← Quay lại trang sách

Chương 3

Ngày ấy, Mã Đán đã tìm đến ngôi nhà cao ngất của người hung ác nhất, nguy hiểm nhất thị trấn Thượng Tân - Hồng Xung, hướng về cửa sổ gào lên ba lần:

- Hồng Xung! Tao đ. mẹ mày!

Người hiếu kỳ thích chuyện vui đã tụ tập rất đông trước nhà Hồng Xung. Cửa sổ nhà lão ta đột nhiên mở toang ra và một cái đầu đàn bà ló qua cửa sổ. Mã Đán nhận ra, người đàn bà ấy chính là Khang Khu. Những người chờ xem trò vui đều đồng loạt “Ồ!” lên một tiếng. Mã Đán ngước nhìn lên. Mặt Khang Khu được mặt trời chiếu sáng loang loáng trông chẳng khác nào một chiếc gương, mái tóc dài xổ tung của cô ta che lấp một nửa khuôn cửa sổ, cũng che hẳn một bên ánh sáng mặt trời.

- Ai gọi Hồng Xung thế?

Khang Khu vén gọn mái tóc dài, để lộ một đôi mắt đẹp mê hồn.

Mã Đán đứng chết lặng, muốn trốn vào trong đám đông, nhưng vừa lui được vài bước thì đã có ai đó đẩy cậu ta về phía trước, nói:

- Là Mã Đán gọi Hồng Xung đấy!

- Mã Đán! Anh gọi Hồng Xung làm gì? Lão ta đang ngủ. - Khang Khu nói - Đêm qua lão giày vò tôi suốt đêm, mệt đừ rồi. Thôi thì cứ cho là hổ cũng phải ngủ vậy, các người nói đi, có đúng không?

Có ai đó nói to:

- Mã Đán có chuyện quan trọng muốn tìm Hồng Xung. Gấp lắm, không đợi được đâu!

Mã Đán vội vàng cải chính câu nói của người ấy:

- Cũng không gấp lắm đâu… Rèn luyện sự gan dạ là chuyện suốt đời, không cần phải để ý đến một hai ngày. Có thể sáng mai tôi sẽ đến!

- Mã Đán! Anh muốn gì? - Khang Khu nói - Có đúng là anh muốn luyện gan không?

Mã Đán ấp a ấp úng. Có ai đó dùng tay banh miệng cậu ta ra, muốn cậu ta phải lên tiếng. Nhưng Mã Đán đã cố gắng nuốt những lời đã trào lên đến khóe miệng xuống, cổ họng cậu ta bị chẹn lại, ngắc ngứ như đang ngậm nguyên một quả trứng gà trong miệng.

- Mã Đán muốn đ… - Có ai đó lên tiếng thay cho Mã Đán, nói với Khang Khu.

- Cái gì? Anh ta nói cái gì? - Khang Khu nghiêng đầu lắng nghe.

Mã Đán lắc đầu lia lịa, phủ nhận lời nói thay cho cậu ta của người đứng bên cạnh.

- Mã Đán muốn đ. mẹ Hồng Xung!

- Có đúng thế không hả Mã Đán? - Khang Khu hỏi - Có đúng là anh muốn thế không?

- Đúng thế! - Đám đông lại tiếp tục trả lời thay cho Mã Đán.

Khang Khu quay đầu vào trong nhà, nói với người bên trong:

- Hồng Xung à! Mã Đán muốn đ. mẹ ông đấy!

Ngay lập tức cái đầu bên khung cửa sổ đã được thay. Một gương mặt đã bị lửa giận làm cho cháy phừng phừng khiến tất cả những người đứng phía dưới đột nhiên thấy lạnh run. Lá gan của Mã Đán cũng co rút lại, một ngụm nước chua loét và đắng ngắt từ dưới dạ dày trào lên rồi vọt ra khỏi mồm. Cậu ta quay người định bỏ chạy nhưng đã bị ba bốn người nắm chặt, đứng nguyên tại chỗ, giãy giụa một hồi mới có thể thoát khỏi những bàn tay ấy. Ai đó nói to:

- Mày không được bỏ chạy. Mày mà bỏ chạy thì bọn tao phải thay mày rước họa vào thân à?

Bụng và cổ họng Mã Đán tiếp tục réo lên ồng ộc rồi một lần nữa, một búng thức ăn đêm qua chưa kịp tiêu hóa bắn ra.

Khác với sự tưởng tượng của mọi người, Hồng Xung không xông thẳng xuống lầu để chụp lấy Mã Đán bóp chết ngay lập tức, thậm chí hắn cũng chẳng thèm quát nạt lấy một câu, đứng trước cửa sổ đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, thái độ bình tĩnh đến khó tin với một nụ cười nhã nhặn trên môi:

- Mã Đán! Mày muốn đ. mẹ tao à? Mày đã nghĩ kỹ chưa?

Toàn thân Mã Đán run như cầy sấy, ấp a ấp úng:

- Tôi nghĩ kỹ rồi… Đúng là tôi cần phải rèn luyện sự gan dạ… Tôi chẳng có ý gì khác, chẳng qua là tôi chỉ muốn luyện lá gan…

Hồng Xung gật đầu có vẻ vừa ý, giơ tay vẫy Mã Đán, nói:

- Mã Đán! Mày yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Mày đã có thể về nhà rồi, chờ một thời gian tao sẽ đến nhà mày để tính toán giá thành của chuyện luyện gan.

Người đứng gần Mã Đán nhất vô tình phát hiện đôi giày của mình đã ướt sũng nước nên đã nhảy ra xa một bước, nói to:

- Hồng Xung! Mã Đán đã đái ra quần rồi!

- Nếu tao là Mã Đán, e là tao cũng đái ra quần thôi. - Trong nét cười cợt của Hồng Xung có ẩn tàng một lưỡi dao sắc lẹm, nói xong thì quay người biến mất khỏi cửa sổ.

Khang Khu lại vươn đầu ra cửa sổ, nói to với Mã Đán:

- Anh còn đứng chết gí ở đó làm gì? Anh về được rồi đấy!

- Nhiệm vụ luyện gan bữa nay là hoàn thành rồi. - Mã Đán nói - Tôi về đây!

Nói xong, Mã Đán vạch đám đông, men theo bờ sông đi về nhà, vừa đi vừa đưa tay sờ nắn lồng ngực như muốn kiểm tra lại lá gan của mình. Hình như cậu ta có thể sờ thấy lá gan của mình đang biến đổi từ nhỏ thành to từ bên trong.

Mã Cạo Đầu đang bàn luận chuyện giá cả với một người buôn gạo từ Quảng Đông đến trong cửa hàng Mã Nhất. Câu chuyện vừa xảy ra khiến tinh thần của Mã Đán vẫn chưa kịp ổn định, nhưng trước mặt bố, cậu ta vẫn không có cách nào che giấu được sự… đắc ý, làm như mình vừa thực hiện xong một chuyện kinh thiên động địa đáng tự hào, chờ đợi bố khen tặng và cổ vũ.

- Bố! Con vừa đi luyện gan về!

Mã Cạo Đầu lặng người rất lâu mới lắp bắp:

- Mày… mày luyện khá lắm! - Nói xong thì quay sang vị khách Quảng Đông, nói tiếp - Người anh em đừng cười, thằng chó con nhà tôi bẩm sinh tính tình yếu đuối, nhưng lá gan thì vẫn có thể luyện, cũng giống như bản lĩnh làm ăn buôn bán của anh em ta không phải là do người khác dạy cho mà là tự chúng ta rèn luyện được, đúng không?

- Lá gan không sợ nhỏ, mà chỉ sợ không được rèn luyện. - Người buôn gạo nói.

Mã Cạo Đầu bảo Mã Đán đến làm quen với người buôn gạo Quảng Đông, cậu ta nói:

- Bố! Chờ con thay cái quần xong sẽ quay ra ngay. Quần con bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp rồi.

Nói xong thì vội vàng chạy lên gác thay cái quần bị nước đái làm cho ướt sũng. Mã Cạo Đầu ngượng chín người, vội vàng hướng ánh mắt của người buôn gạo về phía tách trà, nói:

- Ông bạn à, uống trà đi!

Hồng Xung đã bước vào cửa hàng khá lâu rồi nhưng không hé răng nói lấy nửa lời, chỉ đưa mắt nhìn chung quanh, lại còn viết gì đó lên một tờ giấy. Chờ cho đến khi Mã Cạo Đầu nhìn thấy, hắn đại thể đã ước lượng được toàn bộ tài sản trong cửa hàng gạo Mã Nhất.

- Hồng Xung à, tại sao ông lại tự đến đây mua gạo vậy? Nếu ông thiếu gạo, tôi bảo Mã Đán mang đến là được thôi mà, không cần ông phải tự mình đến đây đâu - Mã Cạo Đầu vội vàng bước đến, trên môi nở nụ cười nịnh nọt.

- Không phải tôi đến mua gạo. - Hồng Xung nói - Cần mua gạo thì đã có Khang Khu.

- Không mua gạo cũng không việc gì phải vội vàng, mời ông vào trong ngồi một chút, uống với ông bạn Quảng Đông của tôi chén trà. - Mã Cạo Đầu tỏ vẻ vồn vã định nắm tay Hồng Xung kéo vào trong nhưng đã bị hắn không hề khách sáo đẩy ra.

- Tôi đến đây để nói chuyện quan trọng với ông. - Hồng Xung nói - Khi đã nói chuyện quan trọng thì tôi không bao giờ uống trà.

Mã Cạo Đầu cảm nhận được toàn thân của Hồng Xung đang toát ra một thứ mùi lạnh lẽo, đầy âm khí, lòng đã có cảm giác lo lắng bất an. Vị khách Quảng Đông cũng đã cảm nhận được một điều gì đó khó giải thích, đứng dậy cáo từ. Mã Cạo Đầu không còn lòng dạ đâu mà tiễn khách, Hồng Xung ngồi xuống vị trí mà người khách Quảng Đông vừa ngồi.

- Nhà ông lại vừa thay bộ ghế bành mới à? Không tồi chút nào. - Hồng Xung nói - Có điều nó không rộng rãi bằng chiếc ghế bành trước.

Mã Cạo Đầu cười khùng khục trong cổ, thay tách trà cho Hồng Xung, cẩn thận rót trà. Hồng Xung có vẻ rất lễ độ nâng tách trà lên cầm trong tay nhưng trước sau không nhấp ngụm nào.

- Ông bạn có chuyện gì cứ nói. - Mã Cạo Đầu nói.

Hồng Xung tiếp tục đưa mắt quét nhanh một vòng chung quanh cửa hàng, sau đó sa sầm nét mặt, nói:

- Chuyện rất đơn giản, nhưng tôi không vui chút nào.

- Chuyện gì thế? Chuyện con chó chết vẫn chưa xong sao?

- Chuyện này đơn giản hơn chuyện con chó chết nhiều.

- Ông bạn cứ nói thẳng ra đi, đừng ngại.

Hồng Xung vươn người ghé miệng sát vào tai Mã Cạo Đầu, nói với một chất giọng trầm trầm, chậm rãi:

- Bữa nay Mã Đán đã đến nhà tôi, biến nhà tôi thành chỗ cho nó luyện gan, ngay trước mặt toàn thể người trong thị trấn, nó đòi đ. mẹ tôi. - Khi nói đến bốn tiếng “đòi đ. mẹ tôi”, răng lợi Hồng Xung nghiến lại thật chặt.

Ngay lập tức, Mã Cạo Đầu chết lặng.

- Mã Đán nói năng sao mà bậy bạ thế nhỉ? Bình thường nó không bao giờ nói những lời thô tục ấy với ai. - Mã Cạo Đầu nói mà không che giấu được nỗi sợ hãi - Ông biết đấy, bình thường nó luôn luôn cung cung kính kính trước mặt ông, so với tôi còn tỏ ra cung kính bội phần. Bữa nay có lẽ nào nó đã uống nhầm thuốc?

- Nó có uống nhầm thuốc hay không, tôi không thèm quan tâm. - Hồng Xung nói - Nhưng nó nói thế thì tôi phải quan tâm, nếu không thì mẹ tôi lại có ý kiến, bố tôi cũng sẽ có ý kiến, còn tôi thì không bao giờ dám ngước đầu lên trước toàn thể mọi người trong thị trấn Thượng Tân này nữa.

- Vậy ông định giải quyết thế nào?

- Ông không cần phải lo lắng. Cách giải quyết không phải chỉ có một. - Hồng Xung cười khẩy - Tôi là người biết nói phải nói trái, lúc nào cũng mở ra cho người khác một con đường.

Trong lòng Mã Cạo Đầu đã phát hoảng, nhưng lão cố gắng kiềm chế không để cho sự hoảng sợ ấy biểu lộ ra ngoài. Mọi chuyện đằng nào cũng đã diễn ra, nhưng chuyện nào rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

- Thế này nhé, tôi bồi thường cho ông năm bao gạo loại một. - Mã Cạo Đầu nói - Người lái buôn Quảng Đông vừa rồi đã hẹn với tôi là ngày mai sẽ đưa đến cửa hàng tôi loại gạo ngon nhất Quảng Đông lúc này.

- Sự tình không đơn giản như thế. - Hồng Xung nói - Nếu đơn giản như thế thì quá tốt rồi.

Mã Cạo Đầu không biết yêu sách của Hồng Xung sẽ là gì nữa. Chửi người ta một câu bồi thường năm bao gạo lâu nay vốn là một sự bồi thường vượt quá giá trị của nó. Năm trước, con trai của Hàn Quý cưỡng dâm một cô thôn nữ mà chỉ bồi thường ba bao gạo. Cưỡng gian là cố tình, lại hại cả đời con gái nhà người ta mà cũng chỉ bồi thường có ngần ấy. Lần trước Mã Đán chạy đua với con chó khiến cho nó chết nhưng đâu có bồi thường nhiều như lần này.

- Mẹ tôi không phải chó, đâu có rẻ như thế được. - Hồng Xung nói.

- Thế thì mười bao vậy. - Mã Cạo Đầu đánh liều.

- Mẹ tôi không phải đĩ điếm, không rẻ như thế đâu.

- Thêm ba mươi đồng bạc nữa!

Hồng Xung nghiến răng trừng mắt, giọng đã đằng đằng sát khí:

- Bố con ông đã xem mẹ tôi là đĩ điếm, đúng không?

Mã Cạo Đầu vội vàng biện hộ:

- Không dám! Không dám! Chúng tôi đã đắc tội với ông, có điều mẹ ông đã mất cách đây năm sáu năm rồi, bố ông cũng đã mất ba bốn năm rồi…

- Cho dù mẹ tôi đã chết cả trăm năm thì vẫn cứ là mẹ tôi, có lẽ nào lại để cho người khác tùy tiện? Có mẹ của ai bị người ta chửi một cách tùy tiện chưa? Mã Cạo Đầu, ông nói xem mẹ ông có bị người khác chửi tùy tiện không hả? Đừng nói là đ. mẹ người ta, ngay cả việc đ. một con chó cũng phải xem chủ của nó là ai chứ!

Mã Cạo Đầu sợ cứng người, lắp bắp:

- Thế… ông… định thế nào?

Trong đầu Hồng Xung đã sắp đặt sẵn, nói:

- Thứ nhất, cái cửa hàng này. Thứ hai, cái mạng của Mã Đán. Ông có thể chọn một trong hai cách. Tôi cho rằng như thế là hợp đạo lý nhất rồi đấy. Nếu ông cho rằng như thế là không hợp lý, ông có thể mời mọi người trong toàn thị trấn này lên tiếng, cũng có thể đưa lên hoàng thượng để người cho ý kiến. Hoàng thượng là người sáng suốt nhất, lời của ông ta là hợp lý nhất.

Tổ tông nhà họ Mã bao nhiêu đời làm nghề cạo đầu, cho đến đời Mã Cạo Đầu mới có thể gây dựng nên ba cửa hàng bán gạo họ Mã ở thị trấn này. Cửa hàng Mã Nhất này nằm sát bờ sông, địa thế tốt, rộng rãi, lại gần với bến thuyền nên việc kinh doanh buôn bán thuận lợi nhất. Nhà họ Mã được thoát kiếp cạo đầu là nhờ vào cái cửa hàng Mã Nhất này. Hai cửa hàng còn lại thì một nằm trên đường Thạch Bản, là Mã Nhị; một nằm trên đường Thanh Kiều, là Mã Tam. Cộng hai cái Mã Nhị và Mã Tam này lại cũng không bằng cái Mã Nhất này, có điều chúng cũng là một phần sản nghiệp của họ Mã.

- Ông bạn, có phải là ông đã quá lố rồi không? - Mã Cạo Đầu hỏi - Liệu có đáng không?

Hồng Xung dằn mạnh chiếc tách xuống bàn:

- Được thôi! Tôi đi tìm thằng Mã Đán đây! Lấy mạng một người còn thoải mái hơn việc quản lý một cửa hàng gấp nhiều lần, cho dù tôi cũng đang cần có một cửa hàng gạo.

Vừa nói, lão vừa đứng dậy vơ một chiếc ghế, chuẩn bị đi lên lầu. Mã Cạo Đầu hoảng kinh, vội vàng chụp lấy tay lão ta kéo lại:

- Ông bạn à, chúng ta tiếp tục thương lượng đi.

- Còn thương lượng gì nữa!

- Cứ cho là làm theo ý của ông thì chúng ta cũng phải thương lượng cho cụ thể một tí, đúng không?

Lúc này Hồng Xung mới ngồi xuống thương lượng tình tiết cụ thể.

- Sớm thỏa thuận được thế này thì giữa anh em ta đã không phải mất hòa khí. - Hồng Xung lầm bầm đầy vẻ mãn nguyện - Tôi là người không bao giờ muốn gây sự bất hòa.

Mã Cạo Đầu chỉ biết lí nhí:

- Đúng thế!

Trước khi ra về, Hồng Xung còn hướng lên lầu, nói:

- Mã Đán! Ngày mai mày đến nhà tao vác chiếc ghế bành lần trước về lại nơi này. Tao nghĩ rằng đặt nó ở đây vẫn là thích hợp nhất.

Ở trên lầu, Mã Đán sợ đến độ toàn thân run rẩy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Sau khi Hồng Xung rời khỏi cửa hàng, cậu ta mới phát hiện ra rằng đũng quần mình âm ấm và dính dâm dấp…

Mất cửa hàng Mã Nhất, Mã Cạo Đầu giống như mất cả hồn vía - không, phải nói là giống như đang sống sờ sờ mà bị người ta cắt mất “của quý” vậy - nằm dài thườn thượt trên chiếc ghế nằm ở cửa hàng Mã Nhị. Ban đầu, lão ta không ngừng lắc đầu than vãn, sau đó thì nằm bất động như đang ngủ, không, phải nói là giống như đã chết thì đúng hơn, ruồi cái ruồi đực, ruồi cõng ruồi bám đầy mặt như muốn biến những nếp nhăn ở đó thành chỗ sinh con đẻ cái.

- Ông chủ Mã!

Có ai đó to ba tiếng ở bên ngoài. Đến lúc này Mã Cạo Đầu mới vất vả nhướng đôi mắt lên:

- Mua gạo à?

- Không. Cháu là Tín đây!

- Thì ra là cháu Tín. - Mã Cạo Đầu vươn người lên, rất khách sáo nói.

A Tín là thợ may ở nhà may họ Mao, năm ngoái mới từ Liễu Châu đến, lúc này đã là một thợ may trẻ nhưng có tay nghề rất khá.

- Ông chủ Mao bảo cháu chuyển lời đến chú rằng, ông ấy muốn hủy hôn ước của con gái ông ấy với con trai chú. - A Tín nói - Đây là thư của ông ấy.

Mã Cạo Đầu đứng dậy đọc lá thư, đọc xong thì trở nên thất thần, không nói năng gì được. A Tín nói:

- Ông chủ Mã, ông nói một câu gì đi chứ. Cháu phải nghe được một câu gì của chú để về báo lại với ông chủ Mao.

- Cháu nói với ông chủ Mao rằng, không phải là chúng tôi vẫn còn hai cửa hàng gạo sao? Ở thị trấn Thượng Tân này, người có được hai cửa hàng gạo không phải là nhiều đâu.

- Ông chủ Mao đã nói là, hai cửa hàng còn lại của chú sớm muộn gì cũng mất nốt thôi.

- Ông chủ Mao coi thường lão Mã này quá rồi. Bố con họ Mã chúng tôi không cờ bạc, không đĩ điếm, không phạm vương pháp, tại sao lại có thể mất hai cửa hàng này được? Nói đi rồi cũng phải nói lại, Mã Đán đã làm mất một cửa hàng gạo, nhưng nhà may của ông chủ Mao xem ra cũng chẳng thể nào hưng vượng nghìn năm đâu.

- Ông chủ Mao nói, ông ta đã sáng mắt ra rồi. Ông ta không thể đem con gái của mình phó thác cả đời cho một đứa nhu nhược.

Mã Cạo Đầu nhận ra rằng, đây mới chính là lời nói chân thực nhất của ông chủ Mao.

- Kẻ to gan chưa chắc đã là tốt. Kẻ bé gan sống lâu hơn so với kẻ to gan. - Mã Cạo Đầu nói - Cháu chuyển lời của ta đến cho ông chủ Mao rằng, sống lâu mới là vương đạo!

- Ông chủ Mã, cháu nhớ kỹ lời chú nói rồi, cháu sẽ chuyển lại cho ông chủ Mao. Chúc mọi người sống lâu!

A Tín vừa quay lưng ra về thì Mã Cạo Đầu lại rơi phịch thân hình xuống ghế, tiếp tục thở dài và không thể ngăn được những giọt nước mắt trào ra. Mã Đán bước vào, thấy bố đang khóc thì hoảng sợ, hỏi:

- Bố! Bố khóc vì cái gì vậy?

- Mày không chỉ làm mất cửa hàng Mã Nhất của nhà này mà ngay cả vợ mày cũng đã bị mày đánh mất luôn rồi. Lão Mao đã gửi thư đến nói là hủy hôn ước của mày với Mao Tuyết Hoa. Vừa rồi tao vẫn còn nghĩ là sang năm sẽ cưới nó về cho mày đấy.

- Bố à, con đã nói với bố từ lâu rồi, con không thích Mao Tuyết Hoa. Bây giờ con chỉ thích Khang Khu thôi. - Mã Đán nói - Nhà họ Mao mới biết chúng ta mất một cửa hàng mà đã không còn coi chúng ta ra gì rồi, nếu mà mất cả ba cửa hàng thì e rằng có gặp nhau họ cũng không nhận ra chúng ta nữa. Chuyện ham tiền ham thế lực là bình thường nhưng không ai đối xử như nhà họ Mao này cả.

- Giảm một cửa hàng, nhà chúng ta không còn xứng với họ Mao nữa. - Mã Cạo Đầu nói - Chuyện này cũng đừng nên trách họ. Nhưng có điều, họ cũng không phải chỉ nhìn vào chuyện này, họ nhìn vào con người mày nữa. Người ta cho rằng mày quá nhu nhược.

Mã Đán cũng cảm thấy được điều này, nói:

- Bố, con còn muốn tiếp tục luyện gan!

Vừa nghe thấy câu này, Mã Cạo Đầu đã đứng bật dậy, quát to:

- Mày đừng luyện gan luyện mật gì nữa cả. Gan mày đủ to rồi đấy!

- Bố à, gan con vẫn chưa đủ to. Bọn chúng vẫn gọi con là kẻ nhu nhược.

- Đứa nào dám gọi mày là thằng nhu nhược hả? Nhu nhược mà dám đòi đ. mẹ Hồng Xung à? - Mã Cạo Đầu nói - Lúc này, kẻ to gan nhất thị trấn Thượng Tân này đã là mày rồi đó. Mày đừng có bày chuyện ra nữa.

- Bố, bọn họ nói nếu con dám hôn Khang Khu thì họ mới không gọi con là thằng nhu nhược nữa.

Mã Cạo Đầu thất kinh hồn vía, xua tay:

- Mày đừng bao giờ làm chuyện động trời ấy… Nhà ta đã mất một cửa hàng rồi…

- Bố, không phải là chúng ta vẫn còn hai cửa hàng sao?

Sắc mặt Mã Cạo Đầu đã trắng nhợt:

- Bọn chúng gọi mày là thằng nhu nhược thì cứ để cho chúng gọi đi. Gọi thế nào có chết ai đâu, cũng không làm cửa hàng gạo nhà ta bị rơi vào tay kẻ khác… Mã Đán, tao quên là chưa nói cho mày biết, tổ tông nhà ta thường nói là, gan to thì đoản mệnh, gan bé thì sống lâu. Chúng ta không nên so gan với người khác mà chỉ cần so đoản mệnh hay thọ mệnh thôi. Chờ cho đến khi những kẻ gan to chết cả rồi thì cả thiên hạ này ắt phải thuộc về những kẻ gan bé thôi.

- Bố, con không phải là thằng nhu nhược. Con không thể để cho bọn họ cứ gọi con như thế. Con không thể khiến cho mẹ con phải mất mặt.

- Mẹ mày chết bao nhiêu năm rồi, mày vênh mặt hay mất mặt bà ấy không nhìn thấy, nhưng mày làm mất một cửa hàng là bà ấy biết ngay. Bà ấy đau lòng đến độ tiếc là mình không được chết một lần nữa. Mày đừng bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn nữa.

- Con không làm chuyện ngu xuẩn đâu. Bố yên tâm mà ngủ đi nhé.

- Tao biết mày không biết làm chuyện ngu xuẩn. Mày cũng cần ăn cơm, nếu mày làm mất thêm cửa hàng nữa thì chúng ta chết đói thôi.

Chờ cho đến lúc Mã Cạo Đầu đã ngáy đều, Mã Đán nhanh chóng rời khỏi nhà, đi dọc theo phố xá đông đúc và quay lại bên dưới căn nhà lầu của Hồng Xung, nhìn lên cửa sổ gọi: Khang Khu! Khang Khu!

Hồng Xung vươn đầu ra khỏi cửa sổ:

- Mã Đán! Mày tìm tao à?

- Tôi không tìm ông, tôi tìm Khang Khu!

- Mày tìm nó làm gì?

- Tôi muốn hôn Khang Khu một cái.

Chung quanh Mã Đán đã rất đông người hiếu kỳ tụ tập lại. Hồng Xung quay người vào trong nói với Khang Khu:

- Mã Đán lại muốn đem cửa hàng gạo giao cho ta nữa rồi, mày xuống dưới đó đón tiếp nó đi.

Khang Khu đi xuống lầu. Mã Đán vừa sợ sệt vừa hoan hỉ nói:

- Khang Khu, tôi muốn hôn cô một cái.

Khang Khu do dự giây lát rồi rất nhanh trí, hỏi:

- Anh muốn hôn chỗ nào?

Mã Đán chưa kịp nghĩ đến chuyện này. Có ai đó đề nghị hôn lên miệng, Mã Đán nói, miệng là nơi nhổ đờm, bẩn. Lại có người nói hôn lên cổ, Mã Đán bảo, cổ Khang Khu hơi đen bởi bị chiếu nắng. Thế thì hôn vào mông vậy. - Lại có người nói. Mã Đán nói, tôi không phải súc vật, không thể liếm mông. Thêm ai đó nữa nói:

- Mã Đán à, mày còn khó hơn cả chuyện bà Vương Thất mua thịt, có lẽ nào toàn thân của Khang Khu lại không có chỗ nào thích hợp với khẩu vị của mày hay sao? Mày mà còn kén cá lựa canh nữa là Khang Khu sẽ nổi giận đấy!

- Miệng của tôi với các người không giống nhau. - Mã Đán nói - Không có chỗ thích hợp thì tôi thà là không hôn.

Mọi người đồng loạt ồ lên:

- Đồ nhát gan!

Hồng Xung vẫn đứng bên cửa sổ trên gác, nhìn Mã Đán và đám đông ở dưới mà không biểu hiện thái độ gì. Mã Đán nhìn lão, nói:

- Bỏ qua đi, Khang Khu không có chỗ nào có thể hôn được.

Hồng Xung gợi ý với thái độ rất độ lượng:

- Có một chỗ có thể hôn được đấy!

- Chỗ nào?

- Vú của Khang Khu!

Mã Đán giật lùi mấy bước. Mọi người đẩy cậu ta đến trước mặt Khang Khu. Cô ta đang khoác trên người một bộ áo ngủ mỏng tang và hở hang, đôi bầu vú đang rung rung bên trong lần áo mỏng.

- Mã Đán! Mày cần phải hôn. - Hồng Xung nói - Hôn xong thì không ai còn dám gọi mày là thằng hén nhát nữa cả!

Mã Đán đến gần Khang Khu. Cô ta vẫn có một chút xấu hổ:

- Anh muốn làm gì vậy?

- Tôi muốn luyện gan!

- Anh muốn luyện cái gan quái quỷ gì trên cơ thể tôi? - Khang Khu giận dữ - Lẽ nào anh không biết tôi là ai?

- Tôi… tôi chỉ muốn luyện…

Khang Khu đẩy Mã Đán ra, nói:

- Anh đúng là đồ điên!

- Khang Khu! Mày cứ để cho nó hôn, xem thử nó có dám không? - Hồng Xung nói như ra lệnh - Nó đem cửa hàng gạo đến dâng cho chúng ta, mày phải đối đãi với nó cho thật tốt chứ. Có được cửa hàng, mày muốn ăn bao nhiêu cơm cũng được.

Khang Khu hạ giọng nói với Mã Đán:

- Đừng có làm loạn nữa, về đi! Anh không làm được gì đâu.

- Tôi cần phải luyện gan. - Mã Đán nói - Đời tôi vẫn còn dài, tôi không thể để cho người khác gọi mình là thằng hèn mãi được.

Hồng Xung ra lệnh cho Khang Khu, giọng nói đã có chút giận dữ:

- Để cho nó hôn! Hôn một cái không chết ai đâu mà sợ!

Khang Khu bước lên hai bước. Mã Đán không có cách nào để thối lui nữa.

- Anh đừng có hối hận đấy nhé. - Khang Khu nói - Hồng Xung không phải bày ra chuyện này để chơi cho vui đâu!

- Tôi không hối hận. - Mã Đán nói rất tự tin - Tôi chỉ hối hận là khi còn nhỏ, tôi đã không luyện cho lá gan của mình lớn hơn. Bây giờ là lúc tôi phải luyện bù, không luyện bù bây giờ thì không còn kịp nữa. Những điều này đáng ra phải do mẹ tôi dạy cho làm, nhưng bà ấy lại chết quá sớm.

Khang Khu quay lưng về phía mọi người, từ từ mở vạt áo ngủ trước ngực. Một đôi vú trắng ngần nở nang ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Mã Đán. Đầu tiên là mọi người đều đứng lặng, tiếp sau đó là những tiếng kêu có vẻ sợ hãi kèm theo là những tiếng chép miệng thèm thuồng, cuối cùng là những tiếng gào có vẻ thúc giục:

- Cắn một miếng đi!

Mã Đán bị vẻ thách thức và cả bộ ngực của Khang Khu làm cho điếng người. Một phút trước thì dũng khí của cậu ta bốc lên ngùn ngụt, nhưng đến lúc này thì nó đã biến đi đâu mất, lá gan hình như cũng đang co rút lại… Khang Khu dùng ánh mắt nóng hừng hực như lửa khiêu khích nhìn Mã Đán, bầu vú phải lại đang rung rung và hình như đang vểnh về phía cậu ta. Gió đang táp mưa đang sa, trống trận đang thùng thùng trong lòng Mã Đán, máu nóng hình như cũng đang xông lên đến đỉnh đầu cậu ta. Tiếng kêu tiếng thét của những người chung quanh xông lên đến tận mây làm như trước mắt họ đang có một trận đấu bò diễn ra. Mặt Mã Đán đã lộ vẻ khốn khổ cùng cực, mồ hôi túa ra đầy trán chảy xuống đến tận cổ, chân tay tê dại lóng ngóng, ánh mắt khiếp đảm nhìn thẳng vào Khang Khu. Cô ta nói đầy vẻ miệt thị:

- Anh dám không?

Thời tiết nóng bức sau buổi trưa khiến người ta cảm thấy mỏi mệt và lười biếng, ngay cả những người đã hết gạo trong nhà cũng chẳng muốn rời khỏi cửa để đi mua gạo nữa. Mã Cạo Đầu đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế nằm ở cửa hàng Mã Nhị. Không hiểu sao mấy ngày gần đây lão ta chỉ thèm ngủ. Có ai đó chạy hộc tốc đến, gào to:

- Mã Cạo Đầu! Mã Đán nhà ông sắp uống được sữa của Khang Khu rồi! Con bé đang kề vú vào miệng Mã Đán…

Mã Cạo Đầu tỉnh hẳn ngủ, bật lên như một chiếc lò xo, chạy thẳng ra ngoài. Vì chạy quá vội quá nhanh nên một thùng gạo đã bị lão ta hất đổ, gạo trắng ngần tung tóe trên mặt đất. Chạy ra đến cửa, cái ngạch cửa đã ngáng chân khiến lão té sấp, nằm úp mặt xuống đất giống như một con chó ngay trước cửa nhà mình, chiếc răng cửa cuối cùng ở hàm trên cũng rơi nốt. Không để ý đến chiếc mồm đầy máu, Mã Cạo Đầu run rẩy đứng dậy, nhắm hướng nhà Hồng Xung mà chạy. Có điều, lão ta đã đến quá chậm. Khi tay Mã Cạo Đầu sắp sửa chạm được người Mã Đán để kéo ra khỏi Khang Khu thì cái mồm của cậu ta đã ngoạm chặt lấy đầu vú bên phải của cô ta như đang ngẩng mặt lên để ngậm một quả nho.

Mã Cạo Đầu nghìn vạn phần hối hận vì cái tội thèm ngủ của mình. Sau một cú tát trời giáng đã tách được cái mồm của Mã Đán ra khỏi núm vú của Khang Khu, Mã Cạo Đầu cúi đầu giậm chân nói:

- Nhà ta lại mất sắp thêm một cửa hàng gạo nữa rồi!

Khang Khu đau đớn kêu thét lên một tiếng rồi rất nhanh đưa tay chụp lấy bầu vú, gào to:

- Các người định ngắt đầu vú của tôi đem đi đâu à?

- Mau che ngực lại đi, cô gái! - Mã Cạo Đầu nói - Đây là thị trấn Thượng Tân, không phải thị trấn Liên Hoa, không phải là Mãi Xuân viện. Cô nên giữ gìn cơ thể, giữ gìn đôi vú…

- Thị trấn Thượng Tân thì sao nào? Toàn cường hào ác bá! - Khang Khu nói - Tôi muốn giữ gìn cơ thể, tôi muốn bảo vệ vú của mình, nhưng liệu tôi có thể giữ được không? Ngay cả một kẻ nhu nhược như con trai ông mà cũng dám cắn vú tôi thì tôi còn có thể làm gì được nào?

Mã Cạo Đầu nhận ra là mặc dù mình với Khang Khu chẳng có quan hệ nào hết, trách nhiệm là của Mã Đán, nhưng quy kết lại thì trách nhiệm lại rơi xuống đầu mình, là do chính mình quá ham ngủ. Nếu không ham ngủ thì mình đã có thể nghe thấy được sự náo nhiệt ở đây từ rất sớm, đã có thể ngăn cản Mã Đán làm trò khinh suất và thô lỗ như thế này. Nghĩ đến đây, Mã Cạo Đầu đưa tay lên tát vào mặt mình hai cái thật mạnh.

- Bố tự vả vào mặt mình làm gì thế? - Mã Đán hỏi.

- Nhà ta vừa mất một cửa hàng nữa. - Mã Cạo Đầu nói - Tổng cộng là hai cửa hàng đã mất.

Mã Đán liếm môi, nói:

- Mất hai cửa hàng, nhưng nhà ta vẫn còn sót lại một cửa hàng…

Đứng từ trên cao nhìn xuống, Hồng Xung nói:

- Mã Đán, mày nghe đây! Nhà mày sẽ không còn cửa hàng nào nữa. Mày vừa cắn vú người đàn bà của tao, chắc chắn mày phải bồi thường một cửa hàng. Bây giờ, tao quyết định là đem Khang Khu nhường cho mày để đổi lấy một cửa hàng nữa của nhà mày. Điều đó có nghĩa là, nhà mày sẽ không còn cửa hàng nào hết!

- Chúng tôi không cần Khang Khu! - Mã Cạo Đầu nói.

Hồng Xung lạnh lùng nói:

- Ông nói thử xem, đứa con gái này đã bị Mã Đán sờ mó rồi, tôi còn giữ lại làm gì nữa?

Khang Khu chẳng qua cũng chỉ là một con điếm. - Mã Cạo Đầu nghĩ. Có điều lão ta không dám nói ra vì trong khi lửa giận đang bốc ngùn ngụt trong lòng, lão ta vẫn nhận thấy sát khí đằng đằng trên mặt Hồng Xung.

- Khang Khu không đáng giá một cửa hàng!

- Khang Khu vốn không đáng giá bằng một cửa hàng, nhưng nó đã là người của tôi nên trở thành đáng giá. - Hồng Xung nói - Nếu ông còn mười cửa hàng thì tôi vẫn có thể nói nó đáng giá mười cửa hàng. Tôi nói nó đáng giá một cửa hàng không phải là đã quá dễ dãi với bố con ông rồi hay sao?

Mã Cạo Đầu vẫn lắc đầu:

- Chúng tôi không cần Khang Khu. Còn lại cửa hàng cuối cùng này là con đường sống duy nhất của bố con tôi. Chúng tôi không cần Khang Khu.

Mã Cạo Đầu không chịu giao cửa hàng cuối cùng, kéo Mã Đán về. Nhưng Mã Đán lại không muốn về:

- Con muốn Khang Khu!

Mã Cạo Đầu trợn mắt nhìn Mã Đán đầy giận dữ, ghé miệng vào tai cậu ta nói:

- Mày muốn Khang Khu không được đâu. Nó có bệnh ăn nhiều. Sức ăn của một mình nó bằng ba người. Hồng Xung đã nuôi không nổi nó thì liệu chúng ta có nuôi được không?

Mã Đán đã từng nghe người ta kháo nhau về cái bệnh ăn nhiều, cũng đã nghe người ta nói Khang Khu mắc phải bệnh này, nếu không thì một đứa con gái xinh đẹp như vậy sao lại có thể mê gạo đến như thế? Mã Cạo Đầu nói tiếp:

- Người mắc phải bệnh này thì rất dễ chết yểu, sớm muộn gì cũng chết đói thôi.

- Nếu nhà ta còn một cửa hàng gạo thì quá tốt. - Mã Đán nói.

- Cho dù nhà ta còn mười cửa hàng thì cũng không thể nuôi nổi nó đâu.

Mã Đán đã có chút dao dộng. Khang Khu dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo cậu ta, ngúng nguẩy đôi mông đi thẳng vào nhà Hồng Xung. Trong mùi nước hoa phảng phất của cô ta còn có mùi mồ hôi giống như mùi của một con dê cái.

Vẫn đứng trên lầu, Hồng Xung nói vọng xuống:

- Mã Cạo Đầu! Ông về nhà thu dọn trước đi, tôi ngủ một lát đã, có lẽ chẳng cần đến tối là chúng ta đã có thể tiến hành thủ tục bàn giao hai cửa hàng gạo rồi đấy.

Mã Cạo Đầu như câm như điếc lôi Mã Đán rời khỏi đám đông. Mã Đán nhìn mọi người, hỏi:

- Các người nói thử xem, tôi vẫn còn là một thằng nhu nhược không?

- Hôm nay thì không! - Tất cả đều đồng thanh tán dương.