Chương 05 MƯỜI MỘT NGƯỜI BÊN BÀN
Khi nàng Công chúa Váy bồng xuất hiện, mọi người đều thốt lên. Nàng ta gợi nhớ đến một thứ gì đó trong trắng: một bông tuyết, một con thiên nga, một đám mây nhỏ. Chỉ có người vú già là kiếm được chuyện để chê. Quá nhiều ren, công chúa! - bà ta nói với ánh mắt cay nghiệt. Và con vẹt Johann nhanh chóng lặp lại bằng tiếng Đức: Zuviel Spitzen, Princessin! Zuviel Spitzen!"
Cô Holland gập lại quyển vở học sinh mà cô đã viết cả ngày và ngước đôi mắt cận thị dịu dàng lên. Thông thường, cô ấy luôn hỏi ý kiến của bà Hobson. Nhưng tối nay, cô ấy buộc phải tìm đến thiếu tá Fairchild.
Khi ông ta lâu quá mà không đưa ra ý kiến, cô ấy nói trước: “Ông không thích à?”
Viên thiếu tá vuốt ria mép: “Nhìn chung thì được! Tôi không bao giờ tấn công quân đội của Đại tướng Kip từ cánh phải, nhưng đó là vấn đề cảm nhận. Chỗ không hợp lý nhất ở đây là cách kết thúc truyện. Tôi chưa bao giờ nghe về một con vẹt đa ngôn ngữ!”
Cô Holland lưỡng lự nhìn thiếu tá. “Một câu chuyện cổ tích luôn có chút bất hợp lý.” Cô giải thích. “Và Johann không phải là một con vẹt bình thường.”
“Cô nên nói điều đó trước! Nhưng nếu vậy, cô có thể kể bất kì điều gì cô muốn. Tại sao nó không nhảy dây luôn?” Ông Fairchild nói.
Cô Holland nhẹ nhàng lắc đầu: “Điều đó sẽ làm hỏng câu chuyện khác của tôi.”
“Thật sao?” Thiếu tá Fairchild nói.
Ông ta bắt đầu bực mình: “Chả có lý do nào hết! Nếu nó giả vờ là người phiên dịch, nó cũng có thể nhảy dây được. Ít ra thì nó hài hước.”
Cô Holland không phải là người thích tranh cãi vì chuyện nhỏ nhặt cho lắm: “Ông nghĩ vậy à?”
“Tôi nghĩ vậy! Chờ chúng ta hỏi ý kiến của một người thứ ba xem.” Thiếu tá Fairchild nặng nề quay đầu, tìm kiếm một người ủng hộ mình. Nhưng ông ta chỉ thấy bác sĩ Hyde đang đắm chìm trong cuốn từ điển y học của Quain như thường lệ.
Nhưng ông ta không muốn rút lui. “Tôi có câu hỏi, bác sĩ Hyde! Nếu tôi kể cho ông nghe câu chuyện về con vẹt nhảy dây. Ông có cười không?”
Bác sĩ Hyde nhướng mày: “Còn tùy! Tôi có nên hiểu rằng đó là kỷ niệm cá nhân của ông từ Nagpur hay không?”
Thiếu tá Fairchild đưa tay lên cổ áo và trong một khoảnh khắc, mọi người thấy lo lắng cho sức khỏe của ông ta.
“Đùa đủ rồi, bác sĩ Hyde! Con vẹt này là một trong những sáng tạo của cô Holland và tôi... tôi...”
Tiếng chuông báo giờ ăn tối vang lên lần thứ hai và lần cuối, may mắn thay, nó đã vang lên kịp lúc để giúp ông.
“Con Johann của cô nên xuống địa ngục!” Thiếu tá Fairchild lạnh lùng nhìn cô Holland tội nghiệp. “Để nó nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, tùy cô!”
Những người ở trọ - một số từ tầng trên xuống, một số còn đang tê cóng trong khí lạnh ngoài trời - đang tới từ mọi hướng. Chẳng mấy chốc, chỉ còn thiếu mỗi ông Julie và thầy Lalla-Poor.
“Tôi không biết có nên chờ ông Julie không.” Bà Hobson lên tiếng. Nhưng lời bà bị gián đoạn: hai người đến trễ vào phòng cùng lúc.
Để nói rõ hơn thì, thầy Lalla-Poor như nhảy ra từ dưới sàn và chào hỏi mọi người. Ông ta cao và mảnh dẻ, ăn mặc tươm tất, nước da nâu, đầu đội khăn xếp màu vàng. Và mọi người thấy nhà Ai Cập học ốm nhách đi theo sau ông ta.
“Vòng khăn ăn của tôi!” Lúc này, cô Pawter thốt lên. “Không ai được rời đi hết! Ai đó đã lấy vòng khăn ăn của tôi!”
Tất cả mọi ánh nhìn tụ về một người.
“Hãy lịch sự nào!” Collins nói. “Trả lại cho cô ấy đi!”
Ở nhà trọ Victoria, cũng như mọi người có thói quen luôn nói về “người bạn Jekyll” với bác sĩ Hyde, thì họ cũng quen việc đòi thầy Lalla-Poor, ông hoàng ảo thuật, những món đồ biến mất.
“Tất nhiên là tôi không có nó rồi!” Người đàn ông Hindu với tông giọng trầm trọng và bị thương. “Tất nhiên, nếu tôi có nó, nó đã trở thành một con chim bồ câu rồi!”
“Hoặc một con chuột lang!” Viên thiếu tá càu nhàu. Cách cư xử nhẹ nhàng của nhà ảo thuật khiến ông bực bội.
“Hoặc một con chuột lang!” Người đàn ông Hindu thân thiện nói.
Mary bước vào, bưng một chiếc đĩa khổng lồ nghi ngút khói. Ai nấy bàn tán về những người hàng xóm gần nhà. Nỗi tò mò về khách trọ mới cũng đã giảm đi đáng kể. Mọi người đã dùng món tráng miệng mà không cần nghe ông Julie khoe khoang về vẻ đẹp của Paris thân mến. Ông ta mừng vì điều đó. Những lời của phó cảnh trưởng vẫn lởn vởn bên tai ông, việc ngồi cùng bàn với một tên tội phạm làm ông ăn mất ngon. Hay ông nên bỏ bữa này nhỉ? Không, hiện xung quanh ông còn người khác, ông sẽ chẳng bị nguy hiểm...
Tuy nhiên, bà Hobson không hề dời mắt khỏi ông.
“Điều gì đột nhiên khiến ông ta phiền lòng?” Bà ta tự hỏi không ngừng. “Mình đã cho ông ta một trong những phòng tốt nhất. Ông ta cũng thấy vui vì chỉ cách bảo tàng có hai bước chân. Ông ta cũng không nói gì về tiền thuê...”
Tâm tư của bà ấy không thể thoát khỏi sự chú ý của ông Andreyew: “Bà Hobson, bà buồn phiền gì ư?”
“Không, không!” Bà cứng nhắc trả lời.
Một con quỷ ác độc thôi thúc bà. Bà ta cao giọng: “À, thực ra là có! Tôi có tin buồn cho các vị ở đây. Ông Julie sẽ rời khỏi nơi này, ngay khi vừa mới đến. Chốc nữa là ông ấy đi.”
Một loạt các câu cảm thán và thắc mắc ít nhiều gay gắt hòa vào nhau. Tại sao ông ta đột ngột bỏ đi? Gia đình ông ta gọi về ư? Hay là ông ta không thích London?
Bà Hobson thầm hài lòng khi thấy người đàn ông gầy gò đỏ mặt tía tai và bối rối. “Theo tôi, ông Julie sợ chúng ta!” Bà ta đột nhiên nói mà không suy nghĩ.
“Sao lại thế!” Bà Crabtree thốt lên, cười với vẻ quyến rũ nhất mà bà có. “Chúng ta đáng sợ đến vậy sao!”
“Mọi người muốn nghe ý kiến của tôi không?” Ông Andreyew xen vào.
Đôi tay thon dài của ông như bay lên: “Ông Julie không sợ chúng ta... mà sợ ngài Smith!”
Bàn ăn rơi vào im lặng đột ngột. Tội ác của ngài Smith là chủ đề cấm kỵ ở nhà trọ Victoria kể từ khi nó gây ra một cuộc tranh luận đáng tiếc giữa bác sĩ Hyde và thiếu tá Fairchild. Chỉ có ông Andreyew dám đề cập đến nó.
Ông Julie đặt dao nĩa xuống. “Ý ông là sao?” Ông ta ngập ngừng, mặt tái mét.
“Thưa quý ông!”
Người đàn ông người Nga bật cười: “Ông định giả vờ không biết ngài Smith là ai à?”
Ông Julie cố giữ bình tĩnh: “Đó là một tay tội phạm khôn khéo, đúng chứ?”
“Nói đi: kẻ khôn khéo nhất Scotland Yard từng chiến đấu. Hắn đã giết bảy nạn nhân trong hai tháng rưỡi.”
Ông Julie thận trọng nghĩ nên tỏ ra tò mò một chút. Dường như ông không biết quá nhiều thông tin về ngài Smith.
“Thế... thế hắn hành động như nào?” Ông hỏi với giọng đều đều.
Và ánh mắt lo sợ của ông lướt từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác. Ai là kẻ sát nhân?
“Hắn dạo bước trong sương mù.” Ông Andreyew tự mãn giải thích. “Hắn nhẹ nhàng theo sau người đi đường, và khi đến nơi vắng vẻ, hắn giơ tay...”
“Tôi chỉ không hiểu.” Cô Pawter khéo léo cắt ngang. “Làm sao tay chiến binh của ông xác định được ai là kẻ qua đường giàu có và ai là kẻ không xu dính túi.”
“Tôi đoán chắc hắn phân biệt qua vẻ ngoài!”
“Thế hắn phải nhầm lẫn nhiều lắm.”
“Nên hắn bù lại bằng số lượng.”
“Tội ác hàng loạt!” Ông Collins gợi ý.
“Chính xác!”
Ông Andreyew châm thuốc lá: “Có thể kết luận điều đó bằng cách so sánh số tiền cướp được. Ví dụ như ông Burmann, bị sát hại vào ngày 10 tháng Mười một, khi ông ấy vừa rút năm trăm bảng Anh từ ngân hàng. Ngược lại, ông Derwent, chỉ có mười hai shilling và sáu xu. Thế là bù trừ cho nhau!”
“Ông biết nhiều phết nhỉ!” Thiếu tá càu nhàu.
“Có thể do mọi người biết quá ít.”
“Ông coi ngài Smith là bạn hả?”
Người đàn ông Nga dựa vào ghế, cười phá lên. “Điệu cười của một tên Kozak thực thụ!” Viên thiếu tá nghĩ.
“Còn hơn thế cơ! Tôi chính là ngài Smith!”
“Ôi Chúa ơi!”
Bà Hobson tái mét, đặt tay lên ngực: “Tôi xin lỗi phải nhắc lại cho ông, ông Andreyew! Nhưng có một số chủ đề không thể đùa giỡn được!”
Người đàn ông Nga không bỏ lỡ cơ hội để hôn lên tay bà chủ nhà. “Thứ lỗi cho tôi.” Ông ta nói với vẻ hối lỗi chân thành nhất. “Thật không may, tôi chỉ thích đùa về những chủ đề như vậy thôi.”
Ông Julie không thể nghe thêm nữa, ông phi thẳng ra cửa. Đến ngưỡng cửa, ông quay đầu lại. “Xin lỗi, nhưng đã đến lúc tôi phải đi rồi.” Ông lắp bắp. “Bà đã chuẩn bị hóa đơn cho tôi chưa, bà Hobson?”
“Mary sẽ đem ra cho ông ngay.
Mọi người đứng dậy rời bàn và đa số những người khách trọ đi vào phòng khách, xếp thành một vòng tròn quanh ngọn đèn. Ông Andreyew lấy từ ngăn kéo ra một bức tranh thêu kỳ lạ trên vải mà ngày nào ông cũng thêu khoảng một tiếng. “Không gì giúp các người thanh lọc tâm hồn tốt hơn đâu!” Ông đáp trả những kẻ châm chọc. Thiếu tá Fairchild chiếm các tờ báo buổi tối và bà Crabtree bắt đầu chơi xếp bài, một trò cần đến ba bộ bài mà thường bà hiếm hoàn thành. Ông Crabtree được phép xem.
Sau khoảng mười lăm phút, cô Pawter đứng dậy.
“Tôi mệt rồi!” Cô nói. “Chào mọi người! Ngủ ngon nhé!”
Ngay khi ra khỏi phòng, cô lại hé cửa và ló đầu vào: “Hãy ngủ trên đệm Swanson-Harris!”
Không lâu sau, cô Holland cũng lên phòng. Cô đi qua bếp, để lấy một ít sữa cho thú cưng cuối cùng của cô - một con mèo trắng rơi từ trên trời xuống vào một buổi tối. Sau đó, cô về phòng và khúc ca mà ai cũng chờ đợi cất lên lời nỉ non:
Stop! You are breaking my heart...
Như người khác mua bể cá vì họ nuôi cá vàng, cô Holland đã mua một máy hát đĩa để chơi đi chơi lại đĩa nhạc duy nhất này.
Khoảng chín giờ kém mười lăm, bà Hobson ngạc nhiên vì ông Julie chưa rời khỏi nhà, nên đã vào phòng ông ấy.
Bà thấy ông ấy đang ngồi, tay duỗi lên một chiếc bàn nhỏ, và đầu ông gối lên tay.
Một con dao cắm trên lưng ông.