← Quay lại trang sách

VỤ ÁN THỨ TÁM NGỠ LÀ THIẾU NỮ

NGỠ LÀ THIẾU NỮ

Tôi háo hức mong chờ được trải qua một niềm vui sướng buông thả,

dù nỗi bi ai vĩ đại sẽ lần hồi đến sau,

nhưng tôi cũng không hề hối tiếc.

- Dazai Osamu -

1

“Tôi cảm thấy những hiện tượng mà chúng ta có thể giải thích bằng khoa học đều là sự tự bào chữa trong tư duy tự nhiên, thật ra vẫn còn rất nhiều điều không thể giải thích được.” Đại Bảo vừa lật giở hồ sơ vừa nói.

Một buổi sáng, chúng tôi nhận sáu vụ giám định thương tật.

Dù mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc nhưng chúng tôi vẫn nhận được rất ít sự công nhận. Chúng tôi là nhánh cảnh sát thường xuyên phải đi công tác, trên thực tế công việc không chỉ có một vài chuyện. Giám định thương tật, giám định xương cốt, giám định mô bệnh học, phúc tra theo đơn kiến nghị, nghiên cứu khoa học, huấn luyện... lượng công việc rất lớn vẫn đặt lên vai nhánh cảnh sát vốn ít người của chúng tôi.

Vì xử lí giám định thương tật cần hai người cùng làm, cho nên chúng tôi chỉ đành tranh thủ thời gian không phải ra ngoài để thụ lí những vụ phúc tra giám định thương tật của Sở Cảnh sát. Do chúng tôi thường xuyên đi công tác nên không thể tiến hành giám định ngay lập tức các vụ ủy thác, thậm chí có lúc thời gian còn kéo dài đến mười ngày, nửa tháng.

Chưa kể đến việc kết quả giám định bất lợi cho đương sự, mà dù có lợi cho họ thì chúng tôi vẫn sẽ bị gắn cái danh “lề mề” bởi chuyện kéo dài thời gian này. Thậm chí chúng tôi còn vì chuyện không ưu tiên thụ lí giám định mà bị trách cứ, sau đó còn bị thanh tra các kiểu.

Để những chuyện không vui này không xảy ra nữa, trừ những lúc phải đi công tác, chúng tôi đều sắp xếp thời gian còn lại để xử lí việc giám định. Dành cả buổi để giám định thương tật cũng không phải chuyện lạ gì, nhưng những thủ tục rườm rà sau khi giám định và công tác hội chẩn đối với những vụ giám định nhiều nghi vấn sẽ tốn nhiều thời gian hơn.

Cả buổi sáng Đại Bảo bị người tới giám định làm cho váng đầu hoa mắt, đột nhiên cậu ta nói một câu như vậy khiến tất cả mọi người cảm thấy hơi bất ngờ.

“Ý cậu là gì?” Tôi khép tập hồ sơ giám định lại, ngẩng đầu hỏi.

“Chắc anh ấy đang nói về một số vụ không thể giải thích bằng khoa học đây mà.” Baidu sống Hàn Lượng tỏ vẻ hứng thú, “Ví dụ như vụ cậu bé áo đỏ hay vụ án phanh thây ở Đại học Nam Kinh chẳng hạn.”

“Mấy thứ này có gì mà không giải thích được?” Tôi nói, “Đó là vì cư dân mạng thần hồn nát thần tính, thật ra đều có thể dùng tri thức pháp y học để giải thích mà.”

“Không phải, ý tôi là những thứ trùng hợp như thế này.” Đại Bảo giơ lên một tờ biên bản vụ việc, “Cậu xem, hồi trước có người đến giám định gãy sống mũi, thế mà cứ thi nhau đến, thụ lí mấy vụ toàn là sống mũi gãy. Hôm nay lại là ngón tay khó hoạt động, kéo tận ba, bốn vụ. Không cần biết là kiểu vụ việc gì, nhưng sao cứ đổ dồn đến như vậy?”

Đây đúng là hiện tượng tôi từng chú ý tới, nhưng muốn nói là kì quái thì cũng không phải, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tôi cười lắc đầu, tiếp tục xem hồ sơ giám định trong tay.

“Tôi đã nói với cậu rồi, cậu đã từng thực tập ở khoa phụ sản chưa?” Đại Bảo đẩy cặp kính trên sống mũi, ra vẻ bí hiểm nói.

Đây đúng là điểm yếu của tôi. Hồi trước khi luân chuyển thực tập qua các khoa ở bệnh viện, chỉ có lúc thực tập ở khoa phụ sản là tôi hầu như vắng mặt hoàn toàn. Lí do chính là tôi ngượng. Sau này khi xin dấu xác nhận thực tập của trưởng ban lưu viện khoa phụ sản, tôi phải năn nỉ nửa ngày mới thuyết phục được vị trưởng ban chưa từng gặp mặt ấy cho tôi một con dấu.

“Có chuyện gì sao?” Bí mật này cũng không thể nói cho Đại Bảo biết, tôi giả bộ bình thản hỏi.

“Hồi tôi thực tập tại khoa sản, chỉ cần đứa bé đầu tiên trong ngày được đỡ đẻ là con trai thì cả ngày chỉ toàn con trai. Mà đứa đầu tiên là con gái thì cả ngày toàn là con gái.” Đại Bảo kể, “Hộ lí ở bệnh viện đều nói, hết thuyền này đến thuyền khác, thuyền này toàn con trai, thuyền kia lại toàn con gái.”

“Luyên thuyên cái gì thế?” Tôi bỗng bật cười. Nhưng tôi biết trong bệnh viện hay lưu hành những “chuyện kì lạ” như vậy.

Bả vai Lâm Đào run lên, “Ban ngày ban mặt đang yên đang lành, sao lại đi nói mấy chuyện này?”

Trần Thi Vũ liếc Lâm Đào, không nói gì. Từ ánh mắt cô vẫn thấy sự khinh thường như trước, nhưng rõ ràng bây giờ lại thêm nhiều nét quan tâm hơn.

Đại Bảo cười hì hì, “Hồi tôi làm việc dưới cơ sở ấy, mấy vụ tử vong bất thường cũng hay kéo nhau mà đến lắm. Nhảy lầu một ngày vài vụ. Còn chết đuối cũng chẳng khác gì luôn.”

“Trùng hợp thôi.” Tôi nói.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại di động của Trần Thi Vũ reo vang.

Tuy rằng những vụ án trước đều có liên hệ mật thiết với Đỗ Châu, nhưng chúng tôi lại đặt nhiều kì vọng vào các bạn học của Trần Thi Vũ. Cô ấy là chị đại trong trường Đại học Cảnh sát, đám đàn em cùng trường cũng rất đáng tin cậy. Sau khi Đỗ Châu mất tích, về cơ bản chính là các cô cậu ấy tiến hành điều tra xung quanh hiện trường Đỗ Châu mất tích, về sau, khi các vụ án liên kết với nhau, hơn nữa còn tập hợp lập thành một chuyên án để điều tra, bên cạnh việc cảnh sát địa phương ra tay, các cô cậu ấy vẫn không ngừng cố gắng. Coi như việc điều tra vài cô gái đột nhiên mất tích, cùng với mối quan hệ giữa những cô gái ấy và Đỗ Châu tạo thành cục diện tiến hành song song.

Cho nên mỗi lần điện thoại di động của Trần Thi Vũ reo vang là chúng tôi đều dấy lên một chút hi vọng.

Sau khi Trần Thi Vũ nghe điện thoại bằng vẻ mặt nghiêm túc, cô nhìn chúng tôi, “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải đến hiện trường Đỗ Châu mất tích xem sao.”

Từ biểu cảm trên mặt Trần Thi Vũ có thể thấy chẳng có tin gì tốt đẹp. Thậm chí tình hình còn trở nên bất ổn hơn.

Theo sự sắp xếp điều tra của Trần Thi Vũ, các anh em bạn học chủ yếu điều tra từng nhà xung quanh hiện trường Đỗ Châu mất tích, tìm kiếm kẻ khả nghi, cũng là tìm kiếm những người có thể nhìn thấy một vài dấu vết tại hiện trường phát hiện vụ án.

Qua hơn một tháng, chúng tôi gần như đã mất lòng tin với phương hướng điều tra này. Theo thời gian trôi đi, dù có người chứng kiến thì trí nhớ của người đó cũng sẽ trở nên mờ nhạt hoặc sai lệch, giá trị tham khảo cho công tác tiếp theo của chúng tôi cũng giảm đi nhiều. Nhưng khi chúng tôi tới hiện trường lại được biết không phải có tiến triển trong việc điều tra nhân chứng, mà là lại có thêm một người nữa mất tích.

Người mất tích tên là La Tuyết Cầm, nữ, 22 tuổi, sinh viên năm thứ tư ngành Luật Y tế, khoa Y, Đại học Khoa học và Công nghệ Long Phiên.

Đây là một chuyên ngành ít gặp, không như các sinh viên y khoa khác phải học trong 5 năm để có được bằng đại học chính quy, chuyên ngành này chỉ học bốn năm. Chuyên ngành của họ là pháp luật, nhưng sẽ học thêm một phần y học cơ bản. Ý định của trường đại học chính là đào tạo ra các luật sư y tế, nhưng trên thực tế, nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đã tới làm việc cho các công ty kinh doanh thiết bị y tế.

Quả thật cô gái này đã mất tích hơn một tháng, nhưng không ai báo cảnh sát. Tuy nhiên trong thời gian này, ở thành phố Long Phiên cũng chưa từng xuất hiện thi thể vô danh có tuổi tác và giới tính tương tự. Cho nên đây cũng là một vụ mất tích chưa giải thích được.

La Tuyết Cầm là một cô gái tính cách hướng nội, ngoại hình không tệ. Khi cô học lớp 12, gần lúc tốt nghiệp trung học thì cha qua đời do một tai nạn giao thông. Từ đó về sau mẹ cô mất niềm tin vào cuộc sống, bắt đầu nhấn chìm bản thân trong rượu chè bài bạc, chẳng hề quan tâm đến La Tuyết Cầm. Thậm chí tiền bồi thường cho cái chết của cha cũng bị mẹ cô tiêu tán dần trên bàn mạt chược, chẳng mấy chốc cũng không còn bao nhiêu. Cũng may lúc cha cô còn sống đã tích cóp được không ít tiền, hơn nữa còn đem thẻ ngân hàng giấu ở chỗ La Tuyết Cầm nên cô cũng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc, không có tiền nộp học phí.

Khi các anh em bạn học của Trần Thi Vũ điều tra mấy gia đình sống gần hiện trường, liền cảm thấy khó hiểu trước sự nhếch nhác của nhà họ La. Thông thường một gia đình chỉ có hai mẹ con sẽ tương đối sạch sẽ, nhưng nhà họ La lại lôi thôi vô cùng, vào nhà hỏi thăm cũng không có chỗ mà đặt chân. Lúc điều tra, mẹ La Tuyết Cầm mới vừa thức trắng đêm đánh mạt chược, thua hơn mấy nghìn tệ, cho nên khi thấy cảnh sát đột nhiên đến thăm thì giận không để đâu cho hết, bà nói với họ rằng cái con bé La Tuyết Cầm bất hiếu này cả tháng nay đã không gọi điện về nhà, cũng không tới đưa tiền cho bà. Sau khi chửi mắng hai cậu cảnh sát một hồi, bà ta bèn đóng cửa lại.

Nếu La Tuyết Cầm không ở nhà, lại là sinh viên ở trong kí túc xá thì mấy cậu bạn học liền gạt chuyện điều tra La Tuyết Cầm sang một bên. Mãi đến khi tra qua lọc lại mà không có bất kì đầu mối nào, họ mới nhớ đến La Tuyết Cầm.

Mấy ngày trước, họ đến Đại học Khoa học và Công nghệ Long Phiên tìm La Tuyết Cầm để hỏi thêm về tình hình liên quan. Nhưng tìm tới tìm lui mà chẳng gặp được La Tuyết Cầm. Sau khi lấy được số điện thoại của cô ấy, dù gọi bao nhiêu lần cũng đều trong trạng thái tắt máy. Lúc này họ có cảm giác La Tuyết Cầm cũng đã mất tích.

Dù sao nửa học kì cuối của năm thứ tư Đại học cũng là thân ai nấy lo, người nghiên cứu cứ nghiên cứu, người tìm việc cứ tìm việc. Hầu hết sinh viên đều tự liên lạc chỗ thực tập, vừa học việc vừa kiếm thêm chút tiền. Cho nên dù hơn một tháng trời La Tuyết Cầm không liên hệ với ai nhưng cũng chẳng có người chú ý đến sự khác lạ này.

Mọi người vô cùng kinh ngạc trước sự quản lí sinh viên sắp tốt nghiệp một cách lỏng lẻo của nhà trường, nhưng không thể làm gì được.

Một mặt họ cảm thông cho La Tuyết Cầm, một cô gái gần như không ai hỏi đến, không nhà để về. Mặt khác, tất cả đều lờ mờ cảm thấy vụ mất tích bí ẩn của La Tuyết Cầm rất có thể dính dáng gì đó với Đỗ Châu. Vì thế, bắt đầu triển khai lực lượng điều tra tung tích của La Tuyết Cầm.

Bước đầu tiên là tìm hiểu những thi thể không rõ danh tính được tìm thấy ở thành phố Long Phiên trong hơn một tháng qua, xác định không có thi thể nào tương tự với đặc điểm của La Tuyết Cầm.

Bước thứ hai, mọi người phái hai cô bạn kiên trì đi tìm gặp mẹ của La Tuyết Cầm. Có lẽ lần này bà La thắng bạc nên nói chuyện thuận lợi hơn trước. Theo lời bà, hơn một tháng trước, vào một ngày không cụ thể, La Tuyết Cầm về vào lúc xế chiều, nói cho mẹ biết rằng mình đã tìm được việc làm. Bà La lúc này vừa mới thua bạc, bèn bảo La Tuyết Cầm đưa trước cho bà ít tiền. Nhưng La Tuyết Cầm nói hôm sau là ngày đầu tiên đi làm, tối nay còn phải đi mua hai bộ quần áo tử tế nên không có tiền đưa cho bà. Vì thế hai mẹ con nảy sinh tranh cãi, La Tuyết Cầm bèn xuống lầu, lái xe máy của mình rời đi.

Bước thứ ba, mấy cậu bạn học của Trần Thi Vũ lại tới trường học tiến hành điều tra. Những bạn học cùng phòng kí túc xá của La Tuyết Cầm nói rằng bình thường cô ít khi trò chuyện với họ, hơn ba năm đại học vẫn luôn như thế. Vì La Tuyết Cầm là người bản địa, cho nên việc ở lại kí túc xá cũng không theo quy luật. Nhưng nghe nói sau Tết cô ấy đã xin việc ở một công ty vật tư y tế, làm nhân viên bán hàng, được bao ăn bao ở, một tháng còn được trả 3.000 tệ. Nếu được bao ở thì cô ấy không ở trong kí túc xá cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, thông qua điều tra làm rõ, họ được biết trong mấy năm học đại học La Tuyết Cầm vẫn thầm mến một nam sinh cùng khóa cùng ngành tên là Phương Đẩu Dương. Đó là một thanh niên cao to trắng trẻo, tính cách cũng hướng nội. Nghe nói cậu ta không chỉ là hotboy của ngành mà còn học vô cùng giỏi, thành tích mọi năm thường đứng đầu trong các bạn cùng khóa, gần đây cậu ta mới được khoa cử đi học nghiên cứu sinh. Cậu bạn này chính là đối tượng thầm thương trộm nhớ của không chỉ nữ sinh khoa mình mà còn là của nữ sinh cả trường. Nhưng có vẻ Phương Đẩu Dương chỉ nói chuyện được với La Tuyết Cầm. Chính Phương Đẩu Dương giải thích rằng quan hệ giữa cậu ta và La Tuyết Cầm chỉ là bạn học đơn thuần. Theo lời nhờ cậy của La Tuyết Cầm, Phương Đẩu Dương giúp cô học bù, ôn tập, cùng ngồi ăn cơm rồi lại tự học. Còn những quan hệ khác cậu ta đều phủ nhận. Đương nhiên, bạn học xung quanh Phương Đẩu Dương cũng phủ nhận như vậy. Tuy Phương Đẩu Dương một mình thuê một căn phòng nhỏ gần trường, nhưng bình thường vẫn luôn sống một mình, chưa từng dẫn La Tuyết Cầm về đó.

Vì một tháng gần đây Phương Đẩu Dương vẫn bận rộn với việc cử đi học nghiên cứu sinh, cho nên không hề chú ý tới chuyện La Tuyết Cầm mất tích hơn một tháng nay.

Nhưng từ chỗ Phương Đẩu Dương, mấy cậu cảnh sát biết thêm một vài chuyện: La Tuyết Cầm vì muốn kiếm tiền nhanh chóng, không muốn tham gia kì thi tư pháp để làm luật sư nên mục tiêu tìm việc là các xí nghiệp. Công ty vật tư y tế nhận La Tuyết Cầm vào làm đã thông báo ngày 1 tháng 3 năm nay cô chính thức đi làm, đi làm từ ngày 1 dễ tính tiền lương. Vào cuối tháng 2, La Tuyết Cầm từng báo tin vui này qua WeChat cho Phương Đẩu Dương, cậu còn viết một tin nhắn chúc mừng rất dài để cổ vũ cho cô bạn.

Nếu là ngày 1 tháng 3 chính thức đi làm, như vậy lần cuối bà La gặp La Tuyết Cầm hẳn là chiều ngày 28 tháng 2. Điều tra đã lâu như vậy, có thể xác thực đây là mốc thời gian cuối cùng đánh dấu sự xuất hiện của La Tuyết Cầm. Mà thời điểm Đỗ Châu mất tích cũng là chiều ngày 28 tháng 2 năm nay. Những mốc thời gian này khiến mọi người rất hào hứng. Lúc trước tất cả rất hi vọng La Tuyết Cầm có thể là nhân chứng, nhưng bây giờ xem ra vụ mất tích của cô và Đỗ Châu, cùng Chuyên án chiếc nhẫn đều có mối quan hệ nhất định nào đó. Dù sao địa điểm, thời gian đều tương xứng, hiện giờ La Tuyết Cầm lại mất tích một cách bí ẩn, trên thế giới không thể tồn tại chuyện trùng hợp như vậy được.

Bước thứ tư, nhóm đàn em của Trần Thi Vũ tiến hành tìm kiếm tại công ty vật tư y tế đã nhận La Tuyết Cầm vào làm. Qua điều tra cho thấy, La Tuyết Cầm chưa hề tới công ty đi làm. Vì La Tuyết Cầm vẫn là thực tập sinh, chưa có bằng tốt nghiệp nên công ty không thể kí kết hợp đồng lao động chính thức với cô. Cho nên công ty thỏa thuận bằng miệng, hứa bao ăn bao ở, tiền lương 3.000 tệ, không trích phần trăm lương thực tập, đến khi La Tuyết Cầm thuận lợi nhận được bằng tốt nghiệp thì chính thức kí hợp đồng lao động. Đối với bất cứ một sinh viên nào mà nói, tiền lương thực tập như thế quả thật không nhỏ. Công ty cũng thành thực nói rằng vì họ nhìn thấy tiềm năng ngoại hình của La Tuyết Cầm, chỉ cần trang điểm thêm một chút là sẽ thành một cô gái tài mạo hơn người. Nhưng tới ngày 1 tháng 3, La Tuyết Cầm không đến công ty như lời hẹn, điện thoại cũng không liên lạc được, công ty cho rằng cô tìm được việc khác tốt hơn nên cũng không tới trường tìm cô.

Đến đây, nhóm đàn em xác định được hai điểm. Thứ nhất, thời gian và địa điểm La Tuyết Cầm mất tích tương tự với Đỗ Châu. Thứ hai, La Tuyết Cầm thật sự đã mất tích, hơn nữa rất có thể đã mất tích sau khi gặp Đỗ Châu.

Trong lúc điều tra công ty kia, giám đốc công ty đã cung cấp một manh mối rất có giá trị. Ông ta nói, công việc La Tuyết Cầm mới nhận chính là công việc cơ bản nhất, đó là đẩy mạnh tiêu thụ gạc cầm máu. Hồi cuối tháng 2, công ty cũng cung cấp cho La Tuyết Cầm một túi gạc cầm máu cùng một số tài liệu liên quan đến việc tiêu thụ mặt hàng này. Giám đốc công ty nói, lúc đó La Tuyết Cầm đặt gói bông băng vào cốp xe máy của mình.

Điều này càng làm cho các cô cậu cảnh sát thêm hào hứng, vì ở hiện trường Đỗ Châu mất tích cũng có một miếng gạc cầm máu dính máu của anh ta. Lúc đó mọi người đều đang trăn trở, nếu không phải cấp cứu 120 đến hiện trường thì ai lại mang theo bông băng cầm máu? Vì thế họ lấy ảnh chụp băng gạc tại hiện trường cho ông giám đốc xem. Ông ta vừa nhìn liền nhận ra miếng băng gạc trong hình bất kể là xét trên màu sắc, tính chất hay quy cách cắt xén đều chính là của công ty họ, không thể nghi ngờ.

Như vậy, La Tuyết Cầm và Đỗ Châu liên quan đến nhau đã chắc như đinh đóng cột.

Đúng lúc các cô cậu bạn học lấy được thông tin này, Trần Thi Vũ lại đang cùng đồng nghiệp bên Đội Trị an cùng đi điều tra nghi phạm của vụ án, không nhận được điện thoại. Bởi vậy họ quyết định trước hết chưa vội báo cáo cho tổ chuyên án, mà tự điều tra vị trí hiện tại cùng các mối quan hệ xã hội của La Tuyết Cầm xem liệu có gì dính dáng đến Đỗ Châu không.

Cho tới buổi sáng hôm nay, cả hai hướng điều tra đều không có kết quả, vì thế mới điện thoại báo cho Trần Thi Vũ.

Chúng tôi vừa nghe một cậu bạn học của Trần Thi Vũ kể rõ tình hình, vừa suy xét kĩ càng. Còn Lâm Đào và Hàn Lượng rời đi lúc nào thì tôi không chú ý. Mãi đến khi cậu đàn em kia nói xong hết mọi chuyện, chúng tôi mới phát hiện Hàn Lượng cùng Lâm Đào song song bước xuống từ xe khám nghiệm, đi về phía chúng tôi.

“Tôi nghi ngờ không biết La Tuyết Cầm có giống mấy người như Tả Liên hay không?” Hàn Lượng nói, “Có lẽ là đi thuê phòng với Đỗ Châu, sau đó bị tống tiền chẳng hạn?”

Tôi lắc đầu, “Thứ nhất, trong những người bị hại trước đó, đương sự là đàn ông đều không mất tích. Thứ hai, cô bé này mộc mạc giản dị, tính cách hướng nội, sẽ không hẹn người xa lạ đi khách sạn đâu.”

“Quả thật là thế.” Hàn Lượng nói, “Lúc nãy tôi thấy không yên tâm, đi kiểm tra lại trang web nước ngoài kia, xác định không có video nào khác, nếu không có video cũng sẽ không có điều kiện đe dọa tống tiền.”

“Trái lại phía tôi lại có phát hiện.” Lâm Đào nói, “Tôi tra xét lại ảnh chụp hiện trường, thấy một dấu vết rất quan trọng nhưng lúc đó chúng ta lại không chú ý tới.”

“Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

Lâm Đào nâng máy tính xách tay lên, mở một tấm hình cho tôi xem, “Trên bức tường tại hiện trường, gần vết máu phun lên tường có vết bánh xe và dấu vết xe máy đổ xuống đất.”

“Cái gì?” Tôi nói, “Xe máy đổ xuống đất ư?”

“Lẽ nào là La Tuyết Cầm lái xem đâm vào Đỗ Châu, làm Đỗ Châu bị thương?” Đại Bảo cắn răng, “Sau đó La Tuyết Cầm tiến hành băng bó tại chỗ cho Đỗ Châu?”

“Ý kiến này cũng có lí.” Tôi nói, “Nhưng vì sao cả hai người lại cùng mất tích?”

“Dù Đỗ Châu có hôn mê bất tỉnh, cô sinh viên gầy yếu này sao đủ sức đưa Đỗ Châu đến nơi khác.” Trần Thi Vũ cầm ảnh chụp La Tuyết Cầm, “Hơn nữa, cô ấy cũng hoàn toàn không có động cơ mang Đỗ Châu đi giấu.”

“Vậy cũng chỉ có thể là Đỗ Châu đưa La Tuyết Cầm đi?” Tôi trầm ngâm.

“Chiếc nhẫn, vết máu, xe máy.” Đại Bảo nói, “Chẳng lẽ Đỗ Châu thật đúng là đầu sỏ gây ra Chuyên án chiếc nhẫn?”

“Tôi cảm thấy cậu nên đề phòng Khúc Tiểu Dung.” Tôi nói. “Nhưng... nhưng trông cô ấy không có vẻ giả bộ.” Đại Bảo nói. “Rất nhiều vấn đề chưa rõ ràng.” Trần Thi Vũ xen vào, “Cô La Tuyết Cầm này không được ai để ý, chẳng có người hỏi thăm, lại ít qua lại với người khác, chỉ tình nguyện trải lòng với một người duy nhất chính là Phương Đẩu Dương. Như vậy, tôi cảm thấy trước đó chúng ta điều tra Phương Đẩu Dương vẫn chưa đủ sâu.”

“Cô vẫn muốn tìm Phương Đẩu Dương?” Tôi hỏi.

Trần Thi Vũ gật đầu.

2

Khi chúng tôi lái xe chạy tới khu học tập của khoa Y Đại học Khoa học và Công nghệ Long Phiên, thấy không ít sinh viên mang vẻ mặt kinh sợ.

Mang theo sự nghi ngờ, chúng tôi tới văn phòng chuyên ngành Luật y tế. Nhưng trong văn phòng chỉ có vài giáo viên và sinh viên, mọi người đều đang lo lắng thảo luận chuyện gì đó.

Tôi lấy thẻ cảnh sát của mình ra, cũng nói rõ ý định khi đến đây.

“Ai báo cảnh sát đấy?” Một thầy giáo lớn tuổi to tiếng.

Các giáo viên và sinh viên khác thi nhau dùng biểu cảm thể hiện sự vô tội của họ.

Lời mở đầu này khiến chúng tôi cảm thấy bất ngờ, cũng hết sức khó xử. Tôi vội vàng giải thích, “Chúng tôi không phải cảnh sát khu vực, chúng tôi chỉ muốn tới tìm bạn Phương Đẩu Dương để tìm hiểu thêm một chút về bạn La Tuyết Cầm.”

Thầy giáo kia lấy làm kinh hãi, “Thật ra trường chúng tôi rất tôn trọng quyền tự chủ cá nhân của sinh viên.”

Tôi biết những giáo viên này đang lo sợ mình phải chịu trách nhiệm quản lí bất cẩn trong vụ việc La Tuyết Cầm mất tích. Vì thế tôi nói, “Sự tình đã phát sinh như vậy, có giải thích cũng vô ích, hiện giờ tốt nhất chính là mau chóng tìm ra sinh viên mất tích.”

Thầy giáo lớn tuổi thở dài, “Một khi đã vậy, có muốn giấu cũng không được.”

Tôi thấy hơi kì lạ. Lúc trước khi các đàn em cảnh sát tới đây điều tra, hẳn là trường học cũng biết chuyện cảnh sát nắm được thông tin La Tuyết Cầm mất tích. Nếu như vậy, họ còn phải giấu cảnh sát điều gì?

Vị giáo viên ấy ngừng một chút, rồi hạ giọng, “Sáng hôm nay Phương Đẩu Dương cũng mất tích.”

Những lời này khiến chúng tôi cũng kinh hãi. Chúng tôi đã hiểu vì sao giáo viên và sinh viên lại có vẻ lo sợ như vậy. Tuy rằng La Tuyết Cầm đã mất tích hơn một tháng, nhưng trước đó trong trường không biết xảy ra chuyện như thế. Mãi đến khi cảnh sát đến trường học điều tra, tin La Tuyết Cầm mất tích mới được truyền ra.

Một bạn học bốc hơi khỏi thế gian một cách khó giải thích, thông tin này đủ tạo nên một làn sóng không nhỏ trong nhóm sinh viên. Nhưng vài ngày sau, Phương Đẩu Dương vốn có quan hệ rất tốt với La Tuyết Cầm cũng mất tích. Tin này nhanh chóng được các bạn học lan truyền, khiến sinh viên trong trường bắt đầu bàn tán xôn xao. Các kiểu đồn thổi thi nhau trỗi dậy, ai nấy đều cảm thấy bất an.

Chúng tôi còn cảm thấy lo lắng hơn nhiều. Khi bắt đầu tìm kiếm nhân chứng quan trọng thì những nhân chứng này lại lần lượt mất tích, chuyện đó khiến chúng tôi không thể tránh được sự hoang mang bất định. Có điều nếu Phương Đẩu Dương bị diệt khẩu, kẻ phạm tội hẳn đã bày ra một bàn cờ rất lớn. Vậy động cơ gây án của hắn là gì? Bước tiếp theo hắn sẽ làm gì? Những chuyện vốn chỉ xuất hiện trong những thước phim điện ảnh li kì tại sao lại cứ xuất hiện trong cuộc sống đời thường?

“Cái miệng gở của lão Tần đã bị anh thừa kế hoàn toàn rồi.” Hàn Lượng dang tay ra, nói với Đại Bảo.

Tôi biết ý Hàn Lượng. Mới đây thôi, Đại Bảo vừa quăng ra một mớ lí thuyết của mình. Rằng mỗi khi có loại án nào xảy ra là những vụ án tương tự sẽ dồn dập kéo đến. Vừa mới phát hiện cô sinh viên đại học La Tuyết Cầm biệt vô âm tín chưa được mấy ngày thì Phương Đẩu Dương cũng mất tích.

Dù sao giữa La Tuyết Cầm và Phương Đẩu Dương cũng có chút quan hệ, không thể đơn giản cho rằng đây là trùng hợp. Nhưng có phải Phương Đẩu Dương vì chuyện La Tuyết Cầm mất tích mà cũng mất tích hay không? Liệu có giống như những gì chúng tôi thảo luận lúc trước, đây thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi?

Tôi trông mong chút may mắn, hỏi người thầy giáo, “Ồ? Làm sao các thầy phát hiện ra cậu ấy mất tích?”

“Sau khi bạn La Tuyết Cầm mất tích, ban giám hiệu yêu cầu mở cuộc họp khẩn cấp, quyết định tăng cường công tác quản lí sinh viên, đặc biệt là với các sinh viên sắp tốt nghiệp.” Thầy giáo nói, “Thật ra chúng tôi không tán thành việc đó. Dù sao thanh niên hơn 20 tuổi cũng đã là người trưởng thành, họ phải có năng lực quản lí bản thân và cũng như sự tự do của mình. Không thể áp đặt trách nhiệm về hành vi của sinh viên lên đầu nhà trường được.”

Tôi biết thầy giáo này chẳng qua chỉ muốn chối bỏ trách nhiệm, liền cười ngắt lời ông ta, “Sau đó thì sao?”

“Cuộc họp quyết định, sáng nay lúc 8 giờ, các ngành học tự tổ chức họp riêng.” Thầy giáo đáp, “Yêu cầu hạn chế quyền tự do cá nhân của sinh viên, tất cả sinh viên phải có mặt để dự họp.”

“Phương Đẩu Dương không tới sao?” Đại Bảo vội hỏi.

“Phương Đẩu Dương là hội trưởng hội học sinh của ngành chúng tôi, cuộc họp hôm nay cũng do cậu ấy một tay chuẩn bị suốt hai ngày nay.” Thầy giáo nói, “Cho nên việc sáng nay cậu ấy vắng mặt tại cuộc họp quả thực là chuyện bất thường.”

“Là mất tích hay là không liên lạc được?” Lâm Đào hỏi.

Thầy giáo lúng túng, “À, trước mắt chỉ là mất liên lạc. Chúng tôi không tìm thấy cậu ấy, điện thoại cũng không gọi được.”

Tôi nghĩ một hồi rồi nói, “Theo như tôi được biết, gần hai năm qua Phương Đẩu Dương vẫn ở trong phòng thuê gần trường đúng không?”

Thầy giáo kia lại cho rằng tôi đang chất vấn ông ta, bèn nhanh chóng giải thích, “Điều kiện ở kí túc xá trong trường không tốt lắm, những sinh viên có điều kiện đều thuê phòng bên ngoài, đây là quyền tự do cá nhân. Tôi cảm thấy ban giám hiệu không có quyền, cũng không có nghĩa vụ can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác, đây chính là nhân quyền!”

“Vậy các thầy đã đến phòng cậu ấy thuê chưa?” Kì thực tôi mong chuyện mất tích không phải sự thật.

Thầy giáo nhẹ nhàng thở phào, chỉ vào mấy sinh viên, “Thật ra lúc nãy tôi đang sắp xếp mấy bạn này đi tìm cậu ấy. Thằng bé Phương Đẩu Dương tính cách hướng nội, không thích trò chuyện, đơn độc một mình, cho nên ra ngoài thuê phòng hai năm mà không sinh viên nào biết cậu ấy thuê nhà ở đâu.”

Tôi cũng thở dài. Không liên lạc được với Phương Đẩu Dương, khả năng lớn nhất là cậu ta đang ở nhà. Vì cảm thấy không khỏe, có khách tới thăm hoặc có thể là nhiều nguyên nhân khác dẫn đến việc cậu ta vắng mặt trong một cuộc họp hội sinh viên vốn chẳng mấy thú vị. Nếu chưa tìm đến chỗ ở của cậu ta thì vẫn hơi sớm để cho rằng Phương Đẩu Dương đã mất tích.

Tôi cũng chẳng muốn nhiều lời vô ích với vị thầy giáo luôn tìm cách trốn tránh trách nhiệm này, bèn vẫy tay bảo mọi người thu quân.

“Chúng tôi đều học luật, có ý thức về pháp luật.” Thầy giáo ở phía sau nói thêm, “Một khi có vấn đề gì xảy ra, chúng tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát theo đúng quy định.”

“Báo cảnh sát theo đúng quy định, ha ha. Đúng là lần đầu tiên tôi được nghe thấy câu này.” Trần Thi Vũ bất đắc dĩ buông tay, “Giờ chúng ta làm gì?”

“Tìm Phương Đẩu Dương là nhiệm vụ quan trọng nhất.” Tôi nói, “Thông báo toàn bộ tình hình cho tổ chuyên án của Chuyên án chiếc nhẫn, yêu cầu họ điều phối lực lượng đi tìm căn phòng mà Phương Đẩu Dương đang thuê.”

“Hừm, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Trần Thi Vũ gật đầu, “Còn các anh thì sao?”

“Số bọn này khổ như vậy, còn có thể làm gì nữa.” Đại Bảo thở dài, “Nhận sáu vụ giám định, nếu bây giờ không quay về viết báo cáo thì tối lại phải tăng ca.”

Khi Đại Bảo viết xong báo cáo giám định thứ ba thì Trần Thi Vũ gọi điện cho chúng tôi. Cô vẫn nói bằng chất giọng lạnh như băng.

Chẳng những không có tin tốt, mà sự tình còn tồi tệ hơn so với tưởng tượng của chúng tôi.

Cảnh sát địa phương hành động, chẳng bao lâu sau căn phòng Phương Đẩu Dương thuê đã được tìm thấy. Đây là một căn phòng nhỏ ngay cả cửa sổ cũng không có, nằm ở góc trong của một dãy nhà trệt. Cánh cửa của căn phòng là một cửa chống trộm cũ nát, nhưng lại bị khóa chặt. Dù cảnh sát có đập cửa thế nào thì bên trong cũng không có tiếng người đáp lại. Sau khi xin chỉ thị từ tổ chuyên án, cảnh sát dùng rìu chữa cháy phá cửa mà vào. Lúc tiến vào hiện trường, tất cả cảnh sát ở đây đều ngây cả người, tình hình tại hiện trường kì dị đến nỗi con người khó mà tin nổi. Những cảnh sát ở hiện trường lúc đó rất sợ hãi, nhanh chóng tiến hành thông báo vài thông tin cơ bản cho tổ chuyên án. Tổ trưởng tổ chuyên án nghe xong cũng kinh ngạc, trước hết yêu cầu lực lượng kĩ thuật của Đội Cảnh sát Hình sự thuộc Cục Cảnh sát Thành phố đến hiện trường, đồng thời thông báo chúng tôi nhanh chóng tới trợ giúp.

Phương Đẩu Dương cứ vậy mà chết.

Hiện trường phát hiện vụ án khiến cho phía cảnh sát địa phương khiếp sợ đúng là chuyện bình thường.

Nếu chỉ nhìn phía bên phải căn phòng thì đây quả là căn phòng của một sinh viên giỏi. Bên cạnh một chiếc giường xếp ngay ngắn là một giá sách không lớn. Tuy nhiên trên giá lại bày rất nhiều sách. Dù xếp ngang xếp dọc nhưng cũng sắp xếp xen kẽ một cách cẩn thận. Nội dung sách cũng rất phong phú, từ văn học nước ngoài đến kiến thức máy tính, từ Kim Dung toàn tập đến Tuyển tập văn xuôi. Có thể thấy Phương Đẩu Dương thích đọc các loại sách phổ biến trong giới thanh niên.

Nhưng chỉ hơi liếc mắt thôi là cảm giác thanh nhã đã bị phá cho bằng sạch.

Bên trái gian phòng kê một chiếc bàn học và một chiếc ghế. Dưới bàn ghế có rất nhiều giấy vệ sinh bị vo viên, vứt lung tung bừa bãi. Trên bàn học có hai chiếc áo lót màu đỏ vứt bừa bãi bên máy tính. Điều khiến người ta chú ý không phải bộ bàn ghế hay những thứ trên bàn, mà là Phương Đẩu Dương nằm trên mặt đất, bên cạnh bàn học.

Mới nhìn thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được thi thể trước mắt lại là của một nam giới. Phương Đẩu Dương trên mặc một chiếc áo dài màu hồng, dưới mặc một chiếc váy ngắn màu xanh da trời, thậm chí còn mang một đôi tất quá gối bằng lụa, chân đi giày cao gót. Trên đầu Phương Đẩu Dương thậm chí còn đội một bộ tóc giả chất lượng kém màu cà phê, xõa tung ra che mất nửa khuôn mặt.

“Lúc đầu tôi còn tưởng mình vào nhầm.” Một cảnh sát nói, “Thấy một cô gái mặc trang phục đẹp đẽ nằm trên mặt đất, lúc ấy tôi còn không dám chắc, có chút hồi hộp. Lại cảm thấy hối hận vì đã mạo muội phá cửa xông vào.”

“Còn tôi lại thấy hơi kì lạ.” Một cảnh sát khác chen vào, “Nhìn trên mặt đất thấy rõ ràng không phải người sống, tôi còn tưởng Phương Đẩu Dương giết người. Kết quả đến lúc tới gần mới thấy, cái mũi khoằm kia, lại thêm nốt ruồi dưới mắt, đây hiển nhiên là Phương Đẩu Dương rồi.”

“Sao cậu ta lại mặc như vậy cơ chứ?” Anh cảnh sát thắc mắc.

“Ây da, sao lại có án mạng thế này? Về sau làm sao tôi cho thuê phòng được nữa?” Từ ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo, ăn mặc sặc sỡ đi vào, khẽ nói.

“Cậu là chủ cho thuê nhà phải không?” Tôi nghiêng đầu nhìn người đàn ông này, “Bình thường cậu có hay qua chỗ cậu ấy không?”

“Không nhiều, không nhiều!” Gã chủ nhà giãy nảy lên như điện giật, kêu lớn, “Ở đâu ra chủ nhà hay qua lại với khách trọ?”

“Ít nhất cậu cũng phải nắm được tình hình cơ bản chứ?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Không biết, không biết, sao tôi lại phải tìm hiểu về cậu ấy?” Gã chủ nhà lấp lửng nói.

“Trên thi thể có hành vi trói buộc.” Bác sĩ Hàn của Cục Cảnh sát Thành phố là người vào hiện trường trước, anh nói.

“Dây thừng sao? Đúng là án mạng ư?” Lâm Đào kinh ngạc.

Lâm Đào vừa dứt lời, gã chủ nhà bỗng run rẩy như rất bất ngờ.

Tôi lại chẳng lấy gì làm lạ, sau khi mặc trang phục khám nghiệm liền đi theo bàn đạp mà Trình Tử Nghiên đã sắp xếp từ trước, tôi bước vào trong. Vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.

Tiến thêm một bước tới gần thi thể, tôi thấy rõ trên thi thể có buộc một sợi dây thừng nylon. Chiếc dây quấn quanh phần eo, không thấy rõ phương hướng và phương thức quấn cụ thể, cũng không rõ đầu dây và nút buộc nằm ở đâu.

Tôi đi thẳng tới cạnh bàn, “Nếu tôi đoán không lầm, trong chiếc máy vi tính này hẳn đang chiếu phim đen.”

Lâm Đào nhảy vọt qua một chiếc bàn đạp khám nghiệm, trực tiếp chắn trước mặt Trần Thi Vũ. Cô chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.

Tôi ngồi xổm trên bàn đạp bên cạnh thi thể, thử giật khớp khuỷu tay và khớp xương ngón tay của nạn nhân, “Từ những bộ phận cơ thể có thể thấy trước mắt, trên thi thể không có tổn thương. Dựa vào độ co cứng tử thi thì hẳn là cậu ta tử vong vào đêm hôm qua.”

“Nhưng vì sao cậu ta lại ăn mặc như vậy?” Trần Thi Vũ hỏi, “Chẳng lẽ cái miệng gở của Đại Bảo lại ứng nghiệm? Có vụ án là dồn dập ập đến.”

Tôi cười đáp, “Không ngoài dự liệu, có lẽ cậu ta chết vì ngạt thở tình dục.”

“Ngạt thở tình dục?” Hiển nhiên Trần Thi Vũ chưa từng nghe qua cụm từ này.

“Tôi biết ngạt thở tình dục là gì.” Hàn Lượng nói, “Là chỉ những người có tâm lí và hành vi khác lạ, dùng phương thức nguy hiểm để kích thích não bộ. Vì quá trình rất dễ xảy ra bất trắc nên loại hành vi này mang tính nguy hiểm cao, có thể dẫn tới tử vong vì ngạt thở.”

“Nhưng... nhưng cậu ta bị trói mà!” Trần Thi Vũ nói.

“Đúng vậy, nếu không buộc dây vào thì làm sao gây ra ngạt thở?” Tôi nói, “Người bị ngạt thở tình dục thường ở độ tuổi từ 12 đến 25. Hơn nữa đều là đàn ông. Đặc biệt thường thấy ở những người phải chịu áp lực lớn, có tính cách hướng nội.”

“Ý anh là tự mình trói mình ư?” Trần Thi Vũ nói với vẻ mặt khó tin, “Sao anh nghĩ là ngạt thở tình dục?”

Tôi gật đầu, “Những chuyện thế này thường do một mình gây ra. Cho nên chỉ có thể là cậu ta tự trói. Nói chung ở hiện trường có những đặc điểm rất quan trọng. Đầu tiên là đàn ông mặc quần áo phụ nữ. Tiếp theo là hiện trường có tính khép kín, khuất nẻo. Ở hiện trường thường có nội y của phụ nữ. Cuối cùng chính là việc trói buộc.”

“Vậy không phải là cậu ta bị giết hại?” Trần Thi Vũ hỏi.

Tôi đáp, “Ngạt thở là chuyện ngoài ý muốn, là do lúc áp dụng phương pháp này nhưng lại làm sai gây nên.”

Trần Thi Vũ vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.

Tôi dừng một chút mới nói tiếp, “Đương nhiên, rốt cuộc có phải ngạt thở tình dục hay không còn phải khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi mới có thể xác định được. Nếu nguyên nhân tử vong của người chết là ngạt thở, mà ở hiện trường chỉ có dấu vết của cậu ta, hành vi trói buộc lại do cậu ta tự thực hiện thì có thể kết luận vậy. Nhưng nếu ở hiện trường có dấu vết của người khác, phương thức tử vong không thể tự cậu ta thực hiện thì lại thành chuyện khác.”

Dứt lời tôi cũng đeo găng tay xong xuôi, gạt bộ tóc giả che nửa mặt nạn nhân ra. Tôi thấy trên khóe miệng thi thể như có chút dấu vết, giống dấu vết chất lỏng chảy qua.

Rất nhiều vụ dùng dây thừng tạo thành tử vong do ngạt thở cơ tính, ví dụ như bị siết hay treo cổ đều để lại hiện tượng “chảy nước bọt” trên thi thể, cũng không phải chuyện kì lạ. Nhưng dấu vết chất lỏng trên khóe miệng Phương Đẩu Dương lại chảy về phía cổ của cậu ta. Nói cách khác, lúc nước bọt chảy ra thì cậu ta đang ở tư thế nửa người trên thẳng, chứ không phải tư thế nằm ngửa như chúng tôi đang thấy.

Vì sao tư thế cơ thể lại có sự thay đổi? Là do ngã từ trên ghế xuống sao? Nhưng nếu ngã từ trên ghế xuống thì tại sao một chân vẫn ở trên ghế?

Trí não tôi nhanh chóng luân chuyển nghĩ suy, mãi cho đến khi bị Lâm Đào cắt ngang.

“Không đúng!” Lâm Đào nói, “Chẳng phải hiện trường này bị khóa kín ư? Tại sao lại có hai dấu chân người?”

“Trước đó có người bước vào phòng của cậu ta, chuyện này rất bình thường đấy chứ?” Trần Thi Vũ nói.

“Nhưng dấu chân này còn rất mới. Thậm chí còn mới hơn cả các dấu chân khác của Phương Đẩu Dương. Hơn nữa dấu chân này phải do một người đàn ông rất cao để lại, lớn hơn dấu chân của Phương Đẩu Dương.” Trình Tử Nghiên nhẹ nhàng phản bác.

“Vậy có phải do cánh cảnh sát để lại sau khi tiến vào hiện trường hay không?” Lòng tôi chùng xuống. Vừa lo Phương Đẩu Dương bị người khác giết hại, thậm chí còn có liên quan đến vụ án của La Tuyết Cầm và Đỗ Châu, vừa sợ những suy đoán lúc nãy của mình bị phủ định. Ngày nào tôi cũng nói không được chủ quan vào phán đoán ban đầu, kết quả chính mình lại mắc phải, quả thực là mất mặt.

“Không đâu, đã loại bỏ hết dấu giày của cảnh sát rồi.” Lâm Đào quả quyết.

Tôi và Lâm Đào cùng rơi vào suy nghĩ. Nhưng lần này chưa nghĩ quá 30 giây thì lại bị Đại Bảo vốn đang loay hoay với dây thừng cắt ngang.

Đại Bảo cầm một đầu dây thừng nylon, “Đầu dây này chưa thắt lại nên không thể siết chết người được!”

3

Một loạt phát hiện khiến tâm trạng của các cảnh sát hình sự tại hiện trường vừa được thả lỏng lại trở nên căng thẳng.

“Vậy nguyên nhân tử vong là gì?” Điều tra viên phụ trách vội vã hỏi.

Tôi lắc đầu, “Tôi cũng chưa xác định được, việc đang cấp bách, vẫn nên đưa thi thể về phòng giải phẫu để tiến thêm một bước khám nghiệm. Lâm Đào, cậu ở lại xem thử mấy dấu chân xem có giá trị giám định không.”

Lâm Đào gật đầu, chúng tôi ôm một bụng thấp thỏm, chẳng nói một lời cứ thế chạy xe thẳng tới nhà tang lễ.

Thi thể được đặt trên bàn giải phẫu, trông như thi thể của một cô gái trẻ. Vết hoen tử thi màu đỏ sậm hiện lên trên làn da trắng nõn của Phương Đẩu Dương, trông vô cùng rõ ràng. Trên khuôn mặt tái nhợt, đôi môi thoa son đỏ mọng trông có vẻ vô cùng chói mắt.

Đại Bảo cầm một miếng băng gạc, muốn lau sạch mặt người chết nhưng bị tôi ngăn lại, trong điều kiện chưa rõ tình huống trước mắt, cần phải tránh làm thay đổi trạng thái thi thể. Hơn nữa có dặm phấn cũng được, đánh son cũng chẳng sao, đều không ảnh hưởng đến việc khám nghiệm của chúng tôi.

Với các nút dây trên thi thể, bình thường bác sĩ pháp y sẽ cắt nút thắt, sau khi gỡ xuống nguyên vẹn thì lại dùng băng dính dán vết cắt kia lại, như thế có thể giữ được toàn bộ hình dáng và trạng thái của chiếc dây thừng khi trói buộc nạn nhân.

Nhưng dây thừng buộc trên người Phương Đẩu Dương lại không được thắt nút, cho nên chúng tôi chẳng thể dùng phương pháp bình thường để cố định dây thừng. Sau khi thương lượng, tất cả quyết định lần theo đầu dây, trực tiếp gỡ dây thừng ra khỏi thi thể, toàn bộ quá trình sẽ được ghi hình lại.

Đại Bảo và bác sĩ Hàn phụ trách nâng thi thể lên, tôi phụ trách tháo cuộn dây đang cuốn trên thi thể ra.

Nhìn từ bên ngoài thì dây thừng có vẻ quấn quanh thi thể một cách phức tạp, nhưng khi gỡ xuống mới thấy nó không loằng ngoằng đến vậy. Dây bắt đầu quấn từ phần hông của thi thể, cuốn dần lên phía trên. Lúc sợi dây sắp quấn quanh cổ thì động tác cuốn dây ngừng lại, vì đầu dây không được thắt lại nên dây thừng không có lực thít, không thể siết chết người.

Sau khi gỡ dây ra, tôi dặn Đại Bảo tiến hành chà xát trên dây thừng, xem có thu được ADN nào khác với ADN của Phương Đẩu Dương không. Sau đó tôi và bác sĩ Hàn cởi bỏ những thứ trang phục trên người cậu ta xuống.

Tuy dây thừng không được thắt nút nhưng lúc mới quấn quanh eo vẫn quấn rất chặt. Chúng tôi có thể thấy trên phần bụng của thi thể có vết lằn dây rất đậm. Nhưng vì sợi dây khá mềm nên vệt dây cũng chỉ là một vết hằn, không gây ra tụ máu dưới da.

Có vết hằn nên bề mặt da trở nên không phẳng. Để đề phòng sai sót, chúng tôi nhìn kĩ hết các vết hằn, phòng trừ việc tổn thương ẩn trong những vết hằn đó. Nhưng kiểm tra từ đầu đến chân thi thể, trừ chỗ sau tai người chết có một vết xuất huyết dưới da hình bầu dục thì không phát hiện được bất cứ tổn thương nào khác.

Dù sau tai có một vết thương nhỏ, nhưng nó chẳng chứng minh được điều gì. Một chút tổn thương dẫn đến vết tụ máu dưới da có diện tích nhỏ là chuyện bình thường. Ngay cả trên người sống như chúng ta, ít nhiều cũng có thể tìm thấy vài chỗ thâm tím.

Chúng tôi tập trung kiểm tra cổ của nạn nhân. Mặc dù bị vài vòng dây thừng quấn quanh, nhưng vì đầu dây được thả tự do nên sợi dây chỉ quấn mấy vòng lỏng lẻo ở gốc cổ, thậm chí ngay cả một vết hằn cũng không có, đừng nói tới việc dẫn đến xuất huyết dưới da hay là ngạt thở. Đến lúc này chúng tôi đã có thể kết luận, Phương Đẩu Dương không chết vì ngạt thở tình dục.

“Không phải như tôi suy đoán.” Tự tôi chủ quan nên bây giờ đành nhanh chóng sửa sai.

“Quả thật là không phải.” Đại Bảo nói thêm, “Trên thi thể cũng không có triệu chứng ngạt thở rõ ràng. Trời ạ, tôi đã nói là vụ án kéo nhau mà đến rồi! Lại một vụ không rõ nguyên nhân tử vong.”

“Hiện trường khép kín như vậy, lại ấm áp, nguyên nhân tử vong không phải do thay đổi nhiệt độ.” Trần Thi Vũ vẫn chưa thoát khỏi vụ án xác lạnh giữa hơi nóng lần trước.

“Vì sao cứ phải nói chữ ‘lại’ nhỉ?” Tôi bật cười, “Từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn làm rõ được nguyên nhân tử vong. Tôi tin rằng lần này cũng vậy.”

Tôi thầm cổ vũ cho chính mình.

Ở độ tuổi của cậu thanh niên này, việc chết vì bệnh cũng không phải hiếm. Rất nhiều căn bệnh bẩm sinh như trạng thái bạch huyết tuyến ức hay bệnh tim đều có thể xuất hiện. Trước đây chúng tôi đã nhiều lần gặp phải.

Tôi khẽ cắn môi, cầm dao mổ lên bắt đầu tiến hành giải phẫu khám nghiệm thi thể.

Cổ không bị tổn thương, xương móng, sụn giáp không bị gãy, trong khoang ngực bụng không có máu đọng, một xương sườn bị gãy nhưng không làm vỡ màng phổi dẫn đến xuất huyết, hẳn là bị gãy xương sau khi chết. Dù sao lúc vận chuyển thi thể cũng có thể gây ra một số tổn thương sau khi nạn nhân tắt thở. Cho nên chỗ gãy xương này chưa nói lên điều gì. Khoang bụng cũng rất bình thường. Chúng tôi xem kĩ tuyến ức và tim của nạn nhân, thậm chí còn rạch tim ra theo hướng máu chảy nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ điểm nào khác thường. Đại Bảo cũng cẩn thận giải phẫu da đầu nạn nhân, dưới da và xương sọ đều không có gì khác lạ, não cũng thấy bình thường, không có hiện tượng vỡ động mạch não dẫn đến xuất huyết não.

Tôi tự cho rằng mình đã giải phẫu vô cùng cẩn thận, ngay cả phần giữa da và bắp thịt cũng được phân tách nhưng lại không tìm được bất cứ một vết thương nào tồn tại từ lúc Phương Đẩu Dương còn sống. Chuyện này như thể cái miệng gở của Đại Bảo đã ứng nghiệm, đã làm hết cả một quy trình giải phẫu học theo hệ thống mà vẫn chưa tìm được nguyên nhân tử vong.

Tôi chống hai tay lên cạnh bàn giải phẫu, lẳng lặng suy tính.

“Đã kiểm tra xong hiện trường.” Tiếng đi trước người theo bước đến sau, Lâm Đào đến.

Tôi ngẩng lên nhìn ra cửa phòng giải phẫu. Lâm Đào và Trình Tử Nghiên đầu đầy mồ hôi chạy vào, cậu ta nói, “Dấu chân ở hiện trường không trọn vẹn, không có giá trị đối chiếu.”

Tôi cảm thấy thất vọng.

“Còn nữa.” Lâm Đào vuốt lại mái tóc của mình, “Hầu hết giấy vệ sinh phát hiện tại hiện trường đều dương tính với thí nghiệm tinh trùng, đã mang đến phòng ADN để xét nghiệm. Nhưng thứ này bình thường không cần xét nghiệm cũng biết.”

“Bình thường? Vì sao lại bình thường?” Trần Thi Vũ liếc mắt hỏi.

Trình Tử Nghiên không nhịn được cười. Lông Vũ thắc mắc nhìn sang cô, Trình Tử Nghiên liền im lặng.

Lâm Đào rất xấu hổ, vội vàng đổi chủ đề, “Mặt khác, bên phía điều tra lại có tiến triển đột phá.”

“Ồ? Tiến triển gì?” Tôi đứng thẳng người, quay sang hỏi.

“Qua điều tra, cậu Phương Đẩu Dương này tuy rằng bình thường không thích qua lại với bạn học và giáo viên cùng trường, nhưng lại khá thân thiết với gã chủ nhà kia.” Lâm Đào nói, “Rất nhiều người phản ánh rằng gã chủ nhà này hay tới phòng của Phương Đẩu Dương chơi.”

“Thật sự là đồng tính đấy à?” Trần Thi Vũ nói.

Tôi lắc đầu, “Không nhất định. Vậy... đã bắt gã chủ nhà về chưa?”

“Bắt rồi.” Lâm Đào gật đầu, “Lúc chúng tôi rời đi, phía điều tra đang mời tay chủ nhà về Đội Cảnh sát hình sự.”

Tôi cảm thấy an tâm, nhưng nghĩ đến vấn đề nguyên nhân tử vong còn chưa giải quyết, lập tức lại nhíu mày.

“Hiện giờ bên chúng tôi lại có vấn đề.” Tôi nói, “Chúng tôi vẫn chưa tìm được nguyên nhân tử vong!”

“Hả?” Lâm Đào kinh ngạc, “Không có tổn thương gì sao?”

“Không có.” Tôi đáp.

“Chỉ có một vết thương nhỏ.” Đại Bảo chỉ ra sau tai người chết.

“Một mảng tụ máu nhỏ như vậy không thể coi là tổn thương được.” Lâm Đào nói.

“Bất kể là tổn thương lớn nhỏ đều phải khám nghiệm, đây là yêu cầu của thầy đối với chúng ta.” Tôi nói sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, giơ dao mổ, rạch mở vết thương sau tai Phương Đẩu Dương.

Đối với việc khám nghiệm tổn thương cục bộ, bình thường bác sĩ pháp y sẽ không phá hỏng chỉnh thể kết cấu bề mặt da khu vực tổn thương. Biện pháp xử lí là rạch bên cạnh vết thương, sau đó tách ra theo mô liên kết, tìm tòi nghiên cứu phía dưới da chỗ bị thương xem tổn thương này nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng khi tôi rạch da ra, còn chưa chia tách mặt dưới phần da tổn thương đã thấy xuất huyết dạng nhánh.

“Hả? Sao chỗ này lại bị chảy máu?” Đại Bảo cũng nhìn thấy, “Vết xuất huyết này không khớp vị trí với vết thương ở sau tai.”

“Đúng vậy, vết xuất huyết này nằm dưới phần da bị tổn thương, gần tai hơn.” Tôi nói rồi kéo dài vết cắt, dọc theo mô liên kết, tách phần da tổn thương phía sau tai.

Thật ra sau tai có hai chỗ xuất huyết, không dính dáng gì tới nhau. Dưới phần da tổn thương sau tai có một vết xuất huyết tương ứng hình trứng, đây là tổn thương hình thành do vật tày cứng đánh vào bề mặt mềm. Còn vết thương phía dưới là một vết xuất huyết dưới da chạy ngang, trên da không có tổn thương tương ứng, chứng tỏ đây là một vết thương hình thành do bị một vật tày mềm đè ép lên. Hơn nữa vết xuất huyết dưới da này cũng không ngắn, từ dưới vết thương sau tai kéo đến tận khuôn mặt của người chết, nhìn từ chỗ tôi rạch da không thể thấy hết được.

Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể mở tiếp da mặt của người chết để quan sát.

Người Trung Quốc vốn rất tôn trọng thi thể, trong các vụ án hình sự, sau khi giải phẫu còn có thể cử hành một số nghi thức vĩnh biệt người đã khuất. Dù là xác phân hủy tự nhiên đi nữa, nhưng nếu trong quá trình khám nghiệm tử thi mà bác sĩ pháp y làm tổn hại đến mặt mũi của người chết thì nhất định sẽ bị người nhà của họ trách cứ. Nhưng trong vụ án này, không kiểm tra theo hướng máu chảy thì không được, cho nên nhóm pháp y cũng nghĩ ra biện pháp ứng phó với tình huống như vậy.

“Chúng ta đặt dao từ điểm trước tai, kéo đến đầu cằm, rạch một đường thẳng xuống dưới cằm. Như vậy có thể chia tách mô liên kết và khám nghiệm mô liên kết, cơ bắp thậm chí là xương vùng mặt.” Tôi vừa giải phẫu vừa nói, đồng thời cung cấp cho Lâm Đào, Trần Thi Vũ và Hàn Lượng một số kiến thức pháp y thông dụng.

“Da mặt...” Hàn Lượng nói, “Từ giờ về sau tôi không thể nào đối diện với ‘mì xào da’ được. Lão Tần, anh lại làm tôi mất một món ăn ngon rồi đó.”

Đây không phải thủ thuật thông thường của bác sĩ pháp y, chỉ khi xác định tổn thương ở dưới da mặt mới phải dùng biện pháp như thế. Sau khi khám nghiệm xong, chỉ cần bác sĩ pháp y cẩn thận khâu lại là khuôn mặt của người chết thì sẽ không tổn hại gì.

Quả thực, quyết định này là chính xác. Chúng tôi phát hiện một đường xuất huyết mảnh nhỏ kéo dài từ bên tai xuống đến khóe miệng.

Bên trái cũng giống hệt với bên phải, có một dải xuất huyết dưới da rất mảnh, kéo dài từ tai trái đến khóe miệng bên trái.

“Kết hợp với tình hình tại hiện trường”, tôi cầm sợi dây quấn trên thi thể lên, “vết siết trên mặt chính là do thứ này gây ra.”

“Vết siết này không thể tự mình tạo nên!” Đại Bảo nói, “Lẽ nào cậu ta thật sự bị sát hại?”

“Không.” Tôi nói, “Từ vết thương trên thi thể thì sợi dây này siết lấy miệng Phương Đẩu Dương, làm gì có ai giết người kiểu đó? Nhưng Đại Bảo nói cũng đúng, đây không phải vết thương tự gây ra. Bây giờ nhìn lại, hẳn là có người đứng sau lưng Phương Đẩu Dương, dùng dây thừng chặn giữa hàm trên và hàm dưới của nạn nhân rồi siết chặt, dấu vết tổn thương sau tai phải là do ngón tay cái của hung thủ để lại.”

Tôi dùng ngón tay của mình minh họa, vết xuất huyết dưới da hình bầu dục hơi nhỏ hơn đầu ngón cái của tôi một chút, nhưng hình dạng thì tương tự.

“Xem trên tivi thấy nhiều kẻ dùng cách này để siết chết người khác.” Trần Thi Vũ nói, “Nhưng sao kẻ đó lại không siết cổ mà siết miệng? Tôi biết rồi, nhất định là lúc tròng dây, hắn chưa tròng đến cổ mà lên thẳng miệng nạn nhân.”

“Không phải.” Tôi phủ định, “Thứ nhất, nhìn từ tình hình tại hiện trường, hành vi tự mình tạo nên triệu chứng ngạt thở để đạt khoái cảm của Phương Đẩu Dương là chắc chắn tồn tại. Như vậy sợi dây này là chính cậu ta quấn quanh người. Nếu đã tự quấn, khi có kẻ muốn siết chết cậu ta, hắn hẳn sẽ sử dụng luôn sợi dây này, chẳng lẽ cậu ta còn không biết hay sao. Cô nói xem, phương thức giết người thế này phải tranh thủ lúc người ta không để ý chứ. Thứ hai, tuy sợi dây tròng vào miệng, nhưng kẻ đó không tròng lại xuống cổ, hơn nữa cái chết của Phương Đẩu Dương cũng không phải do siết cổ gây ra. Thứ ba, sợi dây thừng nylon to như vậy mà chỉ để lại vết xuất huyết dưới da rất nhỏ, trên bề mặt da lại không có tổn thương, chứng tỏ lực tác dụng rất nhẹ, tôi không cho rằng hắn có ý muốn siết chết Phương Đẩu Dương.”

“Có phát hiện mới, nhưng như cậu vừa nói, nguyên nhân tử vong cũng không phải siết cổ.” Đại Bảo nói, “Vậy rốt cuộc nguyên nhân tử vong là gì?”

“Xem ra tất cả nguyên nhân tử vong đều đã bị loại bỏ.” Tôi suy tính.

“Đúng vậy. Không có triệu chứng ngạt thở, không có dấu vết tổn thương, không phải bệnh tật dẫn đến cái chết, cũng không có nốt điện lưu, lại càng không phải do thay đổi nhiệt độ.” Đại Bảo cảm thán, “Hay rồi, sáu nguyên nhân tử vong lớn nhất đều đã bị loại trừ.”

“Loại trừ được hết là chuyện tốt.” Tôi nói, “Rất nhiều cái chết phải dùng đến phương pháp loại trừ để đi đến kết luận cuối cùng.”

Vừa dứt lời, tôi đột nhiên thông suốt, dùng kim thăm dò đặt trên bề mặt da, dò theo hướng đi của động mạch cổ, “