Chương 2
Cửa hàng gạo Mã Nhất cũng giống như phần lớn cửa hàng khác trong thị trấn này, phía trước là cửa hàng, phía sau là nơi ở. Những vật dụng trong nhà khá nhiều, Hồng Xung ngồi trên chiếc ghế bành làm bằng gỗ cây lê hoa vàng đặt ngay giữa phòng khách, vươn người sờ nắn chiếc ghế bóng mượt chẳng khác nào da thịt con gái, lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe - Nhà mình cũng nên có một chiếc ghế như thế này - Nói xong thì nhấp một ngụm trà đầy vẻ mãn nguyện. Đặt ly trà xuống, hắn ngước nhìn bố con Mã Cạo Đầu, nói:
- Sau đây chúng ta bàn đến chuyện bồi thường.
Mã Cạo Đầu cười lấy lòng, nói:
- Vâng, chúng ta bàn tính cho hợp lẽ.
- Từ xưa đến nay, nợ tiền thì phải trả tiền, giết người thì phải đền mạng, cái lệ này mọi người biết không? - Hồng Xung nói.
Mã Cạo Đầu đứng lên, nói:
- Chúng tôi biết rồi.
Hồng Xung lắc lư cái đầu:
- Quả nhiên ông là người thông hiểu lý lẽ, tôi cũng là một người thông hiểu lý lẽ.
Đang đứng sau lưng bố, Mã Đán định nói gì đó nhưng bị Mã Cạo Đầu ra hiệu ngăn lại.
- Chúng tôi căn cứ vào việc mà bàn việc, việc gì ra việc nấy - Mã Cạo Đầu nói.
Hồng Xung nhẹ nhàng, từ tốn nói:
- Thế thì chúng ta bàn việc nào cho ra việc nấy vậy. Các người không thể để tôi chịu thiệt, tôi cũng không thể để cho các người phải chịu thiệt đâu.
- Được rồi - Mã Cạo Đầu nói - Ông đã phóng khoáng như thế thì tôi cũng phải phóng khoáng thôi. Chúng tôi bồi thường cho ông giá tiền của một con chó…
Sắc mặt Hồng Xung đột nhiên biến đổi, đứng bật dậy cắt ngang lời Mã Cạo Đầu:
- Giá tiền một con chó? Ông đang cố ý làm cho tôi bị thiệt rồi! Chí ít thì ông cũng phải bồi thường cho tôi giá của ba con chó!
- Làm gì có cái lý lẽ đó!
- Đây là sự bồi thường đúng đạo lý nhất! Đương nhiên, nếu con chó này không phải họ Hồng, nó chết thì chết, bố con nhà ông lại còn có thể nướng mà ăn. Nhưng nó họ Hồng, nó ở trong nhà tôi, nó chính là anh em với tôi, nó chính là người thân của tôi. Mã Đán! Mày đã giết người giữa thanh thiên bạch nhật, mày có biết không?
Mã Cạo Đầu vội vàng cúi đầu nhận lỗi, đồng ý bồi thường một con chó tơ, mạnh khỏe hơn hẳn con chó đã chết. Lão nói, ở ngoài chợ trời ngày nào cũng có chó được người ta đem tới bán, chó khỏe chó đẹp đều có. Hồng Xung cười nhạt:
- Ông lại xem chó nhà tôi là chó rồi! Ông đã làm nhục nó rồi!
Mã Cạo Đầu lại vội vàng nói:
- Chó đương nhiên sẽ đền, chúng tôi còn lo hậu sự đầy đủ cho anh em nhà ông…
Hồng Xung đột nhiên nổi cơn thịnh nộ:
- Ông lại xem tôi là chó rồi! Ông vừa làm nhục con chó nhà tôi, bây giờ lại tiếp tục làm nhục tôi nữa sao! Tôi vốn chỉ yêu cầu ông bồi thường tiền theo giá trị của ba con chó, bây giờ phải cộng thêm chiếc ghế bành này!
- Dưới mông ông là chiếc ghế bành bằng gỗ lê hoa vàng đấy!
Mã Cạo Đầu đã bắt đầu điên tiết nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, đành phải cố nuốt ngọn lửa đang bốc trong lòng cho tắt hẳn vì lão sợ rằng mình không đủ sức phòng ngừa những tai họa sẽ lây lan. Xem bộ dạng của Hồng Xung lúc này, lão không dám mở miệng nữa.
Mã Đán lách người bước lên phía trước biện hộ cho mình:
- Hồng Xung! Con chó nhà ông tự chạy mà chết. Nó đuổi tôi thì tôi chạy, tôi có bảo nó chạy theo tôi đâu… Láng giềng với nhau thì cũng cần phải nói lý, giả sử kẻ chết kia là tôi chứ không phải là con chó…
- Mã Đán! Nếu mày không chạy, con chó nhà tao không thể đuổi theo mày - Hồng Xung nói - Không đuổi theo mày thì nó không thể chết. Tại sao mày lại phải chạy chứ? Mày lại còn trách được ai? Tao không phải là người không biết nói lý lẽ, nếu chạy mà chết vì mệt là mày, tao sẽ bắt con chó nhà tao đền mạng. Nhưng, đứa chết lại là con chó nhà tao, tao muốn mày phải đền mạng, đó là lẽ thường tình, đúng không?
- Lý lẽ của ông chẳng ra gì cả - Mã Đán nói - Tôi thích chạy. Chó nhà ông không đuổi theo, tôi cũng tự mình chạy thôi. Không chạy thì không thấy dễ chịu trong người.
Mã Đán một mực khẳng định là cậu ta cần phải chạy. Cậu ta là người chạy nhanh nhất thị trấn Thượng Tân. Nếu có ai đó muốn đánh cậu ta thì trước khi nắm đấm của người ấy vung lên, cậu ta đã chạy được cả trăm mét. Mọi con phố, mọi ngõ hẻm và ngay cả mọi xó xỉnh có thể ẩn náu của thị trấn Thượng Tân, cậu ta đã thuộc lòng như đường chỉ trong lòng bàn tay.
Hồng Xung giận dữ đi ra khỏi cửa, xách xác con chó quẳng mạnh vào trong cửa hàng. Nó rơi đúng trên quầy thu ngân, đầu ngoẹo xuống hướng ra phía cửa, cái lưỡi thè ra càng dài, càng thẳng. Một đàn ruồi nhặng nối đuôi nhau ùa vào trong nhà. Mã Cạo Đầu gầm gừ cấm Mã Đán không được tranh luận nữa, bậm môi nói với theo Hồng Xung:
- Bồi thường!
Mã Đán hạ giọng thật thấp, lí nhí:
- Tôi không sai! Tôi sai ở chỗ nào?
Mã Cạo Đầu đưa cho Hồng Xung số tiền của ba con chó rồi nói:
- Còn chiếc ghế ngày mai tôi sẽ bảo Mã Đán đem qua cho ông.
Hồng Xung đếm tiền xong, lạnh lùng nói:
- Con chó chết này các người có thể nướng lên mà ăn, tốt nhất là ăn cả phân của nó!
- Chúng tôi không ăn thịt chó - Mã Đán gào lên - Tối nay tôi sẽ mang nó đi chôn.
Hồng Xung giận dữ nện gót chân thình thịch xuống sàn gỗ của cửa hàng khiến cả căn phòng như rung lắc theo nhịp nện chân của hắn, rất may là nó không đổ nhào. Khi ra khỏi cửa hàng, hắn nói với những người đang đứng lố nhố ngoài cửa:
- Các ông bà thấy đấy, có phải Hồng Xung tôi là người biết đạo lý nhất, biết nói lẽ phải nhất trong thị trấn này?
Mọi người đều đồng loạt gật đầu nói:
- Đúng rồi!
Trước khi ra về, Hồng Xung còn dặn dò Mã Đán:
- Khi chuyển chiếc ghế, mày phải cẩn thận đấy nhé, không được làm hư hỏng. Kể từ lúc này nó đã là ghế của tao rồi.
Bóng Hồng Xung vừa khuất, Mã Cạo Đầu mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế. Có ai đó cười hi hí nói với Mã Đán:
- Ngày mai mày đến nhà tao nhé, nhà tao cũng có một con chó…
Mã Cạo Đầu đưa cặp mắt tóe lửa nhìn những kẻ đang cợt nhả vui đùa trước những tai họa của gia đình mình. Mọi người cũng cảm thấy không còn gì hứng thú nữa nên lục tục ra về.
Ngày hôm sau, Mã Cạo Đầu bảo Mã Đán đem chiếc ghế đến nhà Hồng Xung. Cậu ta nói:
- Con không mang chiếc ghế này đến nhà lão ấy đâu. Đây là chiếc ghế của ông nội để lại, cứ thế này mà đưa nó đến nhà Hồng Xung thì con còn mặt mũi nào nữa?
Lửa giận trong lòng Mã Cạo Đầu vẫn chưa nguôi, liền chửi:
- Đồ tiểu quỷ gan như gan muỗi như mày mà còn có tư cách để nói đến mặt mũi hay sao?
- Bố! Bị con chó đuổi theo là con cố ý đấy - Mã Đán nói - Con đã trêu chọc nó. Thực ta thì con không hề ngốc nghếch, cũng không phải là đồ vứt đi. Người khác nhìn không ra, lẽ nào bố cũng không nhận thấy?
Lửa giận của Mã Cạo Đầu như bị bốc lên đến ba bốn trượng, rống lên:
- Tao đã sớm nhìn thấy rồi! Thấy một thằng tiểu quỷ nhu nhược trời sinh!
Mã Đán không dám lên tiếng nữa, vác chiếc ghế lên lưng. Nó khá nặng. Mã Cạo Đầu hận là mình không thể vung chân đá vào mông đít của thằng con mình mấy cú, chỉ biết than:
- Tại sao tôi lại đẻ ra thằng con mà lá gan còn nhỏ hơn cả gan chó này cơ chứ!
Hàng xóm thấy Mã Đán vác chiếc ghế bành to tướng trên vai đi về nhà Hồng Xung đều tỏ vẻ kinh ngạc lẫn thán phục sức khỏe của cậu:
- Mã Đán! Sao mày lại vác chiếc ghế quý nhất thị trấn này của nhà mày đem đưa cho người khác? Không có chiếc ghế này, không chỉ ông nội mày ở dưới âm phủ nổi điên mà nhà mày từ nay cũng sẽ bắt đầu khuynh gia bại sản thôi - Có ai đó nói.
- Bố tôi không cần ngồi trên chiếc ghế to như thế này nữa, đem đi để trong nhà rộng hơn được một tí.
- Thế thì mày mang nó đến nhà tao vậy, tao không phiền vì nó chiếm chỗ nhiều đâu - Cũng người ấy nói.
- Nhà Hồng Xung còn rộng hơn nhà ông gấp mấy lần - Mã Đán làu bàu.
- Xem ra thì mày đúng là một đứa phá gia chi tử!
Mã Đán đã nghe quá nhiều những câu nói đại loại như vậy nên chẳng thèm để ý. Những bước chân của cậu ta rất chắc chắn, người đi đường đều tránh dạt ra để tạo một lối đi rất thoáng cho cậu ta. Gần đến nhà Hồng Xung, mùi nước hoa quen thuộc càng lúc càng trở nên đậm đặc. Mã Đán nhận ra đó là mùi nước hoa ngày hôm qua cậu ta đã ngửi thấy ở chỗ bến thuyền, rõ ràng là xuất phát từ cơ thể của con gái. Người con gái ấy đang ở trong nhà Hồng Xung. Mã Đán vác chiếc ghế đi thẳng vào phòng khách của căn nhà lầu, đặt xuống. Hồng Xung đang đứng ngay chân cầu thang, nói:
- Chiếc ghế này đặt ở nhà tao thật thích hợp.
Mùi nước hoa tản xuống từ trên tầng hai của căn nhà, Mã Đán rất muốn đi lên cầu thang để xem chủ nhân của mùi nước hoa ấy là ai, có điều Hồng Xung đã đứng chắn ngang cầu thang nên Mã Đán vội vàng gạt bỏ ý định ấy - Mùi nước hoa này chẳng có gì ghê gớm, trên cơ thể của mấy ả gái điếm ở thị trấn Liên Hoa đều có - Mã Đán thầm nghĩ. Tuy nghĩ vậy nhưng Mã Đán lại muốn biết người con gái chủ nhân của mùi nước hoa ấy có quan hệ như thế nào với Hồng Xung.
Ngay lập tức, trong thị trấn lan truyền tin đồn là Hồng Xung đã chiếm đoạt một người con gái ở nơi khác đến. Cậu ta nghĩ, Hồng Xung đáng bị muôn ngàn lưỡi dao phanh thây xé xác. Sau khi rời khỏi nhà Hồng Xung, Mã Đán bắt đầu truy tìm lai lịch của người con gái bị Hồng Xung chiếm đoạt. Rất nhanh, cậu ta đã nắm rõ ngọn ngành. Cô ta tên là Khang Khu, là con gái của người thợ đóng quan tài Khang Lương ở thị trấn Tầm Giang, mới đến Thượng Tân ngày hôm qua và hôm nay đã là người của Hồng Xung. Người thợ đóng quan tài có năm đứa con, nuôi không nổi, nên cô ta bị đuổi ra khỏi nhà. Ngày đầu tiên đến thị trấn Thượng Tân, Hồng Xung đã dùng sức mạnh bắt Khang Khu về nhà mình, lôi lên giường và tối hôm qua, ngoại trừ Mã Đán ra thì tất cả mọi người trong thị trấn này đều nghe thấy tiếng gào rú của cô ta. Đêm qua, Mã Đán quá mệt nên đã ngủ như chết, cho dù trời có sập cũng không hề hay biết.
Mã Đán không tin là một người con gái có lai lịch rõ ràng như vậy lại bị Hồng Xung chiếm đoạt dễ dàng đến thế. Buổi tối, cậu ta nằm trên giường cũng có thể nghe thấy những tiếng la hét thê thảm của đứa con gái vang lên từ nhà Hồng Xung vẳng đến. Hình như tiếng kêu thét ấy có hòa quyện với mùi nước hoa. Mã Đán nghe thấy hết và toàn thân cậu ta rung lên, có một nỗi đau dội lên trong lòng. Sáng hôm sau cậu ta nói với Mã Cạo Đầu:
- Bố, con muốn cứu cô ta!
Mã Cạo Đầu biết Mã Đán muốn cứu ai, kinh sợ cảnh cáo:
- Mày muốn tìm cái chết à? Nó với mày có quan hệ gì?
- Cô ta rất đẹp. Trong thị trấn này không có cô gái nào có thể so sánh được với cô ta.
Mã Cạo Đầu đập mạnh cái bàn tính đang cầm trong tay xuống bàn:
- Mày đã nhìn thấy được mấy đứa con gái hả? Mày hiểu gì về đàn bà hả?
Thực ra thì Mã Đán chưa hề nhìn thấy Khang Khu. Ngày ấy tại bến thuyền, cậu ta cũng chỉ nhìn thấy cái bóng cô, không hề nhìn trực diện nên cũng chẳng biết là cô ta có đẹp hay không. Cho đến lúc này, cậu ta cũng chỉ biết một điều duy nhất: tên cô ta là Khang Khu.
- Con muốn cứu Khang Khu!
- Mày hãy để tao bán gạo! Đừng có gây chuyện thị phi!
Mã Đán thầm nghĩ: Tôi là người Thượng Tân đầu tiên ngửi thấy mùi toát ra từ cơ thể cô ta, tại sao cô ta lại rơi vào tay Hồng Xung?
Mã Cạo Đầu đã nhìn thấu tâm can con trai và lão ta biết, trong lòng Mã Đán vẫn chưa từ bỏ ý định ấy. Nhưng Mã Cạo Đầu cũng chẳng biết phải nói cái gì nữa, bởi lão ta vẫn cho rằng, Mã Đán vẫn là đứa có thể có tâm làm càn nhưng không có gan làm bậy!
Chiều tối hôm sau, Mã Đán đã nhìn thấy Khang Khu ngay tại cửa hàng gạo của mình. Khi Khang Khu bước vào, Mã Đán đang ngồi trên một thùng gạo to tướng, không ngừng viết hai chữ “gan dạ” lên đống gạo, viết xong rồi lấy tay xóa phẳng, xóa xong rồi lại viết. Khang Khu đứng sau lưng Mã Đán rất lâu nhưng cậu ta không hề hay biết gì.
- Cuối cùng thì trong thùng này chứa gạo hay là chứa gan dạ?
Mã Đán quay ngoắt người lại, vừa nhìn thấy một đứa con gái mặc xường xám, đeo hoa tai thì thân hình cậu ta đã run lên, chiếc đũa dùng để viết chữ đang cầm trên tay rơi xuống đất. Cậu ta ngửi thấy mùi nước hoa vương vấn trên cơ thể cô ta. Thực ra thì mùi nước hoa này Mã Đán đã ngửi được từ lâu lắm rồi, chẳng qua là không để ý mà thôi, bởi đơn giản chỉ vì, nếu chui vào bất kỳ một xó xỉnh nào của thị trấn Thượng Tân này, cậu cũng đều ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc ấy.
Mã Đán ngạc nhiên đến độ không há nổi miệng để nói được câu nào. Tuy Thượng Tân là địa phương nối liền sự giao thương ở vùng này, có điều từ trước đến nay Mã Đán chưa bao giờ nhìn thấy người con gái đẹp nào. Ngày ấy, cậu ta chỉ quan tâm đến chuyện chạy thi với con chó, không chú tâm nhìn kỹ cô ta, vả lại ngày ấy cô ta cũng không ăn mặc đẹp, chỉn chu và thời thượng như bữa nay. Tuy Mã Đán không dám ngước nhìn thẳng vào gương mặt của Khang Khu nhưng rõ ràng qua những cái liếc mắt nhìn trộm rồi vội vàng cụp mi xuống rất nhanh, cậu ta đã hình dung được gương mặt, vành tai, cần cổ, thậm chí là nhìn thấy cả đôi hài thêu hoa của cô ta. Chất giọng cô ta êm ái, nói năng du dương chẳng khác nào đang hát. Khi Khang Khu đến gần thùng gạo, Mã Đán ngửi thấy mùi vị đàn bà trên cơ thể cô ta. Khuôn ngực của cô ta vổng cao, đầy đặn và chắc chắn trông chẳng khác nào một thúng gạo được vun đầy; làn da trắng như hàm răng, hàm răng trắng đến độ giống như gạo. Trong mắt Mã Đán, trên thế giới này gạo là thứ trắng nhất.
- Tôi cần chỗ gạo anh vừa viết chữ lên đó, ăn chúng có thể làm cho người ta thêm gan dạ - Trong tay Khang Khu đang cầm một đồng bạc, rõ ràng là cô ta đến để mua gạo.
Mã Đán líu ríu hỏi:
- Muốn mua bao nhiêu?
- Tôi muốn mua rất nhiều, bởi có được gạo thì lòng tôi mới không lo lắng. Tôi muốn có ngay lập tức toàn bộ gạo trong cửa hàng của anh - Khang Khu nói - Té ra nhà anh có nhiều gạo đến thế này cơ à, có điều trong tay tôi chỉ có một đồng bạc thôi.
Mã Đán đành phải xúc cho Khang Khu một đồng bạc gạo. Cậu ta muốn thêm cho cô ta vài vốc nữa, nhưng đúng lúc ấy thì Mã Cạo Đầu bước vào, đưa cặp mắt đầy dò xét nhìn túi gạo.
- Một đồng bạc mà nhiều gạo thế này à? Đủ rồi! Không được cho thêm nữa!
Thừa lúc Mã Cạo Đầu không chú ý, Mã Đán vốc thêm một vốc nữa cho vào túi, sau đó buộc chặt đầu túi gạo lại.
- Nặng thế này tôi xách không nổi, anh giúp tôi vác về nhà nhé! - Khang Khu đưa mắt nhìn Mã Đán nói.
Mã Đán đưa mắt nhìn Mã Cạo Đầu. Lão ta lên tiếng:
- Cô là con cái nhà ai?
- Hồng Xung! Tôi là người của Hồng Xung. Tôi bị bức bách phải chấp nhận điều này. Tôi cần phải có người cho ăn cơm. - Khang Khu nói - Tôi vừa đến Thượng Tân thì cũng là lúc phải đi mua gạo. Cả đời tôi chỉ tin nhất một thứ, đó là gạo… Ai cho tôi gạo thì tôi đi theo người đó.
Trống ngực Mã Đán đập binh binh, đưa mắt nhìn một lượt những chiếc thùng chất đầy trong cửa hàng, trong đó toàn là gạo.
- Mã Đán, mày vác gạo đem đến nhà Hồng Xung rồi quay về ngay. - Mã Cạo Đầu căn dặn - Phải cẩn thận, không được đi vào trong cổng, bỏ gạo ở ngoài cổng là được rồi.
- Nhà Hồng Xung đâu còn con chó nào nữa. Chó nhà lão chết rồi.
- Nhà lão ta có lẽ còn có mèo, gà. - Mã Cạo Đầu nói - Mày đạp chết một con kiến của nhà lão cũng không xong đâu.
Mã Đán vứt túi gạo lên vai rồi đi ra khỏi cửa hàng, đi theo phố Lâm Hà hướng về cửa thị trấn phía nam. Khang Khu theo sát phía sau Mã Đán, không ngừng nhắc nhở cậu ta đi chậm lại:
- Anh không được đi quá nhanh như thế! Anh đang định đi nhanh để trốn khỏi tôi rồi sau đó mang gạo về lại cửa hàng, đổ vào thùng, ngày mai lại tiếp tục bán cho tôi, đúng không?
Mã Đán cười khùng khục trong cổ họng. Khang Khu tiếp tục làu bàu:
- Vừa nhìn thấy mặt các người thì biết ngay các người đều là gian thương mà. Thị trấn Thượng Tân này của các người có tất cả bao nhiêu gian thương?
Mã Đán dừng chân để nhường cho Khang Khu vượt qua đi trước, cậu ta lẽo đẽo theo sau. Khang Khu lại dấm dẳng:
- Sau gáy tôi không hề có mắt, tôi làm sao biết được là anh vẫn đi phía sau?
- Không có ai ở thị trấn Thượng Tân này dám khinh nhờn Hồng Xung. - Mã Đán nói - Cô là người của Hồng Xung, cô có đưa cho tôi mười thùng gạo để rèn luyện gan dạ, tôi cũng chẳng dám coi thường cô đâu.
- Đương nhiên là anh không dám coi thường tôi, bởi Hồng Xung là một thằng lưu manh ác bá. - Khang Khu nói - Nhưng lão đã đồng ý cho tôi ăn cơm no, anh nghĩ mà xem, một thằng lưu manh cũng có thể cho tôi ăn no.
- Tôi cũng có thể cho cô ăn no…
- Nhưng lá gan anh quá bé!
- Sao cô biết là gan của tôi bé?
- Tôi nhìn thấy hết. Vừa rồi ngay cả việc ngước đầu nhìn tôi mà anh cũng chẳng dám. Tại sao anh không dám nhìn tôi?
- Tôi nhìn thấy cô rất rõ. Tôi không cần ngước đầu cùng nhìn thấy cô rõ ràng.
Khang Khu dừng chân, nói:
- Bây giờ anh hãy ngước đầu lên nhìn tôi.
- Túi gạo của cô đã đè lên cổ tôi, tôi không thể ngước cổ lên được. - Mã Đán nói với vẻ khó khăn.
- Có một nhúm gạo không cần anh phải vác lên vai, anh hoàn toàn có thể xách trên tay. - Khang Khu nói - Như thế anh có thể mở to mắt mà nhìn tôi.
Mã Đán chuyển túi gạo xuống, xách trên tay, quay đầu lại nhìn Khang Khu, lòng cảm thấy bồi hồi. Cậu ta đã thích cô gái này mất rồi!
- Lúc này trên phố trước sau không có bóng người, khoảng cách giữa anh và tôi lại gần đến như vậy, nếu là một thằng đàn ông to gan đã có thể sờ vú tôi rồi đấy. - Khang Khu nói.
- Tôi không dám. - Mã Đán gạt phắt. - Tôi không phải là loại đàn ông ấy.
Khang Khu cười sằng sặc:
- Nếu túi gạo này mà anh cho không tôi, anh cũng có thể sờ vú tôi rồi. Đáng tiếc, nó lại lấy đi của Hồng Xung một đồng bạc!
- Bố tôi không đời nào lại đồng ý để tôi cho không cô túi gạo này.
- Đàn ông ở Thượng Tân này đều keo kiệt bủn xỉn. - Khang Khu cay cú - Hồng Xung chỉ cho tôi một đồng bạc, tại sao lão ta lại không cho tôi một trăm đồng cùng một lúc nhỉ?
Khang Khu đang đi ngay phía trước mặt, Mã Đán phía sau nhìn dáng đi của cô ta. Cặp mông của Khang Khu đánh qua đánh lại trông thật hấp dẫn. Cả đời Mã Đán cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy đôi mông nào đẹp đến như thế.
Đoạn đường so với những ngày bình thường hình như ngắn lại rất nhiều, chỉ một lát đã tới. Mã Đán đặt túi gạo xuống ngay trước cổng nhà Hồng Xung, quay người đi về.
- Anh tên gì?
- Mã Đán.
- Từ nay về sau anh thường xuyên đưa gạo đến cho tôi nhé.
- Tôi biết rồi, chỉ cần trả tiền thì nhà nào tôi cũng đều có thể đưa gạo đến.
- Không trả tiền anh cũng phải đem gạo đến.
Mã Đán cười hi hí:
- Bố tôi không đồng ý đâu. Cửa hàng gạo là của bố tôi, ông ấy chết thì nó mới là của tôi.
- Khi thấy anh chạy thi với con chó thì tôi đã chắc chắn là, nhà anh gạo nhiều ăn không xuể… Chỉ có ai ăn no mới có thể chạy thi cùng với chó. Quả nhiên nhà anh có rất nhiều gạo.
Mã Đán nghe tiếng ho của Hồng Xung vẳng từ trong nhà ra, ngay lập tức co giò bỏ chạy. Khang Khu kêu to:
- Mã Đán! Giày của anh rơi ra rồi kìa! Anh không cần giày nữa sao?
Tiếng kêu của Khang Khu đuổi theo không kịp Mã Đán. Cậu ta chạy ngoặt qua một góc phố và trong nháy mắt đã biến mất, không còn hình bóng nào nữa.
Ngày hôm sau, Khang Khu mang một đôi giày đến cửa hàng gạo. Mã Đán lặng người một lát rồi nói, đó không phải là giày của cậu ta.
- Sao lại không phải giày của anh? - Khang Khu nói - Mặt dưới của miếng lót giày có ghi tên anh mà.
Vừa nói, Khang Khu vừa đưa đôi giày cho Mã Đán xem. Cậu ta ú ớ:
- Thị trấn Thượng Tân này có đến chín người tên là Mã Đán…
- Anh không cần phải nói dối. Anh mà nói dối là mặt anh đỏ rần lên kìa. Lá gan của anh quá bé, không hề biết nói dối. Hồng Xung nói ở Thượng Tân chỉ có một Mã Đán, bởi cái tên Mã Đán là dùng để thay thế cho kẻ nhu nhược, bởi thế nên không ai còn muốn đặt tên cho con mình là Mã Đán nữa đâu.
Mã Đán nghe nói đến hai tiếng Hồng Xung thì đã lạnh người, tiếp tục nói dối:
- Đây đúng là giày của tôi, nửa đêm hôm qua đã bị con mèo lén tha đi đâu mất. Cô nhặt được nó ở đâu vậy?
Khang Khu đã lộ vẻ tức tối, quẳng đôi giày vào một thùng gạo, nói:
- Đích thực anh là một kẻ nhu nhược, nhát gan!
Mã Đán ấp a ấp úng:
- Đôi giày này tôi mang lâu rồi, cũ và rách quá rồi, tôi không cần nữa. Đi chân trần còn thoải mái hơn là phải mang nó.
- Anh lôi đôi giày ra khỏi thùng gạo ngay, đừng để nó làm bẩn gạo anh sẽ bán cho tôi. - Khang Khu nói với giọng khinh bỉ.
Mã Đán trèo lên thùng gạo nhặt đôi giày, hỏi:
- Bữa nay cô đến để mua gạo nữa à?
- Chỉ cần trong tay tôi có tiền là bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến đây để mua gạo. - Khang Khu ngập ngừng - Nhưng… bữa nay tôi không có tiền…
Nói xong thì quay người đi ra, đi đến cửa đột nhiên quay ngoắt lại, hỏi:
- Anh vừa to xác vừa cao nghều, tại sao gan anh lại bé đến như thế?
- Gan bé là do tôi cố ý ngụy trang đấy thôi. - Mã Đán nói - Người khác không nhìn ra, có lẽ nào cô cũng không nhìn ra?
- Anh có thể ngụy trang bất cứ điều gì, riêng chuyện nhát gan thì anh không thể lừa tôi được. - Khang Khu nói - Tôi nhìn thấy hết. Khi mẹ anh đẻ ra anh, anh đã bị một con chuột cái bày trò đổi kèo thay cột, đem lá gan bé xíu của nó đổi lấy lá gan của anh, thảo nào gan của loài chuột càng lúc càng to, giữa ban ngày ban mặt mà dám chui vào trong váy của tôi, tôi cứ ngỡ là có bàn tay lợn của một thằng đàn ông xấu xa nào đó chọt vào đó…
Mã Đán cười thầm trong bụng nhưng không nói năng gì, xỏ chân vào giày, liếc mắt nhìn trộm Khang Khu. Dáng điệu giận dữ của cô ta càng làm cho Mã Đán chết mê chết mệt.
- Anh nên chăm chỉ rèn luyện sự gan dạ đi, nếu không sau này anh sẽ gặp nhiều bất hạnh đấy. - Giọng Khang Khu đột nhiên nhỏ nhẹ hẳn, thì thầm như tâm sự - Ngày xưa lá gan của tôi cũng bé lắm, người ta cho tôi thức ăn, tôi cũng chẳng dám ăn, kết quả là suýt chết đói. Hình như tôi đã có mấy lần suýt chết vì đói rồi đấy. Anh xem, bây giờ lá gan của tôi to lắm, một mình dám đến thị trấn Thượng Tân này, lại còn dám đơn độc nói chuyện với anh. Tôi cũng chẳng sợ gì Hồng Xung. Lão ngủ với tôi, tôi đã dám đòi tiền của lão để mua gạo, đó là chuyện hợp lý hợp đạo. Nếu anh muốn ngủ với tôi, anh cũng phải đưa tiền cho tôi mua gạo.
- Tất cả những gì cô nói đều đúng. - Mã Đán gật gù tán thưởng.
Khang Khu thở dài:
- Con người anh cái gì cũng được, chỉ tiếc là gan quá bé. Tôi không thích những người đàn ông nhu nhược, tất cả đàn bà đều không thích đàn ông có lá gan nhỏ như gan chuột, gan của anh thì so với chuột còn nhỏ hơn. Bố tôi là thợ đóng quan tài, tôi đã từng chui vào những chiếc quan tài của bố tôi đóng ra mà ngủ đấy.
Ngay lập tức Mã Đán chợt nhớ đến hình ảnh mẹ mình nằm thẳng cứng trong chiếc quan tài.
- Lá gan của người chết đều to. - Khang Khu tiếp tục nói, hình như trên thế giới này cô ta là người to gan nhất - Bố tôi nói gan tôi còn to hơn cả người chết.
Nhận được sự cổ vũ của Khang Khu, hình như Mã Đán đã có một chút tin tưởng, nói:
- Tôi cũng tin là lá gan cũng giống như bắp thịt trên cánh tay người ta, có thể luyện cho to lên.
Ánh mắt của Khang Khu vẫn tỏ ý coi thường:
- Thế thì anh luyện đi. Anh luyện cho nó to lên để tôi xem nào!
Mã Đán quay vào nhà trong, nói với Mã Cạo Đầu:
- Bố, có phải bố luôn nghĩ rằng con là một thằng nhu nhược?
Mã Cạo Đầu không hiểu tại sao đột nhiên con trai mình lại đặt ra câu hỏi này. Thực ra đây là một vấn đề đã được khẳng định lâu nay. Từ lúc được sinh ra đến giờ, Mã Đán luôn là một đứa trẻ khiếp nhược, ngay cả một con gà đến gần đã khiến nó khóc lu loa lên rồi. Khi còn nhỏ, Mã Đán vẫn thường tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ, trong những giấc mơ ấy toàn là cá, dán, giun…, toàn những con vật bé nhỏ vô hại vẫn có thể làm cho nó chui gọn vào trong lòng mẹ nó, thiếu điều nếu có đường chui, nó sẽ chui vào trong tận bụng mẹ nó mới yên tâm. Ban đêm, Mã Đán không dám ra khỏi nhà, thậm chí không dám ngủ khi tắt hết đèn. Chưa ai có cơ hội nào chứng kiến sự dũng cảm của Mã Đán. Bất kỳ ai trong thị trấn Thượng Tân này cũng đều có thể thừa lúc Mã Đán không để ý đá vào mông cậu ta một cái, thậm chí còn có kẻ chơi ác là bỏ vào trong đũng quần cậu ta một con cóc, một con rắn nhỏ hoặc một con châu chấu… Do đó mà đũng quần của Mã Đán lúc nào cũng có thể có một vài vật tạp nham, quái dị. Ban đầu, Mã Đán kêu thét lên vì sợ hãi nhưng rồi sau đó nhanh chóng nhận ra là, những loài động vật này đối xử rất thân thiện, không cắn cũng không quậy phá lung tung trong đó nên không thèm sợ nữa, cũng không tỏ ra tức giận với mọi người nữa.
- Bỏ vào đi! Trong này vẫn còn chỗ trống mà! - Mã Đán vẫn thường sợ mọi người mất vui nên thường nói vậy, sau đó thì rung rung cái đũng quần rộng hoác. - Vẫn còn có thể nhét được cả một con lừa!
Những người đang trêu chọc Mã Đán cảm thấy thậm vui, cho rằng cả thị trấn Thượng Tân này không còn trò vui nào hơn thế.
- Mã Đán! Lúc mẹ mày sinh ra mày, có phải là đã ăn phải gan chuột?
- Đúng thế! - Mã Đán lớn tiếng đáp.
- Mã Đán! Bố mày không phải là người, là một con rùa đen!
- Đúng thế! - Mã Đán cao giọng khẳng định.
- Mã Đán! Mai mốt mày cưới vợ, mày để tao sờ vợ mày một cái nhé!
- Được! - Mã Đán gật đầu đồng ý.
Mã Cạo Đầu vung tay lên đập thẳng xuống đỉnh đầu Mã Đán.
- Bố! Bọn họ đánh con, bố tại sao cũng đánh con?
Mã Cạo Đầu nhìn đứa con trai của mình, nhận ra là nó đã lớn, cơ thể còn cao hơn cả mình, râu cứng đâm ra tua tủa. Trừ chuyện gầy gò, trừ chuyện gan bé ra thì nó hoàn toàn giống với mình năm mười tám tuổi. Lão dừng tay, không đánh nữa.
- Mày phải luyện gan đi thôi. - Mã Cạo Đầu nói - Mày không ngu không đần, chẳng qua là gan của mày quá bé thôi.
- Bé gan thì không tốt ở chỗ nào? - Mã Đán chất vấn.
- Gan bé thì bị người ta coi thường. Gan bé bị người ta ức hiếp. Gan bé thì bị gọi là kẻ nhu nhược. - Mã Cạo Đầu nói - Kẻ nhu nhược thì bị gọi là hèn nhát. Trên thế giới này cái danh xưng kẻ hèn nhát là khó nghe nhất, làm con người bị tổn thương nhất. Ra đường, mày mà gọi ai đó là kẻ hèn nhát thì ắt là mày sẽ bị người ấy đánh, sẵn sàng thí mạng với mày.
- Con quen rồi! Bị coi thường con cũng cảm thấy rất vui.
- Nhưng tao thì không quen, không dễ chịu. - Mã Cạo Đầu rống lên - Mày cắt cái mặt của tao vứt đi mất rồi! Ngày chưa chết, mẹ mày đã dặn tao rằng, gan mày quá bé, không đủ sức kế thừa cơ nghiệp gia đình, có khi còn mang cả cơ nghiệp tổ tiên vứt ra ngoài đường thôi.
- Con không cần kế thừa cơ nghiệp tổ tiên. - Mã Đán nói - Ngày nào con cũng được đùa giỡn với họ, con cảm thấy rất vui…
- Mày cũng đã làm mẹ mày mất mặt! Mày đã cắt toàn bộ cái mặt của tổ tông mười tám đời nhà mày vứt cho chó ăn rồi!
- Đừng lo lắng quá thế! Họ đã chết cả rồi!
Mã Cạo Đầu lại giơ bàn tay lên:
- Thằng hèn nhát! Tại sao tao lại sinh ra một thằng người nhu nhược đến thế này?
Chỉ cần cơn tức nổi lên là Mã Cạo Đầu không thể thở được, lúc này Mã Đán mới lên tiếng vỗ về:
- Bố à, con cũng muốn mình trở thành một người dũng cảm, nhưng trời sinh con ra gan đã rất bé. Hay là bố đến hiệu thuốc Quảng Đông mua về mấy lá gan báo con ăn thử nhé, xem xem nó có tác dụng gì không.
- Đó là thứ hàng lừa đảo người ta. Nếu ăn gan báo mà có tác dụng thì thế giới này đã không có kẻ hèn nhát. Sự gan dạ là do tôi luyện mà thành, giống như bắp thịt trên thân thể vậy, giống như sức mạnh trên đôi vai vậy, cũng giống như tốc độ tính toán trên bàn tính của tao vậy.
- Con biết rõ đạo lý này, nhưng luyện gan thì luyện bằng cách nào? Cần phải luyện đến bao giờ mới xong?
Mã Cạo Đầu không phải trả lời câu hỏi này. Bởi vì vấn đề này không phải quá quan trọng, quan trọng là làm thế nào để kinh doanh cho tốt cái cửa hàng gạo này. Lúc này buôn bán tốt, sau này sẽ giao cho Mã Đán tiếp tục quản lý, buôn bán cũng tốt thì cứ thế hệ này sang thế hệ khác mà lưu truyền. Chỉ cần cửa hàng gạo còn tồn tại là không ai dám đường hoàng ra mặt khinh rẻ cha con họ Mã nhà này. Vả lại, Mã Đán nói luyện gan, nói nhiều như vậy nhưng từ trước đến nay có nhìn thấy nó luyện gì đâu, nửa đêm vẫn cứ không dám bò dậy đi đái một mình, vẫn bị chuột đuổi chạy đến trối chết đấy thôi.
Nhưng lần này thì Mã Cạo Đầu đã nhận ra một điều rất khác từ Mã Đán. - Nó đã chân chính thể nghiệm được nỗi sỉ nhục của một kẻ bị xem là nhu nhược, đã biết là cần phải rèn luyện sự gan dạ rồi. Lão ta không biết phải bắt đầu từ đâu để khơi gợi cái hùng tâm khí thế đang hừng hực của con trai, nên ấp úng:
- Con… con không phải là kẻ nhu nhược… có điều hơi nhát gan một tí.
- Thế thì nhát gan không phải là kẻ nhu nhược, đúng không? - Mã Đán chất vấn.
- Nhát gan với nhu nhược là hai chuyện khác nhau… Có phải vừa rồi cô gái ấy đã nói gì với con?
- Đúng thế. Cô ấy nói con là kẻ nhu nhược. - Mã Đán gật đầu - Ngay cả một đứa con gái gặp con lần đầu tiên cũng đã nhận ra con là một kẻ nhu nhược thì xem ra, đúng là con nhu nhược thật rồi. Trước đây rất nhiều người đều đã nói con là thằng nhu nhược, nhưng con không hề tự cho mình là thằng nhu nhược, bữa nay Khang Khu nói ra điều ấy, con cảm thấy đó là một việc to bằng trời. - Ưỡn thẳng ngực, vươn thẳng lưng, Mã Đán nói tiếp - Bố, bắt đầu từ hôm nay, con đi luyện gan đây!
Mã Cạo Đầu không hề tỏ chút ngạc nhiên nào, nói:
- Mày đã luyện thì cần phải luyện cho thật tốt!
Ngày hôm sau Mã Đán đã bắt đầu “luyện gan” ngay tại thị trấn Thượng Tân.
Đầu tiên Mã Đán tìm đến gã ăn mày mù tên là Giang ngay trong thị trấn. A Giang gầy còm nhỏ thó, hai mắt không nhìn được bất cứ thứ gì, cũng chẳng có ai là bà con thân thích, cũng chẳng có bạn bè, sống được cho đến nay là nhờ người ta bố thí cho cái ăn. Rõ ràng, A Giang là đứa yếu ớt nhất, dễ bắt nạt nhất trong thị trấn, luyện gan trước những kẻ như vậy là bài học vỡ lòng bắt buộc phù hợp nhất, lại an toàn nhất, tránh được phiền phức nhất. Lúc này, A Giang đang ngồi trên bậc tam cấp của bến thuyền, mặt hướng ra phía sông ngủ gà ngủ gật. Những con thuyền đang im lìm bất động trên mặt nước, nước sông chảy chậm, lượn lờ. Mã Đán nhìn chung quanh, trên bến thuyền không có người nào, mở giây lưng quần rồi hướng vào chiếc bát sành trước mặt thằng Giang bắt đầu đái. Nghe thấy tiếng nước tí tách, A Giang tỉnh ngủ, nói:
- Tôi không thiếu nước, ông bà đừng đổ nước vào bát làm gì, cho tôi một ít tiền lẻ đi!
Sau đó, gã đã ngửi thấy mùi nước tiểu, đứng vụt dậy, nói với người đang đái:
- Từ mùi vị của nước đái, tao biết ngay mày là Mã Đán. Mày là đồ chó chết, bữa nay mày không bồi thường cho tao ba cân gạo, đừng nghĩ là tao sẽ tha cho mày.
- Mày chưa uống nước đái của tao, tại sao mày lại biết đó là tao? - Mã Đán kinh ngạc hỏi.
- Mùi vị nước tiểu tanh lắm. Chỉ có những kẻ nhu nhược mới có nước tiểu tanh đến như vậy. - A Giang nhổ toẹt một bãi đờm - Mày muốn làm nhục tao, tao đến nhà mày đòi gạo!
Mã Đán ngăn A Giang lại, còn tát vào mặt gã một bạt tai, nói:
- Mày nhìn vào nước đái của tao mà xem! Mày nghĩ mày chính là Hồng Xung à? Từ nay về sau, ngay cả Hồng Xung tao cũng chẳng sợ nữa.
- Được, tao đi tìm Hồng Xung, nhờ lão ấy đứng ra giải quyết chuyện này cho hợp lẽ. - Thằng Giang nghiến răng nói.
Mã Đán tiếp tục cho gã một bạt tai:
- Rồi sẽ có một ngày tao đánh bại Hồng Xung, mày đừng giống như chó dựa vào gậy chủ.
A Giang cũng chẳng vừa, cũng vung tay lên đấm vào mặt Mã Đán. Hai đứa quấn lấy nhau, thằng Giang không phải là đối thủ của Mã Đán nên dễ dàng bị quật ngã nằm thở lèo phèo trên đất.
- Tao muốn luộc nhừ mày thành một con cá, đớp một miếng là xong. - Mã Đán nói.
A Giang bị nền đất nóng áp vào da thịt làm cho bỏng rát, lại không cựa quậy được, chỉ biết khóc và kêu cứu. Thằng Giang vừa bật tiếng khóc, lòng Mã Đán đã mềm đi, nói:
-Tao vốn không muốn ăn hiếp mày, nhưng không còn cách nào khác… Tao cần phải rèn luyện lòng gan dạ.
- Mày luyện gan thì việc quái gì phải tìm đến tao? Mày nên đi tìm Hồng Xung! Chỉ cần mày dám đứng trước mặt lão mà đái thì cũng đủ để chứng minh mày là người to gan nhất thị trấn Thượng Tân này.
Mã Đán cảm thấy lời A Giang rất có lý. Bắt đầu ăn hiếp từ một thằng yếu ớt nhất rồi cứ thế mà tìm dần lên cao hơn thì liệu phải tìm đến bao nhiêu người mới có thể tôi luyện được sự gan dạ nào? Mã Đán vừa lơi tay, A Giang đột ngột cắn một miếng thật mạnh vào bắp tay trái của cậu ta. Mã Đán vừa kêu lên thảm thiết thì nó đã quẫy mạnh, lăn qua một bên, quờ tay vớ được cây gậy trên bậc tam cấp, bò dậy rồi quờ quạng chạy đi. Mã Đán nhìn vết cắn đang chảy máu trên tay mình, bên cạnh vết cắn là một bãi nước mũi bầy nhầy. Gắng kiềm chế cái đau, cậu ta lao xuống sông vốc nước rửa vội đống nước mũi bầy nhầy tởm lợm ấy, sau đó mới hướng về phía thằng Giang đang chạy chửi với theo:
- Đồ đui mù! Đồ không biết trời cao đất dày! Sớm muộn gì thì mày cũng chết đói thôi!
Vết cắn khá sâu dưới sức nóng của mặt trời hình như đang bắt đầu lở loét rất nhanh, sưng tấy lên và lúc này đã biến thành một đống thịt bầy nhầy. Đưa tay phải ôm lấy bắp tay trái, Mã Đán chạy hộc tốc về nhà, vừa chạy vừa la toáng lên:
- Cánh tay tôi hỏng rồi! Tôi sắp chết rồi!...
Người trong thị trấn thấy Mã Đán chạy trối chết, nét mặt đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng thì chặn cậu ta lại, hỏi đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã bị rắn độc cắn hay không? Có phải là nhà cậu ta đã bị cháy? Hay là thổ phỉ trên núi đã đến thị trấn? Bất kỳ câu hỏi nào cũng được Mã Đán trả lời:
- Đúng thế! Mau cứu tôi, tôi sắp chết rồi!
Mã Cạo Đầu quát ầm ầm khiến Mã Đán thất kinh:
- Tao chưa chết mà! Tao chưa chết thì đâu đã đến lượt mày!
Mã Đán đưa cánh tay bị cắn đến trước mặt Mã Cạo Đầu. Lão ta lấy muối hòa nước rồi đổ lên vết thương khiến Mã Đán đau đớn kêu lên thảm thiết.
- Xong rồi, không sao cả! - Mã Cạo Đầu nói.
Mã Đán nghi ngờ nhìn bố. Đúng lúc ấy, tiếng thằng Giang the thé vang lên trước sân:
- Mã Đán! Mày đâu rồi? Tao đến lấy gạo đây! Ba cân gạo!
Nghe thấy tiếng thằng Giang, mặt Mã Đán biến sắc, không nói không rằng, giãy mạnh thoát khỏi tay Mã Cạo Đầu, ôm đầu chạy biến khỏi nhà từ cửa sau. Mã Đán sợ chất độc từ trong hàm răng và nước mũi của thằng Giang mù, cậu ta nghĩ chất độc ấy ngấm vào trong cơ thể của mình.
A Giang bị Mã Cạo Đầu chặn lại. Nó bảo nó đến để lấy gạo bồi thường của Mã Đán. Mã Cạo Đầu vốc một vốc gạo bỏ vào cái bát sứ sứt mẻ của nó, nói:
- Được rồi đấy! Đừng có mà làm loạn nữa!
A Giang chê ít, Mã Cạo Đầu bảo không ít, thế là đủ rồi. A Giang gào lên:
- Thế thì tôi đi tìm Hồng Xung để nhờ lão đứng ra nói chuyện lý lẽ với ông.
Mã Cạo Đầu vội vàng kéo nó đứng lại, vốc thêm một vốc gạo nữa bỏ vào bát của nó. A Giang vốn hiền lành, cảm thấy như thế cũng đã đủ, nói:
- Số gạo còn lại tôi tạm thời ký gửi ở chỗ ông, chờ cho đến khi tôi không có gạo đổ vào nồi, tôi sẽ đến ông lấy vậy.
A Giang đã về, Mã Đán xuất hiện phía nhà sau, tay vẫn ôm chặt lấy chỗ vết thương bị cắn, trong lòng thầm nhắc nhở mình: Không thể coi thường những kẻ yếu hơn mình, ngay cả những kẻ yếu nhất như thằng Giang. Hơn nữa, chính thằng Giang cũng đã mở mắt cho mình rằng, muốn tôi luyện sự gan dạ thì phải tìm đến những người hung ác nhất, nguy hiểm nhất.