tới gần khu thắng cảnh Lâm Sơn, thuê một phòng ở đó, cả năm chỉ ở bên một vị khách du lịch, gọi là thuê vợ.”

“Thuê vợ?” Tôi hỏi, “Việc này thực thú vị, vậy người vợ thuê này cũng sẽ cùng đi thám hiểm?”

“Cũng khó nói lắm.” Chi đội trưởng Tào đáp, “Chắc là tùy từng người.”

“Vậy chẳng phải phương hướng điều tra tiếp theo đã rõ ràng rồi hay sao?” Đại Bảo hài lòng nói, “Trữ Cường ở Lâm Sơn cho tới tận khi chết, thời gian ít nhất cũng phải đến hai tháng, chứng tỏ có thể anh ta đi thuê vợ.”

“Nhưng không ít người làm công việc này, nếu đi kiểm tra từng người một mà lại không có căn cứ nhận diện thì chúng tôi làm sao phát hiện được nghi phạm? Dù sao sự việc cũng đã xảy ra từ hai tháng trước rồi.” Chi đội trưởng Tào nói, “Hơn nữa chứng cứ của chúng ta cũng không ổn. Dấu chân không trọn vẹn, tuy hung thủ có cầm theo chiếc ấm và bật lửa, nhưng không thể vẫn giữ bên người.”

“Quả thật là vậy.” Tôi đồng ý, “Nhưng hiện nay nhà nước kiểm soát thuốc chuột rất nghiêm ngặt, tại sao ở chỗ các anh lại vẫn có?”

“Làm gì có.” Chi đội trưởng Tào nói, “Trước đây ở thành phố chúng tôi cũng rất ít khi sử dụng thuốc chuột, sau khi nhà nước đưa ra văn bản kiểm soát rõ ràng thì chúng tôi đã tiến hành vài lần hành động quy mô lớn, ít nhất trong vòng mười năm trở lại đây chưa từng xảy ra việc ngộ độc thuốc chuột.”

“Vậy thuốc chuột của hung thủ từ đâu mà đến?” Tôi thắc mắc, “Theo tôi được biết, công tác quản lí thuốc chuột trên toàn tỉnh đều rất nghiêm ngặt. Nhưng ở huyện Phong, trước kia là nơi tập kết nhiều thuốc chuột nhất thì vẫn sẽ xuất hiện những vụ ngộ độc thuốc chuột. Vì năm đó lúc thu hồi vẫn chưa hết.”

“Huy